Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 34
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnYến Tiêu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng cười khổ, trong lòng thầm thở dài, nói với Tạ Chẩm Lưu: “Kiếm tôn tiền bối, Yến Tiêu chưa từng tu kiếm.”Tạ Chẩm Lưu than nhẹ một tiếng: “Kiếm tâm tốt như vậy, thật đáng tiếc, ngươi có bằng lòng theo ta học kiếm không?”Công Nghi Trưng tuy là đạo cốt trời sinh, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng người đạt thành tựu lớn trên kiếm đạo, thường không phải là người thông minh, mà là người nội tâm thuần khiết. Người thông minh suy nghĩ quá nhiều, tâm tư quá nặng, khó mà đạt được sự thuần túy, hơn nữa tu hành công pháp khác với họ mà nói lại quá dễ dàng, vì thế sẽ không kiên nhẫn ngày ngày tôi luyện kiếm tâm. Ông và Yến Tiêu tuy chỉ mới gặp một lần, nhưng từ ánh mắt Yến Tiêu, ông thấy được kiếm tâm chỉ có thể hình thành qua ngàn vạn lần mài giũa, khiến ông không khỏi nảy sinh lòng yêu mến tài năng.Những lời ưu ái của Kiếm Thần mà thế nhân coi như ân huệ, rơi vào tai Yến Tiêu lại hóa thành sự chế giễu. Yến Tiêu không nhịn được bật cười khẩy, hài hước nói: “Theo ông học kiếm? Kiếm đạo của Ủng Tuyết Thành, thật sự là bất phàm, hay chỉ là tự cho mình siêu phàm? Kiếm tôn tự thấy mình giỏi hơn các chưởng giáo khác, giỏi hơn ta sao?”Đối mặt với sự vô lễ của Yến Tiêu, Tạ Chẩm Lưu không tức giận, nghiêm túc đáp: “Kiếm tâm của ta, không phải để tranh giành thắng thua với người khác, mà là để luận cao thấp với trời đất. Vị đạo hữu này tu vi không tầm thường, nhưng ngươi quá lộ mũi nhọn, vẫn chưa tìm được vỏ kiếm của mình, e rằng sẽ hại người hại mình. Ta khuyên ngươi học kiếm, thực chất là để ngươi tìm được vỏ kiếm.”Tạ Chẩm Lưu ít nói, nhưng lời nào cũng hàm chứa ý tứ sâu xa, cả đời ông giữ vững đạo tâm, thanh tâm quả dục, chỉ có niềm say mê kiếm đạo là không đổi, cũng chỉ khi luận liếm luận đạo mới chịu nói nhiều hơn vài câu. Từ ánh mắt của Yến Tiêu, ông thấy được mũi nhọn của nàng, phát hiện nàng có được kiếm tâm, lòng thấy tiếc tài nên mới lên tiếng nhắc nhở.Yến Tiêu tự xưng là Diêm Tôn, từ trước tới nay chỉ biết phô trương mũi nhọn, kinh sợ đám tiểu nhân, chưa từng nghĩ đến việc giấu kiếm trong vỏ, hôm nay nghe những lời cao thâm mà mạch lạc của Tạ Chẩm Lưu, trong lòng nàng bỗng có chút cảm ngộ. Nàng theo học Khô Sơn Ngũ Quỷ, nhưng Khô Sơn Ngũ Quỷ làm sao có ý tốt mà dạy nàng, chẳng qua là đem nàng luyện thành một thanh vũ khí sắc bén giết người. Yến Tiêu nhờ vào thiên tư, tu vi tuy cao, nhưng căn cơ không vững, có được ngày hôm nay, dựa vào là ngộ tính, ngày sau ra sao, vẫn là một mảnh mịt mờ.Yến Tiêu che mắt suy nghĩ, bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt rực sáng nhìn thẳng Tạ Chẩm Lưu, khẽ cười nói: “Những lời của kiếm tôn, chưa từng nghe thấy, ta không có vỏ kiếm, bộc lộ mũi nhọn, cũng vẫn có thể thẳng tiến không lùi. Nếu kiếm tôn bảo ta tìm vỏ kiếm, vậy hôm nay ta xin mượn vỏ kiếm của kiếm tôn để xem một lần!”Tạ Chẩm Lưu tu hành kiếm đạo năm trăm năm, có vô số người muốn nhìn thấy kiếm của ông, nhưng đây là lần đầu tiên có người muốn xem vỏ kiếm của ông.— Thú vị thật.Trong mắt Tạ Chẩm Lưu hiếm khi hiện lên vẻ hứng thú, gật đầu đồng ý giao đấu.Phá Nguyệt Kiếm dường như cảm nhận được chiến ý của kiếm chủ, phát ra tiếng ngân vang trong vỏ.Hai bóng người lao qua bầu trời, bay về phía núi tuyết mênh mông, tựa như hai vì sao bừng sáng giữa ban ngày.Tạ Chấp Ngọc đứng bên ngoài phủ Thành Chủ, cảm nhận được khí tức của Tạ Chẩm Lưu bay về phía mười vạn núi tuyết, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.“Đó là bóng dáng của thành chủ?”“Là ai khiêu chiến kiếm tôn đại nhân?”“Chẳng lẽ là Công Nghi Trưng?”“Pháp tu mà đấu với kiếm tu thì có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa còn chênh nhau cả một đại cảnh giới …”Thấy tình hình này, các tu sĩ trong thành không khỏi bàn tán xôn xao, Tạ Chẩm Lưu từ khi ngộ ra “Vạn Vật Sinh” cách đây hai trăm năm, rất hiếm khi rút kiếm, đến tột cùng là người phương nào có thể gợi lên chiến ý của ông, khiến Phá Nguyệt Kiếm lại lần nữa lóe sáng mũi nhọn?Tuy mọi người tò mò, nhưng không một ai dám tiến đến xem lén, trận chiến giữa Pháp Tướng, không phải người thường có thể chịu được dư chấn.Núi tuyết nối đuôi nhau ở Tây Châu, núi non trùng điệp, một màu trắng xóa mênh mông.Trên không trung hai bóng người đã va vào nhau, linh lực kích động, cuộn lên hàng nghìn lớp tuyết, che khuất trong người đang chiến đấu kịch liệt.Đây không phải một trận quyết đấu sinh tử, cả hai đều không triệu hồi Pháp Tướng ngoại thân, chỉ dùng linh lực và pháp khí quyết đấu.Yến Tiêu muốn thấy được kiếm khí của Tạ Chẩm Lưu, bèn ngưng tụ Tiêu Hồn Liên thành kiếm, một thanh trường kiếm đỏ rực như sắt nung trong tay nàng, gió mạnh quét qua, băng tuyết tan chảy.Phá Nguyệt Kiếm cứng rắn không thể phá hủy, được xưng là một kiếm phá vạn pháp. Tiêu Hồn Liên thiên biến vạn hóa, vừa công vừa thủ, vừa mềm vừa cứng. Hiện giờ Yến Tiêu có Dũng Linh Châu, có thể phát huy ra mười phần sức mạnh, ngay cả kiếm tôn cũng phải thừa nhận, rằng tu vi của nàng dù trong hàng ngũ Pháp Tướng, cũng thuộc hàng xuất sắc, không thể xem thường.Nhưng nàng hẳn vẫn còn rất trẻ, chỉ có người trẻ tuổi, mới có cách đánh gần như lỗ mãng ngang ngược, không màng tất cả, ngọc nát đá tan.Giữa trời tuyết mênh mông, kiếm khí tung hoành, ánh sáng đỏ như ánh chiều tà, từng bước áp sát, trong khoảng thời gian ngắn chiếm thế thượng phong, áp chế kiếm khí Tạ Chẩm Lưu.Tạ Chẩm Lưu say mê kiếm đạo năm trăm năm, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra Yến Tiêu tuy rằng cầm kiếm, nhưng cách dùng hoàn toàn không phải kiếm đạo, chỉ có hình mà không có thần. Nhưng không thể phủ nhận, sự mạnh mẽ của nàng vượt quá dự đoán của ông.Lông mày Tạ Chẩm Lưu dần nhíu chặt lại, quan sát bằng kiếm khí, ông cảm nhận được sự tàn nhẫn trong lối tấn công của Yến Tiêu, không giống phong phạm chính đạo.“Thủ mà không công, vỏ thật sự có thể thắng kiếm, lại có thể bảo vệ bản thân sao?” giữa gió tuyết vang lên tiếng cười khinh bỉ của Yến Tiêu, “Hay là kiếm tôn coi thường ta, cho rằng ta không xứng để thấy Phá Nguyệt Kiếm của ngài?”Giữa lời nói, một luồng kiếm khí đỏ rực lao thẳng về phía Tạ Chẩm Lưu, thế khí nuốt chửng núi non, chém đôi một đỉnh núi!Tạ Chẩm Lưu cầm kiếm đẩy ra phía trước, kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng kiếm khí lại trầm ổn như đại địa, cưỡng ép chống lại luồng kiếm khí bá đạo kia.Yến Tiêu tay cầm kiếm Tiêu Hồn, từ trên cao ép xuống, cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt tĩnh lặng mà trong trẻo của Tạ Chẩm Lưu.Bỗng nhiên, Yến Tiêu khẽ nhếch môi cười, trong mắt ánh lên sắc đỏ dữ dội, Tiêu Hồn Kiếm bất ngờ biến đôi, từ kiếm hóa thành roi, thân roi đỏ rực cuốn chặt lấy vỏ kiếm. Tạ Chẩm Lưu nhíu mày, chỉ thấy bóng dáng Yến Tiêu như quỷ mị áp sát, từng bước ép đến gần ông, sự điên cuồng và sát ý trong mắt nàng rõ ràng có thể thấy được.Kiếm của Tạ Chẩm Lưu ở trong vỏ, bị Tiêu Hồn Liên trói chặt, thấy Yến Tiêu không ngừng cường công, ánh mắt ông bỗng sắc bén hẳn, uy áp như có thực thể, xông thẳng vào mặt Yến Tiêu, định ép nàng phải lùi bước.Yến Tiêu kêu lên một tiếng, khóe môi tràn máu, nhưng không có ý rút lui.Nếu Tạ Chẩm Lưu muốn ngăn thế công của Yến Tiêu, chỉ có hai lựa chọn.Nếu ông không rút kiếm, thì chỉ có nhường bước.Nếu ông rút kiếm, Yến Tiêu ắt sẽ bị thương.Tạ Chẩm Lưu ngạc nhiên nhìn vào trong mắt phượng của Yến Tiêu, điên cuồng kích động và ngoan cố, hàm nghĩa kia không cần nói cũng biết — ta có thể chết, nhưng ngươi nhất định phải thua!Nhưng vào lúc này, một pháp trận từ hư không xuất hiện, chặn lại thế công của Yến Tiêu.Quạt Xuân Thu mở ra như tấm bình phong, che lấp bầu trời, pháp trận từ từ vận hành, trong khoảnh khắc, thiên địa yên tĩnh, gió tuyết ngừng trệ.Yến Tiêu ngây người, cảnh tượng quay mình đã thay đổi, nàng rơi vào một vòng tay kiên cố ấm áp, còn Tạ Chẩm Lưu đã ở cách đó mấy chục trượng.Yến Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt đầy lo âu cùng chân mày nhíu chặt của Công Nghi Trưng.“Vì sao ngươi lại cản trở trận chiến giữa ta và ông ta?” Yến Tiêu bất mãn cau mày, ho nhẹ một tiếng, nuốt tanh ngọt xuống cổ họng, lại quay đầu nhìn về phía Tạ Chẩm Lưu cách đó không xa, nhướng mày lên tiếng, “Nếu không phải Công Nghi Trưng nhúng tay, ông đã thua rồi!”Tạ Chẩm Lưu nhớ lại đôi mắt phượng sắc bén và điên cuồng kia, không khỏi lắc đầu, trấn tĩnh nhìn chằm chằm vào Yến Tiêu, trầm giọng nói: “Trong mắt ngươi, thắng thua quan trọng hơn sống chết sao?”“Ta chưa chắc sẽ chết, nhưng ông nhất định sẽ thua, đổi lấy cái không chắc chắn để lấy điều chắc chắn, điều này rất quan trọng.” Yến Tiêu kiêu ngạo cười nói, “Sự thật đã chứng minh, ông sai rồi, vỏ kiếm chỉ là thứ trói buộc bản thân, kẻ mạnh không cần sự trói buộc.”Tạ Chẩm Lưu nhắm mắt suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Thực ra dù Công Nghi Trưng không ra tay, ta cũng sẽ không rút kiếm. Ta không màng thắng thua, dù có bị ngươi ép phải lùi bước, chịu thất bại, cũng chẳng sao. Ngươi không thể làm ta bị thương, ta không muốn đả thương người, còn ngươi lại không tiếc tự hại mình. Ta dù thua cũng không hối tiếc, nhưng ngươi vì muốn thắng mà cược cả mạng sống, kẻ không chịu nổi thua, là ngươi.”Yến Tiêu nghe vậy, bả vai khẽ run lên, chau mày, trầm tư trước lời nói của Tạ Chẩm Lưu.Tạ Chẩm Lưu quay sang nhìn Công Nghi Trưng, nói: “Pháp tôn có được một đệ tử như ngươi quả là may mắn của Thần Tiêu Phái, tuổi còn trẻ đã có thể phát huy ra chín phần uy lực của quạt Xuân Thu, nếu ngươi có thể phá được mê chướng, thành tựu Pháp Tướng, e rằng cùng cảnh giới sẽ không có ai là đối thủ.”Công Nghi Trưng khẽ gật đầu với Tạ Chẩm Lưu, khiêm tốn đáp: “Cả gan ra tay, đánh gãy trận đấu này, còn mong kiếm tôn thứ lỗi.”“Ta không có ý trách cứ.” Tạ Chẩm Lưu khẽ lắc đầu, nói với Yến Tiêu: “Ngươi mượn cớ thách đấu với ta, mục đích thực sự e rằng không chỉ là luận đạo, đúng không?”Mục đích thực sự của Yến Tiêu, đương nhiên là muốn xem kiếm khí Phá Nguyệt của Tạ Chẩm Lưu. Nghe nói ông luyện kiếm suốt bốn trăm năm, không một ngày nghỉ, tự ngộ ra Vạn Vật Sinh, nhưng rồi lại phong kiếm trăm năm, chưa từng rút kiếm một lần. Khi đối đầu với Yến Tiêu, ông chỉ dùng vỏ kiếm để đối chọi, khí thế như biển cả bao dung trăm sông, có sức mạnh nhấn chìm tất cả, nhưng lại giấu đi toàn bộ sự sắc bén.Sự ẩn nhẫn của Tạ Chẩm Lưu, càng khơi dậy chiến ý của Yến Tiêu hơn. Nhưng lời nói của ông cũng mở ra một cánh cửa nàng chưa từng nghĩ tới, đến cuối cùng, đến tột cùng là vấn kiếm, hay luận đạo, ý đồ trong lòng nàng cũng mơ hồ, chỉ có một suy nghĩ áp đảo mọi thứ — Đánh bại ông ta, không tiếc mọi giá!Ý chí như vậy, chính là kiếm tâm thẳng tiến không lùi bên trong kiếm đạo.Nghĩ đến điều này, trong lòng Tạ Chẩm Lưu lại dâng lên chút tiếc nuối — không tu kiếm đạo, thật là đáng tiếc.Yến Tiêu lúc này cũng bình tĩnh trở lại, chiến ý trong mắt biến mất, nhìn kỹ Tạ Chẩm Lưu, gần như chất vấn nói: “Tại sao ông không rút kiếm?”Tạ Chẩm Lưu khẽ thở dài: “Bởi vì ta đang dưỡng kiếm, cũng là dưỡng tâm.”Yến Tiêu không hiểu kiếm đạo, nhưng Công Nghi Trưng thì dường như đã ngộ ra chút ý tứ. “Nghe nói chùa Huyền Thiên có người tu thiền Bế Khẩu, trăm năm không nói một lời, một lời kinh thiên động địa. Kiếm tôn phong kiếm trăm năm, chắc hẳn cũng cùng lý đó.”Tạ Chẩm Lưu mỉm cười gật đầu: “Kiếm đạo là một con đường, trăm năm học kiếm, trăm năm luyện kiếm, trăm năm dưỡng kiếm, cả đời ngộ đạo. Ta tư chất ngu dốt, ba trăm năm mới chạm đến tầng thứ hai của kiếm đạo. Kiếm là hung khí, không thể tùy tiện sử dụng, thánh nhân chỉ dùng khi bất đắc dĩ, chỉ có từ bi, mới có thể chứng đạo.”Thiên hạ đệ nhất Kiếm Thần nói bản thân tư chất ngu dốt, người khác nghe được chỉ cho rằng ông đang khoe khoang, nhưng Công Nghi Trưng lại nhận ra từng chữ của Tạ Chẩm Lưu đều chân thành, dường như cố ý muốn chỉ điểm cho Yến Tiêu.Tạ Chẩm Lưu từ từ hạ xuống trước mặt hai người, ánh mắt dừng lại trên tay phải của Yến Tiêu, lúc này Tiêu Hồn Liên đã mất đi sát khí, trông giống như một chiếc vòng tay tinh xảo và vô hại, rủ xuống mu bàn tay trắng nõn, quấn quanh năm ngón tay mảnh khảnh.“Ta không biết ngươi tu luyện loại công pháp gì, nhưng có thể cảm nhận được, nguồn sức mạnh của ngươi không phải linh lực thuần túy.” Tạ Chẩm Lưu thu ánh mắt, nhìn Yến Tiêu và nói: “Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng ta đã từng thấy loại sức mạnh này, đó là nghiệp lực.”Ngón tay Yến Tiêu khẽ động, chậm rãi siết chặt bàn tay, nàng cùng Sổ Sinh Tử có mối liên hệ không thể tách rời, đã nhận được sức mạnh từ nó thì đương nhiên phải chịu những cái giá tương ứng. Nàng từng nghĩ rằng thế gian này không ai biết được sự tồn tại của nghiệp lực, không ngờ lại bị Tạ Chẩm Lưu nhìn thấu ngay lập tức.“Ngươi tuổi còn trẻ mà đã có sức mạnh như vậy, chắc chắn sẽ phải gánh chịu nghiệp quả cực lớn.” Tạ Chẩm Lưu nhìn thấy sự cảnh giác và nghi ngờ trong mắt Yến Tiêu, chỉ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Ta không có ác ý, chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, nghiệp lực vốn là tai ương, không phải phàm nhân có thể gánh chịu, mong ngươi hãy tự biết giữ mình.”Nói xong, Tạ Chẩm Lưu xoay người rời đi.Nhìn bóng lưng Tạ Chẩm Lưu dần khuất xa, Yến Tiêu mới thu lại ánh mắt, thả lỏng sự đề phòng.Công Nghi Trưng đỡ nàng ngồi xuống bên vách núi, khi trước, để ép Tạ Chẩm Lưu rút kiếm, nàng không tiếc tự đặt mình vào hiểm cảnh, khiến khí huyết dâng trào, khuôn mặt trắng như tuyết giờ đã ửng lên một chút hồng nhạt, nhưng đôi mắt phượng sau trận chiến lại càng sáng rực, hoàn toàn không có vẻ gì mệt mỏi.“Tạ Chẩm Lưu quả nhiên bất phàm.” Yến Tiêu thở dài, trong ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng, “Nhưng ta chưa dùng Sổ Sinh Tử, mà ông ta cũng chưa rút Phá Nguyệt Kiếm, thắng bại vẫn chưa thể phân định.”Công Nghi Trưng không rõ trong lòng mình là tư vị gì, chỉ thấy ánh mắt Yến Tiêu giờ đây chỉ chứa đựng hình bóng một người khác, dẫu không liên quan đến tình yêu, chỉ có chiến ý, nhưng trong lòng hắn vẫn dâng lên chút chua xót.Hừ … là hắn đứng chưa đủ cao.Yến Tiêu chậm hiểu nên không nhận ra sự khác thường của Công Nghi Trưng, trong lòng nàng vẫn suy nghĩ về những lời cuối cùng của Tạ Chẩm Lưu — Về nghiệp lực, Tạ Chẩm Lưu rốt cuộc biết được bao nhiêu.Một luồng ấm áp chạm vào khóe môi, Yến Tiêu kinh ngạc ngước mắt, chỉ thấy Công Nghi Trưng đang dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi máu bên khóe môi nàng, biểu cảm chăm chú, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa một tia huyết quang màu đỏ tươi.Yến Tiêu vô thức mím môi, nếm thấy một tia tanh ngọt. Nàng chăm chú nhìn Công Nghi Trưng, hỏi: “Vì sao vừa rồi ngươi ra tay ngăn cản!”“Ông ấy dù chưa rút kiếm, nhưng cô chắc cũng rõ ràng, kiếm tôn không thể là áo choàng đen trong sương mù. Ông dùng tâm dưỡng kiếm, nếu có lòng giết người, liền dưỡng không ra kiếm từ bi.” Công Nghi Trưng khẽ thở dài, lau đi vết máu trên đầu ngón tay, “Cô cần gì phải liều mạng trọng thương để đánh bại ông ấy?”Yến Tiêu hơi sửng sốt, ngay sau đó lạnh lùng nói: “Bởi vì ông ta nói những điều vô lý! Ông ta muốn nuôi kiếm từ bi, chọn cách phong kiếm vào vỏ, đó là chuyện của ông ta, nhưng lại muốn làm xáo trộn đạo tâm của ta, ép ta phải kiềm chế bản thân, ta nhất định phải đánh bại ông ta, chứng minh những gì ông ta nói đều sai!”Công Nghi Trưng quỳ một chân bên cạnh nàng, nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của nàng trong lòng bàn tay, từ từ truyền hơi ấm cho nàng. “Lộ rõ vẻ sắc bén, hại người hại mình, kiếm tôn nói không sai.”Trong lòng Yến Tiêu chấn động, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Ta có thể sống đến ngày hôm nay, dựa vào không phải vỏ kiếm.”“Từ ngày đầu tiên ta gặp cô, cô đã luôn đặt mình trong tuyệt cảnh.” Công Nghi Trưng nhẹ thở dài, chăm chú nhìn vào mắt Yến Tiêu, nhìn thấy những hạt tuyết nhỏ rơi trên hàng mi dày, hòa tan thành ánh nước mềm mại, “Nhảy vào biển lửa luyện ngục, tiến vào Bi Linh Huyết trận, vào tử huyệt Thiên Nhãn, lần lượt khiến bản thân mình đầy thương tích, mạng sống treo lơ lửng. Cầu sinh là bản năng mà mọi sinh mệnh không cần suy nghĩ, cho nên cô có thể sống đến hôm nay, nhưng mỗi quyết định đều là trải qua suy nghĩ kỹ càng, cô đặt sinh tử của chính mình ngoài mọi suy xét, coi mạng sống của mình như một con bài, tổn thương kẻ địch một nghìn, tổn hại bản thân tám trăm. Yến Tiêu, cô quá tàn nhẫn với chính mình.”Lời của Công Nghi Trưng làm xáo trộn tâm trạng của Yến Tiêu, gần như lật đổ tất cả những gì nàng nhận định suốt hai mươi năm qua, mắt phượng trong trẻo như bị một lớp sương mù bao phủ, khiến nàng trông thất thần, lạc lối.Nàng mím môi, lẩm bẩm một câu: “Nhưng ta đã thắng, ta không sai.”Không giống như đang thuyết phục Công Nghi Trưng, mà lại giống như đang thuyết phục chính mình.“Cô không phải thắng, cô chỉ là may mắn sống sót.” Công Nghi Trưng vuốt ve đôi tay dần ấm lên của nàng, trầm giọng nói: “Khô Sơn Ngũ Quỷ chỉ là muốn huấn luyện cô thành lợi kiếm giết người không có cảm xúc, nhưng cô không phải một thanh kiếm vô tri vô giác, cô là một người đang sống sờ sờ, có máu có thịt, có sợ hãi, có đau đớn, và những tra tấn không ngừng đã làm cho cô mất đi cảm giác với đau đớn, cũng làm cô không còn sợ hãi với cái chết.”“Kiếm có hai lưỡi, khi cô hướng lưỡi sắc nhất về phía kẻ địch, thì lưỡi sắc còn lại cũng đang hướng về chính cô. Cô không tiếc tự làm tổn thương mình, bởi vì chưa từng có ai dạy cô biết trân trọng bản thân.”Nàng ngẩn ngơ nhìn Công Nghi Trưng, chậm rãi nhíu mày, dường như đang cân nhắc ý nghĩa trong lời nói ấy.Công Nghi Trưng nói vài câu đã vạch trần một điều nàng chưa từng nhận thức, chính là sâu trong nội tâm, nàng có một sự thôi thúc tự hủy diệt điên cuồng. Cầu sinh là bản năng, tự hủy diệt là điên cuồng, từ khi có ký ức, đồng hành với nàng chỉ có đau đớn, nàng đã quen với điều đó.“Trọng thương cũng có thể hồi phục, nỗi đau tột cùng ta cũng chịu được.” Yến Tiêu cười nhạt, chế giễu nói, “Không có gì ghê gớm cả.”“Yến Tiêu, cô rất quý giá, trên đời này không có gì đáng để cô làm tổn thương chính mình để đánh đổi.” giọng nói của Công Nghi Trưng dịu dàng mà kiên định, như một cơn gió xuân ấm áp, thổi tan đi lớp băng tuyết bao quanh, nhẹ nhàng xoa dịu cơ thể lạnh lẽo của Yến Tiêu.Chưa từng có ai nói với nàng, rằng nàng rất quý giá, cũng sẽ không có ai bảo nàng phải biết trân quý bản thân. Nàng tự bảo vệ mình chỉ là xuất phát từ bản năng không cần suy nghĩ, tất cả mọi toan tính của nàng đều là lý trí mà điên cuồng, dù sao chăng ai quan tâm, nên nàng cũng không thèm để ý.Nàng nhớ lại ngày Công Nghi Trưng vì nàng mà đỡ lấy kiếm khí, khi hôn mê, trong vô thức thốt ra một câu thì thầm — chính là, ta để ý …Một câu nói nhẹ bẫng, nhưng lại đâm sâu vào tim nàng, khiến lòng nàng quặn đau từng cơn.Hắn thật sự để ý sao?Thật sự có người để ý đến nàng sao?“Vậy còn ngươi.” Yến Tiêu nhìn sâu vào đôi mắt thâm trầm của Công Nghi Trưng, khẽ cười hỏi: “Trên người ta có gì đáng để ngươi tự làm tổn thương chính mình để đánh đổi?” Bàn tay phải của nàng đặt lên vai trái của Công Nghi Trưng, nhẹ nhàng ấn vào vết thương vừa mới lành, “Ngươi mới thực sự là tiên môn thủ tọa kim tôn ngọc quý, vì một kẻ như ta mà chịu tổn thương, thật không đáng.”“Đáng.”Lời nói cùng trong ánh mắt lộ ra sự kiên định của Công Nghi Trưng, khiến Yến Tiêu bỗng ngây người.Hắn buông đôi tay nàng vốn đã được sưởi ấm, nhưng lại dang tay ôm lấy nàng vào lòng. Cơ thể gầy gò, lạnh lẽo của nàng rơi vào một vòng tay ấm áp, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, “Yến Tiêu, ta nguyện làm vỏ kiếm của cô.”Cổ họng Yến Tiêu nghẹn lại, khàn giọng hỏi: “Ngươi muốn ràng buộc ta?”Công Nghi Trưng khẽ cười nói: “Ta muốn bảo vệ cô.”Yến Tiêu định nói, ngươi thật quá không biết lượng sức ….Nhưng môi khẽ mấp máy, lời nói lại chẳng thể thốt ra.Nghe nói trên đời này thứ làm tổn thương người ta nhất không phải là binh khí sắc bén, mà là lời nói, giờ đây nàng mới hiểu được điều đó. Nếu không phải vậy, tại sao nàng – một người từng chịu bao vết thương mà chưa từng rơi lệ, lúc này chỉ vì vài câu nói lại thấy cay nơi khóe mắt.“Ta không cần ngươi bảo vệ.” giọng Yến Tiêu khàn khàn, mang theo chút run rẩy khó nhận ra, nàng nhẹ nhàng đẩy Công Nghi Trưng ra, nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt hắn, “Ta ….” Lời đến bên môi lại hóa thành một tiếng thở dài, trong đôi mắt phượng thấp thoáng ý cười nhẹ nhõm. “Ta sẽ tự bảo vệ tốt bản thân mình.”Ừm, nàng rất quý giá — câu nói này nàng rất thích nghe.Có thể khiến Yến Tiêu nhận ra phải trân trọng bản thân, Công Nghi Trưng cảm thấy mục đích của mình đã đạt được, hắn thầm thở phào, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười hài lòng.Đột nhiên không kịp phòng bị, cằm hắn bị nâng lên, và một nụ hôn dừng trên môi hắn, thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, chạm rồi rời đi.“Thưởng cho ngươi.”Diêm Tôn thập điện khiến người đời nghe tên sợ vỡ mật, lúc này hơi nâng cằm, sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt sáng ngời, mang theo ba phần kiêu ngạo cùng bảy phần sung sướng nhìn xuống hắn, giống như thần minh đang ban ơn cho tín đồ trung thành nhất của nàng.“Ngươi không phải rất thích sao?” Yến Tiêu nhẹ nhàng bóp cằm Công Nghi Trưng, hài lòng lắng nghe nhịp tim đang đập rộn ràng của hắn.Nàng biết hắn thích gì, cũng bằng lòng cho. Đọc Full Tại Truyenfull.visionNụ cười trong mắt Công Nghi Trưng càng thêm nồng liệt mà thâm trầm.Thế nhưng lúc này lại nghe Yến Tiêu nói:
“Nhưng ta vẫn muốn tái chiến một trận với Tạ Chẩm Lưu, lần này ngươi không được xen vào! Ta sẽ biết chừng mực!”Công Nghi Trưng: “…”Yến Tiêu vừa định đứng lên thì đã bị Công Nghi Trưng kéo trở lại, bàn tay hắn đặt lên lưng nàng, ép nàng dựa vào thân cây tùng tuyết. Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, mạnh mẽ ngăn chặn lời trách mắng của nàng, hóa thành một tiếng thở gấp ngọt ngào. Nụ hôn bỏng rát mang theo chút bất mãn như một lời trách cứ, đôi mắt xưa nay dịu dàng giờ lại dậy sóng dục niệm sâu thẳm, nửa như ép buộc khiến nàng ngửa đầu chịu đựng ngọn lửa ghen tuông âm ỉ của hắn.Bàn tay Yến Tiêu giơ cao, vốn định đẩy hắn ra, nhưng khi rơi xuống, như có một lực vô hình dẫn lối, nàng rút lại hết thảy sức mạnh, tay nàng nhẹ tựa một bông tuyết, men theo lưng hắn vững chãi, chạm đến mái tóc mềm mại. Đầu lưỡi chống cự ban đầu đã dần biến thành sự đáp lại run rẩy, từng hơi thở nóng rực đứt quãng. Bàn tay Công Nghi Trưng đặt trên eo nàng bỗng siết chặt hơn, kéo cơ thể nàng sát vào hắn, lớp vải mềm mại cọ sát, nóng đến mức như muốn bốc cháy, tạo thành từng đợt sóng dập dềnh, cuộn trào vỗ vào những ghềnh đá rắn chắc.Tuyết tan chảy lặng lẽ, hóa thành nước xuân thấm ướt lớp áo mỏng, nhưng nàng lại không cảm thấy một chút lạnh lẽo nào, từng đợt sóng cảm xúc từ trong tim trào dâng như lửa địa ngục, thiêu đốt khiến cả cơ thể nàng nóng rực.Đầu óc trở nên mụ mẫm, suy nghĩ cũng chậm chạp hẳn đi, “Công Nghi Trưng… ngươi thật quá đáng…” Giọng nói khẽ run, xen lẫn từng hơi thở gấp gáp, bật ra khỏi môi, đôu môi đỏ thắm như cánh hoa đẫm sương mai, đôi mắt phượng ánh nước, mang theo chút giận dữ mà vẫn mơ hồ mê hoặc.Nàng không hề bài xích sự gần gũi của hắn, chỉ là cơn đau nhẹ trên môi khiến nàng cảm nhận được sự vượt quyền đầy táo bạo, đã quen với sự dịu dàng của Công Nghi Trưng, sự chiếm đoạt bất ngờ này làm nàng không biết phải đối mặt thế nào.Công Nghi Trưng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hơi sưng đỏ của nàng, nụ hôn vấn vương đầy dịu dàng, giọng hắn khẽ trầm, mang ý cười khàn đục: “Không phải nói thưởng cho ta sao? Chỉ một chút như thế, không đủ.”Yên Tiêu không nói nên lời, hơi thở mãi vẫn chưa ổn định, nàng nửa tựa vào thân cây, bị Công Nghi Trưng ôm trọn trong vòng tay, đầu óc mơ màng, quên mất mình vừa định làm gì.Cánh tay Công Nghi Trưng ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của nàng, giọng nói của hắn vừa chân thành vừa như dụ dỗ: “Cô đã thành Pháp Tướng, kiếm đạo không thích hợp với cô, cùng kiếm tu luận đạo, cũng chẳng giúp ích gì cho cô. Cô thiên tư thông minh, chi bằng để ta dạy cô pháp trận.”“Hửm?” Yến Tiêu ngạc nhiên, ánh mắt vừa bất ngờ vừa nghi hoặc nhìn Công Nghi Trưng. “Tự ý truyền dạy pháp trận cho người ngoài, chẳng phải sẽ trái môn quy của Thần Tiêu Phái sao?”Trong mắt Công Nghi Trưng nổi lên ý cười: “Cô lo ta làm trái môn quy sao?”Yến Tiêu sửng sốt một chút — nàng đang lo lắng cho hắn sao?Chưa kịp nghĩ thấu, nàng đã nghe Công Nghi Trưng dịu dàng nói: “Ta có thể bắt đầu dạy cô từ những phù trận cơ bản, điều này không vi phạm môn quy.”“Vậy những pháp trận cao thâm thì sao? Ta cũng có thể học chứ?”Yến Tiêu nhớ tới quạt Xuân Thu, nàng từng chứng kiến sức mạnh tạo hóa của quạt Xuân Thu, chỉ có loại sức mạnh đó mới có thể xưng là nửa khắc thần minh.“Nếu cô muốn học, ta cũng có cách dạy cô.” Công Nghi Trưng mỉm cười nói.Yến Tiêu khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, lòng trào dâng cảm giác mềm mại, nhưng cũng không khỏi thắc mắc — chỉ cần vài phần động lòng, đã đủ để hắn trả giá nhiều như vậy sao?Yến Tiêu tự hỏi bản thân, nàng không thể dịu dàng như Công Nghi Trưng, nếu nàng động lòng, e rằng nàng cũng không muốn trả giá —Nàng chỉ biết cướp đoạt và chiếm hữu mà thôi.
“Nhưng ta vẫn muốn tái chiến một trận với Tạ Chẩm Lưu, lần này ngươi không được xen vào! Ta sẽ biết chừng mực!”Công Nghi Trưng: “…”Yến Tiêu vừa định đứng lên thì đã bị Công Nghi Trưng kéo trở lại, bàn tay hắn đặt lên lưng nàng, ép nàng dựa vào thân cây tùng tuyết. Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, mạnh mẽ ngăn chặn lời trách mắng của nàng, hóa thành một tiếng thở gấp ngọt ngào. Nụ hôn bỏng rát mang theo chút bất mãn như một lời trách cứ, đôi mắt xưa nay dịu dàng giờ lại dậy sóng dục niệm sâu thẳm, nửa như ép buộc khiến nàng ngửa đầu chịu đựng ngọn lửa ghen tuông âm ỉ của hắn.Bàn tay Yến Tiêu giơ cao, vốn định đẩy hắn ra, nhưng khi rơi xuống, như có một lực vô hình dẫn lối, nàng rút lại hết thảy sức mạnh, tay nàng nhẹ tựa một bông tuyết, men theo lưng hắn vững chãi, chạm đến mái tóc mềm mại. Đầu lưỡi chống cự ban đầu đã dần biến thành sự đáp lại run rẩy, từng hơi thở nóng rực đứt quãng. Bàn tay Công Nghi Trưng đặt trên eo nàng bỗng siết chặt hơn, kéo cơ thể nàng sát vào hắn, lớp vải mềm mại cọ sát, nóng đến mức như muốn bốc cháy, tạo thành từng đợt sóng dập dềnh, cuộn trào vỗ vào những ghềnh đá rắn chắc.Tuyết tan chảy lặng lẽ, hóa thành nước xuân thấm ướt lớp áo mỏng, nhưng nàng lại không cảm thấy một chút lạnh lẽo nào, từng đợt sóng cảm xúc từ trong tim trào dâng như lửa địa ngục, thiêu đốt khiến cả cơ thể nàng nóng rực.Đầu óc trở nên mụ mẫm, suy nghĩ cũng chậm chạp hẳn đi, “Công Nghi Trưng… ngươi thật quá đáng…” Giọng nói khẽ run, xen lẫn từng hơi thở gấp gáp, bật ra khỏi môi, đôu môi đỏ thắm như cánh hoa đẫm sương mai, đôi mắt phượng ánh nước, mang theo chút giận dữ mà vẫn mơ hồ mê hoặc.Nàng không hề bài xích sự gần gũi của hắn, chỉ là cơn đau nhẹ trên môi khiến nàng cảm nhận được sự vượt quyền đầy táo bạo, đã quen với sự dịu dàng của Công Nghi Trưng, sự chiếm đoạt bất ngờ này làm nàng không biết phải đối mặt thế nào.Công Nghi Trưng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hơi sưng đỏ của nàng, nụ hôn vấn vương đầy dịu dàng, giọng hắn khẽ trầm, mang ý cười khàn đục: “Không phải nói thưởng cho ta sao? Chỉ một chút như thế, không đủ.”Yên Tiêu không nói nên lời, hơi thở mãi vẫn chưa ổn định, nàng nửa tựa vào thân cây, bị Công Nghi Trưng ôm trọn trong vòng tay, đầu óc mơ màng, quên mất mình vừa định làm gì.Cánh tay Công Nghi Trưng ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của nàng, giọng nói của hắn vừa chân thành vừa như dụ dỗ: “Cô đã thành Pháp Tướng, kiếm đạo không thích hợp với cô, cùng kiếm tu luận đạo, cũng chẳng giúp ích gì cho cô. Cô thiên tư thông minh, chi bằng để ta dạy cô pháp trận.”“Hửm?” Yến Tiêu ngạc nhiên, ánh mắt vừa bất ngờ vừa nghi hoặc nhìn Công Nghi Trưng. “Tự ý truyền dạy pháp trận cho người ngoài, chẳng phải sẽ trái môn quy của Thần Tiêu Phái sao?”Trong mắt Công Nghi Trưng nổi lên ý cười: “Cô lo ta làm trái môn quy sao?”Yến Tiêu sửng sốt một chút — nàng đang lo lắng cho hắn sao?Chưa kịp nghĩ thấu, nàng đã nghe Công Nghi Trưng dịu dàng nói: “Ta có thể bắt đầu dạy cô từ những phù trận cơ bản, điều này không vi phạm môn quy.”“Vậy những pháp trận cao thâm thì sao? Ta cũng có thể học chứ?”Yến Tiêu nhớ tới quạt Xuân Thu, nàng từng chứng kiến sức mạnh tạo hóa của quạt Xuân Thu, chỉ có loại sức mạnh đó mới có thể xưng là nửa khắc thần minh.“Nếu cô muốn học, ta cũng có cách dạy cô.” Công Nghi Trưng mỉm cười nói.Yến Tiêu khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, lòng trào dâng cảm giác mềm mại, nhưng cũng không khỏi thắc mắc — chỉ cần vài phần động lòng, đã đủ để hắn trả giá nhiều như vậy sao?Yến Tiêu tự hỏi bản thân, nàng không thể dịu dàng như Công Nghi Trưng, nếu nàng động lòng, e rằng nàng cũng không muốn trả giá —Nàng chỉ biết cướp đoạt và chiếm hữu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro