Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 23

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnQuan hệ giữa Vi Sinh gia và người nhà, đại khái có thể dùng hai chữ để hình dung, chính là quen biết. Tình cảm giữa họ rất kiềm chế, kiềm chế đến mức chỉ đánh người ta chín phần chết, giữ lại một hơi thở sống sót là được.Vi Sinh Minh Đường đương nhiên sẽ không nói quá nhiều về chuyện trong nhà, dù có nói, cũng mang theo góc nhìn cảm tính cá nhân, chưa chắc đã là sự thật. Công Nghi Trưng, trong việc bán đứng bằng hữu, lại chẳng có chút do dự nào, trước khi đến Ngọc Kinh đã kể hết sạch mọi chuyện nhảm nhí của Vi Sinh Minh Đường cho Yến Tiêu nghe.Vi Sinh Minh Đường từ nhỏ đã ham thích trồng hoa nuôi cỏ, tư chất tu hành của hắn chỉ ở mức bình thường, nhưng đối với gieo trồng hoa cỏ lại có thiên phú khác hẳn người thường, bất kể là loại hoa cỏ nào, chỉ cần chưa bị nấu chín hoặc chết hoàn toàn, vẫn còn một chút sức sống, hắn đều có thể cứu sống lại. Hắn từ nhỏ tính tình quái gở, thích bầu bạn với cây cỏ, người trong nhà tuy có câu bất mãn, nhưng vẫn bao dung. Thế nhưng khi Vi Sinh Minh Đường lớn dần, những loại hoa cỏ thông thường đã không còn thỏa mãn được đam mê của hắn, hắn bắt đầu tìm kiếm những loại linh thảo hiếm gặp trên thế gian, thậm chí còn tự mình tạp giao chiết mộc*, trồng ra những giống mới chưa từng nghe thấy.(*có thể hiểu là lai giống chiết cây)“Về phương diện này, hắn thật sự là thiên tài ngàn năm có một.” Công Nghi Trưng không khỏi cảm thán, “Hắn đã chạm đến lĩnh vực tạo vật, có thể gọi là thần.”“Người không được người thường thấu hiểu, hoặc là thần, hoặc là ma.” Yến Tiêu mặt lộ vẻ hiểu rõ, “Quan hệ giữa hắn và người nhà ác liệt như thế, sợ rằng người trong nhà cũng không hiểu được hắn.”“Đúng vậy, vì việc gieo trồng linh thảo thường cần các loại phân bón đặc biệt như hủ thi, linh thổ, máu thịt… Hơn nữa một số loại linh thảo do hắn trồng đã vượt qua nhận thức của người thường, thậm chí có tính công kích. Hắn đã tự dựng một mảnh dược viên trong sơn trang, cấm bất kỳ ai tiến vào. Người hầu trong trang đều biết tính cách của hắn, không dám đắc tội hắn, cũng sợ không cẩn thận động vào những hoa cỏ sẽ công kích người kia, vì thế đều tránh xa dược viên. Tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn có vài con mèo chó không hiểu chuyện mà đi nhầm vào…”Nhiều năm trước, con mèo của kế thất phu nhân Vi Sinh Nghiêu nuôi từng vô tình lạc vào dược viên, làm gãy mấy gốc dược thảo quý hiếm, cuối cùng bị cây hoa ăn thịt người cắn trúng một chân, may mà Vi Sinh Minh Đường kịp thời phát hiện và cứu nó. Sau đó nhờ dùng thuốc sinh cơ sinh cốt, con mèo ấy phải dưỡng thương nửa tháng mới hồi phục, từ đó nó cũng không dám bén mảng đến gần dược viên nữa.Nhưng bởi vì việc này, quan hệ của hai cha con vốn ác liệt lại càng thêm dậu đổ bìm leo, Vi Sinh Nghiêu trong cơn giận dữ muốn đốt dược viên, Vi Sinh Minh Đường vì bảo vệ dược viên mà đứng chắn trước mặt Vi Sinh Nghiêu, còn dẫn ngọn đuốc chực thiêu đốt vào chính người mình. Vi Sinh Nghiêu tức đến phát bệnh nặng một trận, nhưng từ đó về sau cũng không dám động vào dược viên nữa.“Dược viên đối với hắn mà nói, chính là tâm huyết cả đời, hoa cỏ trong vườn, là bằng hữu thầm lặng bầu bạn với hắn.” Công Nghi Trưng nhẹ nhàng thở dài, “Người khác chỉ biết xót thương cho con mèo bị cắn một miếng kia, bởi họ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của nó, nhưng chỉ mình Minh Đường có thể nghe thấy tiếng than đau đớn khi hoa cỏ bị gãy nát. Hắn mất nửa tháng để chữa lành chân cho con mèo, nhưng lại mất đến nửa năm để cứu sống những cây linh thảo đang hấp hối.”Yến Tiêu thở dài: “Khó trách ngươi là người bạn duy nhất của hắn, có lẽ cũng chỉ có ngươi mới hiểu được những sở thích của hắn.”“Vậy nên tốt nhất các cô đừng ở lại nhà Vi Sinh, Minh Đường không thích mèo.” Công Nghi Trưng nghiêm túc nói, “Trang viên Công Nghi gia chúng ta lớn hơn Vi Sinh gia rất nhiều.”Yến Tiêu khựng lại, nhướn mày nhìn Công Nghi Trưng, chế nhạo nói: “Ồ? Nói nhiều như vậy, câu này mới là mục đích của ngươi?”Công Nghi Trưng sờ mũi, cười gượng: “Cô là đạo lữ của ta, tới Ngọc Kinh, mà lại ở Vi Sinh gia, cả hai chúng ta đều khó mà giải thích với người trong nhà.”“Ta không yên tâm về Dũng Linh Hoa.” Yến Tiêu khẽ nhíu mày, “Với tu vi của hắn, liệu có thể bảo vệ tốt đóa hoa này không?”“Để Thập Anh trông coi đi.” Công Nghi Trưng nghĩ ra một cách dung hòa, “Tu vi của Thập Anh, đủ để ứng phó hầu hết các nguy cơ, nếu có tình huống không ứng phó được, chỉ cần nàng kéo dài chút thời gian, chúng ta cũng có thể kịp đến.”Yến Tiêu cảm thấy cách này cũng không tệ, chỉ là…“Chẳng phải ngươi vừa nói Vi Sinh Minh Đường sợ mèo sao?” Yến Tiêu hài hước nói.“Chuyện đó không quan trọng, hắn có thể khắc phục.” Công Nghi Trưng rất tin tưởng bằng hữu của mình.Vạn năm trước, Ngọc Kinh vốn là Vương thành Nhân tộc, nơi ở của các thánh quân qua nhiều đời, đến nay, trong thành Ngọc Kinh vẫn có rất nhiều di chỉ thần điện mà tổ tiên Nhân tộc dùng để hiến tế từ thời viễn cổ, đã trải qua vạn năm mưa gió bào mòn, phần lớn đã không còn giữ được vẻ huy hoàng ngày trước, nhưng từ những cột đá khổng lồ còn sót lại, vẫn có thể thoáng thấy chút bóng dáng của sự hùng vĩ ngày xưa.Trong nhiều truyền thuyết, đều nói thời kỳ viễn cổ, Thần tộc là chúa tể Tam Giới, phù hộ chúng sinh, Nhân tộc thành kính cung phụng, thì sẽ được mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, nếu sinh lòng bất kính, sẽ chịu trời phạt, nhận thiên tai kiếp nạn, khiên sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than.Nhưng sử sách ghi chép mơ hồ, chẳng rõ từ khi nào, Thần tộc vứt bỏ nhân gian này, dù Nhân tộc thành kính cung phụng thế nào, cũng không còn thấy thần tích xuất hiện. Dần dà, những thần điện ấy bị bỏ hoang, không còn ai lui tới, thay thế cho các vị thần cũ, là tân thần của Nhân tộc — Thần Nông thị.Trong trận đại nạn hủy diệt thế gian, vô số tiên hiền đã hy sinh thân mình để cứu vớt chúng sinh, nối tiếp nhau ngã xuống, hậu nhân để tưởng nhớ họ nên đã đúc tượng Thần Nông không mặt, mỗi năm vào mùa thu hoạch lại tổ chức Thần Nông Tế, vừa để cảm tạ một năm được mùa, vừa cầu mong năm sau thuận lợi.Nhân tộc bị thần minh vứt bỏ, chỉ có thể tự mình tìm hy vọng mới.Ngày đặt chân vào Ngọc Kinh, đúng là ngày đầu tiên của Thần Nông Tế. Khác với sự náo nhiệt và phồn hoa của Vân Mộng, sự giàu có của Ngọc Kinh mang nét trang nghiêm và trầm mặc hơn. Vân Mộng là nơi lui tới của nhiều thương nhân, dân buôn kẻ bán tám phương, mà thành Ngọc Kinh chủ yếu là thế gia truyền thừa trăm ngàn năm, thậm chí những người bán rong trên phố, cũng có thể là chi thứ của thế gia nào đó, có dòng họ cổ xưa, biểu trưng cho một thời huy hoàng đã qua.Trong suốt vạn năm, đại lục chìm trong chiến loạn không ngừng, hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp, đến khi đế quốc thống nhất cuối cùng là Đại Hưng vương triều chọn đóng đô tại thành Thiên Đô thuộc Trung Châu, Ngọc Kinh cũng hoàn toàn trở thành dĩ vãng, chỉ có những quý tộc thế gia ngày cũ còn hoài niệm vinh quang của ngày xưa, dù khoác áo vải thô, cũng có ba phần ngạo cốt, không muốn là ô danh dòng họ mình.Mà hiện giờ dòng họ cổ xưa nhất, gia tộc cường thịnh nhất trong thành Ngọc Kinh, không gì ngoài Công Nghi thị và Vi Sinh thị, đến cả đứa trẻ ba tuổi ở Ngọc Kinh cũng biết câu, nửa thành là Công Nghi, nửa thành là Vi Sinh. Hai dòng họ này sớm nhất phải ngược dòng về thời kỳ viễn cổ, trong dòng sông lịch sử vạn năm, từng xuất hiện không ít vương hầu khanh tướng, nhưng lại chẳng ai có được kết cục tốt đẹp.“Thật ra gia tộc cổ xưa nhất ở Ngọc Kinh không chỉ có hai nhà chúng ta, mà còn có hai họ khác là Cao Dương và Tố Hòa.” Công Nghi Trưng chậm rãi giới thiệu, “Chỉ là hai gia tộc đó bởi vì nhiều nguyên do, sớm đã suy tàn.”Yến Tiêu mơ hồ nghe ra một tia kỳ quặc.Vi Sinh Minh Đường mím môi, lạnh nhạt nói: “Cũng chẳng phải là bí mật gì, bốn tộc chúng ta vốn là hậu duệ của những danh thần từng phụng dưỡng thánh quân viễn cổ, trong nhà có tổ huấn, tộc nhân đời sau phải ẩn cư tránh thế, không được qua lại với ngoại giới, mới có thể tránh được tai họa, nếu trái lời, ắt gặp đại họa.”“Tổ huấn như vậy, đương nhiên không phải ai cũng nghe theo, huống chi tộc nhân đời sau thường có nhân tài kiệt xuất, không cam lòng sống cả đời mai danh ẩn tích, tầm thường vô danh. Nhưng hễ ai làm tướng làm quan, chẳng có một ai được kết cục tốt đẹp, thế nên lòng tin vào tổ huấn này ngày càng nhiều lên.” Công Nghi Trưng tiếp lời Vi Sinh Minh Đường.Vi Sinh Minh Đường nghe vậy bĩu môi coi thường: “Nhưng lịch sử từ nam chí bắc, lại có mấy đại thần có thể trước sau vẹn toàn, cho nên những điều này chẳng qua chỉ là suy diễn gượng ép mà thôi.”Công Nghi Trưng liếc nhìn hắn, bật cười nói: “Gia chủ Vi Sinh thế gia lại tin tưởng điều đó không nghi ngờ, bởi vậy đã ra lệnh cho hậu nhân không được làm quan, chỉ sống bằng nghề trồng trọt, hiện giờ bảy phần đất canh tác ở Ngọc Kinh đều thuộc sở hữu của Vi Sinh thị. Nhưng Gia chủ Vi Sinh lại lo lắng danh tiếng quá lớn sẽ dẫn đến tai họa, nên chỉ các chi thứ theo nghề kinh doanh, thậm chí đổi họ.” Công Nghi Trưng chỉ vào biển hiệu bên đường treo chữ “Vệ”, nói: “Tất cả biển hiệu treo họ Vệ, đều là sản nghiệp của Vi Sinh gia.”Yến Tiêu đưa mắt nhìn dọc hai bên phố, tính sơ qua, không ngờ hơn phân nửa đều là sản nghiệp của Vi Sinh gia.Vi Sinh gia quả thật giàu có sánh ngang quốc khố, nhưng gia chủ nhà này cũng thật là nhát như chuột, ngay cả họ của mình cũng không dám để lộ.Yến Tiêu nói: “Vi Sinh thế gia có được sản nghiệp khổng lồ như vậy, các đời gia chủ chắc chắn không phải hạng người tầm thường, có thể khiến bọn họ sợ hãi như thế, tổ huấn này hẳn không phải chỉ là những lời dọa dẫm, chắc đã từng xảy ra kiếp nạn gì đó, khiến bọn họ không dám mạo hiểm. Có lẽ… chuyện này có liên quan đến sự biến mất của hai dòng họ kia?”Công Nghi Trưng mỉm cười gật đầu: “Cô đoán không sai, đúng là như thế. Tố Hòa là dòng họ biến mất sớm nhất, tổ tiên của họ liên tiếp gặp kiếp nạn, cho rằng Ngọc Kinh là nơi bị nguyền rủa, nên đã dời cả gia tộc đi nơi khác, đổi họ để tránh đời, sau đó xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không rõ. Còn Cao Dương thị, cũng có suy nghĩ tương tự Tố Hòa thị, họ dời cả gia tộc về phía nam, trùng kiến gia viên, đổi họ thành Cao, thay mặt trời bằng mặt trăng, lập nên Minh Nguyệt sơn trang.”Yến Tiêu nghe thấy bốn chữ Minh Nguyệt sơn trang, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc: “Thì ra Cao gia của Minh Nguyệt sơn trang, lại xuất thân từ Cao Dương thị ở Ngọc Kinh! Thảo nào bọn họ có thể sở hữu Hỗn Độn Châu.”Thời kỳ viễn cổ, sau khi núi Thiên Trụ sụp đổ, trời sập đất lún, sau đó Hỗn Độn Châu vá trời nguyên khí tổn thương nặng, rơi vào trong ngủ sâu, vẫn luôn được cung phụng ở trong thần điện Ngọc Kinh, do các đời thánh quân bảo vệ. Qua nhiều lần chuyển giao, cuối cùng Hỗn Độn Châu rơi vào trong tay Cao Dương thị, Cao Dương thị cũng đương nhiên mà trở thành người bảo vệ châu.“Minh Nguyệt sơn trang quả thật từng có một đoạn thời gian huy hoàng, nhưng mọi người đều biết, hơn ba nghìn năm trước, Minh Nguyệt sơn trang bị Ma tộc diệt môn, chỉ để lại một huyết mạch duy nhất, trăm năm sau, một tia huyết mạch cuối cùng cũng bị chặt đứt. Cao Dương thị, một trong bốn dòng họ lớn, hoàn toàn đoạn tuyệt huyết mạch.” Công Nghi Trưng nói.Vi Sinh Minh Đường nói thêm một câu: “Đây là nguyên nhân Vi Sinh gia chúng ta sợ đầu sợ đuôi, lão nhân nhiều đời đều sợ dẫm lên vết xe đổ như Cao Dương, toàn tộc bị diệt.”Yến Tiêu có chút bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó càng khó hiểu hơn, nàng nhíu mày nhìn về phía Công Nghi Trưng: “Công Nghi thị các ngươi không cố kỵ như vậy sao?”Hiện giờ danh hào của Công Nghi Trưng trong Đạo Minh có thể nói là không ai không biết, không ai không hay, Vi Sinh gia thì lại hận không thể chui xuống đất, chỉ sợ bị nguyền rủa, trái lại sự tồn tại của Công Nghi Trưng lại như vầng thái dương mọc lên trong bóng tối, dường như sợ người khác không nhìn thấy.Công Nghi Trưng còn chưa trả lời, Vi Sinh Minh Đường đã đáp thay hắn: “Công Nghi Trưng đạo cốt trời sinh, muốn giấu cũng không giấu được, chẳng có tông môn nào lại bỏ qua một mầm giống tốt như vậy, hắn chính là hy vọng của Thần Tiêu Phái.”“Rút đạo cốt ra không phải là được à?” Yến Tiêu thản nhiên nói.Vi Sinh Minh Đường ngớ người, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Ngay cả phụ thân vô nhân tính của ta cũng chưa nghĩ ra cách độc ác như thế…”Yến Tiêu không để ý đến lời châm chọc của hắn, quay đầu nhìn về phía Công Nghi Trưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu tổ huấn của tứ đại gia tộc là thật, ngươi chẳng phải rất có khả năng sẽ chết không toàn thây sao?”Công Nghi Trưng mỉm cười như gió xuân, tựa như người bị mắng không phải là mình: “Đúng là có khả năng đó.”Vi Sinh Minh Đường không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Ở với huynh, e là ta cũng chẳng sống được lâu…”Vi Sinh Minh Đường vốn không tin những lời vô căn cứ như tổ huấn, nhưng hắn lại cảm thấy bi quan về mệnh số của Công Nghi Trưng, một khi sự việc bại lộ, Đạo Minh biết hắn cùng Diêm Tôn cấu kết mờ ám, e rằng tổ huấn vớ vẩn kia lại một lần nữa được chứng thực.Mà phụ thân sợ đầu sợ đuôi của hắn kia cũng sẽ càng thêm tin tưởng không nghi ngờ tổ huấn hơn.Thập Anh đi bên cạnh Yến Tiêu, nghe cả quãng đường, cái gì cũng nhịn được, nhưng thái độ bất kính của Vi Sinh Minh Đường đối với Yến Tiêu thì không. Nàng nhe đôi răng nanh nhỏ, đôi mắt mèo lóe lên ánh hung dữ, trừng mắt uy hiếp Vi Sinh Minh Đường, nói: “Nếu ngươi chê mình sống chưa đủ ngắn, thì cứ thử nói thêm một câu nữa xem!”Vi Sinh Minh Đường giật giật khóe mắt, quay mặt sang chỗ khác, giữ im lặng, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.Thật là bực bội, tại sao Công Nghi Trưng không để Yến Tiêu mang còn mèo này đi chỗ khác? Có Yến Tiêu ở đây, con mèo yêu này còn kìm chế một chút, Yến Tiêu không ở đây, con mèo thuần túy này chính là con mèo hoang bạo lực…Xem ra tổ huấn nói cũng không sai, tiếp xúc nhiều với người ngoài thì dễ gặp quỷ, nếu hắn không hiếu kỳ đi một chuyến đến Vân Mộng, thì cũng không gặp phải những phiền toái này…Tin tức Công Nghi Trưng trở về nhà đã được báo về sơn trang trước một ngày, trên dưới trong phủ bận rộn vẩy nước quét dọn đình viện, chỉ sợ nơi nào còn một hạt bụi sẽ làm bẩn mắt thiếu chủ. Khi đám người hầu làm việc, không tránh khỏi ghé tai nhau thì thầm, bàn tán và đoán xem vị thiếu chủ mẫu tương lai đó trông như thế nào.“Chắc chắn phải đẹp như Quần Ngọc phương tôn.”“Có tu vi như Liễm Nguyệt đạo tôn.”“Xuất thân danh môn, ôn hòa nhã nhặn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision“Và đối với thiếu chủ toàn tâm toàn ý, chu đáo tận tâm …”Công Nghi Trưng tuy rất ít khi trở về nhà, nhưng người hầu trong nhà không ai là không tự hào khi được diện kiến hắn một lần. Vị thiếu chủ này đạo cốt trời sinh, danh chấn Đạo Minh, không chỉ trời sinh dung mạo tuấn mỹ như thần tiên, mà tính tình còn ôn hòa nhân hậu, không hề có vẻ xa cách hay kiêu ngạo của tu sĩ cao giai, đối xử với mọi người bất kể địa vị cao thấp, đều là đối xử bình đẳng, khiến ai gặp cũng cảm thấy như tắm gió xuân. Thiếu chủ hoàn mỹ như thế, đương nhiên chỉ có nữ tu đứng đầu thiên hạ mới xứng đôi vừa lứa.Trời chưa sáng đã có người hầu chờ sẵn ở cổng, chờ mãi đến khi mặt trời lên cao, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ xa.Quản gia tim đập thình thịch, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, vội vàng tiến ra đón.“Thiếu chủ, thiếu chủ…” quản gia bước chân bỗng nhanh nhẹn hơn hẳn thường ngày, vừa chạy tới trước mặt Công Nghi Trưng vừa cúi đầu khom lưng, gương mặt đầy nhiệt tình, nói: “Thiếu chủ, cuối cùng ngài cũng đã trở về!”“Trần thúc, nhìn mấy bước chân của ông, vết thương ở chân trước đây chắc đã khỏi hẳn rồi.” Công Nghi Trưng mỉm cười chào hỏi.Nghe được lời này, nụ cười trên mặt Trần quản gia càng thêm chân thành tha thiết, ông không ngờ đến vết thương nhỏ của mình mà Công Nghi Trưng vậy mà vẫn còn để ở trong lòng, lập tức kích động mà nói: “Thiếu chủ vẫn nhớ đến vết thương ở chân của lão nô sao, nhờ dùng thuốc thiếu chủ ban tặng, vết thương chưa đầy bảy ngày đã khỏi, giờ còn đi nhanh hơn trước nữa!”“Vậy thì tốt.” Công Nghi Trưng gật đầu, rồi quay sang nói với Trần quản gia, “Đây là Yến Tiêu tu sĩ, cũng là đạo lữ của ta. Yến Tiêu, đây là quản gia trong phủ, Trần thúc, muội ở trong phủ nếu có yêu cầu gì, cứ nói với ông ấy.”“Lão nô bái kiến thiếu chủ mẫu!” Trần thúc lập tức khom người lớn tiếng nói.Yến Tiêu hơi giật mình, ngay sau đó khẽ gật đầu, không từ chối cách xưng hô này. Tuy nhiên với tính cách của nàng, đương nhiên không thể giống Công Nghi Trưng mà gọi một phàm nhân lớn tuổi là Trần thúc, gật đầu chào hỏi, đã là cực kỳ hạ mình rồi.Trần thúc thật ra đã lén liếc nhìn Yến Tiêu bằng dư quang từ trước, chỉ là dư quang thoáng nhìn qua, cũng khiến ông thầm kinh ngạc — ánh mắt của thiếu chủ quả nhiên không sai được, vị thiếu chủ mẫu này xinh đẹp đến mức không giống người phàm, chỉ là cảm giác có chút lạnh lùng, sau này nhất định phải dụng tâm phụng dưỡng mới được.”Khi Công Nghi Trưng và Yến Tiêu bước vào tiền sảnh, trong phủ đã có mấy chục người hầu “đi ngang qua” vấn an với bọn họ.Công Nghi Trưng thấp giọng trêu chọc nói: “Bọn họ có vẻ quan tâm đến muội, vị thiếu chủ mẫu này còn hơn cả ta nữa.”Yến Tiêu chắp tay sau lưng nhướng mày cười nói: “Có vẻ như họ rất hài lòng với những gì nhìn thấy?”Không phải ai cũng có sự từng trải và điềm tĩnh như Trần thúc, nhiều người hầu trẻ tuổi khi lần đầu nhìn thấy mỹ mạo của Yến Tiêu, đều sững sờ kinh ngạc một lát.Dung mạo của người tu đạo có mối liên hệ mật thiết với tu vi, thường thì tu vi càng cao, dung mạo càng đẹp, giới tu đạo mỹ nhân như mây, trong đó nổi bật nhất là Quần Ngọc phương tôn của Hoa Thần Cung, Liễm Nguyệt đạo tôn của Tứ Di Môn. Thế nhưng cho dù đã quen nhìn đủ loại nhan sắc kiều diễm, vẫn rất khó để không bị vẻ đẹp của Yến Tiêu làm kinh động, đẹp của nàng không nằm ở xương, cũng không ở da, mà là ở thần hồn, loại nét mặt này như mũi nhọn sắc bén, đoạt hồn nhiếp phách, như một lưỡi đao nhọn đâm thẳng vào lòng người, khiến người rơi vào trong mâu thuẫn không dám nhìn thẳng nhưng không thể rời mắt được.Công Nghi Trưng nhìn vào đôi mắt minh diễm của nàng, khóe môi không khỏi cong lên, mỉm cười nói: “Rất hài lòng.”Bảo rằng hắn mê đắm đến mức quên cả lý trí, quả cũng chẳng oan.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0