Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 32

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnTrời không biết đã sáng bao lâu, Yến Tiêu mới tỉnh lại trong vòng tay của Công Nghi Trưng.Pháp Tướng vốn không cần ngủ, vậy mà nàng lại ngủ thiếp đi, thậm chí còn ngủ trong lòng một người nam nhân, giữa chốn hoang vu đồng không mông quạnh.Có lẽ nàng thực sự quá mệt mỏi.Đã rất nhiều năm nàng chưa từng có được trải nghiệm gọi là “giấc ngủ”, khi còn nhỏ, nàng hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, dù khó khăn lắm mới thiếp đi, nàng cũng lập tức rơi vào những cơn ác mộng kinh hoàng hơn, sau đó hoặc là bị tỉnh giấc bởi mồ hôi lạnh đầm đìa, hoặc bị một cú đá mạnh làm cho bừng tỉnh.Sau này khi nắm trong tay Sổ Sinh Tử, kinh sợ Âm Khư, nàng cũng luôn cảnh giác mọi lúc, trong bóng tối có biết bao đôi mắt rình rập, chứa đầy ác ý và hung bạo, khiến nàng không dám thả lỏng dù chỉ một khắc.Thế nhưng ở trong vòng tay của Công Nghi Trưng, nàng lại buông lỏng cảnh giác, tháo bỏ mọi phòng bị, hương trầm gỗ thông thoảng qua khiến người an tâm, khiến nàng chìm vào giấc ngủ sâu. Nàng nằm nghiêng gối đầu lên cánh tay phải lành lặn của Công Nghi Trưng, mái tóc đen mượt mà gọn gàng buông sau gáy, cánh tay trái của Công Nghi Trưng khoác lên người nàng, ống tay áo rộng tựa chiếc chăn mỏng phủ nửa thân. Lòng bàn tay trái nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng, cả đêm áp sát khiến người nàng tựa hồ nhiều vài phần hơi ấm, dường như còn lưu lại hơi thở thuộc về hắn.Yến Tiêu thoáng giật mình tỉnh táo, ngẩng đầu lên liền bắt gặp nụ cười dịu dàng vương chút quyến luyến trong mắt Công Nghi Trưng.“Ngươi …” giọng nói vừa thốt ra có chút khàn khàn, Yến Tiêu vội hắng giọng, ho nhẹ vài tiếng, lòng hơi bực vì sự thất thố của bản thân, nhưng rất nhanh lại bình phục cảm xúc.Nàng phát hiện linh lực trong cơ thể đã khôi phục tràn đầy, xung quanh rải rác những linh thạch đã cạn kiệt linh lực, rõ ràng là khi nàng ngủ say, Công Nghi Trưng đã bày trận pháp để trợ nàng chữa thương.Yến Tiêu vội ngồi dậy, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng thầm thở dài đầy thất vọng — hương thơm trong lòng vẫn còn vương lại, nhưng Tôn chủ của hắn đã trở mặt không biết người, như thể sự ấm áp đêm qua chỉ là một giấc mộng.Nàng không bài xích sự gần gũi của hắn, nhưng cũng chỉ là gần gũi, chứ không phải thân mật. Công Nghi Trưng khẽ vuốt mái tóc dài đen nhánh của nàng, để nàng tựa vào lòng mình rồi ngủ thiếp đi, đợi khi nàng đã say giấc, hắn mới kết trận để chữa thương cho cả hai. Linh khí hóa thành chiếc chăn vô hình, mềm nhẹ mà phủ lên hai người, từng sợi linh khí nhẹ nhàng len lỏi vào giấc mộng, âm thầm xoa dịu những vết thương trong cơ thể.Công Nghi Trưng lẳng lặng nhìn hồi lâu, Yến Tiêu khi ngủ toát lên vẻ dịu dàng và ngây thơ hoàn toàn khác với ban ngày, như thể mọi chiếc gai nhọn đều hóa thành những sợi lông mềm mại, nàng không đề phòng mà bộc lộ mặt yếu ớt trước hắn, đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua vầng trán hơi nhíu lại của nàng, vuốt phẳng nếp nhăn trong giấc mơ, rồi ôm nàng vào lòng.Sự ấm áp như vậy dường như còn quý giá hơn cả những tiếp xúc thân thể. Đọc Full Tại Truyenfull.visionVì lời đánh cược ấy, Yến Tiêu chủ động đề nghị cùng hắn gi@o hoan, nhưng Công Nghi Trưng đã nhìn thấu tất cả, trong mắt Yến Tiêu khi đó không có tình ý, chỉ có dục vọng thắng thua. Lúc ấy, nàng xem Công Nghi Trưng là đối thủ, còn giờ đây nàng bằng lòng nằm trong vòng tay hắn mà ngủ say, mới là một tia nội tâm nàng thực sự hé mở ra.Yến Tiêu vẫn chưa hiểu được ý nghĩa trong sự thay đổi này, nàng kìm nén cảm giác bực bội, đứng dậy đi kiểm tra tình trạng của Thập Anh. Mèo nhỏ vẫn đang ngủ say, nhưng hơi thở đã mạnh hơn trước một chút, mọi thứ dường như đang chuyển biến theo chiều hướng tốt.Yến Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nói với Công Nghi Trưng: “Thương thế của ngươi chắc đã khá hơn nhiều rồi.”Công Nghi Trưng mỉm cười gật đầu.“Vậy ngươi giúp ta hộ pháp, ta muốn luyện hóa Dũng Linh Châu.” Yến Tiêu nói.Công Nghi Trưng nói: “Được.”Yến Tiêu mở hộp ra, thả Dũng Linh Châu ra, khi nó định bỏ trốn, nàng lập tức dùng linh lực bắt được nó lần nữa.Dũng Linh Châu có một sợi ý thức của Dạ Dạ Tâm, lực lượng tác động từ bên ngoài, nó cảm nhận được uy hiếp như đã từng quen biết, nhuệ khí của nó liên tiếp bị áp chế mài mòn, đến giờ chỉ còn lại vẻ ủ rũ không chút sức chiến đấu, nó tượng trưng động đậy vài cái, ánh sáng đỏ rực bắn ra bốn phía rồi dần thu lại, cuối cùng hóa thành một viên ngọc châu đỏ óng ánh, để lộ ra hình dáng thật sự của mình.Nó không có thực thể, chỉ là một luồng khí đang bốc cháy, thực sự giống như một vầng mặt trời rực rỡ nằm trong lòng bàn tay.Yến Tiêu cảm nhận được sự khuất phục và ngoan ngoãn của Dũng Linh Châu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nàng nín thở ngưng thần, dẫn luồng khí ấy vào trong thần khiếu của mình.Trong thần khiếu, thức hải bất chợt trở nên nóng rực, tựa như một mặt trời từ trong bóng tối vươn lên, ánh sáng ấm áp nhanh chóng chiếu rọi đến từng góc nhỏ.Ý thức của Yến Tiêu hoàn toàn chìm vào trong thức hải, nàng ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời đang âm thầm bừng cháy, không biết vì sao nàng lại có một loại cảm giác quen thuộc, khiến nàng không kìm được mà tiến thêm một bước, đưa tay ra chạm vào nó.Đầu ngón tay bất chợt nóng lên, một luồng sức mạnh không thể kháng cự kéo nàng vào một giấc mộng kỳ lạ, đầy những sắc màu biến ảo.Cơn nóng từ đầu ngón tay lan ra như gợn sóng, ấm áp dần lên trong lòng bàn tay, nàng cảm nhận rõ ràng rằng mình đang đan mười ngón tay với ai đó, lòng bàn tay áp sát, và hơi ấm ấy chính là từ bàn tay người kia truyền đến.Màn sương trắng bao phủ xung quanh từ từ tan biến, Yến Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt — là Công Nghi Trưng, mà cũng không hẳn là Công Nghi Trưng.Không biết có phải do giấc mộng bóp méo hiện thực, người đang đan mười ngón tay với nàng mang khuôn mặt giống hệt Công Nghi Trưng, nhưng lại có điểm không giống hắn. Công Nghi Trưng thường mang vẻ ôn hòa, nhã nhặn, trong ánh mắt luôn ánh lên sự kiên định khó lòng lay chuyển, cùng với mũi nhọn khó nhận ra. Nhưng người trước mặt, tuy có khuôn mặt tương tự hắn, ánh mắt lại dịu dàng hơn rất nhiều — và thoáng nét bi thương.Một nụ hôn nhẹ rơi xuống giữa chân mày của Yến Tiêu, lần theo sống mũi thẳng tắp mà chạm khẽ, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại của nàng, nàng mất đi quyền kiểm soát cơ thể mình, bị nhẹ nhàng đè xuống chiếc đệm gấm đỏ, mơ hồ nhìn thấy ánh nến và chữ hỷ từ xa. Có lẽ cảm nhận được sự thất thần của nàng, người đó không hài lòng mà tăng thêm lực trên môi, những ngón tay thon dài lướt qua, gỡ từng lớp hỉ phục màu đỏ bao phủ trên người nàng, đầu ngón tay hơi thô ráp mơn trớn làn da mềm mại, phác họa từng đường cong uyển chuyển trên cơ thể nàng.Yến Tiêu như một kẻ tỉnh táo đứng ngoài cuộc, nhưng lại liên tục bị kéo chìm vào dòng xoáy mê loạn, cảm giác trên cơ thể quá nhạy bén, cảnh tượng trước mắt rõ ràng đến mức đáng sợ, chỉ riêng thính giác của nàng bị tước đoạt, nàng thấy đôi môi của người kia khẽ mở rồi khép, nhưng không thể nghe được hắn nói gì.Để tránh linh lực tràn ra trong quá trình luyện hóa Dũng Linh Đan gây ra dị tượng, Công Nghi Trưng dựng lên một kết giới, ngăn cách sự cảm nhận từ bên ngoài. Hắn mang vẻ mặt nghiêm trọng, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Yến Tiêu.Luồng khí nóng rực như mặt trời ấy hoàn toàn tiến vào trong thần khiếu của nàng, hai hàng chân mày bất giác nhíu chặt lại, ánh lên vẻ đau đớn. Một lúc lâu sau, nàng thở phào nhẹ nhõm, mặt mày giãn ra, dường như đã thuần phục được luồng lửa dữ dội ấy. Tuy nhiên, chỉ trong giây lát, giữa chân mày nàng lại hiện lên nếp nhăn, hơi thở trở nên gấp gáp và hỗn loạn, làn da trắng như tuyết điểm thêm sắc hồng như phấn.“Yến Tiêu?” Công Nghi Trưng tiến lại gần, khẽ gọi một tiếng.Không có Vi Sinh Minh Đường bên cạnh, hắn không biết việc luyện hóa Dũng Linh Đan sẽ gây ra dị tượng gì, thấy biểu hiện kỳ lạ của Yến Tiêu, hắn cũng có chút khẩn trương, liền đưa tay áp lên thần khiếu của nàng để kiểm tra tình hình, nhưng vừa chạm vào, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay nàng khiến hắn sửng sốt, đôi mày khẽ nhíu lại.Mặt nàng nóng đến bất thường.Chẳng lẽ Dũng Linh Đan gặp trục trặc? Chẳng lẽ kẻ thần bí chưa từng lộ diện kia đã động tay động chân với Dũng Linh Đan?Công Nghi Trưng lo lắng Yến Tiêu gặp chuyện ngoài ý muốn, tách ra một sợi thần thức tiến vào trong thần khiếu và thức hải của Yến Tiêu, dẫu biết điều này đối với hai bên mà nói đều rất nguy hiểm, nhưng hắn không thể không mạo hiểm.Nhưng mà ngay khi thần thức vừa định xâm nhập vào thần khiếu của Yến Tiêu, cổ tay của hắn đột nhiên bị Yến Tiêu giữ chặt, Công Nghi Trưng kinh ngạc cúi đầu, liền bắt gặp đôi mắt u ám.Mắt phượng đen nhánh sâu thẳm mờ mịt hơi nước, hình như có nghi hoặc và mê mang, còn ẩn giấu bảy phần run rẩy và rùng mình.— Tẩu hỏa nhập ma?Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Công Nghi Trưng, Yến Tiêu đã buông tay, hàng mi cụp xuống, nhịp thở rối loạn cũng dần dần trở lại bình thường.“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?” Công Nghi Trưng ôn thanh hỏi.Yến Tiêu không ngước mắt nhìn Công Nghi Trưng, sợ bản thân không nhịn được nhớ lại những gì vừa thấy và cảm nhận trong giấc mộng. Nàng ho nhẹ một tiếng che giấu sự bối rối của mình, rũ mắt nói: “Không có gì.”Nàng chỉ là vừa rơi vào một ảo cảnh, trải qua một giấc mộng, có lẽ vì sự ấm áp vô thức đêm qua, còn có những lời hắn nói đã khắc sâu trong tâm trí nàng, khiến nàng mơ một giấc mộng đầy sắc thái rực rỡ.Nếu không phải mộng, thì còn là gì nữa?Yến Tiêu lắc đầu, cố gắng xua tan những hình ảnh đó ra khỏi tâm trí — so với sự quấn quýt của thân thể, điều đáng sợ hơn là trái tim nàng cũng không kiểm soát được, liên tục trôi nổi trong cảm giác hỗn loạn.Điều này sẽ khiến nàng trở nên yếu mềm và dễ dàng bị tổn thương, nàng phải kìm nén thứ tình cảm không nên tồn tại này.Công Nghi Trưng không biết về giấc mộng hoang đường của nàng, chỉ nghĩ rằng nàng chưa quen với linh lực của Dũng Linh Đan.“Ta vừa rồi lo lắng cô gặp chuyện bất trắc nên mới muốn tách một sợi thần thức để kiểm tra, không biết có gây tổn thương đến cô hay không?”Yến Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm — thì ra người cắt ngang giấc mộng ấy là Công Nghi Trưng, may thật, bằng không cứ tiếp tục nữa ….Yến Tiêu cố gắng trấn định, nhàn nhạt cười nói: “Ta không sao, Dũng Linh Đan đã luyện hóa xong.”Nàng khép hờ đôi mắt, cảm nhận luồng linh khí tràn đầy trong thần khiếu và kinh mạch, hít sâu một hơi, đôi tay nắm chặt, mắt phượng bừng sáng, một luồng linh khí mạnh mẽ và dồi dào bỗng chốc bùng phát, tỏa ra quanh nàng, làm tung bay vạt áo và mái tóc đen như mực.Chỉ riêng luồng sức mạnh này đã đủ sánh ngang với chưởng giáo bảy tông, càng đừng nói nàng còn nắm giữ pháp tắc thần khí Sổ Sinh Tử. Đây chính là nguyên nhân Đạo Minh giám sát nàng mười năm, người như vậy nếu ra khỏi Âm Khư, nếu bước vào nhân gian, nếu có ý đồ bất chính, thì sẽ là một trận hạo kiếp đối với thế gian này.Chính là Công Nghi Trưng rất rõ ràng, Yến Tiêu không phải Quỷ Vương tàn nhẫn thích giết chóc như trong lời đồn, ở trước mặt lực lượng hoàn toàn áp đảo phía trên mình như vậy, hắn không lộ ra sự sợ hãi và kiêng dè, chỉ có vui mừng và thưởng thức.Yến Tiêu cảm nhận được lực lượng cuồn cuộn vô tận, cuối cùng trên mặt hiện lên nụ cười, mắt phượng sáng ngời có thần, nàng ngậm cười nhìn Công Nghi Trưng: “Tại sao lại nhìn ta như vậy, ngươi không sợ sao?”“Tại sao phải sợ?” Công Nghi Trưng khẽ cười một tiếng, “Ta cầu còn không được.”— Như vậy sẽ không còn ai có thể làm nàng bị thương nữa.Công Nghi Trưng thầm nghĩ trong lòng.Yến Tiêu nghĩ cũng thấy phải, Dũng Linh Châu này vốn chính là hắn hao hết tâm sức tìm cho nàng, ánh mắt nhìn Công Nghi Trưng cũng dịu dàng hơn vài phần.“Được, ngươi cứ chờ xem …” Yến Tiêu chăm chú nhìn Công Nghi Trưng, chậm rãi nói, “Kẻ làm tổn thương ngươi, ta nhất định bắt hắn trả giá gấp mười lần!”Vi Sinh Minh Đường ở trong dược viên lo lắng chờ đợi suốt một ngày một đêm, cả đêm không yên giấc, chỉ cần nghe thấy chút tiếng động, hắn liền lập tức ra ngoài nhìn ngóng. Cuối cùng qua giờ Ngọ, hắn mới thấy hai bóng dáng quen thuộc cưỡi gió bay đến, hạ xuống trong dược viên.Vi Sinh Minh Đường vội vàng chạy tới, vừa định hỏi về tình trạng của Thập Anh thì liền thấy mèo nhỏ lông đỏ trong lòng Yến Tiêu, đang hôn mê bất tỉnh, hơi thở yếu ớt.Vi Sinh Minh Đường thất kinh, lo lắng hỏi:
“Thập Anh làm sao vậy?”YếnTiêu không trả lời, trực tiếp lướt qua Vi Sinh Minh Đường mà bước vào trong phòng. Vi Sinh Minh Đường vội vàng theo sau, Công Nghi Trưng đi sau một bước, kể lại sự việc đã trải qua cho Vi Sinh Minh Đường.“Pháp Tướng tôn giả đả thương Thập Anh?” Vi Sinh Minh Đường nhíu mày, lo lắng sốt ruột, “Có phải bị thương đến yêu đan không?”“Ừ.” Công Nghi Trưng gật đầu, sắc mặt nặng nề, “Ta đã nghĩ cách ổn định hơi thở của nàng, nhưng muốn chữa lành vết thương trên yêu đan, cần hấp thu thêm yêu khí.”Đôi mắt Vi Sinh Minh Đường sáng lên: “Ta có cách!”“Ta biết huynh có cách. ” Công Nghi Trưng khẽ mỉm cười, “Cho nên mới đưa Thập Anh về đây giao cho huynh.”Vi Sinh Minh Đường nhanh chóng đi tới một góc của dược viên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một chiếc lá xanh to như chiếc quạt, chiếc lá khẽ run lên, sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Vi Sinh Minh Đường, như thể đang đáp lại hắn.“Hoa huynh, bằng hữu của ta bị thương nặng ở yêu đan, cần hấp thu yêu khí, có thể cho ta mượn quả của huynh dùng một chút được không?” Vi Sinh Minh Đường khẩn thiết cầu xin.Chiếc lá xanh dường như đang do dự, nó lay động qua lại, tạo nên một làn gió nhẹ thoảng qua.Công Nghi Trưng nhìn cảnh tượng này, cảm thấy thú vị, hắn nhận ra dường như chỉ có Vi Sinh Minh Đường mới hiểu được ngôn ngữ của những loài linh hoa dị thảo chưa hóa hình này, hắn liền hướng về chiếc lá xanh, nói: “Đương nhiên là bằng hữu rất quan trọng, giống như các ngươi vậy.”Chiếc lá xanh dường như suy nghĩ thêm một chút, rồi cuối cùng cũng từ từ mở ra, ngay sau đó, vô số lá xanh khác cũng đồng loạt xòe rộng, để lộ ra những quả màu hồng thẫm được che chắn kỹ lưỡng bên trong. Những quả này chỉ nhỏ bằng quả nhãn, kết thành từng chùm như nho, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào và nồng đậm, nếu không được những chiếc lá bảo vệ, hương thơm này hẳn sẽ thu hút vô số yêu thú đến tranh đoạt.Vi Sinh Minh Đường mừng rỡ, trên mặt lộ rõ vẻ biết ơn, nói: “Đa tạ Hoa huynh đã nén đau cho đi báu vật, ta nhất định sẽ tìm thêm yêu tâm để bù đắp cho các ngươi.”Vi Sinh Minh Đường nói rồi nhẹ nhàng tiến lên, cẩn thận hái xuống một quả.Sau khi Vi Sinh Minh Đường hái xong, những chiếc lá xanh lại từ từ khép lại, cẩn trọng che chở những quả còn lại.Yến Tiêu đặt Thập Anh lên giường của Vi Sinh Minh Đường, dùng chăn mỏng xếp thành một cái ổ nhỏ, Thập Anh nằm gọn trong chiếc ổ ấm áp và mềm mại. Yến Tiêu đặt lòng bàn tay lên đầu nhỏ của Thập Anh, linh lực dịu dàng mà chảy vào trong cơ thể nàng, đôi tai nhỏ của Thập Anh khẽ rung, rồi từ từ mở mắt, đôi mắt mèo màu hổ phách nhìn Yến Tiêu, khẽ “meo” một tiếng.Yến Tiêu hiểu được lời của Thập Anh, giọng nàng tuy yếu ớt nhưng lại tràn đầy vui mừng:
— Cung nghênh Tôn chủ quy vị!”Thập Anh cảm nhận được sức mạnh cường đại như trước đây của Yến Tiêu.Yến Tiêu khẽ cười, ánh mắt phượng cũng trở nên dịu dàng vài phần — Thập Anh tự mình chịu thương nặng như vậy, nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến nàng.“Thập Anh, ngươi hãy dưỡng thương cho tốt. Tôn chủ nhất định sẽ giúp ngươi báo thù.” Yến Tiêu dịu giọng nói.Lúc này, Vi Sinh Minh Đường hai tay nâng trái chu quả, hối hả chạy vào phòng, chạy đến bên giường thì thấy Thập Anh đã mở mắt, hắn mới nhẹ nhõm thở phào, vội nói: “Đây là quả của Ngũ Trọc Hoa yêu, có thể chữa lành vết thương trên yêu đan.”Yến Tiêu không am hiểu đạo hoa cỏ, còn Công Nghi Trưng thì hiểu biết bảy, tám phần, nhưng chỉ có Vi Sinh Minh Đường là không chỉ tinh thông mà còn rất giỏi trồng trọt.Trước khi đến đây, Công Nghi Trưng đã nói qua với Yến Tiêu về việc này, Ngũ Trọc Hoa yêu lấy trái tim yêu thú làm thức ăn, rễ của nó hấp thụ ác khí từ yêu tâm, nở ra hoa ăn thịt, cuối cùng kết thành lại là thánh quả Vô Trọc tinh khiết nhất. Vô luận là kim đan hay yêu đan bị thương, chỉ cần không bị phá hủy hoàn toàn, nó đều có thể tu bổ vết nứt, giúp đan phục hồi.Cây Ngũ Trọc Hoa yêu của Vi Sinh Minh Đường này cũng không biết được tìm thấy từ ngóc ngách nào trong núi sâu, bởi vì trong núi thiếu dinh dưỡng nên mãi không phát triển được, Vi Sinh Minh Đường liền đem nó về trồng trong dược viên, cho nó linh nhưỡng tốt nhất, bỏ ra số tiền lớn để mua yêu tâm của ác yêu, nuôi nó đến sức sống tràn đầy, cuối cùng kết ra một chùm quả.Hoa yêu này tuy rằng chưa hóa hình, nhưng đã có linh trí, chỉ là không thể mở miệng, cũng chỉ có Vi Sinh Minh Đường có thể giao tiếp với nó. Trước kia bởi vì ngộ thương con mèo của Vi Sinh Minh Nhuy, suýt nữa bị Vi Sinh Nghiêu thiêu hủy, vẫn là Vi Sinh Minh Đường liều mạng bảo vệ nó. Cỏ cây vô tâm cũng có tình, hoa cỏ khắp vườn này đều coi Vi Sinh Minh Đường là bạn tốt, Vi Sinh Minh Đường cần vài quả, chúng tuy rằng không nỡ, nhưng cũng không từ chối.Yến Tiêu thấy vẻ mặt gấp gáp không giống giả vờ của Vi Sinh Minh Đường, cũng tin tưởng lời Công Nghi Trưng nói, liền nhường chỗ, giao Thập Anh lại cho Vi Sinh Minh Đường.Vi Sinh Minh Đường ngồi nghiêng bên giường, cẩn thận nâng đầu mèo nhỏ lên, nhẹ nhàng đưa quả tỏa ánh sáng rực rỡ vào trong miệng mèo nhỏ.Mèo nhỏ liếm liếm khóe miệng, híp mắt, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng, vẫn còn thèm.Thánh quả kia vào bụng, cách lớp lông cũng có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ, chỉ thấy cái bụng mèo nhỏ hơi phập phồng lờ mờ có ánh sáng, cùng với hô hấp một sáng một tối, lông ảm đạm trên người cũng dần dần có một chút sáng rọi.Đợi linh lực thánh quả bị hoàn hoàn hấp thụ, mèo nhỏ trên giường liền biến mất, thay vào đó chính là Thập Anh hóa thành hình người.Khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của Thập Anh vẫn hiện rõ vẻ yếu ớt và tiều tụy, môi đỏ cũng mất đi sắc máu, chỉ có đôi mắt mèo màu hổ phách vẫn còn chút sáng, nhìn thẳng vào Yến Tiêu: “Tôn chủ, người đó là một kiếm tu, rất lợi hại, ngài nhất định phải cẩn thận.”“Quả nhiên là tên áo choàng đen trong sương mù kia.” trong mắt Yến Tiêu dâng lên sát ý dày đặc, nắm chặt đôi tay, đốt ngón tay trắng bệch, “Một con chuột giấu đầu hở đuôi, nếu không phải hắn chạy nhanh, hôm qua đã phải chết dưới Sổ Sinh Tử.”Vi Sinh Minh Đường nhìn khuôn mặt không còn sức sống của Thập Anh, không khỏi có chút đau lòng, lẩm bẩm một câu: “Bản thân cô bị thương thành như vậy, còn lo lắng cho người khác …”Thập Anh lúc này mới nhớ tới Vi Sinh Minh Đường, nàng liếm môi, nghĩ đến quả ngọt vừa rồi, cảm giác trong miệng lại ứa nước bọt.“Vi Sinh Minh Đường, quả vừa nãy ngon quá, ngươi còn quả nào nữa không?” đôi mắt Thập Anh sáng rực nhìn Vi Sinh Minh Đường.Vi Sinh Minh Đường thở dài ở trong lòng, hắn đã hiểu, con mèo này chỉ khi nhìn thấy Yến Tiêu và đồ ăn ngon mới có ánh sáng trong mắt.“Thánh quả Vô Trọc mỗi ngày chỉ có thể ăn một quả, ăn nhiều thân thể của cô cũng không tiêu hóa được.” Vi Sinh Minh Đường giơ tay phủ lên giữa mày Thập Anh, chỉ cảm thấy xúc tua hơi lạnh, không còn độ ấm cùng sức sống như hồi trước, “Yêu đan của cô bị thương rất nặng, sợ rằng phải ăn thánh quả liên tục bảy ngày, mới có thể chữa khỏi thương tổn.”“Vậy ngươi hái bảy quả để ta mang theo!” Thập Anh cũng không biết thánh quả kia là thứ gì, trong lòng cảm thấy cũng chỉ là trái cây mà thôi, hái mấy quả cũng không có gì, “Sức mạnh của Tôn chủ khôi phục, chúng ta có thể đi Tiệt Thiên Giáo cứu Thất ngốc!”Vi Sinh Minh Đường nghe vậy, không khỏi nói thầm một câu: “Thất Sát kia cùng cô có quan hệ gì, mà cô khẩn trương tìm hắn như vậy?”Không phải chỉ là một Vô Thường Sử phổ phổ thông thông thôi sao?Công Nghi Trưng từng gặp Thất Sát, liền giải thích nói: “Thất Sát đã cứu mạng Thập Anh.”Trước đây Thập Anh nhận hết lăng ngược, mạng treo một đường, là Thất Sát liều chết cầu xin Yến Tiêu cứu mạng Thập Anh, cảm tình của hai người tất nhiên là không tầm thường.Vi Sinh Minh Đường chưa từng gặp Thất Sát, nhưng nghe Công Nghi Trưng nói như vậy, tức khắc sinh ra vài phần địch ý, lẩm bẩm một câu: “Tôn chủ không phải nói, hắn tạm thời sẽ không chết sao?”Thập Anh không để ý tâm tư nhỏ của Vi Sinh Minh Đường, đôi mắt mèo màu hổ phách chỉ nhìn chằm chằm Yến Tiêu.Yến Tiêu lại lắc đầu: “Thập Anh, ngươi ở lại dưỡng thương, đợi vết thương lành, thì hội họp với ta. Ta và Công Nghi Trưng muốn đến Ủng Tuyết Thành trước.”Vi Sinh Minh Đường cũng nói: “Đúng vậy, thánh quả Vô Trọc không thể dính vật bẩn, sau khi hái xuống trong vòng nửa khắc phải ăn, nếu không sẽ mất đi công dụng, cô vẫn nên ở lại nơi này dưỡng thương cho tốt trước, bằng không đi theo cũng không giúp được gì, còn khiến Tôn chủ nhà cô phân tâm bảo vệ cô.”Thập Anh tủi thân mà cúi đầu, nhưng cũng không thể phủ nhận Vi Sinh Minh Đường nói chính là sự thật.Về điểm tư tâm ti tiện của Vi Sinh Minh Đường, Công Nghi Trưng nhìn đến rõ ràng, hắn nén cười lắc đầu thở dài.Công Nghi Trưng nói: “Hôm qua sư môn truyền âm, bảo ta hai ngày sau đi tới Ủng Tuyết Thành, gặp mặt Phá Nguyệt kiếm tôn, hiện giờ hai mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu của Đạo Minh đều nằm trong tay kiếm tôn.”Môn phái dài lâu nhất trong Đạo Minh bảy tông, ngoại trừ chùa Huyền Thiên, thì là Ủng Tuyết Thành. Chùa Huyền Thiên hơn ở truyền đạo xa xăm, tín đồ vô số, mà Ủng Tuyết Thành tuy rằng ít người, lại thế cường, tuy thanh bần, lại thuần túy. Một người một kiếm một lòng, đủ để khai thiên phá nguyệt, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thành chủ Ủng Tuyết Thành hiện giờ, thiên hạ đệ nhất kiếm tu, chính là Phá Nguyệt kiếm tôn Tạ Chẩm Lưu. Ông nhậm chức chưởng giáo đã hơn bốn trăm năm, nhưng cũng giống như nhiều đời thành chủ, kiếm tu mạnh nhất chưa chắc đã là chưởng giáo tốt nhất, ông có thể một kiếm phá nguyệt, lại sợ đối diện việc quản lý, cũng không thông thạo tục vụ. Bởi vậy ba trăm năm qua, Đạo Minh bảy tông đều mưu tính các cách để lớn mạnh thân mình, chỉ có Ủng Tuyết Thành ôm kiếm giữ cũ, giữ vững nghèo nàn.Bá tánh địa phương khác đều nhận ơn huệ của các đại tông môn phát triển mà có một cuộc sống giàu có và sung túc, nhưng Tây Châu lại không có phần phúc khí này, trong lòng không khỏi có chút oán hận. Tiệt Thiên Giáo chính là ở thời điểm này bắt đầu truyền giáo, từng chút chiếm lấy địa bàn của Ủng Tuyết Thành, ở Tây Châu thu nạp tín đồ, phạm vi thế lực lớn mạnh. Đợi khi Ủng Tuyết Thành lấy lại tinh thần, Tiệt Thiên Giáo đã có được một lượng tín đồ khổng lồ ở Tây Châu.Lúc đó tuy giáo lý của Tiệt Thiên Giáo có tranh luận, nhưng hành sự lại rất quang minh lỗi lạc, kiếm tu tu luyện nhiều là tru tà kiếm, trừng ác tru tà đều có một tay, mà Tiệt Thiên Giáo liền bổ khuyết chỗ trống Ủng Tuyết Thành xem nhẹ, bọn họ ban ân huệ cho bá tánh, chữa trị bệnh hoạn, dạy học cho trẻ con, khiến người sống yên vui, khiến người chết an giấc ngàn thu.Đạo Minh nhận định Tiệt Thiên Giáo là danh môn chính phái, không tranh đấu lợi ích với Ủng Tuyết Thành, lại có thể mang đến chỗ tốt đáng kể cho bá tánh Tây Châu, bởi vậy thế lực của Tiệt Thiên Giáo càng nhanh chóng mở rộng hơn, một đường hướng đông, rồi vươn tay duỗi tới Bắc Địa, thậm chí chạm đến phạm vi thế lực của chùa Huyền Thiên.Giáo lý của Tiệt Thiên Giáo và chùa Huyền Thiên không giống nhau, Tiệt Thiên Giáo cho rằng sống ở đời, tận hưởng niềm vui trước mắt, chỉ có tự tại, mới có thể cách hận thù. Chùa Huyền Thiên lại tuyên dương sinh mà đau khổ, vãng sinh cực lạc, hành thiện tích đức, kiếp sau vô ưu. Tín đồ hai bên nhiều lần bạo phát tranh luận giáo lý, thậm chí ẩu đả đổ máu, tín đồ Tiệt Thiên Giáo cười nhạo quy định, phạm vi hoạt động của hành giả chùa Huyền Thiên, hành giả chùa Huyền Thiên mắng chửi tín đồ Tiệt Thiên Giáo hành sự bội nghịch, vô pháp vô thiên.Một bên cho rằng thiên đạo là vô đạo, có thể chặt đứt và thay thế, một bên lại cho rằng thiên đạo huyền diệu mà khó dò, nên thuận lòng trời mà làm. Hai bên tranh cãi không dứt, cơ nghiệp vạn năm của chùa Huyền Thiên xuất hiện lung lay, rất nhiều đệ tử trong môn bắt đầu hoài nghi tín ngưỡng của mình có sai lầm hay không, bất đắc dĩ, chưởng giáo chùa Huyền Thiên khẩn cầu Liễm Nguyệt đạo tôn chủ trì công đạo, triệu tập hội nghị Đạo Minh, muốn đem Tiệt Thiên Giáo định nghĩa là tà giáo, trục xuất khỏi chính tông của Đạo Minh.Liễm Nguyệt đạo tôn trăm năm không lộ mặt, cũng bị ép hiện thân một lần, đến đi như gió thoảng, chỉ cười nói một câu: “Bổn tọa không biết thiên đạo là gì, chỉ biết đạo không chịu được tranh luận là tà đạo, đạo không cho phép tranh luận là bá đạo.”Chưởng giáo chùa Huyền Thiên nghe vậy như bị đánh một đòn cảnh tỉnh, chấp tay trước ngực, ảm đạm cúi đầu.Tiệt Thiên Giáo như được ủng hộ, tự nhận là chính đạo, muốn trở thành tông môn thứ tám của Đạo Minh. Chùa Huyền Thiên tuy rằng không thể định Tiệt Thiên Giáo là tà giáo, nhưng căn cơ chùa Huyền Thiên vững chắc, vạn năm qua hành thiện vô số, được bá tánh mười bốn châu ủng hộ, cũng có sự giúp sức của sáu vị chưởng giáo, bởi vậy Tiệt Thiên Giáo vẫn bị chặn ngoài nghị sự đoàn của Đạo Minh. Mà hành giả của chùa Huyền Thiên ở các châu còn lại cũng bắt đầu hành động, dùng đủ mọi cách cản trở Tiệt Thiên Giáo truyền giáo thu nhận đồ đệ. Thế lực của Tiệt Thiên Giáo cuối cùng bị hạn chế ở trong phạm vi một phần Tây Châu và Bắc Địa, chính thức trở mặt với Đạo Minh.Đáng lẽ phải đứng ra đối đầu trực diện với Tiệt Thiên Giáo, nhưng Ủng Tuyết Thành ngược lại có quan hệ khá tốt với Tiệt Thiên Giáo, bởi vì những kiếm tu này có suy nghĩ quá thuần túy và đáng yêu, những cuộc tranh cãi về đạo thống và giáo lý sẽ chỉ khiến họ nhíu mày — thật phiền mà, đừng quấy rầy ta luyện kiếm!Tiệt Thiên Giáo giúp Ủng Tuyết Thành làm những việc mình không làm được, đám kiếm tu Ủng Tuyết Thành liền có thể chuyên tâm luyện kiếm, bọn họ cảm kích còn không kịp, làm sao sẽ đuổi người được …Loại hòa thuận không thể tưởng tượng này, khiến Ủng Tuyết Thành trở thành tông môn hữu hảo duy nhất được Tiệt Thiên Giáo tán thành.Bởi vậy việc giáo chủ Tiệt Thiên Giáo giao dịch Dẫn Phượng Tiêu, Đạo Minh bảy tông cho rằng, chưởng giáo Ủng Tuyết Thành Tạ Chẩm Lưu là người được chọn thích hợp nhất. Nếu Liễm Nguyệt đạo tôn chịu mở miệng, vậy hẳn là càng tốt, nhưng mà Đạo tôn một lòng đóng cửa nuôi hoa, đừng nói một mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu, năm đó mất Thất bảo, bà đều không để bụng, lại có ai có thể mời bà mở miệng được. Kiếm tôn Tạ Chẩm Lưu cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận việc khó nhọc này.“Trong tay ngươi có bốn mảnh nhỏ, sư môn là muốn ngươi giao cho kiếm tôn.” Yến Tiêu nhìn Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng nhìn thấy trong mắt Yến Tiêu ẩn chứa địch ý và sát ý, thở dài: “Ta biết, cô hoài nghi kiếm tôn và áo choàng đen trong sương mù có quan hệ. Nhưng ta đã gặp kiếm tôn, ông ấy tâm tư cực kỳ thuần túy, ngoại trừ kiếm tâm, không còn niệm khác.”“Kiếm khí như vậy, ngoại trừ Phá Nguyệt kiếm tôn Tạ Chẩm Lưu, còn có thể là ai?” Yến Tiêu không cho là đúng, “Biết người biết mặt không biết lòng, ta thấy nhiều ác quỷ họa mặt, lòng người quỷ quyệt, người đó có phải Tạ Chẩm Lưu hay không, chúng ta thấy kiếm khí thì sẽ biết.”Công Nghi Trưng không muốn cãi nhau với nàng, chỉ nói: “Lần này ta phụng mệnh sư môn đi đến Ủng Tuyết Thành, là vì hỗ trợ kiếm tôn, hoàn thành giao thiệp với Tiệt Thiên Giáo, thu hồi mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu cuối cùng.”Yến Tiêu nói: “Với tài ăn nói của Công Nghi Trưng ngươi, mặt mũi kiếm tôn, muốn nói chuyện với giáo chủ Tiệt Thiên Giáo, hẳn là không khó.”Công Nghi Trưng cười nói: “Tôn chủ quá khen, ta cũng chưa từng gặp giáo chủ Tiệt Thiên Giáo, nghe nói người này trái tính trái nết, vui buồn thất thường, không dễ sống chung.”Vi Sinh Minh Đường lẩm bẩm một câu: “Có thể so với Diêm Tôn khó sống chung?”Thập Anh nâng mí mắt, giơ tay lên, đánh Vi Sinh Minh Đường một cái, lại bởi vì trọng thương, cái tát này mềm như bông, giống như đang làm nũng dừng ở trên cánh tay Vi Sinh Minh Đường.Thập Anh trừng mắt mèo căm tức nhìn Vi Sinh Minh Đường: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không phải cha ngươi thì sẽ không đánh ngươi.”Vi Sinh Minh Đường: “…”— Hắn nói một ngàn câu trả lời hay, Thập Anh đều không nghe vào tai, nói Yến Tiêu một câu khó nghe thì giống như dẫm phải đuôi của nàng ….

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0