Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 40
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An“Thất Sát, ngươi làm thế nào mà đến nơi này?” Yến Tiêu hỏi.Thất Sát cúi đầu đáp: “Hồi bẩm Tôn chủ, sau khi thuộc hạ thoát thân khỏi Thiên Nhãn, thân bị trọng thương, nên phải ẩn náu khắp nơi, âm thầm dưỡng thương. Biết Đạo Minh đang truy lùng tung tích của tà tu khắp Bắc Địa, ta liền một đường chạy trốn về phía tây, trên đường đi không may gặp phải Thanh Long hộ pháp của Tiệt Thiên Giáo, không địch lại nên bị bắt, đưa tới nơi này.”Vận khí của Thất Sát có thể nói là không tốt, vậy mà lại gặp phải Thanh Long – hộ pháp mạnh nhất trong tứ đại hộ pháp của Tiệt Thiên Giáo, hộ pháp mặc thanh y ngày đó đại diện Tiệt Thiên Giáo nghênh đón đoàn người của Tạ Chẩm Lưu, chính là Thanh Long.Nhưng vận khí của Thất Sát cũng coi như không tồi, nếu Thanh Long là tu sĩ của Đạo Minh, lúc này hắn đã bị giam trong thiên lao của Đạo Minh rồi. Nhưng Thanh Long nhận lệnh từ Thần Khải, Thần Khải vốn chẳng có hảo cảm gì với Đạo Minh, cũng sẽ không hoàn toàn tuân theo điều phái của Đạo Minh, ông có tính toán riêng, phái Thanh Long đến Bắc Địa tìm kiếm tà tu, không phải vì tru tà trừ gian, mà là để tìm Dẫn Phượng Tiêu. Vừa hay, trên người Thất Sát lại có Dẫn Phượng Tiêu.Sau khi Thất Sát bị áp giải đến Ly Hận Cung, Thần Khải tự mình thẩm vấn Thất Sát. Ông rất tò mò về lai lịch của Dẫn Phượng Tiêu, truy hỏi mọi chuyện, biết được Thất Sát là Bạch Vô Thường dưới trướng Diêm Tôn, ông lại hỏi thêm nhiều vấn đề liên quan đến Diêm Tôn.“Những câu hỏi về Tôn chủ, thuộc hạ không dám lộ ra quá nhiều, chỉ trả lời vài chuyện không quan trọng.” Thất Sát lòng đầy lo lắng nói.“Không sao.” Yến Tiêu khẽ cười nói, “Vốn dĩ những điều ngươi biết, cũng chỉ là vài chuyện không đáng kể.”Bí mật của nàng, những Vô Thường Sử này làm sao có thể nắm rõ, đến cả Thập Anh, nàng cũng chẳng bao giờ nói ra.“Sau khi Thần Khải thẩm vấn xong, liền thả thuộc hạ ra khỏi đại lao, dùng lễ đối đãi.” Thất Sát lại nói, “Ông ta nói hiện giờ Đạo Minh đang truy lùng tung tích tà tu và âm binh ở khắp nơi, nếu bị rơi vào tay Đạo Minh, chỉ có một kết cục là cầm tù cả đời. Hơn nữa Đạo Minh truy tra Dẫn Phượng Tiêu, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được ta, ông ta đã lấy Dẫn Phượng Tiêu đi, đồng thời bày tỏ ý muốn chiêu mộ thuộc hạ. Thuộc hạ nghĩ rằng có thể từ trong miệng ông ta dò la tung tích của Tôn chủ và Thập Anh, nên đã giả vờ đồng ý.”Thất Sát rất tin tưởng vào Tôn chủ của mình, người từng sống sót qua Luyện Ngục Hải, làm sao có thể chết trong Thiên Nhãn được. Ngược lại Thập Anh ngốc đó, dù thoát khỏi Thiên Nhãn, sợ rằng vẫn sẽ long đong khốn đốn, nếu không phải đi gây sự bị người ta bắt, thì cũng bị kẻ khác bắt nạt …Giờ nghe nói nàng vẫn bình yên vô sự, lại được Tôn chủ chăm sóc, chắc chắn đang sống những ngày tháng thoải mái, Thất Sát thấy cũng yên lòng.Thất Sát lại nói: “Thần Khải tuy rằng đối đãi với thuộc hạ rất tử tế, nhưng cũng rất đề phòng, mấy ngày trước khi nhận được bái thiếp của Ủng Tuyết Thành, liền bảo thuộc hạ ẩn thân nơi này, tạm tránh tai mắt. Trong động này rất cổ quái, thuộc hạ cũng không dám tùy ý đi lại.”Công Nghi Trưng nói: “Đây là trận Hoàn Vĩ, vừa vào lòng núi thì như lọt vào miệng rắn, đầu đuôi nối liền, chỉ vào không ra. Đây là cửa sinh, chín phần sống một phần chết, tuy rằng cổ quái, nhưng sát trận không nhiều lắm, chỉ khiến người bị vây khốn, làm người bị lạc mất phương hướng mà thôi.”Thất Sát nhớ rõ lúc ấy Thần Khải dẫn mình đi vào, rõ ràng chỉ đi chưa đầy hai mươi trượng, nhưng khi hắn dựa theo đường cũ quay lại, thì không tài nào tìm thấy lối vào kia. Hắn biết Thần Khải vẫn đề phòng hắn, vừa không muốn người của Đạo Minh tìm được hắn, vừa không muốn để hắn rời khỏi nơi này, cho nên mới giam giữ hắn ở trong mê cung dưới lòng núi này.“Trận pháp này chắc không làm khó được ngươi.” Yến Tiêu nhìn Công Nghi Trưng, chung quy ngay cả cảnh trong gương thời không cổ quái đến như vậy mà hắn cũng có thể phá giải.Công Nghi Trưng không đáp, hắn nhàn nhạt cười, hơi nghiêng người nhìn về phía lối đi đến, từ tốn nói: “Tìm được mắt trận phá trận, lối ra thật sự sẽ hiện ra, trong tình huống không phá vỡ kết giới hộ sơn, đây là cách dễ dàng nhất để rời khỏi Tiệt Thiên Giáo. Nhưng mà chúng ta không cần phải phá trận, có người sẽ thả chúng ta rời đi.”“Ai?”— Còn ai vào đây nữa?Công Nghi Trưng nhìn vào khoảng không, gật đầu mỉm cười nói: “Thần giáo chủ, hẳn là đã đợi lâu rồi nhỉ.”Công Nghi Trưng vừa dứt lời, thì thấy khoảng không phía trước như nổi lên những gợn sóng, một bóng người chậm rãi hiện ra, chính là Giáo chủ Tiệt Thiên Giáo, Thần Khải.Thần Khải xuất hiện, khiến mọi người áp lực đột ngột tăng lên, Thất Sát cũng bày ra tư thế phòng bị.Thần Khải cười nhẹ nhìn Công Nghi Trưng, lại dời ánh mắt sang Yến Tiêu: “Thật là khiến người ta bất ngờ, không ngờ rằng Diêm Tôn lại chưa chết, càng không ngờ tới chính là, đường đường thủ tọa đệ tử Thần Tiêu Phái, lại cấu kết với Diêm Tôn của Âm Khư.”Sắc mặt Thất Sát trắng bệch: “Tôn chủ, thuộc hạ không hề bán đứng người!”Yến Tiêu thần sắc nhàn nhạt: “Ta biết, ngươi chỉ bị hắn lợi dụng làm mồi nhử.”“Thất Sát quả thật rất cẩn thận và trung thành, nhưng vấn đề của hắn chính là quá mức trung thành.” Thần Khải khí thế lẫm liệt, nhưng so với lần gặp ở đại điện thì lại có phần khác biệt, Yến Tiêu nhận ra, sự kiêu ngạo trước đó e rằng chỉ là một lớp ngụy trang. Tạ Chẩm Lưu nói, Thần Khải say mê tu hành, là một tên cuồng võ, mà người này tác phong hành sự nhìn qua thì ngông cuồng tùy tiện, ở trước mặt Tạ Chẩm Lưu còn cố ý gây sức ép với Công Nghi Trưng, lúc cùng Công Nghi Trưng giao thiệp thì lại thường bị rơi vào thế yếu, nơi chốn cho người ta một loại biểu hiện giả dối hữu dũng vô mưu, nhưng chính lớp biểu hiện giả dối này, đã gạt được Tạ Chẩm Lưu.“Thất Sát cố tình làm như vô ý hỏi ta về danh sách những người bị Đạo Minh tru sát hoặc bắt giữ, trong đó chắc chắn có kẻ hắn để ý, hắn thậm chí không dám tiết lộ tên của người đó với ta, hẳn người này có thân phận cực kỳ bí ẩn. Hắn không tìm thấy người mà mình ghi nhớ trong danh sách, nên ở lại Tiệt Thiên Giáo, chỉ là vì kéo dài thời gian. Ta cũng hiếu kỳ, kẻ đến từ Âm Khư mà có thể thoát khỏi sự truy tra của Đạo Minh là ai?” ánh mắt của Thần Khải như chim ưng, sắc bén khiếp người, Thất Sát tưởng rằng lớp ngụy trang đã gạt được Thần Khải, giờ đây mới biết đã sớm bị Thần Khải nhìn thấu. “Diêm Tôn đã chết, thân phận đặc biệt nhất Âm Khư, không ai ngoài Vô Thường Sử. Thân là Bạch Vô Thường, trên người Thất Sát có một đoạn mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu, vậy trên người Vô Thường Sử khác có phải cũng có Dẫn Phượng Tiêu chăng? Nhưng nay cả sáu đoạn đều đã rơi vào tay Đạo Minh, lại không có Vô Thường Sử nào bị bắt, Vô Thường Sử kia là chạy thoát, hay bị bắt? Người đó nếu có quan hệ mật thiết với Thất Sát, tất nhiên cũng biết trên người Thất Sát có mảnh Dẫn Phượng Tiêu cuối cùng, liệu người đó có cùng Đạo Minh lần đến nơi này hay không …”Yến Tiêu đối diện ánh mắt dò xét của Thần Khải, lạnh lùng nói: “Cho nên ngày đó ông giả vờ nổi giận ở đại điện, cố ý gây sức ép với Công Nghi Trưng, chỉ là để thử? Ông cảm thấy trong số chúng ta, có thể có người của Âm Khư.”“Lai lịch hai đoạn Dẫn Phượng Tiêu khác ta đã hỏi thăm rõ ràng, mà một mình Công Nghi Trưng sở hữu đến bốn đoạn, trong đó ba đoạn nghe nói lấy được sau khi giết Tống Thiên Sơn, vậy còn đoạn thứ tư?” Thần Khải bật cười, “Giờ ta không còn nghi ngờ nữa, mà ta chắc chắn. Ta để Thất Sát ẩn náu ở đây, người khác có lẽ không tìm thấy, nhưng đệ tử xuất sắc của Minh Tiêu pháp tôn chắc chắn có thể tìm được.”Công Nghi Trưng thở dài: “Thất Sát không nói một lời, Thần giáo chủ vậy mà đã tính ra toàn cục, tại hạ bội phục.”Thần Khải còn câu chưa nói rõ, đó chính là ông cũng không ngờ tới, Công Nghi Trưng vậy mà lại có cách nhìn thấu Pháp Kính trận để phá trận thực sự. Toàn bộ sơn cốc đều là hư hư thật thật, thật thật giả giả, vô số mê chướng che giấu lối ra thực sự, muốn dụ kẻ xâm nhập rơi vào bàn cờ của chủ nhân, mà đã rơi vào bàn cờ của người khác, thì làm sao có thể chiến thắng?Tiệt Thiên Giáo sáng lập đã ba trăm năm, chưa từng có người nhìn thấu những mê chướng này, cũng chưa ai ra khỏi Pháp Kính trận. Ông vốn định làm khó hai người bọn họ, lấy lại chút thể diện đã mất ngày hôm đó, dù kết cục là bản thể chết hay là kính thể chết, ông cũng sẽ thả bọn họ rời đi, dù sao còn sống cũng chỉ là một kẻ thần hồn không hoàn chỉnh, đối với ông sẽ không còn bất kỳ uy hiếp gì. Không ngờ ánh mắt của Công Nghi Trưng sắc bén đến vậy, ra tay quyết đoán như vậy, thế nhưng nhảy ra khỏi bàn cờ, cắt đứt nguồn linh lực của Pháp Kính trận, từ đó thoát khỏi pháp trận mà không hề hấn gì.— Cũng không phải là không hề hấn gì, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên Công Nghi Trưng đã bị thương ở vai.Ánh mắt Thần Khải lướt qua giữa Công Nghi Trưng và Yến Tiêu, sắc mặt cổ quái nói: “Nhưng ta cũng thật sự không ngờ tới, người mà Thất Sát đợi, là Diêm Tôn đã chết trong lời đồn, càng không nghĩ rằng, đồ đệ ngoan của Minh Tiêu pháp tôn, lại cùng Diêm Tôn kết làm đạo lữ.”Yến Tiêu nhìn Thần Khải, cười lạnh, năm ngón tay thon dài vươn ra từ ống tay áo, Tiêu Hồn Liên như sợi chỉ đỏ quấn quanh ngón giữa, làm nổi bật làn da trắng nõn như tuyết.“Vậy ông có hối hận không?” Yến Tiêu không hề che giấu sát ý của mình, “Biết thân phận của ta, còn dám lộ diện, không sợ ta giết ông?”Tất cả nghẹn khuất chịu trong pháp trận đều bị nàng trút hết lên người Thần Khải.“Sổ Sinh Tử sao?” trong mắt Thần Khải dâng lên một tia tò mò và nóng lòng muốn thử, “Ta cũng muốn mở mang kiến thức về pháp bảo trong truyền thuyết có thể sánh với thần khí.”Công Nghi Trưng khẽ giơ tay, ngăn cản Yến Tiêu, ánh mắt ẩn chứa ý cười nhìn thẳng vào Thần Khải: “Thần giáo chủ đã không có ác ý, chúng ta cần gì phải động binh đao?”Thần Khải hơi nhướng mày kiếm, cười như không cười nhìn về phía Công Nghi Trưng: “Dường như từ đầu ngươi đã biết ta ở đây, lại còn rất chắc chắn, ta sẽ để các ngươi rời đi?”“Thần Tiêu Phái chúng ta và Tiệt Thiên Giáo vốn không có thù hận, Tiệt Thiên Giáo và Âm Khư cũng không xung đột.” Đối mặt với uy áp của Thần Khải, Công Nghi Trưng trước sau bình thản ung dung, thong dong mỉm cười, dù kém một đại cảnh giới, hắn cũng không hề bị khí thế của đối phương áp đảo, “Tiệt Thiên Giáo từ trước đến nay đối với mệnh lệnh của Đạo Minh bằng mặt không bằng lòng, giáo chủ để Thất Sát làm mồi nhử, dụ đồng bọn xuất hiện, đơn giản là vì tư lợi riêng của mình.”“Ta có thể có cái tư lợi riêng gì?” Thần Khải cười lạnh một tiếng.“Tự nhiên là vì tìm thấy Phượng Thiên Linh.” Công Nghi Trưng khẽ mỉm cười, “Hai mươi ba năm trước, Phượng Thiên Linh đã đánh giáo chủ trọng thương.”Đến lúc này, Thần Khải mới thay đổi sắc mặt.Đây là tin tức hai ngày nay Công Nghi Trưng thám thính được, đệ tử Tiệt Thiên Giáo tuy rằng kín miệng, nhưng Công Nghi Trưng ôn tồn lễ độ, phong thái nhẹ nhàng, một cái miệng có thể chọc giận người khác nổi trận lôi đình, tự nhiên cũng có thể nói lời khiến người khác vui mừng hớn hở, muốn tìm hiểu tin tức, vẫn rất dễ dàng, từ một vài chi tiết nhỏ cũng đủ ghép thành toàn cảnh.Hai mươi ba năm trước, Thần Khải trọng thương bế quan, mười lăm năm trước, Thần Khải xuất quan, mà Nguy Hình Thiên qua đời, truyền lại ngôi vị giáo chủ cho Thần Khải, khi đó là thủ tọa của Ly Hận Thiên.Hai mươi ba năm trước, vừa đúng là năm Công Nghi Trưng ra đời, truy hỏi tường tận, thì thời gian Thần Khải bế quan còn trước cả khi Công Nghi Trưng sinh ra.“Trên đời này người có thể làm Thần Khải bị thương nặng chỉ đếm trên đầu ngón tay.” Công Nghi Trưng nói.Thần Khải lạnh lùng nói: “Vậy cũng chưa chắc là Phượng Thiên Linh.”Công Nghi Trưng ra vẻ kinh ngạc nói: “Ta còn tưởng rằng Thần giáo chủ sẽ bịa rằng bản thân bị tẩu hỏa nhập ma khi tu hành, không ngờ sẽ trực tiếp thừa nhận bị người khác đánh trọng thương.”Thần Khải lập tức siết chặt nắm tay, nhíu mày lại — sao hắn lại không nghĩ ra cái cớ này …Công Nghi Trưng cười nói: “Vãn bối cũng không hề có bất cứ chứng cứ nào, tất cả đều chỉ là suy đoán. Pháp Tướng tôn giả có tên tuổi trên đời này không nhiều, ở khoảng thời gian đó, có thể đả thương ngài, có thể là là cường giả Phượng Thiên thân phận thần bí lánh đời, cũng có khả năng là người khác. Nhưng Thần giáo chủ cũng đâu phải kẻ không chịu thua, cùng kiếm tôn vài lần luận đạo tỷ thí, cũng đều quang minh lỗi lạc, cớ gì phải giấu giếm chuyện bị thương năm đó kín như bưng?”“Phượng Thiên Linh là một thần trộm danh dương thiên hạ, tới Tiệt Thiên Giáo một chuyến, hẳn không đơn thuần chỉ để tỷ thí với Thần giáo chủ. Nhưng nếu Ly Hận Thiên bị mất bảo vật, cũng không đến mức giấu giếm.” ánh mắt Yến Tiêu lóe sáng, hài hước cười nói, “Chắc không phải mất người chứ.”Yến Tiêu một câu nói mang hai nghĩa, khiến sắc mặt Thần Khải tức khắc càng thêm khó coi.Công Nghi Trưng ho nhẹ một tiếng, cố nén cười nói: “Tiệt Thiên Giáo phân thành văn tông và võ tông, dưới giáo chủ có hai đại thủ tọa và tứ đại hộ pháp, năm đó thủ tọa Ly Hận Thiên là Thần Khải, vậy thủ tọa Tự Tại Thiên thì sao? Chúng ta chưa từng gặp qua, cũng chưa nghe qua, đệ tử trong môn không ai dám bàn luận.”Trong lòng Công Nghi Trưng đã có đáp án, hắn từng xem qua khuê phòng nữ tử ở Tự Tại Cung kia. Tự Tại Cung và Ly Hận Cung bố cục đối xứng, chủ nhân phòng kia địa vị hẳn là trên tứ đại hộ pháp, cùng thủ tọa Ly Hận Thiên không phân cao thấp, ngoại trừ thủ tọa Tự Tại Thiên, còn có thể là ai?Yến Tiêu chống cằm, ra vẻ bừng tỉnh nói: “Đến nay, thủ tọa Tự Tại Thiên vẫn để trống, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến thế lực của Tiệt Thiên Giáo suy yếu không bằng trước kia. Thì ra, thứ mà Tiệt Thiên Giáo mất, là đường đường thủ tọa văn tông.”Công Nghi Trưng mỉm cười nhìn Thần Khải, sát khí của đối phương gần như không thể kìm nén: “Đây chính là nguyên nhân Thần giáo chủ muốn tìm được Phượng Thiên Linh, nhưng lại không dám để người đời biết được.”Thần Khải kìm nén cơn giận và sát ý, mắt ưng trở nên u ám, như biển đêm đang cuộn sóng, ẩn chứa cơn bão dữ dội, Thập Anh và Thất Sát ở dưới uy áp như vậy đã sắc mặt trắng bệch, chân tay bủn rủn, mà Công Nghi Trưng trực diện với Thần Khải lại không chút sợ hãi, bình thản tự tại.Thần Khải lạnh lùng mở miệng: “Ngươi nói dù chưa đúng hết, nhưng cũng cơ bản sát với sự thật. Ngươi tự tin như thế, dám vạch trần bí mật của Tiệt Thiên Giáo, là vì chắc chắn ta sẽ không giết ngươi?”Công Nghi Trưng cười nói: “Giáo chủ tốn công dẫn dụ chúng ta tới đây, đương nhiên sẽ không vì vài câu và ra tay giết người, ta hiểu đạo lý này, giáo chủ tự nhiên cũng hiểu. Nếu đều là người hiểu chuyện, những điều đã rõ trong lòng, cần gì phải che giấu, không bằng thẳng thắn nói ra. Huống hồ, ta có đạo lữ bảo vệ, giáo chủ muốn giết chúng ta, liền giết được sao?”Cảm xúc dao động, nhưng sẽ không chọn dao động lý trí, đây là nguyên nhân người thông minh càng dễ bị tính kế, bọn họ không có nhiều hành động khó lường như vậy.Thần Khải nói: “Nếu ngươi đều biết, vậy ta cũng không giấu giếm nữa, đúng vậy, ta tìm Phượng Hoàng Trủng, có liên quan đến việc thủ tọa Tự Tại Thiên rời đi.”Nghe Thần Khải nhắc tới hai chữ “rời đi”, ánh mắt Công Nghi Trưng khẽ động, như đang suy tư điều gì.“Thủ tọa Tự Tại Thiên là sư muội của ta, Nguy Tình, nàng cũng là con gái của giáo chủ tiền nhiệm, sư tôn của ta.” Thần Khải nói.Công Nghi Trưng hỏi: “Quan hệ của nàng và Phượng Thiên Linh …”Vẻ mặt Thần Khải không kiên nhẫn nói: “Chuyện đó không quan trọng, ngươi không cần hỏi, ta cũng sẽ không nói.”Yến Tiêu thầm nghĩ, ông tuy chưa nói, nhưng dường như đã nói hết rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.visionYến Tiêu thấy vẻ mặt Công Nghi Trưng hơi thay đổi, tự nhiên biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, cũng không nhịn được nhíu mày thầm mắng một câu — Phượng Thiên Linh quả thật là một tên tra nam trái ôm phải ấp.Trộm pháp bảo đã đành, lại còn trộm người, trộm người cũng thôi đi, còn trộm không chỉ một người …Tính thời gian, có thể là trộm hai người cùng lúc …“Ta bế quan trị thương nhiều năm, sau đó lại tìm khắp thiên hạ, trước sau vẫn không tìm được tung tích của Nguy Tình, mãi đến khoảng thời gian trước, Dẫn Phượng Tiêu hiện thế, ta mới coi đây là bước đột phá, tìm được Phượng Thiên Linh, có lẽ có thể tìm được Nguy Tình.” giọng Thần Khải nặng nề, dường như còn che giấu rất nhiều bí mật.Yến Tiêu khẽ động ánh mắt, bỗng nhiên mở miệng nói: “Thần giáo chủ có bức họa của Nguy Tình không?”Thần Khải nói: “Ngươi nghi ngờ, nàng ẩn náu trong Âm Khư?”Yến Tiêu nói: “Cũng không phải không có khả năng này.”Thần Khải khẽ nhíu mày: “Âm Khư chính là Vô Gian địa ngục, nàng làm sao mà tới đó được …”Mặc dù nói vậy, Thần Khải vẫn giơ tay vẽ một vòng tròn trong không trung, một bức họa từ từ hiện ra trước mắt mọi người.Trong tranh là một nữ tử khoác áo lụa xanh, eo thon như liễu, tóc đen như thác, đứng trên đỉnh núi tuyết, tựa như muốn cưỡi gió bay đi, lại tựa như thần nữ hạ phàm nhân gian. Đôi mắt nàng chất chứa tình ý, môi đỏ mỉm cười, ngón tay thon dài khẽ đặt lên cây khổng cầm, tranh không tiếng động, nhưng mọi người như có thể nghe được tiên âm lơ lửng, huyền diệu động lòng người.Khuynh thế tuyệt sắc như thế, cho dù chỉ là gặp thoáng qua, liếc nhìn một cái, đời này cũng rất khó quên.Thần Khải nhìn thoáng qua bức họa, âm thầm than một tiếng, sau đó thu cuộn bức họa.Yến Tiêu thu liễm tâm thần, nói với Thần Khải: “Trong Âm Khư nếu có khuôn mặt như vậy, quả thật sẽ không ai không biết.”Câu trả lời này cũng nằm trong dự liệu của Thần Khải, bởi vậy ông cũng không thấy thất vọng.“Nếu giáo chủ đã giao đấu với Phượng Thiên Linh, vậy có biết Phượng Thiên Linh trông như thế nào không?” Công Nghi Trưng hỏi.“Chỉ là một gã nam nhân ti tiện đáng ghê tởm mà thôi.” Thần Khải mặt lộ vẻ khinh thường và căm hận, sát ý dâng lên, ông phất tay một cái, một bức họa vẽ nam nhân khác liền hiện ra trước mắt mọi người. Là một nam tử trẻ tuổi thoạt nhìn tao nhã tuấn tú, rất dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm, kẻ đáng ghê tởm trong miệng Thần Khải, rõ ràng mang theo cảm xúc cá nhân mãnh liệt.Yến Tiêu và Công Nghi Trưng nhìn thấy bức họa kia, đồng thời đồng tử co rụt lại, trao đổi ánh mắt với nhau.Trong lòng hai người đều lướt qua một cái tên — Tạ Tầm.Phản đồ Ủng Tuyết Thành, cường giả kiếm đạo Tạ Tầm biến mất suốt ba mươi năm!Tuy rằng trên bức họa, quần áo và khí chất trông có chút khác biệt, nhưng tướng mạo hiển nhiên có tám, chín phần tương tự. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế!Tạ Tầm chính là Phượng Thiên Linh, khó trách Ủng Tuyết Thành tìm không thấy người này …Yến Tiêu nghĩ đến ngày ấy giao thủ với hắc bào ẩn trong sương mù, kiếm khí siêu tuyệt như thế, giờ đây mọi thứ đều có giải thích.Phượng Thiên Linh đánh cắp Thất bảo của Đạo Minh, một trong số đó chính là kiếm hồn tuyệt thế của Ủng Tuyết Thành, Tạ Tầm luyện hóa hấp thụ kiếm hồn, đột phá trở thành kiếm tu cảnh Pháp Tướng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro