Chương 12
Thanh Nhàn Chân Nhân
2024-07-14 06:33:18
Cơ thể đã ổn định, hắn cũng cảm nhận được tố chất thân thể đã tăng một bật, còn có thể tùy ý mà phát động bạch sắc quang luân kia, xem như một thần thông khi vừa tấn thăng mà trong tâm thầm nghĩ:
- Với 3 cái mình hiện có, về độ làm màu hiện tại tự tin đứng nhất thiên hạ này.
Cùng lúc này phía Thanh Vân Tử đang kêu để tử tất bận chuẩn bị cho đại lễ nhận chức của hắn vào ngày mai, thì cũng thấy được cảnh tượng hãi hùng này, rất nhanh chống mà phái người đến nơi đó để xem xét.
Các giáo phái dù xa đến trăm dặm cũng nhìn thấy điều này, nhanh chóng phái người đi xem là việc gì. Trong lòng mỗi người đều hiện lên một sự lo lắng, bất an đến lạ.
Ai cũng bắt đầu hoài nghi “Mao Sơn vừa phát thư mời về một thiên sư mới gia nhập, thì ngay tối đó lại có dị tượng” nếu là trùng hợp thì cũng qua khó tin đi. Nếu nói không liên quan thì có chó nó mới tin.
Lạc Trần khi đã xong mọi chuyện liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, thoắc một cái thân ảnh đã hiển hiện mà xuất hiện trước cửa lầu các. “Hắn không ngờ được rằng, bản thân lo lắng khi tấn thăng động tĩnh quá lớn bị nhiều người để ý thì không tốt, nên đã cố gắng đi ra xa“.
Nhưng ngàn tính vạn tính lại tín sót là cái hào quang này sáng đến phương viên trăm dặm. Không nghĩ được nhiều vậy hắn còn có việc phải lo, ban nãy trong lúc đột phá thì có một luồn chân khí không theo sự điều khiển mà đã thoát ra ngoài từ phủ, không biết nó đang ở đâu trong cơ thể.
Đẩy phăn cánh cửa phòng, tiền đến chiếc giường rồi ngồi xếp bằng lại để tĩnh tọa. Vừa mới tịnh tâm, ý thức đột nhiên lại được trôi dạc đến nơi chứa các chữ pháp tắc không gian. Nơi này vẫn như thế rộng lớn bao la nhưng vẫn toàn là nước. Cơ hồ như đã tự thành thế giới hoàn chỉnh.
Ngay lúc còn đang mê man hắn chượt nhìn thấy một đám mây bồng bềnh mà lơ lửng giữa không trung bên trên mặt nước bao la, nơi mà không có thứ gì lại xuất hiện một đám mây. Trong đầu liền đặc lên một dấu hỏi chấm to lớn thứ này từ khi nào mà xuất hiện tại đây.
Nhưng còn đặc biệt hơn khi đám mây này có thể được điều khiển theo ý niệm của hắn, trong đầu lóe lên một ý nghĩ. “Trước đây cũng chỉ có bản thân mới đi ra được khỏi nơi này, thế thứ này liệu có được hay là không“.
Suy nghĩ vừa lóe, ý niệm liền động đám mây cũng theo ý hắn mà tiến ra bên ngoài, lạ thay nó như đang mang theo một đôi mắt mà chia sẻ tầm nhìn với Lạc Trần. Thoát ra bên nó lượn lờ xung quanh rồi theo suy nghĩ của hắn mà lao vuốt ra bên ngoài.
Nó đi đến đâu Lạc Trần liền có thể nhìn thấy nơi đó, tiến đến nơi vừa mới đột phá khung cảnh vẫn như thế hoang tàn đổ nát. Nhưng lại có người đến để xem, không phải ít người đến xem mà ước chừng cũng phải 7 đến 8 người.
Xem được một lúc thì đám mây cũng dần tiêu tán trong gió, theo đó tầm nhìn của hắn cũng dần mờ đi rồi tắt liệm. Mở mắt lại thì thấy đã trở về như lúc ban đầu, trong cơ thể cũng cảm nhận được rõ ràng nơi chứa pháp tắc, trước cũng chỉ loán thoán mà cảm nhận được, cơ hồ thấy được một đám mây khác đang dần được hình thành nhưng tốc độ lại khá chậm.
Vận dụng đến kiến thức tiên hiệp đã đọc, mà biết được “đám mây kia có thể đến 8 9 phần là thần thức của tu sĩ trong phim còn nơi biển nước mênh mông để chứa thần thức hình như gọi là thức hải thì phải“. Chưa kịp vui mừng,thì lại nhớ đến đám người đã đi đến nơi ban nãy bản thân đột phá, trong lòng liền bất giác dân lên sự lo lắng về đại điển ngày mai. Cũng lười nghỉ đến cứ tu luyện trước vậy.
Sáng hôm sau, tiếng trống tưng bừng hòa vào sự nhộn nhịp đã làm cho hắn tỉnh dậy khỏi giất nghủ. Bên ngoài đang rộn rã tiếng cười nói của mọi người, xen vào đó là tiếng bàn tán nghị luận xôn xao về việc tối hôm qua.
Những điều này đều được tai hắn nghe lại, dù nhỏ đến đâu vẫn nghe rõ mồn một. Phóng một tia thần thức ra bên ngoài xem xét. Thì chợt kinh hãi có rất nhiều các giáo phái đến đây để xem vị thiên sư mới của đạo môn.
Trong đầu liền chửi lão chưởng môn này. “Chắc là muốn mượn dịp mà khẳng định lại vị thế của Mao Sơn trong đạo giáo, nên mới mời nhiều đến thế“.
Pha vào đó là những người bình thường, hắn chú ý đến nơi của Thanh Vân Tư đang đứng cười đùa với một số người mà đàm luận về chuyện tối qua. Những người này trong vẻ bình thường nhưng pháp lực bên trong cơ hồ so với Thanh Vân tử cũng chỉ ngang bằng hoặc kém hơn vài phần.
Trong lòng liền chắc chắn đám người này là thiên sư của các phái đến đây để tham gia đại điển. Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, đám người này đều đồng loạt hướng mắt về phía lầu các mà hắn đang ở.
Nhanh chóng liền thu lại thần thức mà kinh hãi. Hắn cũng lẫm bẩm:
- Đám người này thế mà lại có thể cảm nhận được thần thức của bản thân. Đúng là đã đánh giá thấp mấy vị này rồi.
Trên môi cũng nở lên một nụ cười tà dị mà nhìn theo hướng ban nãy
- Với 3 cái mình hiện có, về độ làm màu hiện tại tự tin đứng nhất thiên hạ này.
Cùng lúc này phía Thanh Vân Tử đang kêu để tử tất bận chuẩn bị cho đại lễ nhận chức của hắn vào ngày mai, thì cũng thấy được cảnh tượng hãi hùng này, rất nhanh chống mà phái người đến nơi đó để xem xét.
Các giáo phái dù xa đến trăm dặm cũng nhìn thấy điều này, nhanh chóng phái người đi xem là việc gì. Trong lòng mỗi người đều hiện lên một sự lo lắng, bất an đến lạ.
Ai cũng bắt đầu hoài nghi “Mao Sơn vừa phát thư mời về một thiên sư mới gia nhập, thì ngay tối đó lại có dị tượng” nếu là trùng hợp thì cũng qua khó tin đi. Nếu nói không liên quan thì có chó nó mới tin.
Lạc Trần khi đã xong mọi chuyện liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, thoắc một cái thân ảnh đã hiển hiện mà xuất hiện trước cửa lầu các. “Hắn không ngờ được rằng, bản thân lo lắng khi tấn thăng động tĩnh quá lớn bị nhiều người để ý thì không tốt, nên đã cố gắng đi ra xa“.
Nhưng ngàn tính vạn tính lại tín sót là cái hào quang này sáng đến phương viên trăm dặm. Không nghĩ được nhiều vậy hắn còn có việc phải lo, ban nãy trong lúc đột phá thì có một luồn chân khí không theo sự điều khiển mà đã thoát ra ngoài từ phủ, không biết nó đang ở đâu trong cơ thể.
Đẩy phăn cánh cửa phòng, tiền đến chiếc giường rồi ngồi xếp bằng lại để tĩnh tọa. Vừa mới tịnh tâm, ý thức đột nhiên lại được trôi dạc đến nơi chứa các chữ pháp tắc không gian. Nơi này vẫn như thế rộng lớn bao la nhưng vẫn toàn là nước. Cơ hồ như đã tự thành thế giới hoàn chỉnh.
Ngay lúc còn đang mê man hắn chượt nhìn thấy một đám mây bồng bềnh mà lơ lửng giữa không trung bên trên mặt nước bao la, nơi mà không có thứ gì lại xuất hiện một đám mây. Trong đầu liền đặc lên một dấu hỏi chấm to lớn thứ này từ khi nào mà xuất hiện tại đây.
Nhưng còn đặc biệt hơn khi đám mây này có thể được điều khiển theo ý niệm của hắn, trong đầu lóe lên một ý nghĩ. “Trước đây cũng chỉ có bản thân mới đi ra được khỏi nơi này, thế thứ này liệu có được hay là không“.
Suy nghĩ vừa lóe, ý niệm liền động đám mây cũng theo ý hắn mà tiến ra bên ngoài, lạ thay nó như đang mang theo một đôi mắt mà chia sẻ tầm nhìn với Lạc Trần. Thoát ra bên nó lượn lờ xung quanh rồi theo suy nghĩ của hắn mà lao vuốt ra bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó đi đến đâu Lạc Trần liền có thể nhìn thấy nơi đó, tiến đến nơi vừa mới đột phá khung cảnh vẫn như thế hoang tàn đổ nát. Nhưng lại có người đến để xem, không phải ít người đến xem mà ước chừng cũng phải 7 đến 8 người.
Xem được một lúc thì đám mây cũng dần tiêu tán trong gió, theo đó tầm nhìn của hắn cũng dần mờ đi rồi tắt liệm. Mở mắt lại thì thấy đã trở về như lúc ban đầu, trong cơ thể cũng cảm nhận được rõ ràng nơi chứa pháp tắc, trước cũng chỉ loán thoán mà cảm nhận được, cơ hồ thấy được một đám mây khác đang dần được hình thành nhưng tốc độ lại khá chậm.
Vận dụng đến kiến thức tiên hiệp đã đọc, mà biết được “đám mây kia có thể đến 8 9 phần là thần thức của tu sĩ trong phim còn nơi biển nước mênh mông để chứa thần thức hình như gọi là thức hải thì phải“. Chưa kịp vui mừng,thì lại nhớ đến đám người đã đi đến nơi ban nãy bản thân đột phá, trong lòng liền bất giác dân lên sự lo lắng về đại điển ngày mai. Cũng lười nghỉ đến cứ tu luyện trước vậy.
Sáng hôm sau, tiếng trống tưng bừng hòa vào sự nhộn nhịp đã làm cho hắn tỉnh dậy khỏi giất nghủ. Bên ngoài đang rộn rã tiếng cười nói của mọi người, xen vào đó là tiếng bàn tán nghị luận xôn xao về việc tối hôm qua.
Những điều này đều được tai hắn nghe lại, dù nhỏ đến đâu vẫn nghe rõ mồn một. Phóng một tia thần thức ra bên ngoài xem xét. Thì chợt kinh hãi có rất nhiều các giáo phái đến đây để xem vị thiên sư mới của đạo môn.
Trong đầu liền chửi lão chưởng môn này. “Chắc là muốn mượn dịp mà khẳng định lại vị thế của Mao Sơn trong đạo giáo, nên mới mời nhiều đến thế“.
Pha vào đó là những người bình thường, hắn chú ý đến nơi của Thanh Vân Tư đang đứng cười đùa với một số người mà đàm luận về chuyện tối qua. Những người này trong vẻ bình thường nhưng pháp lực bên trong cơ hồ so với Thanh Vân tử cũng chỉ ngang bằng hoặc kém hơn vài phần.
Trong lòng liền chắc chắn đám người này là thiên sư của các phái đến đây để tham gia đại điển. Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, đám người này đều đồng loạt hướng mắt về phía lầu các mà hắn đang ở.
Nhanh chóng liền thu lại thần thức mà kinh hãi. Hắn cũng lẫm bẩm:
- Đám người này thế mà lại có thể cảm nhận được thần thức của bản thân. Đúng là đã đánh giá thấp mấy vị này rồi.
Trên môi cũng nở lên một nụ cười tà dị mà nhìn theo hướng ban nãy
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro