Chương 14
Thanh Nhàn Chân Nhân
2024-07-14 06:33:18
Một tiếng chuông được vang lên báo hiệu cho trận đấu đã bắt đầu. ( khi đã giao thủ một trong ai bên có người đầu hàng thì mới kết thúc, có thể đánh trọng thương nhưng không được đánh chết.)
Trương Vô Sinh chấp tay lại trên tay xuất hiện một chuỗi phật châu. Niệm một câu “A di đà phật” sau đó dựt đức nó, vô sỗ hạt bồ đề được bắn ra bên ngoài. Lạ thay các hạt này lại bay lơ lửng xung quanh người lão, rồi lao vút lên trời cao.
Kim quang lấp lánh ngưng tụ tại các hạt này hóa thành một bàn tay phật tổ thế không thể đỡ mà giáng xuống người Lạc Trần như một ngọn thái sơn muốn trấn áp tất thảy địch nhân.
Lạc Trần cũng khó tin được truyện trước mắt tưởng chùng như chỉ thấu trên phim ảnh, giờ nay lại xuất hiện ngay trước mặt hắn. Trên mặt đã đỗ vài giọt mồ, nhanh chống lùi lại vài bước.
Ngay lập tức bàn tay hắn hóa thành một cái trảo thủ, linh quang ẩn hiện lập lòe phát ra uy thế kinh người. Một lượng chân khí được rót nhập vào cánh tay, hóa thành một con giao long màu vàng nhanh chóng lao đến mà nghênh tiếp, khí thế hùng mãnh vô, cùng kích thước có thể nói là to hơn vài phần của chưởng ấn của Trương Vô Sinh.
Lão già này cũng có chút ngạc nhiên nhưng vẫn tự tin mà sủa tiếng:
- Huyễn thuật che mắt, há lại có thể đánh bại lão phu.
Các đệ tử bên dưới khi thấy được cảnh này liền hít một ngụm lương khí. Trong lòng ai cũng thầm kinh sợ với mạn so tài giữa Thiên Sư với Tiền Sư này.
Hai chưởng ấn khi va vào nhau, lực xung chấn được tạo ra như muốn thổi bay tất thảy thứ cản đường. Giao long gầm lớn, tiếng long ngâm này như gợi lên sự sợ hải từ trong tâm cứ thế đánh đến, dùng cứng đối cúng với chưởng ấn.
Khi mọi người tưởng khi va vào nhau giao long sẽ vỡ vụn, nhưng việc ngoài ý muốn làm cho các đệ tử này đều há hóc mồm. Chưởng ấn khi chạm vào giao long thì liền bị chấn cho vỡ vụn như một tấm kính rẻ rách, các hạt bồ đề bị đánh tan cương khí bên trong cũng đã rơi rụng lã chả xuống nền gạch.
Còn đòn đánh của Lạc Trần khi vừa phá hủy chưởng ấn liền lao xuống người lão như muốn đoạt lấy cái mạng già này. Người của Trương Vô Sinh đã cứng đờ khi chiêu thức của bản thân bị phá hủy một cách hết sức dễ dàng.
Không kịp nghỉ gì từ bên hông của lão xuất hiện một chiếc chuông. Rót nhập lượng cương khá lớn vào pháp bảo, ngay lập tức tỏa ra hào quang phát sáng hóa thành chữ Phạn to tướng, nhanh chóng hóa lớn bao bọc cả người của Trương Vô Sinh tạo thành một lớp bảo vệ tựa như không gì có thể đánh vở.
Một số đệ tự có am hiểu về pháp khí thì liền hét lớn:
- Là...là chuông hỗn nguyên.
Có người còn không cả tin vào mắt mình, tố mắt ra nhìn. Chuông hỗn nguyên là trấn gia chi bảo của Phật Đà Sơn nghe đồn vật này được tổ sư gia luyện chế mất mươi mấy năm nhận vô số hương hỏa, trên thân còn khác hơn chục đạo phật ấn làm cho uy lực càng thêm kinh người. Nếu có phát huy tất thẩy thực lực nó có thể chấn áp cả hỗn nguyên nên dược gọi với cái tên như thế.
Không thể ngờ chỉ vì một cuộc giao lưu đạo pháp mà lại xuất ra bảo vật bậc này. Lạc Trần trên đái cao cũng nghe đươc những thứ này, nuốt một ngụm nước bọt thể hiện nên sự thèm muốn đến vô sĩ.
Đòn đánh lao đến người lão đập vào chiếc chuông, vang lên một tiếng chấn động nhân tâm nhưng lão ta vững đứng sừng sững tại đó chẳn mảy may xay xác gì. Lạc Trkhas kinh ngạc mà cất tiếng khen:
- Không hổ danh là chuông hỗn nguyên sức phòng ngự đúng là kinh người. Nhưng lão trọc nhà ông định làm rùa rụt cỗ đấy à! Ha ha ha
Lạc Trần cười lớn mọi người bên dưới cũng hưởng ứng cả sân vang lên những tiếng cười đùa. Lời này chủ yếu nhằm dụ lão ra khỏi chuông vì hắm biết với thực lực hiện tại muốn đánh vỡ thứ này cũng mất sức đến cùng cực.
Ha ha ha Trương Vô Sinh cũng cười nhưng lại gằn từng chử muốn bổ đi bầu không khí này:
- Cuồn vọng tiểu nhi... Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi thấy thế nào là sức mạnh tuyệt đối!
Nói xong từ trong li tâm của lão xuất hiện một đóa liên hoa có bảy màu bay lơ lửng trên đỉnh đầu toát ra cái khí tức khá nhu hòa và dễ chịu, xung quanh phát sáng loại hào quang rực rỡ chói lọi tất cả.
Lần này là một người trong số các thiên sư phải trầm trò nhưng lại nhăn mặt cất tiếng nói:
- Lão đầu này giận quá mất khôn rồi. Đến cả Thất thái ôn thần liên cũng đem ra, đúng là dốc cả vốn lẫn lãi. Hầy.....
Thở dài, rồi cũng lắc đầu khiến cho mọi ngườ đều không hiểu gì. Một vị trong hàng đệ tử Phật gia nhanh chóng giải đáp thắc mắt.
Thất thái ôn thần liên là một đóa hao sen ngàn năm vì có người nói nó được mọc ở nơi không nhuốm buội trần, ngàn năm mới có một bông. Một khi đã tế xuất thì người thi triển phải đánh đỏi hầu như là toàn bộ pháp lực trong cơ thể, điều kì lạ là đến chục năm mới có thể phát động một lần.
Hi sinh nhiều đến vậy nên công dụng cung không phải tầm thường. Chưa kịp nghe phần sau mọi người đều đã biết nó như nào. Cả người Trương Vô Sinh run rẩy không ngừng tựa như sắp hẹo không bằng.
Đóa sen trên đỉnh đầu lão phát ra bảy luồn sáng với các màu khác nhau tỏa ra một nhiệt lượng kinh khũng. Ánh sáng chói lọa tỏa sáng cả đỉnh núi người xem kịch cũng bị vạ lây. Lạc Trần cũng muốn lao đến phá chiêu nhưng cái nhiệt lượng này cũng lớn quá rồi đi.
Trương Vô Sinh do có sự bão hộ của chuông nên thản nhiên cười lớn:
- Ha ha nhóc con nếu đầu hàng thì còn có thể lành lặng đi ra. Nhưng nếu ngoan cố cứng đầu ta không chịu hậu quả khi nhận đòn này đâu.
Trong cơ thể Lạc Trần khi nghe những lời này liền dân lên một cỗ ngạo khí ngút trời đôi mắt gằn từng tia máu, gằn giọng đáp:
- Đầu hàng...hahaha từ lúc sinh ra đến nay ta còn chưa biết đến hai chữ đầu hàng đâu haha.
- Thế thì tiếp chiêu.
Trương Vô Sinh chấp tay lại trên tay xuất hiện một chuỗi phật châu. Niệm một câu “A di đà phật” sau đó dựt đức nó, vô sỗ hạt bồ đề được bắn ra bên ngoài. Lạ thay các hạt này lại bay lơ lửng xung quanh người lão, rồi lao vút lên trời cao.
Kim quang lấp lánh ngưng tụ tại các hạt này hóa thành một bàn tay phật tổ thế không thể đỡ mà giáng xuống người Lạc Trần như một ngọn thái sơn muốn trấn áp tất thảy địch nhân.
Lạc Trần cũng khó tin được truyện trước mắt tưởng chùng như chỉ thấu trên phim ảnh, giờ nay lại xuất hiện ngay trước mặt hắn. Trên mặt đã đỗ vài giọt mồ, nhanh chống lùi lại vài bước.
Ngay lập tức bàn tay hắn hóa thành một cái trảo thủ, linh quang ẩn hiện lập lòe phát ra uy thế kinh người. Một lượng chân khí được rót nhập vào cánh tay, hóa thành một con giao long màu vàng nhanh chóng lao đến mà nghênh tiếp, khí thế hùng mãnh vô, cùng kích thước có thể nói là to hơn vài phần của chưởng ấn của Trương Vô Sinh.
Lão già này cũng có chút ngạc nhiên nhưng vẫn tự tin mà sủa tiếng:
- Huyễn thuật che mắt, há lại có thể đánh bại lão phu.
Các đệ tử bên dưới khi thấy được cảnh này liền hít một ngụm lương khí. Trong lòng ai cũng thầm kinh sợ với mạn so tài giữa Thiên Sư với Tiền Sư này.
Hai chưởng ấn khi va vào nhau, lực xung chấn được tạo ra như muốn thổi bay tất thảy thứ cản đường. Giao long gầm lớn, tiếng long ngâm này như gợi lên sự sợ hải từ trong tâm cứ thế đánh đến, dùng cứng đối cúng với chưởng ấn.
Khi mọi người tưởng khi va vào nhau giao long sẽ vỡ vụn, nhưng việc ngoài ý muốn làm cho các đệ tử này đều há hóc mồm. Chưởng ấn khi chạm vào giao long thì liền bị chấn cho vỡ vụn như một tấm kính rẻ rách, các hạt bồ đề bị đánh tan cương khí bên trong cũng đã rơi rụng lã chả xuống nền gạch.
Còn đòn đánh của Lạc Trần khi vừa phá hủy chưởng ấn liền lao xuống người lão như muốn đoạt lấy cái mạng già này. Người của Trương Vô Sinh đã cứng đờ khi chiêu thức của bản thân bị phá hủy một cách hết sức dễ dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không kịp nghỉ gì từ bên hông của lão xuất hiện một chiếc chuông. Rót nhập lượng cương khá lớn vào pháp bảo, ngay lập tức tỏa ra hào quang phát sáng hóa thành chữ Phạn to tướng, nhanh chóng hóa lớn bao bọc cả người của Trương Vô Sinh tạo thành một lớp bảo vệ tựa như không gì có thể đánh vở.
Một số đệ tự có am hiểu về pháp khí thì liền hét lớn:
- Là...là chuông hỗn nguyên.
Có người còn không cả tin vào mắt mình, tố mắt ra nhìn. Chuông hỗn nguyên là trấn gia chi bảo của Phật Đà Sơn nghe đồn vật này được tổ sư gia luyện chế mất mươi mấy năm nhận vô số hương hỏa, trên thân còn khác hơn chục đạo phật ấn làm cho uy lực càng thêm kinh người. Nếu có phát huy tất thẩy thực lực nó có thể chấn áp cả hỗn nguyên nên dược gọi với cái tên như thế.
Không thể ngờ chỉ vì một cuộc giao lưu đạo pháp mà lại xuất ra bảo vật bậc này. Lạc Trần trên đái cao cũng nghe đươc những thứ này, nuốt một ngụm nước bọt thể hiện nên sự thèm muốn đến vô sĩ.
Đòn đánh lao đến người lão đập vào chiếc chuông, vang lên một tiếng chấn động nhân tâm nhưng lão ta vững đứng sừng sững tại đó chẳn mảy may xay xác gì. Lạc Trkhas kinh ngạc mà cất tiếng khen:
- Không hổ danh là chuông hỗn nguyên sức phòng ngự đúng là kinh người. Nhưng lão trọc nhà ông định làm rùa rụt cỗ đấy à! Ha ha ha
Lạc Trần cười lớn mọi người bên dưới cũng hưởng ứng cả sân vang lên những tiếng cười đùa. Lời này chủ yếu nhằm dụ lão ra khỏi chuông vì hắm biết với thực lực hiện tại muốn đánh vỡ thứ này cũng mất sức đến cùng cực.
Ha ha ha Trương Vô Sinh cũng cười nhưng lại gằn từng chử muốn bổ đi bầu không khí này:
- Cuồn vọng tiểu nhi... Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi thấy thế nào là sức mạnh tuyệt đối!
Nói xong từ trong li tâm của lão xuất hiện một đóa liên hoa có bảy màu bay lơ lửng trên đỉnh đầu toát ra cái khí tức khá nhu hòa và dễ chịu, xung quanh phát sáng loại hào quang rực rỡ chói lọi tất cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này là một người trong số các thiên sư phải trầm trò nhưng lại nhăn mặt cất tiếng nói:
- Lão đầu này giận quá mất khôn rồi. Đến cả Thất thái ôn thần liên cũng đem ra, đúng là dốc cả vốn lẫn lãi. Hầy.....
Thở dài, rồi cũng lắc đầu khiến cho mọi ngườ đều không hiểu gì. Một vị trong hàng đệ tử Phật gia nhanh chóng giải đáp thắc mắt.
Thất thái ôn thần liên là một đóa hao sen ngàn năm vì có người nói nó được mọc ở nơi không nhuốm buội trần, ngàn năm mới có một bông. Một khi đã tế xuất thì người thi triển phải đánh đỏi hầu như là toàn bộ pháp lực trong cơ thể, điều kì lạ là đến chục năm mới có thể phát động một lần.
Hi sinh nhiều đến vậy nên công dụng cung không phải tầm thường. Chưa kịp nghe phần sau mọi người đều đã biết nó như nào. Cả người Trương Vô Sinh run rẩy không ngừng tựa như sắp hẹo không bằng.
Đóa sen trên đỉnh đầu lão phát ra bảy luồn sáng với các màu khác nhau tỏa ra một nhiệt lượng kinh khũng. Ánh sáng chói lọa tỏa sáng cả đỉnh núi người xem kịch cũng bị vạ lây. Lạc Trần cũng muốn lao đến phá chiêu nhưng cái nhiệt lượng này cũng lớn quá rồi đi.
Trương Vô Sinh do có sự bão hộ của chuông nên thản nhiên cười lớn:
- Ha ha nhóc con nếu đầu hàng thì còn có thể lành lặng đi ra. Nhưng nếu ngoan cố cứng đầu ta không chịu hậu quả khi nhận đòn này đâu.
Trong cơ thể Lạc Trần khi nghe những lời này liền dân lên một cỗ ngạo khí ngút trời đôi mắt gằn từng tia máu, gằn giọng đáp:
- Đầu hàng...hahaha từ lúc sinh ra đến nay ta còn chưa biết đến hai chữ đầu hàng đâu haha.
- Thế thì tiếp chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro