Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 36

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnTổng đàn của Tiệt Thiên Giáo nằm ở chỗ ngàn dặm phía đông bắc Ủng Tuyết Thành, cưỡi gió mà đi, không đến một canh giờ là đến nơi.Đứng sừng sững ở phía đông bắc là hai đỉnh núi cao nhất, nơi đặt tổng đàn của Tiệt Thiên Giáo, ngọn núi cao hơn là Ly Hận Thiên, ngọn thấp hơn là Tự Tại Thiên, giữa hai đỉnh núi có một cầu vồng nối liền, từ xa nhìn lại, tựa như có cung điện lơ lửng giữa tầng mây, tựa chốn tiên cảnh Thần giới.Đây chính là thánh địa trong lòng tín đồ Tiệt Thiên Giáo.Tiệt Thiên Giáo chia làm hai tông văn và võ, Ly Hận Thiên là võ tông, Tự Tại Thiên là văn tông. Mỗi phân đàn của giáo phái đều có đệ tử văn tông và võ tông phối hợp để truyền giáo. Nghe nói giáo lý mà văn tông ở Tự Tại Thiên truyền thụ ẩn chứa tâm pháp tối thượng, chỉ người lĩnh ngộ được tinh túy của tâm pháp trong giáo lý, mới có thể ra nhập môn hạ Ly Hận Thiên, trở thành đệ tử võ tông, chân chính tu hành học đạo.Tuy nhiên không biết là do chùa Huyền Thiên xa lánh, hay là do việc Thần Khải không có tâm truyền giáo, những năm gần đây số lượng tín đồ Tiệt Thiên Giáo đã giảm đi không ít, nhưng các tu sĩ cao giai của Ly Hận Thiên lại ít mà tinh nhuệ, không thua kém Đạo Minh bảy tông chút nào.Biết tin kiếm tôn sắp đến, Ly Hận Thiên mở kết giới ra, cho Ủng Tuyết Thành một thể diện lớn, tứ đại hộ pháp đứng dàn hai bên cầu vồng, hàng chục đệ tử xếp hàng nghênh đón, vừa thể hiện lễ nghi, vừa phô trương thực lực.“Cung nghênh Phá Nguyệt Kiếm tôn.” Thanh Long hộ pháp một thân mặc thanh bào khẽ cúi người hành lễ với Tạ Chẩm Lưu, giọng điệu không kiêu ngạo không nịnh nọt, “Giáo chủ chúng ta đã đợi trong chính điện từ lâu.”Tạ Chẩm Lưu khẽ gật đầu, theo sự dẫn đường của Thanh Long hộ pháp tiến về phía chính điện.Cả tòa Ly Hận Cung dùng bạch ngọc gọt giũa mà thành, mây trắng lượn lờ, tiên âm mù mịt, thực sự như chốn tiên cảnh mộng ảo hư huyền.Yến Tiêu cố tình ẩn giấu tu vi, đi theo sau Công Nghi Trưng, âm thầm quan sát và suy đoán thực lực của Tiệt Thiên Giáo. Có lẽ là vì phô trương thực lực, tứ đại hộ pháp không che giấu tu vi, dựa vào linh khí, cảnh giới chắc đều ở sơ kỳ Pháp Tướng, nghe nói hiện giờ số lượng Pháp Tướng của Đạo Minh bảy tông cũng chỉ khoảng sáu, bảy người, Tiệt Thiên Giáo cũng coi như thực lực mạnh mẽ.Thất Sát đừng nói là gặp được Thần Khải, chỉ cần chạm trán bất kỳ ai trong số tứ đại hộ pháp này cũng khó có thể chống lại.Âm Khư dù có linh khí dồi dào, rất có lợi cho tu hành của quỷ nô, nhưng trong Âm Khư đều là tà tu ma đạo, không có cách tu hành chính đạo, muốn thành tự Pháp Tướng cũng không dễ dàng. Yến Tiêu có thể có tu vi thâm sâu như vậy, tự nhiên là phải trả một cái giá mà người thường không thể tưởng tượng, mà những người khác có thể tu luyện đến nửa bước Pháp Tướng, đã được xem như cực hạn.Thập Anh là một mèo yêu, thực lực đại khái tương đương với Nguyên Anh trung kỳ, nhưng thiếu kinh nghiệm, tuổi còn trẻ, tính tình lại táo bạo, thực sự đánh nhau thì chưa chắc đã thắng, vẫn cần vị Tôn chủ này bảo vệ nàng.Yến Tiêu thầm nghĩ, nếu muốn đứng vững ở nhân gian, chỉ dựa vào mình nàng cường đại là không đủ, vẫn cần phải nâng cao thực lực của những thuộc hạ mới được.Mỗi người tâm tư khác nhau, bước qua hai mươi bảy bậc thềm đi vào Lăng Nguyệt Điện, thì thấy trước mặt là một nam tử ngồi trên ngai cao, dung mạo lạnh lùng nghiêm nghị, khí thế bức người. Người đó mặc trường bào màu huyền tím, đội phát quan ánh vàng, lông mày sắc bén vắt ngang đến tóc mai, ánh mắt trong trẻo mà thâm sâu. Chỉ dùng từ anh tuấn thôi thì không đủ hình dung diện mạo của ông, càng khiếp người chính là sự bễ nghễ thiên hạ, kiêu ngạo cuồng ngạo không coi ai ra gì của ông. Pháp Tướng tầm thường sẽ không tùy tiện tỏa ra uy áp của mình, mà ông lại thản nhiên không thèm để ý, từng cử chỉ đều toát ra khí thế bá đạo, khiến các thuộc hạ hai bên cúi đầu không dám nhìn thẳng.Yến Tiêu khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ — Đúng là một kẻ ngạo mạn.Tạ Chẩm Lưu quả thật nên khuyên hắn tìm một vỏ kiếm. Đọc Full Tại Truyenfull.vision“Tạ Chẩm Lưu, lần cuối gặp nhau đã là ba mươi năm trước, tu vi của ngươi lại tinh tiến rồi.” Thần Khải bước xuống vương tọa, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Tạ Chẩm Lưu, chiến ý gợn sóng, như hổ báo chực chờ vồ mồi. Ông có bờ vai rộng lưng thẳng, dáng người cao lớn, cao hơn nam tử bình thường cả một cái đầu, mỗi bước đi đều có một loại cảm giác áp bách không giận tự uy.Thần Khải không gọi Tạ Chẩm Lưu là kiếm tôn, mà gọi thẳng tên. Hai người đều là cuồng võ, say mê tu đạo, lòng không tạp niệm, cũng coi như là cùng chung chí hướng. Tuy Tạ Chẩm Lưu đã thu liễm kiếm khí, nhưng ở trước mặt Thần Khải cũng không hề tỏ ra yếu thế, thẳng lưng kiêu hãnh, như một thanh kiếm vô trần.Tuy nhiên Tạ Chẩm Lưu không sợ chiến đấu, nhưng cũng không hiếu chiến, ông mang theo trọng trách đến đây, nên đi thẳng vào vấn đề nói: “Thần giáo chủ, ta đại diện Đạo Minh bảy tông đến đây, mục đích chắc ngươi đã rõ. Mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu, hẳn là đang ở trong tay ngươi.”Thần Khải hừ một tiếng, ánh mắt quét qua những người đứng sau Tạ Chẩm Lưu, mang theo vài phần khinh miệt nói: “Chưởng giáo thất tông, chỉ tới một Ủng Tuyết Thành là đủ rồi sao?”Công Nghi Trưng tiến lên một bước, hành lễ nói: “Thân truyền đệ tử Thần Tiêu Phái, Công Nghi Trưng, gặp qua Thần giáo chủ.”Thần Khải sớm đã để ý tới Công Nghi Trưng, còn có Yến Tiêu đứng ở bên cạnh hắn, hai người này khí thế rất khác với những người khác. Nghe thấy Công Nghi Trưng lên tiếng, ông cũng mang ánh mắt rơi xuống mặt Công Nghi Trưng, không chút che giấu mà đánh giá và nhìn kỹ: “Ngươi chính là đệ tử của Minh Tiêu pháp tôn.”Đạo cốt trời sinh, nhân tài kiệt xuất của Đạo Minh, thiên tài tu đạo như vậy, Thần Khải cũng có nghe qua.Công Nghi Trưng khiêm tốn đáp: “Chính là vãn bối, vãn bối phụng lệnh sư môn, đại diện Thần Tiêu Phái tới đây, yêu cầu Tiệt Thiên Giáo trả lại Dẫn Phượng Tiêu.”Thần Khải nghe lời này của Công Nghi Trưng, trong mắt lập tức nổi lên sát ý, cười lạnh một tiếng: “Truy đòi? Đây chính là thái độ của Đạo Minh?”Tạ Chẩm Lưu cũng hơi kinh ngạc, ông vốn tưởng rằng Công Nghi Trưng là một người ôn hòa đoan chính, tới đây đàm phán để đòi lại Dẫn Phượng Tiêu, hẳn nên dùng từ ngữ cẩn trọng hơn để tránh làm mất hóa khí, không ngờ Công Nghi Trưng đối mặt với Thần Khải, lại có thể lớn mật như thế.Công Nghi Trưng không sợ uy hiếp của Thần Khải, bình thản nói: “Dẫn Phượng Tiêu là vật do Chu Tử Khư tặng cho Tứ Di Môn, thiên hạ ai ai cũng biết, Tiệt Thiên Giáo cũng là danh môn chính giáo, tín đồ đông đảo, chắc cũng không phải tiểu môn tiểu phái không thông tin tức, càng không phải tà ma ngoại đạo chỉ biết cướp đoạt bằng vũ lực, nếu đã biết là vật có chủ, tất nhiên không thể tùy tiện chiếm làm của riêng.”Công Nghi Trưng một phen nói có sách mách có chứng, khiến Tiệt Thiên Giáo bị đẩy lên một vị trí cao, vừa tâng bốc vừa uy hiếp, khiến Thần Khải nhất thời không biết phản bác như nào, không khỏi nhíu mày khó chịu.Thái độ của Đạo Minh thật sự nằm ngoại dự đoán của ông, ông vốn tưởng rằng lợi thế trong tay, đối phương chắc chắn sẽ phải lựa lời đàm phán, ông cũng có thể nhân cơ hội này hét giá trên trời, nhưng lời Công Nghi Trưng vừa nói lại khiến ông như thể không giao ra Dẫn Phượng Tiêu, thì chính là tiểu môn tiểu phái, tà ma ngoại đạo.Ánh mắt Thần Khải nghiêm nghị, uy áp ngoại phóng, muốn kinh sợ Công Nghi Trưng. Trong mắt ông, Công Nghi Trưng cũng chỉ là nửa bước Pháp Tướng, kém ông một khoảng xa, chỉ cần ép một chút thì liền kinh sợ chịu thua.Uy áp như sóng triều tràn vào đầu Công Nghi Trưng, Công Nghi Trưng chỉ khẽ phất nhẹ tay áo, lưng vẫn như cũ thẳng tắp như tùng xanh, khóe môi giữ nguyên ý cười ấm áp, dường như hoàn toàn không bị lay động. Ngược lại nữ tử bên cạnh hắn lại khẽ nhướng đôi mắt phượng, hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, một luồng uy áp không thua kém gì Thần Khải chấn động dâng lên từ người nàng, vì Công Nghi Trưng chống lại uy áp.Linh khí kích động, mái tóc đen tung bay, Yến Tiêu ngẩng đầu, đôi mắt phượng sáng ngời có thần ngước nhìn Thần Khải, không có chút sợ hãi cùng lùi bước. Nàng nhếch môi cười lạnh: “Nói không lại liền dùng uy áp để dọa dẫm, đây là cách hành xử của giáo chủ Tiệt Thiên Giáo sao?”Thần Khải lạnh lùng nhìn Yến Tiêu: “Tu vi Pháp Tướng … cô cũng là người của Đạo Minh? Thuộc tông môn nào?”“Ta không phải người của Đạo Minh.” Yến Tiêu kiêu ngạo ngẩng cao cằm, đáp lại: “Nhưng ngươi đả thương người của ta.”Tạ Chẩm Lưu: “…”Thần Khải sửng sốt một chút, ánh mắt liếc qua lại giữa Yến Tiêu và Công Nghi Trưng vài lần, bừng tỉnh nói: “Các ngươi là đạo lữ.”Công Nghi Trưng mỉm cười, vui mừng phát ra từ nội tâm: “Phải.”Hắn cũng không ngờ, Yến Tiêu sẽ ra tay bảo vệ hắn.Thần Khải khinh thường nói: “Vậy mà lại để một nữ nhân bảo vệ mình.”Yến Tiêu lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh ngươi cũng tìm một nữ nhân bảo vệ ngươi đi.”Thần Khải tức giận nói: “Để nữ nhân bảo vệ thì có bản lĩnh gì chứ!”Yến Tiêu nghiêm túc đáp: “Bản lĩnh này lớn lắm đấy.”Thần Khải và Tạ Chẩm Lưu giống nhau, đều là người am hiêu động thủ, không am hiểu nói chuyện, càng đừng nói Yến Tiêu đang cố ý trút giận và khiêu khích.— Người của nàng, há lại để người khác động vào?!Thần Khải đằng đằng sát khí: “Dám chọc giận ta, ngươi cũng có vài phần can đảm, báo danh đi!”Yến Tiêu ngang nhiên nói:” Yến Tiêu.”Thần Khải Nhíu mày hỏi: “Ngông cuồng trong ngạo mạn*?”(*嚣: xiao này là huyên náo, ầm ĩ; 嚣张: là ngông cuồng, kiêu ngạo, hống hách. Từ 嚣 này phát âm giống từ 霄 trong tên Yến Tiêu của nữ chính)Yến Tiêu ngẩn ra, ngay sau đó khẽ cười nhàn nhạt nói: “Cũng có thể xem là vậy.”Tạ Chẩm Lưu bừng tỉnh, âm thầm gật đầu —— hóa ra là chữ ‘ngông cuồng’ này.Nhớ lại hành động nàng khiêu chiến mình, ông bỗng nhiên cảm thấy tên này thật phù hợp.Công Nghi Trưng nén cười: “Thần giáo chủ thứ lỗi, Yến Tiêu nghĩ sao nói vậy, cũng không có ý mạo phạm. Chúng ta phụng mệnh đến đây để lấy lại mảnh vỡ của Dẫn Phượng Tiêu, mong rằng Thần giáo chủ có thể trả vật về nguyên chủ.”Thần Khải chắp tay sau lưng, vẻ mặt ngạo mạn nói: “Dẫn Phượng Tiêu? Ta chưa từng nói nó ở trong tay ta.”Công Nghi Trưng trong lòng trầm xuống, trước đó Thần Khải quả thật chưa hề chính diện thừa nhận Dẫn Phượng Tiêu nằm trong tay hắn, nay lại càng trắng trợn chối bỏ.Tạ Chẩm Lưu nhíu mày: “Thần giáo chủ, trong tay chúng ta đã có sáu mảnh vỡ, dựa theo liên hệ giữa các mảnh nhỏ, có thể suy tính ra mảnh vỡ cuối cùng nằm ở Ly Hận Thiên.”“Vậy sao?” Thần Khải cười lạnh, “Ly Hận Thiên rộng hàng trăm dặm, một mảnh vỡ nhỏ xíu, làm sao ta biết nó rơi ở đâu? Đạo Minh đã có bản lĩnh tính ra nơi mảnh vỡ rơi, vậy tự mình đi tìm đi. Nhưng mà, Tiệt Thiên Giáo chúng ta là ‘danh môn chính phái’, cũng không phải ‘tiểu môn tiểu phái’, không phải nơi kẻ khác có thể tùy tiện ra vào điều tra.”Yến Tiêu lướt ánh mắt lạnh lùng qua Thần Khải, sau đó trao đổi ánh mắt với Công Nghi Trưng: Hắn đang châm chọc ngươi đấy.Công Nghi Trưng: Bởi vì cô chọc giận hắn.Yến Tiêu: Lỗi của ta?Công Nghi Trưng ánh mắt lấp lánh nét cười: Có đạo lữ bảo vệ, ta vui còn không kịp.Yến Tiêu lúc này mới hài lòng thu ánh mắt về.Không biết từ bao giờ, nàng đã xem Công Nghi Trưng như người nằm dưới sự che chở của nàng, tuy rằng hắn cũng không thực sự cần người khác bảo vệ, nhưng nhìn thấy hắn chịu nhục, nàng không hề do dự mà đứng ra, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận, nếu không phải nàng còn có lý trí, thì sớm đã ra tay với Thần Khải.Tiệt Thiên Giáo là cái quát gì, người của nàng cũng dám động!Thần Khải tỏ rõ thái độ không phối hợp, Công Nghi Trưng vẫn mỉm cười, nói: “Hóa ra Thần giáo chủ không biết tung tích của Dẫn Phượng Tiêu, vậy có lẽ chúng ta đã hiểu lầm.”Vừa nói, Công Nghi Trưng vừa giơ tay phải lên, sáu đoạn sáu ngọc đỏ rực rỡ miễn cưỡng ghép thành hình, nhưng không hoàn chỉnh nên mất đi pháp lực.“Theo lời âm binh Âm Khư khai, khi Diêm Tôn rơi xuống Luyện Ngục Hải, đem Dẫn Phượng Tiêu bẻ gãy thành bảy đoạn, trong đó sáu đoạn chúng ta đã truy hồi, còn đoạn cuối cùng, tự nhiên cũng là xuất thân từ Âm Khư. Người nắm giữ đoạn sáo cuối cùng này, vô luận là tà tu, hay là âm binh, đều là đối tượng bị Đạo Minh truy nã, hiện giờ người này đang ở Ly Hận Thiên, nếu Thần giáo chủ đã tự nhận mình là danh môn chính phái, vậy hẳn là sẽ phối hợp với hành động của Đạo Minh, không vì Dẫn Phượng Tiêu, thì cũng nên tìm ra mối nguy tiềm ẩn này, để tránh hắn gây bất lợi với Tiệt Thiên Giáo, thậm chí nguy hại đến bá tánh thiên hạ.” Công Nghi Trưng tươi cười ôn hòa, mặt như quan ngọc, nhưng từng lời như châu ngọc rơi xuống, khiến Thần Khải mặt mày đen kịt, không sao phản bác được.Yến Tiêu mỉm cười nhìn sắc mặt của Thần Khải, có chút thấu hiểu cảm giác tức giận và vô lực của hắn. Khi lần đầu tiên gặp Công Nghi Trưng, nàng cũng bị hắn quản chế, lĩnh giáo qua tài ăn nói sắc bén của hắn —— trên mọi phương diện.Có Công Nghi Trưng ở đây, Tạ Chẩm Lưu cũng thở phào nhẹ nhõm, bằng không ông cũng không biết phải giao thiệp với Thần Khải thế nào.Sắc mặt Thần Khải tối sầm, hai tay siết chặt trong tay áo, cố gắng kìm nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Tiệt Thiên Giáo chúng ta cũng không phải không hiểu lý lẽ, nếu chuyện này liên quan đến tà tu, các vị có thể ở lại Ly Hận Thiên vài ngày, nếu tìm được tên tà tu kia, đương nhiên sẽ giao cho Đạo Minh xử trí.”“Thần giáo chủ quả là người biết phân rõ phải trái, Đạo Minh vô cùng cảm kích.” Công Nghi Trưng chắp tay hành lễ, tỏ ý cảm ơn.Thần Khải lạnh lùng nói: “Không dám, đều là việc thuộc bổn phận. Nhưng mà Tiệt Thiên Giáo chúng ta có mấy chỗ cấm địa, người ngoài không được phép xâm nhập, ta sẽ lệnh môn hạ đệ tử cẩn thận tìm kiếm. Chỉ là, Tiệt Thiên Giáo chúng ta bỏ công bỏ sức, vậy thì có lợi gì?”“Thần giáo chủ có yêu cầu gì, không ngại nói thẳng.” Công Nghi Trưng mỉm cười nói.“Nghe nói Dẫn Phượng Tiêu có thể tìm được Phượng Hoàng Trủng, ta ngưỡng mộ đại danh Phượng Thiên Linh đã lâu, cũng muốn vào Phượng Hoàng Trủng một chuyến.” Thần Khải nói.Công Nghi Trưng khẽ trầm ngâm, lại nói: “Phượng Hoàng Trủng liên quan đến Thất bảo của Đạo Minh bị đánh cắp, cho nên Đạo Minh nhất định phải truy hồi. Mà Phượng Hoàng Trủng cũng không thuộc quyền quản lý của Đạo Minh, Đạo Minh không có quyền cho phép, nhưng cũng sẽ không ngăn cản, tất cả phụ thuộc vào sự thuận tiện của chủ nhân nơi đó.”Chủ nhân đó, chính là Phượng Thiên Linh đã chết trong lời đồn.Đôi mắt sắc bén tựa như thiên ưng của Thần Khải nhìn chằm chằm vào Công Nghi Trưng, một tên mới nửa bước Pháp Tướng, thế nhưng lại khiến ông chịu thiệt không ít lần, trong lòng ông tuy có tức giận, nhưng cũng nảy sinh vài phần tán thưởng — Thần Tiêu Phái quả thật có một truyền nhân tốt, còn Tiệt Thiên Giáo thì không …Thần Khải vốn tưởng rằng với lợi thế trong tay, có thể cao cao tại thượng mà làm giảm nhuệ khí của Đạo Minh, nhưng qua một hồi đối thoại, ông lại rơi xuống thế yếu, làm khó dễ đủ điều, nhưng khắp nơi vấp phải trắc trở, vô luận ông đưa ra chiêu gì, Công Nghi Trưng đều thành thạo, bình tĩnh mà đánh trả. Cuối cùng chính Thần Khải lại tự đẩy mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.Mặc dù cuối cùng ông vẫn đưa ra yêu cầu của mình, và Đạo Minh bên này dường như cũng đã đáp ứng, nhưng lại như chưa thực sự đồng ý, khiến trong lòng ông càng thêm khó chịu, không tìm được cách lấy lại thể diện, chỉ có thể phất tay áo rời đi.Dưới sự dẫn đường của đệ tử Tiệt Thiên Giáo, đoàn người của Tạ Chẩm Lưu được sắp xếp vào ở Ly Hận Cung, đợi đến khi trong phòng không còn ai, Tạ Chẩm Lưu mới nói với Công Nghi Trưng: “Nghe pháp tôn nói ngươi là người khiêm tốn, biết tiến biết lùi, không ngờ lời nói của ngươi sắc bén như thế, Thần Khải cũng bị chọc giận, nhưng không thể phát tác.”Công Nghi Trưng mỉm cười nói: “Ta đại diện Đạo Minh bảy tông đến đây đàm phán, thì không thể để Đạo Minh mất uy phong, mất đi thể diện, về mặt khí thế tuyệt đối không thể thua người khác. Huống hồ Dẫn Phượng Tiêu này vốn dĩ chính là Thất bảo của Đạo Minh, Đạo Minh truy hồi, cũng là hợp tình hợp lý. Thần giáo chủ có lẽ là một võ phu, nhưng không phải một mãng phu, dẫu có khí thế dọa người, cũng sẽ không thực sự động thủ, vì một đoạn Dẫn Phượng Tiêu, tuyên chiến với Đạo Minh.”Tạ Chẩm Lưu khẽ gật đầu, tán thành cách làm của Công Nghi Trưng, trong mắt cũng có một tia ý cười: “Nói rất đúng, nắm bắt chừng mực cũng rất tốt. Nghe nói Thần Khải trước đây từng bị thương, nhưng sau mấy năm bế quan tĩnh dưỡng, tu vi của hắn không những không giảm mà còn tăng, hắn hiện giờ cũng là một trong vài vị Pháp Tướng đứng đầu đương thời, ta vốn còn lo ngươi sẽ bị Thần Khải áp chế, không ngờ ngươi có thể trụ vững trước uy áp của hắn.”“Cũng nhờ có Yến Tiêu ra tay, nếu không e rằng ta cũng khó mà chống đỡ được lâu.” Công Nghi Trưng nở nụ cười khiêm tốn mà đầy tự đắc.Tạ Chẩm Lưu thầm nghĩ trong lòng — quả nhiên đúng là ngông cuồng trong ngạo mạn mà …Đôi đạo lữ này nếu luận kiêu ngạo, quả thực khó phân cao thấp, chỉ là Công Nghi Trưng che giấu khéo hơn mà thôi.Lời lẽ của Công Nghi Trưng sắc bén, nhưng trong lòng lại sáng suốt, biết đúng mực và chừng mực, mà Yến Tiêu nói năng lỗ mãng, hoàn toàn không đặt Thần Khải vào mắt. Đương nhiên, nàng cũng không phải xem thường Thần Khải, nàng chỉ là bình đẳng mà xem thường tất cả mọi người — bao gồm cả Phá Nguyệt Kiếm tôn ông nữa.Trong lòng Tạ Chẩm Lưu có một suy đoán, có lẽ Yến Tiêu còn có át chủ bài lớn hơn chưa lộ ra, từ lúc nào hải ngoại lại xuất hiện một tán tu Pháp Tướng lợi hại như vậy?“… Hai ngày tới, ta sẽ sắp xếp mọi người tìm kiếm khắp Ly Hận Thiên, nhưng Thần Khải hẳn là đã giấu người đó trong cấm địa của Ly Hận Thiên, cho nên lần tìm kiếm này e rằng sẽ không có kết quả, ngài cứ yên tâm ở đây chờ đợi tin tức là được.”Tạ Chẩm Lưu phục hồi tinh thần lại, nghe rõ Công Nghi Trưng nói, gật đầu nói: “Vậy thì làm phiền ngươi rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0