Chương 13
Thanh Nhàn Chân Nhân
2024-07-14 06:33:18
Nhận ra có người đang nhìn, mấy lão nhân gia này cùng liền hướng mắt đến phía lầu các nơi mà Lạc Trần đang ở. Cứ có cái cảm giác như toàn thân đã bị nhìn thấu tất cả, mấy lão đầu này cũng rùng mình một cái mà bàn tán, một người trong số đó liền cất tiếng bằng một giọng khàn khàn có đôi chút nghi hoặc:
- Các người có... cảm giác như có ai đang nhìn chúng ta không?
Có người liền đáp:
- Ngươi cũng có cảm giác này à!
- Hình như là từ phía của người kia! Ông nên coi chừng người này đấy Thanh Vân Tử? Kẻo lật thuyền trong mươn thì lại không tốt đó a
Người vừa nói với giọng mỉa mai đó là một hòa thượng. Thanh Vân Tử với gương mặt hơi nhăn lại nhưng cũng gượng cười rồi nói với một giọng uể oải:
- Lão phu tự có tính toán nhưng chắc mọi người là già rồi, cảm nhận có sai lệch ấy mà. Thôi không bàn chuyện này nữa đại lễ cũng sắp bắt đầu rồi! Mau về mà quản đệ tử đi, chúng nó sắp quậy nát cái Mao Sơn của lão phu rồi.
Nghe thế mọi người cũng chỉ có thể kìm nén sự tò mò, rồi trở về vị trí đã được sắp xếp của tông môn bọn họ. Còn Thanh Vân Tử thì chậm rãi bước lên đài cao mà nói:
- Chư vị “Long Hổ Sơn” “Nga Mi Sơn” “Phật Đà Sơn” cùng với đó là “Chung Nam Sơn“. Hôm nay được ta mời đến đây là để tham gia lễ nhận chức của một thiên sư trẻ tuổi của môn phái ta.
Ngừng lại một tý rồi gằng từng chữ mà nói:
- Nếu ai hoài nghi thực lực có thể bước lên mà khiêu chiến người này.
Bên dưới đài đã chuẩn bị sẵn một sân thi hình bát quái khá rộng lớn đủ để giao lưu. Đứng sau cánh cửa phòng Lạc Trần cũng nghe được câu này, trong lòng không cảm thấy quá ngạc nhiên, vẻ mặt lại có chút bình thản mà đứng dậy.
Chân khí trong cơ thể bắt đầu tản mát ra bên ngoài, đẩy nhẹ cánh cửa, thân thể bước ra khỏi lầu các. Khiến ai cũng hướng mắt nhìn, ngay khi vừa đi ra một cỗ khí thế bức người được tràn ra bên ngoài mang theo sự khinh hãi tuột cùng mà lan khắp ngọn núi khiến ai cũng có thể cảm nhận được. Người bình thường nhẹ thì cơ thể mệt mỏi, nặng thì bất tĩnh. Muôn thú trong rừng từ nhỏ đến bé đều bị dọa cho chạy toán loạn.
Cả không trung cũng muốn cuộn trào với cái khí thế ấy, mọi thứ rơi vào một sự yên tĩnh đến rợn người. Đối với tu sĩ thì đỡ hơn, gương mặt chỉ hơi nhăn lại chứ không nặng như mấu người kia, còn với thiện sư thì chẳn mẩy mây mà ảnh hưởng.
Mấy người đứng đầu các tông môn cũng cảm nhận được, tuy không bị ảnh hưởng nhưng trong lòng cũng đã rất kinh hoãn. Thanh Vân Tử đứng trên đài cao cũng bất giác cảm thán một câu:
- Tiểu Tử này ẩn giấu thực lực quá sâu, không thể nào mà một Thiên Sư lại có thực lực kinh hãi đến mức này!
Mọi người đều gắn mắt nhìn lên, đứng trên bậc thang là một người thanh niên với gương mặt tuấn mĩ cùng với đó là một bộ bạch bào, cả thân thể toát lên một vẻ tiên phong đào cốt. Ai khi nhìn thấy cũng phải đỏ mặt mà cảm thán:
- Tiên nhân là tiên nhân!
Thấy được điều mình muốn Lạc Trần cũng liền thu liễm lại hơi thở, cảm giác áp bức ấy cũng dần biến mất, hắn không muốn cho mấy người thường này thấy được trận đấu pháp của bản thân nên mới làm như thế.
Thân ảnh chậm rãi bước xuống từng bầng thang, đến giữa sân thi đấu thì ngừng lại đứng ở đó mà nhìn xuống, rồi cất cao giọng mà quát lớn:
- Nếu ai nghi ngờ với thực lực của tại hạ thì có thể lên thử sức của bản thân.
Thanh Vân Tử cũng mỉm cười, tuy có vài việc ngoài ý muốn nhưng cái cần có thì cũng đã đạt được cứ thế mặc mọi người bất tỉnh. Ngược lại với vẻ tươi vui của lão, mấy thiên sư của các đại môn phái cũng khá hoảng sợ, nhưng vẫn phải giữ nét mặt bình tĩnh. Một ông lão bắt đầu bước lên nghênh chiến. “Bí thuật dọa người trong thiên hạ cũng không ít“.
Mấy người này tưởng Lạc Trần đang tu luyện một loại bí thuật gó đấy nên mới có khí thế áp ảo đến mức này, nhưng luyện đến cảnh giới có thể dọa sợ cả Thiên Sư thì cũng không tầm thường.
Ai cũng mặc định trong đầu là như thế. Lão nhân gia ban nãy cũng bước lên sân, với thân hình gầy gò, bên ngoài khoác một cái áo cà xa đã khá cũ cùng với đó là một cái đầu trọc lóc, lão này là người đã chăm chọc Thanh Vân Tử. Vẻ mặt hiền từ nhưng cả thân toát lên một vẻ nhu hòa mà bước lên sàn đấu, đứng tại đó hành lễ một cái rồi cũng lên tiếng:
- Vô lượng thọ phật, lão phu là Trương Vô Sinh Thiền Sư của Phật Đà Sơn đến để chỉ giáo, mong tiểu hủ có thể phát toàn lực mà giao đấu.
Mấy người của môn phái khác cũng thầm nghĩ:
- Để lão ta lên thử trước đã, nếu thấy không ổn có thể không lên tránh mất mặt.
Lạc Trần trong lòng cũng bùng lên một cổ ngạo khí, từ trước đến nay chưa bao giờ được chân chín giao thủ với một vị thiền sư ( bài vị ngang thiên sư, là cách gọi trong phật giáo) kiềm nén lại bên ngoài cũng hành lễ mà đáp:
- Phúc sinh vô lượng, tại hạ Lạc Trần Thiên sư nhân gian xin được thiền sư phật môn chỉ giáo.
Thấy đã chào hỏi xong Thanh Vân Tư cùng liền hô to, trận đấu bắt đầu.
- Các người có... cảm giác như có ai đang nhìn chúng ta không?
Có người liền đáp:
- Ngươi cũng có cảm giác này à!
- Hình như là từ phía của người kia! Ông nên coi chừng người này đấy Thanh Vân Tử? Kẻo lật thuyền trong mươn thì lại không tốt đó a
Người vừa nói với giọng mỉa mai đó là một hòa thượng. Thanh Vân Tử với gương mặt hơi nhăn lại nhưng cũng gượng cười rồi nói với một giọng uể oải:
- Lão phu tự có tính toán nhưng chắc mọi người là già rồi, cảm nhận có sai lệch ấy mà. Thôi không bàn chuyện này nữa đại lễ cũng sắp bắt đầu rồi! Mau về mà quản đệ tử đi, chúng nó sắp quậy nát cái Mao Sơn của lão phu rồi.
Nghe thế mọi người cũng chỉ có thể kìm nén sự tò mò, rồi trở về vị trí đã được sắp xếp của tông môn bọn họ. Còn Thanh Vân Tử thì chậm rãi bước lên đài cao mà nói:
- Chư vị “Long Hổ Sơn” “Nga Mi Sơn” “Phật Đà Sơn” cùng với đó là “Chung Nam Sơn“. Hôm nay được ta mời đến đây là để tham gia lễ nhận chức của một thiên sư trẻ tuổi của môn phái ta.
Ngừng lại một tý rồi gằng từng chữ mà nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nếu ai hoài nghi thực lực có thể bước lên mà khiêu chiến người này.
Bên dưới đài đã chuẩn bị sẵn một sân thi hình bát quái khá rộng lớn đủ để giao lưu. Đứng sau cánh cửa phòng Lạc Trần cũng nghe được câu này, trong lòng không cảm thấy quá ngạc nhiên, vẻ mặt lại có chút bình thản mà đứng dậy.
Chân khí trong cơ thể bắt đầu tản mát ra bên ngoài, đẩy nhẹ cánh cửa, thân thể bước ra khỏi lầu các. Khiến ai cũng hướng mắt nhìn, ngay khi vừa đi ra một cỗ khí thế bức người được tràn ra bên ngoài mang theo sự khinh hãi tuột cùng mà lan khắp ngọn núi khiến ai cũng có thể cảm nhận được. Người bình thường nhẹ thì cơ thể mệt mỏi, nặng thì bất tĩnh. Muôn thú trong rừng từ nhỏ đến bé đều bị dọa cho chạy toán loạn.
Cả không trung cũng muốn cuộn trào với cái khí thế ấy, mọi thứ rơi vào một sự yên tĩnh đến rợn người. Đối với tu sĩ thì đỡ hơn, gương mặt chỉ hơi nhăn lại chứ không nặng như mấu người kia, còn với thiện sư thì chẳn mẩy mây mà ảnh hưởng.
Mấy người đứng đầu các tông môn cũng cảm nhận được, tuy không bị ảnh hưởng nhưng trong lòng cũng đã rất kinh hoãn. Thanh Vân Tử đứng trên đài cao cũng bất giác cảm thán một câu:
- Tiểu Tử này ẩn giấu thực lực quá sâu, không thể nào mà một Thiên Sư lại có thực lực kinh hãi đến mức này!
Mọi người đều gắn mắt nhìn lên, đứng trên bậc thang là một người thanh niên với gương mặt tuấn mĩ cùng với đó là một bộ bạch bào, cả thân thể toát lên một vẻ tiên phong đào cốt. Ai khi nhìn thấy cũng phải đỏ mặt mà cảm thán:
- Tiên nhân là tiên nhân!
Thấy được điều mình muốn Lạc Trần cũng liền thu liễm lại hơi thở, cảm giác áp bức ấy cũng dần biến mất, hắn không muốn cho mấy người thường này thấy được trận đấu pháp của bản thân nên mới làm như thế.
Thân ảnh chậm rãi bước xuống từng bầng thang, đến giữa sân thi đấu thì ngừng lại đứng ở đó mà nhìn xuống, rồi cất cao giọng mà quát lớn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nếu ai nghi ngờ với thực lực của tại hạ thì có thể lên thử sức của bản thân.
Thanh Vân Tử cũng mỉm cười, tuy có vài việc ngoài ý muốn nhưng cái cần có thì cũng đã đạt được cứ thế mặc mọi người bất tỉnh. Ngược lại với vẻ tươi vui của lão, mấy thiên sư của các đại môn phái cũng khá hoảng sợ, nhưng vẫn phải giữ nét mặt bình tĩnh. Một ông lão bắt đầu bước lên nghênh chiến. “Bí thuật dọa người trong thiên hạ cũng không ít“.
Mấy người này tưởng Lạc Trần đang tu luyện một loại bí thuật gó đấy nên mới có khí thế áp ảo đến mức này, nhưng luyện đến cảnh giới có thể dọa sợ cả Thiên Sư thì cũng không tầm thường.
Ai cũng mặc định trong đầu là như thế. Lão nhân gia ban nãy cũng bước lên sân, với thân hình gầy gò, bên ngoài khoác một cái áo cà xa đã khá cũ cùng với đó là một cái đầu trọc lóc, lão này là người đã chăm chọc Thanh Vân Tử. Vẻ mặt hiền từ nhưng cả thân toát lên một vẻ nhu hòa mà bước lên sàn đấu, đứng tại đó hành lễ một cái rồi cũng lên tiếng:
- Vô lượng thọ phật, lão phu là Trương Vô Sinh Thiền Sư của Phật Đà Sơn đến để chỉ giáo, mong tiểu hủ có thể phát toàn lực mà giao đấu.
Mấy người của môn phái khác cũng thầm nghĩ:
- Để lão ta lên thử trước đã, nếu thấy không ổn có thể không lên tránh mất mặt.
Lạc Trần trong lòng cũng bùng lên một cổ ngạo khí, từ trước đến nay chưa bao giờ được chân chín giao thủ với một vị thiền sư ( bài vị ngang thiên sư, là cách gọi trong phật giáo) kiềm nén lại bên ngoài cũng hành lễ mà đáp:
- Phúc sinh vô lượng, tại hạ Lạc Trần Thiên sư nhân gian xin được thiền sư phật môn chỉ giáo.
Thấy đã chào hỏi xong Thanh Vân Tư cùng liền hô to, trận đấu bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro