Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 25
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnKhi trăng nghiêng về phía tây, Công Nghi Trưng vẫn chưa về phòng.Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Yến Tiêu dọn vào ở trong Minh Đức Hiên của Công Nghi Trưng. Trong trang viên chọn một miếng đất tốt nhất dựng lên tiểu viện này, bên trong có đầy đủ thư phòng, phòng luyện công, phòng luyện đan, kho pháp khí, có thể thấy được Công Nghi Càn rất coi trọng đứa con trai này, tuy hắn mỗi năm chỉ trở về ở vài ngày, cũng tận tâm tận lực chuẩn bị mọi thứ tốt nhất, ngay cả hoa cỏ được trồng trong sân, cũng là những giống được chọn lựa kỹ càng, lại được chăm sóc tỉ mỉ, nên dù đang giữa tiết thu lạnh lẽo, cảnh sắc vẫn đẹp nao lòng.Yến Tiêu ngồi xếp bằng trên giường đả tọa, thổ nạp điều tức, nhưng không đạt được kết quả như mong muốn. Linh khí nhân gian loãng là nguyên nhân chủ yếu, có lẽ cũng là vì tâm tư nàng không yên.Sau bữa tối, Công Nghi Càn gọi Công Nghi Trưng đến thư phòng nói chuyện, cũng không biết giữa cha con họ nói những gì mà phải bàn bạc lâu như vậy. Yến Tiêu nghĩ đến những lời mình nói với Công Nghi Trưng vào buổi chiều, sợ rằng gây tổn thương không nhỏ với Công Nghi Trưng …Yến Tiêu bất giác thở dài, mở mắt, từ trong trạng thái nhập định không hiệu quả phục hồi tinh thần lại. Đúng vào lúc này, nàng nghe thấy bên ngoài truyền đến dị vang, ánh mắt nàng lóe lên tia cảnh giác, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.Trong sân không có một bóng người, với tu vi và khả năng cảm giác của nàng, nếu nàng muốn, có thể nghe được âm thanh trong mấy chục trượng. Nhưng âm thanh trong mấy chục trượng dữ dội hỗn loạn, tu sĩ tầm thường đều sẽ tự phong bế giác quan, tìm sự thanh tĩnh.Nàng khẽ xoay mũi chân, bay lên nóc nhà, đứng vững trên mái ngói, cau mày nhìn về phía bầu trời đêm phương xa. Nơi đó bầu trời đêm như một mảnh tơ lụa đen nhánh, trên đó rải rác những điểm sáng vàng, kèm theo từng tiếng nổ vang, những ánh sáng vàng đó chợt lóe lên rồi lại nhanh chóng biến mất.Những tiếng nổ vang nàng nghe thấy trong phòng chính là phát ra từ phía xa đó, và chỉ có tu vi như nàng mới có thể nghe được âm thanh xa đến vậy.Lòng Yến Tiêu dấy lên cảnh giác, đồng thời cũng mang theo đôi chút tò mò, lập tức vận khí dưới chân, hướng về phía ánh sáng mà bay tới.“Vút — đùng!”“Vút — đùng!”Bên bờ sông Ngọc Đới, từng đợt âm thanh vang lên từ những màn pháo hoa đang được bắn lên bầu trời, mỗi tiếng nổ là một chùm pháo hoa bung nở, nhuộm lên màn đêm những sắc màu và hoa văn rực rỡ, hoặc tựa như cánh bướm, hoặc tựa như hoa nở rộ, ngũ sắc chói lòa, huyền ảo mê hoặc, soi sáng cả trời đêm u tối, đồng thời phản chiếu xuống dòng nước trong vắt của sông Ngọc Đới. Dòng sông lấp lánh ánh sáng ấy tựa như dải lụa của thần nữ rơi xuống trần gian, tỏa ra vẻ đẹp rực rỡ khó cưỡng.Yến Tiêu đứng trên mái nhà gần đó, im lặng ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.Không biết từ lúc nào, bên cạnh nàng xuất hiện thêm một người, nàng không quay đầu lại, nhưng gió đêm đã mang đến mùi hương quen thuộc của hắn.“Đó là pháo hoa.” giọng nói nhẹ nhàng của Công Nghi Trưng vang lên, “Có lẽ trước đây cô chưa từng nhìn thấy.”“Nhưng ta biết.” Yến Tiêu khoanh tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sáng, “Ta đã đọc trong sách, rằng khi đan tu luyện đan thất bại, lò đan phát nổ thì sinh ra thứ này, đặt trên chiến trường, nó là vũ khí giết người, vậy mà bây giờ lại được đem ra để mua vui, thật sự là chẳng sợ chết.”Nghe vậy, Công Nghi Trưng không nhịn được mà bật cười, “Mười bốn châu đã nhiều năm không còn chiến tranh, hiện nay thiên hạ tuy vẫn có vài cuộc phân tranh, cũng có yêu ma tà quỷ quấy phá, nhưng cũng xem như là trời yên biển lặng, an cư lạc nghiệp. Hàng năm, bảy ngày trước và sau Thần Nông Tế, các châu phủ đều bắn pháo hoa, cùng dân chúng vui chơi.”Yến Tiêu nghe tiếng cười nói vui vẻ hòa trong gió, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần nhìn thứ pháo hoa ngắn ngủi rồi tắt lịm này, cũng có thể vui vẻ sao?”“Ánh trăng vạn năm không đổi, pháo hoa chớp nhoáng rồi tan, mỗi thứ đều có vẻ đẹp riêng.” Công Nghi Trưng nói.Nghe đến hai chữ ánh trăng, trong đầu Yến Tiêu bất giác hiện lên hình ảnh thân mật cùng Công Nghi Trưng, ánh mắt nàng khẽ lóe sáng, dường như hiểu ra ý của hắn — điều đẹp nhất không phải là trăng nơi chân trời, mà là người trong tim.Từ cổ chí kim, những người ngắm trăng, liệu có thực sự yêu trăng? Có lẽ họ yêu chính là ký ức về những người từng ngắm trăng cùng mình.Giống như nàng, có lẽ sau này mỗi lần nhìn thấy ánh trăng, đều sẽ nhớ đến bờ biển với tiếng sóng rì rào, và hơi ấm vẫn còn vương trên đôi môi.“Công Nghi Trưng, ban nãy ngươi đã đi đâu?” Yến Tiêu bất ngờ hỏi, trong giọng nói mang theo chút oán trách mà chính nàng cũng không nhận ra, giống như đang chất vấn trượng phu về muộn.Công Nghi Trưng hơi sững người, nghe được ba phần tức giận trong lời nàng, ngược lại ý cười càng sâu, “Ta cần tìm một vài thứ để bày trận, nhằm tính toán vị trí của Thất Sát, vốn định cho người đến báo cô một tiếng, nhưng lại lo bọn họ sẽ làm phiền cô nghỉ ngơi.” hắn nói đến đây ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Hơn nữa ta nghĩ, khi nào ta về, cô hẳn cũng không để ý, nên không bảo họ đến thông báo.”Yến Tiêu cười lạnh một tiếng: “Ta không hề để ý, chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi. Ta còn tưởng, lời ta nói chiều nay quá tàn nhẫn, đã khơi lên tâm ma của ngươi.”Công Nghi Trưng nở nụ cười nhạt, nghiêng đầu nhìn Yến Tiêu, trong lòng thầm nghĩ, Tôn chủ của hắn lại bắt đầu mạnh miệng, rõ ràng là quan tâm, nhưng lại phải dùng giọng điệu đả thương người để nói ra.“Lời cô nói, quả thực khiến ta đau lòng một trận.” Công Nghi Trưng sâu kín thở dài.Yến Tiêu mím môi, không nói gì.Công Nghi Trưng lại nói: “Nhưng ta đã suy nghĩ rồi, những lời cô nói tuy đả thương người, nhưng là sự thật. Ta sinh ra đã được hưởng nhiều hơn người khác, vô luận là yêu thương của sư tôn, hay là đồng môn chiếu cố, hay là những lời tán dương của người trong thiên hạ, dù không có mẫu thân làm bạn, phụ thân cũng là toàn tâm toàn ý yêu thương ta, cũng không giống Vi Sinh Nghiêu tục huyền tái giá, cha con thành thù như Minh Đường. Ta lúc ấy không rõ, vì sao cô lại đột nhiên nổi giận, mở miệng tương kích, sau đó ta mới suy nghĩ cẩn thận … Những gì ta xem là điều hiển nhiên, đều là những thứ cô chưa từng có, sự tự thương hại của ta, ở trong mắt cô, khác nào khoe khoang?”Yến Tiêu cảm thấy nghẹn ứ, bàn tay giấu trong tay áo bất giác siết chặt lại, giọng nói cứng nhắc vang lên: “Ta tức giận khi nào? Ngươi nói những điều này, ta làm sao mà để ý?”“Phải, cô không để ý.” Công Nghi Trưng thầm thở dài, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: “Nhưng ta thì để ý.”Ánh mắt Yến Tiêu khẽ dao động, phản chiếu trong mắt là những bông pháo hoa rực rỡ, pháo hoa kia dường như rơi xuống dừng ở trong mắt nàng, chạm đến trái tim nàng, tựa hồ nóng bỏng một chút.Gió đêm lạnh lẽo khẽ thổi, làm bay vài sợi tóc bên mai, che lấp đôi mắt phượng trong veo. Những ngón tay thon dài của nam nhân khẽ nâng lọn tóc lòa xòa, vén nó ra sau tai nàng, nhưng rồi lại chẳng muốn rời đi, hơi ấm từ đầu ngón tay lan ra, chạy dọc xuống bờ vai gầy guộc của nàng, thuận thế kéo nàng ôm vào lòng.Yến Tiêu giật mình, nhưng quên mất phải đẩy hắn ra, đến khi nhận ra, nàng lại chẳng còn muốn đẩy nữa.— Xem như bù đắp cho những lời tổn thương hôm nay, để hắn làm càn một lần.Nàng tự nhủ với bản thân như vậy.Hiếm khi vị Diêm Tôn lạnh lùng này thu lại những gai nhọn, không hề kháng cự như dự đoán, Công Nghi Trưng hơi giật mình, ngay sau đó bật cười trầm thấp, vùi đầu vào hõm cổ nàng, khẽ ngửi mùi hương nhàn nhạt.Thân thể Yến Tiêu bị gió lạnh thổi làm đông cứng, dường như dần được hơi ấm trong lòng Công Nghi Trưng làm dịu đi, một cảm giác tê dại kỳ lạ dần leo dọc từ dưới sống lưng lên, lan ra khắp lồng ngực, cái loại cảm giác yếu ớt tựa như linh khí khô kiệt khiến nàng có chút hoảng hốt. Nàng theo bản năng nắm lấy đai lưng của Công Nghi Trưng, giọng nói có chút khàn khàn khó hiểu: “Ôm đủ rồi thì buông ra.”Nhĩ lực của nửa bước Pháp Tướng, sao có thể bỏ qua nhịp tim rối loạn trong lồng ngực người đối diện, nhưng Công Nghi Trưng không buông ra như lời nàng nói, ngược lại càng siết chặt vòng tay, ôm nàng vào lòng thật sâu.Trên gương mặt Yến Tiêu dần hiện lên hồng nhạt, trong mắt hiện lên hoảng loạn, thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi có tin là ta sẽ ném ngươi xuống không!”Công Nghi Trưng khẽ cười một tiếng: “Vậy thì ta sẽ ôm cô cũng ngã xuống.”Yến Tiêu khẽ run, ngừng giãy giụa, hồi lâu mới lên tiếng: “Ngươi đang thương hại ta? Cho rằng ta chẳng có gì, chìm trong bóng tối, thật đáng thương?”Công Nghi Trưng nhẹ giọng đáp: “Là đau lòng, chứ không phải thương hại.”“Khác nhau ở chỗ nào?” Yến Tiêu không hiểu.“Thương hại có thể dành cho thiên hạ thương sinh, mà đau lòng, chỉ có thể dành cho một người.” Công Nghi Trưng nghiêm túc nói, “Những vết thương cô từng chịu, đều sẽ khắc một dấu hằn tương tự lên trái tim của người khác, đó chính là đau lòng.”Yến Tiêu ngơ ngẩn suy nghĩ một lát, nàng từ bỏ ý định đẩy hắn ra, thay vào đó hai tay vòng lên bờ lưng rắn chắc của Công Nghi Trưng, qua lớp áo mỏng, nàng có thể cảm nhận được trái tim đang đập mạnh mẽ bên trong. Ngón tay nàng khẽ cử động, miết qua vùng xương bả vai, như thể muốn xé toạc một khe hở, để nhìn rõ trái tim ấy rốt cuộc trông như thế nào, và cảm giác đau lòng đó là loại đau đớn ra sao.“Ta đã cảm nhận qua gần như mọi nỗi đau trên thế gian này, nhưng chưa từng trải qua cái mà ngươi gọi là đau lòng.” Yến Tiêu khẽ cười nhạt, “Ngươi nói đau lòng là cái dạng gì? Nó có đau hơn cảm giác độc trùng phệ tâm, liệt hỏa đốt tâm, vạn tiễn xuyên tâm không?”“Đó là thứ khiến người ta cam nguyện chịu đựng nỗi đau độc trùng phệ tâm, liệt hỏa đốt tâm, vạn tiễn xuyên tâm. Giống như những người phàm đó, dù biết pháo hoa có thể làm tổn thương, chỉ cần sơ ý liền có thể bị thiêu rụi, nhưng để đổi lấy khoảnh khắc xúc động thoáng qua, hoi vẫn sẵn lòng đánh đổi tất cả.”Ở nơi xa pháo hoa dần lụi tàn, tiếng người huyên náo cũng tan biến theo, trong màn đêm chỉ còn nghe rõ từng nhịp tim đập và hơi thở giao hòa.Yến Tiêu im lặng rất lâu, đột nhiên cong môi cười, ngẩng đầu khỏi lòng Công Nghi Trưng, nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú tao nhã của hắn.“Ta hiểu rồi.” trong đôi mắt phượng của nàng lóe lên một tia vui thích, “Ngươi đang quyến rũ ta.”Công Nghi Trưng hơi sững sờ, rồi bật cười khẽ, nhẹ giọng hỏi: “Vậy ta đã thành công chưa?”“Thiếu chút nữa.” Yến Tiêu như nhìn thấu ý đồ của hắn, nhưng lại không đẩy hắn ra, khóe miệng nở nụ cười giảo hoạt, “May mà ta kịp tỉnh ngộ.”“Đúng là quá đáng tiếc.” Công Nghi Trưng giả vờ tiếc nuối mà thở dài. Đọc Full Tại Truyenfull.visionYến Tiêu yên lặng nhìn Công Nghi Trưng, bỗng nhiên duỗi tay đẩy mạnh hắn về phía sau, Công Nghi Trưng không hề phòng bị, lập tức ngã ngửa ra sau.Từ trên tòa tháp cao chín tầng, một bóng người nhẹ nhàng rơi xuống, theo sau đó là một bóng dáng mảnh khảnh hơn lao mình nhảy xuống cùng, hai bóng hình đan xen, tan biến vào màn đêm sâu thẳm.Tiếng gió gào thét bên tai, Công Nghi Trưng thả lỏng cơ thể, để mặc bản thân rơi xuống, trong đôi mắt đen như mực của hắn phản chiếu hình bóng nàng lao tới, ánh trăng ở sau lưng nàng, hắn ở trong mắt nàng.Yến Tiêu nhào vào lòng Công Nghi Trưng, tay phải đặt lên lồng ngực trái, nơi trái tim đang đập dồn dập, đôi mắt phượng lóe lên ánh sáng kỳ dị, hưng phấn, vui vẻ và điên cuồng đan xen, những cảm xúc bừng cháy trong mắt nàng còn rực rỡ hơn cả pháo hoa thoáng qua.“Tim ngươi cuối cùng cũng loạn nhịp rồi.” giọng nói của Yến Tiêu vang lên như tiếng thì thầm trong mộng, “Đây là rung động sao?”Công Nghi Trưng chưa kịp trả lời, đã cùng nàng rơi thẳng xuống dòng sông Ngọc Đới đen thẳm.— Là đ ộng tình …Nước lạnh, nhưng tình cảm thì nóng bỏng.Công Nghi Trưng muốn vươn tay chạm vào ánh trăng, nhưng Yến Tiêu linh hoạt như một con cá nhỏ, trượt khỏi vòng tay hắn.Mái tóc đen dài tỏa ra trong nước tựa như vệt mực tan, nàng quay đầu nhìn Công Nghi Trưng, đôi mắt lộ ra nụ cười đắc ý.— Ta thắng rồi.Nàng tự tin rằng mình đã khiến hắn động lòng ba phần.Công Nghi Trưng cũng mỉm cười, ba phần bất đắc dĩ, bảy phần cưng chiều.Nàng thực sự đã thắng, ngay từ đầu đã thắng.Khoảnh khắc bị đẩy vào Thiên Nhãn, hắn đã không thể quay đầu.Hoặc có lẽ, từ sớm hơn nữa …Nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn thất bại, bởi vì lần này — nàng đã cùng hắn rơi xuống.*Giữa trưa ngày hôm sau, Công Nghi Trưng và Yến Tiêu đến dược viên để thăm Vi Sinh Minh Đường, cũng thuận tiện đem tin tức của Thất Sát nói cho Thập Anh.Khi đó, Thập Anh đang được Vi Sinh Minh Đường chỉ điểm, cẩn thận tưới linh dịch cho Dũng Linh Hoa.Vi Sinh Minh Đường không chịu nổi sự nài nỉ của Thập Anh, cuối cùng vẫn làm cho nàng một cái ổ ngay bên cạnh Dũng Linh Hoa, còn dựng thêm một mái che, ban đêm Thập Anh liền trở về nguyên hình, chiếc đuôi dài quấn quanh chồi non của Dũng Linh Hoa, cảnh giác như một vị hộ hoa vô thường.Thấy Yến Tiêu đến, Thập Anh tưới xong linh dịch liền hào hứng lao tới.“Tôn chủ, Tôn chủ, ta đã chăm sóc Dũng Linh Hoa rất tốt!” Thập Anh vẫy đuôi, như đang khoe công lao.Yến Tiêu mỉm cười xoa đầu nàng, ánh mắt nàng lập tức nhận ra chiếc ổ của Thập Anh, cũng hiểu rõ sự tận tâm tận lực của tiểu vô thưởng, quả thật xứng đáng nhận một cái xoa đầu.“Thập Anh, Công Nghi Trưng đã tra được tung tích của Thất Sát.” Yến Tiêu nói, ngừng một chút rồi nói tiếp, “Nếu như mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu vẫn còn ở trong tay hắn.”“Chắc chắn vẫn trong tay Thất Sát, Thất Sát mạnh như vậy, ai có thể cướp được từ tay hắn chứ!” Thập Anh quả quyết.Nếu không phải do linh khí nhân gian loãng, khiến âm binh dễ rơi vào tình trạng thiếu hụt linh lực, thì Thất Sát quả thực khó có đối thủ ở nhân gian, hơn nữa nếu Dẫn Phượng Tiêu trong tay Thất Sát rơi vào tay kẻ khác, thân phận của hắn sớm đã bị bại lộ. Yến Tiêu ban đầu cũng suy đoán như vậy, cho đến khi Công Nghi Trưng tìm ra nơi cuối cùng của mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu xuất hiện.“Tiệt Thiên Giáo, Ly Hận Thiên?” Thập Anh nghe thấy lời của Công Nghi Trưng, sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Yến Tiêu, “Tôn chủ, đó là nơi nào?”Yến Tiêu nói: “Công Nghi Trưng, ngươi nói đi, ngươi hiểu rõ hơn ta.”“Tiệt Thiên Giáo là tông môn cường đại không kém gì Đạo Minh bảy tông, thậm chí từng suýt trở thành tông môn thứ tám của Đạo Minh, nhưng vì giáo lý của tông môn bọn họ không giống chính đạo, mà bị bác bỏ trong nghị quyết của Đạo Minh, thậm chí bị rất nhiều người cho rằng là tà giáo.” Công Nghi Trưng chậm rãi nói, “Thánh địa tổng đàn của Tiệt Thiên Giáo nằm ở Tây Châu, được chia thành Tự Tại Thiên và Ly Hận Thiên, lập giáo đã hơn ba trăm năm, có đông đảo tín đồ ở Tây Châu và Bắc Địa. Giáo chủ tiền nhiệm, Ngụy Hình Thiên là một Pháp Tướng tôn giả không thua kém các chưởng giáo của thất tông, bên dưới có hai bộ một văn một võ, Tự Tại Thiên phụ trách truyền giáo, Ly Hận Thiên chuyên tu công pháp, thời kỳ cường thịnh có thể nói cường giả như mây, đủ sức ganh đua cao thấp với chùa Huyền Thiên vạn năm cổ tháp. Tuy nhiên sau khi Ngụy Hình Thiên ngã xuống, đệ tử Thần Khải kế vị, Tiệt Thiên Giáo lại gặp phải xa lánh của chùa Huyền Thiên, thế lực đã không còn như trước.”Thập Anh không kiên nhẫn mà thúc giục một câu: “Vậy có quan hệ gì với Thất Sát!”“Thế lực của Tiệt Thiên Giáo tuy rằng không bằng quá khứ, nhưng vẫn có không ít cường giả đứng đầu, đặc biệt là giáo chủ đương nhiệm, Thần Khải, nghe nói trò giỏi hơn thầy, hơn cả Ngụy Hình Thiên năm đó, cũng chính vì quá chìm đắm vào việc tu luyện, đã lơ là việc truyền giáo. Hôm qua ta tung tích của Dẫn Phượng Tiêu, nơi mảnh vỡ cuối cùng xuất hiện chính là Ly Hận Thiên, nơi Thần Khải đang tọa trấn. Nếu là Thần Khải, hoặc là hộ pháp cấp cường giả trong Ly Hận Thiên ra tay, Thất Sát sợ rằng rất khó bảo vệ được Dẫn Phượng Tiêu, hơn nữa Tiệt Thiên Giáo xuống tay với Thất Sát, nhìn thấu thân phận của hắn, cũng sẽ không nói cho Đạo Minh, bởi vì Tiệt Thiên Giáo bất mãn Đạo Minh từ lâu.”Thập Anh cả kinh nói: “Vậy Thất Sát chẳng phải rất nguy hiểm sao? Chúng ta có nên mau chóng đi cứu hắn không?”“Không.” Yến Tiêu đáp, “Thất Sát giờ đây không cần chúng ta cứu nữa.”Thập Anh kinh ngạc nhìn về phía Yến Tiêu.Công Nghi Trưng tiếp lời: “Đúng vậy, bất kể Dẫn Phượng Tiêu bị Tiệt Thiên Giáo cướp đoạt hay Thất Sát chủ động giao nộp, thì giai đoạn hắn cần chúng ta giải cứu đã qua rồi.”“Thất Sát hiện vẫn còn sống, chứng tỏ người của Tiệt Thiên Giáo không có ý định giết hắn.” Yến Tiêu nói.“Một tên âm binh với thân phận Vô Thường Sử, vô luận là với Đạo Minh, hay với Tiệt Thiên Giáo, đều là sự tồn tại rất hiếm lạ. Người sống luôn có giá trị lợi dụng hơn người chết, đặc biệt là một người thông minh.” Công Nghi Trưng nói.Nghe hai người đối đáp, Thập Anh quay đầu hết bên này đến bên kia, vẻ mặt mơ hồ: “Vậy chúng ta cứ mặc kệ Thất Sát sao?”“Đương nhiên là không.” Yến Tiêu nói, “Tiệt Thiên Giáo không giống danh môn chính phái tuân thủ quy củ nghiêm ngặt như Đạo Minh bảy tông, cho nên bọn họ có thể dung nạp Thất Sát, nhưng Đạo Minh thì không.”“Chúng ta có thể tra ra Dẫn Phượng Tiêu đang nằm trong tay Tiệt Thiên Giáo, thì những người khác trong Đạo Minh bảy tông cũng sẽ tra được, đây là bảo vật thuộc về Đạo Minh bảy tông, làm sao có thể cho phép rơi vào trong tay tông môn khác? Cho nên Đạo Minh hẳn là rất nhanh sẽ phái người đi tới Ly Hận Thiên, đàm phán với Thần Phải, buộc hắn giao nộp Dẫn Phượng Tiêu.” Công Nghi Trưng nói.Yến Tiêu đáp: “Nếu Thần Khải không phải kẻ ngốc, thì nên biết, mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu không phải bảo vật, mà là củ khoai lang bỏng tay, nó sẽ khiến Đạo Minh bảy tông nhằm vào. Hắn dám chiếm giữ mảnh vỡ, chính là biết rõ hậu quả, nhưng vẫn cứ không sợ hãi, muốn dùng mảnh vỡ cuối cùng này làm con bài đàm phán với Đạo Minh bảy tông.”“Bảy mảnh vỡ thiếu một cái cũng không được, nắm giữ sáu mảnh hay một mảnh, thực ra lợi thế giống nhau.” Công Nghi Trưng bật cười lắc đầu, “Năm đó Tiệt Thiên Giáo và Đạo Minh trở mặt, lần đàm phán này sẽ không thuận lợi.”Yến Tiêu liếc xéo hắn một cái, cười như không cười nói: “Đạo Minh bảy tông tự xưng là danh môn chính phái, không thèm sử dụng bàng môn tả đạo, nhưng ba mảnh vỡ trong tay ngươi, hai mảnh trong tay Đạo Minh, rốt cuộc làm sao mà có, thì chưa chắc đã rõ ràng đâu.”Nước trong quá thì không có cá, Đạo Minh bảy tông cũng khó tránh khỏi những góc tối, Thần Tiêu Phái có người ngầm cấu kết với Tống Thiên Sơn, trong các tông môn khác cũng có chuyện tương tự, chuyện này các vị chưởng giáo có biết hay không, điều tra hay không, đều là chuyện kín sau cánh cửa. Nhưng việc đàm phán với Tiệt Thiên Giáo, thì nhất định phải đường đường chính chính, không thể để người ta bắt thóp.Công Nghi Trưng tất nhiên hiểu ý ngoài lời Yến Tiêu, nhưng lúc này, hắn không muốn bàn về việc xấu của tông môn nhà mình trước mặt Vi Sinh Minh Đường, chỉ có thể cười gượng đưa tay sờ mũi, lảng tránh bằng một câu nửa thật nửa đùa, “Những mảnh vỡ này… chẳng phải đều do cô đánh nát sao?”Vi Sinh Minh Đường lặng lẽ nghe một hồi, mới lên tiếng: “Tiệt Thiên Giáo bên kia có Thất Sát, Đạo Minh bên này có Công Nghi Trưng là người của Thần Tiêu Phái, các cô sẽ đứng về phía nào?”Yến Tiêu thong thả đáp: “Tự nhiên là không đứng về bên nào, ta đâu có cần Phượng Hoàng Trủng.”“Chỉ cần có thể tìm được Phượng Hoàng Trủng, Dẫn Phượng Tiêu nằm trong tay ai cũng không quan trọng.” Công Nghi Trưng nói, rồi dừng lại một chút, “Nhưng nếu sư môn có lệnh, ta đương nhiên sẽ hiệp trợ đoạt lại mảnh vỡ trong tay Tiệt Thiên Giáo.”“Sợ rằng sẽ có một trận ác chiến.” Vi Sinh Minh Đường nhíu mày.“Cho nên …” Yến Tiêu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, “Phải đợi đến khi Dũng Linh Hoa trưởng thành, ta mới có sức đánh một trận.”Nàng không muốn giữa trận chiến bị kiệt lực, còn phải nhờ người độ khí, nguy hiểm không nói, mà còn rất mất mặt.Công Nghi Trưng nhìn nàng chau mày, lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, hắn không khỏi cảm thấy tiếc nuối …Hắn thật ra rất thích cách độ khí đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro