Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 33
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnTrong Minh Tịnh Trai, Công Nghi Trưng chào từ biệt với Công Nghi Càn, nghe nói Công Nghi Trưng nghe lệnh sư môn phải đi đến Ủng Tuyết Thành, Công Nghi Càn tuy rằng không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.“Mỗi năm đầu là đến đi vội vàng như thế này, ở nhà không được mấy ngày.” Công Nghi Càn thở dài một tiếng, xoay người mở tủ phía sau, lấy ra một chiếc túi giới tử: “Chỉ là ta cũng đã sớm nghĩ đến, đồ đạc đều chuẩn bị cho con rồi.”Công Nghi Càn cầm túi giới tử đẩy về phía trước, ý bảo Công Nghi Trưng nhận lấy.“Phụ thân …” Công Nghi Trưng ngầm hiểu, rồi lại có chút dở khóc dở cười, “Không cần như vậy đâu.”“Nhận đi, không phải chỉ cho con, còn tặng cho sư tôn của con, còn có đồng môn nữa.” Công Nghi Càn chậm rãi đứng dậy, rót một ly trà nóng, “Hai mươi mấy năm qua, số ngày con ở trong nhà cộng lại e rằng chẳng được hai, ba tháng, ta biết, trong lòng con luôn coi Thần Tiêu Phái như nhà của mình. Nhưng dù thế nào, con vẫn là người của Công Nghi gia chúng ta, đồng môn sư trưởng đã hết mực quan tâm yêu thương con, chúng ta cũng không thể thiếu đi lễ nghĩa. Đã trở về đây một chuyến, thì phải mang chút lễ vật trở về, bất luận đắt rẻ sang hèn, thì cũng là tấm lòng của con.”“Phụ thân dạy bảo rất đúng.” Công Nghi Trưng khiêm tốn nhận lấy, mỉm cười nói, “Nhưng mà cách đây vài ngày con đến Vân Mộng một chuyến, đã chuẩn bị sẵn lễ vật cho bọn họ rồi.”Công Nghi Càn khẽ gật đầu: “Con tâm tư tinh tế, những chuyện này con đều đã nghĩ đến, là ta lo lắng thừa rồi.”“Phụ thân quá lời rồi.” Công Nghi Trưng cất túi giới tử, “Con biết phụ thân dụng tâm lương khổ, đều là để con ở Thần Tiêu Phái không bị ai ức hiếp.”Công Nghi Trưng từ khi còn trong tã lót đã bị đưa đến Thần Tiêu Phái, vì muốn bảo vệ tính mạng của hắn, Công Nghi Càn tuy rằng không nỡ, cũng chỉ có thể để hắn bái Minh Tiêu pháp tôn làm thầy, cha con chia lìa, gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Tuyên bố với bên ngoài rằng Công Nghi Thuần vì khó sinh mà tạ thế, Công Nghi Càn liền thành gia chủ, trong Ngọc Kinh rất nhiều chuyện lớn đều cần ông nhọc lòng quyết định, ông cũng chỉ có thể dành ra vài ngày mỗi năm, mang theo lễ vật hậu hĩnh lên núi bái phỏng, từ chưởng giáo trưởng lão, cho tới nô bộc quét dọn, ai ai cũng từng nhận ân huệ của Công Nghi Càn. Công Nghi Trưng ở Thần Tiêu Phái nhận hết yêu thương quan tâm, không chỉ nhờ trí tuệ thông minh của bản thân, mà còn nhờ sự chu đáo và lo xa của Công Nghi Càn.Công Nghi Càn lời nói thấm thía nói: “Tuy Thần Tiêu Phái là tiên môn thế ngoại, nhưng người tu đạo có siêu phàm thoát tục thế nào, chung quy cũng vẫn là người trần thế. Minh Tiêu pháp tôn là một người nhân hậu, ông ấy thương con thân thể suy nhược, lại rời nhà từ nhỏ, nếu phá lệ chiếu cố, chỉ sợ những người khác sẽ có bất bình. Mà con trời sinh đạo cốt, tư chất xuất chúng, sẽ rước lấy ghen ghét của đồng môn. Lòng người luôn có chỗ đen tối, mà người quang minh lỗi lạc, cũng có tư tâm tư dục. Ta cố hết sức, cũng chỉ là hy vọng con mỗi ngày ở Thần Tiêu Phái có thể sống tốt một chút …”Công Nghi Trưng trong lòng ấm áp, dịu giọng nói: “Con ở Thần Tiêu Phái rất tốt, các sư huynh sư tỷ đều rất chiếu cố con.”Tự nhiên, đúng như lời của Công Nghi Càn đã nói, lòng người tối tăm, hắn lỗi lạc bất phàm như thế, tất nhiên sẽ rước lấy sự ghen ghét và nhắm vào của một số người. Khi còn nhỏ, hắn từng nghĩ rằng có phải mình đã làm sai điều gì, mới khiến một số người ghét bỏ hắn. Nhưng lớn hơn một chút, hắn liền hiểu được một đạo lý, không cần phải khiến tất cả mọi người yêu thích mình, vì trên đời này, người đáng để hắn quan tâm cũng chỉ có vài người mà thôi.“Ta vốn nghĩ lần này con đưa đạo lữ về nhà là muốn tổ chức đại lễ lập khế ước ở trong nhà.” Công Nghi Càn nhìn sâu vào mắt Công Nghi Trưng, “Là vì không đủ thời gian, hay còn có lý do nào khác khiến con trì hoãn?”Công Nghi Trưng và Yến Tiêu vốn chỉ là đạo lữ giả, giờ nếu hắn đề nghị thật sự lập khế ước với Yến Tiêu, nàng e là tuyệt đối sẽ không đồng ý. Công Nghi Trưng không tiện nói thẳng, liền nói: “Sư môn có lệnh gấp, con chỉ có thể giải quyết việc quan trọng trước mắt, rồi mới cùng nàng làm lễ lập khế ước.”Công Nghi Càn gật đầu, nhưng khuôn mặt nho nhã anh tuấn của ông lại lộ ra vài phần nghiêm trọng và đau buồn, ông thở dài: “Ta còn tưởng rằng, con cũng lo lắng tổ huấn kia. Mẫu thân con, mẫu thân Vi Sinh Minh Đường, lần lượt gặp phải bất hạnh …”Công Nghi gia và Vi Sinh gia giống nhau, có tổ huấn về việc ẩn cư tránh đời.“Phụ thân tin tổ huấn sao?” Công Nghi Trưng trầm giọng hỏi.“Ta không biết.” Công Nghi Càn phiền muộn thở dài, “Ta xuất thân từ dòng bên của Công Nghi gia, tính ra huyết mạch Công Nghi gia trong người ta cũng không còn bao nhiêu. Trong tộc đồn rằng, tổ huấn kia chỉ nhằm vào người trong bổn gia, năm đó mẫu thân con lấy ta làm phu ở rể, cũng là bị tổ huấn ép buộc, nàng đối với ta …. có lẽ cũng không có bao nhiêu tình cảm.”Công Nghi Càn không ngại kể lại sự thật năm đó, những việc này, ông không nói ra, Công Nghi Trưng cũng có thể điều tra được vài phần.“Sau khi nàng xảy ra chuyện, ta cũng từng nghĩ liệu có phải liên quan đến việc vi phạm tổ huấn hay không, trong lòng có đôi phần sợ hãi. Nhưng mà khi đó ta càng lo lắng, là an nguy của con.” Công Nghi Càn chậm rãi nói, “Khi đó con bị thương nặng như vậy, lại còn nhỏ dại, ngoài Thần Tiêu Phái ra, ta cũng không nghĩ ra có thể tìm được ai đến bảo vệ tính mạng của con. Nếu không đưa con đến Thần Tiêu Phái, sợ rằng con không sống được mấy ngày, còn đâu mà quản đến chuyện tổ huấn kia. Hai mươi mấy năm qua, Minh Tiêu pháp tôn dạy dỗ con rất tốt, ta liền cảm thấy quyết định của mình năm đó không sai.”Công Nghi Trưng nói: “Việc tổ huấn, hơn phân nửa là gò ép, phụ thân không cần để ý tới, con cũng sẽ không để trong lòng, không có chuyện vì lời nói vô căn cứ, mà tổn hại tình cảm giữa con và Yến Tiêu.”Công Nghi Càn cười nói: “Con từ trước đến nay thông minh, mười khiếu tinh tế, mọi việc đều có quyết đoán, ta cũng sẽ không can thiệp gì. Tuy ta không biết Yến Tiêu có lai lịch ra sao, nhưng chỉ cần là người con nhận định, như vậy liền đủ rồi. Ngày sau con muốn ở Thần Tiêu Phái lập khế ước với nàng, hay là trở về Ngọc Kinh, cũng đều do con quyết định, chỉ cần báo về nhà một tiếng là được, mọi việc cần thiết, ta sẽ chuẩn bị chu toàn cho con.”Lòng Công Nghi Trưng thấy ấm áp, đứng dậy hành đại lễ với Công Nghi Càn.Yến Tiêu nói đúng, tuy hắn từ nhỏ không có mẫu thân, nhưng có được, đã hơn rất nhiều người trên thế gian.Vi Sinh Minh Đường nhìn Thập Anh đang thất thần nhìn ra cửa, giống như mất đi một nửa hồn phách, nhịn không được mở miệng nói: “Thập Anh, cô không cần lo lắng cho Tôn chủ, đợi thêm vài ngày yêu đan của cô hồi phục như cũ, ta sẽ cùng cô đến Tiệt Thiên Giáo tìm nàng.”Ánh mắt Thập Anh lười biếng liếc qua hắn, mang theo khó hiểu và khinh thường nhàn nhạt, chậm rãi nói: “Ngươi đi theo làm gì, ngươi thân thể yếu ớt, cường giả giao đấu, không cẩn thận thì đến cả tro cốt của ngươi cũng chẳng còn.”Vi Sinh Minh Đường bị chặn họng, nhưng lại không nhịn được nghĩ — Thập Anh đang quan tâm đến hắn chăng?Sau khi ăn thánh quả Vô Trọc, tuy rằng Thập Anh có thể hóa thành hình người, nhưng vẫn cực kỳ suy nhược. Trước khi rời đi Công Nghi Trưng đã kết một trận pháp tụ linh trong phòng, để linh khí cuồn cuộn không ngừng tẩm bổ cơ thể Thập Anh, còn linh thạch, dĩ nhiên là lấy từ túi giới tử của Vi Sinh Minh Đường.Vi Sinh Minh Đường ngầm lôi kéo Công Nghi Trưng, lén hỏi: “Đạo lữ quá mạnh, thân là nam tử, không cảm thấy áp lực sao?”Yến Tiêu khôi phục thực lực toàn thịnh, trong lúc vô tình đã lộ ra một chút sát ý và hàn quang liền khiến hắn lòng sinh sợ hãi, tu vi của hắn quá kém, cách nhiều cảnh giới, cố hết sức chống đỡ đôi chân mềm nhũn mới có thể đứng thẳng không đến mức quỳ xuống. Công Nghi Trưng tuy rằng là nửa bước Pháp Tướng, nhưng chung quy vẫn có sự chênh lệch với Yến Tiêu, phần lớn nam tử thế gian đều có chút chủ nghĩa đại nam tử, luôn là hy vọng mình mạnh hơn thê tử, nhận được sự ngưỡng mộ và kính sợ của đối phương.“Ta không rõ, huynh hao hết tâm sức giúp nàng khôi phục lực lượng, đối với huynh thì được lợi gì?” Vi Sinh Minh Đường cau mày, thấp giọng hỏi.“Ta cần lợi gì sao?” Công Nghi Trưng cầm quạt Xuân Thu, điềm nhiên mà thong dong mỉm cười: “Nàng có chỗ lợi là được rồi. Linh khí không đủ, đối với nàng mà nói là một mối nguy cơ lớn, mặc dù chúng ta như hình với bóng, nếu gặp phải cường giả chân chính, ta cũng chưa chắc có thể bảo vệ nàng chu toàn. Huống hồ, ta thích chính là sự sắc bén và kiêu ngạo của nàng, sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng gãy móng vuốt, buộc phải ngoan ngoãn phục tùng?”Vi Sinh Minh Đường kinh ngạc nhìn Công Nghi Trưng: “Ở trước mặt ta, huynh không cần ngụy trang đến vậy đâu …. Ta vốn tưởng rằng huynh là hư tình giả ý muốn dụ dỗ nàng động lòng, hiện giờ xem ra e rằng chính huynh vướng sâu trong vũng lầy, không thể tự kiềm chế.”“Cũng chưa chắc chỉ có mình ta …” trong mắt Công Nghi Trưng lóe lên một ý cười.“Ta thấy bội phục huynh ở chỗ luôn tự tin không biết từ đâu mà có.” Vi Sinh Minh Đường cau mày tức giận bất bình, “Nhưng kỳ lạ là huynh chưa bao giờ thất bại — à không đúng, huynh từng thất bại một lần trước Tôn chủ. Ta hiểu rồi, huynh chính là hai mươi mấy năm qua sống quá thuận lợi, tất thảy đều trong tầm kiểm soát, mới có thể mê luyến loại cảm giác không thể khống chế này, thích nữ nhân mạnh hơn mình.”Công Nghi Trưng bật cười, dùng quạt gõ nhẹ lên vai Vi Sinh Minh Đường, “Vi Sinh Minh Đường, quá mạnh không phải là vấn đề của nàng, quá yếu mới là vấn đề của ta — cũng là vấn đề của huynh.”Lời nói của Công Nghi Trưng thực sự chạm vào nỗi đau, Vi Sinh Minh Đường không thể không thừa nhận, so với Thập Anh, hắn quả thực rất yếu. Trước kia hắn không có hứng thú với việc tu hành, dựa vào linh hoa dị thảo nuôi dưỡng, cơ thể này mới miễn cưỡng đạt được Trúc Cơ, so với người thường thì mạnh hơn một chút. Trên đời này vẫn còn rất nhiều loại tiên quả có thể tăng thọ nguyên, hắn cũng có đủ thời gian để đi tìm kiếm, nuôi trồng, cuối cùng có thể sống lâu thêm vài trăm năm.Nhưng khi nhìn thấy Thập Anh trọng thương suy yếu, hơi thở thoi thóp, hắn mới nhận ra bản thân yếu đuối đến mức nào … Nếu gặp phải cường địch, hắn không những không thể bảo vệ được Thập Anh, mà thậm chí cũng không giữ nổi mạng mình.Thập Anh nhìn vẻ mặt ủ rũ của Vi Sinh Minh Đường, cho rằng lời mình nói quá nặng nề, làm tổn thương hắn, nàng rướn đầu về phía trước, đôi mắt màu hổ phách bất ngờ xuất hiện, đột nhiên dọa Vi Sinh Minh Đường nhảy dựng, hắn lùi về phía sau, nhất thời mất thăng bằng, suýt nữa rơi khỏi giường.Thập Anh nhanh tay lẹ mắt, lập tức giữ được tay của Vi Sinh Minh Đường, nhưng quên mất hiện tại mình đang suy yếu vô lực, làm sao có thể giữ nổi Vi Sinh Minh Đường, ngược lại bị hắn kéo ngã xuống giường.Thập Anh nửa người ngã vào lòng Vi Sinh Minh Đường, trán đập vào mép giường, phát ra một tiếng kêu đau.Vi Sinh Minh Đường vội vàng ngồi dậy, đỡ Thập Anh lên giường, lo lắng kiểm tra vết thương của nàng: “Cô bị thương ở đâu rồi?”Thập Anh xoa nhẹ thái dương, nơi đó bị đập một chút, có chút đau, nhưng với nàng thì không quá đáng ngại, tiếng kêu vừa rồi chỉ là vì hơi hoảng hốt.Vi Sinh Minh Đường lại để tâm, kéo tay nàng xuống cẩn thận kiểm tra vết thương trên trán nàng. Thân thể yêu thú đâu dễ gì bị thương, Vi Sinh Minh Đường chẳng nhìn thấy vết thương nào, chỉ thấy da thịt mịn màng như tuyết trắng, vô cùng mịn màng, lông mi khẽ run, đôi mắt mèo mở to tròn, nhìn chằm chằm vào hắn.Vi Sinh Minh Đường nhìn thấy khuôn mặt của mình phản chiếu trong đôi đồng tử trong trẻo ấy, không tự chủ được mà hơi nín thở, tim như bị siết chặt một cái.“Vi Sinh Minh Đường.” Thập Anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt nàng yên lặng nhìn Vi Sinh Minh Đường, từng chữ một nói: “Thật ra, ngươi cũng khá tốt.”Vi Sinh Minh Đường chỉ cảm thấy như có vài sợi dây trong tim bị gảy nhẹ, nhẹ nhàng rung lên, dư âm dai dẳng. Hắn vô thức nuốt nước bọt, bỗng dưng cảm thấy khô miệng lạ thường: “Ta … tốt ở chỗ nào?”Thập Anh cau mày — nàng chỉ muốn an ủi hắn một chút thôi, tại sao hắn lại phải truy hỏi đến cùng như vậy chứ?Làm người tốt thật khó.Thập Anh phiền não suy nghĩ — chuyện này nàng thật sự không giỏi.“Ngươi … quả nhà ngươi rất ngon.” Thập Anh ngừng một chút, thấy vẻ mặt của Vi Sinh Minh Đường có gì đó không đúng, nàng vội vàng bổ sung nói: “Đầu bếp nhà ngươi nấu ăn cũng rất ngon.”Vi Sinh Minh Đường: “…”“Này? Vi Sinh Minh Đường? Ngươi không sao chứ?” Thập Anh kéo tay áo hắn, mím môi, nàng cảm thấy Vi Sinh Minh Đường trông có vẻ là lạ.Vi Sinh Minh Đường thở dài: “Ta không sao.”Thập Anh nhẹ nhàng thở ra, nhoẻn miệng cười: “Ta đói bụng rồi.”Vi Sinh Minh Đường xoa đầu nàng: “Muốn ăn gì?”Thập Anh vừa định nói đầu nàng chỉ có Tôn chủ mới được xoa, nhưng ăn của người thì phải mềm lòng, đành nuốt lời này xuống bụng.“Ta muốn ăn năm bàn.” Thập Anh vui sướng vẫy đuôi.Tôn chủ chính là gọi món như thế này!*Ở Tây Châu, có mười vạn ngọn núi tuyết nối tiếp nhau không dứt, mà Ủng Tuyết Thành nằm ở đỉnh cao của dãy núi, nơi khắc nghiệt và lạnh giá.Các kiếm tu từ trước đến nay tin tưởng vững chắc, nói kiếm sắc bén từ mài giũa mà ra, càng trải qua muôn vàn thử thách, kiếm càng sắc bén, kiếm tâm càng thuần túy.Các đời thành chủ Ủng Tuyết Thành đều là đương thời đệ nhất kiếm tu, nhưng cũng không phải tất cả đệ nhất kiếm tu đều có thể được xưng là Kiếm Thần. Ba trăm năm trước, Tạ Chẩm Lưu được người chỉ điểm, nhập thế mài giũa kiếm tâm, cuối cùng mất sáu mươi năm để mài giũa ra một chiêu kiếm được gọi là “Kiếm Thần nhất kiếm”— “Vạn Vật Sinh”.Kiếm là vua của trăm khí, khí thế sát phạt, chỉ có “Vạn Vật Sinh” là kiếm duy nhất mang từ bi.Trọng kiếm càng sắc bén, hại người hại mình, đặc biệt là kiếm của đệ nhất kiếm tu, chỉ có kiếm tu ngộ ra từ bi kiếm, mới có thể xưng là Kiếm Thần, bởi vì có được vỏ kiếm để giấu lưỡi kiếm sắc bén.Khi Công Nghi Trưng dẫn Yến Tiêu vào Ủng Tuyết Thành, nhận được không ít lời chào hỏi và hoan nghênh từ các kiếm tu. Công Nghi Trưng làm người đoan chính khiêm tốn, trang trọng nghiêm nghị, lại sở hữu vẻ ngoài tuấn mỹ cao ráo, ở trong Đạo Minh bảy tông tiếng lành đồn xa, nhiều người ngưỡng mộ hắn, ngay cả kiếm tu vốn nổi danh với thanh tâm quả dục cũng không ngoại lệ. Người tinh ý cũng sớm nghe nói việc Công Nghi Trưng có đạo lữ, thấy bên cạnh hắn có mỹ nhân đồng hành, liền ngầm hiểu, thu lại những tâm tư không nên có.— Nam nhân nào có quan trọng hơn luyện kiếm!“Công Nghi đạo hữu! Yến đạo hữu!”Một giọng nói có phần quen thuộc vang lên, Công Nghi Trưng và Yến Tiêu dừng bước, từ xa đã thấy một kiến tu áo trắng đang tiến về phía bọn họ.“Tạ đạo hữu.” Công Nghi Trưng đã gặp qua là không quên, tuy rằng chỉ gặp một lần, nhưng vẫn nhận ra thân phận của đối phương, đây là tu sĩ Tạ Chấp Ngọc luân phiên trực pháp trận Minh Giám ở thành Vân Mộng, Yến Tiêu đối với hắn cũng có ấn tượng, ban đầu khi nàng cùng các tu sĩ Thiên Trụ Môn tiêu diệt tà tu, chính là kiếm tu này đột nhiên xuất hiện tra hỏi thân phận của nàng, nàng không muốn đại khai sát giới, mới bịa ra cái thân phận “vị vong nhân của Công Nghi Trưng”, dẫn đến việc phải duy trì lời nói dối này đến tận cùng …”Tạ Chấp Ngọc hành lễ với hai người, mỉm cười nói: “Lâu ngày không gặp, hai vị đạo hữu vẫn khỏe chứ?”Tạ Chấp Ngọc sắc mặt chưa biến, nhưng trong lòng đã hoảng hốt. Hắn chỉ là một tu sĩ Kim Đan, không cảm nhận được tu vi cảnh giới của Yến Tiêu, trong lòng thầm nghĩ chắc cũng chỉ là Nguyên Anh thôi, nhưng hôm nay gặp lại, khí tức của nàng so với khi trước ngưng thực hơn rất nhiều, mang đến cảm giác áp bách giống như Pháp Tướng tôn giả.Chẳng lẽ trước đây nàng cố ý che giấu tu vi của mình, hay là ngắn ngủi mấy ngày đã phá cảnh?Tạ Chấp Ngọc không khỏi thêm vài phần cung kính: “Tại hạ phụng lệnh thành chủ, ở đây chờ hai vị, xin mời đi theo ta.”Công Nghi Trưng theo Tạ Chấp Ngọc bước vào Tàng Phong Lâu, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng áo trắng đứng chắp tay trong sảnh, tuy nói kiếm tu Ung Tuyết Thành đều ưa mặc y phục trắng, nhưng trên đời này không có hai bông tuyết giống nhau, cùng là áo trắng, khi khoác lên người Vi Sinh Minh Đường thì toát lên vẻ tuấn tú cao quý, còn trên người Tạ Chẩm Lưu lại mang đến cảm giác cô ngạo như hạc tiên, trầm ổn như tùng tuyết, khiến người ta nhìn mà sinh lòng kính sợ.Trước khi ba người bước vào lâu, Tạ Chẩm Lưu đã cảm nhận được họ đang tới, lúc này không nhanh không chậm mà xoay người, nhìn về phía Công Nghi Trưng và Yến Tiêu.“Vãn bối bái kiến kiếm tôn.” Công Nghi Trưng chắp tay hành lễ. Đọc Full Tại Truyenfull.visionTạ Chẩm Lưu gật đầu đưa tay làm động tác nâng lên: “Không cần đa lễ.”Sư tôn của Công Nghi Trưng là Minh Tiêu pháp tôn và Phá Nguyệt kiếm tôn là cùng bối phận, nên khi đứng trước Tạ Chẩm Lưu, Công Nghi Trưng chỉ có thể lấy tư cách vãn bối hành lễ.Yến Tiêu lại không cùng hành lễ với Công Nghi Trưng, nàng giữ lưng thẳng tắp, một đôi mắt phượng trong trẻo sáng ngời có thần, mang theo một tia dò xét nhìn chăm chú vào Tạ Chẩm Lưu. Nghe nói Tạ Chẩm Lưu vấn đạo đã hơn năm trăm năm, nhưng vẻ ngoài chỉ như người ba mươi tuổi, dung mạo thanh tú, ánh mắt trầm ổn, tựa như thanh kiếm nặng giấu đi lưỡi sắc bén, không lộ khí thế nhưng vẫn uy nghi.Tạ Chẩm Lưu xưng tôn mấy trăm năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị nhìn thẳng một cách vô lễ như vậy, ông khẽ cau mày, nhưng không tức giận, chỉ cảm thấy có phần thú vị, nhưng đạo tâm ông thuần túy, không bị vật ngoài quấy nhiễu, sẽ không bận tâm đến thái độ của Yến Tiêu, cũng sẽ không hỏi nhiều về nàng, mà trực tiếp quay sang Công Nghi Trưng nói vào việc chính: “Pháp tôn nói, trong tay ngươi đã có bốn mảnh Dẫn Phượng Tiêu.”Công Nghi Trưng lấy ra bốn mảnh vỡ của Dẫn Phượng Tiêu, Tạ Chẩm Lưu nhìn lướt qua, đã nhận ra đó là đồ thật, nhưng ông không nhận lấy, ngược lại đưa hai mảnh vỡ trong tay mình cho Công Nghi Trưng.“Những thứ này ngươi cứ giữ lấy.” Tạ Chẩm Lưu nói, “Chuyện của Phượng Hoàng Trủng, ta vốn không muốn can thiệp, Đạo tôn cũng đã nói, thất bảo bị mất trộm, cũng không cần cố chấp truy hồi, bảo vật trong thiên hạ, người có đức thì giữ, người có năng lực thì giữ, chỉ cần không làm điều ác, cứ để nó tùy duyên.”Công Nghi Trưng thu tay phải lại, đưa sáu mảnh vỡ cất vào trong túi, mỉm cười nói: “Chính vì kiếm tôn không muốn can thiệp, mới là người thích hợp nhất để can thiệp. Giáo chủ Thần Khải hẳn là cũng có thể đoán được, Đạo Minh bảy tông sẽ để kiếm tôn ra mặt đàm phán giao thiệp.”“Ta hôm nay đã lệnh đệ tử gửi thiếp mời, hẹn ba ngày sau vào giờ Ngọ gặp nhau ở Ly Hận Thiên.” Tạ Chẩm Lưu nói.“Dựa vào sự hiểu biết của kiếm tôn về Tiệt Thiên Giáo, họ có khả năng đưa ra yêu cầu gì?” Công Nghi Trưng hỏi.Tiệt Thiên Giáo từ ba mươi năm trước bị loại ra khỏi Đạo Minh, liền rất ít khi qua lại với bảy tông, cũng chỉ hoạt động ở vùng Tây Châu, bởi vậy Công Nghi Trưng không hiểu nhiều về Tiệt Thiên Giáo, chỉ có thể thỉnh giáo Tạ Chẩm Lưu.Tạ Chẩm Lưu nói: “Giáo chủ tiền nhiệm của Tiệt Thiên Giáo, Nguy Hình Thiên, là một kẻ đầy tham vọng, muốn khiến Tiệt Thiên Giáo trở thành thiên hạ đệ nhất tông môn, nhưng mà hai mươi năm trước, Nguy Hình Thiên mất, truyền ngôi cho Thần Khải, thủ tọa của Ly Hận Thiên. Hiện giáo chủ Thần Khải chỉ là một kẻ cuồng võ, say mê tu đạo, một lòng muốn đột phá cảnh giới trên Pháp Tướng, không có hứng thú với việc mở rộng thế lực của tông môn, ta cũng không nghĩ ra được hắn sẽ có yêu cầu gì.”Thần Khải và Tạ Chẩm Lưu cũng xem như là đồng đạo, đều là những kẻ cuồng võ đạo, chỉ say mê tu hành, không quan tâm đến tục vụ. Thực tế chứng minh, người có tu vi mạnh nhất chưa chắc đã thích hợp làm chưởng giáo, nhưng thường thì chỉ người có tu vi mạnh nhất mới có thể phục chúng, nên bị đẩy lên vị trí chưởng giáo.Yến Tiêu từ đầu đã mang lòng nghi ngờ Tạ Chẩm Lưu, từ lúc bước vào Tàng Phong Lâu, thì vẫn luôn quan sát đối phương. Ngày đó áo choàng đen trong màn sương mờ đã che giấu hình dáng, che giấu khuôn mặt, không thể dùng ngoại hình để phán đoán thân phận đối phương, chỉ có kiếm khí. Kiếm khí của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, đây là thứ không ai có thể bắt chước được.Yến Tiêu trong lòng đã quyết, liền nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của Tạ Chẩm Lưu, lớn tiếng nói: “Nghe nói ngài là đệ nhất kiếm tu đương thời, chưởng giáo bảy tông, mạnh nhất trong các tông môn, ta có thể mượn kiếm của ngài xem qua được không?”Tạ Chẩm Lưu bị hỏi bất ngờ, sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía Công Nghi Trưng, Công Nghi Trưng giải vây nói: “Đây là đạo lữ của vãn bối, Yến Tiêu. Yến Tiêu là tán tu hải ngoại, chưa từng đặt chân đến đất liền, không hiểu rõ về Đạo Minh bảy tông, nếu có đắc tội, mong rằng kiếm tôn rộng lòng bỏ qua.”Tạ Chẩm Lưu đã giấu phong mang của mình nhiều năm, tâm cảnh đã đạt đến trình độ siêu phàm, tự nhiên sẽ không dễ dàng bị ngoại giới nhiễu loạn cảm xúc, Yến Tiêu vô lễ, ông cũng không để trong lòng. Yến Tiêu đang quan sát ông, ông cũng đang âm thầm đánh giá đối phương.— Nhìn không ra tu vi nông cạn, e rằng cũng đã đạt đến cảnh giới Pháp Tướng, nhìn khí thế nghiêm nghị sắc bén, quả thực có phong thái của một kiếm tu …Tạ Chẩm Lưu không nhịn được mà hỏi: “Đạo hữu đã từng tu kiếm chưa? Hiện đang tu đạo gì …”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro