Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 35
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An“Gần đây, mấy vị trưởng lão đều đang bế quan.”Tại đạo trường của Ủng Tuyết Thành, Tạ Chấp Ngọc đang chăm chú quan sát các đệ tử trẻ tuổi luyện kiếm, nghe Yến Tiêu hỏi về chuyện trong tông môn, tuy trong lòng hắn có nghi hoặc, nhưng không dám không trả lời.Với cảnh giới của hắn, những điều hắn biết cũng chẳng phải là bí mật gì lớn, Yến Tiêu là đạo lữ của Công Nghi Trưng, cũng coi như là người trong Đạo Minh, lại là tôn giả cảnh Pháp Tướng, thân phận tôn quý, hắn càng không dám chậm trễ, lập tức kể lại mọi chuyện một cách chi tiết cho Yến Tiêu.“Hai mươi lăm năm trước, thất bảo của Đạo Minh bị trộm mất, và một sợi kiếm hồn của Ủng Tuyết Thành chúng ta cũng bị mất, cho nên mấy năm qua, các vị chưởng lão đều bế quan, muốn nuôi dưỡng một sợi kiếm hồn thứ hai.” Tạ Chấp Ngọc nói, mặt lộ vẻ tiếc nuối và đau lòng, nặng nề thở dài: “Người của tông môn khác không biết, dưỡng kiềm hồn thật không dễ, ngắn thì năm trăm năm, lâu thì là ngàn năm, phải có vô số kiếm khí tung hoành mới có thể nuôi dưỡng được một sợi kiếm hồn. Kiếm hồn này đối với kiếm tu chúng ta là chí bảo vô thượng, kiếm hồn nhập thể, liền giống như trong một đêm đạt được tu vi ngàn năm, thậm chí vạn năm, dù có là một khúc gỗ mục cũng có thể được điểm hóa, càng đừng nói là kiếm tu chúng ta. Năm đó chưởng giáo sở dĩ lấy kiếm hồn làm phần thưởng cho luận đạo ở Thiên Đô cũng chính vì muốn chọn ra một người trong thế hệ trẻ tuổi thích hợp nhất để hấp thụ kiếm hồn, bồi dưỡng chưởng giáo đời tiếp theo.”Nghe Tạ Chấp Ngọc nói đầy vẻ huyền bí, Yến Tiêu lại không có hứng thú. Nàng vốn định dò hỏi về thân phận và tung tích của các cường giả khác ở Ủng Tuyết Thành, nhưng Tạ Chấp Ngọc lại khẳng định chắc nịch, rằng tất cả kiếm tu cảnh Pháp Tướng đều đang bế quan dưỡng kiếm hồn. Những người này có thể làm chứng cho nhau, hễ có một người rời đi, đều sẽ khiến cho những người khác cảnh giác.“Chẳng lẽ ngoài Ủng Tuyết Thành, khắp thiên hạ không còn kiếm tu cảnh Pháp Tướng nào khác sao?” Yến Tiêu hơi nghi ngờ.Tạ Chấp Ngọc lại vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Tự nhiên là không có. Tuy nói ở ngoài Đông Hải cũng có tán tu cảnh Pháp Tướng, nhưng không phải cứ sử dụng kiếm khí đều có thể gọi là kiếm tu, không có kiếm tâm cùng kiếm đảm, thì cũng chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi.”Cũng giống như Yến Tiêu có thể đem Tiêu Hồn Liên hóa thành trường kiếm, nhưng Tạ Chẩm Lưu liếc mắt nhìn liền có thể nhận ra, nàng không phải kiếm tu, tuy có kình khí, lại không có kiếm khí, tuy có kiếm đảm, nhưng không có kiếm tâm.Tạ Chấp Ngọc chỉ tay về phương đông phía xa, mặt lộ vẻ khoe khoang: “Ngài nhìn xem, phía đông kia có phải là một vùng bằng phẳng, còn phía tây lại có những dãy núi tuyết trùng điệp kéo dài mười vạn dặm không?”Yến Tiêu nhìn kỹ, đúng như lời Tạ Chấp Ngọc nói, địa thế Ủng Tuyết Thành này rất cổ quái, tây cao đông thấp, hoàn toàn không tự nhiên, giống như phần núi phía đông Ủng Tuyết Thành từng bị người khổng lồ giẫm một cái, khiến cả vùng lún xuống một khoảng lớn.Tạ Chấp Ngọc nói: “Thật ra nơi này trước kia cũng là vạn dặm núi tuyết, chỉ là mấy ngàn năm qua, các đời kiếm tu luyện kiếm ở đây, kiếm khí tung hoành, đã san bằng núi tuyết thành đồng bằng. Ba trăm năm trước, chưởng giáo của chúng ta một kiếm rẽ biển, không hề tổn thương sinh mạng sinh linh, từ đây các đệ tử đều noi theo chưởng giáo, nên núi tuyết phía tây Ủng Tuyết Thành mới được giữ lại đến bây giờ. Ủng Tuyết Thành thành thánh địa kiếm tu độc nhất vô nhị, gió cương và tuyết lạnh nơi này đều mang theo kiếm khí sắc bén, bởi vậy câu nói thiên hạ kiếm tu xuất thân từ Ủng Tuyết không phải là lời nói ngoa.”Tạ Chấp Ngọc thao thao bất tuyệt, sự kiêu ngạo và cô độc của kiếm tu hiện rõ không sót chút nào. Yến Tiêu suy nghĩ, khó trách Ủng Tuyết lập khế ước đạo lữ chỉ nhỉnh hơn chùa Huyền Thiên vốn luôn giữ mình thanh tịnh một chút, thì ra đối với mỗi kiếm tu, đạo lữ của họ chính là thanh kiếm của mình …Mà Tạ Chẩm Lưu đối với thanh Phá Nguyệt Kiếm của mình, lại giữ gìn còn kỹ hơn cả ái thê.Yến Tiêu nhìn những tiểu kiếm tu tuy vụng về mà chuyên chú trên đạo trường, nhớ đến lần gặp tên áo choàng đen mờ ảo trong sương, nhất cử nhất động của người kia nàng đều khắc sâu trong trí nhớ, lúc này đối chiếu với những tu sĩ nhập môn không lâu, nàng bỗng nhiên phát hiện, một số thói quen hình thành từ nhỏ là rất khó thay đổi, chẳng hạn như tư thế rút kiếm.Yến Tiêu bỗng bừng tỉnh, khóe môi hơi cong lên, nhàn nhạt cười nói: “Ngươi nói không sai, tất cả kiếm tu cảnh Pháp Tướng, chỉ có thể xuất thân từ Ủng Tuyết Thành. Vậy thì … trong số những kẻ bị trục xuất khỏi Ủng Tuyết Thành, có kiếm tu cảnh Pháp Tướng không?”“Trục xuất? Kiếm tu cảnh Pháp Tướng?” Tạ Chẩm Lưu nghe Công Nghi Trưng hỏi như vậy, ông hơi ngẩn người, ngay sau đó nói, “Trở thành Pháp Tướng, sao có thể phản giáo.”Các tôn giả Pháp Tướng của mỗi một tông môn đều là sự tồn tại cực kỳ tôn quý, người lớn tuổi đều là trưởng lão, người trẻ tuổi không phải là chưởng giáo thì cũng là hộ pháp, thuộc hàng ngũ cường giả hàng đầu, có được quyền lợi tối cao trong tông môn, nơi nơi đều được người kính ngưỡng, thân phận địa vị như vậy, sao có thể phản giáo?“Ta từng chịu một kiếm từ kẻ đó, đích thân cảm nhận sự sắc bén trong kiếm khí, kiếm khí của kẻ đó tuy chưa bằng kiếm tôn, nhưng e rằng cũng vượt xa các vị trưởng lão. Thiên hạ này, ngoại trừ Ủng Tuyết Thành, sẽ không có kiếm tu khác có thể sở hữu kiếm khí như vậy.” Công Nghi Trưng sắc mặt nghiêm trọng nói.Hắn và Yến Tiêu đã chia nhau ra tìm hiểu tin tức, phía Tạ Chẩm Lưu, liền do hắn tự mình dò hỏi. Hiển nhiên, hiểu biết của Công Nghi Trưng về Ủng Tuyết Thành sâu sắc hơn Yến Tiêu rất nhiều, bởi vậy ngay từ đầu hắn đã vô cùng chắc chắn, áo choàng đen ẩn mình trong sương kia, tất nhiên là kiếm tu cảnh Pháp Tướng xuất thân từ Ủng Tuyết Thành. Nếu hiện giờ không ở trong Ủng Tuyết Thành, thì ít nhất hắn cũng đã từng tu luyện tại đây, người như vậy, trong Đạo Minh đều bị gọi là kẻ bị trục xuất.Công Nghi Trưng miêu tả lại khiến Tạ Chẩm Lưu rơi vào trầm mặc, suy nghĩ một hồi lâu, ông mới nói: “Nếu như lời ngươi nói, người đó rất có thể là kẻ bị trục xuất khỏi Ủng Tuyết Thành, nhưng khi bị trục xuất khỏi Ủng Tuyết Thành, người đó hẳn là chưa thành Pháp Tướng, chỉ là về sau có được cơ duyên, đột phá cảnh giới.”“Nhìn vẻ mặt của kiếm tôn, trong lòng dường như đã có người tình nghi?” Công Nghi Trưng hỏi.“Có, hơn nữa rất nhiều.” Tạ Chẩm Lưu bất đắc dĩ phải thở dài, “Tu hành kiếm đạo, cần phải chịu được cô quạnh, giữ được kiếm tâm, đối mặt với hoang nguyên tuyết phủ, một người một kiếm, một ngày vạn kiếm, trăm năm như một ngày, người chịu đựng được sự cô tịch này, thật sự chẳng có bao nhiêu. Dễ sinh tâm ma nhất, ngoài chùa Huyền Thiên, thì chính là Ung Tuyết Thành. Chỉ là gần trăm năm qua, đã có ba mươi hai kiếm tu cảnh Nguyên Anh sinh ra tâm ma. Ủng Tuyết Thành chúng ta có một tổ tiên, luyện hóa nghiệp hỏa Cửu U, nghiệp hỏa có thể tru diệt tâm ma. Tổ tiên biết con đường kiếm tu rất cô tịch và côi cút, thật không dễ dàng, mới mượn một sợi nghiệp hỏa, vì những tu sĩ này thanh trừ ma chướng trong lòng.Công Nghi Trưng ánh mắt khẽ động: “Đó chính là thứ mà kiếm tôn hôm qua gọi là nghiệp lực?”“Đúng vậy.” Tạ Chẩm Lưu gật đầu, “Ta từng đối diện trực tiếp với nghiệp lực, cho nên biết loại lực lượng này không phải thứ mà Nhân tộc có thể chịu đựng được, đây là sức mạnh của nhân quả, bắt nguồn từ hỗn độn, nếu không có lực hỗn độn hộ thể, hóa giải nhân quả, thì người nhận được sức mạnh này sẽ phải gánh lấy nghiệp quả tương ứng, đời đời kiếp kiếp, dùng luân hồi vô tận, trả giá cho tất thảy nghiệt nghiệp đó.”Công Nghi Trưng nghe vậy, trong lòng trầm xuống.Tạ Chẩm Lưu nói: “Nàng hôm qua ra tay tàn nhẫn, muốn ép ta rút kiếm … là hoài nghi ta chính là người làm ngươi bị thương?”Công Nghi Trưng nhẹ nhàng gật đầu, chắp tay nói: “Ta biết chỉ là hiểu lầm, mong kiếm tôn không trách.”“Không sao. Tuy không biết người đó là ai, nhưng nếu xuất thân từ Ủng Tuyết Thành, ta thân là chưởng giáo, thì có một phần trách nhiệm.” Tạ Chẩm Lưu lại hỏi, “Ngươi có thể miêu tả lại kiếm khí ngày đó không?”Kiếm khí vô hình vô chất, đối với người không phải kiếm tu, muốn miêu tả rất khó khăn, Tạ Chẩm Lưu vốn cũng không ôm hy vọng nhiều rằng có thể hỏi rõ ràng.Công Nghi Trưng hơi nhíu mày lại, rũ mắt suy nghĩ, rồi đột nhiên, khí thế đột nhiên biến đổi, một luồng kình khí sắc bén dâng lên tỏa ra xung quanh, đôi mắt ôn hòa trước đó bỗng chốc ngập tràn sát khí lạnh thấu xương giống như đao gió kiếm sương, quạt Xuân Thu đang khép lại dường như trong nháy mắt hóa thành lợi kiếm, linh lực dâng trào, hai tay áo phấp phới, hắn cầm quạt đâm mạnh về phía trước, một luồng ánh sáng sắc lạnh như ánh sao băng đâm thẳng về phía Tạ Chẩm Lưu.Tạ Chẩm Lưu vẻ mặt nghiêm lại, giơ tay chống đỡ, linh lực hóa thành kết giới vô hình, chặn lại hàn tinh này, sự va chạm giữa hai luồng linh lực làm chấn động cả Tàng Phong Lâu.Tạ Chẩm Lưu cảm nhận được lòng bàn tay hơi đau đớn, trong lòng bất giác khiếp sợ.— Chỉ dùng linh lực mô phỏng kiếm khí, mà có thể đạt tám phần tương tự …“Đắc tội rồi.” Công Nghi Trưng khẽ mỉm cười, như mưa xuân hoà tan băng giá, sát khí vừa rồi hoàn toàn biến mất, như cũ là vị tiên môn thủ tọa đoan chính ôn hòa.Tạ Chẩm Lưu hít một hơi thật sâu, một lần nữa cảm thán vì Minh Tiêu pháp tôn đã thu nhận được một đệ tử tốt, nhưng trong lòng ông cũng không có ý niệm lôi kéo người, bởi vì ông mơ hồ cảm thấy — Dường như Công Nghi Trưng đang có chút bất mãn với ông.Tuy rằng hắn cười một cách hoàn mỹ không chút sơ hở, nhưng trực giác của kiếm tu từ trước đến nay luôn nhạy bén, đặc biệt là với địch ý.— Là vì hôm qua ông khiến Yến Tiêu bị thương sao?“Đối với loại kiếm khí này, kiếm tôn có cảm thấy quen thuộc không?” Công Nghi Trưng mỉm cười hỏi.— Có lẽ mình nghĩ nhiều rồi.Tạ Chẩm Lưu gạt bỏ tạp niệm, nghiêm túc nói: “Xác thật có chút ấn tượng.”____“Người đó tên Tạ Tầm.” Tạ Chấp Ngọc nói với Yến Tiêu, “Tuy rằng ta chưa từng gặp hắn, nhưng tính ra, ta còn phải gọi hắn một tiếng sư huynh.”Tạ Tầm mà Tạ Chấp Ngọc nhắc đến, là một tu sĩ thiên tư xuất chúng, hắn tuy chỉ là con trai của một tạp dịch trong thành, nhưng từ nhỏ hắn đã bộc lộ chỗ bất phàm, được phá cách nhận làm nội môn đệ tử của Ủng Tuyết Thành. Ở tuổi đôi mươi Tạ Tầm đã kết Nguyên Anh, nhưng do kiếm tâm khiếm khuyết, mà không thể tu hành kiếm đạo ở cảnh giới cao hơn, bởi vậy sinh ra tâm ma, giết hại hơn mười đồng môn rồi bỏ trốn khỏi thành Ủng Tuyết Thành.“Những việc này ta cũng đều nghe người khác kể lại, chân tướng như thế nào, sợ rằng chỉ có chưởng giáo mới biết được.” Tạ Chấp Ngọc thở dài nói, “Kiếm tu nếu tâm tư không sạch, sẽ rất dễ sinh tâm ma, Tạ Tầm đã che giấu quá giỏi, chưởng giáo khi ấy mới không phát hiện kịp thời, nếu phát hiện sớm hơn chút, liền có thể giúp hắn tiêu trừ tâm ma, cũng không đến mức gây thành đại họa.”Yến Tiêu hỏi: “Tạ Tầm kia là năm nào trốn khỏi Ủng Tuyết Thành? Sau đó liền không tìm được nữa sao? Ở trên bảng tru tà có người này không?”Tạ Chấp Ngọc nói: “Khoảng chừng ba mươi năm trước, đây là chuyện trong môn, bởi vậy vẫn chưa thông báo cho Đạo Minh ghi lên bảng tru tà. Trong môn tận lực lùng bắt, những lại biến mất tìm không thấy, sống chết không rõ. Nhiều năm như vậy, có người nói hắn nhập ma, thân tử đạo tiêu, cũng có người nói hắn trốn vào Âm Khư.”Người hiểu rõ Âm Khư nhất, chính là Yến Tiêu. Ở trong trí nhớ của nàng, Âm Khư không có cường giả kiếm đạo như vậy. Chỉ là nàng cũng không thể hoàn toàn xác định, ngày ấy nhìn thấy áo choàng đen trong sương mù kia có phải là kẻ bị trục xuất khỏi Ủng Tuyết Thành hay không.Yến Tiêu đi dạo một vòng trong thành, Ủng Tuyết Thành trời nhanh tối, không bao lâu đã thấy mặt trời lặn về hướng tây, khi nàng trở về phòng, Công Nghi Trưng đã đợi hồi lâu.Trước mặt Công Nghi Trưng treo một bức họa, trong tranh là một năm tử mặc áo trắng như tuyết, khuôn mặt anh tuấn, khí chất ngời ngời, trông khoảng mười tám, mười chín tuổi, mang vẻ non nớt của thiếu niên xen lẫn sự ôn hòa của một thanh niên trưởng thành. Dung mạo khí chất như vậy, đó là sự tồn tại cực kỳ xuất chúng ở Ủng Tuyết Thành.“Đây là thứ hôm nay ngươi thu được?” Yến Tiêu đi đến bên cạnh Công Nghi Trưng, ngẩng đầu nhìn bức họa vẽ sống động như thật.Công Nghi Trưng nói: “Đây là bức họa mà kiếm tôn giao cho ta, ông ấy nói kiếm khí ta mô phỏng có tám phần giống người này.”Yến Tiêu nhướng mày hỏi: “Tạ Tầm?”Công Nghi Trưng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn nàng: “Xem ra kết quả cô tìm hiểu được, cũng không khác của ta là mấy, đây là bức họa ta tìm thấy ở cố trạch* của Tạ Tầm.”(*Cố trạch: nhà cũ, nơi ở cũ)“Người này đã rời khỏi Ủng Tuyết Thành ba mươi năm, lúc ấy là kiếm tu cảnh Nguyên Anh, nhiều năm như vậy đều không tìm thấy tung tích của người này, hắn trốn ở đâu, lại có được cơ duyên gì, thế nhưng có thể thành tựu Pháp Tướng?” Yến Tiêu tỏ vẻ khí hiểu.Trên đời này những người đạt đến Pháp Tướng vô cùng hiếm hoi, chỉ có thành tựu Pháp Tướng, mới có thể xem như chứng đạo. Mà người nhập ma, đừng nói đến chuyện tiếp tục tu hành, ngay cả giữ tính mạng cũng đã rất khó khăn.“Hắn vì sao phải cướp lấy Dũng Linh Châu, mục đích thực sự là gì?” Công Nghi Trưng rũ mắt suy nghĩ.“Vô luận hắn có mục đích gì, đều không quan trọng.” trong mắt Yến Tiêu hiện lên tàn khốc, “Chúng ta chỉ cần bắt được hắn, rồi giết hắn.”Công Nghi Trưng nhìn Yến Tiêu, bật cười nói: “Nếu mục đích của hắn chưa thực hiện được, chỉ sợ sau này sẽ còn có sát chiêu nhắm vào chúng ta.”“Vậy không phải vừa hay sao?” Yến Tiêu mỉm cười, “Ta còn lo lắng hắn không dám lộ diện nữa.”Sắc mặt Công Nghi Trưng hơi thay đổi, nhíu mày trầm giọng nói: “Hắn đã xem qua Sổ Sinh Tử, đồng nghĩa với việc hắn đã biết thân phận của cô.”Trên đời này, người dùng xích mềm làm pháp khí thì nhiều vô số, nhưng sở hữu Sổ Sinh Tử, chỉ có một người.“Theo ngươi, Tạ Tầm và kẻ đứng sau sai khiến Tống Thiên Sơn có phải là cùng một người không?” Yến Tiêu bất chợt nghĩ đến điều gì, liền nói: “Tống Thiên Sơn và Tạ Tầm giống nhau, đều là phản đồ giết hại đồng môn, phản bội tông môn, giữa bọn họ có lẽ có liên hệ mà chúng ta không biết. Trước khi Tống Thiên Sơn chết đã nói chuyện với kẻ đó, mà kẻ đó lại biết có hai tu sĩ Thần Tiêu Phái từng tiến vào Âm Khư. Mà hiện giờ người đời đều biết, Tống Thiên Sơn là do Công Nghi Trưng ngươi giết, ngươi nói kẻ đó có phải đã hoài nghi đến ngươi rồi không, hắn lo lắng nhược điểm của mình đang ở trong tay ngươi, cho nên muốn giết ngươi.”Công Nghi Trưng lấy ra miếng lệnh bài màu huyền tím — đây chính là điểm yếu của kẻ đó.“Mục đích của hắn, có lẽ là miếng lệnh bài này.” Yến Tiêu nói, “Hắn dùng áo choàng đen ẩn trong sương mù để che giấu diện mạo thật, không dám lộ ra dù chỉ một chút, chính là lo lắng ngươi sẽ nhìn thấu thân phận của hắn, hắn nhất định là người mà ngươi quen biết … Trong Thần Tiêu Phái các ngươi, ngươi có nghi ngờ ai không?”Công Nghi Trưng sớm đã nghĩ qua tất cả mọi người trong Thần Tiêu Phái, những vị trưởng lão nhìn hắn lớn lên, hắn thật sự không muốn nghi ngờ họ.Nhìn bàn tay đang nắm chặt lệnh bài đến mức các khớp xương trắng bệch, Yến Tiêu hiểu được sự giằng xé trong lòng Công Nghi Trưng, nàng cưỡi khẽ, có chút mỉa mai: “Càng đến gần sự thật, thì càng khiến người ta đau khổ. Ngươi không cần ngạc nhiên, cũng không cần khó chịu, lòng người vốn dĩ xấu xa như thế, chỉ là ngươi ít gặp nên mới cảm thấy lạ lẫm. Trong Âm Khư xưa nay không thiếu những kẻ phản đồ của bảy tông, những người này đều mang lòng oán hận trời đất, luôn nghĩ rằng thế gian nợ họ điều gì đó. Nếu không thể chiếm hết tất cả chỗ tốt trong thế gian, họ liền cảm thấy thế đạo bất công. Công bằng ư, bất công ư? Tất cả thế gian này chẳng qua chỉ là nhân quả mà thôi.”Khi Yến Tiêu chưa từng nhìn thấy nhân gian, cho rằng đó chẳng qua chỉ là một Âm Khư khác, nếu không tại sao lại có nhiều người muốn từ bỏ nhân gian để chạy trốn vào Âm Khư như thế. Có lẽ người thế gian sinh ra đã chìm trong đau khổ, lòng tràn đầy oán hận, gương mặt nào cũng xấu xa. Nhưng những ngày vừa qua, những điều nàng nhìn thấy nghe thấy, lại từng chút một lật đổ nhận thức vốn có của nàng.Hóa ra nhân gian cũng có một mặt tốt đẹp, ấm áp mà sôi nổi, thái bình và phồn hoa, xấu xa chỉ thuộc về nơi nàng từng sinh tồn. Có người sinh ra đã ngậm vàng ngọc, cao cao tại thượng, có người lại ti tiện như bùn, sống không bằng chết. Như loại người giống Tống Thiên Sơn, luôn cảm thấy thiên đạo bất công, thiên đạo nợ hắn, hắn muốn tự mình đi giành lấy. Nhưng trong mắt Yến Tiêu, được sinh ra ở nhân gian, bọn họ đã là những kẻ được thiên đạo chiếu cố. Còn như nàng và Thập Anh, những quỷ nô ở trong Âm Khư giãy giụa đau khổ, phải vật lộn để sống sót, thì biết đòi công bằng từ ai? Nàng cũng chưa từng oán trách điều gì bất công, ít nhất nàng vẫn còn sống. Chỉ là khi nhìn những kẻ sống trong phúc mà không biết hưởng, lại tự trách than, nàng không khỏi thấy mỉa mai và buồn cười. Điều đó chẳng khác nào kẻ mất chân lại đi than phiền với người khác rằng đôi giày của mình không vừa, hắn mong nhận được sự thương xót và an ủi kiểu gì đây?Công Nghi Trưng cảm nhận rõ ràng sự châm chọc bén nhọn trong lời nói của Yến Tiêu, tựa như lúc ở trước mộ chôn di vật của Công Nghi Thuần, nàng không chịu nổi việc hắn để lộ ra chút nào oán trách, có lẽ trong mắt nàng, một Công Nghi Trưng như vậy cũng thật là “yếu đuối”. Tôn chủ của hắn tuy rằng mềm lòng, nhưng lại không thích kẻ mềm yếu.“Là ta nghĩ quá thiển cận.” Công Nghi Trưng cười khổ thở dài, cất lệnh bài, “Đợi trở về Thần Tiêu Phái, ta sẽ điều tra rõ việc này, cho cô một lời giải thích.”“Ngươi không cần giải thích với ta.” Yến Tiêu hờ hững đáp, “Ngươi nên tự giải thích với chính mình, hắn làm tổn thương ngươi, còn cả Thập Anh. Đây là nhân hắn đã gieo, ta nhất định bắt hắn phải nếm trái đắng. Hừ, phế vật vô dụng mới chờ kiếp sau báo thù, còn ta chỉ tin vào quả báo ngay trong kiếp này.”“Nhân quả ….” Công Nghi Trưng môi mỏng hé mở, lẩm bẩm nói nhỏ, để hai chữ này trôi hàng trăm ngàn lần trong lòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Yến Tiêu, “Yến Tiêu, cô có tin vào kiếp sau không?”“Không tin.” Yến Tiêu không chút do dự nói, “Nhân tộc ba hồn bảy phách, thân chết hồn tiêu, vào luân hồi thì đã không còn ký ức của kiếp trước, nếu đã không còn ký ức, vậy liền không phải cùng một người. Kiếp sau người đó là hưởng vinh hoa phú quý, hay vẫn nghiệp báo quấn thân, sống không bằng chết, cùng kiếp này có quan hệ gì? Nhân quả của kiếp sau, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người, người tội ác tày trời ta không đợi quả báo của kiếp sau, ta muốn hắn hồn bay phách tán, không được siêu sinh!”Chùa Huyền Thiên tu chính là nhân của kiếp này, quả của kiếp sau. Mà giáo lý của Tiệt Thiên Giáo liền giống như lời Yến Tiêu, bọn họ không tin vào kiếp sau, chỉ sống kiếp này.“Ngươi vì sao lại hỏi ta những điều này, chẳng lẽ ngươi tin những lời nói hư ảo đó sao?” Yến Tiêu nhìn Công Nghi Trưng, trong mắt hắn lắng đọng những sắc thái dày đặc, khiến người nhìn không thấu tâm tư. Yến Tiêu hoảng hốt nhớ tới ảo cảnh quá mức chân thật kia, tựa như mộng nhưng không phải mộng, như thật như hư, Công Nghi Trưng trong mộng ấy, hình như cũng dùng ánh mắt như này nhìn nàng, lưu luyến mà đau thương.Nếu có nhân quả ….Vậy đó là nhân, hay là quả?Là quá khứ, hay tương lai?Yến Tiêu không biết tại sao trong lòng mềm vài phần, tay hơi lạnh chạm lên khuôn mặt của Công Nghi Trưng, “Đừng nhìn ta như thế, ta không cần thương xót, cũng không cần đau lòng. Ta sống một kiếp, chỉ cầu một kiếp này. Nếu nghiệp quả kiếp này đều là nhân từ kiếp trước, vậy thì kiếp này nghiệp ta đầy tay, hồn bay phách tán, không được siêu sinh, đó là kết cục tốt nhất.”Tim Công Nghi Trưng bất giác nhói đau, nắm lấy bàn tay Yến Tiêu, siết chặt, muốn dùng hơi ấm từ lòng bàn tay mình để làm tan đi lạnh lẽo của nàng. Nhưng nàng chẳng mảy may để ý — Nàng chẳng bận tâm điều gì, cũng không lưu luyến điều chi.Hắn kéo tay nàng đặt lên môi, từng nụ hôn dịu dàng rơi trên đầu ngón tay lành lạnh, lưu luyến mà triền miên.“Yến Tiêu, hãy để ta gánh mọi tội nghiệt thay cô.” Công Nghi Trưng nhẹ giọng nói, ấm áp phả lên đầu ngón tay nhạy cảm của nàng, nàng vô thức rụt tay lại, nhưng hắn càng kiên định mà nắm chặt hơn, ánh mắt thăm thẳm như đêm dài, “Cô nên tự tại vô ưu, hưởng thụ mọi điều tốt đẹp trên thế gian này.”Yến Tiêu sững người, cảm giác nơi trái tim lại nhói đau, như vết thương đang lành và mọc da non, vừa đau vừa ngứa.Chín phần ngứa ngáy, một phần đau xót. Đọc Full Tại Truyenfull.visionKhông khí ở Ủng Tuyết Thành luôn mang theo hơi lạnh của tuyết và thông, sự sắc lạnh của gió và trăng, nhưng lúc này lại bất ngờ sinh ra chút nóng bức trong lòng, nàng chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của Công Nghi Trưng, sáng ngời như ngọc, thẳng thắn như tùng, cao quý như hạc…Mọi điều tốt đẹp trên thế gian này … bao gồm cả hắn sao?Yến Tiêu không thể không thừa nhận, nàng đã có một chút động lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro