Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 41

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An“Người này ta cũng từng tìm kiếm, không rõ tung tích, nhưng hơn phân nửa đã chết rồi.” Thần Khải vẻ mặt chán ghét nói.Công Nghi Trưng nghĩ thầm, đến cả Minh Tiêu pháp tôn cũng không tìm thấy người này, Thần Khải làm sao có khả năng tìm thấy?Hắn lặng lẽ ghi nhớ hai khuôn mặt đó vào lòng, nói với Thần Khải: “Giáo chủ dẫn chúng ta hiện thân, là tự cho rằng đã nắm được bằng chứng ta cấu kết với Âm Khư, có thể làm nhược điểm, ép ta giao ra Dẫn Phượng Tiêu hoàn chỉnh.”“Không sai.” Thần Khải không phủ nhận, “Ta muốn tìm, chỉ là Nguy Tình, Thất bảo của Đạo Minh hay Phượng Hoàng Trủng gì đấy, ta căn bản không quan tâm. Đều nói Phượng Thiên Linh đã chết, Dẫn Phượng Tiêu là chìa khóa mở ra Phượng Hoàng Trủng, nhưng không ai biết trong Phượng Hoàng Trủng rốt cuộc là gì, nếu để đám người Đạo Minh đó dẫn dắt tìm thấy Phượng Hoàng Trủng …”Công Nghi Trưng thầm nghĩ, nếu Tạ Tầm chính là Phượng Thiên Linh, vậy Phượng Thiên Linh tuyệt đối không thể đã chết, nếu Phượng Thiên Linh chưa chết, vậy lời đồn về Phượng Hoàng Trủng lại từ đâu mà có?Biết được càng nhiều, chân tướng càng trở nên khó bề phân biệt …“Giáo chủ không muốn để người đời biết được Nguy Tình và Phượng Thiên Linh có quan hệ.” Công Nghi Trưng đối với Thần Khải tự nhiên có điều giữ lại, không nói ra manh mối mà mình có được, mà hắn cũng nhìn ra lo lắng của Thần Khải.“Những mảnh vỡ khác của Dẫn Phượng Tiêu ở trong tay ngươi, ngươi là đệ tử đắc ý của Minh Tiêu pháp tôn, hẳn là có biện pháp khôi phục Dẫn Phượng Tiêu như cũ, giúp ta tìm được Phượng Hoàng Trủng. Đợi ta tìm được Phượng Hoàng Trủng, điều tra rõ sống chết của Phượng Thiên Linh và tung tích của Nguy Tình, thì trả lại nguyên vật, bảo vật của Đạo Minh các ngươi, ta căn bản không thèm.” Thần Khải nói.Lời của Thần Khải khơi gợi tâm tư của Công Nghi Trưng — việc Công Nghi Càn giấu giếm tung tích của Công Nghi Thuần với bên ngoài, hẳn cũng giống sự lo lắng của Thần Khải, lo lắng chuyện gia chủ Công Nghi gia và Phượng Thiên Linh bỏ trốn bị người trong thiên hạ biết được, danh dự Công Nghi gia bị hủy hoại, thậm chí liên lụy đến Công Nghi Trưng, khiến hắn cũng bị người đời chỉ trỏ.Công Nghi Trưng muốn tìm được tung tích của mẫu thân, Công Nghi Càn khẳng định rằng Công Nghi Thuần rời đi là do bị ép buộc, tuyệt đối không phải tự nguyện, cũng muốn trả lại sự trong sạch cho Công Nghi Thuần. Chính là ở trong mắt Công Nghi Càn, trong mắt người đời bà là trong sạch, vậy thì đủ rồi, nếu truy cứu đến tận cùng, vạch trần chân tướng chuyện cũ trước mặt mọi người, bọn họ có thể chịu nổi những lời đồn đại sau này không?”Thần Khải không biết việc xấu của Công Nghi gia, nhưng thấy Công Nghi Trưng không kiên quyết phản đối, mà rơi vào suy nghĩ sâu xa, trong lòng ông cũng thoáng vui mừng.“Ta có thể đồng ý với ngài.” Công Nghi Trưng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng, “Nhưng mà, muốn khôi phục Dẫn Phượng Tiêu như cũ, tìm ra manh mối của Phượng Hoàng Trủng, cũng không dễ dàng như ngài tưởng, cần phải đem tất cả mảnh vỡ về Thần Tiêu Phái, dùng thuật luyện khí phục hồi như cũ, lại mượn lực của pháp trận đi tìm nguồn gốc, mới có thể tìm được nơi Phượng Hoàng Trủng.”“Ý của ngươi là, muốn ta giao đoạn mảnh vỡ cuối cùng cho ngươi trước.” Thần Khải hình như có do dự.“Thần giáo chủ lo lắng ta lật lọng?” Công Nghi Trưng cười nói.Thần Khải biết, bản thân cũng không có quá nhiều lựa chọn, tuy tu vi ông cao, nhưng những thuật toán luyện khí này, cuối cùng vẫn là Thần Tiêu Phái am hiểu nhất, ông chỉ có thể đem hy vọng đặt trên người Công Nghi Trưng, mà nhược điểm duy nhất của hắn, chính là thân phận Yến Tiêu, còn có quan hệ giữa Công Nghi Trưng và Yến Tiêu.Ông định thần lại, trầm giọng nói: “Ta tin ngươi.”“Vậy cứ theo kế hoạch ban đầu của giáo chủ, ngày mai giao thi thể của ‘tà tu’ cùng mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu cho kiếm tôn.” Công Nghi Trưng nhàn nhạt nói, “Chúng ta trở về Thần Tiêu Phái sẽ nhanh chóng tìm ra tung tích của Phượng Hoàng Trủng, nếu có manh mối, ta sẽ báo cho giáo chủ đầu tiên.”Thần Khải trầm mặc nhìn kỹ Công Nghi Trưng, hồi lâu mới bật cười nói: “Ta cho rằng, loại đệ tử của chính đạo tiên môn như các ngươi, chắc hẳn đều cổ hủ cứng nhắc, suốt ngày chỉ nghĩ đến khắc kỷ phục lễ, chính tà không đợi trời chung, còn tưởng muốn ép ngươi cúi đầu sợ là không dễ. Không ngờ ngươi lại hoàn toàn khác với lời đồn, nhìn thì khiêm tốn tao nhã, kỳ thật cuồng ngạo ngang ngạnh, ha ha ha ha ….”Thần Khải cất tiếng cười to, nhưng trong giọng nói lại không có chút trào phúng nào, ngược lại không giấu được sự tán thưởng dành cho Công Nghi Trưng, còn có cả một chút tiếc nuối lướt qua — Đạo cốt trời sinh, thông minh tuyệt đỉnh như thế, đáng tiếc không phải đệ tử của Tiệt Thiên Giáo, không phải truyền nhân của ông.“Người đời đều có tư tâm, mà ta cũng không phải thánh nhân.” Công Nghi Trưng vẻ mặt nhàn nhạt, “Đạo Minh có quy củ của Đạo Minh, trong lòng ta cũng có đạo của riêng ta, không trái với đạo nghĩa trong lòng ta, thì việc gì không thể làm?”“Tốt!” Thần Khải tán thưởng một tiếng, “Ta ghét nhất là mấy cái quy củ cứng nhắc của Đạo Minh, cái gì là chính, cái gì là tà, chẳng lẽ do bọn họ định đoạn sao? Chỉ là một đám ngốc tự vẽ đất thành lao, tự mình chui vào gông xiềng mà thôi. Người sống một đời, ngắn ngủi trăm năm, nên sống cho hả hê ân oán, làm theo lòng mình, chỉ có tự tại, mới có thể rời hận.”Đây chính là giáo lý của Tiệt Thiên Giáo, suốt trăm năm qua vẫn luôn bị người đời chỉ trích, cho rằng gần như tà giáo. Nếu không phải Tiệt Thiên Giáo có quy củ với môn đồ, cũng không gây ra việc tổn thương người, có lẽ sớm đã bị Đạo Minh tiêu diệt.Công Nghi Trưng chịu quy huấn của Thần Tiêu Phái, ngoài mặt là quân tử nhã nhặn, ôn nhuận như ngọc, gần như không lộ ra bất kỳ mũi nhọn nào, nhưng chỉ có những người thực sự thân thiết, mới biết dưới đôi mắt đen sâu thẳm kia ẩn giấu khó thuần và lạnh nhạt. Công Nghi Trưng, người được tôn là người thông minh nhất thiên hạ, có lẽ là vì nhìn tất thảy thế gian này đến mức quá mức thông thấu, chân chính có thể lọt vào mắt hắn, vào lòng hắn, thực sự quá ít. Những cái quy huấn ràng buộc lời nói và hành động đó, giống như một pháp trận chỉ cần thổi là tan, hắn trông như bị mắc kẹt trong đó, chẳng qua là lười bước ra ngoài, nhưng nếu hắn muốn rời khỏi, lại có ai có thể ngăn cản được?Thần Khải vẻ mặt đầy ý cười nói: “Ngươi và Diêm Tôn cấu kết, lại sau lưng tông môn hợp tác với ta, thật sự không sợ sự việc bại lộ sao?”Công Nghi Trưng khẽ phe phẩy quạt Xuân Thu, nhàn nhạt cười nói: “Nếu sợ, thì đã không làm.”“Thần Tiêu Phái thật là chuyên tạo ra nghịch đồ.” Thần Khải khẽ cười một tiếng, ánh mắt sâu xa nhìn Công Nghi Trưng, “Ngày sau nếu Thần Tiêu Phái trục xuất ngươi khỏi sư môn, ngươi có thể đến Tiệt Thiên Giáo tìm ta, vị trí thủ tọa Tự Tại Thiên vẫn còn trống.”Công Nghi Trưng hơi giật mình, lại nghe bên cạnh vang lên tiếng hừ lạnh của Yến Tiêu: “Cho dù hắn có phản bội Thần Tiêu Phái, cũng không tới lượt Tiệt Thiên Giáo các ngươi tranh người với bổn tọa.”— Cái tông môn rách nát vô dụng, ngay cả Đạo Minh bảy tông cũng không chen được một chân, thủ tọa Tự Tại Thiên còn bị một tên nam nhân bắt cóc, mà còn dám mặt dày ngay trước mặt nàng đi đào góc tường của nàng.Yến Tiêu vô thức siết chặt cổ tay Công Nghi Trưng, Công Nghi Trưng khẽ run lên, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa như gió xuân.Thần Khải nhìn thấy trong đôi mắt phượng của Yến Tiêu ánh lên sát ý mãnh liệt cùng sự chiếm hữu không chút che giấu, lại nhìn nụ cười nơi khóe môi Công Nghi Trưng, trong lòng thầm than một tiếng — lại là một đôi si nam oán nữ.___Tháng mười nhân gian, ở Tây Châu đã rơi tuyết, mà phương nam như cũ ấm áp như mùa xuân.Khác với sự cô lập thế gian của Ủng Tuyết Thành, Thần Tiêu Phái tọa lạc tại nơi phồn hoa nhân gian, bốn mùa như xuân, xung quanh là những đồng bằng rộng lớn, vạn dặm đất đai màu mỡ. Mấy ngàn năm qua, mỗi khi có chiến loạn, liền có lưu dân đổ về đây, dần dà, hình thành nên hàng trăm thôn trấn lấy Thần Tiêu Phái làm trung tâm. Trong đó, thanh danh vang dội nhất, quan hệ chặt chẽ với Thần Tiêu Phái nhất là Tụ Tiên Trấn.Vân Mộng và Ngọc Kinh đều là nơi thế tục phồn hoa, người qua lại đa phần là phàm nhân, hoặc là thương nhân, hoặc là quyền quý, tu sĩ tuy có nhưng lại hiếm thấy, mà Tụ Tiên Trấn tuy là một trấn nhỏ, lại thường xuyên bắt gặp những người tu đạo qua lại. Nhìn phục sức của người đi đường, phần lớn là đệ tử ngoại môn Thần Tiêu Phái, nhưng cũng có không ít tu sĩ đến từ các tông môn khác, ăn mặc thanh lệ tú mỹ nhất, tự nhiên là tu sĩ của Hoa Thần Cung, tu sĩ Vạn Cức Cung đa phần là cỏ cây yêu tinh, bởi vậy trang phục thường đỏ hoặc xanh lục, trang phục của hành giả chùa Huyền Thiên từ trước đến nay mộc mạc, còn kiếm tu Ủng Tuyết Thành thích nhất là bạch y, khó phân biệt nhất chính là tu sĩ của Tứ Di Môn, ăn mặc tùy ý, không khác gì tán tu.Trên con đường này, ngoài tu sĩ Đạo Minh, cũng không thiếu yêu tu tán tu, nhưng mà dưới sự uy nghiêm của Thần Tiêu Phái, không một kẻ gian tà nào dám làm loạn, Tụ Tiên Trấn tự nhiên cũng có thể phồn hoa ngàn năm.Một thiếu nữ áo đỏ chạy ra từ Xu Cơ Lâu như một trận gió, thấy người đằng sau không đuổi kịp, nàng liền dừng bước, chống nạnh cau mày, quay đầu chờ đồng bạn.“Thập Anh, cô vội vã như vậy làm gì, Công Nghi Trưng bọn họ có lẽ phải ngày mai thậm chí ngày mốt mới trở về.” Vi Sinh Minh Đường vận một bộ y phục trắng như tuyết, tuấn mỹ như tiên nhân trong tranh, hắn hai tay chắp sau lưng không nhanh không chậm bước ra khỏi Xu Cơ Lâu — Không, phải nói rằng, hắn cố tình đi chậm lại.Công Nghi Trưng từng nhắc với bọn họ rằng, đợi lấy được Dẫn Phượng Tiêu thì sẽ về Thần Tiêu Phái thỉnh Minh Tiêu pháp tôn khôi phục như cũ, bởi vậy yêu đan của Thập Anh vừa lành, liền gấp không chờ nổi mà muốn đến Thần Tiêu Phái đợi hai người bọn họ — Yến Tiêu và Thất Sát.Thập Anh chưa bao giờ hoài nghi, Tôn chủ anh minh thần võ, vô song thiên hạ của nàng có thể cứu được Thất Sát, nàng chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của Tôn chủ ngoan ngoãn chờ đợi là được.“Ta đã nói tự mình có thể đến được, ngươi chậm chạm như vậy, tại sao cứ nhất quyết phải theo.” Thập Anh bất mãn mà cau mày, khuôn mặt nhỏ kiều diễm dù đang tức giận cũng tràn đầy vẻ đáng yêu sinh động, “Phụ thân ngươi không phải không cho ngươi ra khỏi cửa sao, quay về ông ta lại đánh ngươi, ta không cứu ngươi đâu!”Vi Sinh Minh Đường dở khóc dở cười, con mèo nhỏ này thật biết qua cầu rút ván, dùng người xong liền ném đi. Vài ngày qua ở dược viên của hắn, mỗi ngày đều ăn ngon uống tốt, Hồi Linh Đan cũng được xem như kẹo mà ăn, khuôn mặt nhỏ được dưỡng mà trở nên trắng trẻo hồng hào, sắc mặt rạng rỡ, tuy rằng đối với hắn có vài phần sắc mặt tốt, nhưng vừa khôi phục yêu đan, liền vội vã đòi đi, không chút lưu luyến mà muốn bỏ lại hắn.Quả nhiên mèo có chủ thì khó nuôi …“Ta chẳng phải lo lắng cô một mình đi xa, với cái tính ngang ngược bá đạo của cô, nếu ở Tụ Tiên Trấn gây ra họa, lập tức sẽ bị người của Thần Tiêu Phái bắt, đến lúc đó còn phải phiền Tôn chủ nhà cô đến cứu cô.” Vi Sinh Minh Đường tuy rằng quan tâm Thập Anh, nhưng miệng lại chẳng nói được lời dễ nghe.Thập Anh phồng má không phục, muốn lớn tiếng phản bác, nhưng lại sợ gây chú ý, nên nhẫn nhịn, hạ thấp giọng rầu rĩ nói: “Ta mới không chọc phiền toái của Tôn chủ.”Vi Sinh Minh Đường buồn cười, giơ tay sờ đầu nàng: “Ta đã đến Tụ Tiên Trấn một lần, biết chỗ nào có đầu bếp nấu ăn ngon nhất, cô đã đói bụng chưa?”Một câu khiến hỏa khí của Thập Anh hoàn toàn tiêu tan, miêu đồng màu hổ phách tràn đầy vẻ phấn khích, gật đầu liên tục: “Ta đói rồi!”Vi Sinh Minh Đường lòng thầm cảm thán — nếu mình không đi theo, sợ rằng con mèo ngốc này dễ dàng bị người ta lừa đi chỉ vì một bữa ăn ngon …Sau mấy ngày ở bên nhau, Thập Anh thay đổi một cách vô tri vô giác mà quen với sự thân cận của Vi Sinh Minh Đường, cái nguyên tắc đầu mèo nhỏ chỉ có Tôn chủ được xoa cũng dần dần quên mất.Vi Sinh Minh Đường đến giờ mới hiểu được tại sao có người bị mèo cào đến đầy tay mà vẫn thích thú không thôi. Hai ngày đầu Thập Anh bị thương, cả người luôn uể oải, Vi Sinh Minh Đường nhìn mà đau lòng, một ngày chuẩn bị sáu bữa sơn hào hải vị mang đến tận phòng, tự mình đút Thập Anh ăn, nhìn Thập Anh từng chút khôi phục khí sắc, trong lòng hắn mới yên tâm phần nào.Trong khoảng thời gian đó, Vi Sinh Minh Nhuy biết chuyện Thập Anh bị thương, còn tìm mấy tên tu sĩ Đạo Minh đến “trừ yêu”.Đạo Minh vốn có nguyên tắc chế ước ác yêu, kẻ vô cớ đả thương người, giết người, đều bị xem là ác yêu, dân chúng phát giác có thể báo lên Xu Cơ Lâu, sẽ có tu sĩ Đạo Minh được phái đi bắt yêu xét xử. Vi Sinh Minh Nhuy thấy Vi Sinh Nghiêu bị thương không nhẹ, vừa kinh vừa giận, nàng trăm triệu không ngờ yêu nữ mà Vi Sinh Minh Đường che giấu lại cường đại như thế, càng không ngờ tới chính là, Vi Sinh Minh Đường đại nghịch bất đạo, dung túng yêu nữ đả thương cha ruột.Vi Sinh Nghiêu không biết nghĩ sao, thế nhưng không cho Vi Sinh Minh Nhuy báo lên Xu Cơ Lâu, chỉ nói đây là việc nhà, không cần kinh động Đạo Minh.Vi Sinh Minh Nhuy ngoài mặt thì đồng ý, nhưng sau khi trở về càng nghĩ càng giận. Nàng từ nhỏ đến lớn gần như không chịu chưa từng chịu bất cứ ủy khuất gì, Vi Sinh Minh Đường tuy rằng không thích nàng, nhưng chỉ cần không đụng vào hắn, không động vào hoa cỏ của hắn, hắn cũng sẽ không gây khó dễ người khác, nhiều nhất cũng chỉ là ngoài miệng nói mấy lời khó nghe, rồi khiến Vi Sinh Nghiêu đánh nàng vài roi. Nhưng phản nghịch như thế vẫn là lần đầu tiên, Vi Sinh Minh Nhuy nghĩ tới nghĩ lui, nhất định là yêu nữ kia dạy hư Vi Sinh Minh Đường.Vi Sinh Minh Nhuy cho người ngày đêm theo dõi dược viên, biết được yêu nữ bị thương, nàng lập tức đến Xu Cơ Lâu báo chuyện ác yêu đả thương người.Nghe nói ác yêu có tu vi cao thâm, báo án lại là đại tiểu thư dòng chính của Vi Sinh thị, Đạo Minh ngay trong ngày liền cử một đội tu sĩ cấp cao đến Vi Sinh gia để bắt yêu.Lúc ấy Vi Sinh Minh Đường đang ngồi ăn cơm cùng Thập Anh, bỗng nghe thấy ngoài dược viên vang lên động tĩnh không tầm thường, hắn vội vàng đi ra xem xét, thì nhìn thấy cả tòa dược viên bị kết giới như lồng giam bao phủ, tiên thảo trong vườn cảm nhận được uy hiếp, lay động cành lá, giương nanh múa vuốt giống như tư thái phòng bị.Vi Sinh Minh Đường còn chưa hiểu rõ tình hình, thì bị một luồng ánh sáng vàng trói chặt lấy vòng eo, kéo ra khỏi dược viên.Ra tay chính là một hành giả đắc đạo của chùa Huyền Thiên, hắn biết Vi Sinh Minh Đường là thiếu chủ Vi Sinh gia, lo lắng hắn bị ác yêu mê hoặc, cũng lo lắng hắn bị ác yêu làm bị thương, nên mới kéo Vi Sinh Minh Đường ra khỏi nơi kết giới bao quanh.Vi Sinh Minh Đường nghe hành giả nói xong, biết được mục đích của đối phương, tức giận đến phát run, liên tục cười lạnh nói: “Ác yêu đả thương người? Vi Sinh Minh Nhuy chỉ dựa vào lời nói từ một phía, bịa đặt vu khống, các ngươi chẳng điều tra gì đã tới bắt yêu sao? Lời nàng ta nói các ngươi tin, chẳng lẽ ta nói lại không tin sao?”Người tới liếc mắt nhìn nhau, nhớ lại lời Vi Sinh Minh Nhuy nói, ca ca mình bị ác yêu mê hoặc tâm trí, hiện giờ xem ra có vẻ đúng là như vậy.Trong kết giới tràn ngập yêu khí, hiển nhiên là một đại yêu tu vi cực cao. Đọc Full Tại Truyenfull.visionThập Anh ở trong phòng thấy Vi Sinh Minh Đường ra cửa liền không có động tĩnh, trong lòng sinh ra cảnh giác, nàng đặt đũa xuống rồi chạy nhanh ra khỏi phòng, ngẩng đầu thì nhìn thấy kết giới cấm yêu.Đây là kết giới của chùa Huyền Thiên, đối với Yêu tộc khắc chế cực lớn, yêu khí ở trong kết giới hiện hình, Thập Anh vốn dĩ yêu đan bị thương, càng là chịu không nổi kết giới áp chế, tức khắc sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp một gối xuống đất.“Ác yêu kia dường như đang bị thương nặng.” hành giả ở ngoài kết giới thấy một màn như vậy, thở phào nhẹ nhõm.Vi Sinh Minh Đường lửa giận lại bùng cháy mạnh, quên mất rằng mình tu vi yếu kém, hắn đột ngột túm chặt lấy vạt áo của hành giả, lạnh lùng nói: “Triệt hồi kết giới!”Hành giả thở dài, sắc mặt khó chịu nhìn Vi Sinh Minh Đường: “Vi Sinh thiếu chủ, yêu nữ này mê hoặc tâm trí người, lại đả thương phụ thân ngươi, ngươi sao vẫn còn chấp mê bất ngộ?”Vi Sinh Minh Đường cắn răng nói: “Người đả thương người thì có thể, yêu đả thương người thì phải chết sao? Nàng ra tay đả thương người, nhưng đó là để cứu ta! Pháp lệnh của Đạo Minh, vô cớ đả thương người mới là ác yêu, nàng tuy ra tay, nhưng chuyện có nguyên do chính đáng, lại có chỗ nào trái với pháp lệnh Đạo Minh!”Hành giả ngẩn người, lại hỏi: “Ý ngươi là, nàng thấy phụ thân ngươi đánh ngươi, nên mới ra tay ngăn cản?”“Đúng vậy!” Vi Sinh Minh Đường sốt ruột mà nhìn thoáng qua Thập Anh trong kết giới, nàng khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hình như rất đau khổ, “Còn mong hành giả minh giám, lập tức triệt hồi kết giới!”Hành giả lắc đầu, thở dài nói: “Phụ thân răn dạy nhi tử, vốn chính là đạo lý trời đất, nàng là người ngoài, lại là Yêu tộc, sao có thể nhúng tay ngăn cản, còn đả thương người?”Thập Anh đang ở trong kết giới, không nghe thấy âm thanh bên ngoài, trong tai chỉ có tiếng ong ong vang vọng, tựa như có vô số giọng nói đang tụng kinh văn tối nghĩa trong đầu, khiến nàng đau đầu đến nỗi yêu đan cũng run rẩy.Nàng khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tên hành giả đầu trọc đứng đối diện Vi Sinh Minh Đường đang nói gì đó, Vi Sinh Minh Đường vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ, hành giả kia lắc đầu, rồi vung tay áo, biến ra một sợi xích trói chặt Vi Sinh Minh Đường lại.Thập Anh nhíu mày, đôi mắt mèo trong trẻo bốc cháy lên lửa giận hừng hực, nàng nửa quỳ trên mặt đất, một tay chống trên đất, phía sau hóa ra Pháp Tướng nguyên hình, một con báo mèo văn hỏa oai phong lẫm liệt hiện ra phía sau nàng, đôi mắt lạnh lùng mở lớn, phát ra một tiếng rít đầy giận dữ.Tiên thảo trong vườn dường như bị cuồng phong quét qua, xào xạc vang lên, nhưng ngay sau đó đều phấn chấn hẳn lên, giống như có chỗ dựa dựng thẳng cành lá, hướng về phía đám tu sĩ bên ngoài kết giới tỏa ra sát khí và địch ý mãnh liệt, cành lá to lớn vỗ mạnh lên kết giới, khiến kết giới xuất hiện một tia vết rách.“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” bảy, tám tên tu sĩ bên ngoài kết giới đại kinh thất sắc, nhìn hoa cỏ bạo động mà lộ ra vẻ mặt không dám tin.Mỗi cây mỗi cỏ trong vườn này, đều là Vi Sinh Minh Đường tỉ mỉ chăm bón suốt hơn mười năm qua, sớm đã sinh ra vài phần linh trí, cũng có lòng bảo vệ chủ. Giờ phút này thấy Vi Sinh Minh Đường bị người khác khinh nhục, linh hoa dị thảo đều nổi giận, cùng ra sức muốn xé toạc kết giới này, cứu Vi Sinh Minh Đường.Vi Sinh Minh Đường cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn ngơ ngác nhìn cả vườn hoa cỏ lay động vì hắn, nhìn Thập Anh bất chấp tất cả xông lên muốn phá tan kết giới, khuôn mặt thanh tuấn lộ ra một tia ý cười, nhưng hốc mắt lại âm thầm đỏ lên.Bạo nộ của Thập Anh dưới sự trợ giúp của linh hoa dị thảo, trong chốc lát đã phá được kết giới, lao về phía hành giả đứng đầu.Hành giả hừ lạnh một tiếng, ném chuỗi tràng hạt gỗ đàn hương trong tay, hai tay kết ấn muốn biến hóa ra pháp khí, nhưng mà một dây leo dài mảnh mà cứng cỏi như tia chớp, nhanh chóng quấn lấy chuỗi tràng hạt và kéo nó khỏi không trung.Cành lá điên cuồng mọc dài, yêu hoa mở ra cái miệng đỏ như máu, những chiếc lá to lớn như quạt mạnh mẽ đập xuống, lực nặng ngàn cân!Mấy tên tu sĩ chưa từng gặp phải tình huống như vậy, trong thoáng chốc bị đánh đến trở tay không kịp.Thập Anh phá tan sợi xích trên người Vi Sinh Minh Đường, hơi thở vẫn còn chưa ổn định, trong mắt nàng bốc lên những tia lửa giận, ác thanh ác khí nói: “Phụ thân ngươi sai người tới bắt ngươi sao!”Vi Sinh Minh Đường ngẩn ra, nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn suy yếu, rồi lại mang theo khí thế mạnh mẽ áp đảo, trong lòng giống như có một dòng nước ấm áp lấp đầy, mềm mại đến cực điểm.Thì ra nàng liều mạng xông ra như vậy, là lo lắng hắn sẽ bị bắt đi ….Vi Sinh Minh Đường tự nhiên biết, mục tiêu của những người này là Thập Anh, chứ không phải hắn, nhưng khi Thập Anh hỏi như vậy, hắn lộ ra vẻ tủi thân lại đáng thương, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy …”Thập Anh kéo Vi Sinh Minh Đường ra phía sau mình, lạnh lùng nhìn đám tu sĩ đến với ý đồ không tốt: “Đừng sợ, có ta ở đây!”Mèo nhỏ tuy đôi khi để lại trên tay hắn vài vết cào nhè nhẹ, nhưng nếu có người bắt nạt hắn, nàng chắc chắn sẽ giương nanh vuốt thật sự mà chiến đấu đến cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0