[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!
Vương Nguyên mà...
2024-12-04 21:09:39
Ở Bạch Gia, Vương Nguyên từ sớm đã thức giấc rồi nằm ì ra ở sofa mà xem tivi dẫn đến việc hôm nay Dương Mạng và bạn bè của bà ta không thể đánh mạt chượt ở sofa được nên đành cho người đem bàn và ghế đến phòng khách để đánh mạt chượt.
Vương Nguyên đang xem tivi cũng bị tiếng cười nói rôm rã của mấy người kia làm phiền liền khó chịu mà ngồi thẳng người dậy nhìn về phía họ nổi nóng.
"Im lặng đi, các người còn làm phiền đến tôi thì đừng trách." Vương Nguyên khó chịu nói.
"Vừa sáng sớm đã muốn khơi chuyện sao?" Dương Mạng nhướn mày nhìn cậu nói.
Vương Nguyên nhìn bà ta thì tức đến bật cười, cậu nói.
"Hình như hôm qua những lời tôi nói bà nghe không hiểu thì phải nhỉ?"
Dương Mạng nghe Vương Nguyên nói thì nhíu mày nhìn cậu. Mà Vương Nguyên thấy bà ta nhíu mày nhăn mặt thì cũng chẳng quan tâm mà lớn tiếng gọi.
"Quản Gia, Quản Gia."
Quản Gia ở bên ngoài nghe tiếng gọi của Vương Nguyên cũng chạy vào cúi người cung kính nói.
"Thiếu Gia, ngài gọi tôi."
"Ông đem đồ của bà quăng ra ngoài sau đó đuổi bà ta ra ngoài cho tôi. Còn nữa, tiền mà Vương Kiến Quy chu cấp cho bà ta đều khóa hết lại trong hôm nay cho tôi." Vương Nguyên lạnh nhạt nói.
"Thiếu Gia làm như vậy sẽ không hay đâu....Lão Gia mà biết sẽ trách tội ngài." Quản Gia nhìn cậu khó xử nói.
"Tôi sợ ông ta trách tội sao? Cứ như thế mà làm trong ngày hôm nay nếu còn để tôi thấy bà ta ở trong căn nhà này thì các người đều cút cho tôi." Vương Nguyên nhìn Quản Gia lạnh nhạt nói.
"Nhưng mà Thiếu Gia...."
"Ở đây tôi mới là chủ, ông nghe theo lệnh tôi là được." Vương Nguyên nhìn Quản Gia lạnh nhạt cắt ngang câu nói của ông.
Quản Gia nhìn thấy thái độ nghiêm túc của Vương Nguyên cũng nhanh chóng cho người làm theo lời cậu. Dương Mạng nhìn thấy người làm bắt đầu làm theo lời của Vương Nguyên nói thì cũng hoảng sợ liền gọi điện thoại cầu cứu Vương Kiến Quy.
Nhưng bà ta hình như đã quên mất rồi, hiện tại Vương Nguyên không còn sợ Vương Kiến Quy nữa rồi. Hơn nữa, Vương Nguyên của hiện tại cũng không phải Vương Nguyên của 4 năm trước mặt cho bọn họ bắt nạt.
"Bà gọi điện thoại cho Vương Kiến Quy thì tình hình sẽ khác sao? Dương Mạng, bà nên nhớ rằng tôi của bây giờ không phải là đứa nhóc của 4 năm trước. Cho dù có Vương Kiến Quy ở đây hay không thì hôm nay bà nhất định phải cút ra khỏi đây." Vương Nguyên nhìn Dương Mạng lạnh nhạt nói.
"Cậu....cậu không sợ cậu đuổi tôi đi rồi Kiến Quy sẽ xử lý cậu sao?" Dương Mạng nhìn Vương Nguyên có chút khó tin mà hỏi.
"Dương Mạng bà ngây thơ thật. Hiện tại tài sản và cả công ty của Bạch Gia đều là của tôi. Vương Kiến Quy ông ta hiện tại có thể làm gì được tôi?" Vương Nguyên khẽ nhếch môi nói.
Nói thật thì cậu vốn đã không thích Dương Mạng rồi. Nếu không phải lúc trước cậu không có bản lĩnh nên không làm gì được bà ta thì còn lâu cậu mới để bà ta tác oai tác oái ở đây.
Dương Mạng nhìn đồ đạt của bà ta lần lượt bị người làm đem ném ra ngoài thì nhìn Vương Nguyên tức đến nghiến răng nghiến lợi. Bà ta quên mất việc Vương Nguyên bây giờ đã không còn là đứa nhóc của năm đó rồi. Chỉ là không ngờ Vương Nguyên vậy mà thật sự dám đuổi bà ta ra khỏi nhà.
2 tiếng đồ hồ sau đó Vương Kiến Quy cũng về đến, chỉ thấy đồ đạt và cả Dương Mạng đều đang ở trước nhà thì khẽ nhíu mày rồi cũng dẫn theo bà ta đi vào trong nhà, vừa mới vào nhà đã hùng hỗ đi đến chỗ Vương Nguyên đang nằm trên sofa lớn tiếng mắng.
"Vương Nguyên mày lại nổi điên gì đây? Yên ổn mà sống không được sao hả?"
"Ông lớn tiếng cái gì? Nếu muốn yên ổn sống ở đây thì ông nên nói với bà ta đừng có suốt ngày mà kiếm chuyện với tôi, tôi dễ bắt nạt lắm sao?" Vương Nguyên nhìn thẳng vào mắt của Vương Kiến Quy lạnh nhạt nói.
Vương Kiến Quy nghe Vương Nguyên nói xong thì nhíu mày nhìn sang Dương Mạng giận dữ nói. Lúc đầu ông cứ nghĩ là Vương Nguyên khơi chuyện trước vì cậu vốn không thích Dương Mạng, nào ngờ lại là bà ta kiếm chuyện với cậu trước.
"Cô lại chọc gì nó nữa? Tôi cũng không phải lúc nào cũng rảnh rỗi mà chạy đi chạy về giải quyết mâu thuẫn của cô và nó. Nhắm không thể sống hòa thuận được thì cút đi."
Vương Nguyên nhìn Vương Kiến Quy đang giận dữ kia một cái rồi cũng tắt tivi đi mà bỏ lên phòng. Đúng là mất hứng, chỉ muốn xem phim thư giản một chút lại bị bọn họ phá hỏng không khí.
Vương Kiến Quy nhìn Vương Nguyên bỏ lên phòng rồi cũng nhìn sang Dương Mạng đang khóc lóc bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
"Khóc lóc cái gì? Về sau đừng có khiêu khích thắng nhóc đó, nếu như cô còn chọc điên nó để nó đuổi cô đi đến lúc đó thì đừng trách tại sao tôi không báo trước."
Vương Kiến Quy nói xong liền bỏ đi, Dương Mạng nhìn ông bỏ đi cũng chỉ biết ngồi đó than trời trách đất. Quản Gia nhìn bà ta cũng chỉ biết lắc đầu, hiện tại Vương Nguyên đã lớn lại còn là người nắm giữ tài sản Dương Mạng lại không biết điều mà luôn chọc giận cậu. Nếu như hôm nay không phải Vương Kiến Quy lên tiếng thì e là bà ta đã bị cậu đuổi đi rồi.
Vương Nguyên đang xem tivi cũng bị tiếng cười nói rôm rã của mấy người kia làm phiền liền khó chịu mà ngồi thẳng người dậy nhìn về phía họ nổi nóng.
"Im lặng đi, các người còn làm phiền đến tôi thì đừng trách." Vương Nguyên khó chịu nói.
"Vừa sáng sớm đã muốn khơi chuyện sao?" Dương Mạng nhướn mày nhìn cậu nói.
Vương Nguyên nhìn bà ta thì tức đến bật cười, cậu nói.
"Hình như hôm qua những lời tôi nói bà nghe không hiểu thì phải nhỉ?"
Dương Mạng nghe Vương Nguyên nói thì nhíu mày nhìn cậu. Mà Vương Nguyên thấy bà ta nhíu mày nhăn mặt thì cũng chẳng quan tâm mà lớn tiếng gọi.
"Quản Gia, Quản Gia."
Quản Gia ở bên ngoài nghe tiếng gọi của Vương Nguyên cũng chạy vào cúi người cung kính nói.
"Thiếu Gia, ngài gọi tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ông đem đồ của bà quăng ra ngoài sau đó đuổi bà ta ra ngoài cho tôi. Còn nữa, tiền mà Vương Kiến Quy chu cấp cho bà ta đều khóa hết lại trong hôm nay cho tôi." Vương Nguyên lạnh nhạt nói.
"Thiếu Gia làm như vậy sẽ không hay đâu....Lão Gia mà biết sẽ trách tội ngài." Quản Gia nhìn cậu khó xử nói.
"Tôi sợ ông ta trách tội sao? Cứ như thế mà làm trong ngày hôm nay nếu còn để tôi thấy bà ta ở trong căn nhà này thì các người đều cút cho tôi." Vương Nguyên nhìn Quản Gia lạnh nhạt nói.
"Nhưng mà Thiếu Gia...."
"Ở đây tôi mới là chủ, ông nghe theo lệnh tôi là được." Vương Nguyên nhìn Quản Gia lạnh nhạt cắt ngang câu nói của ông.
Quản Gia nhìn thấy thái độ nghiêm túc của Vương Nguyên cũng nhanh chóng cho người làm theo lời cậu. Dương Mạng nhìn thấy người làm bắt đầu làm theo lời của Vương Nguyên nói thì cũng hoảng sợ liền gọi điện thoại cầu cứu Vương Kiến Quy.
Nhưng bà ta hình như đã quên mất rồi, hiện tại Vương Nguyên không còn sợ Vương Kiến Quy nữa rồi. Hơn nữa, Vương Nguyên của hiện tại cũng không phải Vương Nguyên của 4 năm trước mặt cho bọn họ bắt nạt.
"Bà gọi điện thoại cho Vương Kiến Quy thì tình hình sẽ khác sao? Dương Mạng, bà nên nhớ rằng tôi của bây giờ không phải là đứa nhóc của 4 năm trước. Cho dù có Vương Kiến Quy ở đây hay không thì hôm nay bà nhất định phải cút ra khỏi đây." Vương Nguyên nhìn Dương Mạng lạnh nhạt nói.
"Cậu....cậu không sợ cậu đuổi tôi đi rồi Kiến Quy sẽ xử lý cậu sao?" Dương Mạng nhìn Vương Nguyên có chút khó tin mà hỏi.
"Dương Mạng bà ngây thơ thật. Hiện tại tài sản và cả công ty của Bạch Gia đều là của tôi. Vương Kiến Quy ông ta hiện tại có thể làm gì được tôi?" Vương Nguyên khẽ nhếch môi nói.
Nói thật thì cậu vốn đã không thích Dương Mạng rồi. Nếu không phải lúc trước cậu không có bản lĩnh nên không làm gì được bà ta thì còn lâu cậu mới để bà ta tác oai tác oái ở đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Mạng nhìn đồ đạt của bà ta lần lượt bị người làm đem ném ra ngoài thì nhìn Vương Nguyên tức đến nghiến răng nghiến lợi. Bà ta quên mất việc Vương Nguyên bây giờ đã không còn là đứa nhóc của năm đó rồi. Chỉ là không ngờ Vương Nguyên vậy mà thật sự dám đuổi bà ta ra khỏi nhà.
2 tiếng đồ hồ sau đó Vương Kiến Quy cũng về đến, chỉ thấy đồ đạt và cả Dương Mạng đều đang ở trước nhà thì khẽ nhíu mày rồi cũng dẫn theo bà ta đi vào trong nhà, vừa mới vào nhà đã hùng hỗ đi đến chỗ Vương Nguyên đang nằm trên sofa lớn tiếng mắng.
"Vương Nguyên mày lại nổi điên gì đây? Yên ổn mà sống không được sao hả?"
"Ông lớn tiếng cái gì? Nếu muốn yên ổn sống ở đây thì ông nên nói với bà ta đừng có suốt ngày mà kiếm chuyện với tôi, tôi dễ bắt nạt lắm sao?" Vương Nguyên nhìn thẳng vào mắt của Vương Kiến Quy lạnh nhạt nói.
Vương Kiến Quy nghe Vương Nguyên nói xong thì nhíu mày nhìn sang Dương Mạng giận dữ nói. Lúc đầu ông cứ nghĩ là Vương Nguyên khơi chuyện trước vì cậu vốn không thích Dương Mạng, nào ngờ lại là bà ta kiếm chuyện với cậu trước.
"Cô lại chọc gì nó nữa? Tôi cũng không phải lúc nào cũng rảnh rỗi mà chạy đi chạy về giải quyết mâu thuẫn của cô và nó. Nhắm không thể sống hòa thuận được thì cút đi."
Vương Nguyên nhìn Vương Kiến Quy đang giận dữ kia một cái rồi cũng tắt tivi đi mà bỏ lên phòng. Đúng là mất hứng, chỉ muốn xem phim thư giản một chút lại bị bọn họ phá hỏng không khí.
Vương Kiến Quy nhìn Vương Nguyên bỏ lên phòng rồi cũng nhìn sang Dương Mạng đang khóc lóc bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
"Khóc lóc cái gì? Về sau đừng có khiêu khích thắng nhóc đó, nếu như cô còn chọc điên nó để nó đuổi cô đi đến lúc đó thì đừng trách tại sao tôi không báo trước."
Vương Kiến Quy nói xong liền bỏ đi, Dương Mạng nhìn ông bỏ đi cũng chỉ biết ngồi đó than trời trách đất. Quản Gia nhìn bà ta cũng chỉ biết lắc đầu, hiện tại Vương Nguyên đã lớn lại còn là người nắm giữ tài sản Dương Mạng lại không biết điều mà luôn chọc giận cậu. Nếu như hôm nay không phải Vương Kiến Quy lên tiếng thì e là bà ta đã bị cậu đuổi đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro