Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 24

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnTrong Minh Tịnh Trai, Công Nghi Trưng dẫn Yến Tiêu đến gặp Công Nghi Càn.“Hài nhi bái kiến phụ thân.” Công Nghi Trưng cúi người hành lễ, đại lễ phụ tử với Công Nghi Càn.Công Nghi Càn ôn tồn nói: “Giữa cha con ta không cần khách sáo như vậy. Người đứng bên cạnh con đây, hẳn chính là đạo lữ mà các tín đồ của con nhắc đến.”“Vâng, phụ thân cứ gọi nàng là Yến Tiêu.” Công Nghi Trưng đáp, “Con và Yến Tiêu vẫn chưa cử hành nghi thức lập khế ước, đợi sau khi lập khế ước, sẽ làm lễ đổi cách xưng hô.”Giữa tu sĩ kết làm đạo lữ, nghi thức khác với phu thê phàm nhân, giới tu đạo gọi là lập khế ước, chính là lấy một sợi tâm huyết của từng người thay thế cho sợi tóc, tâm ý tương thông, hồn phách gắn kết. Hôn nhân thế tục chỉ là hình thức dệt hoa trên gấm, chỉ có lập khế ước mới đại diện cho vận mệnh gắn kết, cùng chia buồn vui.Công Nghi Càn nghe thấy hai người chưa lập khế ước, nhưng lại nói với bên ngoài là đạo lữ, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng lúc này không tiện dò hỏi, đành mỉm cười chấp nhận lời giải thích của Công Nghi Trưng.Trước đây, trong pháp loa truyền âm, Công Nghi Trưng cũng nhắc một ít chuyện về Yến Tiêu với ông, ví dụ như nàng tính cách lạnh nhạt, là tán tu hải ngoại, không hiểu cách đối nhân xử thế, ông vốn tưởng rằng là nói ngoa, hiện giờ gặp mặt, mới biết con mình nói đều là sự thật — thậm chí còn quá dè dặt trong cách miêu tả.Nếu lấy quan hệ thế tục để bàn luận, Yến Tiêu là thê tử của Công Nghi Trưng, dù chưa cử hành đại lễ, đối mặt với Công Nghi Càn cũng nên cư xử như vãn bối, không cần quá cung kính, nhưng ít nhất cũng nên có vài phần khiêm nhường. Nhưng Yến Tiêu chắp tay ở sau lưng, thần sắc lãnh đạm, đối diện với nhiệt tình hỏi thăm của Công Nghi Càn, nàng cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, như thể đó đã là sự nể mặt.Nhìn thấy tình cảnh này, Công Nghi Càn liền biết, đối phương không có ý định lấy quan hệ thế tục để đối xử với ông, nếu xét theo quy củ giới tu đạo, tự nhiên là cường giả vi tôn*(*kẻ mạnh làm vua)Công Nghi Trưng từng tiết lộ rằng, tu vi của Yến Tiêu trên cả hắn, Công Nghi Càn âm thầm kinh hãi, ông đương nhiên biết nhi tử mình đạo cốt trời sinh, ngàn năm khó gặp, hai mươi ba tuổi đã nửa bước Pháp Tướng, một ngàn năm cũng khó tìm được người thứ hai. Yến Tiêu này tu vi trên Công Nghi Trưng, lại không ở trong Đạo Minh bảy tông, sợ rằng không phải hơn ở tư chất siêu tuyệt, mà là ở thời gian nàng tu hành lâu hơn, tuổi lớn hơn …Tuổi tác của tu sĩ là bí mật, Công Nghi Càn càng không dám tùy tiện tìm hiểu, nhưng trong lòng đã có đáp án.Lúc Công Nghi Càn âm thầm đánh giá, Yến Tiêu cũng đang quan sát ông.Tu vi Công Nghi Càn thoạt nhìn dường như không cao, Yến Tiêu không cảm nhận được khí thế mà tu sĩ cao giai nên có từ trên người ông, theo lời của Công Nghi Trưng, tu vi phụ thân hắn chỉ ở cảnh Kim Đan, cảm giác cũng đúng như vậy.Công Nghi Trưng tướng mạo tuấn nhã đến cực độ, dáng người cao thẳng như tùng như trúc, Công Nghi Càn tuy cũng anh tuấn nho nhã, hai cha con lại không giống nhau. Trên người Công Nghi Càn cũng không có khí độ siêu phàm thoát tục của một tu sĩ, ngược lại giống một danh sĩ quý tộc trong thế tục, có vài phần quý khí, cũng có vài phần tục khí.Điều này khiến Yến Tiêu không khỏi tò mò về sinh mẫu của Công Nghi Trưng, có lẽ Công Nghi Trưng hẳn là giống sinh mẫu hơn, cũng không biết vị Công Nghi phu nhân kia trông như thế nào…Cha con hai người e ngại có Yến Tiêu ở đây, nói chuyện có phần câu nệ, hàn huyên vài câu, Công Nghi Càn liền bảo Công Nghi Trưng đi thắp hương cho vong mẫu.Yến Tiêu theo bước chân Công Nghi Trưng, đi vào mộ viên của Công Nghi gia, nhìn chữ khắc trên bia mộ, nàng hơi kinh ngạc nói: “Công Nghi Thuần? Mẫu thân ngươi cũng họ Công Nghi?”Công Nghi Trưng cúi người ba lạy, sau khi thắp hương xong mới nói với Yến Tiêu: “Mẫu thân ta mới là truyền nhân chân chính của Công Nghi gia, còn phụ thân chỉ là chi thứ trong tộc, được đưa vào nhà chính.”Yến Tiêu có chút bừng tỉnh, ngay sau đó nói: “Chẳng lẽ là vì tổ huấn kia?”“Đúng vậy.” Công Nghi Trưng rũ hàng mi dài xuống, chua xót thở dài: “Cô chắc là biết, quan hệ giữa Minh Đường và phụ thân hắn cực kém, thật ra không chỉ vì Minh Đường chăm sóc yêu hoa dị thảo. Khi Vi Sinh Nghiêu còn trẻ từng yêu mẫu thân Minh Đường, mẫu thân hắn là người họ khác, Vi Sinh Nghiêu lù trẻ tuổi ngông cuồng, không tin tổ huấn, cố tình chống đối gia tộc, cưới mẫu thân Minh Đường. Khi Minh Đường ba tuổi, mẫu thân hắn mắc bệnh nặng rồi qua đời. Một năm sau, Vi Sinh Nghiêu theo sự an bài của tộc trưởng làm tục huyền, cưới nữ tử của dòng bên Vi Sinh gia làm kế thất.”Yến Tiêu nói: “Cho nên hắn nói, hắn có một muội muội ngang ngược tùy hứng, chính là do kế thất sinh ra.”“Hắn nói chính là Vi Sinh Minh Nhuy, đúng là kế thất sinh ra. Sau khi nguyên phối qua đời, Vi Sinh Nghiêu bắt đầu tin tưởng tổ huấn không nghi ngờ, hành sự sợ đầu sợ đuôi, còn Minh Đường bởi vì việc phụ thân tái giá mà nảy sinh khoảng cách với ông ta. Sau đó Vi Sinh Minh Nhuy ra đời, Vi Sinh Nghiêu dồn hết tình yêu thương của người cha cho cô con gái nhỏ, nên không tránh khỏi nuông chiều khiến nàng có phần kiêu căng.” Công Nghi Trưng nhớ lại vẻ mặt Vi Sinh Minh Đường khi nhắc tới muội muội nhà mình, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Nhưng Minh Đường cũng không phải là người dễ dàng nhường nhịn chịu đựng.”Ánh mắt Yến Tiêu dừng ở trên bia mộ, nhíu mày lại, nhìn chăm chú ba chữ Công Nghi Thuần.“Mẫu thân ngươi cũng là vì tổ huấn, lo lắng nhận phải tai họa, mới chọn hôn phu từ trong dòng bên Công Nghi thị … Vậy bà cùng Phượng Thiên Linh, làm sao lại có liên quan?” Yến Tiêu hỏi.“Đây là chuyện của hai mươi ba năm trước …” Công Nghi Trưng nhìn bia mộ nói, “Nơi này, thật ra là một ngôi mộ chôn di vật.”Chuyện này, Công Nghi Trưng biết, Công Nghi Càn cũng biết, nhưng vì giấu giếm người đời, mỗi năm hắn về nhà đều sẽ tới nơi này thắp một nén nhang, vô luận mẫu thân còn sống hay không, hắn đều hy vọng bà có thể biết được.“Khi đó mẫu thân đang mang thai ta, thân mình nặng nề, ở nhà dưỡng thai, phụ thân ra ngoài tuần tra sản nghiệp trong nhà. Một đêm nọ, mẫu thân mất tích, trong phòng chỉ để lại một vật tổ.”“Là thiên linh hắc phượng?” Yến Tiêu nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vision“Không sai.” Công Nghi Trưng gật đầu, “Khi đó đã hai năm trôi qua kể từ khi Thất bảo bị đánh cắp, Đạo Minh vẫn đang truy lùng tung tích của Phượng Thiên Linh. Người hầu trong nhà đem việc này báo cho phụ thân, phụ thân vội vàng chạy về, lại không cho người báo cho Đạo Minh, mà lén phái người tìm kiếm tung tích Phượng Thiên Linh, cuối cùng bảy ngày sau, tìm được tung tích của Phượng Thiên Linh.”“Ngay cả Minh Tiêu pháp tôn ra tay cũng không tìm được tung tích của Phượng Thiên Linh, ông ta chỉ là một Kim Đan, sai khiến một đám người thường, làm sao có thể tìm được Phượng Thiên Linh?” Yến Tiêu chỉ cảm thấy nghi ngờ chồng chất, “Trừ phi Phượng Thiên Linh cố tình để ông ấy tìm được.”“Đúng vậy, đúng là Phượng Thiên Linh cố ý để lại manh mối, phụ thân ta lần theo manh mối tìm tới, nhưng không thấy bóng dáng Phượng Thiên Linh và mẫu thân ta, mà chỉ có một đứa trẻ được quấn trong tã lót.”Yến Tiêu nói: “Vậy đó chính là ngươi? Phượng Thiên bắt mẫu thân ngươi đi, bà sinh ra đứa bé, sau đó dẫn dắt phụ thân ngươi đưa đứa trẻ trở về Công Nghi gia …”“Đúng vậy.” Công Nghi Trưng cười cay đắng, “Đây chính là lý do phụ thân ta không muốn đem việc này báo cho Đạo Minh, thậm chí gạt cả ta, ông cho rằng mẫu thân ta thành thân với ông, chỉ là vì để lại một truyền nhân cho Công Nghi gia, sau đó cùng Phượng Thiên Linh bỏ trốn, vì sợ gia tộc nhận phải tai họa. Bà có trách nhiệm của mình, cũng có tư tâm của bà. Mà phụ thân vì danh dự Công Nghi thị, chỉ có thể đem việc này giấu đi, tuyên bố ra bên ngoài rằng mẫu thân ta đã qua đời.”“Bỏ trốn?” Yến Tiêu nhăn mày, “Đã có ai từng gặp Phượng Thiên Linh chưa, hắn là nam hay nữ?”Công Nghi Trưng nói: “Năm đó sư tôn truy tra việc Thất bảo mất trộm, đã từng cùng Phượng Thiên giao đấu từ xa, người nọ hẳn là nam tử, hơn nữa tu vi cao thâm khó đoán, dù là sư tôn cũng không nắm chắc có thể thắng được hắn.”Yến Tiêu rũ mắt xuống, lông mày nhíu chặt, không biết đang nghĩ cái gì, im lặng một lúc, lát sau mới nói: “Ngươi không ngại nguy hiểm tìm kiếm Phượng Hoàng Trủng, chính là vì tìm Phượng Thiên Linh, để hỏi tung tích của mẫu thân ngươi … còn có chân tướng sự việc năm đó. Ngươi rất để ý, việc mình bị sinh mẫu bỏ rơi sao?”“Ta không muốn tin vào suy đoán của phụ thân, dù ta chưa từng gặp mẫu thân của ta, nhưng ta đã thấy mẫu thân của người khác, huyết mạch tương liên, tình mẫu tử sâu đậm, sao bà có thể bỏ rơi ta? Ta phải tìm ra chân tướng, trả lại trong sạch cho mẫu thân.” Công Nghi Trưng nói.“Hừ …” Yến Tiêu nghe vậy, cười lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, “Ai cũng được sinh ra từ bụng mẹ, nhưng ta không có mẫu thân, quỷ nô Âm Khư cũng không có, chúng ta sinh ra cũng chỉ là một thứ công cụ. Tình mẫu tử sâu đậm? Ta chưa từng thấy, ngươi cũng không cần ôm mộng hão huyền. Có lẽ đối với bà, ngươi chính là một phần trách nhiệm, một trói buộc, một cái cớ để báo cho gia tộc? Ta cuối cùng đã hiểu, tại sao Công Nghi Trưng đạo cốt trời sinh, nửa bước Pháp Tướng ở tuổi hai mươi, lại dừng bước ở đây không thể tiến cảnh, thì ra đây là khúc mắc của ngươi …”Yến Tiêu lạnh lùng liếc Công Nghi Trưng, nói ra lời lạnh băng mà bén nhọn: “Đây là tâm ma của ngươi, tương lai của Thần Tiêu Phái, thiên tài của Đạo Minh, người đời đều yêu ngươi, chỉ có mẫu thân mang thai mười tháng sinh ra ngươi, không yêu ngươi.”Khuôn mặt tuấn mỹ của Công Nghi Trưng đột nhiên trở nên trắng nhợt, hắn ở trước mặt Yến Tiêu lộ ra một mặt yếu ớt nhất của mình, đổi lấy lại là tổn thương càng thêm lạnh lùng của Yến Tiêu.“Ngươi cảm thấy mình đáng thương sao? Sư huynh đệ đều có cha mẹ yêu thương, ngươi lại không có? Công Nghi Trưng, ngươi sinh ra đã nhận hết yêu thương của sư môn, chưa từng gặp phải bóng tối, một chút tổn thương đã không chịu nổi sao? Ngươi trăm phương ngàn kế muốn truy tra chân tướng năm đó, là muốn chứng minh bà ta trong sạch sao? Không, ngươi chỉ là muốn chứng minh bà ta là bị bất đắc dĩ, mà ngươi là được yêu!”Lời của nàng từng chữ mang theo lưỡi đao bén nhọn, rạch sâu vào vết thương cũ của Công Nghi Trưng khiến nó rỉ máu đầm đìa, cuối cùng đâm thẳng một nhát vào tim.Yến Tiêu lạnh lùng nhìn Công Nghi Trưng, đôi mắt phượng lạnh băng và u ám, phản chiếu hình bóng hồn bay phách tán của hắn.“Công Nghi Trưng, chút khó khăn này mà ngươi cũng không vượt qua được, còn muốn nhìn thấu hư ảo, đạt thành Pháp Tướng sao?” Yến Tiêu khẽ lắc đầu, xoay người, sải bước rời đi, “Thứ này đối với ngươi là vực sâu, nhưng đối với người khác, chỉ là cuộc sống.”*Dược viên của Vi Sinh Minh Đường nằm ở góc đông nam trang viên, cách xa viện người khác ở, hàng ngày hắn đều tự cung tự cấp, cũng không cho người hầu bước vào dược viên động đến linh thảo của hắn. Hắn rời đi vài ngày, có lẽ trong nhà cũng không ai phát hiện ra.Tự nhiên, hắn mang theo một người trở về, trong nhà cũng sẽ không có ai biết.Vi Sinh Minh Đường mặt không cảm xúc nói với Thập Anh: “Dược viên chỉ có một mình ta, cũng không có phòng thứ hai, giường thứ hai.”Thập Anh gật đầu nói: “Vậy ngươi cứ ngủ ở ngoài sân đi.”Khuôn mặt tuấn tú của Vi Sinh Minh Đường hơi co giật — ha, hắn lại đánh giá cao nhân tính của Vô Thường Sử.“Ta có thể làm cho cô một ổ mèo, lúc nào cô muốn nghỉ ngơi, biến về nguyên hình có được không.” Vi Sinh Minh Đường cố nén sự bực bội, cố gắng hòa nhã mà nói.Thập Anh nhíu mày: “Những chuyện này đều là việc nhỏ, ngươi cứ trồng hoa trước rồi tính sau.”Vi Sinh Minh Đường nói: “Hạt giống đã được gieo xuống, cứ mỗi sáu canh giờ tưới một lần linh dịch, ở bên cạnh có đồng hồ nước để xem giờ, bên cạnh đồng hồ nước có muỗng để đo lượng linh dịch. Lần đầu tiên tưới một muỗng linh dịch, sau đó mỗi lần tăng thêm một muỗng.”Thập Anh cố gắng ghi nhớ từng chữ Vi Sinh Minh Đường nói, lại vừa bấm ngón tay tính giờ. “Ngươi vẫn nên dựng cho ta một ổ trong sân đi, không tận mắt nhìn thì ta không yên tâm.”“Viện này của ta sẽ không có người lui tới, cô yên tâm đi.” Vi Sinh Minh Đường biết Yến Tiêu rất coi trọng gốc Dũng Linh Hoa này, nhưng hắn không nghĩ dược viên này lại có nguy hiểm gì, Yến Tiêu bảo Thập Anh đến trông coi hoa, chẳng qua là chuyện bé xé ra to, lại còn làm phiền hắn.“Ta không yên tâm, việc Tôn chủ giao phó, ta nhất định không được sai sót!” Thập Anh nghiêm mặt nhỏ, nói với vẻ rất nghiêm túc.Vi Sinh Minh Đường nghi hoặc quan sát Thập Anh từ trên xuống dưới, “Cô trung thành với nàng đến vậy sao?”“Đó là đương nhiên!” Thập Anh đắc ý ngẩng cao đầu, nói, “Không ai có thể nghi ngờ lòng trung thành của ta!”“Ta nghe nói Diêm Tôn tính tình tàn bạo, hung ác khát máu, không chỉ tru sát vô số tà tu, còn nô dịch âm binh, giám sát cả Thập điện.”Vi Sinh Minh Đường nói còn chưa dứt lời, đã bị Thập Anh vung một chưởng đánh bay ra xa, thân thể hắn vừa mới chạm đất, lại bị Thập Anh lao tới đè lên eo, túm lấy cổ áo.Thập Anh giận dữ, nắm chặt cổ áo Vi Sinh Minh Đường, một tay khác giơ lên như muốn đánh: “Đừng để ta nghe ngươi nói xấu Tôn chủ thêm lần nào nữa!”Vi Sinh Minh Đường bị nàng vỗ một chưởng thẳng vào ngực, lập tức khí huyết đảo lộn, suýt nữa phun ra máu. Đây vẫn là Thập Anh ghi nhớ lời dạy bảo của Yến Tiêu, thủ hạ lưu tình.“Khụ khụ khụ …” Vi Sinh Minh Đường ho khan vài tiếng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, khàn giọng nói: “Ta chỉ nghe được, chứ đâu phải ta nói…”— Con mèo hoang vô nhân tính này, sớm muộn gì cũng phải dạy dỗ nó một trận!“Nghe cũng không được!” Thập Anh nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Ngươi nghe được ai nói, thì ngươi đi đánh hắn, ngươi đánh không lại, thì tới tìm ta!”Ánh mắt Vi Sinh Minh Đường chợt lóe lên — như vậy có thể sai khiến nàng làm tay đấm …“Mấy lời đồn đó ta cũng không tin, qua vài ngày ở chung, ta thấy Diêm Tôn quả thực là một người tốt.” Vi Sinh Minh Đường nở một nụ cười đầy ẩn ý.Thập Anh không nhận ra sự mỉa mai trong lời Vi Sinh Minh Đường, chỉ nghe hắn khen Yến Tiêu là người tốt, nàng liền vui vẻ híp mắt lại như mèo: “Đúng đúng, Tôn chủ tốt nhất, nhờ có Tôn chủ, chúng ta mới có thể thoát khỏi những tra tấn ngày trước.”“Vậy giờ cô có thể rời khỏi người ta được chưa?” Vi Sinh Minh Đường bị nàng đè trên ngực, thở không thông.Thập Anh uyển chuyển nhẹ nhàng lộn một vòng, đáp xuống chiếc ghế bên cạnh, tay chống cằm thở dài một hơi, vẻ mặt buồn bã: “Thật muốn quay về bên cạnh Tôn chủ quá …”Vi Sinh Minh Đường từ dưới đất đứng dậy, phủi bùn đất trên người, nghiêng mắt nhìn Thập Anh, “Vừa rồi cô nói, nhờ có Tôn chủ, các cô mới có thể thoát khỏi những tra tấn ngày trước? Nói như vậy, là nàng đã cứu các cô?”Chuyện này nghe hoàn toàn khác với những lời đồn đại bên ngoài. Lời đồn nói rằng, Diêm Tôn tru sát mười điện chủ, bắt tất cả âm binh quỷ nô, dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn huấn luyện ra Vô Thường Sử, từ đó mới luyện ra âm binh kinh sợ mười vạn ác quỷ. Qua miệng Thập Anh, ngược lại thành Yến Tiêu cứu bọn họ …“Ngươi là một tiểu Trúc Cơ thì biết cái gì chứ, chỉ toàn nghe người ta nói hươu nói vượn.” Thập Anh lườm hắn một cái, rồi chậm rãi nói: “Ta và Thất Sát đều là quỷ nô của Vãng Sinh Điện, quỷ nô đều sinh ra từ Âm Khư, không bị lệ khí xâm nhiễm, có thể là người hoặc yêu. Mười điện chủ không chế rất nhiều tà tu, ép bọn chúng giao hợp sinh hạ quỷ nô, sau đó lại đem quỷ nô luyện thành âm binh. Mấy chục tên quỷ nô, nhưng thường chỉ có một người sống sót từ trong huấn luyện.”Vi Sinh Minh Đường nghe vậy đồng tử co rút lại, kinh ngạc nói: “Vậy chẳng phải đã chết rất nhiều người?”“Ngay cả những yêu quái da dày thịt béo cũng khó mà chịu được loại hành hạ này, có kẻ không chịu đựng nổi mà chết dần chết mòn, có kẻ muốn chạy trốn nhưng bị đánh chết, cũng có nhiều người chọn tự sát.” Thập Anh nhớ tới đoạn thời gian đó, không khỏi rùng mình, trong mắt thoáng hiện ra vẻ sợ hãi, “Nếu tư chất tốt, vượt qua sự tra tấn mà còn sống, thì sẽ đóng hồn đinh vào trong thần khiếu, cứ như vậy, cho dù sau này tu vi cao đến đâu, cũng sẽ không dám kháng lệnh chủ nhân của hồn đinh, hoàn toàn không còn ý chí phản kháng.”Vi Sinh Minh Đường bước tới ngồi xuống bên cạnh Thập Anh, nghe nàng nói xong, không nhịn được nhìn thần khiếu ở giữa mày nàng: “Trong thần khiếu của cô, cũng có hồn đinh sao?”“Đã không còn nữa.” Thập Anh sờ trán mình, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, “Tôn chủ đã giúp ta nhổ ra rồi. Hồn đinh của chúng ta đều được nhổ ra, Tôn chủ đâu cần dùng hồn đinh để uy hiếp, nàng có Sổ Sinh Tử mà! Hơn nữa, dù không có Sổ Sinh Tử, ta cũng sẽ là Vô Thường Sử trung thành nhất của Tôn chủ! Tôn chủ không giống mười điện chủ lăng ngược quỷ nô kia, chúng ta đều là tự nguyện tu luyện làm âm binh, không nghiêm túc tu hành, ở Âm Khư sẽ bị ác quỷ ăn thịt. Tôn chủ nói tư chất của ta rất tốt, ngày thường ta đi theo Thất Sát tu luyện, Tôn chủ thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ điểm cho ta, còn xoa đầu ta nữa, Tôn chủ thực sự rất tốt!”Thập Anh nhắc đến Yến Tiêu, luôn là mặt mày hớn hở, nói không ngừng nghỉ. Nàng không bao giờ quên được khoảnh khắc Tôn chủ bước về phía nàng, ôm nàng vào lòng một cách dịu dàng, khi đó nàng đã hơi thở thoi thóp, nếu không có Tôn chủ, có lẽ nàng đã sớm chết từ lâu. Tôn chủ cho nàng sinh mệnh, còn đặt tên cho nàng.Vẻ mặt Vi Sinh Minh Đường phức tạp mà nhìn Thập Anh, cảm thấy con mèo này cũng khá dễ dỗ dành, hắn không kìm được vươn tay xoa đầu Thập Anh: “Xoa đầu thì thành người tốt sao?”Thập Anh sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại, hất tay Vi Sinh Minh Đường ra, trừng đôi mắt quả hạnh tròn xoe như mắt mèo, tức giận nói: “Đầu của ta, ngươi cũng dám xoa, ngươi lại không phải Tôn chủ!”Tay của Vi Sinh Minh Đường suýt nữa bị nàng hất gãy, làn da trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ cả một mảng lớn.— Mèo có chủ, không nên đụng vào …Thật không hiểu tại sao có người lại thích nuôi mèo, không sợ bị mèo cào sao? Hay là giống như Công Nghi Trưng, có sở thích kỳ quặc khó nói, cứ thích bị hành hạ?Hừ, hắn, Vi Sinh Minh Đường, cùng mèo ở thế đối lập!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0