Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 17
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnSáng hôm sau, nhìn Công Nghi Trưng và Yến Tiêu cùng đi ra khỏi phòng, mọi người đều lộ ra tươi cười trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.“Công Nghi sư đệ, nhìn khí tức của đệ có chút mờ nhạt, chính là lúc đánh nhau với tà tu bị thương nặng?” Từ Vọng Sơn quan tâm dò hỏi, mặt đầy lo lắng không hề giả vờ tí nào — Đây chính là hy vọng của Thần Tiêu Phái đó! Vạn lần không thể có chuyện!Hắn còn có một câu không dám nói — bước chân của đệ sáng nay thoạt nhìn mờ nhạt hơn tối qua đó …Những người khác ánh mắt khẽ động, trong lòng nghĩ cũng không khác mấy.Công Nghi Trưng nhân tình thạo đời, hiểu rõ thế sự, sao lại không biết suy nghĩ trong lòng những người này, nhưng không thể giải thích nói là bởi vì mình độ linh khí cho Yến Tiêu được.Trong lòng Công Nghi Trưng dở khóc dở cười, trên mặt lại thản nhiên lỗi lạc, chắp tay nói: “Làm phiền Từ sư huynh quan tâm, quả thật bị thương nhẹ, nhưng không còn trở ngại.”Đồng Nhất hành giả ở bên cạnh ngạc nhiên nói: “Công Nghi đạo hữu tu vi cao như thế, lại có Yến đạo hữu ở bên giúp đỡ, còn có ai có thể đánh ngươi bị thương?”Công Nghi Trưng nói: “Người nọ là Tống Thiên Sơn.”Từ Vọng Sơn nghe vậy sắc mặt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sỉ nhục của Thần Tiêu Phái…”Cũng là sỉ nhục của đệ tử ngoại môn Thần Tiêu Phái. Thần Tiêu Phái thu nhận đệ tử thân truyền yêu cầu cực nghiêm, hoặc là nói yêu cầu cực kỳ tùy ý, chỉ cần lọt vào mắt chưởng giáo và các vị trưởng lão là được. Có thể là tư chất xuất chúng, có thể là tính tình tốt, trưởng lão có chút cổ quái thậm chí đem sủng vật nuôi dưỡng thu nhận làm thân truyền, đó cũng là tự do của bọn họ. Mà tiêu chuẩn của nội môn đệ tử lại tương đối đồng nhất, chỉ cần thông suốt sớm, căn cốt tốt, có ngộ tính với pháp trận.Ngoại môn đệ tử thì không có tiêu chuẩn gì, chỉ cần có lòng cầu đạo, Thần Tiêu Phái đều sẽ dạy bảo, một số tu sĩ tư chất bình thường tuy rằng mở thần khiếu, nhưng định sẵn khó đi xa trên con đường tu hành, bèn dốc lòng tu tập pháp trận, lấy này mưu sinh, từ đây hơn một trăm năm đạt đến giàu có mỹ mãn, cũng không tính sống uổng cuộc đời này. Bởi vậy độ trung thành của ngoại môn đệ tử đối với Thần Tiêu Phái ngược lại rất cao, Từ Vọng Sơn là một trong số đó. Hắn tư chất rất tốt, có thể luyện thành Nguyên Anh, nhưng không rời bỏ trợ giúp của tông môn, ngoại môn đệ tử tu vi như hắn ở Thần Tiêu Phái đãi ngộ không hề khác các nội môn đệ tử. Năm đó Tống Thiên Sơn cũng là như thế, thậm chí có hi vọng trở thành phó chưởng giáo. Chỉ là hắn dã tâm bừng bừng, ở trong mắt vài vị trưởng lão, cố ý mài giũa tâm tính của hắn, hắn lại sinh ra oán hận, cho rằng xuất thân của mình không bằng người khác nên bị xem thường, từ đây đi lên con đường tà đạo, tàn hại sinh linh, phản bội Thần Tiêu Phái, giết rất nhiều nội môn đệ tử.Cho đến bây giờ, ngoại môn đệ tử vẫn lấy Tống Thiên Sơn làm hổ thẹn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, người này xác thật là kỳ tài ngút trời.Từ Vọng Sơn nói: “Khó trách Công Nghi sư đệ bị thương dưới tay hắn, tu sĩ chính đạo chúng ta, ra tay quang minh lỗi lạc, đối với loại tà tu không từ thủ đoạn này, luôn có hại. Hiện giờ đệ bình yên trở về, chắc hẳn kẻ đó không được yên thân đâu nhỉ.”Công Nghi Trưng gật đầu nói: “Hắn đã đền tội, ta từ trên người lục soát được ba mảnh Dẫn Phượng Tiêu.”Công Nghi Trưng lấy ra ba mảnh tiêu bị vỡ, mọi người vội vàng vây lại xem.Đây là lý do thoái thác đêm qua hắn cùng Yến Tiêu thương lượng. Hiện giờ đã có tu sĩ của chùa Huyền Thiên và Ủng Tuyết Thành có được mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu, mà giữa những mảnh vỡ này có sự liên hệ, có thể mượn loại liên hệ này tìm kiếm những mảnh vỡ thất lạc khác, nếu nàng không lấy ra, sớm hay muộn cũng sẽ bị người tìm tới cửa, huống chi những mảnh vỡ này với nàng cũng không mấy hữu dụng, không bằng lấy ra để làm nên chuyện.“Tấm lệnh bài Thần Tiêu Phái trên người Tống Thiên Sơn đâu?” Yến Tiêu vui sướng khi người khác gặp họa, nói: “Nếu đem ra, Thần Tiêu Phái chắc chắn trên dưới không yên.”“Còn chưa đến lúc.” Công Nghi Trưng bật cười lắc đầu, “Kiếm tu Ủng Tuyết Thành có câu nói, kiếm nguy hiểm nhất, là kiếm nằm trong vỏ, giữ lại mà chưa ra tay, bất ngờ tấn công khiến đối phương không kịp trở tay.”“Kiếm một ngày chưa rút, kẻ đứng sau màn sẽ một ngày không được yên ổn.” Yến Tiêu thâm ý nói, “Việc có tư tâm với Dẫn Phượng Tiêu là chuyện nhỏ, nhưng cấu kết với tà tu phản giáo lại là chuyện lớn. Công Nghi Trưng, ngươi không lo rằng một ngày nào đó thân phận của ta bị lộ, ngươi cũng sẽ bị gán cho tội danh cấu kết với tà tu phản giáo sao?”Công Nghi Trưng khẽ mỉm cười: “Vậy Vô Thường Sử của Âm Khư, có vị trí cho ta?”Hơn nữa trên tay Công Nghi Trưng có ba mảnh vỡ, hiện giờ Dẫn Phượng Tiêu chỉ thiếu hai mảnh, mọi người liệu định là trong tay những tên tà tu trốn thoát khỏi Âm Khư đang lẩn trốn kia. Lần này Đạo Minh bảy tông cử rất nhiều cao thủ, tru tà là cần thiết, nhưng đối với Dẫn Phượng Tiêu cũng là muốn giành lấy.Mọi người ở đây, với cảnh giới tối cao của Công Nghi Trưng, mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu cũng là hắn lấy được, đương nhiên giao cho hắn bảo quản là thỏa đáng nhất. Mọi người tò mò ngắm nghía một lúc, thì đem mảnh vỡ trả lại cho Công Nghi Trưng.“Mấy ngày tiếp còn muốn làm phiền chư vị đạo hữu tuần tra tìm kiếm tung tích tà tu khắp nơi.” Từ Vọng Sơn chấp tay với mọi người, rồi nói với Công Nghi Trưng, “Công Nghi sư đệ, đệ bị thương chưa lành, không bằng nghỉ ngơi thêm một ngày?”“Không cần, vết thương nhỏ mà thôi, chính sự quan trọng.” Công Nghi Trưng khách khí nói, “Chỉ là chúng ta đối với nơi này xa lạ, mong rằng Từ sư huynh chỉ điểm phương hướng.”Từ Vọng Sơn nghe vậy cũng không khuyên nhủ nữa, nói: “Nếu đã vậy, thì làm phiền hai người các đệ tuần tra phạm vi trăm dặm vùng tây bắc Vân Mộng. Chấp Ngọc và Tuyết Ý ở lại pháp trận Minh Giám, nếu có tin tức sẽ dùng lá bùa hạc thông báo mọi người.”Từ Vọng Sơn nói xong, mọi người cùng thi triển thần thông, ngự không mà đi, nháy mắt đã không nhìn thấy bóng người.Công Nghi Trưng và Yến Tiêu ngự phong đi, đi được nửa đường, Công Nghi Trưng bỗng nhiên trong lòng có cảm nhận, thay đổi phương hướng, bay về phía chủ thành Vân Mộng.Yến Tiêu hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, bay theo phía sau Công Nghi Trưng, đáp xuống ngoài chủ thành.“Ta muốn tìm một bạn tốt.” Công Nghi Trưng cười giải thích nói, “Chắc hắn đang giận dỗi ở trong thành.”Yến Tiêu hiếu kỳ nói: “Bạn tốt của ngươi, sao lại ở Vân Mộng, lại làm sao mà tức giận?”“Hắn vốn cùng ta đi tới Vân Mộng, ta vừa đến nơi này đã nhận được vô số tin tức, bạn tốt vô số tông môn đều nói ta bất hạnh gặp nạn, thậm chí còn có người nói ta có đạo lữ …” Công Nghi Trưng nhìn thấy Yến Tiêu sắc mặt khẽ biến, buồn cười nói, “Ta gấp không chờ nổi muốn đi xem, là ai khắp nơi đồn đại, ta phải chạy nhanh đi chứng thực lời đồn.”Yến Tiêu hừ một tiếng, nói: “Công Nghi Trưng, tuy ta đáp ứng hợp tác với ngươi, giả làm đạo lữ, nhưng sẽ không nhàn rỗi đến mức đi gặp hồ bằng cẩu hữu* của ngươi đâu.”*Hồ bằng cầu hữu là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là ‘Bạn bè như chó và cáo’, là cách nói châm biếm, ám chỉ những người bạn xấu, không mang lại ích lợi gì cho người kết giao.Công Nghi Trưng nói: “Hắn làm người tuy rằng không ra gì, nhưng cũng có một chút năng lực, Định hồn đan lúc trước cô uống chính là lấy từ tay hắn, trên tay hắn có một tiên ba có thể giải quyết vấn đề linh khí không đủ của cô.”Ánh mắt Yến Tiêu khẽ nhúc nhích, chần chờ một lát mới hỏi: “Vậy gặp mặt một lần cũng không sao. Nhưng ngươi phụng mệnh điều tra Bắc Trạch, dừng chân ở chỗ này, không lo xảy ra chuyện sao?”“Tà tu không phải tên ngốc, hiện giờ vùng hoang vu là chỗ trọng điểm Đạo Minh tìm kiếm, ngàn dặm đồng hoang, nếu có một chút linh lực dao động, thì sẽ như ban đêm sáng đèn dẫn đến sự chú ý của người.” Công Nghi Trưng chậm rãi nói, “Ẩn giấu dưới lá và cây, càng là chỗ phồn hoa, thì càng dễ ẩn náu thân mình.”“Vậy ngươi lại muốn làm sao tìm được bọn chúng từ trong rừng rậm này?” Yến Tiêu hỏi.Công Nghi Trưng xòe bàn tay ra, một chiếc la bàn hư ảnh xuất hiện trên tay, Yến Tiêu cũng từng nhìn thấy ở trong Âm Khư, trước đó Công Nghi Trưng dùng nó để đo lường tính toán đường sống.Công Nghi Trưng nói: “Nó có thể cảm ứng được hung thần chi khí trong phạm vi năm mươi dặm, chúng ta đi dạo ở trong thành, không cần sốt ruột.”Yến Tiêu vốn tưởng rằng Công Nghi Trưng sẽ trực tiếp dẫn nàng đi gặp tên bằng hữu kia, không nghĩ rằng hắn rất có hứng thú dẫn theo nàng đi dạo trong thành Vân Mộng — Đây là tòa thành giàu có và đông đúc nhất bắc địa.Yến Tiêu hỏi: “Bằng hữu của ngươi không phải đang tức giận sao?”Công Nghi Trưng không để bụng cười nói: “Dù sao hắn cũng tức giận, chúng ta đến sớm một lát hắn cũng sẽ không hết giận, đến muộn một chốc hắn cũng sẽ không bỏ đi, không bằng nhân cơ hội này, ta dẫn cô đi ngắm nhìn nhân gian phồn hoa này.”Yến Tiêu: “…”Yến Tiêu không có bằng hữu, cũng chưa từng gặp loại quan hệ ‘bằng hữu’ như này ở Âm Khư, nhưng cách Công Nghi Trưng đối đãi bằng hữu, hiển nhiên rất có khí chất của Âm Khư.Khác với cảng Vân Mộng mười ngày họp chợ một lần, trong thành Vân Mộng ngày ngày trình diễn phồn hoa náo nhiệt khác nhau.Trước đó Yến Tiêu mới vào nhân gian, sợ bại lộ thân phận, chỉ dám ở ngoài thành xa xa nhìn lén, mãi đến giờ phút này được Công Nghi Trưng dẫn theo, hoàn toàn đi vào đám đông như dệt chen chúc đầu đường, mới chân chính hiểu nhân thế phồn hoa là như thế nào.Đa Bảo Các rực rỡ muôn màu, Phẩm Hương Lâu hương thơm bốn phía, Phu Trà Quán tiếng đàn nhã nhạc thanh tao, tất cả khác biệt hoàn toàn so với những quầy hàng rong náo nhiệt ở cảng Vân Mộng, các cửa tiệm trong thành được sắp xếp ngay ngắn hai bên đường, mỗi nơi mang một nét đặc sắc riêng, bảng hiệu nổi bật treo ở vị trí dễ thấy nhất. Chỉ cần bước qua trước cửa, hoặc nhìn, hoặc nghe, hoặc ngửi đều có thể cảm nhận được những điều mới lạ. Trên đường đi, Yến Tiêu chỉ cảm thấy hoa cả mắt, quá nhiều thứ mới lạ mà nàng chưa từng nghe qua khiến nàng mê mẩn.Công Nghi Trưng kiên nhẫn giới thiệu cho nàng, phàm là ánh mắt của nàng dừng lại một lát, đồ vật đó sẽ được Công Nghi Trưng thu vào trong túi giới tử.Yến Tiêu thấy Công Nghi Trưng có đôi khi lấy ra đồng tiền, có đôi khi lấy ra vàng bạc, có đôi khi lấy ra linh thạch trao đổi hàng hóa, không khỏi tò mò hỏi: “Sao ta thấy có một số người sống dùng tiền giấy mua đồ? Tiền giấy không phải đốt cho người chết sao?”Công Nghi Trưng nghe vậy bất giác mỉm cười: “Đó là phi tiền, phàm nhân không thể sử dụng túi giới tử, cũng khó mà mang theo một lượng lớn vàng bạc bên mình, nên họ gửi vàng bạc vào ngân trang và lấy ra một tờ phi tiền. Mỗi tờ phi tiền có giá trị khác nhau, được đảm bảo bởi uy tín của ngân trang, người cầm phi tiền có thể đến ngân trang đổi lấy số vàng bạc hoặc linh thạch tương ứng. Loại sinh hoạt thế tục này với tu sĩ mà nói đã cách rất xa, cô không biết cũng là điều dễ hiểu. Giữa các tu sĩ khi giao dịch thường dùng linh thạch thượng phẩm hoặc trao đổi vật phẩm, lâu dần trên người bọn họ cũng không mang vàng bạc hay đồng tiền nữa. Kiếm tu của Ủng Tuyết Thành là những người hay mua đồ mà không có tiền nhất, thường bị Đạo Minh bảy tông trêu chọc là tông môn nghèo nhất — mà thật ra bọn họ đúng là rất nghèo thật.”Những hiểu biết này với Yến Tiêu mà nói đều là trải nghiệm mới lạ, đặc biệt là khi Công Nghi Trưng cất giọng nói ôn hòa, một số việc nhỏ tưởng chừng như bình thường qua lời kể của hắn lại trở nên phóng đại, ý vị tuyệt vời, khiến Yến Tiêu không nhịn được mà bật cười.“Hai ngày trước, ta dừng chân ở Thiên Trụ Môn, quả thực nghèo nàn, chưởng môn lật tung cả gia sản, cũng chỉ có một rương linh thạch, để thiết yến khoản đãi, chưởng môn thậm chí còn tự mình xuống biển bắt tôm.” Yến Tiêu bật cười lắc đầu, “Ta cứ tưởng bọn họ có âm mưu quỷ kế gì, hóa ra chỉ nghĩ ta là đệ tử thân truyền của Thần Tiêu Phái, muốn từ ta kiếm được cơ duyên để gia nhập Thần Tiêu Phái.”“Ta cũng từng đọc về tông môn này trong các điển tịch, tương truyền tổ sư khai sơn chính là người bảo vệ núi Thiên Trụ. Thuở viễn cổ tứ thần tác loạn, trong lúc chiến đấu kịch liệt đã làm sụp đổ Thiên Trụ, dẫn đến ranh giới trời đất bị phá vỡ, gây ra đại kiếp nạn. Sau đó Hỗn Độn Châu dùng sức mạnh của mình vá lại khoảng trống trên trời, đồng thời rút thần cốt của tứ ác thần thay thế Thiên Trụ để chống đỡ bốn cực. Người bảo vệ núi Thiên Trụ cho rằng việc núi sụp đổ là trách nhiệm của mình, nên tự phạt đời đời canh giữ ngọn núi, sáng lập ra Thiên Trụ Môn. Mặc dù thế lực của Thiên Trụ Môn này nhỏ bé, nhưng có thể kéo dài vạn năm, chắc hẳn có điều gì đó hơn người.” Công Nghi Trưng trời sinh có khả năng đọc một lần là không quên, đọc tất cả điển tịch, đối với lịch sử tông môn thiên hạ thuộc như lòng bàn tay, “Có lẽ là bởi vì giữ được thiện tâm mà họ nhận được phúc lành.”Yến Tiêu nhớ tới tên đạo sĩ béo kia toàn nói những lời khoác lác, không nhịn được bật cười, nói: “Truyền thuyết phần lớn là thêu dệt quá lên thôi.”“Cũng chỉ có thể tự mình phân biệt thật giả mà thôi.” Công Nghi Trưng đồng tình nói.Đúng vào lúc này, Yến Tiêu ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, liền theo mùi hương nhìn sang thì thấy một gánh hàng đang vẽ kẹo đường. Người bán hàng ấy vô cùng khéo léo, với những động tác uyển chuyển như rồng bay phượng múa, liền vẽ ra một bức tranh kẹo hình thần nữ phi thiên.“Tiên trưởng, có muốn mua kẹo vẽ không?” người bán rong run giọng hỏi, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Yến Tiêu và Công Nghi Trưng.Yến Tiêu chưa lên tiếng, Công Nghi Trưng đã đưa tiền bạc, nhận lấy bức kẹo thần nữ phi thiên sống động như thật từ tay người bán rong.“Xem như nhận lỗi mạo phạm trước đó.” Công Nghi Trưng mỉm cười, đưa bức kẹo cho Yến Tiêu.“Nhận lỗi như vậy có phần quá tùy tiện.” Yến Tiêu hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn vô thức nhận lấy, nàng đưa lên chóp mũi ngửi, cảm nhận được hương mật ngọt quen thuộc, rồi cẩn thận đưa đầu lưỡi nếm thử, cảm nhận một vị ngọt dịu tan nơi đầu lưỡi.“Hình như Âm Khư không có mật đường?” Công Nghi Trưng hỏi.“Không có.” Yến Tiêu lắc đầu, “Nhưng mùi vị này ta đã từng nếm qua … Thực ra cũng không giống hoàn toàn, nhưng rất tương tự. Có một tiểu cô nương ở Thiên Trụ Môn cho ta một viên kẹo, nói rằng lúc nào không vui thì ăn vào sẽ thấy vui vẻ. Ta cứ tưởng đó là linh bảo hay diệu dược gì, hóa ra chỉ là một viên kẹo mật.”Tiểu cô nương kia còn ngây thơ muốn tặng nàng một phần “niềm vui”, vừa luyến tiếc vừa trịnh trọng đưa cho nàng một viên kẹo mật.Thực ra việc dừng lại ở đây cũng là vì mùi hương ngọt ngào quen thuộc ấy.“Xem ra người Thiên Trụ Môn đã chăm sóc cô rất chu đáo.” Công Nghi Trưng mỉm cười nói.Yến Tiêu suy nghĩ một chút, rồi đưa ra lời nhận xét khách quan: “Dồn hết sức lực dành những gì tốt nhất cho ta.”Giữa dòng người đông đúc ở phía đông chợ Vân Mộng, một tiểu cô nương cột hai bím tóc nhỏ bị nhấc bổng lên cao khỏi đầu người. Đôi mắt đen láy của nàng mở to, vừa háo hức vừa tò mò nhìn xung quanh. Bất chợt, dường như tiểu cô nương nhìn thấy gì đó trong đám đông, đôi mắt liền sáng bừng, hưng phấn đến mức vô thức túm lấy búi tóc của người đằng trước, khiến Bàng Tiểu Long hét lên đau đớn.“Gia Gia, đừng kéo búi tóc của sư huynh!” Bàng Tiểu Long đau đến nhăn nhó mặt mày.“Sư huynh, sư huynh! Muội thấy tiên trưởng rồi!” Dung Gia Gia hớn hở, đôi bàn tay bụ bẫm chỉ thẳng về phía trước, phấn khích hô lớn.“Tiên trưởng nào?” Bàng Tiểu Long sững sờ một chút, sau đó liền hiểu ra. “Là tiên trưởng của Thần Tiêu Phái?”Dung Gia Gia từng gặp qua tiên trưởng nào khác đâu, chỉ có một người duy nhất mà thôi.“Đúng rồi, đúng rồi! Sư huynh mau qua đó đi, nếu không tiên trưởng sẽ đi mất!” Dung Gia Gia sốt ruột, không ngừng lay mạnh búi tóc của Bàng Tiểu Long.Bàng Tiểu Long đau đến mức muốn rơi nước mắt, nhưng nghĩ đến cơ duyên lớn đang ở ngay trước mặt, cũng chẳng màng gì khác, vội vã lao ra khỏi đám đông, chạy về phía trước.“Tiên trưởng! Tiên trưởng! Tiên nữ tỷ tỷ! Tiên nữ tỷ tỷ!” Dung Gia Gia sợ rằng hai người kia sẽ đột ngột bay đi mất, liền lớn tiếng gọi to.Yến Tiêu nghe thấy giọng nói non nớt quen thuộc ấy, bất giác dừng bước, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy một tiểu cô nương mặt tròn trĩnh, mặc áo hoa, đang cưỡi trên vai một đạo sĩ mập mạp, cố gắng len qua đám đông chạy về phía nàng.“Gia Gia…” Yến Tiêu nghi hoặc gọi một tiếng.Yến Tiêu tới nhân gian vài ngày, quen biết không nhiều, Công Nghi Trưng thấy vậy liền nhớ đến tiểu cô nương ở Thiên Trụ Môn mà Yến Tiêu nhắc đến trước đó.Bàng Tiểu Long thở hồng hộc chạy đến trước mặt Yến Tiêu, đặt Dung Gia Gia từ vai mình xuống, cung kính hành lễ, cúi đầu khom lưng hỏi thăm: “Bái kiến tiên trưởng.”Dù vừa rồi vội vã chạy đến, nhưng hắn vẫn quan sát rất kỹ, nam tử đứng cạnh tiên trưởng mặc đạo bào giống nàng, dung mạo cực kỳ tuấn tú. Hai người đứng chung, trông như một cặp trời sinh. Chỉ là… hôm qua rõ ràng tiên trưởng đã nói đạo lữ của nàng là Công Nghi Trưng, mà Công Nghi Trưng thì đã chết rồi …Tiên trưởng sớm thoát khỏi nỗi đau mất đạo lữ như vậy, quả là chuyện tốt, bản thân không nên suy nghĩ nhiều…— Mặc dù tự nhủ như thế, nhưng Bàng Tiểu Long quả thực đã nghĩ hơi xa. Đọc Full Tại Truyenfull.vision“Tiên trưởng, gặp được ngài ta vui lắm!” Dung Gia Gia nắm lấy vạt áo của Yến Tiêu, ngẩng khuôn mặt tròn nhỏ nhắn lên, cười tươi như một đóa hoa, “Ta cứ tưởng sau này không gặp lại ngài nữa chứ? Hôm qua ngài đi vội quá, ta còn chưa kịp tặng lễ vật cho ngài.”Hôm qua, nghe nói có tà tu gây rối, tiên trưởng không nói lời nào đã cùng các sư huynh rời đi, sau đó cũng không quay lại, nàng chưa kịp nói lời từ biệt, ôm theo món quà chuẩn bị sẵn, ngồi dưới gốc tuyết tùng ngoài cổng đợi rất lâu, cuối cùng chỉ thấy các sư huynh trở về. Các sư huynh còn nói, tiên trưởng thực ra không phải là tu sĩ của Thần Tiêu Phái, mà là đạo lữ của người kia, nhưng đạo lữ của nàng đã qua đời. Nàng vì quá đau lòng nên mới mặc đạo bào của người ấy, tru tà trừ ma để báo thù cho hắn.Dung Gia Gia tuổi còn nhỏ, không hiểu đạo lữ là gì. Các sư huynh giải thích rằng, đạo lữ là người cả đời cùng ngủ, cùng ăn, cùng tu hành, cùng vui chơi.Dung Gia Gia lúc đó mới hiểu đạo lữ quan trọng thế nào, trách sao đêm trước thấy tiên trưởng lộ vẻ buồn bã như vậy, nàng muốn đem toàn bộ kẹo mật của mình tặng cho tiên trưởng, nhưng số kẹo đã rất ít, đúng lúc Bàng sư huynh phải đến thành Vân Mộng nhận thưởng, nên nàng đã nài nỉ sư huynh đưa mình theo.Dung Gia Gia kéo túi giới tử của Bàng Tiểu Long, nôn nóng nói: “Sư huynh, sư huynh, hộp của ta đâu!”Bàng Tiểu Long vội vỗ túi giới tử, lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ mà Dung Gia Gia quý như bảo bối. Nàng cẩn thận mở hộp, như dâng báu vật mà nâng lên cao. Ánh mặt trời chiếu xuống, những viên kẹo mật màu hổ phách lấp lánh, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, đầy ắp cả một hộp, tựa như những viên bảo thạch quý giá nhất thế gian.“Tiên trưởng, đây là những viên kẹo ta mới mua, ta đã thử rồi, cái này ngon nhất!” Dung Gia Gia cười tít mắt, ánh nắng cũng không rực rỡ bằng nụ cười của nàng, “Chắc lần trước kẹo để lâu nên không còn ngọt, không làm ngài vui được. Lần này ngài nhất định sẽ thích! Khi nào buồn thì ăn nhiều một chút nhé!”Yến Tiêu ngẩn người nhìn tấm lòng của tiểu cô nương hồi lâu, cuối cùng khẽ cong môi mỉm cười, đưa tay nhận lấy hộp kẹo. Ngón tay thon dài cầm một viên kẹo mật, nhẹ nhàng đưa vào miệng, hương vị ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa trên đầu lưỡi.Quả nhiên là ngọt ngào và tinh tế hơn kẹo lần trước, chắc chắn là do tiểu cô nương đã cẩn thận chọn lựa.“Cảm ơn.” Yến Tiêu hơi nheo mắt phượng, nhận hộp kẹo cất vào túi giới tử, “Quả thật rất ngọt.”Thấy Yến Tiêu nở nụ cười, Dung Gia Gia cảm thấy trong lòng mình cũng ngọt ngào như vừa ăn kẹo.Yến Tiêu lấy từ giá vẽ đường bên cạnh một bức tranh đường vừa vẽ xong, là hình một chú thỏ sinh động như thật. Nàng đưa bức tranh đường cho Dung Gia Gia, nói: “Tặng muội cái này.”Dung Gia Gia vui vẻ nhận lấy món quà của tiên trưởng, cắn một miếng tai thỏ, phát ra tiếng “rắc” giòn tan. Mùi vị của kẹo đường này lại khác hẳn kẹo mật, nhưng cũng ngon không kém.Bàng Tiểu Long không dám nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ nghĩ thầm — Tiểu sư muội à, hôm nay ăn nhiều kẹo thế này, đến lúc sâu răng đừng có khóc đau nhé…Công Nghi Trưng hiểu ý, lặng lẽ trả tiền, rồi quay đầu lại nhìn thấy Yến Tiêu khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt dịu dàng nhìn Dung Gia Gia. Trong mắt Yến Tiêu chứa đầy hình ảnh của tiểu cô nương như mặt trời nhỏ ấy, nhưng nàng không hề hay biết rằng mình cũng đã ngập tràn trong ánh mắt của một người khác.Hắn từng nói với Vi Sinh Minh Đường rằng, Diêm Tôn là một người rất dễ mềm lòng, chỉ là hắn không có cơ hội nhìn thấy mà thôi.Sinh vật trong bóng tối sẽ bản năng mà đuổi theo ánh sáng. Nàng sẽ không phụ lòng bất kỳ tia sáng nhỏ bé nào từng chiếu rọi nàng, bởi đó là chút ấm áp ít ỏi mà nàng có được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro