Chương 15
Thanh Nhàn Chân Nhân
2024-07-14 06:33:18
Tòa sen trên đỉnh đầu của Trương vô sinh, bắt đầu xoay liên tục phát ra từng tiếng ong ong, thất thái nở rộ quang mang chói lọi đến cực điểm.
Dần dần hạ xuống trước ngực lão, tay dơ ra nhanh chóng bắt từng cái pháp quyết vô cùng kì dị, thoắt thoắt hóa thành vô số chữ phạn lớn bé đánh lên thân của nó.
Miệng thổ ra đám tinh huyết dính lên đóa sen. Từng tiếng tê minh vang vọng khắp trời. Lớp lá chắn của chuông hỗn nguyên đã tiêu tán dung nhập vào đóa sen, càng thêm phần sáng chói.
Miệng nhết lên rồi cười toe tóe:
- Ha ha ha. Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi thấy thế nào là thực lực tuyệt đối.
Trận đấu này không chỉ so tài cao thấp còn là đại diện cho mặt mũi của các môn phái.
Lạc Trần khi thấy thế cũng biết đây là đại chiêu nên vận chân khí trong cơ thể đạp không rồi đứng sừng sững tại đó nhìn xuống vớ ánh mắt khinh thường tất thẩy.
Ai cũng kinh ngạc:
- Người... người này thế mà lại có thể bay.
Không đợi mọi người định hình, Lạc Trần cười một cách sảng khoái nhưng có chút điên dại.
- Hôm nay bổn tọa sẽ chơi hết mình với các ngươi.
Dứt câu hắn chơi hết toàn bộ chân khí ra hóa thành một toàn pháp thân cao mười trượng rộng hai trượng xuất hiện không trung đứng sùng sững tại đó như không thứ gì có thể lây chuyển.
Pháp thân ngưng kết thành phật tổ như lai đang ngồi tĩnh tọa trên một đóa sen chín cánh. Một cỗ khí thế kinh người hàn lâm, chấn cho mọi người đều phải nằm bò trên đất bất tỉnh ngay lập tức. Đúng là trâu bò đánh nhau rồi mũi chết đó a.
Hai chiêu đã thành hình một bên là đóa sen bảy màu đối mặt với nó là pháp thân cao ngút trời. Lạc Trần không chút nghĩ ngượi hét lớn một chữ “Chấn“.
Cả ngọn núi lung lây như sắp đỗ, thấy được những điều từ nãy đến giờ các vị thiên sư điều liết mắt nhìn nhau như hiểu điều gì lấu sự chỉ huy của Thanh Vân Tử.
Rồi tản ra rồi đứng theo sự lãnh đão của lão đứng đúng theo phương vị bát môn ngũ hành tạo thành một trận pháp siêu to bao bọc cả sân đấu.
Từng đạo ấn được hiện lên lam quang nhẹ nhàng ổn định lại tất cả.
Ai cũng một bộ dạng ngưng trọng, trên mặt đã lắm tấp mồ hôi. Lạc Trần không còn để ý điều gì nữa, bây giờ trước mắt hắn chỉ có một mục tiêu là đánh bại lão hòa thượng trước mắt này.
- Hôm nay bổn tọa sẽ cho ngươi đánh với thứ gọi là tính ngưỡng của chính bản thân ngươi. Hãy cảm thấy vinh hạnh đi.
Trương Vô Sinh lại là một bộ sợ hãi nhìn tòa pháp thân trước mắt này:
- Nhãi con cũng dám xưng bổn tọa. Ha ha
Nhưng phóng lao rồi thì phải theo lao. Không nghĩ gì nữa thất thái ôn thần liên xoay chuyển kịch liệt, đẩy tay về trước đóa hoa lại như tên lửa bay một mạch đến trước người Lạc Trần.
Pháp thân bao bọc lấy toàn thân của hắn rồi rơi tự do xuống chỗ Trương Vô Sinh. Kim quang vờn quanh ngạnh kháng mà đỡ lấy đòn này. Khi hai thứ chạm vào nhau.
Ầm ầm ầm từng tiếng phát ra như muốn phá nát đại trận bao bộc. Thất thái quang mang bùng nỗ kịch liệt, lượng lớn nhiệt được giải phóng hoàn toàn hóa thành một con phượng hoàng mà cắn nuốt lấy tòa pháp thân. Chấn cho nát đại trận xung quanh thành từng mãnh kính vỡ.
Tuy đã bao bọc lấy thân thể nhưng sức nóng này cũng làm cho Lạc Trần cảm thấy khó chịu vô cùng. ngay lập tức tạo thành hơn chục tấm thuẩn kết hợp rồi đỡ lấy.
Thiên sư do bị phản phệ nên cũng đã thổ huyết, tuy rất nóng nhưng ai cũng thấy lạnh cả sống lưng. Tưởng chừng như tòa pháp thân sẽ bị cắn nuốt hoàn toàn. Linh quang dần ảm đạm vài phần trên mặt Lạc Trần cũng hiện nên sự sợ hãi chưa từng thấy tưởng chừng như không thể chống đỡ được nữa.
Đúng lúc này miệng Lạc Trần thổ ra một ngụm tinh huyết lên tòa pháp thân. Kim quang đại thịnh lại lần nữa được khôi phục hoàn toàn, đôi phần mạnh hơn lúc trước. Thân thể to lớn đến vô cùng dùng toàn lực đè xuống tất thẩy.
Đùng một tiếng, phượng hoàng đã bị pháp thân chấn cho đến độ không thể ngóc đầu lên được dần dần tan biếng vào hư vô. Trương Vô Sinh thổ ra một ngụm tinh huyết thân hình có chút lão đảo do bị phản phệ.
Pháp thân biến mất thân thể của Lạc Trần cũng đã khô kiệt chân khí, có thể nói đòn này là dốc toàn bộ vốn luyến ra để chơi một trận.
Thân ảnh dần dần xuất hiện sau đống đổ nát do đòn vừa nãy.
Nhưng Lạc Trần lại không có ý định dừng lại mà tiếp tục lao đến, tay nắm thành quả đấm, phóng nhanh về phía Trương Vô Sinh.
Lão đầu này sau khi dốc toàn bộ thì cũng đã như đèn cạn dầu nên cũng chỉ có thể đứng đực ra đó mà đón nhận đòn đánh tới. Miệng vẫn niệm “Nam mô a di đà phật”, sau đó nói bằng một giọng thều thào:
- Ta đầu hàng.
Dần dần hạ xuống trước ngực lão, tay dơ ra nhanh chóng bắt từng cái pháp quyết vô cùng kì dị, thoắt thoắt hóa thành vô số chữ phạn lớn bé đánh lên thân của nó.
Miệng thổ ra đám tinh huyết dính lên đóa sen. Từng tiếng tê minh vang vọng khắp trời. Lớp lá chắn của chuông hỗn nguyên đã tiêu tán dung nhập vào đóa sen, càng thêm phần sáng chói.
Miệng nhết lên rồi cười toe tóe:
- Ha ha ha. Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi thấy thế nào là thực lực tuyệt đối.
Trận đấu này không chỉ so tài cao thấp còn là đại diện cho mặt mũi của các môn phái.
Lạc Trần khi thấy thế cũng biết đây là đại chiêu nên vận chân khí trong cơ thể đạp không rồi đứng sừng sững tại đó nhìn xuống vớ ánh mắt khinh thường tất thẩy.
Ai cũng kinh ngạc:
- Người... người này thế mà lại có thể bay.
Không đợi mọi người định hình, Lạc Trần cười một cách sảng khoái nhưng có chút điên dại.
- Hôm nay bổn tọa sẽ chơi hết mình với các ngươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt câu hắn chơi hết toàn bộ chân khí ra hóa thành một toàn pháp thân cao mười trượng rộng hai trượng xuất hiện không trung đứng sùng sững tại đó như không thứ gì có thể lây chuyển.
Pháp thân ngưng kết thành phật tổ như lai đang ngồi tĩnh tọa trên một đóa sen chín cánh. Một cỗ khí thế kinh người hàn lâm, chấn cho mọi người đều phải nằm bò trên đất bất tỉnh ngay lập tức. Đúng là trâu bò đánh nhau rồi mũi chết đó a.
Hai chiêu đã thành hình một bên là đóa sen bảy màu đối mặt với nó là pháp thân cao ngút trời. Lạc Trần không chút nghĩ ngượi hét lớn một chữ “Chấn“.
Cả ngọn núi lung lây như sắp đỗ, thấy được những điều từ nãy đến giờ các vị thiên sư điều liết mắt nhìn nhau như hiểu điều gì lấu sự chỉ huy của Thanh Vân Tử.
Rồi tản ra rồi đứng theo sự lãnh đão của lão đứng đúng theo phương vị bát môn ngũ hành tạo thành một trận pháp siêu to bao bọc cả sân đấu.
Từng đạo ấn được hiện lên lam quang nhẹ nhàng ổn định lại tất cả.
Ai cũng một bộ dạng ngưng trọng, trên mặt đã lắm tấp mồ hôi. Lạc Trần không còn để ý điều gì nữa, bây giờ trước mắt hắn chỉ có một mục tiêu là đánh bại lão hòa thượng trước mắt này.
- Hôm nay bổn tọa sẽ cho ngươi đánh với thứ gọi là tính ngưỡng của chính bản thân ngươi. Hãy cảm thấy vinh hạnh đi.
Trương Vô Sinh lại là một bộ sợ hãi nhìn tòa pháp thân trước mắt này:
- Nhãi con cũng dám xưng bổn tọa. Ha ha
Nhưng phóng lao rồi thì phải theo lao. Không nghĩ gì nữa thất thái ôn thần liên xoay chuyển kịch liệt, đẩy tay về trước đóa hoa lại như tên lửa bay một mạch đến trước người Lạc Trần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Pháp thân bao bọc lấy toàn thân của hắn rồi rơi tự do xuống chỗ Trương Vô Sinh. Kim quang vờn quanh ngạnh kháng mà đỡ lấy đòn này. Khi hai thứ chạm vào nhau.
Ầm ầm ầm từng tiếng phát ra như muốn phá nát đại trận bao bộc. Thất thái quang mang bùng nỗ kịch liệt, lượng lớn nhiệt được giải phóng hoàn toàn hóa thành một con phượng hoàng mà cắn nuốt lấy tòa pháp thân. Chấn cho nát đại trận xung quanh thành từng mãnh kính vỡ.
Tuy đã bao bọc lấy thân thể nhưng sức nóng này cũng làm cho Lạc Trần cảm thấy khó chịu vô cùng. ngay lập tức tạo thành hơn chục tấm thuẩn kết hợp rồi đỡ lấy.
Thiên sư do bị phản phệ nên cũng đã thổ huyết, tuy rất nóng nhưng ai cũng thấy lạnh cả sống lưng. Tưởng chừng như tòa pháp thân sẽ bị cắn nuốt hoàn toàn. Linh quang dần ảm đạm vài phần trên mặt Lạc Trần cũng hiện nên sự sợ hãi chưa từng thấy tưởng chừng như không thể chống đỡ được nữa.
Đúng lúc này miệng Lạc Trần thổ ra một ngụm tinh huyết lên tòa pháp thân. Kim quang đại thịnh lại lần nữa được khôi phục hoàn toàn, đôi phần mạnh hơn lúc trước. Thân thể to lớn đến vô cùng dùng toàn lực đè xuống tất thẩy.
Đùng một tiếng, phượng hoàng đã bị pháp thân chấn cho đến độ không thể ngóc đầu lên được dần dần tan biếng vào hư vô. Trương Vô Sinh thổ ra một ngụm tinh huyết thân hình có chút lão đảo do bị phản phệ.
Pháp thân biến mất thân thể của Lạc Trần cũng đã khô kiệt chân khí, có thể nói đòn này là dốc toàn bộ vốn luyến ra để chơi một trận.
Thân ảnh dần dần xuất hiện sau đống đổ nát do đòn vừa nãy.
Nhưng Lạc Trần lại không có ý định dừng lại mà tiếp tục lao đến, tay nắm thành quả đấm, phóng nhanh về phía Trương Vô Sinh.
Lão đầu này sau khi dốc toàn bộ thì cũng đã như đèn cạn dầu nên cũng chỉ có thể đứng đực ra đó mà đón nhận đòn đánh tới. Miệng vẫn niệm “Nam mô a di đà phật”, sau đó nói bằng một giọng thều thào:
- Ta đầu hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro