Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 16
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnYến Tiêu cho rằng trên đời không có quỷ, mãi cho đến giờ phút này, nàng chính mắt nhìn thấy quỷ.Yến Tiêu cho rằng bản thân sẽ không chết, nhưng hiện giờ nàng lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác chết chóc.Một luồng khí nóng thiêu đốt từ bên tai, xông thẳng l3n đỉnh đầu, nàng đột nhiên đẩy Công Nghi Trưng ra, khiếp sợ mà nhìn nam tử trước mắt.Hô hấp ấm áp, lồ|\|g ngực phập phồng, hắn còn sống …Nhưng mà sao hắn vẫn còn sống?A Nam rõ ràng đã nói, máu lấy được từ trên người hắn đã tiêu tán, vậy hắn hẳn là đã chết mới đúng.Công Nghi Trưng lại cười nói: “Nhìn thấy ta không chết, vui mừng đến mức không nói nên lời?”Đám người Từ Vọng Sơn lúc này mới hồi phục tinh thần, vui mừng quá đỗi xông tới: “Công Nghi sư đệ, đệ không chết!”Công Nghi Trưng gật đầu mỉm cười với mọi người: “May mắn tìm được đường sống trong chỗ chết.”Sắc mặt Yến Tiêu phức tạp nhìn chằm chằm Công Nghi Trưng bị đám người vây quanh, chạm mắt với hắn, nàng tức khắc trốn tránh nhìn sang chỗ khác.Nàng tự hỏi tính qua tất cả biến số, nhưng Công Nghi Trưng lại vĩnh viễn nằm ngoài tính toán của nàng, luôn có thể gãi đúng chỗ ngứa mà phá hỏng kế hoạch của nàng, hiện giờ nàng vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận Công Nghi Trưng trốn thoát như thế nào, nhưng mà nhìn thần thái của Công Nghi Trưng, hình như không có ý định tìm nàng báo thù.Nàng càng ngày càng nhìn không thấu con người Công Nghi Trưng.Gió biển khiến nhiệt độ trên gò má nàng lạnh xuống, thần trí cũng khôi phục tỉnh táo.Công Nghi Trưng mỉm cười cùng mọi người hàn huyên vài câu, liền lướt qua đám đông đi về hướng Yến Tiêu, một phen nắm lấy tay nàng. Đồng tử Yến Tiêu co rút lại, theo bản năng muốn rút tay về, Công Nghi Trưng sớm có chuẩn bị, nắm rất nhanh, khiến nàng khó có thể tránh thoát.Hai người âm thầm phân cao thấp, Công Nghi Trưng nói với mọi người: “Ta còn có chút việc riêng muốn nói với Yến Yến…”Yến Yến???Yến Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc trừng mắt nhìn sườn mặt Công Nghi Trưng.Mọi người lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, am hiểu lòng người nói: “Phải, phải, hai người các ngươi đã trải qua sinh ly tử biệt, đoàn tụ không dễ mà. Trước đó cho rằng ngươi đã tuẫn đạo, Yến tu sĩ thật sự vô cùng bi thương …”Công Nghi Trưng cười như không cười liếc mắt nhìn Yến Tiêu: “Vô cùng bi thương …”Yến Tiêu hít sâu một hơi, cả người máu gần như muốn sôi trào lên. Lực lượng từ trên tay truyền lại khiến nàng hiểu, nếu không mượn Sổ Sinh Tử, bản thân sợ rằng rất khó đánh bại đối phương, nhưng nếu dùng Sổ Sinh Tử giết hắn …Không đợi nàng tính rõ nét bút này, đã bị Công Nghi Trưng lôi vào trong tháp Minh Giám. Cửa phòng vừa đóng lại, Tiêu Hồn Liên liền vung về phía Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng nhẹ nhàng né tránh, Tiêu Hồn Liên đánh vào tường, phát ra một âm thanh vang động. Mọi người ở bên ngoài nghe được, kinh ngạc mà quay đầu nhìn, nhưng ngay sau đó có kết giới cách âm ngăn cách mọi người thám thính.— Kịch liệt như vậy sao?Mọi người nhịn không được mà suy nghĩ bậy bạ …Mà trong phòng chiến đấu kịch liệt hơn những gì bọn hắn tưởng tượng.Công Nghi Trưng vừa mới bày ra kết giới, Tiêu Hồn Liên đã phân làm hai, đồng thời từ hai hướng trái phải tấn công. Dưới chân Công Nghi Trưng nhẹ nhàng, hư bước ảo cảnh, dễ như trở bàn tay tránh được công kích nhìn như không thể hóa giải.“Tôn chủ vì sao không nói một lời mà đã sử dụng bạo lực?” Công Nghi Trưng sân vắng tản bộ mà đi dạo trong tiên ảnh đầy trời, mỉm cười nói, “Là do chột dạ, hay do xấu hổ buồn bực?”Yến Tiêu mấp môi, ra tay không chút lưu tình.Công Nghi Trưng than nhẹ một tiếng, đột nhiên dừng bước chân, Tiêu Hồn Liên tức khắc quấn lấy thân thể hắn, linh lực trong cơ thể chỉ cản trở một chút. Yến Tiêu dùng sức kéo, Công Nghi Trưng thân bất do kỷ bay về phía nàng, bị hung hăng ném xuống giường, suýt nữa đập hư ván giường.Yến Tiêu cưỡi lên người, đem Công Nghi Trưng trói chặt rồi ấn xuống giường, lạnh mặt nói: “Ngươi rốt cuộc là có ý gì?”“Lời này Tôn chủ từ đâu mà hỏi?” Công Nghi Trưng mặt mày giãn ra, mắt ẩn chứa cười nhạt, không hề có sợ hãi và hoảng loạn của mạng treo tơ mỏng.“Ngươi rõ ràng trốn rất nhanh, vì sao thúc thủ chịu trói?”Công Nghi Trưng cười nói: “Nếu không thúc thủ chịu trói, làm sao có thể tiếp cận cô, cùng cô nói mấy câu thật tốt?”“Ngươi …” Yến Tiêu nhất thời cứng họng, có loại cảm giác rõ ràng thắng rồi lại thua.Công Nghi Trưng khẽ cười một tiếng: “Tôn chủ vậy mà khắp nơi thông báo tin ta đã chết, hình như rất chắc chắn Công Nghi Trưng đã chết, sẽ không vạch trần lời nói dối của cô, cô vì sao có thể tin tưởng như thế? Ta nghĩ … hẳn là ở chỗ Sổ Sinh Tử, máu cô từ trên người ta lấy được kia, có thể khiến cô biết sống chết của người sở hữu máu.”“Vậy chủ nhân máu kia, không phải ngươi?” Yến Tiêu bừng tỉnh đại ngộ.“Đã biết Diêm Tôn có Sổ Sinh Tử, sao ta dám lấy chân thân xâm nhập hiểm nguy Âm Khư?” Công Nghi Trưng thành thật nói, “Chỉ là từ trong tay bằng hữu của mình mượn một khối phân thân làm từ ngó sen người, đừng nói thân thể không phải của ta, ngay cả máu tươi cũng không phải người thật của ta, chỉ mang nguyên thần của ta.”Yến Tiêu nhăn mày lại: “Khó trách ngươi không lo lắng ta sẽ giết ngươi, ngươi sớm biết ta giết không chết ngươi, ngươi chỉ là đang thử ta? Vậy hiện giờ ngươi ở đây, là người thật, hay là một khối phân thân khác? Ngươi dám làm càn trước mặt ta, là không sợ hãi sao?”“Hiện giờ ở trước mặt cô, không phải phân thân, là Công Nghi Trưng thật cô có thể gi3t chết bất cứ lúc nào.” Công Nghi Trưng cười nhẹ một tiếng, ý vị sâu xa nói: “Mà Công Nghi Trưng có thể làm càn như thế, cũng xác thực không sợ hãi.”Yến Tiêu lạnh lùng nói: “Không hổ là đệ tử thân truyền của Minh Tiêu pháp tôn, pháp bảo trên người thật đúng là nhiều không kể xiết. Ngươi dám mang chân thân đến đây, chắc là muốn tìm ta báo thù.”“Tôn chủ hiểu lầm, ta đến đây không phải vì báo thù, chỉ vì tiếp tục ước định trước đó.” Công Nghi Trưng nói.Yến Tiêu ngẩn ra: “Ước định trước đó…” Đọc Full Tại Truyenfull.visionCông Nghi Trưng tiếc nuối thở dài: “Vậy mà chỉ có ta để ở trong lòng sao? Hợp tác với Tôn chủ tìm kiếm Phượng Hoàng Trủng, mà ta sẽ giúp Tôn chủ giữ bí mật, cho cô một cái thân phận có thể quang minh chính đại dừng chân hậu thế, cái ước định này, vẫn giữ lời như cũ.”Yến Tiêu cười nhạo một tiếng: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”“Vì sao không tin? Công Nghi Trưng cười nói, “Tôn chủ tự xưng là đạo lữ của ta, mà ta vừa nãy không vạch trần, thậm chí rất phối hợp. Đạo lữ của đệ tử đứng đầu Thần Tiêu Phái, cái thân phận này chẳng lẽ không tốt sao?”Đây là chuyện Yến Tiêu không muốn đối mặt nhất, nàng vốn tưởng rằng Công Nghi Trưng đã chết, nên mới bịa đặt nói dối như vậy, nhưng Công Nghi Trưng còn sống xuất hiện, điều này liền thành trò cười, một cái chê cười để Công Nghi Trưng có thể giễu cợt bất cứ lúc nào.Nghĩ đến câu ‘Yến Yến’ kia, cả người nàng đều khó chịu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.Công Nghi Trưng xem thấu tâm tư của nàng, nhịn cười nói: “Cô và ta là quan hệ đạo lữ, nếu ta gọi cô là Yến cô nương, thì có vẻ khách khí, nếu gọi cô là Tôn chủ, cũng khiến người hoài nghi, nếu gọi thẳng tên, thì có vẻ xa lạ, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể gọi cô là Yến Yến …”“Câm miệng!” Yến Tiêu tức giận ngắt lời hắn, “Nếu ngươi muốn dùng cách này để nhục mạ ta, sẽ chỉ khiến ngươi chết càng nhanh.”“Vậy Tôn chủ vì sao bây giờ không giết ta luôn?” Công Nghi Trưng nói.“Ngươi cho rằng ta không dám sao?” Yến Tiêu nắm chặt dây xích, mắt lộ ra sát ý.“Không phải không dám, là không thể.” Công Nghi Trưng hiểu rõ cười nói: “Hạn chế của Sổ Sinh Tử có rất nhiều đi.”Ánh mắt Yến Tiêu lập lòe, nghi hoặc nhìn Công Nghi Trưng.“Thiên đạo đơn giản nhất, chẳng qua là đạo của bảo toàn và cân bằng, có được tất có mất đi, đây gọi là bảo toàn. Có chỗ mạnh ắt có chế ước, đó là cân bằng. Sức mạnh càng lớn, sự chế ước càng nhiều, đặc biệt là thần khí như Sổ Sinh Tử, nếu không có hạn chế, cô cần gì phải khuất cư Âm Khư mười năm, hao tâm tốn sức bày cục, dẫn dụ Lục U phản loạn, giả chết thoát thân, tránh né tai mắt của Đạo Minh? Một Công Đức Kính không có tính sát thương dựa vào cái gì trở thành bảo vật trấn điện của Diêm La Điện, một Diêm Tôn coi mạng người như cỏ rác, chẳng lẽ còn cần phân biệt thiện ác để giết người sao? Trong Thiên Nhãn, cô lại vì cớ gì không lấy Sổ Sinh Tử thủ tiêu tính mạng của ta? Sợ rằng Sổ Sinh Tử cắn nuốt không phải là hồn phách, mà là nuốt nghiệp quả người mang trên mình. Sổ Sinh Tử lấy nghiệt nghiệp làm thức ăn, nếu nuốt nhầm thiện nghiệp, sẽ tạo thành phản phệ, đây là nguyên nhân cô không dám tùy tiện dùng Sổ Sinh Tử ở nhân gian.”Pháp tắc Sổ Sinh Tử, là bí mật Yến Tiêu giấu sâu nhất, nhưng không nghĩ rằng bị Công Nghi Trưng đoán được không sai chút nào. Sổ Sinh Tử xác thực là dùng nghiệt nghiệp làm thức ăn, Yến Tiêu từ trong tay Khổ Vô cướp được Công Đức Kính, chính là vì chiếu thấy nghiệp quả của mỗi người, sau lại phát hiện bên trong Âm Khư huyết quang khắp nơi, không có một người tốt, nên đã đem Công Đức Kính treo ở trên Diêm La Điện, làm bảo vật trấn điện. Ngày ấy ở tửu quán, Thất Sát dùng Công Đức Kính chiếu Công Nghi Trưng, Yến Tiêu mới biết được trên đời này cũng có đầy người có công đức kim quang. Bởi vậy ở trong Thiên Nhãn, nàng mới không lấy Sổ Sinh Tử giết người, chỉ sợ mình gặp thiện nghiệp phản phệ, thương càng thêm thương, sẽ chết trong Thiên Nhãn.Từ đầu đến cuối, Công Nghi Trưng cũng chưa từng nhìn thấy Sổ Sinh Tử, nhưng thông qua từng hành động nhỏ khi ở bên nàng, hắn đã chính xác suy đoán ra được những hạn chế của Sổ Sinh Tử.Vẻ mặt Yến Tiêu xác minh phỏng đoán của Công Nghi Trưng, nàng nói giọng khàn khàn: “Ngươi đoán không sai, thì đã sao, không có Sổ Sinh Tử, chẳng lẽ ta không thể giết ngươi?”Công Nghi Trưng cười nhạt, Yến Tiêu cảm thấy hoa mắt, Tiêu Hồn Liên đột nhiên mất đi chỗ dựa, rơi xuống đệm giường, Công Nghi Trưng vốn đang nằm ở trên giường không biết làm thế nào tránh thoát trói buộc của Tiêu Hồn Liên, Yến Tiêu cả kinh, cảm giác áp bách truyền đến từ sau lưng, theo bản năng phất tay đánh về phía sau mình, nhưng mà tay vừa nâng lên thì đã bị chế trụ, nàng quay người đá về hướng Công Nghi Trưng, nhưng bị Công Nghi Trưng chặn người lại. Trong giây lát, hai người công thủ nghịch chuyển, nàng bị Công Nghi Trưng chế trụ đôi tay, đè ở giữa giường.Yến Tiêu vừa muốn vận khí phản kích, thần khiếu đột nhiên đau đớn một trận, khiến trước mắt nàng tối sầm, sức lực dường như nháy mắt bị rút cạn, cả người mềm nhũn, chỉ có ngực vì thở gấp gáp mà phập phồng kịch liệt.“Ngươi …” Yến Tiêu sắc mặt trắng nhợt, hô hấp hỗn loạn, “Hư bước ảo ảnh, thúc thủ chịu trói, thì ra từ lúc bắt đầu vào cửa đã là thủ thuật che mắt…”Tiêu Hồn Liên của nàng trói buộc, chỉ là hư ảnh của Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng cúi người chăm chú nhìn Yến Tiêu, da thịt trắng như tuyết nhiễm phấn hồng nhàn nhạt, mắt phượng đen nhánh thấm ánh nước lóng lánh, tức giận và chế nhạo, đây là đóa hoa diễm sắc nở rộ duy nhất trên đất hoang của Âm Khư, tuy ở thế yếu, bị người đè ở dưới thân, Diêm Tôn thập điện này vẫn là vẻ mặt kiêu căng và khó thuần.Công Nghi Trưng nhịn không được khẽ cười một tiếng, rồi buông lỏng gông cùm xiềng xích ra.Yến Tiêu sớm đã chuẩn bị cá chết lưới rách, nếu Công Nghi Trưng được đằng chân lân đằng đầu, nàng liều mạng chịu phản phệ của Sổ Sinh Tử cũng phải giết hắn. Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên, Công Nghi Trưng đã buông lỏng tay ra.Nàng lùi về phía sau, sau lưng áp vào giường, trong mắt toát ra đề phòng cùng khó hiểu.“Vừa rồi cô dùng Tiêu Hồn Liên, tiêu hao quá nhiều linh lực, nói vậy ở nhân gian hai ngày cô hẳn đã cảm nhận được, linh khí nhân gian loãng, không bằng Âm Khư. Thân thể của cô quen với hoàn cảnh linh khí nồng đậm, cảnh giới càng cao, mỗi ngày cần phun ra nuốt vào linh khí càng nhiều, mà nhân gian không thể thỏa mãn linh khí thân thể cô cần, càng đừng nói một khi đánh nhau với người khác, tiêu hao tăng lên, thu không đủ chi, chỉ một lát cô sẽ có cảm giác lực kiệt.”Công Nghi Trưng quan sát tỉ mỉ, cười nói giải thích tình cảnh khó xử trước mặt Yến Tiêu, tuy hắn không khi dễ gông cùm nàng, lại như cũ mang đến cho nàng cảm giác áp bách không nhỏ.“Thì sao chứ, ta tự có cách giải quyết.” Yến Tiêu lạnh lùng nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vision“Linh thạch sao?” Công Nghi Trưng hiểu rõ mà cười, “Thương thế của cô nhận được trong Thiên Nhãn khôi phục nhanh như vậy, chắc hẳn là linh thạch có được từ địa phương khác, luyện hóa linh khí. Trên đường ta tới đây đã hỏi thăm qua, hôm qua cô dừng chân ở Thiên Trụ Môn. Thiên Trụ Môn là tông môn nhỏ, có thể có bao nhiêu linh thạch, dù cho cô dựa vào thân phận đệ tử thân truyền Thần Tiêu Phái lừa lấy tất cả linh thạch, cũng đủ cho cô dùng mấy ngày. Mà cô mạo hiểm đi vào pháp trận Minh Giám, là do nơi này bởi vì duy trì pháp trận vận hành, tồn trữ lượng lớn linh thạch, nếu có thể thuận lợi lấy được, xác thật có thể giải nguy nan trước mắt.”Loại cảm giác bị nhìn thấu này khiến Yến Tiêu bất giác nhíu mày, bày ra tư thế phòng bị: “Ngươi muốn ngăn cản ta?”“Không.” Công Nghi Trưng khẽ lắc đầu, “Ta chỉ muốn nói cho cô, đây không giải quyết được việc gì. Hiện giờ trong túi giới tử của cô còn có linh thạch, nhưng nếu lúc gặp địch bất chợt kiệt lực, làm sao có cơ hội luyện hóa linh thạch bù vào chỗ linh lực thiếu hụt? Cô muốn giết ta, nếu dùng Sổ Sinh Tử ắt gặp phản phệ, nếu không dùng Sổ Sinh Tử, sợ sẽ không dễ dàng như vậy.”“Ngươi đây là thị uy?” Yến Tiêu nói, “Ta không giết ngươi được, ngươi lại có thể giết ta.”“Nếu ta muốn làm tổn thương cô, vừa nãy sẽ không buông tay.”Công Nghi Trưng vừa dứt lời, liền cúi người đến gần Yến Tiêu, đằng sau Yến Tiêu không có đường lui, muốn nghiêng đầu, lại bị tay phải Công Nghi Trưng nắm chặt cằm, nàng bị ép nâng cằm lên, khuôn mặt Công Nghi Trưng đột ngột tiến gần, nàng nín thở rồi lại hô hấp.Da thịt ấm áp trên trán thân mật mà kề sát, chóp mũi chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau, môi hai người cách nhau không đến nửa tấc, gần như đã có thể cảm nhận được độ nóng và mềm mại trên môi đối phương. Nhưng Công Nghi Trưng không đến gần hơn nữa, thần khiếu hơi sáng, một luồng linh khí tinh thuần hùng hồn phun trào ra ngoài, rót vào trong thần khiếu khô kiệt của Yến Tiêu, khiến thân thể yếu ớt của nàng gần như ngay lập tức khôi phục sức mạnh, linh khí ấm áp lưu thông cơ thể, như tắm trong suối nước nóng, khiến nàng không khỏi nheo mắt lại, phát ra một tiếng hừ nhẹ.Ánh mắt Công Nghi Trưng tối sầm lại, hô hấp nặng nề xuống, kiềm chế cảm giác muốn tiến về đằng trước, đầu ngón tay nán lại trên gò má non mềm của nàng một lúc, rồi buông lỏng tay ra, lùi về phía sau.Yến Tiêu khôi phục hô hấp, cảm nhận được thần khiếu tràn đầy sức mạnh, vẻ mặt phức tạp nhìn Công Nghi Trưng: “Ngươi đến tột cùng … là có ý gì?”Hắn biết rõ nàng khó khăn vì linh khí không đủ, lại cố ý hao hết linh khí của nàng, rõ ràng chiếm thế thượng phong, lại tự tổn hại linh lực giúp nàng.“Nếu bây giờ ta nói, chỉ muốn tiếp tục ước định trước đó, Tôn chủ có bằng lòng tin tưởng?” ánh mắt Công Nghi Trưng sáng quắc chăm chú nhìn Yến Tiêu, “Tôn chủ chắc đã hiểu thành ý của ta, ta là người duy nhất có thể giúp đỡ cô. Có ta đồng hành với cô, thì có thể giải quyết khó khăn linh khí khô kiệt của cô bất cứ lúc nào, cô không cần mạo hiểm lớn như vậy đi cướp bóc linh thạch.”“Phượng Hoàng Trủng đối với ngươi thực sự quan trọng như vậy sao?” Yến Tiêu hỏi.“Với ta mà nói quan trọng nhất, là người đứng đằng sau Phượng Hoàng Trủng.” Công Nghi Trưng không giấu giếm, nói thẳng, “Hai mươi mấy năm trước, Phượng Thiên Linh bắt mẫu thân của ta đi, ta phải tìm được bà ấy.”“Mẫu thân ngươi …” Yến Tiêu trầm ngâm, ánh mắt khẽ động, lẩm bẩm nói, “Mẫu thân quan trọng như thế sao?”Đối với quỷ nô, sinh ra cũng chỉ là một công cụ, bọn họ chưa bao giờ gặp mặt mẫu thân của mình, cũng không biết mẫu thân là tồn tại như thế nào. Đó chỉ là một cái tên viết trên sách, một nữ nhân xa lạ, không thể mang đến cho bọn họ bất cứ dao động gì. Người rất khó tưởng tượng sự vật bản thân chưa từng gặp qua.“Ít nhất với ta mà nói, bà ấy rất quan trọng …” Công Nghi Trưng hơi giật mình, ánh mắt nhìn Yến Tiêu nặng ba phần, “Cô cũng rất quan trọng.”Yến Tiêu ngước mắt lên nhìn về phía Công Nghi Trưng, “Hả? Ngươi có ý gì?”“Trong Thiên Nhãn cô cũng đã nói ra đáp án.” Công Nghi Trưng yên lặng chăm chú nhìn Yến Tiêu, “Đối với Tôn chủ, ta không chỉ có bảy phần mềm lòng, cũng có ba phần động lòng.”Ánh mắt Công Nghi Trưng trong trẻo và chân thành, như ánh trăng biển rộng, mê hoặc người đứng bên bờ ngã vào trong.Yến Tiêu không tin lòng người, càng không tin cái gọi là động lòng.Nàng cười khẽ một tiếng, mang theo mấy phần lạnh nhạt và trào phúng, vươn tay phải khẽ chạm vào mặt Công Nghi Trưng đang mỉm cười ôn nhuận, chậm rãi nói: “Mềm lòng? Chẳng qua là một loại đồng tình ngạo mạn mà rẻ mạt. Động lòng? Cũng chẳng qua là thấy sắc nổi lòng tham. Lòng người không thể nắm bắt nhất, không thể tin tưởng nhất … Thông minh như ngươi, chẳng lẽ cũng sắc làm mê muội trí tuệ?”Đầu ngón tay thon dài phác họa dáng vẻ cao thẳng của nam tử, tựa như viên đá ném vào lòng sóng biển, khiến đáy mắt hắn nổi lên gợn sóng, rồi lại tối sầm ba phần, ánh trăng và màu nước, đều lung lay trên ái muội đen tối.Nàng quả thực từng có ý trêu chọc, nhưng không ngờ thành công như vậy.“Yến Tiêu…” hắn thấp giọng gọi một tiếng tên nàng, Yến Tiêu kinh ngạc nhíu mày, tay phải rơi vào lòng bàn tay ấm áp của Công Nghi Trưng. Hắn nâng tay lên bao phủ mu bàn tay nàng lại, chậm rãi nắm, đem năm ngón tay hơi lạnh của nàng ấn vào lòng bàn tay, đôi mắt trong trẻo không biết vì sao u ám, thật sâu nhìn chăm chú nàng, “Chẳng lẽ cô chưa từng có nửa phần động lòng sao?”Hắn kéo tay nàng, kéo nàng đến bên môi mình, lòng bàn tay hơi lạnh của nàng chạm vào môi mềm mại của hắn, giữa hoảng hốt nhớ tới nụ hôn mất khống chế trong Thiên Nhãn kia.Công Nghi Trưng khẽ hôn đầu ngón tay nàng, đầu ngón tay Yến Tiêu khẽ run lên, nhưng không lảng tránh, chỉ là tim đập bỗng nhiên lỡ một nhịp.“Cô và ta đều là người đánh cờ, rồi lại là biến số duy nhất trong ván cờ của nhau. Tính toán không bỏ sót, thì sao gặp được kỳ phùng địch thủ? Thế sự nếu đều như dự đoán, vậy sẽ thiếu một phen vui mừng, đời người nếu không thể gặp được một tri kỷ, vậy thì sống cũng không thú vị.” Công Nghi Trưng cười nhẹ một tiếng, trong mắt toát ra sung sướng chắc chắn, “Giết ta, cô sẽ không cảm thấy hối tiếc chút nào sao?”Yến Tiêu nhận thấy ở trước mắt Công Nghi Trưng không có chỗ nào che giấu, nàng cho rằng mình đã xem hiểu sâu cạn của Công Nghi Trưng, nhưng không nghĩ rằng hắn mang nàng nhìn càng thấu triệt hơn. Hai ngày nay đột nhiên ập vào lòng phiền muộn và trống rỗng, đều vì hắn mà dựng lên, đó là cảm nhận nàng chưa từng có, giống như gió biển lạnh băng rót vào ngực, tuy không phải đau nhức thấu tận xương tủy, nhưng khiến người bực bội khó chịu, ngay cả nhân gian tốt đẹp này cũng bởi vậy phủ bụi trần, mất màu sắc ba phần.Thì ra đây là lòng có hối tiếc …“Không sai.” Yến Tiêu cười nhạt, “Nhìn thấy ngươi không chết, tuy ta bất ngờ, nhưng cũng có một chút vui mừng. Nếu Công Nghi Trưng dễ dàng bị ta giết như thế, vậy chết ngược lại cũng không đáng tiếc. Ngươi nhiều lần thoát chết, ván cờ này, càng thú vị… Ngươi dám trêu chọc ta, đó là chắc chắn ta không giết ngươi được, cũng không nỡ giết ngươi?”“Giết người, là một việc đơn giản, nhưng lại không hề có ý nghĩa, người chết, không có giá trị bằng người sống. Cô có thể lấy giết chóc kinh sợ ác quỷ thập điện, nhưng không cách nào lấy này uy hiếp ta. Mà một Công Nghi Trưng còn sống, so với Công Nghi Trưng đã chết có giá trị hơn. Ta có thể là trợ lực của cô…”“Cũng sẽ là uy hiếp của ta.” mắt phượng Yến Tiêu khẽ động, lạnh lùng ngắt lời.Công Nghi Trưng nhàn nhạt cười, đôi mắt lướt qua một tia mũi nhọn, hàm ý khiêu khích nhìn thẳng vào Yến Tiêu: “Cô sẽ sợ sao?”Một cái liếc mắt giống như một ánh lửa, chợt lóe rồi vụt tắt, nhưng khơi dậy đám lửa trong lòng Yến Tiêu, ngọn lửa đột ngột chiếu sáng mắt phượng u ám, khiến máu trên người nàng dường như sôi trào lên.“Kích tướng?” nàng cong môi cười, ánh sáng trong mắt cực nóng mà lóa mắt, “Thủ đoạn thấp kém như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ mắc mưu?”Công Nghi Trưng nhướng mày cười nói: “Đơn giản, lại hữu hiệu. Yến Tiêu, giữa chúng ta dùng, trước nay đều là dương mưu. Trong Âm Khư, cô không gạt ta, mà là dùng lời nói thật bện bẫy, là ta cam tâm tình nguyện rơi vào trong bẫy của cô, mạng nằm trong tay cô, ta không oán không hối hận, càng không hận. Mà giờ phút này ta đối với cô nói mỗi một câu, cũng đều xuất phát từ tim phổi, không một lời nói dối, ván cờ này của ta, cô dám hạ không?”“Có gì không dám?” Yến Tiêu cười đáp, “Ngươi muốn đánh cược gì với ta, nếu ta thắng, lại có chỗ tốt gì?”“Đánh cược mạng ta.” Công Nghi Trưng đột nhiên nắm lấy cổ tay Yến Tiêu, đặt ở cổ mình, “Cô muốn giết ta không dễ, nhưng ta nguyện đem tính mạng mình phó thác cô.”Yến Tiêu ngạc nhiên nhìn Công Nghi Trưng, lòng bàn tay nàng áp lên cổ thon dài của Công Nghi Trưng, dưới lòng bàn tay chính là mạch máu yếu ớt, nhịp đập ấm áp mạnh mẽ chấn động đầu ngón tay nàng. Công Nghi Trưng nắm tay nàng, cắt mạch máu bên gáy mình, một giọt máu đọng ở đầu ngón tay Yến Tiêu, như hạt đậu đỏ tươi.“Đây là máu thuộc về Công Nghi Trưng, nó ở trên Sổ Sinh Tử của cô, cô có thể thủ tiêu bất cứ lúc nào.”Yến Tiêu thất thần nhìn giọt máu tươi thấm vào đầu ngón tay, giây lát biến mất không thấy, nàng chưa suy nghĩ cẩn thận dụng ý của Công Nghi Trưng, hắn đã nắm tay nàng ấn lên ngực mình.Tay phải chạm vào quần áo bóng loáng mềm mại, dưới ngực rắn chắc, nhịp đập mạnh mẽ phập phồng, từng cái va chạm lòng bàn tay mềm mại của nàng.“Đây là tim thuộc về Công Nghi Trưng, nó cũng ở trong tay cô.” tu sĩ trẻ tuổi tao nhã mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần lại có một tròng mắt sâu thẳm như ma thần mê hoặc lòng người, khiến người đắm chìm: “Chinh phục, lẽ nào không thú vị hơn giết chóc sao? Bóp nát nó, dễ như trở bàn tay, chiếm hữu nó, khiến chủ nhân của nó cam tâm tình nguyện vì cô ra roi, vượt lửa qua sông.”Yến Tiêu cười nói tiếp, “Khiến đệ tử kiệt xuất nhất Đạo Minh, chưởng giáo tương lai của Thần Tiêu Phái trở thành Vô Thường Sử của Diêm Tôn, tiền cược này quả thật mê người. Ngươi muốn từ trên người ta, lấy được lại là cái gì?”“Đương nhiên cũng là một trái tim chân thành của Diêm Tôn.” Công Nghi Trưng nói.“Vậy sợ rằng ngươi thua rồi.” Yến Tiêu cười ngâm đè ngực Công Nghi Trưng lại, “Ngươi đã có ba phần động lòng, còn muốn tim ta, cũng đã thua một phần trước rồi.”“Tuy ta có ba phần động lòng, Diêm Tôn cũng có một tia không đành lòng.” Công Nghi Trưng khẽ cười một tiếng, đôi mắt sâu thẳm lay động khiến Yến Tiêu không thể đọc hiểu cảm xúc: “Thua một phần trước, chưa chắc không thể cười đến cuối cùng.”Yến Tiêu nghiêng người về phía Công Nghi Trưng, ý cười đáy mắt càng sâu: “Được, chúng ta thử xem, xem ai có thể cười đến cuối cùng.”Công Nghi Trưng nhìn mắt phượng gần trong gang tấc, rực rỡ lấp lánh, như tinh nguyệt xán lạn, làm người luyến tiếc dời mắt đi.Có lẽ hắn nói thiếu, mình động lòng, không chỉ có ba phần …Nhưng khiến nàng đáp ứng trận đánh cược này, thì mình thắng một phần trước rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro