Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 31
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnTrở lại khu rừng rậm, những tu sĩ bịt mặt đó đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại Thập Anh bị trọng thương biến trở về nguyên hình, bộ lông ảm đạm, nằm thoi thóp trên mặt đất.Yến Tiêu thấy vậy liền vội vàng bế Thập Anh lên, muốn đem linh lực truyền vào trong cơ thể nàng, nhưng bản thân nàng cũng đã kiệt sức, làm gì còn linh lực dư thừa tẩm bổ kinh mạch bị thương nặng của Thập Anh? Huống chi một người một yêu, linh lực khác biệt rất lớn, đối với Thập Anh mà nói chẳng khác nào muối bỏ biển, ngược lại Yến Tiêu vì thế mà thân thể run lên, khí tức của bản thân càng yếu đi vài phần.Công Nghi Trưng lấy ra một viên Hồi Linh Đan khác, Yến Tiêu cũng đút một viên cho Thập Anh, nhẹ nhàng chạm vào cằm nàng, cơ thể đang bất tỉnh liền theo bản năng nuốt Hồi Linh Đan xuống, hơi thở dần khôi phục đôi chút.Kẻ địch mạnh vẫn ở gần, Công Nghi Trưng không thể đoán được ý đồ của đối phương, hắn khẽ nhíu đôi lông mày tuấn tú, lấy từ túi giới tử ra một pháp khí hình đĩa tròn, dùng linh lực thúc giục, liền thấy một luồng ánh sáng bừng lên, bao trùm lấy Công Nghi Trưng và Yến Tiêu, một lát sau, cả hai đã biến mất khỏi nơi đó.Yến Tiêu chỉ thấy trước mắt tối sầm, khi ánh sáng trở lại, nàng đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Bên cạnh là dòng suối nhỏ chảy róc rách, cách đó không xa có một hang động nông, Yến Tiêu ôm Thập Anh trong lòng, được Công Nghi Trưng dìu đỡ, cả hai cùng đi về phía hang động.“Ta đã dùng pháp trận truyền tống đưa chúng ta đến nơi cách đây ngàn dặm.” Công Nghi Trưng giải thích nói, “Người nọ thân phận bí ẩn, ý đồ khó lường, nhưng Công Nghi gia và Vi Sinh gia e rằng không còn là nơi an toàn, ta sẽ tìm một chỗ cho cô dưỡng thương trước, đợi cô thương thế khỏi hẳn, luyện hóa Dũng Linh Đan, chúng ta sẽ trở về.”Pháp khí truyền tống pháp trận luyện chế cực kỳ khó, thông thường chỉ được dùng khi đối mặt với kẻ địch, nói trắng ra, chính là một pháp khí dùng để chạy trốn bảo mệnh.Yến Tiêu mệt mỏi gật đầu, rồi nhìn về phía Thập Anh trong lòng.“Ngươi xem Thập Anh thế nào, nàng bị thương rất nặng.”Yến Tiêu cẩn thận đặt Thập Anh xuống thảm cỏ mềm mại, bộ lông vốn rực rỡ như lửa của Thập Anh giờ đây đã mất đi ánh sáng, chỉ còn thấy bụng nàng phập phồng yếu ớt.Công Nghi Trưng nhíu mày, đưa tay điểm vài cái trên trán và lưng Thập Anh, đả thông khí huyết ứ trệ của nàng, sau đó vẽ một pháp trận quanh người nàng, một ánh sáng đỏ ấm áp từ từ sáng lên, bao phủ lấy Thập Anh.“Đây là Hỏa Hành pháp trận, có thể giúp nàng chữa thương, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nàng vốn là yêu thú, yêu đan bị tổn thương, muốn hồi phục cần phải hấp thu yêu khí.” Công Nghi Trưng nhíu mày nói tiếp, “Kẻ ra tay có cảnh giới tu vi vượt xa nàng, mới có thể khiến nàng trọng thương đến mức này… Là tên áo choàng đen sương mù kia, hay còn có người khác?”Nếu mục đích của người nọ là Dũng Linh Châu, vì sao lại dễ dàng buông tay? Nếu mục đích của người nọ là hắn, vì sao lại không chính diện ra tay? Nếu người nọ có tầng tu vi như vậy, vì sao lại giấu đầu hở đuôi?Công Nghi Trưng nhất thời tâm trí rối bời, lại lo lắng cho thương thế của Yến Tiêu, không còn tâm trí nghĩ nhiều.Yến Tiêu đặt tay lên vai hắn, ánh mắt lại dừng ở vết thương trên vai trái, nhíu mày nói: “Đó là hàn tinh gì vậy, vết thương của ngươi có nghiêm trọng không?”Công Nghi Trưng lúc này dường như mới nhớ tới vết thương trên vai mình, hắn cúi đầu nhìn qua, nói: “Nếu ta đoán không sai, đó hẳn là một luồng kiếm khí.”“Kiếm khí?” đôi mắt Yến Tiêu lóe sáng, “Là Ủng Tuyết Thành?”“Trên đời này chỉ có kiếm tu đứng đầu Ủng Tuyết Thành, mới sở hữu kiếm khí bá đạo đến vậy.” Công Nghi Trưng vẻ mặt phức tạp, có chút không dám tin: “Ta tuy chưa từng thấy Phá Nguyệt kiếm tôn xuất kiếm, nhưng e rằng tu vi của người nọ không dưới kiếm tôn.”Công Nghi Trưng giấu trong lòng một câu không nói ra, đó là tu vi của người đó thậm chí không dưới cả Minh Tiêu pháp tôn.“Chẳng lẽ là bản thân Phá Nguyệt kiếm tôn?” Yến Tiêu nói, “Người nọ giấu đầu hở đuôi, hẳn là người có danh tiếng.”Công Nghi Trưng cười nói: “Pháp Tướng tôn giả, có ai mà không có danh tiếng?”“Ta đó!” Yến Tiêu vẻ mặt hợp tình hợp lý, khiến Công Nghi Trưng không biết nói gì.Yến Tiêu lắc đầu, vươn tay kéo áo Công Nghi Trưng: “Ngươi vẫn nên kiểm tra vết thương của mình trước đã, nghe nói kiếm khí của Ủng Tuyết Thành bá đạo vô cùng, không cần cố gắng chịu đựng.”Công Nghi Trưng quả thật đang cố gắng chịu đựng, kiếm khí tàn sát bên trong vai trái của hắn, khiến vết thương đầy rẫy, nhưng hắn không rên rỉ lấy một tiếng, chỉ có mồ hôi lạnh trên trán bán đứng tình trạng thật sự của hắn.Động tác của Yến Tiêu không hề dịu dàng, lúc kéo áo vai trái đã động chạm đến vết thương, khiến hơi thở Công Nghi Trưng khựng lại, máu tươi từ vai hắn lại trào ra, ướt đẫm một phần lớn tay áo dài màu đỏ.Công Nghi Trưng thoạt nhìn thon gầy, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Vai rộng eo nhỏ, thon, vóc dáng cao lớn vững chãi làm căng chiếc đạo bào rộng thùng thình, dường nét vai và cổ của hắn uyển chuyển thanh nhã, tựa như tùng hạc cô ngạo, cơ bắp nơi ngực và bụng rắn chắc, tựa như được tạc từ bạch ngọc, thân hình ấy như pho tượng thần thánh được thờ phụng trong thần điện, nghiêm nghị thánh khiết, khiến người không dám mạo phạm.Yến Tiêu thoáng thất thần, rồi vội vàng dời ánh mắt, nhìn sang vết thương trên vai trái của hắn. Vết thương này làm vấy bẩn sự thánh khiết của tượng thần, máu tươi trào ra phá vỡ sự hoàn mỹ của bạch ngọc, nhưng đồng thời lại khơi dậy thứ dục vọng thấp hèn ẩn sâu trong lòng người — muốn chiếm đoạt và hủy diệt.Yến Tiêu đè nén cảm giác xao động lạ lùng trong lòng, đầu ngón tay chạm nhẹ quanh vết thương, liền cảm nhận được sự run rẩy dưới lớp da thịt.“Kiếm khí này nhổ như thế nào?” Yến Tiêu khàn giọng hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull.visionCông Nghi Trưng hơi thở rối loạn và dồn dập, đôi mày tuấn tú khẽ nhíu, thấp giọng đáp: “Cô chưa khôi phục linh lực, trước tiên tự ngồi xuống đả tọa điều tức, vết thương này ta sẽ tự xử lý …”Nghe vậy, Yến Tiêu hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay khẽ dùng sức, nhấn vào bên cạnh vết thương, liền nghe thấy Công Nghi Trưng phát ra một tiếng kêu rên đau đớn.Công Nghi Trưng ngước mắt lên, đồng tử đen láy vì cơn đau mà phủ một lớp hơi nước, như mang theo ba phần ủy khuất mà nhìn Yến Tiêu.Yến Tiêu trầm giọng nói: “Chúng ta đã cùng chung một thuyền, còn phân chia ngươi hay ta làm gì? Kiếm khí này không loại bỏ, ngươi chỉ làm vướng chân ta, nếu có kẻ địch mạnh xuất hiện, ta chẳng có thời gian mà cứu ngươi. Ngươi mau trị thương trước đi, rồi giúp ta hộ pháp.”Công Nghi Trưng dở khóc dở cười, rõ ràng là lời quan tâm, vậy mà nàng lại cố ý nói bằng giọng điệu sắc lạnh như đang trách móc.Một Tôn chủ vừa bướng bỉnh vừa mềm lòng …Công Nghi Trưng khàn giọng nói: “Ta đã phong bế huyệt đạo, kiếm khí bị nhốt trong vai trái, nếu giải huyệt đạo, kiếm khí mất không chế, sẽ xông loạn khắp cơ thể.”Ánh mắt Yến Tiêu khẽ động, nàng lập tức hiểu ý: “Ngươi giải phong bế khí huyết, cùng lúc ta dùng ngoại lực bức kiếm khí ra ngoài?”Công Nghi Trưng khẽ ừ một tiếng: “Khi giải khai huyệt đạo, ta e rằng không thể ngăn cản kiếm khí, chỉ có thể dựa vào cô.”Yến Tiêu hiểu rõ, hai người phải hành động đồng thời, nàng sớm một khắc hay trễ một khắc, kiếm khí kia sẽ gây tổn thương nghiêm trọng hơn cho Công Nghi Trưng. Nhớ tới sự ăn ý không lời giữa hai người ở dưới đáy biển sâu Bắc Hải khi trước, nàng cảm thấy việc này cũng sẽ không quá khó khăn.Yến Tiêu vận linh lực vào lòng bàn tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào vết thương: “Ngươi bắt đầu đi.”Yến Tiêu vừa dứt lời, Công Nghi Trưng liền nhắm mắt, tay trái siết chặt, đồng thời giải phong bế khí huyệt trên vai, cùng lúc đó, bàn tay Yến Tiêu ấn mạnh lên vết thương, ép luồng kiếm khí đang định xâm nhập vào tim phổi của Công Nghi Trưng ra ngoài.Một tia sáng lạnh lẽo kèm theo máu tươi từ sau lưng Công Nghi Trưng bắn thẳng ra ngoài, lao về phía vách đá trong động, khiến cả hang động rung chuyển dữ dội.Luồng kiếm khí hung hãn ấy cuối cùng cũng tiêu tan toàn bộ sức mạnh, chỉ để lại một vết kiếm sâu tới bảy tấc trên vách đá.Công Nghi Trưng chịu một chưởng từ Yến Tiêu, không còn chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ vạt áo trước của Yến Tiêu, Yến Tiêu theo phản xạ đưa tay ra, đỡ lấy thân hình mềm nhũn của Công Nghi Trưng đang ngã xuống.Nàng cúi đầu nhìn Công Nghi Trưng với ánh mắt phức tạp, thấp giọng nói: “Nếu không phải ngươi chắn trước ta, luồng kiếm khí bá đạo này lẽ ra đã ở trong cơ thể ta rồi. Công Nghi Trưng, nếu ngươi muốn lấy lòng ta, cũng không cần tự hành hạ mình như thế. Chỉ là bị thương một chút, ta cũng không để ý.”Công Nghi Trưng gắng gượng chút ý thức cuối cùng, nghe thấy tiếng thì thầm của Yến Tiêu bên tai, hắn không còn sức để suy nghĩ nên trả lời thế nào, chỉ theo bản năng của trái tim mình, trước khi chìm vào hôn mê đã thốt lên câu cuối cùng.“Nhưng, ta để ý ….”Lời nói ấy như chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Yến Tiêu, khiến trái tim nàng như bị một thứ gì đó va phải, vừa chua xót lại vừa đau đớn. Nàng ngẩn người trong giây lát, cổ họng nghẹn lại, hồi lâu không thể nói nên lời. Chỉ đến khi nghe thấy tiếng thở yếu ớt, mong manh của Công Nghi Trưng sau khi mất ý thức, nàng mới từ từ siết chặt vòng tay, khép mi mắt xuống.Khi Công Nghi Trưng tỉnh lại, trời đã tối, nhìn ra ngoài cửa động, có thể thấy dải ngân hà lấp lánh treo ngược trên bầu trời, củi gỗ không biết Yến Tiêu nhặt từ đâu về, nhóm một đống lửa trong hang động, mèo nhỏ Thập Anh đang ngủ say trong pháp trận bên cạnh đống lửa.Yến Tiêu nghe thấy nhịp thở của Công Nghi Trưng có thay đổi, thì biết hắn đã tỉnh.“Ngươi cảm thấy thế nào?” Yến Tiêu quay đầu nhìn về phía Công Nghi Trưng, khuôn mặt minh diễm nửa sáng nửa tối dưới ánh lửa.Giọng Công Nghi Trưng vẫn như cũ khàn khàn, nhưng không còn yếu ớt như trước.“Tốt hơn nhiều rồi.” hắn chống tay ngồi dậy, phát hiện dưới người lót một chiếc áo mềm mại, là thuộc về Yến Tiêu, còn mang theo hương thơm chỉ thuộc về nàng.Vết thương trên vai hắn đã được bôi thuốc và băng bó cẩn thận, mùi hương quen thuộc chính là loại thuốc hắn từng dùng để trị thương tay cho Yến Tiêu trước đây. Tất cả những điều này tự nhiên đều do Yến Tiêu làm.“Cô ….” ánh mắt Công Nghi Trưng khẽ động, “Đem Cửu Chuyển Kim Thân trả lại cho ta?”Phía trên thức hải bên trong thần khiếu, một lớp ánh sáng vàng bao phủ thần hồn, lặng lẽ mà tẩm bổ hồn phách và thể xác bị thương.“Ta đã lấy được Dũng Linh Châu, rất nhanh sẽ có thể khôi phục thực lực, Cửu Chuyển Kim Thân ngươi vẫn là tự mình giữ lấy phòng thân đi.” Yến Tiêu nói rồi đứng dậy rời khỏi đống lửa, đi đến gần Công Nghi Trưng, khi đến trước mặt hắn thì khuỵu gối ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hắn.Công Nghi Trưng không nói gì, Yến Tiêu giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực hơi hé mở của Công Nghi Trưng, cơ bắp sau lưng Công Nghi Trưng tức khắc căng cứng.“Ở đây …” đầu ngón tay của Yến Tiêu chạm vào ngực hắn, nơi da thịt săn chắc mịn màng, nhưng ngay chỗ trái tim lại có một vết sẹo nhô lên mờ mờ. Đầu ngón tay nàng lướt qua lướt lại, khiến hơi thở của Công Nghi Trưng trở nên nặng nề hơn, nhưng không phải vì đau đớn, “Tại sao lại có vết sẹo này? Là vết thương gì mà để lại sẹo không thể xóa mờ như thế?”Đây là điều Yến Tiêu phát hiện khi băng bó cho Công Nghi Trưng, ở ngay trái tim bên ngực trái của hắn có một vết sẹo đáng sợ, hình dáng như con rết, dài khoảng ba tấc, trông cực kỳ ghê người.Tu sĩ tu hành, phải trải qua lần lượt tôi thể rèn thể, các vết thương ngoài da hay nội thương đều sẽ tự lành lại mà không cần dùng thuốc, da thịt còn trở nên mịn màng như mới, càng đừng nói có đại tông sư như Minh Tiêu pháp tôn, sao mà trên người Công Nghi Trưng lại có vết sẹo không thể chữa lành?Từ nhỏ Yến Tiêu đã trải qua vô số vết thương trí mạng, hiện giờ trơn bóng như ngọc, hoàn hảo không chút tì vết.Công Nghi Trưng đối diện với ánh mắt nghi hoặc đầy thăm dò của Yến Tiêu, im lặng một lát rồi chậm rãi nói: “Cô biết mà, ta lớn lên ở Thần Tiêu Phái từ nhỏ.”Yến Tiêu gật đầu: “Khi ngươi còn nhỏ bị thương, phụ thân ngươi đưa ngươi đến Thần Tiêu Phái tìm thầy trị bệnh … Vết thương này là do khi đó sao?”“Phụ thân nói rằng, khi ông ấy bế ta trở về, trên người ta đã mang trọng thương, ngực trái bị xé rách, ngay giữa vết thương phát ra ánh sáng mờ mờ.” Công Nghi Trưng chậm rãi kể lại, “Với một đứa trẻ sơ sinh, chịu vết thương như vậy lẽ ra đã chết ngay lập tức, nhưng ta vẫn còn thoi thóp một hơi thở, phụ thân ta không biết phải làm gì, chỉ biết rằng Minh Tiêu pháp tôn của Thần Tiêu Phái là y giả giỏi nhất đương thời, lại có lòng nhân từ, liền đưa ta lên Thần Tiêu Phái.”“Sư tôn khi nhìn thấy vết thương trên ngực ta, đã nhận ra ánh sáng phát ra từ vết thương và nói rằng đó không phải là một vết thương bình thường, mà là do trong cơ thể ta ẩn chứa một đoạn đạo cốt. Có kẻ đã mổ lưng ta, có lẽ muốn lấy đi đạo cốt này, nhưng không thành công.” Công Nghi Trưng rũ mắt nói, “Ta may mắn không chết cũng là nhờ khí tức của đạo cốt bảo vệ, sư tôn đã dốc hết tâm sức mới có thể miễn cưỡng chữa khỏi vết thương cho ta, nhưng sức mạnh của đạo cốt quá bá đạo và mạnh mẽ, đôi khi sẽ lại làm vết thương ở ngực ta rách ra. Khi còn nhỏ, cơ thể ta vì bị thương nên vô cùng yếu ớt, nếu không ở lại Thần Tiêu Phái, e rằng sẽ gặp nguy hiểm thêm lần nữa. Hơn nữa trời sinh đạo cốt là một sự cám dỗ rất lớn đối với tà tu, phụ thân ta vì để bảo vệ ta, đã cầu xin sư tôn nhận ta làm đệ tử, cho ta ở lại Thần Tiêu Phái trưởng thành, đến khi ta tu thành Pháp Tướng và có đủ sức mạnh tự bảo vệ mình.”Yến Tiêu nghe xong mày khẽ nhíu lại, ánh mắt u tối: “Chẳng lẽ Phượng Thiên Linh năm đó muốn lấy đi đạo cốt của ngươi, nhưng không thành công. Hắn bắt cóc mẫu thân ngươi, có lẽ mục đích không phải vì bà, mà là vì ngươi?”“Khi đó ta vẫn còn trong bụng mẹ, làm sao hắn có thể tiên đoán được rằng ta sinh ra sẽ có đạo cốt?” Công Nghi Trưng khẽ lắc đầu, “Có lẽ hắn có phương pháp khác để biết, nhưng tất cả điều này chỉ là suy đoán. Chỉ khi tìm được hắn hoặc mẫu thân của ta, những câu trả lời này mới có thể được sáng tỏ.”Yến Tiêu ngẩng đầu nhìn Công Nghi Trưng: “Đạo cốt bẩm sinh là vạn năm hiếm gặp, vậy mà ngươi có, ta cũng có …”Yến Tiêu không cởi áo, nhưng Công Nghi Trưng đã từng thấy cơ thể nàng, làn da nàng tựa như mỹ ngọc không tì vết, không có lấy một vết sẹo.“Ta là khi bảy tám tuổi mới mọc ra đạo cốt.” nàng không rõ năm sinh của mình, cũng không biết chính xác mình bao nhiêu tuổi, chỉ có thể ước lượng dựa vào ký ức. “Khi đó, ta cũng không biết đó là gì, chỉ cảm thấy trong cơ thể luôn có một luồng khí ấm áp nâng đỡ ta, càng bị thương nặng, luồng khí ấy càng mạnh mẽ, giúp ta vượt qua những lần nguy kịch.”Nàng nhẹ nhàng nhắc đến những tháng ngày tựa địa ngục đó, nhưng Công Nghi Trưng nghe mà trái tim như bị siết chặt.Thấy được sự đau lòng trong ánh mắt hắn, Yến Tiêu khẽ mỉm cười: “Ta nghĩ có lẽ chính nỗi đau đớn khủng khiếp ấy đã kích thích sự hình thành của đạo cốt, khi bảy tám tuổi, ta cảm nhận được luồng khí ấy kết tụ thành hình, ta không dễ bị giết chết, vì đạo cốt giúp ta phục hồi vết thương nhanh hơn. Khô Sơn Ngũ Quỷ đã thí nghiệm vô số cực hình trên cơ thể ta, nhưng bọn họ không phát hiện ra sự tồn tại của đạo cốt. Mười năm trước, ta có được Sổ Sinh Tử nhận chủ, từng kẻ một trong bọn chúng đều bị ta lấy đi mạng sống.”Yến Tiêu sở hữu sức mạnh vô thượng khiến ác quỷ Âm Khư vừa thèm khát vừa e ngại, nhưng để có được tất cả điều này, nàng đã phải trả một cái giá khổng lồ.Mười vạn sinh linh nhỏ bé bị số phận đẩy vào Vô gian địa ngục, chỉ duy nhất một người sống sót, bò ra khỏi hố chôn vạn người và được Sổ Sinh Tử thừa nhận.Yến Tiêu cúi đầu nhìn Công Nghi Trưng:
“Ngươi có đạo cốt hộ thân, vết thương do kiếm khí gây ra hẳn sẽ nhanh chóng lành lại. Đêm nay ta sẽ hấp thu linh lực từ linh thạch, ngày mai ngươi sẽ hộ pháp cho ta. Chờ ta luyện hóa xong Dũng Linh Đan, chúng ta sẽ lên đường đến Ủng Tuyết Thành. Ta muốn xem thử kẻ nào dám làm tổn thương người của ta!”Lời nói của Yến Tiêu tràn đầy sát khí.“Người của cô?” Công Nghi Trưng bật cười khẽ, giọng điệu trêu chọc, “Là Thập Anh, hay là ta?”Hàng mi Yến Tiêu khẽ rung động, nàng nâng tay, nhẹ nhàng nâng cằm Công Nghi Trưng lên, đôi mắt phượng của nàng sâu thẳm như bóng tối không thấy đáy: “Lần sau, không cần chắn trước mặt ta.”“Tại sao?” Công Nghi Trưng hơi ngửa mặt, ánh mắt khóa chặt lấy Yến Tiêu, trong ánh mắt ấy ẩn chứa một nụ cười ấm áp, cùng sự dịu dàng không thể diễn tả bằng lời, “Cô sợ bản thân sẽ mềm lòng với ta, thậm chí… rung động vì ta sao?”Chân mày Yến Tiêu khẽ nhíu lại, trái tim nàng bất giác như bị thắt lại thành một nút rối. Nàng dời mắt, không biết bản thân đang trốn tránh điều gì, thậm chí không dám đối diện với ánh mắt của Công Nghi Trưng, trong đôi mắt ấy như có những tia lửa nhảy múa, sâu thẳm mà bỏng rát.Đây là cảm giác mà nàng chưa từng có trước đây, giống như đang mắc một món nợ không thể trả, gánh lấy một nghiệp quả mà mình không thể chịu đựng nổi.Yến Tiêu buông tay ra, định quay người rời đi, nhưng lại bị Công Nghi Trưng nắm lấy cổ tay. Lòng bàn tay hắn nóng hơn bình thường, như thể từng giọt máu từ cổ tay nàng chảy qua đó, rồi lại quay về trái tim nàng, luân hồi không dứt.Yến Tiêu cúi đầu nhìn Công Nghi Trưng: “Ngươi làm gì vậy?”Giọng nói của nàng thoáng một chút bối rối và hoang mang mà chính nàng cũng không nhận ra.Nhưng Công Nghi Trưng nghe ra, cũng thấy rõ ràng.“Cô trốn tránh cái gì?” Giọng hắn khàn đặc, yếu ớt, nhưng lại chứa đựng một niềm vui khó tả, hắn khẽ dùng lực, kéo Yến Tiêu vào lòng mình.Yến Tiêu vừa vùng vẫy đã đụng phải vết thương của Công Nghi Trưng, nghe tiếng rên khẽ của hắn, nàng liền cứng đờ, không dám động đậy thêm.“Ài …” Công Nghi Trưng vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng, một tiếng thở dài vang lên bên tai, lướt qua mái tóc lòa xòa bên thái dương, Yến Tiêu nghe được giọng nói trầm thấp của hắn khẽ cất lên:”Diêm Tôn thập điện, không sợ lời phỉ báng và tổn thương của thế nhân, cũng chẳng sợ sự tàn hại và mưu kế của ác quỷ… Nhưng hóa ra, điều cô sợ lại là lòng tốt của người khác.”Thân thể Yến Tiêu cứng đờ, hai tay từ từ siết chặt thành nắm đấm, nàng khàn giọng đáp:
“Trên đời này, mọi điều tốt đẹp đều phải trả giá. Lòng tốt… chỉ sợ ta không thể nhận nổi, cũng không có khả năng đền đáp.”“Phải trả giá thì đó là giao dịch, còn lòng tốt, không cần phải đền đáp.” Công Nghi Trưng phủ tay lên bàn tay đang siết chặt của nàng, khẽ hôn lên mái tóc mai của nàng.Yến Tiêu cúi đầu nhìn đôi bàn tay đan vào nhau của hai người, tay hắn thật đẹp, trắng trẻo như ngọc, các khớp xương cân đối, mười ngón thon dài, tựa như sinh ra để cầm quạt, nắm bút, viết nên xuân thu. Còn tay nàng, nhìn qua tưởng mềm mại trắng trẻo, nhưng thực ra lại vấy đầy máu tươi và tội nghiệt. Vậy mà hắn vẫn đuổi theo, nắm lấy tay nàng, để máu trên tay nàng làm vấy bẩn sự thuần khiết của hắn.“Công Nghi Trưng, ngươi là tiên môn thủ tọa cao khiết phong quang, còn ta là Diêm Tôn thập điện nhẫn tâm ác độc, đây là lời cảnh cáo cuối cùng của ta…” Yến Tiêu cụp mắt, giọng nói trầm thấp: “Bất kể ngươi có ý đồ gì, tiếp cận ta, ngươi chỉ sẽ thân bại danh liệt, mất sạch mọi thứ.”Nghe lời cảnh cáo của nàng, Công Nghi Trưng không hề tỏ ra sợ hãi hay do dự, ngược lại còn bật cười, tiếng cười mang theo vẻ vui sướng khó kìm.“Cô đang lo lắng cho ta sao? Lòng cô đã dao động… là lo sợ chính mình sẽ thua, hay lo ta sẽ thất bại?” Công Nghi Trưng siết chặt vòng tay, kéo nàng sát vào mình hơn, gục đầu vào bên cổ ấm áp của nàng, khẽ thì thầm: “Yến Tiêu, cô không phải Diêm Tôn nhẫn tâm ác độc…”“Trong truyền thuyết dân gian, Diêm Tôn không phải Quỷ Vương tội ác tày trời, mà là thần minh duy nhất trong Vô Gian địa ngục. Yến Tiêu, cô mới thật sự là vị thần có trái tim mềm yếu.”Hơi thở nóng rực phả vào sau tai nhạy cảm, khiến lòng Yến Tiêu khẽ rung động, nàng khàn giọng hỏi: “Vậy còn ngươi… ngươi là người như thế nào?”Nàng luôn cảm thấy mình không thể nhìn thấu được hắn.“Ta cũng không phải tiên môn thủ tọa cao khiết phong quang.” Trong ánh lửa hắt lên vách đá hang động, hai bóng hình giao hòa đan xen, giọng nói của Công Nghi Trưng vang lên, trầm thấp mà tha thiết: “Ta nguyện làm tín đồ duy nhất của cô.”
“Ngươi có đạo cốt hộ thân, vết thương do kiếm khí gây ra hẳn sẽ nhanh chóng lành lại. Đêm nay ta sẽ hấp thu linh lực từ linh thạch, ngày mai ngươi sẽ hộ pháp cho ta. Chờ ta luyện hóa xong Dũng Linh Đan, chúng ta sẽ lên đường đến Ủng Tuyết Thành. Ta muốn xem thử kẻ nào dám làm tổn thương người của ta!”Lời nói của Yến Tiêu tràn đầy sát khí.“Người của cô?” Công Nghi Trưng bật cười khẽ, giọng điệu trêu chọc, “Là Thập Anh, hay là ta?”Hàng mi Yến Tiêu khẽ rung động, nàng nâng tay, nhẹ nhàng nâng cằm Công Nghi Trưng lên, đôi mắt phượng của nàng sâu thẳm như bóng tối không thấy đáy: “Lần sau, không cần chắn trước mặt ta.”“Tại sao?” Công Nghi Trưng hơi ngửa mặt, ánh mắt khóa chặt lấy Yến Tiêu, trong ánh mắt ấy ẩn chứa một nụ cười ấm áp, cùng sự dịu dàng không thể diễn tả bằng lời, “Cô sợ bản thân sẽ mềm lòng với ta, thậm chí… rung động vì ta sao?”Chân mày Yến Tiêu khẽ nhíu lại, trái tim nàng bất giác như bị thắt lại thành một nút rối. Nàng dời mắt, không biết bản thân đang trốn tránh điều gì, thậm chí không dám đối diện với ánh mắt của Công Nghi Trưng, trong đôi mắt ấy như có những tia lửa nhảy múa, sâu thẳm mà bỏng rát.Đây là cảm giác mà nàng chưa từng có trước đây, giống như đang mắc một món nợ không thể trả, gánh lấy một nghiệp quả mà mình không thể chịu đựng nổi.Yến Tiêu buông tay ra, định quay người rời đi, nhưng lại bị Công Nghi Trưng nắm lấy cổ tay. Lòng bàn tay hắn nóng hơn bình thường, như thể từng giọt máu từ cổ tay nàng chảy qua đó, rồi lại quay về trái tim nàng, luân hồi không dứt.Yến Tiêu cúi đầu nhìn Công Nghi Trưng: “Ngươi làm gì vậy?”Giọng nói của nàng thoáng một chút bối rối và hoang mang mà chính nàng cũng không nhận ra.Nhưng Công Nghi Trưng nghe ra, cũng thấy rõ ràng.“Cô trốn tránh cái gì?” Giọng hắn khàn đặc, yếu ớt, nhưng lại chứa đựng một niềm vui khó tả, hắn khẽ dùng lực, kéo Yến Tiêu vào lòng mình.Yến Tiêu vừa vùng vẫy đã đụng phải vết thương của Công Nghi Trưng, nghe tiếng rên khẽ của hắn, nàng liền cứng đờ, không dám động đậy thêm.“Ài …” Công Nghi Trưng vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng, một tiếng thở dài vang lên bên tai, lướt qua mái tóc lòa xòa bên thái dương, Yến Tiêu nghe được giọng nói trầm thấp của hắn khẽ cất lên:”Diêm Tôn thập điện, không sợ lời phỉ báng và tổn thương của thế nhân, cũng chẳng sợ sự tàn hại và mưu kế của ác quỷ… Nhưng hóa ra, điều cô sợ lại là lòng tốt của người khác.”Thân thể Yến Tiêu cứng đờ, hai tay từ từ siết chặt thành nắm đấm, nàng khàn giọng đáp:
“Trên đời này, mọi điều tốt đẹp đều phải trả giá. Lòng tốt… chỉ sợ ta không thể nhận nổi, cũng không có khả năng đền đáp.”“Phải trả giá thì đó là giao dịch, còn lòng tốt, không cần phải đền đáp.” Công Nghi Trưng phủ tay lên bàn tay đang siết chặt của nàng, khẽ hôn lên mái tóc mai của nàng.Yến Tiêu cúi đầu nhìn đôi bàn tay đan vào nhau của hai người, tay hắn thật đẹp, trắng trẻo như ngọc, các khớp xương cân đối, mười ngón thon dài, tựa như sinh ra để cầm quạt, nắm bút, viết nên xuân thu. Còn tay nàng, nhìn qua tưởng mềm mại trắng trẻo, nhưng thực ra lại vấy đầy máu tươi và tội nghiệt. Vậy mà hắn vẫn đuổi theo, nắm lấy tay nàng, để máu trên tay nàng làm vấy bẩn sự thuần khiết của hắn.“Công Nghi Trưng, ngươi là tiên môn thủ tọa cao khiết phong quang, còn ta là Diêm Tôn thập điện nhẫn tâm ác độc, đây là lời cảnh cáo cuối cùng của ta…” Yến Tiêu cụp mắt, giọng nói trầm thấp: “Bất kể ngươi có ý đồ gì, tiếp cận ta, ngươi chỉ sẽ thân bại danh liệt, mất sạch mọi thứ.”Nghe lời cảnh cáo của nàng, Công Nghi Trưng không hề tỏ ra sợ hãi hay do dự, ngược lại còn bật cười, tiếng cười mang theo vẻ vui sướng khó kìm.“Cô đang lo lắng cho ta sao? Lòng cô đã dao động… là lo sợ chính mình sẽ thua, hay lo ta sẽ thất bại?” Công Nghi Trưng siết chặt vòng tay, kéo nàng sát vào mình hơn, gục đầu vào bên cổ ấm áp của nàng, khẽ thì thầm: “Yến Tiêu, cô không phải Diêm Tôn nhẫn tâm ác độc…”“Trong truyền thuyết dân gian, Diêm Tôn không phải Quỷ Vương tội ác tày trời, mà là thần minh duy nhất trong Vô Gian địa ngục. Yến Tiêu, cô mới thật sự là vị thần có trái tim mềm yếu.”Hơi thở nóng rực phả vào sau tai nhạy cảm, khiến lòng Yến Tiêu khẽ rung động, nàng khàn giọng hỏi: “Vậy còn ngươi… ngươi là người như thế nào?”Nàng luôn cảm thấy mình không thể nhìn thấu được hắn.“Ta cũng không phải tiên môn thủ tọa cao khiết phong quang.” Trong ánh lửa hắt lên vách đá hang động, hai bóng hình giao hòa đan xen, giọng nói của Công Nghi Trưng vang lên, trầm thấp mà tha thiết: “Ta nguyện làm tín đồ duy nhất của cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro