Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 26
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnNgoài dược viên, một thiếu nữ mặc váy hồng nhạt, trang điểm lộng lẫy, vội vàng chạy về phía dược viên nơi linh khí nồng đậm, tiên thảo mọc khắp nơi.Vi Sinh Minh Nhuy đang ăn cơm, nghe người hầu nói Công Nghi Trưng đến dược viên, lập tức bỏ đũa định chạy qua. Nhưng chạy được hai bước, lại quay trở lại phòng thay một bộ đồ mới, cẩn thận trang điểm xong mới đến đây.Với hiểu biết của nàng về Công Nghi Trưng, hắn tới dược viên thì luôn cũng Vi Sinh Minh Đường nói chuyện một hồi lâu, không dễ dàng rời đi nhanh như vậy.Vi Sinh Minh Nhuy kích động đến mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lần cuối gặp Công Nghi Trưng đã là chuyện của một năm trước, trước đó vài ngày nghe tin Công Nghi Trưng đã chết, khóc đến mức suýt ngất đi. Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại nghe tin đồn được đính chính, nói Công Nghi Trưng tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng mừng rỡ đến phát khóc. Nhưng mà niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, nàng lại nghe nha hoàn ấp úng nói — Công Nghi Trưng có một đạo lữ.Vi Sinh Minh Nhuy ngay lập tức biến sắc, mặt mày tái nhợt như bị sét đánh giữa trời quang, một lúc lâu vẫn không hồi phục tinh thần.Trong suy nghĩ của nàng, nàng mới là đạo lữ của Công Nghi Trưng. Hai người họ tuổi tác xấp xỉ nhau, Công Nghi Trưng lại là tri giao chí cốt của ca ca nàng ghét cay ghét đắng, hai nhà cũng là thế gia giao hảo, còn có cái tổ huấn kia, tứ đại gia tộc không thông hôn với người ngoài, nhưng Công Nghi gia và Vi Sinh gia thông hôn, hình như cũng không trái với tổ huấn kia.Vi Sinh Minh Nhuy gặp qua Công Nghi Trưng vài lần, từ năm bảy tám tuổi nàng đã sinh ra quyết tâm không phải hắn thì không gả, để đuổi kịp bước chân của hắn, nàng luôn không ngừng cố gắng tu hành. Tuy rằng Vi Sinh gia sợ tổ huấn, không cho con cháu trong nhà đến bảy đại tông môn bái sư, nhưng phụ thân cũng vì nàng mà mời sư phụ tốt nhất đến nhà dạy dỗ. Sư phụ nói, tư chất của nàng hoàn toàn không thể so với Công Nghi Trưng, nhưng so với người bình thường thì cũng được xem là xuất sắc, ít nhất còn tốt hơn Vi Sinh Minh Đường gấp vài lần, nếu tận dụng thêm một số linh bảo hỗ trợ, thì ở độ tuổi hai mươi mấy, cũng có hy vọng kết đan.Chỉ là không ngờ Công Nghi Trưng vậy mà lại kết đạo lữ sớm như vậy, còn dẫn tới cửa!Vi Sinh Minh Nhuy vừa kích động vừa chua xót, trong lòng tràn ngập ấm ức và oán hận muốn trút hết lên Công Nghi Trưng, sao hắn có thể đơn phương hủy bỏ hôn ước mà nàng đã tự mình đơn phương quyết định chứ!Còn lúc này, Công Nghi Trưng hoàn toàn không hay biết gì về điều đó, đối với Vi Sinh Minh Nhuy, ấn tượng của hắn chỉ đến từ những miêu tả của Vi Sinh Minh Đường — muội muội bướng bỉnh tùy hứng.Khi Vi Sinh Minh Nhuy xông vào dược viên, Vi Sinh Minh Đường và Thập Anh đúng lúc đi ra ngoài thu thập linh dịch, Công Nghi Trưng và Yến Tiêu liền ở lại sân chờ. Công Nghi Trưng cũng coi như là khách quen duy nhất của dược viên, quen cửa quen nẻo mà lấy lá trà tốt nhất, rượu mạnh nhất, tiêu xài hào phóng thay người khác, mời Yến Tiêu thưởng thức.Vi Sinh Minh Nhuy vừa nhìn vào đã thấy Công Nghi Trưng với nụ cười dịu dàng như gió xuân, nhưng ánh mắt hắn lại hoàn toàn đặt trên một người khác, hắn điềm nhiên rót rượu vào chén, đến đúng tám phần đầy, rồi nhẹ nhàng nói: “Đây là rượu quý của Minh Đường, Hầu Nhi Tửu, nói rằng là do khỉ trên núi sau nhà hái trái dại trên vách đá rồi ủ thành, vô cùng hiếm có.”“Ngươi tự ý lấy trộm rượu của hắn, không sợ hắn trở mặt?” Yến Tiêu nói vậy nhưng vẫn nhấc chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ.“Hắn cũng là không hỏi mà lấy, trộm rượu của khỉ, ta chỉ là thay khỉ đòi lại công bằng mà thôi.” Công Nghi Trưng nói với vẻ rất hợp tình hợp lý.Yến Tiêu bật cười: “Đúng là một chính nhân quân tử.”“Công Nghi ca ca!” một tiếng gọi nghẹn ngào cất lên, phá tan sự lạnh lẽo bị bỏ mặc, ánh mắt Vi Sinh Minh Nhuy đã hoe đỏ.Hai người sao lại không biết có người xông vào, chẳng qua Yến Tiêu cảm thấy đó chỉ là đứa trẻ tu vi thấp, không đáng để phân tâm, còn Công Nghi Trưng thì trong lòng, trong mắt tràn đầy hình bóng của Yến Tiêu, không muốn vì người khác đến mà quấy rầy giây phút hiếm hoi của hai người.Nhưng Vi Sinh Minh Nhuy đã lên tiếng, hắn cũng không thể giả vờ không nghe thấy, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Vi Sinh Minh Nhuy, vẻ mặt như vừa phát hiện ra nàng, mỉm cười gật đầu: “Vi Sinh cô nương, lâu rồi không gặp, là tới tìm Minh Đường phải không, thật không khéo, hắn vừa ra ngoài rồi.”“Ta không phải tới tìm hắn, ta tới tìm huynh!” Vi Sinh Minh Nhuy cố nén nước mắt, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, dáng vẻ lại vô cùng xinh xắn đáng yêu, nhất là hôm nay nàng mặc một bộ y phục được phối tỉ mỉ, trông càng giống một tiểu tiên nữ. Nàng vốn tràn đầy tự tin tới gặp tình địch, nhưng vừa nhìn thấy Yến Tiêu, khí thế của nàng liền giảm đi một nửa, Yến Tiêu chỉ nhàn nhạt quét mắt qua, đầu gối của nàng đã mềm nhũn như muốn khuỵu xuống.Yến Tiêu đẹp, có một loại kiều diễm mà không dung tục, càng có sắc bén không giận tự uy, nàng như cành trúc cứng cáp giữa cơn gió dữ, là bông hồng gai nở trong đêm tối, làm sao một bông hoa nhỏ yếu đuối được nuôi trong nhà ấm có thể so sánh.“Công Nghi ca ca …” giọng Vi Sinh Minh Nhuy đã nghẹn ngào, mang theo mười hai phần tủi thân, “Trước đó ta còn tưởng rằng huynh gặp phải bất trắc, đã buồn bã rất lâu, còn may huynh bình an trở về.”Công Nghi Trưng đáp lại bằng thái độ ôn hòa lễ độ: “Đa tạ cô nương đã bận tâm, chỉ là một khen kinh động, không có gì đáng ngại.”Yến Tiêu lười nhác uống rượu, mỉm cười nhìn hai người này nói chuyện.Vi Sinh Minh Nhuy tiến lên nửa bước, lấy hết can đảm hỏi: “Vị tỷ tỷ này …. là đạo lữ của huynh sao? Có thể giới thiệu với ta một chút không?”“Đúng vậy.” Công Nghi Trưng liếc nhìn Yến Tiêu với ánh mắt dò hỏi, thấy nàng đầy vẻ hứng thú, không hề có ý từ chối hay bài xích, liền quay sang nói với Vi Sinh Minh Nhuy, “Đây là đạo lữ của ta, Yến Tiêu.”Yến Tiêu đánh giá Vi Sinh Minh Nhuy, đột nhiên nói: “Vi Sinh Minh Đường đã gọi ta một tiếng tẩu tẩu, cô cũng nên giống hắn gọi ta như vậy đi.”Công Nghi Trưng thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, chăm chú nhìn Yến Tiêu.Vi Sinh Minh Nhuy lại không mở miệng, nàng mím môi, cố gắng khắc phục sợ hãi nhìn thẳng Yến Tiêu, ngẩng cao đầu nói: “Ta biết, Minh Đường đã nói qua, cô tu vi rất cao, ngay cả Công Nghi ca ca cũng sợ cô.”Yến Tiêu liếc Công Nghi Trưng một cái, thấy đối phương tỏ vẻ vô tội, nàng khẽ cười một tiếng: “Đúng là hắn sợ ta thật, mạng của hắn đang nằm trong tay ta mà.”Đây là một câu nói thật, chỉ là Công Nghi Trưng nghe vậy lại bật cười đầy vui vẻ.Vi Sinh Minh Nhuy không để ý đến vẻ mặt khác thường của Công Nghi Trưng, nàng đang đắm chìm trong suy đoán của mình.— Quả nhiên, không sai chút nào! Sở dĩ Công Nghi ca ca đột nhiên kết đạo lữ, chắc chắn là do nữ tu này mượn ân báo oán, ép buộc huynh ấy trở thành đạo lữ! Nàng cứu mạng Công Nghi ca ca, lại tự cho rằng mình tu vi cao cường, nên ép Công Nghi ca ca cùng nàng kết làm đạo lữ, Công Nghi ca ca chẳng qua là vì sợ nàng, nên mới khuất tùng trước uy quyền mà thôi!Vi Sinh Minh Nhuy nghĩ thông suốt điểm này, cảm giác bất bình và yêu say đắm áp chế được nỗi sợ, nàng nhìn thẳng vào mắt Yến Tiêu, nghiêm túc nói: “Yến tu sĩ, nếu cô thật sự yêu Công Nghi ca ca, thì không nên ép buộc huynh ấy!”Động tác xoay chén rượu của Yến Tiêu thoáng khựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên: “Nhưng ta không yêu hắn.”Nụ cười của Công Nghi Trưng cứng đờ.Yến Tiêu cười đầy ác ý: “Ta chính là thích ép buộc người khác, cô nghĩ thế nào?”“Cô!” Vi Sinh Minh Nhuy nghẹn lời, bao nhiêu câu muốn nói đều không thể thốt ra, bởi vì nàng hoàn toàn không ngờ đối phương lại nói như vậy, nàng vừa giận vừa sốt ruột, “Cô làm sao có thể không yêu Công Nghi ca ca, huynh ấy tốt như vậy …”Yến Tiêu nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, ta cũng biết hắn rất tốt, cho nên mới muốn hắn.”“Cô không xứng!” Vi Sinh Minh Nhuy tức đến mức dậm chân, hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi, “Cô, cô trông thì trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng tu vi cao như vậy, chắc chắn tuổi đã rất lớn rồi, Công Nghi ca ca mới chỉ hơn hai mươi, các người hoàn toàn không xứng đôi!”“Xứng đôi? Ta còn chẳng thèm để mắt đến hắn.” Yến Tiêu hừ lạnh một tiếng, từ trên xuống dưới quan sát Vi Sinh Minh Nhuy, khóe môi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt, “Tiểu cô nương, cô thích Công Nghi Trưng phải không.”Mặt Vi Sinh Minh Nhuy lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng liếc nhìn Công Nghi Trưng, nhưng ánh mắt của người sau hoàn toàn đặt trên người Yến Tiêu.“Ta thích Công Nghi ca ca, liên quan gì đến cô!” Vi Sinh Minh Nhuy cắn răng nói.“Thế ta và hắn vui vẻ bên nhau, lại liên quan gì đến cô?” Yến Tiêu cố nhịn cười, trêu chọc nàng.Vi Sinh Minh Nhuy suýt bật khóc, nàng được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng chịu ấm ức như vậy, giọng nghẹn ngào nói: “Ta chỉ không muốn thấy huynh ấy chịu thiệt thòi …”Yến Tiêu ngửa cổ uống cạn chén rượu, đặt chén xuống, lời nói thấm thía nói: “Tiểu cô nương, lão thân đã chín trăm tuổi, cũng chẳng còn sống được bao lâu, nếu Công Nghi Trưng tốt như vậy, để cho lão thân hưởng thụ vài năm trước đã, cô cứ đợi đi, đợi ta chết rồi, cô lại bảo hắn tục huyền cũng không muộn, việc này mẫu thân cô cũng am hiểu.”Vi Sinh Minh Nhuy trừng lớn đôi mắt, không dám tin mà nhìn Yến Tiêu, “Sao cô có thể làm nhục huynh ấy như vậy …”Trong mắt nàng Công Nghi ca ca là ánh sáng vạn trượng, sao nàng có thể thốt ra hai chữ “hưởng thụ” một cách tùy tiện như vậy chứ!Ánh sáng trong mắt Công Nghi ca ca cũng ảm đạm đi …“Đây gọi là làm nhục sao?” Yến Tiêu cười, “Tiểu cô nương thật là chưa thấy đời.”Yến Tiêu nói rồi nghiêng đầu, đưa tay vòng qua cổ Công Nghi Trưng, kéo hắn lại gần, cúi người đặt một nụ hôn lên môi hắn.Ánh mắt Công Nghi Trưng tối sầm lại. Đọc Full Tại Truyenfull.visionVi Sinh Minh Nhuy cuối không chịu nổi đả kích, “oa” một tiếng rồi khóc nức nở, quay người chạy ra ngoài.Nụ hôn đó vừa chạm đã rời, Yến Tiêu mỉm cười nhìn Công Nghi Trưng thần sắc nghiêm nghị: “Tức giận rồi? Vì ta khiến Vi Sinh muội muội của ngươi khóc, hay là vì ta ‘làm nhục’ ngươi?”Công Nghi Trưng khẽ thở dài, hiếm khi hắn lại lộ vẻ nghiêm túc và trầm trọng như lúc này.“Yến Tiêu ….” giọng hắn trầm thấp, “Cô còn có tương lai rất dài.”Yến Tiêu thoáng ngẩn người, có chút thất thần, nàng không ngờ đến, khiến ý cười trong mắt hắn biến mất, lại là câu nói kia ….Không rõ vì sao có một tia xao động lướt qua tim nàng, khiến lòng nàng trở nên nhẹ hơn. Nàng khẽ nâng tay trái lên, chạm vào gương mặt của Công Nghi Trưng, lại cười nói: “Ngươi không sợ vừa rồi ta nói chính là thật, có lẽ ta thực sự đã tám, chín trăm tuổi?”“Vậy thì có quan hệ gì.” Công Nghi Trưng đương nhiên biết nàng đang nói đùa, nhưng lời hắn nói lại rất chân thành, “Cô không chê ta tuổi còn nhỏ thì tốt rồi.”Công Nghi Trưng cũng từng thấy trong mộng cảnh của Thất Sát do huyết trận của Tống Thiên Sơn tạo ra, mười năm trước tuy rằng Yến Tiêu đeo mặt nạ, nhưng rõ ràng là thân hình của thiếu nữ.Diêm Tôn mười mấy tuổi, muốn lập uy, thì chắc chắn phải đeo mặt nạ.Nàng vẫn còn rất trẻ, cũng đã trải qua rất nhiều đau khổ mà rất nhiều người mười đời, trăm đời đều sẽ không trải qua, mà tất cả tốt đẹp của nhân gian này, nàng còn chưa bắt đầu thưởng thức.Tâm tư Công Nghi Trưng luôn là thầm mong, nàng còn có tương lai dài lâu phía trước, mà tương lai của nàng, sẽ luôn có hắn.“Công Nghi Trưng, ngươi thật biết cách làm cho người ta thích.” Yến Tiêu nhíu mày, nỗ lực khắc chế bản thân không bị lời nói như rót mật của hắn mê hoặc, “Ngươi có phải có rất nhiều muội muội tốt không?”Công Nghi Trưng bật cười nói, “Đó là muội muội của Vi Sinh Minh Đường, có liên quan gì đến ta? Ta chỉ có một mình Tôn chủ mà thôi.”__Vi Sinh Minh Nhuy vừa khóc vừa chạy ra khỏi dược viên, liền đụng ngay Vi Sinh Minh Đường và Thập Anh vừa trở về.Thập Anh tò mò hỏi: “Đây là ai?”Vi Sinh Minh Đường đáp: “Con gái của phụ thân ta.”Vi Sinh Minh Nhuy thút tha thút thít nói: “Minh Đường, có người bắt nạt ta!”Vi Sinh Minh Đường mắt sáng lên: “Ông trời mở mắt rồi? Khụ khụ …. ý ta là, ngươi có phải đã đắc tội với nữ thần tiên trong dược viên kia không?”“Làm gì có nữ thần tiên nào, chỉ có một lão yêu bà!” Vi Sinh Minh Nhuy vừa sợ vừa hận, “Công Nghi ca ca thật đáng thương, sao lại rơi xuống tay một người như vậy? Không được, ta phải nói cho Minh Tiêu pháp tôn, pháp tôn là sư phụ của Công Nghi ca ca, nhất định sẽ không để huynh ấy chịu loại tủi thân này.”“Ngươi cũng đừng xen vào việc người khác, Công Nghi Trưng chính là thích chịu loại tủi thân này.” Vi Sinh Minh Đường trêu chọc nói, “Không đúng, thích như vậy sao có thể gọi là tủi thân được, hắn chính là thích thú đó.”“Huynh nói hươu nói vượn gì vậy, huynh một chút cũng không hiểu hắn!” Vi Sinh Minh Nhuy nhớ tới hai mắt chợt ảm đạm của Công Nghi Trưng, cảm thấy lòng mình đều tan nát. Đó là thần minh trong cảm nhận của nàng, sao có thể bị lão yêu bà kia tùy ý làm nhục được!“Nhưng ta quá hiểu hắn, là ngươi không hiểu hắn.” Vi Sinh Minh Đường khẽ thở dài, ấn bả vai Vi Sinh Minh Nhuy, bày ra một bộ dáng trưởng huynh hiếm thấy, lời nói thấm thía nói với nàng, “Minh Nhuy, ngươi cả ngày chỉ ở nhà, chưa từng trải đời, cũng chưa gặp qua mấy tên nam nhân, nên mới khăng khăng một mực với Công Nghi Trưng, không phải hắn thì không gả, ngươi phải ra ngoài nhiều hơn, nhìn ngắm thêm những nam nhân khác trên đời, rồi ngươi sẽ biết …”Vi Sinh Minh Nhuy ngơ ngác nhìn Vi Sinh Minh Đường: “Minh Đường …”“Rồi ngươi sẽ biết, nam nhân như Công Nghi Trưng là ngàn người có một, ngươi căn bản không xứng với hắn.” Vi Sinh Minh Đường dứt khoát nói hết câu.“Hu hu hu — ” Vi Sinh Minh Nhuy bật khóc lớn, hất tay Vi Sinh Minh Đường ra, vừa chạy vừa khóc la lên, “Ta sẽ mách phụ thân, các ngươi cấu kết bắt nạt ta!”Thập Anh ôm một thùng linh dịch đầy ắp, ngơ ngác nhìn bóng lưng đang chạy xa của Vi Sinh Minh Nhuy.Vi Sinh Minh Đường tò mò hỏi: “Vừa rồi nàng mắng Tôn chủ nhà cô, cô không đánh nàng sao?”Thập Anh chớp chớp mắt, mãi sau mới sực tỉnh, miệng há hốc: “Nàng mắng Tôn chủ nhà ta lúc nào?”“Nàng nói đến lão yêu bà trong dược viên ấy.” Vi Sinh Minh Đường nói.“Vậy khẳng định không phải nói Tôn chủ nhà ta đâu.” Thập Anh chắc chắn nói, “Tôn chủ nhà ta trẻ tuổi xinh đẹp, thần tiên cũng không đẹp bằng.”Con mèo này có phải ngốc không nhỉ ….Vi Sinh Minh Đường cười lạnh một tiếng: “Sao cô biết nàng ta trẻ tuổi?”“Ta theo Tôn chủ nhiều năm như vậy, đương nhiên biết rồi.” Thập Anh liếc nhìn Vi Sinh Minh Đường bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, “Khi Tôn chủ nuôi ta, nàng còn rất nhỏ, hiện tại cũng chỉ chừng hơn hai mươi tuổi thôi.”“Hơn hai mươi tuổi?” Vi Sinh Minh Đường kinh ngạc nói, “Vậy chẳng phải xấp xỉ tuổi Công Nghi Trưng sao, nhưng tu vi của nàng còn trên Công Nghi Trưng, tư chất căn cốt của nàng, chẳng lẽ còn mạnh hơn Công Nghi Trưng.”“Vậy thì có gì hiếm lạ.” Thập Anh trừng hắn một cái, “Quỷ vương Âm Khư, Diêm Tôn thập điện, nếu ở Âm Khư, chưởng giáo bảy tông các ngươi cũng chưa chắc có thể đánh thắng Tôn chủ chúng ta, hừ, đều là do nhân gian linh khí quá loãng, Tôn chủ chưa thích ứng được mà thôi.”Thập Anh nói xong thì thở dài một hơi, cảm thấy bụng lại đói rồi.Linh khí loãng khiến nàng gặp phiền toái lớn nhất, chính là rất dễ sinh cảm giác đói bụng.Yến Tiêu mang đến cho Vi Sinh Minh Đường chấn động có thể nói hết chuyện này lại đến chuyện khác, hắn cũng nghĩ giống những người khác, đều cho rằng Yến Tiêu tất nhiên là tôn giả tuổi tác không nhỏ. Hiện giờ trong Đạo Minh bảy tông, có thể được xưng tôn, ít nhất cũng phải trên ba trăm tuổi. Đối với người tu đạo, vẻ ngoài và tuổi tác không có quan hệ, nhưng khác tuổi thì ánh mắt không giống nhau, chứng kiến nhiều cái chết, thì ánh mắt khó tránh khỏi trở nên lãnh đạm và vô tình, mà mắt phượng của Yến Tiêu thường mang loại sắc lạnh và lạnh thấu xương.Hiện tại Vi Sinh Minh Đường mới suy nghĩ cẩn thận, đó là vì nàng sinh ra ở Âm Khư, hai mươi năm chứng kiến cái chết, thì đã hơn phần lớn người khác trong suốt nghìn năm.Tôn giả chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, điều này lại càng đáng sợ hơn, khi nhận thức được điều này, Vi Sinh Minh Đường đối với Yến Tiêu càng nhiều vài phần kính sợ, nhưng lại tưởng tượng, tuổi của nàng có lẽ còn chưa lớn bằng mình, nếu là một trưởng giả ba bốn trăm tuổi, hắn phục tùng cũng cảm thấy an lòng, nhưng phải khom lưng uốn gối trước một cô nương tuổi còn nhỏ hơn mình, trong lòng hắn liền có chút không thoải mái.“Tôn chủ, cô vì sao lại mắng Vi Sinh Minh Nhuy?” Vi Sinh Minh Đường đi vào tiểu viện, lẩm bẩm một câu.Yến Tiêu thấy sắc mặt hắn có vẻ không vui, nhưng đâu ngờ hắn vì việc tuổi của nàng nhỏ hơn mà bận lòng, còn tưởng rằng hắn bất bình thay muội muội của mình.Vi Sinh Minh Đường bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Yến Tiêu, lập tức thay đổi sắc mặt, lòng đầy căm phẫn nói: “Sao cô không đánh nàng!”Yến Tiêu: “…”Vi Sinh Minh Đường vẻ mặt chính khí nói: “Vi Sinh Minh Nhuy kiêu căng tùy hứng, không biết trên dưới, lại không có gia giáo, đối với Tôn chủ nói năng lỗ mãng, Tôn chủ nên giáo huấn nàng một trận mới phải!”Yến Tiêu: “…”Không thể hiểu được, dường như nàng đột nhiên có thêm một thuộc hạ trung thành và tận tâm.“Giáo huấn nàng làm gì.” Yến Tiêu cười một tiếng, “Tiểu cô nương dũng cảm như vậy, vì tình yêu mà dám liều mạng chống đối ta, ta thưởng cho nàng còn không kịp nữa!”“Thưởng cái gì?” Vi Sinh Minh Đường cả kinh, phản ứng của Yến Tiêu nằm ngoài dự liệu của hắn.“Thưởng cho nàng cơ hội, trăm năm sau kế thừa đạo lữ của ta.” Yến Tiêu vừa uống rượu vừa cười nói.Vi Sinh Minh Đường mắt lộ ra vẻ đồng tình nhìn về phía Công Nghi Trưng, người sau thở dài, dở khóc dở cười.Lúc này Vi Sinh Minh Đường mới phát hiện, trên bàn bày là bình Hầu Nhi Tửu trân quý của mình, tức khắc sắc mặt thay đổi, tiến lên hai bước cầm bình rượu lên, bên trong đã trống không.Công Nghi Trưng nói: “Tôn chủ rất thích rượu này.”Vi Sinh Minh Đường run giọng nói: “Thích … là được …”Tim Vi Sinh Minh Đường như rỉ máu, lưng quay về phía Yến Tiêu, dùng ánh mắt hung tợn trừng Công Nghi Trưng, truyền âm nói — Công Nghi Trưng, ngươi thanh cao, ngươi ghê gớm, ngươi đến tặng không cho Tôn chủ cũng phải dùng đồ của ta!”Công Nghi Trưng đáp lại — Nếu không phải Tôn chủ uống rượu tâm trạng tốt, muội muội ngươi đã gặp phải tai ương rồi.Vi Sinh Minh Nhuy xác thật là tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, nếu dám đối với tôn giả khác bất kính như thế, nhẹ thì cũng bị đánh một chưởng nằm liệt giường nửa năm, Yến Tiêu thực sự đã nương tay. Nàng cũng chẳng phải người rộng lượng gì, chỉ là chưa từng gặp cảnh tranh chấp tình cảm thú vị như thế, nên cảm thấy mới mẻ.Vi Sinh Minh Đường nghe Công Nghi Trưng nói vậy, trong lòng càng vô cùng hối hận, rượu này cư nhiên cứu Vi Sinh Minh Nhuy một mạng, vậy càng lỗ nặng …Chắc chắn Vi Sinh Minh Nhuy sẽ trở về mách Vi Sinh Nghiêu, lão già Vi Sinh Nghiêu đó tám phần sẽ lại gây rắc rối cho hắn.Thà rằng để nàng nằm liệt giường nửa năm, còn đỡ nhức đầu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro