Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 37
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnCông Nghi Trưng sau khi bẩm báo với Tạ Chẩm Lưu liền trở về phòng, thấy Yến Tiêu đã chờ đến mức có chút sốt ruột.“Thần Khải chắc chắn đã giấu Thất Sát ở trong cấm địa, ngươi thực sự định giao Thất Sát cho Đạo Minh sao?” Yến Tiêu nhìn chằm chằm Công Nghi Trưng hỏi.“Nếu cô là Thần Khải, cô sẽ làm như thế nào?” Công Nghi Trưng mỉm cười hỏi lại.Yến Tiêu không cần nghĩ ngợi nói: “Tùy tiện giao một cái xác ra để qua chuyện …”Lời còn chưa dứt, nàng đã lập tức bừng tỉnh.Công Nghi Trưng ngồi xuống bên cạnh Yến Tiêu, cười nói: “Ngay từ đầu tính toán của Thần Khải chính là tùy tiện giao ra một cái xác, nói là mình đã đoạt được Dẫn Phượng Tiêu từ trong tay tà tu, sau đó dùng Dẫn Phượng Tiêu làm con bài mặc cả, đưa ra hàng loạt yêu cầu với Đạo Minh. Nếu chúng ta thuận theo ý ông ta, liền rơi vào thế yếu, nếu đáp ứng yêu cầu ông ta đưa ra, Đạo Minh cũng mất đi uy nghiêm.”Ánh mắt Yến Tiêu lóe lên, nhếch môi cười nói: “Ngươi đánh đòn phủ đầu, bày ra một tư thế cao cao tại thượng áp chế Tiệt Thiên Giáo, vừa tâng bốc vừa uy hiếp, làm mất uy phong của ông ta, khiến ông ta không còn cớ gì để dùng Dẫn Phượng Tiêu làm con bài thương lượng.”“Dẫn Phượng Tiêu vốn dĩ chính là bảo vật của Tứ Di Môn, Tiệt Thiên Giáo một lòng muốn làm danh môn chính giáo, sao có thể làm ra việc giết người cướp bảo vật.” Công Nghi Trưng nói, “Nếu ông ta không thể dùng Dẫn Phượng Tiêu làm lợi thế, liền chỉ có thể nói Dẫn Phượng Tiêu không ở trong tay mình, Đạo Minh lại không thể tùy tiện xâm nhập tông môn khác để điều tra, chỉ đành mở miệng thỉnh cầu với ông ta.”“Cho nên ngươi mới nói Dẫn Phượng Tiêu nằm trong tay tà tu, buộc Tiệt Thiên Giáo không thể bao che cho tà tu được.” Yến Tiêu gõ nhẹ ngón tay lên má, trầm ngâm nói, “Thần Khải có được một đoạn Dẫn Phượng Tiêu thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, mục đích cuối cùng của ông ta vẫn là thương lượng điều kiện với Đạo Minh, cuối cùng ông ta vẫn phải giao Dẫn Phượng Tiêu ra, kết cục giống nhau, nhưng ý nghĩa khác nhau. Hiện tại Tiệt Thiên Giáo phải cầu cạnh Đạo Minh, mà thực chất Đạo Minh không bị bọn họ uy hiếp hay kiềm chế. Hắn bị ngươi một phen vừa công kích vừa hóa giải, trong lòng nhất định đang kìm nén một cơn giận lớn.”“Thần Khải vậy mà lại cảm thấy có hứng thú với Phượng Hoàng Trủng, điều này đúng là ngoài dự liệu.” Công Nghi Trưng phe phẩy quạt, suy nghĩ, “Tiệt Thiên Giáo từ trước đến nay luôn thần bí, ta cũng không biết quá nhiều về bọn họ, nhưng với tác phong hành sự của Thần Khải, không thể hứng thú với các pháp khí ngoài thân, thực sự để ý có lẽ là Phượng Thiên Linh.”“Tạ Chẩm Lưu nói, trước đây Thần Khải bị thương bế quan mấy năm, liệu có liên quan gì đến Phượng Thiên Linh không? Trên đời này, người có thể đánh Thần Khải thành trọng thương không có nhiều, hơn nữa hắn lại phải nhẫn nhịn, không dám làm lớn chuyện ….” Yến Tiêu xoa cằm, ý vị sâu xa cười, “Phượng Thiên Linh là một tên trộm, hắn hoặc là trộm đồ của Tiệt Thiên Giáo, hoặc là trộm người của Tiệt Thiên Giáo, ta ngược lại cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn.”Công Nghi Trưng đối diện ánh mắt cười như không cười của Yến Tiêu, sao còn không đoán được nàng đang nghĩ gì. Phượng Thiên Linh trộm người của Công Nghi gia, nếu cũng trộm người của Ly Hận Thiên, vậy chuyện xưa này đúng là mang một màu sắc hoàn toàn khác ….Công Nghi Trưng cười khổ nói: “Nghe cô nói như vậy, Phượng Thiên Linh từ đạo tặc trộm bảo cao thâm khó đoán trong lời đồn, giờ lại biến thành hái hoa tặc hạ lưu.”“Đều là ăn cắp, còn phân biệt cao thấp sang hèn làm gì.” Yến Tiêu cười nhạo một tiếng, “Ta không có hứng thú với Phượng Thiên Linh, cũng không có hứng thú với Tiệt Thiên Giáo, mục đích ta tới đây, chỉ để cứu Thất Sát.” Yến Tiêu vỗ vai Công Nghi Trưng, “Chuyện tìm người, giao cho ngươi tốn công suy nghĩ.”Ly Hận Thiên và Tự Tại Thiên đối diện nhau, hai ngọn núi được bao bọc bởi kết giới hộ sơn khổng lồ, khó vào khó ra, muốn rời đi, trừ phi cưỡng ép phá trận.Thanh Long hộ pháp đã chỉ rõ phạm vi cấm địa, trong Ly Hận Thiên, ngoại trừ cấm địa, các nơi khác đều có thể để tu sĩ Đạo Minh bảy tông lục soát. Tiệt Thiên Giáo bày ra bộ dạng này, chẳng qua là dựa vào việc Tạ Chẩm Lưu cũng những người ông mang đến không thể tìm được gì, cuối cùng vẫn phải chờ Tiệt Thiên Giáo giao người ra.Công Nghi Trưng tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm cho tròn, sai bảo các tu sĩ đồng hành tìm kiếm khắp nơi trong Ly Hận Thiên, còn bản thân thì thám thính tin tức từ các tu sĩ trong môn.Chắc là tứ đại hộ pháp đều được căn dặn trước, các đệ tử Tiệt Thiên Giáo rất kín miệng, nói chuyện với tu sĩ Đạo Minh đều cẩn thận từng lời, sợ lỡ miệng tiết lộ điều riêng trong môn.Công Nghi Trưng dáng vẻ tuấn mỹ ôn nhã, phong thái ung dung, đôi môi mỏng không chỉ có thể khiến người ta tức giận đến thất khiếu bốc khói, mà còn có thể mê hoặc người ta thần hồn điên đảo. Tu sĩ trong Tiệt Thiên Giáo, bất kể là nam hay nữ, đều bị phong thái của hắn làm xiêu lòng, bất tri bất giác tiết lộ vài chi tiết tưởng chừng không quan trọng, mà không biết rằng những mảnh vụn rời rạc ấy cũng đủ ghép lại thành bức tranh toàn cảnh của sự thật.Yến Tiêu không muốn tốn quá nhiều tâm tư lên người khác, nàng nhìn dáng vẻ tám phương khéo léo của Công Nghi Trưng, đợi đến khi nữ tu Tiệt Thiên Giáo e ngại ngượng ngùng rời đi, nàng mới thong dong bước ra, cười như không cười nói: “Công Nghi đạo trưởng thật giỏi lấy lòng người khác, bản lĩnh này quả nhiên là không đâu không lợi.”“Không đâu không lợi sao?” Công Nghi Trưng xoay xoay quạt gấp, nghiêng đầu chăm chú nhìn Yến Tiêu, ánh mắt mang ý cười như gợn sáng lấp lánh trên mặt nước, khiến người bất giác xao động: “Vậy xem ra Tôn chủ cũng rất thích.”Tin Yến Tiêu khẽ đập loạn một nhịp, dời mắt nhìn sang một bên, thu lại ý cười, hừ một tiếng: “Không biết xấu hổ.”“Tự nhiên vẫn là biết xấu hổ, cho nên việc này mới chỉ có bần đạo gánh thay, không dám làm phiền Tôn chủ.” Công Nghi Trưng cười nói.Công Nghi Trưng một câu “bần đạo”, một câu “Tôn chủ”, nghe có vẻ xa cách, nhưng lại khiến Yến Tiêu bên tai nóng lên một cách lạ lùng, cứ như lời trêu ghẹo ám muội.Yến Tiêu khẽ ho một tiếng, xua đi tạp niệm trong đầu, nghiêm mặt nói: “Vậy ngươi có dò la được gì không?”Công Nghi Trưng làm như không thấy đôi tai đỏ ửng của nàng, cười một tiếng, nói: “Với ngoại hình của Thất Sát, rất khó không khiến người khác chú ý, một người ngoại lai như hắn nếu xuất hiện ở Ly Hận Thiên, những đệ tử khác chắc chắn sẽ tò mò để ý. Tuy rằng đệ tử Ly Hận Thiên đều đối với tín ngưỡng của mình rất thành kính, nhưng khó tránh khỏi có người ăn nói không cẩn thận mà lộ ra bí mật.”Công Nghi Trưng dẫn Yến Tiêu đi đến Vọng Tinh Đài, tiến thêm một bước là vực sâu vạn trượng, ngẩng đầu nhìn lên, tựa như chỉ cần với tay là có thể hái hoa. Mây mù lượn lờ xung quanh đỉnh núi, cả tòa Ly Hận Cung giống như tiên cung trên mây, hướng về phía đông mà nhìn, một cầu vồng sáng như luồng ánh sáng nối liền hai đỉnh núi, chỉ là bị mây mù lượn lờ che khuất đường đi phía trước.Công Nghi Trưng nhìn xuống biển mây, chậm rãi nói: “Ly Hận Thiên càng lên đến gần đỉnh núi linh khí càng dồi dào, vì thế các đệ tử chủ yếu hoạt động trên đỉnh núi, sườn núi trở xuống là nơi gieo trồng linh hoa dị thảo, hiếm khi có người qua lại.”Yến Tiêu trầm ngâm nhìn biển mây một lúc lâu, lại không thể xuyên qua biển mây mà thấy được cảnh sắc bên dưới, đành quay sang nhìn Công Nghi Trưng: “Ngươi nghĩ rằng Thất Sát bị giấu dưới chân núi?”Công Nghi Trưng nói: “Tiệt Thiên Giáo quanh năm chìm trong mây mù, lại có kết giới che giấu, từ bên ngoài nhìn vào không thể thấy được lớp ngụy trang, mà đặt mình ở trong đó cũng như chìm trong sương mù, tuy nhiên chỉ cần quan sát quỹ đạo sinh hoạt của đệ tử trong môn và sự khác biệt của linh áp mà hình dung được toàn cảnh.”Công Nghi Trưng giơ tay phải, lòng bàn tay hiện ra chiếc la bàn Thiên Diễn, kim chỉ bị linh lực ảnh hưởng mà xoay tròn không ngừng.“Từ địa hình mà xét, Ly Hận Thiên và Tự Tại Thiên giống như lưng lạc đà, linh khí nồng đậm, là một động thiên phúc địa hiếm có, nhưng thung lũng này lại có thế thoát linh, trừ phi có cao nhân bày trận ở đây, nghịch thiên xoay chuyển, nếu không linh khí của hai ngọn núi này sẽ tiêu tán hoàn toàn trong vòng năm trăm năm. Hiện giờ nhìn linh khí Tiệt Thiên Giáo tụ lại mà không phân tán, chắc chắn đã có người bày trận xoay chuyển, biến thoát linh thành tụ linh, nơi này chính là mệnh môn của đại trận hộ sơn của Tiệt Thiên Giáo.”Những lời Công Nghi Trưng nói, chính là chỗ cơ mật của Tiệt Thiên Giáo, cũng là căn cơ lập phái của Tiệt Thiên Giáo. Nhưng Công Nghi Trưng được chân truyền của Minh Tiêu pháp tôn, từ nhỏ đã tinh thông thiên văn địa lý, thuật toán pháp trận, nên dễ dàng nhìn thấy huyết mạch của Tiệt Thiên Giáo.“Mệnh môn?” Yến Tiêu hơi kinh ngạc, “Thần Khải giấu Thất Sát ở trong mệnh môn, vậy không lo hắn sẽ phá hủy đại trận hộ sơn sao?”Công Nghi Trưng cười nói: “Cô xem nhẹ đại trận hộ sơn rồi, làm sao dễ dàng phá hủy như vậy? Sinh môn che phủ tử cục, tử huyệt giấu sinh cơ, đại trận nghịch chuyển càn khôn như này, ngay cả ta cũng không dám dễ dàng nói lời phá trận, Thất Sát bị giấu ở chỗ này, nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất. Người bên ngoài không dám tiến vào, người bên trong cũng không dám tùy tiện động vào.”“Chúng ta đi thôi!” nghe nhắc đến nguy hiểm, trong mắt Yến Tiêu không có chút sợ hãi, ngược lại càng thêm hào hứng, mắt phượng đen sáng, tựa như được mài giũa thêm ánh sắc bén, nàng kéo tay Công Nghi Trưng đứng dậy, dáng vẻ gấp không thể chờ thêm.Công Nghi Trưng không khỏi bật cười, khẽ nói: “Cô không sợ nguy hiểm sao?”“Hỏi thừa, ta sợ cái gì? Huống hồ …” Yến Tiêu cười một tiếng, ánh mắt xoay chuyển, “Phá trận có ngươi, giết địch có ta.”Hai người họ sóng vai, thế gian này lại có nơi nào không đến được?Công Nghi Trưng mỉm cười nhìn khuôn mặt rạng ngời của Yến Tiêu, trong lòng một mảnh mềm mại, khẽ cười dịu dàng nói: “Có đạo lữ bảo vệ, quả thật rất tốt.”Yến Tiêu quay đầu lại, bắt gặp sự mềm mại trong mắt Công Nghi Trưng, khóe môi nàng hơi nhếch lên: “Vậy hiện giờ ngươi có động lòng thêm chút nào không?”Công Nghi Trưng chăm chú nhìn Yến Tiêu, ý cười trong mắt càng sâu, nhẹ nhàng gật đầu: “Hình như không chỉ một chút.”Yến Tiêu nghiêm túc hỏi: “Vậy được năm phần chưa?”Công Nghi Trưng cưỡi khẽ một tiếng: “Có bảy phần.”Yến Tiêu hơi kinh ngạc chớp mắt một cái, không hiểu sao có chút vui mừng, lại có chút nghi hoặc, tự nhủ nói một câu: “Thì ra ngươi dễ dàng động lòng như vậy …”Nàng bỗng nhiên cảm thấy Công Nghi Trưng giống như một chú chó nhỏ, chỉ cần cho một chút ân huệ, hắn liền có thể một lòng một dạ, không khỏi có chút quá dễ dỗ dành.“Cũng không biết ngươi tính toán thế nào ra được mấy phần …” nàng hơi nhíu mày có chút khó hiểu, “Người của Thần Tiêu Phái, đều tinh thông thuật tính như vậy sao?”Đêm ấy, khi vầng trăng lưỡi liềm nghiêng nghiêng trên Ly Hận Cung, Yến Tiêu dẫn theo Thập Anh, cùng Công Nghi Trưng lẻn vào sơn cốc.Sơn cốc ở giữa Ly Hận Thiên và Tự Tại Thiên được gọi là Di Hoa Cốc, từ không trung nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh sương trắng bao phủ, khiến người không thấy rõ diện mạo bên trong, chỉ khi xuyên qua lớp sương trắng ấy, mới có thể nhìn thấy sơn cốc tràn ngập những đóa hoa rực rỡ. Hai dòng nước tuyết hóa thành thác nước từ vách núi hai bên đổ xuống, hội tụ thành một hàn đàm* ngay giữa Di Hoa Cốc, linh khí nồng đậm tụ lại nơi đây, khiến hoa trong cốc nở rộ đến rực rỡ thậm chí yêu dị. Đứng bên bờ hồ ngẩng đầu nhìn lên, không thấy sương trắng dày đặc, mà chỉ thấy một cây cầu vồng hình vòm lơ lửng trên cao, nối liền hai ngọn núi Ly Hận Thiên và Tự Tại Thiên, mà hai bên cầu vồng là dải ngân hà tựa như buông xuống từ trời cao.(*Hàn đàm: Hồ lạnh, đầm lạnh)“Tiên cảnh nhân gian, bất quá cũng chỉ thế này.” Yến Tiêu thở dài một tiếng, hít sâu một hơi linh khí trong cốc, cảm giác tinh thần sảng khoái hơn hẳn.Linh khí nơi này nồng đậm, tuy không bằng Âm Khư, những cũng không kém xa. Người thường ở đây tu hành, liền có thể hiệu quả gấp đôi. Nhưng linh khí nơi này đến từ hai ngọn núi, cần được hồi báo lại, cũng không phải cuồn cuộn không dứt, nên không chịu nổi việc tiêu hao vô hạn. Công Nghi Trưng đã lò da được rằng, nghe nói chỉ có giáo chủ và hai vị thủ tọa mới được phép tu luyện trong Di Hoa Cốc, các giáo chúng còn lại, chỉ khi phá cảnh Pháp Tướng, mới được giáo chủ cho phép vào đây tu hành.Công Nghi Trưng nhìn khắp xung quanh, trầm giọng nói: “Bảo sao gọi là Di Hoa Cốc, những đóa hoa ở đây được sắp xếp thành trận pháp Lục Hợp Linh Lung Già.”Thấy Yến Tiêu mắt lộ ra khó hiểu, Công Nghi Trưng liền giải thích thêm: “Linh Lung Già là một pháp trận lưu truyền mấy ngàn năm, được xem là đứng đầu vây trận, mỗi bước di chuyển liền thay đổi phương vị của bát quái, chỉ khi mỗi bước đều đúng thì mới có thể thoát khỏi vây trận. Linh Lung Già có hơn 1600 vạn cách đi, nên còn được gọi là trận vô cùng, mà Lục Hợp Linh Lung Già thì dựa trên cơ sở đó mà thêm vào Bát Hoang Lục Hợp, biến hóa trời đất, khiến trận vô cùng trở thành trận vô giải. Biển hoa trước mắt chúng ta lúc hư lúc thật, lúc nào cũng ở trong di chuyển và biến hóa, che giấu lối ra thực sự.”Khi Công Nghi Trưng vừa nói dứt lời, một cơn gió nhẹ thổi qua, mặt hồ gợn sóng, từng đợt hoa chuyển động như sóng tràn, mùi hoa say lòng người cũng phả vào mặt, cùng lúc đó, vô số đốm sáng lấp lánh bị kinh động, từ trong biển hoa bay lên, ánh chiếu khiến sơn cốc phát ra ánh sáng huyền ảo.“Đom đóm?” Công Nghi Trưng thoáng sững sờ, ngay sau đó nhíu mày lại, “Không phải đom đóm tầm thường!”Công Nghi Trưng vừa dứt lời, đã có một con đom đóm chạm vào mu bàn tay của Yến Tiêu, phát ra một tiếng nổ nhỏ vang lên giòn tan, Yến Tiêu nhăn mày lại, cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay mình, chỉ thấy nơi con côn trùng phát nổ trên mu bàn tay hiện lên một đốm đỏ nhạt, nhưng không có cảm giác đau đớn.Nhìn thấy càng lúc càng nhiều đom đóm đang bay về phía hai người, Công Nghi Trưng lập tức mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng phẩy một cái, gió trong lành nổi lên, thổi bay vô số đốm sáng, mà quạt Xuân Thu rời khỏi tay hắn, xoay tròn giữa không trung phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, bảo phủ hai người ở trong đó.“Đây là bạo hỏa trùng.” Công Nghi Trưng kiến thức rộng rãi, lập tức nhận ra nguồn gốc của những con côn trùng này, “Nhìn giống đom đóm, nhưng lại có lực sát thương không nhỏ, bạo hỏa trùng trưởng thành sẽ truy đuổi huyết khí ấm nóng, ở chỗ ấm áp đẻ trứng, lúc đẻ trứng sẽ tự phát nổ, hóa thành chất dinh dưỡng, nuôi dưỡng trùng trứng.”Yến Tiêu giơ tay lên trước mặt Công Nghi Trưng, hỏi: “Vậy vết trên tay ta là dấu vết trùng trứng để lại?”“Là độc dịch của bạo hỏa trùng.” Công Nghi Trưng nói, “Những con trùng này có độc tố không cao, không gây hại cho cô, ngày mai đốm đỏ sẽ tự biến mất.”Yến Tiêu những con bạo hỏa trùng bị kết giới chặn lại, mất đi nguồn nhiệt nên bay loạn xạ quanh mình, như chợt hiểu ra: “Cho nên những con trùng này không phải để giết địch, mà là để cảnh báo.”“Đúng vậy, có ánh sáng, tiếng vang nổ mạnh, sẽ khiến Ly Hận Cung cảnh giác.” Công Nghi Trưng ngẩng đầu nhìn lên trời, “Những con trùng này là tai mắt của Ly Hận Cung.”“Bạo hỏa trùng dị động, nếu Thất Sát ở trong cốc, chắc chắn đã phát giác.” Yến Tiêu nói, “Chúng ta phải nhanh chóng tìm được hắn.”Yến Tiêu vội vàng đứng dậy muốn đi, lại bị Công Nghi Trưng kéo cánh tay lại, khiến nàng khựng lại.Yến Tiêu khó hiểu mà quay đầu nhìn Công Nghi Trưng, ánh mắt người đằng sau trầm tĩnh nhìn biển hoa, không hề bị dao động. Nơi này một vùng muôn tía nghìn hồng, khiến người hoa cả mắt, càng có vô số cành hoa mọc đan xen, như là đang dang tay ngăn cản bước đi của họ, ánh sáng lập lòe của bạo hỏa trùng, biển hoa diễm sắc, hương thơm yêu dị, đều đang cố ý mê hoặc giác quan của bọn họ, dù nhắm mắt lại cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi sự quẫy nhiễu này.“Tại sao ngươi không đi?” Yến Tiêu hỏi.Bạo hỏa trùng bay lơ lửng xung quanh như ánh sao, dường như cũng đang thúc giục họ tiến vào trong trận.“Nếu có một tên trộm đột nhập vào phòng, nhìn thấy một chiếc hòm được khóa kín cẩn thận, tất nhiên sẽ cho rằng trong có cất giấu bảo vật, dù phải tốn hết sức lực cũng phải phá vỡ vòng xích, lấy bằng được bảo vật được cất giấu cần thận ấy.” Công Nghi Trưng nhàn nhạt cười, ánh mắt lộ ra tia minh ngộ.Yến Tiêu hiểu ý, lùi về sau một bước, trở lại đứng bên cạnh Công Nghi Trưng, cẩn thận mà nhìn chằm chằm biển hoa mê huyễn trước mắt: “Ý của ngươi là …. thứ được chủ nhân cẩn thận bảo vệ, không phải bảo vật …”“Đây không phải là cẩn thận bảo vệ, mà là gióng trống khua chiêng.” Công Nghi Trưng cười nói, “Dưới Linh Lung Già đích thực có cất giấu gì đó, nhưng rất có thể là sự đe dọa, chứ không phải sự bất ngờ thú vị.”Yến Tiêu lúc này bình tĩnh lại, cũng chân chính hiểu được suy nghĩ của Công Nghi Trưng.Dùng vây trận đệ nhất thiên hạ, che giấu một cái sát trận lớn hơn, hao hết tâm sức phá trận, cuối cùng chờ đợi lại là sát cục càng nguy hiểm hơn, với bất kỳ tu sĩ nào, đều là đòn giáng mạnh nhất.“Nếu Lục Hợp Linh Lung Già chỉ là thủ thuật che mắt, vậy đại trận hộ sơn thực sự nằm ở đâu?”Công Nghi Trưng khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại, ánh sao chiếu sáng gương mặt thanh tuấn, hắn nín thở ngưng thần, như đang lắng nghe gió đêm thì thầm, một lúc lâu sau, môi mỏng hơi cong lên, nở một nụ cười nhạt.Yến Tiêu nhìn mà có chút thất thần, nhưng liền nghe Công Nghi Trưng mỉm cười nói: “Ta biết rồi.”“Hử?” Yến Tiêu phục hồi tinh thần lại, “Ngươi biết cái gì?”“Mọi ảo cảnh có thể đánh lừa cảm giác của người, yêu, thú, nhưng không thể che giấu được thiên địa.” Công Nghi Trưng mỉm cười giơ tay lên, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, cảm thụ được gió đêm lướt qua từng kẽ tay, “Gió nói, nó biết phương hướng.”Yến Tiêu ngưng thần cảm nhận hướng gió, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió rít qua khe núi.“Linh áp có sự khác biệt về mạnh và yếu, tắc sẽ hình thành gió, khí thể từ nơi linh áp mạnh chảy về nơi linh áp thấp, đây là lẽ thường của thiên địa.” Công Nghi Trưng ngẩng đầu nhìn lên thác nước chảy xuống hai bên vách núi, “Nơi này vốn là đất thoát linh, có người lợi dụng tạo hóa trời đất, nghịch chuyển càn khôn, biến nơi thoát linh thành nơi luân hồi, linh khí trút xuống chịu ảnh hưởng của pháp trận, chảy ngược lên trên, linh áp theo đó biến hóa, hướng gió cũng theo đó thay đổi.”Công Nghi Trưng đưa mắt nhìn xung quanh biển hoa, thở dài nói: “Để che giấu pháp trận chân chính, vậy mà lại bày ra một ảo trận lớn hơn, và phía sau ảo trận còn cất giấu trận tuyệt sát. Giáo chủ Tiệt Thiên Giáo này quả thật là một kỳ tài hiếm có.”“Nếu những thứ này đều là thuật che mắt, vậy pháp trận thực sự … ” Yến Tiêu nói, ánh mắt bất giác chuyển hướng về phía hàn đàm sau lưng.Công Nghi Trưng khẽ lắc đầu, cầm quạt xếp chỉ về phía dòng suối bạc lộn ngược lên trên vách đá không xa: “Cô nhìn chỗ đó đi.”“Hai dòng thác nước kia?” Yến Tiêu chăm chú nhìn kỹ, nhưng không phát hiện ra dị thường. Đọc Full Tại Truyenfull.vision“Đó không phải thác nước.” Công Nghi Trưng cười cười, “Đôi mắt của cô đã bị đánh lừa, hai dòng nước kia thực chất chảy từ dưới lên trên.”“Cái gì?” Yến Tiêu hơi nheo mắt, tập trung nhìn kỹ, nhưng dù nhìn thế nào cũng thấy nước đang đổ từ trên xuống.“Biến đất thoát linh thành đất tụ linh, lại nuôi dưỡng linh khí cho Ly Hận Thiên và Tự Tại Thiên, chẳng trách Tiệt Thiên Giáo lại nuôi tham vọng bước lên hàng bảy tông của Đạo Minh, giáo chủ tiền nhiệm quả thật phi phàm.” Công Nghi Trưng tán thưởng.“Lối vào nằm sau dòng nước sao?” ánh mắt Yến Tiêu đảo qua đảo lại giữa hai dòng thác nước, “Nơi này có hai dòng thác nước, chẳng lẽ giống như Thiên Nhãn, là một sinh một tử? Vậy cửa sinh sẽ nằm ở bên nào?”Lòng bàn tay Công Nghi Trưng lần nữa hiện ra la bàn, kim chỉ nam xoay loạn không ngừng, như thể bị lạc mất phương hướng, chịu sự quẫy nhiễu dữ dội, Công Nghi Trưng kinh ngạc nói: “Âm dương tương sinh, hư thật chồng lên nhau … Cả hai đều là cửa sinh, và cả hai cũng đều là cửa tử.”Yến Tiêu không hiểu pháp trận, nhíu mày hỏi: “Là có ý gì?”Công Nghi Trưng thu lại la bàn Thiên Diễn, vẻ mặt nghiêm trọng đáp: “Nơi này có hai cửa, chúng đồng thời là cửa sinh cũng là cửa tử, không thể dò xét hay phán đoán, chỉ khi cô bước vào, loại biến hóa này mới chấm dứt, cố định ở một vị trí.”Yến Tiêu nghe vậy, ngược lại khẽ cười: “Ta còn tưởng là gì ghê gớm lắm? Dù là cửa sinh hay cửa tử, chúng ta đều có thể vượt qua, không phải sao?”Công Nghi Trưng gật đầu cười nói: “Chúng ta thì có thể vượt qua, nhưng Thất Sát nhất định đang ở trong cửa sinh.”“Vậy hy vọng vận khí của Tiệt Thiên Giáo tốt một chút, để chúng ta có thể lần đầu tiên bước vào đúng cửa sinh, cứu được Thất Sát.” Yến Tiêu ngước nhìn dòng thác nước chảy xiết, nhẹ nhàng bâng quơ cười nói, “Nếu không chúng ta phá trận, bọn họ sẽ rất phiền phức.”Yến Tiêu dứt lời, mũi chân khẽ nhún, thân hình nhẹ nhàng lao về phía một dòng thác, Công Nghi Trưng cười, theo sát phía sau — nàng chính là Yến Tiêu* mà …(晏嚣: Hán tự là Yến Hiêu, nhưng cách đọc giống tên Yến Tiêu nên để là Yến Tiêu. 嚣 chữ hiêu này là huyên náo, kiêu ngạo; có thể hiểu là ngông cuồng trong ngạo mạn.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro