Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 39
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An“Ngươi nói bậy gì vậy!” Yến Tiêu cau mày, “Rõ ràng ta mới là bản thể, ngươi không thấy cô ta muốn giết cả ngươi sao!”Công Nghi Trưng bất đắc dĩ cười khổ: “Cho nên … nàng ấy mới là bản thể.” hắn khẽ cong ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại trên khuôn mặt của Yến Tiêu, “Còn cô chỉ là một phần của Yến Tiêu mà thôi.”Yến Tiêu thực sự, vốn chính là bá đạo như vậy, nàng sẽ dọn quét sạch mọi chướng ngại ngăn cản nàng.Cho dù người đó có là Công Nghi Trưng.“Ngươi có bằng chứng gì nói ta là kính thể?” Yến Tiêu cười khẩy, “Chẳng lẽ ngươi hiểu rõ ta hơn chính ta sao?”“Ngay từ đầu ta đã nghi ngờ rồi.” giọng Công Nghi Trưng vẫn dịu dàng, dường như không vì đối phương là kính thể mà sinh ra chút thù địch nào, “Yến Tiêu thực sự làm sao có thể bị ta đả thương?”Yến Tiêu nói: “Ta không nói dối.”“Đó là ‘ký ức’ mà cô tự bịa ra, bởi vì trong lòng Yến Tiêu, luôn hoài nghi ta có mưu đồ gì với nàng, lo lắng ta sẽ làm hại nàng, nhưng ta sẽ không, bất kể là bản thể của ta, hay là kính thể của ta, ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nàng.”Sự kiên định và dịu dàng trong lời nói của Công Nghi Trưng khiến Yến Tiêu phút chốc ngây người, nàng nhớ lại khoảnh khắc khi Tiêu Hồn Kiếm chém xuống mình, hai chiếc quạt Xuân Thu đã không chút do dự đồng thời chắn trước người mình.“Cô là mặt nghi hoặc và mềm yếu trong lòng Yến Tiêu.” lòng bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve gò má của nàng, nhẹ nhàng vén lọn tóc rối bên tai, “Cho nên, dù ta biết rõ cô là kính thể, cũng vẫn phải bảo vệ cô.”Yến Tiêu nhíu mày lại, mắt phượng vốn trong trẻo giờ phủ lên một tầng sương mờ, bởi vì những lời Công Nghi Trưng nói, nàng bắt đầu sinh ra một chút dao động.”“Ta là kính thể …” nàng lẩm bẩm nói nhỏ, trên mặt toát sự đau khổ và giằng xé, “Không đúng, ta là bản thể … Ta là Yến Tiêu! Ngươi gạt ta!”Sắc mặt Yến Tiêu đột nhiên biến đổi, một dòng máu tươi rỉ ra từ khóe môi, thân mình mềm nhũn, ngã vào vòng tay của Công Nghi Trưng.Yến Tiêu siết chặt lấy ngực mình, dường như đang chịu đựng một cơn đau đớn dữ dội, cơ thể run rẩy không ngừng, phát ra ánh sáng yếu ớt lúc tỏ lúc mờ. Những lời của Công Nghi Trưng đã phơi bày bản chất của nàng, làm lung lay căn cơ sự tồn tại của nàng, khiến trái tim nàng chịu đựng cơn đau như bị xé rách.Công Nghi Trưng ôm chặt lấy Yến Tiêu, lòng bàn tay áp lên tấm lưng mỏng manh của nàng, linh lực hùng hậu truyền vào cơ thể nàng, cố gắng xoa dịu cơn đau nhói nơi ngực nàng.Yến Tiêu ôm Công Nghi Trưng, trong cơn đau đớn tột độ vô thức cắn chặt vào vai hắn, Công Nghi Trưng không vận lực chống cự, để mặc dấu răng khắc sâu vào trong máu thịt, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ y phục, mùi tanh ngọt cũng tràn vào trong miệng Yến Tiêu.Máu thịt của nửa bước Pháp Tướng vốn đã chứa đựng linh lực vô cùng lớn, có lẽ vì lý do này, thần trí của Yến Tiêu thanh tỉnh một chút, buông lỏng hàm răng ra rồi mềm nhũn ngã vào lòng Công Nghi Trưng.“Công Nghi Trưng …” giọng nói của nàng nhẹ nhàng và yếu ớt như tơ nhện, mang theo sự tủi thân và đau đớn, “Ta đau …”Công Nghi Trưng chỉ cảm thấy trái tim như bị người hung hăng bóp chặt, cơn đau lan tỏa khắp ngực.Yến Tiêu thực sự, sẽ không bao giờ để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác, nàng luôn một mình âm thầm chịu đựng mọi đau đớn, lúc nào cũng tỏ ra thản nhiên, không bận tâm.Nàng che giấu mặt mềm yếu của mình, dùng gai nhọn và sự lạnh lùng để đan thành áo giáp, ngăn cản sự tiếp cận của người khác. Nhưng suy cho cùng nàng vẫn có máu có thịt, biết đau biết buồn. Chỉ có lúc này đây, khi tất cả lớp ngụy trang bị lột trần, kính thể của Yến Tiêu mới bộc lộ mặt mềm yếu và bất lực nhất của mình.Đó là nàng khi sáu, bảy tuổi, có thể là ba, bốn tuổi, từ rất lâu, rất lâu trước đây.Nàng từng nói — Ta đau.Chờ đợi nàng, không phải là quan tâm và che chở, mà chỉ là những đau khổ ngày càng chồng chất.Còn lúc này, nàng cuộn tròn trong một vòng tay ấm áp, được ôm chặt lấy, câu nói đã giấu kín nhiều năm bất tri bất giác mà thốt ra.Nàng cũng biết đau ….Nếu như có ai đó quan tâm.Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống nơi chân mày, tóc tai, vòng tay siết chặt hơn, giọng nói của Công Nghi Trưng khàn khàn và run rẩy gọi tên nàng: “Yến Tiêu …”Dường như hắn đang chịu đựng cơn đau còn hơn cả nàng.___Lúc này, tại Tự Tại Thiên, Yến Tiêu vung kiếm chém nát kết giới, rồi tung một chưởng vào ngực Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng bị đánh bay về phía sau, miễn cưỡng trụ vững thân hình, nửa quỳ xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.Một đại cảnh giới, gần như là áp đảo, huống hồ, một người không giữ lại chút sức nào, một người hoàn toàn không hề nương tay.Yến Tiêu bước lên hai bước, một tay bóp chặt cổ thon dài của Công Nghi Trưng, kéo hắn từ mặt đất lên. Ánh mắt nàng đầy sự hung tàn, giọng nói sắc bén vang lên: “Tại sao không phản kháng?”Công Nghi Trưng khẽ cười một tiếng, máu tươi theo cằm chảy xuống, rơi trên mu bàn tay của Yến Tiêu.“Vậy còn cô, tại sao không dùng Sổ Sinh Tử?”Yến Tiêu khựng lại, không thể trả lời, nàng liếc nhìn vết máu trên mu bàn tay mình, cảm nhận được một cảm giác nóng rát lạ thường.Nàng muốn giết Công Nghi Trưng, điều này vốn là dễ dàng nhất, nhưng nàng cuối cùng vẫn không ra tay.“Ngươi rốt cuộc là bản thể hay là kính thể?” Yến Tiêu chất vấn.Khi gặp hắn ở Ly Hận Cung, Công Nghi Trưng này tuy về ngoại hình và khí tức đều không chút sơ hở, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng, người này có điều kỳ lạ. Vì thế, nàng cố tình ra tay gây động tĩnh, nhân cơ hội tấn công thử đối phương. Nhưng điều khiến nàng nghi hoặc nhất chính là, Công Nghi Trưng này vẫn không phản kháng, từng bước nhường nhịn.Đối lập như vậy, ngược lại thì Công Nghi Trưng ôm lấy món đồ giả trước đó lại càng đáng nghi hơn.“Chuyện này căn bản không quan trọng, dù là bản thể hay kính thể, ta vẫn là Công Nghi Trưng.” Công Nghi Trưng khẽ ho một tiếng, bàn tay của Yến Tiêu cảm nhận được sự rung động nơi yết hầu của đối phương, vô thức buông lỏng tay ra.Nhưng mà Công Nghi Trưng không nhân cơ hội lùi lại, ngược lại tiến lên nửa bước, dang tay ôm chặt lấy Yến Tiêu vào lòng.Hàng mi dài cụp xuống, che đi sự u ám nơi đáy mắt, cùng với những giọt máu nhỏ xuống, một trận pháp dần mở ra dưới chân họ.Yến Tiêu lập tức mất kiểm soát với cơ thể mình, bị Công Nghi Trưng giữ chặt trong vòng tay, không thể cử động. Hắn ghé sát tai nàng, thấp giọng gọi một tiếng “Yến Tiêu”, tựa như hai chữ ấy bị nghiền ngẫm trong môi lưỡi suốt một đêm, khiến tên gọi cũng trở nên nóng bỏng và dính chặt.“Cô vẫn không nỡ giết ta …” Giọng Công Nghi Trưng khàn khàn, mang theo sự vui sướng, “Dù trong lòng cô nghĩ, ta chỉ là một kính thể.”“Yến Tiêu, cô động lòng rồi.” đôi môi nóng bỏng của hắn lướt nhẹ nơi vành tai nàng, rồi trượt xuống má, hắn nâng cằm nàng lên, mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.“Ngươi rốt cuộc là ai?” Yến Tiêu lạnh lùng hỏi.“Ta chính là Công Nghi Trưng.” hắn áp sát mũi mình vào mũi nàng, thân mật và ái muội cọ nhẹ, đôi môi gần như chạm vào nhau, “Cũng là tham dục mà ta ẩn nhẫn khắc chế.”Sự tham lam muốn chiếm hữu nàng hoàn toàn – dù là quá khứ hay tương lai.Yến Tiêu cuối cùng cũng hiểu sự khác lạ ban đầu đến từ đâu – chính là ánh mắt của hắn. Ánh mắt ấy xé nát lớp ngụy trang đoan chính giữ mình, cao khiết dịu dàng, để lộ ra dục vọng đang ngày càng trắng trợn.Đôi môi nóng bỏng mạnh mẽ khóa lấy môi nàng, xâm nhập đầy cưỡng ép, chiếm đoạt không chút kiêng nể, trong cơn mê mụ Yến Tiêu nhớ lại khi ở Ủng Tuyết Thành, hắn đòi lấy “phần thưởng” kia, nụ hôn sâu ấy mang theo sự oán trách không cam lòng, nhưng mà giờ phút này, nụ hôn này tràn đầy đều là tính xâm lược và dục vọng độc chiếm. Đôi mắt sâu thẳm của hắn cuồn cuộn dục niệm điên cuồng, bàn tay áp chặt nơi lưng nàng như hận không thể khảm nàng vào tận xương tủy. Cơn đau nhói trên môi kéo lý trí của YếnTiêu trở lại, đầu lưỡi nàng nếm được vị tanh ngọt nhàn nhạt, đó là máu của chính nàng.Đôi môi mỏng liếm nhẹ vết máu, Công Nghi Trưng khẽ cười khàn giọng nói: “Ta vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương nàng … Nhưng điều này, có lẽ không tính là tổn thương.”“Ngươi đúng là một kẻ điên.” đôi mắt phượng lập tức bừng lên sát ý, hơi thở nặng nề và dồn dập, “Ngươi tin không, ta sẽ giết ngươi!”Hao tổn tâm cơ dùng máu tươi bày trận khống chế nàng, chỉ vì muốn vũ nhục nàng, đòi lại món nợ trong Thiên Nhãn đó sao!“Ta biết trận pháp này chỉ có thể giam giữ cơ thể của nàng, nhưng không thể ngăn nàng triệu hồi Sổ Sinh Tử.” Công Nghi Trưng áp sát môi nàng, đôi mắt đen sâu thẳm, khóe mắt đỏ ửng, ánh lên chút đắc ý và khiêu khích. “Vậy nàng không giết ta, là đang dung túng cho ta sao?”___Bên bờ suối nước nóng. Đọc Full Tại Truyenfull.visionCảm nhận được sự run rẩy trong lòng dần lắng xuống, Công Nghi Trưng mới buông tay ra, nhưng hai cánh tay mềm mại của Yến Tiêu đã vòng lên, ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, hơi thở nóng ấm phả lên cổ hắn.“Nhưng ta vẫn là Yến Tiêu mà… Chúng ta cùng rời khỏi đây có được không?” Nàng ngẩng mặt lên từ trong vòng tay hắn, đôi mắt như băng tuyết tan chảy, ánh lên một tầng nước mỏng, đáng thương và mềm yếu đến mức khiến người ta vừa đau lòng vừa rung động. “Chẳng phải ngươi nói, chỉ cần sống sót rời khỏi đây, ta sẽ trở thành bản thể sao? Ngươi không thích ta như thế này sao?”Một Yến Tiêu hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, không còn chút gai nhọn hay lạnh lùng nào, mềm mại và đáng thương, tựa như một vầng trăng sáng trong lòng bàn tay, khiến không nỡ buông ra, sợ nàng sẽ trốn mất, cũng không nỡ dùng sức nắm chặt, sợ nàng sẽ đau. Làm gì có nam nhân nào có thể không động lòng…Công Nghi Trưng nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu, dịu dàng mà hôn lên giữa chân mày nàng: “Thích, ta thích mọi khía cạnh của Yến Tiêu, những mềm yếu mà cô giấu đi, và cả từng chiếc gai nhọn cô phải dựng lên suốt hai mươi năm qua, mất đi bất kỳ mặt nào, đều không phải cô hoàn chỉnh. Cảnh trong thời không gương này dụ dỗ chúng ta giết hại lẫn nhau, khiên người trong trận cho rằng, chỉ cần giết bản sao của mình, là có thể thoát thân an toàn. Nhưng mà bản thể và kính thể vốn là một, bất kể ai sống ai chết, người còn sống cũng không còn hoàn chỉnh. Yến Tiêu, ta muốn mang một cô hoàn chỉnh rời khỏi nơi này.”“Phải làm thế nào?” hàng mi của Yến Tiêu khẽ run, mơ màng nhìn Công Nghi Trưng.“Trông như một vấn đề có hai lựa chọn, đưa người ta dẫn vào bàn cờ, buộc phải lấy cờ phá cục, nhưng đây là một bàn cờ vô giải.” Công Nghi Trưng mỉm cười chăm chú nhìn Yến Tiêu, “Nếu là cô, cô sẽ làm thế nào để phá cục?”Yến Tiêu không cần nghĩ ngợi đáp: “Lật tung bàn cờ.”Công Nghi Trưng khẽ xoa đầu nàng, nụ cười càng sâu hơn, như đang dỗ dành tiểu cô nương, âu yếm khen ngợi: “Thật thông minh.”Nhìn đôi má ửng đỏ của Diên Tiêu, Công Nghi Trưng thầm thở dài trong lòng – một mặt đáng yêu thế này, về sau không biết còn có cơ hội được thấy hay không.Hắn nhẹ nhàng gỡ hai tay Yến Tiêu ra, nắm lấy bàn tay mềm mại, cùng nàng bước về phía vách đá.Từ trên không trung nhìn xuống, hai dòng thác nước hiện ngay dưới chân, một phía của thung lũng thấp thoáng hiện ra một hồ nước lạnh, ẩn mình trong những khóm hoa rực rỡ.Công Nghi Trưng ngẩng đầu nhìn lên, cảm nhận luồng khí tức truyền đến từ hướng Tự Tại Thiên, giơ tay cầm quạt Xuân Thu ra phía trước, một tiếng vút vang lên, quạt Xuân Thu với ánh sáng rực rỡ đột nhiên mở ra, một luồng khí tức cuồn cuộn tựa biển sao lan tỏa ra xung quanh.Cảm nhận được luồng khí hào hùng này, Tự Tại Thiên bên trên dường như có dị động, hai bóng người phá tan sương mù chắn núi, lao về phía lưng chừng núi.Hai bóng người một trước một sau, như đang truy đuổi lẫn nhau. Công Nghi Trưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ — chỉ e rằng người kia đã làm điều gì đó khiển Yến Tiêu nổi lên sát tính.Tuy nhiên cũng may hắn dự liệu không sai, dù là kính thể, cũng có mưu lược giống với hắn, biết điểm phá cục thực sự của trận pháp này nằm ở đâu, sẽ không mù quáng làm ra hành động giết hại lẫn nhau.Công Nghi Trưng phóng quạt Xuân Thu ra, cùng lúc đó, một chiếc quạt Xuân Thu khác cũng xoay tròn hạ xuống, hai chiếc quạt hợp lại làm một ở giữa không trung, tạo thành một hình tròn hoàn chỉnh.Trong chớp mắt, ánh sáng vàng rực rỡ bùng cháy lên, tựa như ánh mặt trời giáng xuống chốn này, biến đêm tối thành ban ngày, khiến người ta không thể mở mắt được.Tất cả sự u ám và quỷ mị đều tiêu tan, màn sương mù và biển mây cũng nháy mắt bốc hơi, trận pháp hình tròn giữa không trung tỏa ra khí thế hùng hậu và uy áp vô thượng giống như thần minh giáng thế, mà hồ nước lạnh trong cốc giống như độc nhãn của Ma thần, bị ánh sáng vàng chọc thủng, chợt phát ra âm thanh nứt vỡ.Toàn bộ không gian như một thấu kính vỡ vụn, xuất hiện vô số vết rách màu đen. Bóng tối không ngừng mở rộng phạm vi thế lực của nó, chỉ trong khoảnh khắc đã nuốt chửng toàn bộ không gian vào bụng.Cách để đánh bại người chơi cờ không nằm trong ván cờ, mà nằm ngoài bàn cờ.Phương pháp khiến bóng hình trong gương biến mất không phải là phá vỡ thấu kính, mà là tiêu diệt “nguồn sáng”.Mà hồ nước lạnh này chính là “nguồn sáng” duy trì sự tồn tại của cảnh trong gương thời không.Bản thể của Công Nghi Trưng có thể hiểu được đạo lý này, kính thể Công Nghi Trưng tự nhiên cũng sẽ hiểu. Bởi vậy khi cảm nhận được dao động từ quạt Xuân Thu, hắn đã từ Tự Tại Thiên bay xuống, phóng ra một chiếc quạt Xuân Thu y hệt.Hai mặt quạt với sáu mươi tư khung xương, hợp thành một chiếc quạt tròn vô song, đủ để xoay chuyển càn khôn, chiếm đoạt tạo hóa trời đất.Lúc này, trận phá.Mọi thứ xung quanh rơi vào một màn đen nhanh.Chỉ một tức trước, Yến Tiêu còn đang đuổi giết “Công Nghi Trưng”, mà giờ phút này, nàng đã ở trong một khoảng không tối tăm, thứ duy nhất có thể cảm nhận được chính là độ ấm trên tay, và nhịp thở bên tai.Tựa như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng cổ quái.Nhưng vô số ký ức đột ngột ùa vào trong tâm trí nàng, đó là ký ức thuộc về kính thể của Yến Tiêu, cũng là những trải qua thuộc về chính bản thân nàng. Yến Tiêu ôm lấy trán đang đau nhức, nhớ lại dáng vẻ yếu đuối và mềm mại của mình khi dựa vào lòng Công Nghi Trưng, thậm chí chỉ vì một lời khen ngợi sủng nịch của đối phương mà tim đập thình thịch, mặt đỏ tai hồng, tức khắc máu nóng dồn thẳng lên đầu, cả người nóng bừng đến phát run.Nhục nhã! Đáng giận!Nàng thậm chí không phân rõ được, là việc mình yếu đuối nũng nịu trước Công Nghi Trưng khiến nàng xấu hổ hơn, hay là sự khinh nhờn và khiêu khích của “Công Nghi Trưng” càng khiến nàng phẫn nộ hơn.Yến Tiêu vội vã mà muốn vùng thoát khỏi tay của Công Nghi Trưng, nhưng đối phương như đã đoán trước, càng dùng sức siết chặt hơn, ho nhẹ một tiếng, cố nén cười thấp giọng nói: “Yến Tiêu ….”“Câm miệng!” Yến Tiêu khàn giọng quát nhỏ, “Chuyện trước đó không được nhắc lại nữa!”Ngụ ý, nàng cũng sẽ không truy cứu những cử chỉ thất lễ của “Công Nghi Trưng” trong cảnh thời không gương nữa.Công Nghi Trưng có chút tiếc nuối — những ký ức ở trong thời không đó đối với hắn mà nói thật đáng để hoài niệm, hắn cũng không ngờ, bản thân phân tách ra lại cuồng vọng và lớn mật như thế, gần như vượt qua giới hạn của Yến Tiêu.Công Nghi Trưng búng tay một cái, đầu ngón tay bùng lên ánh lửa, chiếu sáng xung quanh.Đây là một hang động, kéo dài không ngừng về phía trước, không biết dẫn thông đến nơi nào.“Nơi này hẳn là phúc địa* trong núi.” Công Nghi Trưng nắm tay Yến Tiêu đi về phía trước, “Chúng ta đã thoát khỏi pháp trận rồi.”(*Phúc địa được hiểu là vùng trung tâm, nội địa, khu đất gần trung tâm, câu này hiểu là vùng trung tâm của ngọn núi)Yến Tiêu ậm ừ đáp lại một tiếng.Công Nghi Trưng quay đầu nhìn nàng, dưới ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa nhìn thấy môi nàng hơi sưng đỏ, còn mờ mờ lưu lại dấu vết răng cắn — Đều là hành vi phạm tội hắn đã gây ra trong trận pháp, bây giờ hồi tưởng lại, hắn càng nhớ rõ từng chi tiết.Đối với Tôn chủ cao ngạo của hắn, hắn vẫn luôn là dẫn dắt từng bước, ẩn nhẫn khắc chế dục vọng của mình, thật vất vả mới khiến nàng gợi lên vài phần động lòng. Hiện giờ thì hay rồi, bản thân lại tách ra một mặt tham lam, tháo bỏ lớp vỏ dịu dàng, gần như chạm đến giới hạn dĩ hạ phạm thượng.Công Nghi Trưng cười nhạt, nghĩ thầm, hiện giờ hắn cũng có vài phần ý vị cậy sủng làm càn, ranh giới của Yến Tiêu dành cho hắn cũng đang không ngừng lùi lại.Yến Tiêu mím môi, cố gắng phớt lờ cảm giác đau nhẹ trên đôi môi, nhưng lại không kìm được mà nhớ lại chuyện đã xảy ra.Nàng chính là hận “Công Nghi Trưng” đến ngứa răng, hận không thể cắn hắn một cái, và thực tế nàng cũng đã cắn, tuy rằng hành động ấy là của kính thể nàng, nhưng hiện giờ hợp hai làm một, nàng cũng hiểu rõ, hai người đều là chính nàng.Giờ phút này trên vai Công Nghi Trưng vẫn còn vết máu nhuộm đỏ, khiến cơn giận trong lòng nàng cũng vơi đi chín phần.Hơn nữa những lời Công Nghi Trưng nói kia, cứ luôn quanh quẩn trong lòng nàng.—— Ta thích mọi khía cạnh của Yến Tiêu, sự mềm yếu mà cô che giấu, và cả từng chiếc gai nhọn lạnh lẽo cô buộc phải mọc ra trong hai mươi năm qua, mất đi bất kỳ một mặt nào, đều không phải cô hoàn chỉnh ….Đôi mắt ấy quá mức thâm tình, sẽ khiến người nhịn không được chìm vào.“Phía trước có người.” giọng nói của Công Nghi Trưng kéo suy nghĩ của Yến Tiêu về thực tại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, thả rộng cảm giác của mình để quan sát.“Là Thất Sát!” lông mày Yến Tiêu khẽ động, buông tay Công Nghi Trưng ra, sải bước nhanh về phía trước.Những tiếng bước chân nặng nề truyền đến, vừa rẽ qua một khúc quanh thì nhìn thấy một bóng dáng cao lớn từ trong bóng tối hiện ra.Đúng là Bạch Vô Thường thân cao tám thước kia — Thất Sát!Thất Sát nhìn thấy người tới, không dám tin mà mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó liền quỳ một chân xuống, cung cung kính kính cúi đầu hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến Tôn chủ!”“Không cần đa lễ.” Yến Tiêu nhẹ nhàng thở phào, trên mặt thoáng hiện một tia vui mừng. Ở nhân gian mà tìm lại được một thuộc hạ trung thành đắc lực, tận tâm, quả là một chuyện khiến người ta vui vẻ.Thất Sát ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải quanh Yến Tiêu, vui sướng lại thấp thỏm hỏi: “Xin hỏi Tôn chủ, có biết tung tích của Thập Anh?”“Yên tâm đi, Thập Anh không sao, được bổn tọa sắp xếp ở một nơi an toàn.” Yến Tiêu đáp.Thất Sát lo lắng nhiều ngày, lúc này cuối cùng có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.Thất Sát nhớ rõ ngày đó tại Âm Khư, là Công Nghi Trưng bắt cóc Yến Tiêu, cũng không biết hiện giờ hai người là quan hệ như thế nào, nhưng với đầu óc nhanh nhạy của mình, nhìn thấy khoảng cách giữa bả vai của hai người, liền đoán được quan hệ của Công Nghi Trưng và Yến Tiêu đã là thân cận không bình thường.Người bình thường ở chung với nhau, sẽ duy trì khoảng cách một cánh tay, một khi tiếp cận quá gần, liền sẽ cảm thấy khó chịu như bị xâm phạm lãnh địa. Mà thân phận giống như Diêm Tôn, đừng nói là một cánh tay, ngoài Thập Anh khi hóa thân thành mèo có thể nằm trên đùi nàng hưởng thụ, những người khác căn bản không thể bước vào phạm vi hai trượng quanh nàng.Mà giờ phút này, Công Nghi Trưng đứng ngay bên cạnh Yến Tiêu, vai phải của Yến Tiêu thỉnh thoảng khẽ chạm vào vai trái của hắn, và nàng hoàn toàn không hề hay biết, hiển nhiên đã quen với hơi thở của người này, không xem sự gần gũi ấy là xâm phạm …Chỉ trong một suy nghĩ, Thất Sát đã đoán được thái độ đối xử với Công Nghi Trưng, thậm chí không cần người khác giải thích nhiều một câu, hắn đã biết — đây là nam nhân của Tôn chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro