Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 27
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnĐúng như Vi Sinh Minh Đường đã lường trước, sau khi Vi Sinh Minh Nhuy trở về thì khóc lóc như hoa lê đẫm mưa, thở không ra hơi, khiến lão phụ thân Vi Sinh Nghiêu đau lòng khôn xiết. Tiểu nữ nhi ngoan ngoãn miệng ngọt lại hiểu chuyện của ông, từ nhỏ đến lớn chưa từng để nàng phải chịu chút ấm ức nào, vậy mà chỉ mới đến dược viên một chuyến, trở về đã đau lòng đến mức này.“Công Nghi ca ca nhất định là bị lão yêu bà kia ép buộc, cha nhất định phải viết thư nói cho Minh Tiêu pháp tôn, để Minh Tiêu pháp tôn giải cứu Công Nghi ca ca ra!” Vi Sinh Minh Nhuy nắm lấy tay áo Vi Sinh Minh Đường sốt ruột mà gào khóc.Sao Vi Sinh Nghiêu lại không biết tâm tư của tiểu nữ nhi với Công Nghi Trưng, tuy rằng ông cũng từng có suy nghĩ cùng Công Nghi gia nghị thân, nhưng ông càng rõ hơn, Công Nghi Trưng dáng vẻ như rồng như phượng, tiên môn thủ tọa, há lại là người mà tiểu nữ nhi kém cỏi của Vi Sinh gia bọn họ có thể trèo cao. Huống chi trong lòng ông còn mỗi nỗi lo lắng khác, thanh danh của Công Nghi Trưng quá dội vang, đã vi phạm tổ huấn, trước đó khi nghe tin hắn chết, trong lòng ông tuy cảm thấy đáng tiếc, lại không cảm thấy ngoài ý muốn. Vi phạm tổ huấn, tất nhiên sẽ chuốc phải đại họa, nghĩ đến mình đã từng trải qua, ông liền chặt đứt tâm tư này, quyết định không cho nữ nhi giẫm lên vết xe đổ.Vi Sinh Minh Nhuy không biết tâm tư của Vi Sinh Nghiêu, còn tưởng rằng phụ thân một lòng với mình, không ngờ rằng Vi Sinh Nghiêu đã sớm phân rõ giới hạn với Công Nghi Trưng, kính trọng nhưng xa cách.“Nhuy Nhi, chuyện này Công Nghi Càn đã biết, hẳn là ông ta sẽ nói với Minh Tiêu pháp tôn, sao có thể đến lượt người ngoài như chúng ta xen vào?” Vi Sinh Nghiêu lời nói thấm thía mà khuyên giải an ủi: “Công Nghi Càn mới là phụ thân ruột của Công Nghi Trưng, nếu Công Nghi Trưng bị người ta hiếp bức, thân bất do kỷ, ông ta tự nhiên sẽ sự xin giúp đỡ của Thần Tiêu Phái. Tôn giả tên Yến Tiêu kia cho dù mạnh, chẳng lẽ còn có thể vượt qua Thần Tiêu Phái sao? Cho nên chuyện của hắn, con không cần lo lắng.”Vi Sinh Minh Nhuy có chút bị thuyết phục, thút tha thút thít nói: “Nhưng, bị người ngoài bắt nạt đã đành, đến cả ca ca cũng cùng phe với bọn họ, nói lời sỉ nhục con.”“Hừ!” Vi Sinh Nghiêu nhớ đến bộ dạng cố chấp không biết điều của Vi Sinh Minh Đường, không khỏi nhíu mày, “Nó mãi không chịu sửa đổi, trong lòng không hề có ân nghĩa tình thân.”“Phải đó!” Vi Sinh Minh Nhuy lớn tiếng hẳn lên, “Hơn nữa hắn cũng không tuân theo tổ huấn, còn giấu một nữ nhân ở trong dược viên!”“Cái gì!” Vi Sinh Nghiêu đại kinh thất sắc, “Hắn giấu nữ nhân gì?”Vi Sinh Minh Nhuy sửng sốt một chút, lúng ta lúng túng nói: “Chính là một tiểu cô nương lớn lên khá xinh đẹp, thoạt nhìn tuổi không lớn hơn con là bao.”Vi Sinh Minh Đường ngày thường rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, Vi Sinh Minh Nhuy nhìn thấy hắn và một tiểu cô nương cùng ra cùng vào, đương nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng.Vi Sinh Nghiêu sắc mặt trắng bệch, nắm chặt nắm đấm, xoay người bước nhanh rời đi.Trời tối không lâu, một trận mưa to bất chợt đổ xuống.Vi Sinh Minh Đường dựng một cái khung che trên ruộng thuốc để bảo vệ mầm non của cây Dũng Linh Hoa khỏi mưa gió. Thế nhưng, trận mưa yêu phong yêu ma này thật sự quá lớn, chẳng mấy chốc đã hất tung cả khung che.Thập Anh giật mình, vội vàng quỳ rạp trên đất, dùng thân mình che chắn cho mầm non.Mầm cây mới mọc được một ngày, còn vô cùng yếu ớt, nàng sợ chỉ cần một chút sơ suất cũng sẽ làm hỏng đại sự của Yến Tiêu.Vi Sinh Minh Đường cũng bị cơn gió thổi đến lảo đảo mấy bước, quay đầu thì nhìn thấy Thập Anh quỳ rạp trên mặt đất chắn mưa gió cho mầm cây, lại lo đè lên mầm cây, nàng cẩn thận con lưng lên, trông chẳng khác nào một con mèo đang co mình.Mưa gió to như vậy, muốn che chắn hoàn toàn thật sự không dễ.Vi Sinh Minh Đường lau mặt, bị mưa gió tạt đến mức gần như không mở nổi mắt, hắn chạy tới bên cạnh Thập Anh, nửa quỳ xuống rồi lớn tiếng hỏi: “Cô biết dựng kết giới không?”Thập Anh như bừng tỉnh, ngẩng đầu lên: “Ta biết!”Vi Sinh Minh Đường trong lòng mắt trợn trắng: “Vậy không phải hơn việc cô quỳ ở đây sao?”Thập Anh ngồi thẳng người dậy, hai tay kết ấn, rất nhanh liền có những ánh sáng nhỏ lóe lên trong lòng bàn tay, một kết giới vô hình mở ra, vừa vặn bao bọc lấy cả cây Dũng Linh Hoa, khiến gió mưa không thể chạm vào.Thập Anh nhẹ nhàng thở phào, dù cả người ướt sũng nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười nhàn nhạt.Vi Sinh Minh Đường nói: “Kết giới không thể dựng lớn hơn một chút để che cả người sao?”“Duy trì kết giới sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực, kết giới càng lớn, linh lực tiêu hao càng nhiều.” Thập Anh lắc đầu, “Không biết cơn gió mưa này bao giờ mới ngừng, ta không thể lãng phí linh lực được.”Linh khí ở nhân gian quá loãng, nàng mỗi ngày đều phải cố gắng ăn uống phun nạp, mới có thể miễn cưỡng duy trì được sự cân bằng linh lực trong cơ thể, một khi tiêu hao quá nhiều, không bù đắp nổi, nàng sẽ nhanh chóng cạn kiệt sức lực.Vi Sinh Minh Đường cũng hiểu ra điều này, nhưng thấy bộ dạng Thập Anh bị gió táp mưa vùi đến rất chật vật, không khỏi có chút không đành lòng.“Hoa quan trọng, nhưng cô cũng phải tự lo cho bản thân chứ.” Vi Sinh Minh Đường nói.“Ta không sao, chỉ là một trận gió mưa nhỏ, làm sao tổn thương đến ta được.” Thập Anh cau mày nói.Trận gió mưa này có lẽ sẽ khiến người thường ốm nặng một trận, nhưng nàng vốn là yêu thú, thân thể mạnh mẽ hơn xa tu sĩ bình thường, tuy rằng mới hóa hình được hơn mười năm, tu vi của nàng đã không tầm thường, ngay cả Nguyên Anhthông thường cũng không phải đối thủ của nàng.Điều phiền phức nhất là trận gió mưa này khiến mắt nàng bị mù mịt, khó lòng mở ra, mà nàng lại không rảnh tay để lau mặt.Vi Sinh Minh Đường nhìn nàng một lúc, sau đó quay người chạy vào trong nhà, tìm một chiếc ô mang ra che trên đầu Thập Anh. Chiếc ô trông có vẻ nhỏ bé mỏng manh giữa trận mưa gió, nhưng ít nhất cũng có thể che chắn cho khuôn mặt, dù thân mình vẫn bị mưa ướt đẫm.Thập Anh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi nóng lên. Nàng ngây người ngẩng đầu lên, liền thấy Vi Sinh Minh Đường một tay cầm ô, tay kia nhẹ nhàng dùng một chiếc khăn khô lau mặt cho nàng.Vi Sinh Minh Đường nửa quỳ dưới chiếc ô, phần lớn thân mình vẫn trong mưa gió, mái tóc đen xõa xuống sau lưng, nước mưa theo gò má nhỏ từng giọt, chỉ có chiếc khăn lấy từ túi giới tử là mềm mại và khô ráo. Hắn khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước trên trán và má của Thập Anh. Thập Anh thuận theo khép mắt lại, hắn liền cẩn thận lau khô nước mưa xung quanh mắt nàng.Hàng mi dài cong và ướt sũng vì mưa, trông như hai chiếc quạt nhỏ, mí mắt mỏng manh để lộ bóng mắt đang khẽ chuyển động. Động tác của Vi Sinh Minh Đường không tự chủ được mà càng nhẹ nhàng hơn, sợ rằng sẽ làm nàng đau.Vi Sinh Minh Đường cẩn thận lau qua sống mũi thanh tú, đến đôi môi đỏ nhỏ nhắn của Thập Anh. Mèo hoang nhỏ bị mưa làm ướt trông giống như một chú mèo lang thang, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi một chút, nhưng lại có vẻ ngoan ngoãn đến kỳ lạ. Điều này khiến người ta không khỏi muốn yêu thương, cũng không khó hiểu tại sao Yến Tiêu lại đối xử với nàng đặc biệt như vậy, có lẽ vì nàng chỉ bộc lộ vẻ ngoan ngoãn này với Tôn chủ của nàng.—— Nếu mèo nào cũng ngoan thế này, hắn cũng muốn nuôi một con.Ý nghĩ này bất giác lướt qua đầu, Vi Sinh Minh Đường mới giật mình, bàn tay run lên, vô tình làm Thập Anh chú ý.Thập Anh mở mắt, đôi đồng tử đen láy sáng ngời chăm chú nhìn Vi Sinh Minh Đường:
“Ngươi sao lại run? Có phải lạnh không? Ngươi mau quay vào nhà đi, tu vi ngươi thấp, đừng để bị cảm lạnh…”Thập Anh vừa nói vừa cúi đầu nhìn chằm chằm vào mầm non trong lòng bàn tay.Vi Sinh Minh Đường cảm thấy lòng mình ấm áp — Hóa ra mèo hoang nhỏ này cũng biết quan tâm người khác.“Ốm ra đó làm chậm trễ đại sự của tôn chủ thì không hay đâu.” Thập Anh tự lẩm bẩm.Nụ cười trên môi Vi Sinh Minh Đường lập tức biến mất, khuôn mặt cũng lạnh đi.— Quả nhiên, trong lòng nàng chỉ có Tôn chủ!Vi Sinh Minh Đường giận dỗi ném chiếc ô đi, nén cơn bực tức quay người bước vào nhà, đóng cửa cái “rầm”.Thập Anh khẽ giật mình, quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng chặt. Nàng không hiểu Vi Sinh Minh Đường đang tức giận điều gì, chỉ nghĩ rằng tu vi Trúc Cơ của hắn thực sự quá thấp, chút mưa gió này cũng có thể khiến hắn bị cảm.Vi Sinh Minh Đường giữ vẻ mặt lạnh tanh, thay quần áo khô ráo, hong khô tóc, rồi cầm một quyển sách lên định đọc. Nhưng tiếng gió mưa bên ngoài không ngừng vọng đến, nước mưa đập vào chiếc ô sắt tạo ra âm thanh vang vọng, khiến hắn không tài nào tập trung được.Không nhịn nổi nữa, hắn ném cuốn sách sang một bên, khẽ mở cửa sổ, qua khe hở, hắn nhìn thấy Thập Anh đang đứng giữa trận mưa gió.Mưa càng lúc càng lớn, khuôn mặt nàng nhanh chóng bị ướt đẫm, đôi mày nhíu chặt. Lúc này, Vi Sinh Minh Đường mới nhận ra ánh sáng từ kết giới dường như yếu đi đôi chút.Việc duy trì kết giới lâu như vậy chắc chắn tiêu tốn rất nhiều linh lực. Đọc Full Tại Truyenfull.visionHắn vội vàng đứng dậy, lục tung khắp phòng, cuối cùng tìm được một lọ đan dược có thể bổ sung linh lực, đổ ra hai viên đan dược màu xanh lá vào lòng bàn tay, hắn lại cầm ô, bước vào cơn mưa.“Vi Sinh Minh Đường?” Thập Anh nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Ngươi lại ra đây làm gì?”Vi Sinh Minh Đường ngồi xổm xuống cạnh nàng, mở lòng bàn tay trái ra, để lộ hai viên linh đan xanh biếc.“Đây là Hồi Linh Đan, có thể bổ sung chút linh lực.” Vi Sinh Minh Đường lạnh giọng nói, “Để cô khỏi cạn kiệt linh lực, làm chậm trễ đại sự của Tôn chủ nhà cô.”Giọng hắn có phần mỉa mai, nhưng Thập Anh không nhận ra, chỉ cảm thấy vui mừng, Vi Sinh Minh Đường đến thật đúng lúc, nàng đã sắp cạn kiệt linh lực rồi.“A —” Thập Anh không thể rời tay khỏi kết giới, liền há miệng, ra hiệu cho Vi Sinh Minh Đường đút cho mình.Vi Sinh Minh Đường ngẩn người trong giây lát, rồi mới thả một viên vào miệng nàng. Thập Anh nuốt chửng ngay lập tức, ánh mắt sáng rực nhìn viên còn lại:
“Muốn nữa!”Linh đan vào bụng, chỉ một lát sau linh lực liền chậm rãi lan tỏa, chạy dọc các kinh mạch. Loại linh đan này tuy có thể bù đắp tổn hao, nhưng tiêu hao lớn mà hiệu quả lại chậm, không thể so với việc Công Nghi Trưng dùng thần khiếu để truyền linh lực. Đó là bởi bản thân Công Nghi Trưng có tu vi cực cao, linh lực dồi dào như biển cả, trong khi nhu cầu của Yến Tiêu cũng rất lớn, hai người bọn họ vì thế mà bổ trợ lẫn nhau. Còn Vi Sinh Minh Đường thì chính mình cũng chẳng có mấy linh lực, lấy đâu dư dả để truyền cho người khác, chỉ có thể cho nàng dùng tạm linh đan mà thôi.Vi Sinh Minh Đường nghĩ rằng gió mưa chỉ còn một lát nữa là dứt, một viên linh đan chắc hẳn đủ rồi. Nhưng còn chưa kịp nói, Thập Anh đã vội vã cúi xuống, tự mình đoạt lấy.Đôi môi hơi lạnh của nàng chạm vào lòng bàn tay Vi Sinh Minh Đường, đầu lưỡi ướt mềm khẽ quét qua, viên linh đan liền trượt vào miệng nàng. Thập Anh hài lòng liếm liếm môi, khẽ nheo mắt, để lại Vi Sinh Minh Đường đang nửa ngồi nửa quỳ, sững người tại chỗ.Rất lâu sau, Vi Sinh Minh Đường mới chậm rãi nắm bàn tay lại, nhưng cảm giác mềm mại, ấm áp và ẩm ướt ấy dường như vẫn lưu lại trong lòng bàn tay, thậm chí lan đến tận đáy lòng, khiến ngực hắn như tê rần.Thập Anh lại cúi đầu, nghiêm túc và tập trung nhìn mầm cây trong lòng bàn tay, hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã gieo một đóa hoa trong lòng người khác.Khi trời vừa sáng, Vi Sinh Minh Đường nghe người hầu đến báo rằng Vi Sinh Nghiêu gọi hắn đến từ đường gặp mặt, trong lòng không khỏi lạnh cười — quả nhiên là đã đến.Lão già cáo già kia không dám đến dược viên gây sự, chỉ biết gọi hắn đến từ đường, dựa vào liệt tổ liệt tông để ép hắn mà thôi.Vi Sinh Minh Đường đã sớm quen rồi, cũng chẳng có gì phải sợ, cùng lắm là một trận răn dạy, thêm một trận đòn roi. Hiện tại hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ, tuy rằng tu vi là nhờ ăn chút linh dược để tăng lên, nhưng cũng không dễ dàng bị thương, một chút thương tích ngoài da, chỉ cần bôi thuốc vài ngày là khỏi.Hắn theo người hầu rời khỏi dược viên, trước khi đi lại dừng bước, quay đầu bước đến ổ mèo, ngồi xổm xuống thấp giọng nói:
“Thập Anh, ta rời đi một lát, trên bàn trong phòng còn Hồi Linh Đan, lát nữa tỉnh dậy thì tự mình ăn nhé.”Thập Anh chống chọi suốt cả đêm, đến gần sáng khi mưa gió dừng lại, nàng mới thả lỏng người, biến trở lại nguyên hình, cuộn tròn thành một khối và vẫn ở bên cạnh mầm cây. Nghe thấy lời của Vi Sinh Minh Đường, nàng lờ mờ hé mở đôi mắt, kêu lên một tiếng “meo” nhỏ, rồi lại ngủ tiếp.Vi Sinh Minh Đường bước vào từ đường quen thuộc, mùi hương trầm nồng nặc trong không khí cố gắng che lấp sự mục nát cũ kỹ, nhưng tất cả chỉ là vô ích, vẫn làm người ta buồn nôn.Vi Sinh Minh Đường thẳng lưng, bước qua ngưỡng cửa cao, đi đến sau lưng Vi Sinh Nghiêu.Vi Sinh Nghiêu cầm ba nén hương, cắm vào lư hương, không quay đầu lại, trầm giọng ra lệnh:
“Quỳ xuống!”Ánh mắt Vi Sinh Minh Đường thoáng qua một tia căm hận, nhưng vẫn quỳ xuống.“Vi Sinh Minh Nhuy lại nói gì nữa?” Vi Sinh Minh Đường cười lạnh, “Lại muốn phụ thân đứng ra làm chủ ‘công đạo’ cho nó sao?”Vi Sinh Nghiêu hoàn hồn, gương mặt bừng lên cơn giận:
“Ngươi không cần nói năng châm chọc trước mặt ta! Minh Nhuy nói gì, chính ngươi tự biết rõ! Chuyện ngươi không làm, nó có thể bịa đặt sao? Nó sẽ không oan uổng ngươi, chính ta cũng có mắt để nhìn!”“Nếu phụ thân đã tin tưởng vào mắt mình đến vậy, vậy ta cũng không cần nhiều lời,” Vi Sinh Minh Đường nhìn thẳng phía trước, “Cứ như cũ, năm mươi roi là được.”Trên chiếc bàn cao đặt một cây roi mây to và dài, chính là gia pháp của Vi Sinh gia. Loại roi mây đặc chế này dù là tu sĩ cũng phải bị đánh đến tróc một lớp da, chỉ có tu sĩ Kim Đan trở lên mới có thể miễn chịu hình phạt gia pháp. Dẫu sao, “hình không phạm đến Kim Đan”, bởi tu sĩ Kim Đan đã không còn là người thường, rất khó dùng lễ pháp của phàm nhân để ràng buộc họ.Còn Vi Sinh Minh Đường, có lẽ là người quen thuộc với gia pháp nhất trong gia tộc. Cũng giống như cây roi mây này đã quen thuộc với từng tấc da thịt trên lưng của hắn.Vi Sinh Nghiêu bị thái độ “chấp nhận chịu phạt nhưng nhất quyết không nhận sai” của hắn làm tức đến mức ngực phập phồng, tay run run chỉ vào mũi Vi Sinh Minh Đường, tức giận mắng: “Ta gọi ngươi đến đây, chẳng lẽ chỉ để đánh ngươi sao? Nếu ngươi không chịu sửa đổi, có đánh ngươi nghìn lần, vạn lần, thì cũng có ích gì chứ!”“Đương nhiên là có ích. Cha làm không tròn trách nhiệm của một người cha, ít nhất vẫn có thể phô trương uy quyền của mình,” Vi Sinh Minh Đường lạnh lùng cười nói.Vi Sinh Nghiêu tức giận đến mức cầm lấy roi mây: “Ta đã tạo nghiệp gì mà sinh ra một đứa con bất hiếu như ngươi…”Vi Sinh Minh Đường nhìn chằm chằm vào bài vị tổ tiên, lạnh giọng đáp: “Ngươi đã tạo nghiệp gì, chỉ có ngươi là rõ nhất.”Một tiếng chát vang lên, roi mây hung hăng quất vào lưng Vi Sinh Minh Đường, khiến cơ thể hắn khẽ chao đảo, lông mày hơi nhíu lại.Roi của Vi Sinh Nghiêu trong cơn thịnh nộ đã dùng toàn lực, đến mức lòng bàn tay cũng cảm thấy tê dại. Một lát sau, ông đã thấy máu thấm ra từ lớp áo mỏng manh của Vi Sinh Minh Đường.Lúc này, Vi Sinh Nghiêu mới bình tĩnh lại đôi chút, ông nghiến chặt răng, nhìn thẳng vào Vi Sinh Minh Đường, khuôn mặt tuấn tú kia thoáng có vài nét giống với người mẹ đã khuất của hắn. Trong lòng ông không khỏi mềm mỏng đôi phần, nhưng khi nghĩ đến người vợ chính thất yểu mệnh của mình, trái tim ông lại trở nên cứng rắn.— Ông không thể để Vi Sinh Minh Đường đi vào vết xe đổ của họ!“Tối qua ta đã đến dược viên, nhìn thấy trong đó có một nữ tử.” Vi Sinh Nghiêu bình ổn hơi thở, giọng nói run rẩy, “Minh Đường, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cố gắng không nên ra ngoài, không được giao du với người ngoài, càng không được thông hôn với người khác họ! Vết xe đổ của mẫu thân ngươi lẽ nào còn chưa đủ đau xót sao? Vậy mà ngươi không những tìm một nữ tử xa lạ, người đó còn là… một yêu quái!”Cơn mưa gió đêm qua đã che giấu hơi thở của ông, khiến ngay cả Thập Anh, vốn đang tập trung chăm sóc mầm cây trước mặt, cũng bỏ qua động tĩnh bên ngoài. Vi Sinh Nghiêu đứng từ xa quan sát, ông có lẽ không hiểu rõ con trai mình, nhưng ông hiểu nam nhân, ông biết rằng Vi Sinh Minh Đường đã động lòng với thiếu nữ đó.Chuyện này vi phạm tổ huấn, ông tuyệt đối không thể chấp nhận! Điều đó không chỉ mang lại tai họa cho Vi Sinh Minh Đường mà còn liên lụy cả gia tộc!Thế nhưng, Vi Sinh Minh Đường lại cười nhạt, ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào Vi Sinh Nghiêu: “Cô ấy là yêu thì sao? Vi phạm tổ huấn thì đã sao? Tổ huấn là thứ chết, con người mới là thứ sống, mẫu thân của ta không chết vì tổ huấn, mà là vì sự nhu nhược của ông! Ta không phải ông, và ta sẽ không đi vào vết xe đổ của ông!”Mẫu thân của Vi Sinh Minh Đường, nữ tử tên Đường Như ấy, trong ký ức mơ hồ của hắn, có một đôi tay ấm áp, bà mang vẻ đẹp khiến người ta động lòng và một sự dịu dàng có thể làm tan chảy cả băng giá. Năm xưa, Vi Sinh Nghiêu cũng từng thần hồn điên đảo vì bà, vi phạm tổ huấn mà cưới bà vào cửa.Thế nhưng, năm Vi Sinh Minh Đường lên ba, Đường Như mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo. Ban đầu, những vết mụn đỏ xuất hiện trên người bà, sau đó lan lên cả khuôn mặt. Vì ngày ngày chăm sóc Vi Sinh Minh Đường còn nhỏ dại, trên người hắn cũng xuất hiện những nốt đỏ.Đại phu chẩn đoán đó là bệnh dịch, có thể lây nhiễm cho người khác.Vi Sinh Minh Đường buộc phải tách khỏi mẹ mình, Đường Như bị nhốt một mình trong một tiểu viện, mỗi ngày chỉ có ba bữa cơm được người hầu bịt kín mũi miệng đem đến trước cửa.Là trưởng tử, cũng là con một của Vi Sinh gia, Vi Sinh Minh Đường đương nhiên được chăm sóc chu đáo hơn. Vi Sinh Nghiêu không tiếc tiền mời một đan tu đến chữa trị cho mẹ con họ. Đan tu ấy nói rằng chỉ có Tứ Di Môn hoặc Thần Tiêu Phái mới có thể giải quyết căn bệnh dịch này, may mắn thay, bệnh của Vi Sinh Minh Đường mới chỉ vừa khởi phát, độc khí còn yếu. Đan tu ấy đã có tu vi Kim Đan, không sợ tà độc, liền ở lại giúp hắn trừ độc khí, nửa tháng sau, Vi Sinh Minh Đường đã hoàn toàn hồi phục.Nhân lúc đám người hầu không để ý, Vi Sinh Minh Đường lén trốn ra khỏi viện, chạy đến bên ngoài tiểu viện nơi mẫu thân hắn bị nhốt. Nhưng khắp nơi đều bị khóa chặt, hắn không tìm được cách nào để vào, đành đứng trước cửa mà lớn tiếng gọi.Một lát sau, qua bức tường, hắn nghe thấy giọng nói yếu ớt của mẹ mình, giọng nói vừa vui mừng vừa lo lắng: “Minh Đường, Minh Đường, có phải con không?”“Nương thân, nương thân…” Vi Sinh Minh Đường gọi lớn, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.“Minh Đường, con… con đã khỏi bệnh chưa?” Đường Như lo lắng hỏi.Vi Sinh Minh Đường lớn tiếng đáp:
“Con khỏi rồi! Một vị thúc thúc đã chữa khỏi bệnh cho con. Bệnh của mẫu thân cũng nhất định sẽ sớm khỏi thôi!”Đường Như thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói:
“Con khỏi là tốt rồi… Minh Đường, nghe lời nương thân, đừng đến gần đây. Bệnh khí của mẹ sẽ lây sang con mất! Con mau về đi, mấy ngày nữa nương thân khỏe lại rồi, sẽ đến thăm con.”Vi Sinh Minh Đường lau nước mắt, nói:
“Con sẽ đi nói với phụ thân, nhờ vị thúc thúc ấy chữa bệnh cho mẫu thân!”Nói xong, hắn quay người chạy đến thư phòng của phụ thân, nhưng vừa đến cửa, hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa phụ thân mình và các tộc lão.“Nếu không phải ngươi năm đó cố chấp cưới nữ nhân bên ngoài, thì giờ sao lại xảy ra họa này!”“Loại bệnh dịch kỳ quái này chắc chắn là do ngươi vi phạm tổ huấn, bị trời cao trừng phạt!”“Nữ nhân đó chết cũng không sao, nhưng Minh Đường là người thừa kế của Vi Sinh gia, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!”“Nghe nói một người hầu đưa cơm cũng đã bị lây bệnh. Nếu bệnh dịch này lan rộng, toàn bộ Vi Sinh gia sẽ bị hại chết bởi nữ nhân đó!”Các tộc lão giận dữ đập bàn, ép Vi Sinh Nghiêu phải đưa ra quyết định lớn vì đại nghĩa, triệt để ngăn ngừa hậu họa – đốt cháy tiểu viện của Đường Như, bao gồm cả bà.Vi Sinh Nghiêu im lặng rất lâu mới cất lời:
“Nhưng vị đan tu kia nói rằng Thần Tiêu Phái có thể chữa được bệnh dịch này…”“Chúng ta đâu có mối quan hệ gì với Thần Tiêu Phái, người ta liệu có mạo hiểm giúp đỡ không? Hơn nữa, ai sẽ đưa bà ta đi? Phải là tu sĩ Kim Đan trở lên mới tránh được tà độc, mà trên đường đi sẽ còn tiếp xúc với biết bao nhiêu người? Gia chủ, ngươi không thể vì tư lợi mà hại đến thiên hạ được!”Vi Sinh Nghiêu siết chặt nắm tay, mãi lâu sau mới khàn giọng nói: “Vậy… cứ làm theo ý các thúc bá đi.”Một năm sau, dưới sự sắp đặt của các tộc lão, Vi Sinh Nghiêu cưới một nữ tử thuộc nhánh bên của Vi Sinh gia làm kế thất.Ngày hôm ấy, khắp phủ Vi Sinh gia lên vải lụa đỏ chói mắt, đỏ đến nhức nhối, giống như ngày mẫu thân hắn bị thiêu chết, ngọn lửa nhuộm đỏ cả một vùng trời.Đó là lý do Vi Sinh Minh Đường yêu thích hoa cỏ, chúng không có trái tim, nhưng lại tốt hơn những kẻ mang trái tim biết yêu ghét trên đời.
“Ngươi sao lại run? Có phải lạnh không? Ngươi mau quay vào nhà đi, tu vi ngươi thấp, đừng để bị cảm lạnh…”Thập Anh vừa nói vừa cúi đầu nhìn chằm chằm vào mầm non trong lòng bàn tay.Vi Sinh Minh Đường cảm thấy lòng mình ấm áp — Hóa ra mèo hoang nhỏ này cũng biết quan tâm người khác.“Ốm ra đó làm chậm trễ đại sự của tôn chủ thì không hay đâu.” Thập Anh tự lẩm bẩm.Nụ cười trên môi Vi Sinh Minh Đường lập tức biến mất, khuôn mặt cũng lạnh đi.— Quả nhiên, trong lòng nàng chỉ có Tôn chủ!Vi Sinh Minh Đường giận dỗi ném chiếc ô đi, nén cơn bực tức quay người bước vào nhà, đóng cửa cái “rầm”.Thập Anh khẽ giật mình, quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng chặt. Nàng không hiểu Vi Sinh Minh Đường đang tức giận điều gì, chỉ nghĩ rằng tu vi Trúc Cơ của hắn thực sự quá thấp, chút mưa gió này cũng có thể khiến hắn bị cảm.Vi Sinh Minh Đường giữ vẻ mặt lạnh tanh, thay quần áo khô ráo, hong khô tóc, rồi cầm một quyển sách lên định đọc. Nhưng tiếng gió mưa bên ngoài không ngừng vọng đến, nước mưa đập vào chiếc ô sắt tạo ra âm thanh vang vọng, khiến hắn không tài nào tập trung được.Không nhịn nổi nữa, hắn ném cuốn sách sang một bên, khẽ mở cửa sổ, qua khe hở, hắn nhìn thấy Thập Anh đang đứng giữa trận mưa gió.Mưa càng lúc càng lớn, khuôn mặt nàng nhanh chóng bị ướt đẫm, đôi mày nhíu chặt. Lúc này, Vi Sinh Minh Đường mới nhận ra ánh sáng từ kết giới dường như yếu đi đôi chút.Việc duy trì kết giới lâu như vậy chắc chắn tiêu tốn rất nhiều linh lực. Đọc Full Tại Truyenfull.visionHắn vội vàng đứng dậy, lục tung khắp phòng, cuối cùng tìm được một lọ đan dược có thể bổ sung linh lực, đổ ra hai viên đan dược màu xanh lá vào lòng bàn tay, hắn lại cầm ô, bước vào cơn mưa.“Vi Sinh Minh Đường?” Thập Anh nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Ngươi lại ra đây làm gì?”Vi Sinh Minh Đường ngồi xổm xuống cạnh nàng, mở lòng bàn tay trái ra, để lộ hai viên linh đan xanh biếc.“Đây là Hồi Linh Đan, có thể bổ sung chút linh lực.” Vi Sinh Minh Đường lạnh giọng nói, “Để cô khỏi cạn kiệt linh lực, làm chậm trễ đại sự của Tôn chủ nhà cô.”Giọng hắn có phần mỉa mai, nhưng Thập Anh không nhận ra, chỉ cảm thấy vui mừng, Vi Sinh Minh Đường đến thật đúng lúc, nàng đã sắp cạn kiệt linh lực rồi.“A —” Thập Anh không thể rời tay khỏi kết giới, liền há miệng, ra hiệu cho Vi Sinh Minh Đường đút cho mình.Vi Sinh Minh Đường ngẩn người trong giây lát, rồi mới thả một viên vào miệng nàng. Thập Anh nuốt chửng ngay lập tức, ánh mắt sáng rực nhìn viên còn lại:
“Muốn nữa!”Linh đan vào bụng, chỉ một lát sau linh lực liền chậm rãi lan tỏa, chạy dọc các kinh mạch. Loại linh đan này tuy có thể bù đắp tổn hao, nhưng tiêu hao lớn mà hiệu quả lại chậm, không thể so với việc Công Nghi Trưng dùng thần khiếu để truyền linh lực. Đó là bởi bản thân Công Nghi Trưng có tu vi cực cao, linh lực dồi dào như biển cả, trong khi nhu cầu của Yến Tiêu cũng rất lớn, hai người bọn họ vì thế mà bổ trợ lẫn nhau. Còn Vi Sinh Minh Đường thì chính mình cũng chẳng có mấy linh lực, lấy đâu dư dả để truyền cho người khác, chỉ có thể cho nàng dùng tạm linh đan mà thôi.Vi Sinh Minh Đường nghĩ rằng gió mưa chỉ còn một lát nữa là dứt, một viên linh đan chắc hẳn đủ rồi. Nhưng còn chưa kịp nói, Thập Anh đã vội vã cúi xuống, tự mình đoạt lấy.Đôi môi hơi lạnh của nàng chạm vào lòng bàn tay Vi Sinh Minh Đường, đầu lưỡi ướt mềm khẽ quét qua, viên linh đan liền trượt vào miệng nàng. Thập Anh hài lòng liếm liếm môi, khẽ nheo mắt, để lại Vi Sinh Minh Đường đang nửa ngồi nửa quỳ, sững người tại chỗ.Rất lâu sau, Vi Sinh Minh Đường mới chậm rãi nắm bàn tay lại, nhưng cảm giác mềm mại, ấm áp và ẩm ướt ấy dường như vẫn lưu lại trong lòng bàn tay, thậm chí lan đến tận đáy lòng, khiến ngực hắn như tê rần.Thập Anh lại cúi đầu, nghiêm túc và tập trung nhìn mầm cây trong lòng bàn tay, hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã gieo một đóa hoa trong lòng người khác.Khi trời vừa sáng, Vi Sinh Minh Đường nghe người hầu đến báo rằng Vi Sinh Nghiêu gọi hắn đến từ đường gặp mặt, trong lòng không khỏi lạnh cười — quả nhiên là đã đến.Lão già cáo già kia không dám đến dược viên gây sự, chỉ biết gọi hắn đến từ đường, dựa vào liệt tổ liệt tông để ép hắn mà thôi.Vi Sinh Minh Đường đã sớm quen rồi, cũng chẳng có gì phải sợ, cùng lắm là một trận răn dạy, thêm một trận đòn roi. Hiện tại hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ, tuy rằng tu vi là nhờ ăn chút linh dược để tăng lên, nhưng cũng không dễ dàng bị thương, một chút thương tích ngoài da, chỉ cần bôi thuốc vài ngày là khỏi.Hắn theo người hầu rời khỏi dược viên, trước khi đi lại dừng bước, quay đầu bước đến ổ mèo, ngồi xổm xuống thấp giọng nói:
“Thập Anh, ta rời đi một lát, trên bàn trong phòng còn Hồi Linh Đan, lát nữa tỉnh dậy thì tự mình ăn nhé.”Thập Anh chống chọi suốt cả đêm, đến gần sáng khi mưa gió dừng lại, nàng mới thả lỏng người, biến trở lại nguyên hình, cuộn tròn thành một khối và vẫn ở bên cạnh mầm cây. Nghe thấy lời của Vi Sinh Minh Đường, nàng lờ mờ hé mở đôi mắt, kêu lên một tiếng “meo” nhỏ, rồi lại ngủ tiếp.Vi Sinh Minh Đường bước vào từ đường quen thuộc, mùi hương trầm nồng nặc trong không khí cố gắng che lấp sự mục nát cũ kỹ, nhưng tất cả chỉ là vô ích, vẫn làm người ta buồn nôn.Vi Sinh Minh Đường thẳng lưng, bước qua ngưỡng cửa cao, đi đến sau lưng Vi Sinh Nghiêu.Vi Sinh Nghiêu cầm ba nén hương, cắm vào lư hương, không quay đầu lại, trầm giọng ra lệnh:
“Quỳ xuống!”Ánh mắt Vi Sinh Minh Đường thoáng qua một tia căm hận, nhưng vẫn quỳ xuống.“Vi Sinh Minh Nhuy lại nói gì nữa?” Vi Sinh Minh Đường cười lạnh, “Lại muốn phụ thân đứng ra làm chủ ‘công đạo’ cho nó sao?”Vi Sinh Nghiêu hoàn hồn, gương mặt bừng lên cơn giận:
“Ngươi không cần nói năng châm chọc trước mặt ta! Minh Nhuy nói gì, chính ngươi tự biết rõ! Chuyện ngươi không làm, nó có thể bịa đặt sao? Nó sẽ không oan uổng ngươi, chính ta cũng có mắt để nhìn!”“Nếu phụ thân đã tin tưởng vào mắt mình đến vậy, vậy ta cũng không cần nhiều lời,” Vi Sinh Minh Đường nhìn thẳng phía trước, “Cứ như cũ, năm mươi roi là được.”Trên chiếc bàn cao đặt một cây roi mây to và dài, chính là gia pháp của Vi Sinh gia. Loại roi mây đặc chế này dù là tu sĩ cũng phải bị đánh đến tróc một lớp da, chỉ có tu sĩ Kim Đan trở lên mới có thể miễn chịu hình phạt gia pháp. Dẫu sao, “hình không phạm đến Kim Đan”, bởi tu sĩ Kim Đan đã không còn là người thường, rất khó dùng lễ pháp của phàm nhân để ràng buộc họ.Còn Vi Sinh Minh Đường, có lẽ là người quen thuộc với gia pháp nhất trong gia tộc. Cũng giống như cây roi mây này đã quen thuộc với từng tấc da thịt trên lưng của hắn.Vi Sinh Nghiêu bị thái độ “chấp nhận chịu phạt nhưng nhất quyết không nhận sai” của hắn làm tức đến mức ngực phập phồng, tay run run chỉ vào mũi Vi Sinh Minh Đường, tức giận mắng: “Ta gọi ngươi đến đây, chẳng lẽ chỉ để đánh ngươi sao? Nếu ngươi không chịu sửa đổi, có đánh ngươi nghìn lần, vạn lần, thì cũng có ích gì chứ!”“Đương nhiên là có ích. Cha làm không tròn trách nhiệm của một người cha, ít nhất vẫn có thể phô trương uy quyền của mình,” Vi Sinh Minh Đường lạnh lùng cười nói.Vi Sinh Nghiêu tức giận đến mức cầm lấy roi mây: “Ta đã tạo nghiệp gì mà sinh ra một đứa con bất hiếu như ngươi…”Vi Sinh Minh Đường nhìn chằm chằm vào bài vị tổ tiên, lạnh giọng đáp: “Ngươi đã tạo nghiệp gì, chỉ có ngươi là rõ nhất.”Một tiếng chát vang lên, roi mây hung hăng quất vào lưng Vi Sinh Minh Đường, khiến cơ thể hắn khẽ chao đảo, lông mày hơi nhíu lại.Roi của Vi Sinh Nghiêu trong cơn thịnh nộ đã dùng toàn lực, đến mức lòng bàn tay cũng cảm thấy tê dại. Một lát sau, ông đã thấy máu thấm ra từ lớp áo mỏng manh của Vi Sinh Minh Đường.Lúc này, Vi Sinh Nghiêu mới bình tĩnh lại đôi chút, ông nghiến chặt răng, nhìn thẳng vào Vi Sinh Minh Đường, khuôn mặt tuấn tú kia thoáng có vài nét giống với người mẹ đã khuất của hắn. Trong lòng ông không khỏi mềm mỏng đôi phần, nhưng khi nghĩ đến người vợ chính thất yểu mệnh của mình, trái tim ông lại trở nên cứng rắn.— Ông không thể để Vi Sinh Minh Đường đi vào vết xe đổ của họ!“Tối qua ta đã đến dược viên, nhìn thấy trong đó có một nữ tử.” Vi Sinh Nghiêu bình ổn hơi thở, giọng nói run rẩy, “Minh Đường, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cố gắng không nên ra ngoài, không được giao du với người ngoài, càng không được thông hôn với người khác họ! Vết xe đổ của mẫu thân ngươi lẽ nào còn chưa đủ đau xót sao? Vậy mà ngươi không những tìm một nữ tử xa lạ, người đó còn là… một yêu quái!”Cơn mưa gió đêm qua đã che giấu hơi thở của ông, khiến ngay cả Thập Anh, vốn đang tập trung chăm sóc mầm cây trước mặt, cũng bỏ qua động tĩnh bên ngoài. Vi Sinh Nghiêu đứng từ xa quan sát, ông có lẽ không hiểu rõ con trai mình, nhưng ông hiểu nam nhân, ông biết rằng Vi Sinh Minh Đường đã động lòng với thiếu nữ đó.Chuyện này vi phạm tổ huấn, ông tuyệt đối không thể chấp nhận! Điều đó không chỉ mang lại tai họa cho Vi Sinh Minh Đường mà còn liên lụy cả gia tộc!Thế nhưng, Vi Sinh Minh Đường lại cười nhạt, ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào Vi Sinh Nghiêu: “Cô ấy là yêu thì sao? Vi phạm tổ huấn thì đã sao? Tổ huấn là thứ chết, con người mới là thứ sống, mẫu thân của ta không chết vì tổ huấn, mà là vì sự nhu nhược của ông! Ta không phải ông, và ta sẽ không đi vào vết xe đổ của ông!”Mẫu thân của Vi Sinh Minh Đường, nữ tử tên Đường Như ấy, trong ký ức mơ hồ của hắn, có một đôi tay ấm áp, bà mang vẻ đẹp khiến người ta động lòng và một sự dịu dàng có thể làm tan chảy cả băng giá. Năm xưa, Vi Sinh Nghiêu cũng từng thần hồn điên đảo vì bà, vi phạm tổ huấn mà cưới bà vào cửa.Thế nhưng, năm Vi Sinh Minh Đường lên ba, Đường Như mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo. Ban đầu, những vết mụn đỏ xuất hiện trên người bà, sau đó lan lên cả khuôn mặt. Vì ngày ngày chăm sóc Vi Sinh Minh Đường còn nhỏ dại, trên người hắn cũng xuất hiện những nốt đỏ.Đại phu chẩn đoán đó là bệnh dịch, có thể lây nhiễm cho người khác.Vi Sinh Minh Đường buộc phải tách khỏi mẹ mình, Đường Như bị nhốt một mình trong một tiểu viện, mỗi ngày chỉ có ba bữa cơm được người hầu bịt kín mũi miệng đem đến trước cửa.Là trưởng tử, cũng là con một của Vi Sinh gia, Vi Sinh Minh Đường đương nhiên được chăm sóc chu đáo hơn. Vi Sinh Nghiêu không tiếc tiền mời một đan tu đến chữa trị cho mẹ con họ. Đan tu ấy nói rằng chỉ có Tứ Di Môn hoặc Thần Tiêu Phái mới có thể giải quyết căn bệnh dịch này, may mắn thay, bệnh của Vi Sinh Minh Đường mới chỉ vừa khởi phát, độc khí còn yếu. Đan tu ấy đã có tu vi Kim Đan, không sợ tà độc, liền ở lại giúp hắn trừ độc khí, nửa tháng sau, Vi Sinh Minh Đường đã hoàn toàn hồi phục.Nhân lúc đám người hầu không để ý, Vi Sinh Minh Đường lén trốn ra khỏi viện, chạy đến bên ngoài tiểu viện nơi mẫu thân hắn bị nhốt. Nhưng khắp nơi đều bị khóa chặt, hắn không tìm được cách nào để vào, đành đứng trước cửa mà lớn tiếng gọi.Một lát sau, qua bức tường, hắn nghe thấy giọng nói yếu ớt của mẹ mình, giọng nói vừa vui mừng vừa lo lắng: “Minh Đường, Minh Đường, có phải con không?”“Nương thân, nương thân…” Vi Sinh Minh Đường gọi lớn, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.“Minh Đường, con… con đã khỏi bệnh chưa?” Đường Như lo lắng hỏi.Vi Sinh Minh Đường lớn tiếng đáp:
“Con khỏi rồi! Một vị thúc thúc đã chữa khỏi bệnh cho con. Bệnh của mẫu thân cũng nhất định sẽ sớm khỏi thôi!”Đường Như thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói:
“Con khỏi là tốt rồi… Minh Đường, nghe lời nương thân, đừng đến gần đây. Bệnh khí của mẹ sẽ lây sang con mất! Con mau về đi, mấy ngày nữa nương thân khỏe lại rồi, sẽ đến thăm con.”Vi Sinh Minh Đường lau nước mắt, nói:
“Con sẽ đi nói với phụ thân, nhờ vị thúc thúc ấy chữa bệnh cho mẫu thân!”Nói xong, hắn quay người chạy đến thư phòng của phụ thân, nhưng vừa đến cửa, hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa phụ thân mình và các tộc lão.“Nếu không phải ngươi năm đó cố chấp cưới nữ nhân bên ngoài, thì giờ sao lại xảy ra họa này!”“Loại bệnh dịch kỳ quái này chắc chắn là do ngươi vi phạm tổ huấn, bị trời cao trừng phạt!”“Nữ nhân đó chết cũng không sao, nhưng Minh Đường là người thừa kế của Vi Sinh gia, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!”“Nghe nói một người hầu đưa cơm cũng đã bị lây bệnh. Nếu bệnh dịch này lan rộng, toàn bộ Vi Sinh gia sẽ bị hại chết bởi nữ nhân đó!”Các tộc lão giận dữ đập bàn, ép Vi Sinh Nghiêu phải đưa ra quyết định lớn vì đại nghĩa, triệt để ngăn ngừa hậu họa – đốt cháy tiểu viện của Đường Như, bao gồm cả bà.Vi Sinh Nghiêu im lặng rất lâu mới cất lời:
“Nhưng vị đan tu kia nói rằng Thần Tiêu Phái có thể chữa được bệnh dịch này…”“Chúng ta đâu có mối quan hệ gì với Thần Tiêu Phái, người ta liệu có mạo hiểm giúp đỡ không? Hơn nữa, ai sẽ đưa bà ta đi? Phải là tu sĩ Kim Đan trở lên mới tránh được tà độc, mà trên đường đi sẽ còn tiếp xúc với biết bao nhiêu người? Gia chủ, ngươi không thể vì tư lợi mà hại đến thiên hạ được!”Vi Sinh Nghiêu siết chặt nắm tay, mãi lâu sau mới khàn giọng nói: “Vậy… cứ làm theo ý các thúc bá đi.”Một năm sau, dưới sự sắp đặt của các tộc lão, Vi Sinh Nghiêu cưới một nữ tử thuộc nhánh bên của Vi Sinh gia làm kế thất.Ngày hôm ấy, khắp phủ Vi Sinh gia lên vải lụa đỏ chói mắt, đỏ đến nhức nhối, giống như ngày mẫu thân hắn bị thiêu chết, ngọn lửa nhuộm đỏ cả một vùng trời.Đó là lý do Vi Sinh Minh Đường yêu thích hoa cỏ, chúng không có trái tim, nhưng lại tốt hơn những kẻ mang trái tim biết yêu ghét trên đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro