Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 18
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An“Tiên trưởng đến thành Vân Mộng, có phải nơi này xuất hiện tà tu không?” Bàng Tiểu Long lo lắng hỏi.“Chúng ta chỉ đi khắp nơi xem xét, tình cờ ngang qua đây.” Yến Tiêu đáp, “Còn các ngươi, vì sao lại đến đây?”Bàng Tiểu Long nói: “Hôm qua may nhờ tiên trưởng trừ khử tà tu, Thiên Trụ Môn chúng ta cũng được thơm lây. Vị Tạ kiếm tu kia đã tặng chúng ta một mảnh ngọc giản, có thể dựa vào nó đến Xu Cơ Lâu lĩnh thưởng.”Dung Gia Gia xen vào: “Ta muốn mua kẹo mật tặng tiên trưởng, nên đã nhờ sư huynh đưa ta tới đây!”Bàng Tiểu Long dở khóc dở cười nói: “Gia Gia cứ nhắc đến tiên trưởng mãi. Lúc nãy trong tiệm Bách Vị Các, nàng chọn hồi lâu mới mua được hộp kẹo này. Nếu không tình cờ gặp được tiên trưởng ở đây, giờ chúng ta đã lên đường đến Xu Cơ Lâu để gửi kẹo rồi.”Xu Cơ Lâu có pháp trận truyền tống, có thể gửi hàng hóa đến mọi nơi trên trời dưới đất, không chỉ tiết kiệm thời gian mà còn tránh được rủi ro vận chuyển giữa đường, chỉ là chi phí tất nhiên không hề rẻ.Trụ Môn đối với Yến Tiêu cảm kích còn không kịp, làm sao có thể tiếc chút tiền ấy, chỉ là họ không hiểu từ khi nào Dung Gia Gia lại thân thiết với tiên trưởng đến vậy, hỏi thăm ra mới biết, Yến Tiêu từng chữa lành vết thương ở chân cho Dung Gia Gia. Mọi người không khỏi cảm thán, tiên trưởng quả thật là người ngoài lạnh trong nóng, tự mình âm thầm chịu đựng nỗi đau mất đạo lữ, lại còn ân cần chăm sóc tiểu cô nương nhà họ như thế, ngay lập tức, họ không chút do dự sai Bàng Tiểu Long đưa Dung Gia Gia xuống núi mua kẹo.Dung Gia Gia một tay cầm kẹo đường, tay mũm mĩm còn lại nắm lấy đầu ngón tay lành lạnh của Yến Tiêu. Ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiên trưởng, ngài đừng buồn nữa, nghe nói ngài không còn đạo lữ nữa, ta có thể làm đạo lữ của ngài, cùng ngài ngủ, cùng ngài chơi…”“Phụt—” Bàng Tiểu Long suýt chút nữa phun máu, lập tức quỳ sụp xuống trước Yến Tiêu, giọng run rẩy: “Trẻ con không hiểu chuyện nói bậy, xin tiên trưởng đừng chấp nhặt với nàng!”Yến Tiêu nhẹ nhàng bóp bóp bàn tay nhỏ mũm mĩm của Dung Gia Gia, trong mắt nụ cười càng thêm sâu. Nàng chưa kịp nói gì thì Công Nghi Trưng đã khẽ ho một tiếng, mỉm cười đáp: “Chuyện này e là không được rồi.”Bàng Tiểu Long run như cầy sấy, Yến Tiêu không nhịn được cười, khẽ nâng tay, một luồng sức mạnh dịu dàng nâng hắn đứng dậy. Bàng Tiểu Long hơi thở phào nhẹ nhõm – may mà tiên trưởng không giận.Dung Gia Gia phồng má như một chú chuột nhỏ, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn Công Nghi Trưng, tức giận hỏi: “Tại sao không được chứ?”“Bởi vì nàng có đạo lữ.” Công Nghi Trưng mỉm cười, nắm lấy tay còn lại của Yến Tiêu, “Là ta.”Đôi má phồng lên của Dung Gia Gia lập tức xẹp xuống, vẻ mặt ỉu xìu: “A… tiên trưởng đã tìm được đạo lữ mới rồi sao, là ta chậm một bước rồi…”Bàng Tiểu Long muốn khóc mà không dám — Tiểu sư muội, đừng nói nữa, mạng của sư huynh cũng là mạng đấy, ta sợ không thể về gặp sư phụ rồi…Công Nghi Trưng cũng hiếm khi gặp được một tiểu cô nương thú vị như thế, mọi vui buồn đều phóng đại lên gấp ngàn lần, bày rõ trên khuôn mặt, khiến người khác không nhịn được muốn trêu đùa đôi câu.Yến Tiêu nhẹ ho một tiếng, nói: “Hắn chính là Công Nghi Trưng.”Bàng Tiểu Long nghe vậy trợn tròn mắt, sau đó vui mừng khôn xiết: “Hóa ra đạo lữ của tiên trưởng không sao, vậy thì tốt quá rồi!”Dung Gia Gia mơ hồ nhớ ra cái tên này, ngày hôm qua các sư huynh cũng nhắc đến rất nhiều lần, nói người này còn lợi hại hơn cả tiên trưởng nhiều. Nhưng nàng nghe một hồi cũng chẳng hiểu gì, chỉ nhớ mỗi chuyện đây là đạo lữ của tiên trưởng.“Hóa ra ngài chưa chết…” Dung Gia Gia thở phào nhẹ nhõm, mọi sự tức giận hay buồn bã đều tan biến, gương mặt lại rạng rỡ nụ cười. Nàng ngước nhìn Công Nghi Trưng, nghiêm túc như một tiểu đại nhân, trịnh trọng nói: “Sau này ngài phải cẩn thận đấy, nhất định đừng chết nữa, nếu không tiên trưởng sẽ buồn lắm đấy.”Công Nghi Trưng không nhịn được bật cười — tiểu nha đầu này đúng là một viên kẹo ngọt, chỉ cần nhìn cũng khiến người ta vui vẻ.“Sư phụ nói ta gần đây lớn nhanh, quần áo cũ sắp không vừa nữa. Hơn nữa, Thần Nông Tế cũng sắp đến, nên phải mua quần áo mới!” Dung Gia Gia tươi cười rạng rỡ, líu ríu nói, “Sư phụ bảo Bàng sư huynh đưa ta đi mua quần áo mới.”Dù nghèo đến đâu cũng không thể để trẻ con chịu thiệt, dù khổ đến mấy cũng không thể làm khó tiểu sư muội. Là sư muội duy nhất của Thiên Trụ Môn, từ nhỏ Dung Gia Gia đã bị bỏ rơi trước gốc cây tùng ngoài cửa Thiên Trụ Môn. Tuy không còn tình thương của cha mẹ, nhưng nàng lại nhận được sự che chở của chưởng môn sư phụ và các vị sư huynh, nói là chăm sóc như sư muội, chẳng bằng nói là nuôi dưỡng như khuê nữ.Một đám nam nhân chăm sóc tiểu sư muội khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, cũng đã bỏ ra không ít công sức để học thêu thùa, học đan dây, tiểu cô nương nhà người khác có, thì Dung Gia Gia cũng phải có. Tiểu cô nương dần dần lớn lên, cũng sẽ biết yêu thích cái đẹp, Thiên Thịnh chân nhân keo kiệt bởi vì được cơ duyên lớn trong lòng vui vẻ, lại được Đạo Minh thưởng, liền vung tay lớn, bảo Bàng Tiểu Long mua cho Gia Gia vài bộ quần áo đẹp.Cửa hàng may tốt nhất thành Vân Mộng chính là Thiên Y Lâu dưới trướng Hoa Thần Cung. Thiên Y Lâu sử dụng chỉ tơ không phải vật tầm thường, nuôi chính là tằm tinh, nên tơ cũng là tơ linh, vải lụa may thành áo mỏng như cánh chim, nhưng ấm áp hơn mười chiếc áo khoác. Không chỉ chất liệu tốt, mà mẫu mã và màu sắc cũng thanh lệ thoát tục, cắt may duyên dáng, mặc vào tựa như thần nữ phi thiên, quả là bộ quần áo trong mơ của nữ tử thiên hạ, càng khiến cho vô số quý nữ hào môn đều đua nhau tìm kiếm, ai ai cũng lấy việc mặc những mẫu mới nhất làm vinh dự.Dung Gia Gia đứng trước Thiên Y Lâu, nhìn một vị tiên nữ trong bộ y phục thiên ty vân cẩm đang nói cười vui vẻ, không khỏi ngây người một lúc, nhưng ngay sau đó bị Bàng Tiểu Long kéo đi về phía Chức Cẩm Lâu bên cạnh. Chức Cẩm Lâu cũng là một cửa hàng may không tệ, nhưng đương nhiên không thể so với Thiên Y Lâu, dù sao cũng không phải ai cũng đủ khả năng mua được trang phục của Thiên Y Lâu, đối với bá tánh bình thường, Chức Cẩm Lâu đã là một sự lựa chọn rất tốt.Yến Tiêu nhìn thấy sự ngạc nhiên và khao khát trong mắt Dung Gia Gia, liền đưa tay nắm lấy Dung Gia Gia, nói với Bàng Tiểu Long đang ngỡ ngàng: “Gia Gia thích trang phục của Thiên Y Lâu.”Bàng Tiểu Long nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ ai mà không thích chứ, chỉ là không đủ tiền…Yến Tiêu nắm tay Dung Gia Gia, trực tiếp bước vào Thiên Y Lâu, ngay lập tức có một nữ chưởng quầy phong thái yểu điệu tiến lại. Chưởng quầy này tuy là người phàm, nhưng đã tiếp đãi không biết bao nhiêu cao nhân tu sĩ, nên đã rèn được một đôi hỏa nhãn kim tinh, mặc dù không thể nhìn ra cảnh giới của Yến Tiêu, nhưng từ trang phục và khí chất của đối phương mà phán đoán được.“Hoa Ngũ Nương bái kiến tiên trưởng Thần Tiêu Phái.” Bắc địa rét lạnh, chưởng quầy dù là người phàm, chỉ mặc một bộ y phục lụa mỏng như khói, nhưng không sợ lạnh giá chút nào, đây chính là cái chiêu bài sống. Nàng dáng vẻ thanh nhã hành lễ với Yến Tiêu và Công Nghi Trưng, lại dịu dàng hỏi: “Không biết hai vị tiên trưởng giá lâm, có yêu cầu gì không?”Yến Tiêu nhẹ nhàng vỗ vai Dung Gia Gia: “Chọn cho tiểu cô nương này một bộ trang phục vừa người.” nói rồi nàng dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Công Nghi Trưng, “Nên mua như thế nào?”Âm Khư vạn năm nóng bức, nhưng nơi này lại nhiều năm chìm trong trời đông giá rét, nàng không hiểu biết với nhân gian, chỉ có thể xin giúp đỡ của Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng nói với Hoa Ngũ Nương: “Đo vóc người của tiểu cô nương, chuẩn bị cho nàng bốn mươi bộ trang phục thiên ty, một năm bốn bộ.”Hoa Ngũ Nương nghe vậy cả kinh, sắc mặt lập tức trở nên cung kính hơn. Một tấc thiên ty của Thiên Y Lâu còn quý hơn hoàng kim, một bộ tương đương với chi tiêu cả năm của một gia đình khá giả, vị tiên trưởng này vừa ra tay đã là bốn mươi bộ, xem như đã mua đủ hết y phục cho tiểu cô nương trước khi trưởng thành. Đây chính là bút tích rất lớn. Nàng không khỏi nghi ngờ rằng tiểu cô nương này là con gái của hai vị tiên trưởng, nhưng nhìn vào hình dáng thì có vẻ không giống lắm.Tóm lại đây là vị khách thần tiên phải cung phụng.Hoa Ngũ Nương tươi cười như hoa, ân cần chu đáo, cúi người nắm lấy tay Dung Gia Gia, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu cô nương, theo ta sang bên này nhìn xem, muội thích màu sắc nào cho y phục?”Bàng Tiểu Long tim đập thình thịch, nhưng cũng hoàn toàn yên lòng, vừa rồi trước khi vào cửa, hắn còn nghĩ, hôm nay nhận thưởng thì có thể cắn răng mua một bộ, nhưng nghe nói là bốn mươi bộ, hắn hoàn toàn chết lặng. Chưởng môn mỗi ngày đều đi bắt tôm hùm bán, mười năm cũng không thể dành dụm được số tiền này. Nhưng nghĩ kỹ lại… bốn mươi bộ, chắc chắn là không cần hắn phải trả tiền rồi! Tiên trưởng biết rõ Thiên Trụ Môn nghèo thế nào mà!Ngay lập tức, trong lòng hắn không nhịn được sinh ra một tia cực kỳ ngưỡng mộ — đây là cơ duyên lớn của Gia Gia.“Quần áo nơi này đắt lắm sao?” cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, Yến Tiêu thắc mắc hỏi Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng mỉm cười nói: “Giá của một bộ quần áo, cũng tương đương với một viên kẹo mật.”Hộp kẹo mật đó chắc cũng khoảng bốn mươi viên.Bàng Tiểu Long đứng bên cạnh nghe vậy, không nhịn được mà thầm nghĩ: Không biết kẹo mật có biết nó đắt như vậy không?Yến Tiêu khẽ hừ một tiếng: “Coi ta là đứa trẻ năm tuổi, sẽ tin lời của ngươi?”“Cũng đúng là ta nói bậy.” Công Nghi Trưng ý vị sâu xa nói, “Trong lòng một số người, xiêm y hoa lệ cũng chẳng sánh bằng niềm vui từ một viên kẹo mật, như vậy có lẽ viên kẹo mật còn quý giá hơn.”Yến Tiêu ánh mắt hơi động, đột nhiên cong môi cười, chỉ thấy nàng khẽ động ngón tay, một viên kẹo mật đã nằm trong tay, đột nhiên không kịp phòng bị mà nhét vào trong miệng Công Nghi Trưng.“Không biết Công Nghi đạo trưởng có thuộc loại ‘một số người’ đó không?” Yến Tiêu mỉm cười nhìn Công Nghi Trưng, không khỏi tự mãn nói, “Viên kẹo mật này giá trị liên thành, hẳn là có thể tương đương với bốn mươi bộ thiên y.”Công Nghi Trưng ngậm viên kẹo mật, cảm nhận vị ngọt nơi đầu lưỡi, dở khóc dở cười nói: “Dư sức.” sau đó quay đầu gọi một vị nữ chưởng quầy khác, “Cũng chuẩn bị cho ‘tiểu cô nương’ này bốn mươi bộ thiên y.”“Tiểu cô nương…” Yến Tiêu híp mắt, hơi nâng cằm nghiến răng nói, “Chú ý từ ngữ của ngươi.”Ba từ này khiến nàng cảm thấy khó chịu chỉ đứng sau hai chữ “Yến Yến”.Nàng đường đường là Diêm Tôn thập điện, nào có phải tiểu cô nương gì.Công Nghi Trưng nhịn cười nhận lỗi nói: “Là ta sai rồi.”Dung Gia Gia hình như nói đúng, kẹo mật quả thật sẽ khiến người ta cảm nhận được niềm vui.Yến Tiêu cũng không từ chối ý tốt của Công Nghi Trưng, tuy rằng mang danh hào Thần Tiêu Phái có chút thuận tiện, nhưng cũng có rất nhiều phiền toái. Hiện giờ có một đệ tử thân truyền của Thần Tiêu Phái ở bên cạnh, nàng cũng không cần phải giở trò làm gì nữa. Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, đây là y phục của nam nhân, trước kia chỉ là tạm thời cắt ngắn để mặc, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy có chút kỳ quái — trong lòng cảm thấy không thoải mái.“Tiên trưởng có thích hoa văn kiểu dáng gì không?” chưởng quầy nương tử dịu dàng hỏi.Yến Tiêu vẫy tay nói: “Chỉ cần tùy tiện chọn vài kiểu là được.”Chưởng quầy nương tử lại nói: “Còn mong tiên trưởng theo tiểu nhân qua bên kia, cần phải đo kích thước để may.”“Phiền toái như vậy sao.” Yến Tiêu nhíu mày.Chưởng quầy nương tử hơi co người lại, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng.Công Nghi Trưng quay sang nói với chưởng quầy nương tử: “Để ta chọn đi, đúng lúc có thể vẽ phù chú pháp trận lên y phục.”Với phù chú pháp trận của Thần Tiêu Phái, đó không chỉ là một bộ y phục đơn giản để giữ ấm, mà là một pháp khí. Đặc biệt với tu sĩ như Công Nghi Trưng có cảnh giới cao, bình thường họ rất ít khi ra tay làm việc này.Bốn mươi bộ thiên ty số lượng quá nhiều, Công Nghi Trưng đương nhiên không có thời gian vẽ phù chú cho từng bộ, chỉ chọn một bộ váy lụa thiên ty tơ lụa màu xanh lục nhạt vẽ một pháp trận lên đó, rồi bảo chưởng quẩy nương tử đưa cho Yến Tiêu thay.Âm Khư đất hoang, không mọc ra nổi một chiếc lá xanh, mà Diêm Tôn trong lời đồn, là một chấm xanh duy nhất trong Âm Khư.Hắn chưa từng thấy bộ dáng nàng mặc xiêm y màu xanh lục, mặt đeo mặt nạ vàng, nên chỉ dựa vào tưởng tượng của mình chọn một bộ, khi thấy Yến Tiêu thay đạo bào mặc vào bộ đồ mới, hắn cũng không khỏi sững sờ, vẻ kinh diễm thoáng qua ánh mắt.Tơ lụa mềm mại quấn quanh vòng eo mảnh khảnh, tôn lên những đường cong quyến rũ, lụa mỏng mà không hở, khéo léo che phủ làn da trắng mịn như tuyết. Màu xanh lục vốn dịu dàng đáng yêu, nhưng chiếc cổ thiên nga cùng tấm lưng thẳng tắp lại như một lưỡi kiếm sắc bén, quét sạch vẻ yếu đuối. Đó không phải là một chồi non trong làn gió xuân, mà là một thân trúc kiếm kiên cường bất khuất sau sau ngàn lần phong ba bão táp.Yến Tiêu có chút tò mò nhìn mình trong gương, không thể không thừa nhận rằng Công Nghi Trưng rất hiểu sở thích của nàng, ánh mắt cũng rất tốt, hiếm có hơn nữa là hắn đã giấu phù trận bên trong lớp váy, khiến bộ lụa mỏng manh này có khả năng phòng ngự không kém gì giáp sắt, quả thật là dụng tâm lương khổ.Công Nghi Trưng chậm rãi bước đến phía sau nàng, ôn thanh cười nói: “Thoạt nhìn rất là vừa người.”Ánh mắt hai người chạm nhau ở trong gương, Yến Tiêu nhếch môi, cười như không cười trêu chọc: “Chung quy Công Nghi đạo trưởng nhìn qua là không quên, hơn nữa còn tự tay đo.”Nàng nhảy xuống Trấn Ngục Sơn, quần áo bị hủy hết, chính hắn là người mặc lại quần áo cho nàng, rồi ôm nàng rời đi.Công Nghi Trưng ho nhẹ một tiếng, vành tai hơi nóng lên.Vi Sinh Minh Đường từng nói hắn là kẻ không biết xấu hổ, nhưng hóa ra lão tổ tông của không biết xấu hổ chính là ở đây!Chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, Bàng Tiểu Long đỏ bừng mặt: Tai ta điếc, mắt ta mù rồi, đây hoàn toàn không phải thứ mà một tiểu đạo sĩ thanh tâm quả dục như ta nên nghe thấy….Bên kia, bốn mươi bộ y phục của Dung Gia Gia cũng đã chọn xong, Hoa Ngũ Nương tiến đến bẩm báo, Bàng Tiểu Long vội vàng chạy thoát, gói gọn y phục vào trong túi giới tử.Thấy Công Nghi Trưng lấy ra một tờ phi tiền, Yến Tiêu tò mò nhận lấy nhìn qua, mặt trên chi chít chữ, nàng đảo qua đảo lại chỉ hiểu được chữ năm vạn lượng và tiền trang Tứ Di.“Tiền trang Tứ Di là tiền trang do Tứ Di Môn lập ra, cũng là tiền trang lớn nhất thiên hạ.” Công Nghi Trưng giải thích khi thấy vẻ nghi hoặc của Yến Tiêu, “Dù Liễm Nguyệt Đạo Tôn đã ba trăm năm không rời Tứ Di Môn, nhưng uy vọng không giảm. Tứ Di Môn có đông đệ tử nhất, đọc hiểu sâu rộng, càng là xây dựng 108 tòa Xu Cơ Lâu, khống chế mạch máu thiên hạ, môn hạ tiền trang này đương nhiên cũng là tài lực mạnh nhất.”Yến Tiêu không có khái niệm về giá trị tiền bạc trong nhân gian, nhưng nhìn thái độ trịnh trọng của Hoa Ngũ Nương khi nhận tờ phi tiền, nàng cũng biết rằng năm vạn lượng là một số tiền rất lớn. Nàng không khỏi cảm thán: “Đây là lần đầu tiên ta mua đồ…”Bàng Tiểu Long nghĩ thầm, tiên trưởng quả nhiên không dính khói lửa phàm tục.Chỉ có Công Nghi Trưng biết, nửa câu sau trong lòng Yến Tiêu là — trước đây đều trực tiếp cướp lấy.Trong Âm Khư, cá lớn nuốt cá bé, quy tắc đều do kẻ mạnh đặt ra, mà Diêm Tôn chính là kẻ mạnh duy nhất đứng trên đỉnh tháp.Nhưng Công Nghi Trưng cũng hiểu, trước khi trở thành Diêm Tôn, nàng trải qua càng nhiều, chính là bị cướp đoạt, bị lăng ngược, đương nhiên khái niệm “mua” hoàn toàn không tồn tại với nàng.Trong lòng Công Nghi Trưng mềm nhũn, liền lấy từ túi giới tử ra một túi tiền, đặt vào tay Yến Tiêu. Yến Tiêu sửng sốt một chút, kéo dây túi mở ra, thấy bên trong có không ít thỏi vàng thỏi bạc, cùng một xấp phi tiền.“Đây là gì?” Yến Tiêu nghi hoặc hỏi.“Cô thích thứ gì thì cứ mua, tất cả số tiền này đều thuộc về cô.” Công Nghi Trưng cười tươi rói, nói thêm, “Đạo lữ với nhau đều như vậy cả.”Yến Tiêu suy nghĩ một chút, liền nhận lấy — mạng của hắn nằm trong tay nàng, cầm ít tiền thì có gì to tát đâu.Yến Tiêu trịnh trọng nhìn Công Nghi Trưng, nói: “Tốt nhất là ngươi nên rất giàu có.”Công Nghi Trưng cũng nghiêm mặt đáp: “Đó là điều đương nhiên.”Tứ Di Môn có lẽ là tông môn giàu có nhất, nhưng đệ tử của Thần Tiêu Phái lại là những tu sĩ giàu nhất. Pháp trận, từng bị kiếm tu xem là tiểu đạo không chính thống, đã được Đạo Tôn và Minh Tiêu pháp tôn phát triển rực rỡ, hiện giờ trở thành con đường tạo ra vàng bạc nhiều nhất dưới trời. Trong khi đó kiếm tu ở Ủng Tuyết Thành tại Tây Châu chỉ có thể ôm kiếm mà giữ gìn kiếm tâm cùng với nghèo nàn…Khi bốn người rời khỏi Thiên Y Lâu, Công Nghi Trưng chậm lại một bước, lặng lẽ nhét một vật vào tay Bàng Tiểu Long, mỉm cười ôn hòa nói: “Khi nàng ở Thiên Trụ Môn, thật may có các ngươi chiếu cố.”Bàng Tiểu Long cảm thấy tay mình nặng trĩu, cúi đầu nhìn, lập tức trợn tròn mắt, lắp bắp: “Đây… đây là điều nên làm…”Viên bảo thạch tỏa ra linh khí nồng đậm, giống hệt như huyền tinh vạn năm được miêu tả trong sách, giá trị không thể đo đếm được…Công Nghi Trưng không khỏi cảm thấy may mắn, rằng khi Yến Tiêu mới bước vào nhân gian, nàng đã gặp được những người lương thiện, cảm thụ đầu tiên của nàng về nhân gian đều là những điều tốt đẹp. Mặc dù hắn có lòng riêng độc chiếm mềm mại duy nhất trong lòng người nọ, nhưng cũng hy vọng có thể có càng nhiều người sưởi ấm trái tim nàng — chỉ cần không phải nam nhân.“Yêu quái! Có yêu quái!” ở phía bên kia đường phố bỗng vang lên tiếng hét khàn cả giọng, thu hút sự chú ý của mọi người.Công Nghi Trưng hơi sững lại, la bàn cũng không dị động, phụ cận hẳn là không có tà ám làm bậy, vậy yêu quái từ đâu xuất hiện?Chỉ bằng một cái nhún chân, thân ảnh hắn đã vút xa mười trượng, hắn đè tay lên vai nam nhân đang mất hồn mất vía, hỏi: “Yêu quái ở đâu?”“Cảng, cảng…” người nọ thở hổn hển, nhìn thấy đạo bào trên người Công Nghi Trưng thì mắt sáng lên, túm lấy tay áo hắn, kêu lên: “Tiên trưởng, cứu mạng! Có hổ yêu ăn thịt người!”Nghe thấy có yêu quái ăn thịt người, Công Nghi Trưng không dám chậm trễ, lập tức lao về hướng mà người kia chỉ.Yến Tiêu quay sang nói với Dung Gia Gia: “Các muội mau trở về núi đi, gần đây không được yên ổn, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng đi lung tung.”Dung Gia Gia không nỡ rời xa, nhìn Yến Tiêu đầy lưu luyến: “Vậy sau này ta có thể gửi đồ cho tiên trưởng không?”Yến Tiêu do dự một chút, rồi nói: “Gửi cho Công Nghi Trưng của Thần Tiêu Phái là được.”Thân phận của nàng, có lẽ không nên dây dưa quá nhiều với những người phàm tục này.Nói xong, nàng liền bay lên trời, bay về phía cảng Vân Mộng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro