Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 42

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnĐộng tĩnh ở dược viên kinh động đến Vi Sinh Nghiêu, ông vội vàng chạy đến, nhìn thấy hai bên giằng co, lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, vội vã xuất hiện để làm sáng tỏ hiểu lầm.Các tu sĩ Đạo Minh bị một phen kinh sợ, lúc này mới nhìn thấy Vi Sinh Nghiêu bị đánh thành trọng thương trong miệng Vi Sinh Minh Nhuy, lại nghe Vi Sinh Nghiêu nói đây đều là chuyện trong nhà, chỉ là một sự hiểu lầm, huynh muội bất hòa, khiến người ngoài phải chê cười ….Vi Sinh Nghiêu cười tươi làm lành hết mức, mới có thể xoa dịu được các tu sĩ Đạo Minh, đưa họ đến tiền sảnh để giải thích mọi chuyện. Trước khi rời đi ông nhìn Vi Sinh Minh Đường một cái, rồi lại nhìn Thập Anh — lúc này đang che chở Vi Sinh Minh Đường sau người như một con thú mẹ bảo vệ con. Vi Sinh Nghiêu dường như đã hiểu ra điều gì, rũ mắt âm thầm thở dài, xoay người rời đi.Thập Anh lúc này mới nghi hoặc nhướng mày nhìn Vi Sinh Minh Đường: “Không phải ngươi nói cha ngươi phái người tới bắt ngươi sao?”Vi Sinh Minh Đường chớp chớp mắt: “À … chẳng phải ông ấy vừa nói, chỉ là hiểu lầm thôi sao?”Thập Anh lắc lắc đầu, trong đầu nàng vẫn còn ong ong vang vọng, vừa rồi đụng vào kết giới, trán đau nhức, giờ nghĩ đến chuyện này lại thấy đầu càng nhức hơn.Vi Sinh Minh Đường thấy sắc mặt nàng lại tái nhợt đi vài phần, cơn giận vừa rồi liền tiêu tan, người ngược lại lộ vẻ suy yếu. Hắn khẽ cúi người, chặn ngang bế Thập Anh lên.Thập Anh sửng sốt một chút, theo bản năng nắm lấy vạt áo của Vi Sinh Minh Đường.Vi Sinh Minh Đường trường thân ngọc lập, bế thiếu nữ áo đỏ băng qua mảng xanh cuối cùng còn sót lại của tiết cuối thu, hai bên hoa cỏ chậm rãi rút lại những cành lá, một lần nữa trở nên dịu ngoan bình lặng, chỉ khẽ dùng đầu lá chạm vào tay áo Vi Sinh Minh Đường như một lời chào thân thiện khi hắn đi qua.Thập Anh ngẩng đầu, nhìn thấy những đốm sáng như vàng vụn xuyên qua tán cây rơi trên gương mặt tuấn mỹ của Vi Sinh Minh Đường, một mùi hương ấm áp hòa quyện giữa hương hoa và mùi thuốc dịu dàng mà bao trùm lấy nàng, khiến trái tim nàng bất giác đập mạnh vài nhịp.Thập Anh nhíu mày, chôn đầu vào ngực Vi Sinh Minh Đường.“Vừa rồi bị thương sao? Đầu khó chịu sao?” giọng nói lo lắng của Vi Sinh Minh Đường vang lên, lồng ngực cũng khẽ rung động theo.Thập Anh vẻ mặt đau khổ giọng nghèn nghẹn nói: “Khó chịu.”Đầu khó chịu, trong lòng cũng có chút gì đó khó chịu.Vi Sinh Minh Đường tăng tốc bước chân, bế nàng trở về phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường, đắp chăn cẩn thận, sau đó quay ra tủ lấy thuốc.Thập Anh nắm chặt chăn, kéo lên che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt to màu hổ phách nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của Vi Sinh Minh Đường.Vi Sinh Minh Đường lấy thánh quả Vô Trọc và mấy viên linh dược khác, rồi trở lại bên giường, từng chút từng chút đút Thập Anh ăn.Thập Anh cũng không hỏi đây là thứ gì, đồ Vi Sinh Minh Đường đưa nàng, nàng luôn là không chút do dự nuốt vào trong miệng, tín nhiệm như vậy ngay cả bản thân nàng cũng không ý thức được.Vài viên thuốc vào bụng, trên mặt Thập Anh mới có ba phần sắc máu.Vi Sinh Minh Đường cầm khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi mỏng trên trán nàng, Thập Anh nhìn khuôn mặt dịu dàng mà thanh tuấn của hắn, thầm nghĩ người này nếu không nói gì thì thật ra cũng khá dễ ưa ….Không nghĩ rằng, Vi Sinh Minh Đường có đôi khi cũng nghĩ như thế về nàng ….“Vi Sinh Minh Đường.” Thập Anh nhịn không được hỏi, “Người nhà ngươi sao cứ luôn bắt nạt ngươi? Bọn họ có phải không thích ngươi không?”Động tác của Vi Sinh Minh Đường khựng lại, rũ mắt nhìn Thập Anh, nhàn nhạt cười nói: “Ừm … ta cũng không thích họ.”“Tại sao?” Thập Anh nhíu mày, “Khi ta ở Vân Mộng, nhìn thấy con cái nhà người khác đều có cha mẹ huynh muội, một nhà bọn họ cùng nhau đi du ngoạn, thoạt nhìn rất vui vẻ, ta cho rằng nhân gian đều là như vậy.”“Những gì người ngoài nhìn thấy, đều là vẻ ngoài hào nhoáng, những không vui được giấu đi, cô đương nhiên không biết.” Trong mắt Vi Sinh Minh Đường ánh lên vài phần ảm đạm, “Không phải ai cũng có người nhà như vậy.”Thập Anh dường như hiểu ra một ít, như suy tư gì đó gật đầu: “Vậy nhân gian cũng có Âm Khư …”Vi Sinh Minh Đường khẽ cười, trong tiếng cười lại lạnh lẽo vô cùng: “Đúng vậy, cô không cha không mẹ, mà phụ thân ta, giết mẫu thân của ta, những người khác đều là đồng mưu.”Thập Anh cũng không biết, là không cha không mẹ đáng thương hơn, hay là có cha giết mẹ càng thê thảm hơn, nhưng nàng cũng sẽ không bởi vì không cha không mẹ mà buồn, Vi Sinh Minh Đường thì trông lại rất đau khổ và bi thương.Đây là mối thù không thể báo, hắn chỉ có thể dùng cách vô nhất để phản kháng.“Cho nên ngươi vẫn luôn trốn ở nơi này, không gặp mặt họ.” Thập Anh cuối cùng cũng đọc được vài phần cô độc và sắc bén trên người Vi Sinh Minh Đường. Bọn họ đều là những người bị vứt bỏ, Vi Sinh Minh Đường có được hạnh phúc quá ngắn ngủi, lại bị tàn nhẫn mà tước đoạt, còn Thập Anh từng sa vào khổ hải, rồi lại may mắn gặp được Yến Tiêu, được nàng ấy che chở.Thập Anh cảm thấy, mình vẫn may mắn hơn Vi Sinh Minh Đường rất nhiều.Vi Sinh Minh Đường thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thập Anh, đôi tai Thập Anh khẽ động, nhưng không né tránh tay hắn.“Ta không thích con người, chỉ thích hoa cỏ.” nhắc đến hoa cỏ mà mình yêu thích nhất, đôi mắt đen như ngọc của Vi Sinh Minh Đường, ánh lên một tia sáng dịu dàng, “Hoa cỏ vô tâm, không có những vẩn đục trong lòng người. Chỉ cần cô dốc lòng chăm bón, chúng sẽ không phụ tâm ý của ngươi, chúng sẽ đâm chồi, ra lá, nở hoa, kết quả, dùng hương thơm và vị ngọt để đáp lại từng chút tấm lòng của cô. Còn con người ….” Vi Sinh Minh Đường cười nhạt, trong mắt thoáng qua sự chế nhạo và hận ý, “Dốc lòng tận hiến, cuối cùng lại chẳng được chết tử tế.”Thập Anh nhìn vào mắt Vi Sinh Minh Đường, thất thần hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Nhưng … không phải tất cả mọi người đều như vậy, Tôn chủ rất tốt.”Trên đời này những người nói Yến Tiêu rất tốt, ngoài Công Nghi Trưng, có lẽ cũng chỉ có con mèo ngốc này.Nụ cười của Vi Sinh Minh Đường mềm mại vài phần, thấp giọng dỗ dành: “Phải, Tôn chủ nhà cô rất tốt, cô cũng rất tốt.”Mới chỉ nuôi mấy ngày cơm, nàng liền có thể không màng sống chết để cứu hắn, con mèo ngốc này, thật may là gặp được người tốt, nếu không sớm đã bị người ta bắt đi bán rồi.Hắn phải trông chừng nàng thật kỹ mới được …___Thần Tiêu Phái nằm ở phương nam, nơi bốn mùa như xuân, chiếm địa hàng trăm ngàn mẫu, chia làm nội môn và ngoại môn. Ngoại môn là đạo quán, cung phụng chính là tượng Thần Nông không mặt, mỗi ngày đều có rất nhiều khách hành hương lên núi, hoặc cầu nguyện, hoặc lễ tạ thần, hương khói cường thịnh, khách du ngoạn tấp nập, đặc biệt là vào trước và sau Thần Nông Tế, nơi đây đông đúc đến mức không còn chỗ đặt chân. Còn nội môn thì nằm ở phía sau núi, nơi thanh tịnh u nhã, có kết giới hộ sơn bao phủ, chỉ có đệ tử tu đạo mới được vào, linh khí nồng đậm, thanh nhã u tịnh.Khi nhóm người của Tạ Chẩm Lưu đến Thần Tiêu Phái thì đã là hoàng hôn, ngay cả ngoại môn cũng sắp đóng cửa, mà ở nội môn, dưới sơn môn lại khác thường mà tụ tập rất nhiều người.Thấy mấy người cưỡi gió mà đến, các tu sĩ Thần Tiêu Phái chờ đợi đã lâu lộ ra vẻ vui sướng kích động, lập tức bước lên nghênh đón, trước tiên hành lễ với Tạ Chẩm Lưu.“Vãn bối là đệ tử Tông Khánh của Thần Tiêu Phái, phụng mệnh chờ đợi kiếm tôn ở đây!” Đọc Full Tại Truyenfull.visionNgười đứng đầu có phong thái nho nhã trầm ổn, dáng vẻ bất phàm, chính là đại đệ tử thân truyền của Thần Tiêu Phái — Tông Khánh.Tông Khánh đứng thẳng người, mỉm cười nhìn Công Nghi Trưng nói: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng trở về rồi.”Tông Khánh có khuôn mặt chữ điền, khi không cười thì rất là nghiêm túc, khiến người sinh lòng kính sợ, nhưng cười rộ lên thì lại có vài phần thân thiện, thoạt nhìn quan hệ giữa hắn và Công Nghi Trưng rất tốt.Công Nghi Trưng giơ tay hành lễ, mỉm cười nói: “Làm phiền các sư huynh đệ quan tâm.”Đệ tử thân truyền của Thần Tiêu Phái không nhiều, trong đó Tông Khánh là người lớn tuổi nhất, còn Công Nghi Trưng nhỏ tuổi nhất, vì thế mọi người đều thân thiết gọi Công Nghi Trưng một tiếng “tiểu sư đệ”.Có Tạ Chẩm Lưu ở đây, mọi người cũng không tiện hàn huyên, chính sự quan trọng, Tông Khánh nói: “Đại sứ của Đạo Minh bảy tông đều đã chờ sẵn trong Chính Đạo Điện, xin mời kiếm tôn đi theo ta.”Tạ Chẩm Lưu gật đầu, ý bảo Tông Khánh dẫn đường.Công Nghi Trưng quay đầu nhìn Yến Tiêu, Yến Tiêu vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Ta không phải người của Đạo Minh, sẽ không đi.”Công Nghi Trưng hiểu rõ sự dè dặt của Yến Tiêu, hắn gật đầu, rồi ngoắc tay với một người trong đám đông, cười nói: “Tĩnh An, lại đây.”Trong đám người bước ra một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dáng vẻ khôi ngô, đôi mắt sáng ngời lanh lợi.“Tiểu sư huynh!” Lục Tĩnh An cười toe toét, nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn về phía Yến Tiêu.Lục Tĩnh An là đệ tử nội môn, nhập môn muộn, tuổi còn nhỏ, đáng lẽ nên gọi Công Nghi Trưng một tiếng sư huynh, nhưng bởi vì các đệ tử thân truyền đều gọi Công Nghi Trưng là “tiểu sư đệ”, nhưng hắn lại thích gọi là “tiểu sư huynh”, nghe có vẻ thân cận hơn vài phần.Công Nghi Trưng nói với Yến Tiêu: “Yến Tiêu, nàng đi theo Tĩnh An đi, nó sẽ dẫn nàng đến sương phòng nghỉ ngơi của ta.”Lục Tĩnh An mở to đôi mắt, nuốt nước bọt, rụt rè hỏi: “Tiểu sư huynh, vị tiên tử này nên xưng hô thế nào ạ?”Công Nghi Trưng mỉm cười, vỗ vỗ đầu hắn: “Gọi là sư tẩu.”Xung quanh lập tức vang lên một tràng hít thở sâu, vô số ánh mắt như sói nhìn chằm chằm vào Yến Tiêu. Yến Tiêu cảm giác toàn thân nổi da gà, thậm chí còn đáng sợ hơn khi bị Lục U mang người bao vây tiêu diệt ở Trấn Ngục Sơn.Tuy rằng những ánh mắt này dường như không mang theo ác ý và địch ý.Lục Tĩnh An nhỏ mà lanh lợi, lập tức ngọt ngào gọi một tiếng: “Tiểu sư tẩu, đi theo ta!”Yến Tiêu do dự một chút, thấy Công Nghi Trưng và Tạ Chẩm Lưu đã theo Tông Khánh rời đi, nàng cũng theo Lục Tĩnh An đi về một hướng khác.Mọi người lúc này mới đè thấp giọng bàn tán xôn xao.“Không ngờ tiểu sư đệ thật sự mang đạo lữ về!”“Nhìn nàng khí thế nghiêm nghị, ta còn tưởng nàng ấy là người của Phá Nguyệt kiếm tôn chứ …”“Đừng nói bậy, đó chính là người trong lòng tiểu sư đệ!”“Không ngờ tiểu sư đệ trông có vẻ không gần nữ sắc, cuối cùng vẫn không tránh được sắc tướng ….”“Nhưng mà bọn họ đứng chung thật xứng đôi quá đi!”Cho dù là người trong tiên môn, cũng không tránh khỏi lòng hiếu kỳ của thế tục, lúc đóng cửa bàn tán chẳng khác gì người thường trong chốn nhân gian, đâu còn chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Trước đó nghe nói Công Nghi Trưng có đạo lữ, bọn họ còn bán tín bán nghi, dù sao chuyện sinh tử còn có thể giả được, huống chi là chuyện đạo lữ. Nghe nói hôm nay Công Nghi Trưng sẽ trở về, còn có khả năng dẫn theo đạo lữ cùng nhau trở về, họ mới đứng đời từ sáng sớm đến tận chiều tối, chỉ để được thấy đạo lữ trong lời đồn của Công Nghi Trưng đầu tiên.Tu sĩ Hoa Thần Cung nói một cách rõ ràng và chính xác, nói người đó tu vi sâu không lường được, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, mọi người còn bán tín bán nghi, suy cho cùng cung chủ Hoa Thần Cung là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tu sĩ trong môn cũng đều lấy đẹp làm chủ, trên đời này có nữ tử có thể được các nàng khen một câu đẹp thì không nhiều lắm, nhưng bây giờ nhìn thấy Yến Tiêu, mọi người lại cảm thấy tu sĩ Hoa Thần Cung nói quả thật không tính là khoa trương.Yến Tiêu rất đẹp, đẹp minh diễm đến sắc sảo, đó là dung mạo mà từ cái nhìn đầu tiên đã có thể đoạt lấy tất cả tâm trí của ngươi, thậm chí khiến ngươi quên mất hô hấp. Rõ ràng là một thân thanh y tao nhã, nhưng ở trong mắt người khác, lại giống như một quả cầu lửa xanh lặng lẽ thiêu đốt, khiến người ta không dám nhìn kỹ, vừa nhìn đã thấy nóng bỏng rồi.Mỹ nhân tam đẳng ở làn da, mỹ nhân nhị đẳng ở xương cốt, mỹ nhân nhất đẳng nằm ở hồn. Vẻ đẹp của Yến Tiêu chính là sự kiêu ngạo và bá đạo phát ra từ thần hồn, mắt phượng sáng rực có thần, cười như không cười, nhàn nhạt nhìn thoáng qua cũng đủ khiến chúng sinh khuynh đảo, khiến người khác không hiểu tại sao lại sinh ra áp lực, cúi đầu lòng sinh một ý niệm — ta không xứng.Những lời của Công Nghi Trưng thì …Mọi người không khỏi nghĩ đến cảnh hai người đứng sóng vai nhau, nam thanh nữ tú, Công Nghi Trưng ôn nhuận như mưa thuận gió hòa, ở bên cạnh nàng không những không bị vẻ bá đạo của nàng làm lu mờ, ngược lại càng hiện lên vài phần dịu dàng vào bao dung, giống như bọn họ vốn sinh ra là để thuộc về nhau.“Tiểu sư đệ quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất người thông minh … chọn đạo lữ cũng hơn người.”“Lần này hắn mang đạo lữ trở về, có phải muốn bái kiến pháp tôn, cử hành nghi thức lập khế ước không?”Thoát khỏi những ánh mắt như hồ rình mồi phía sau, Yến Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng bỗng nhiên phát hiện bị quá nhiều người thích, thật sự không phải là chuyện gì tốt đẹp …Tiểu đạo đồng dẫn đường tên là Lục Tĩnh An, đôi mắt sáng tỏ toát lên vẻ lanh lợi, cũng là một người hoạt bát thích nói chuyện, nhảy chân sáo ở phía trước, thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn Yến Tiêu, ban đầu còn có chút sợ hãi, nhưng thấy Yến Tiêu tuy vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng không hung dữ, liền mở miệng bắt chuyện không ngừng.“Tiểu sư tẩu, người và tiểu sư huynh quen nhau thế nào vậy?” tiểu đạo sĩ Lục Tĩnh An miệng líu lo hoàn toàn không giống cái tên của hắn, “Tiểu sư huynh lén lút kết đạo lữ, vậy mà cũng không mời mọi người uống rượu mừng.”Yến Tiêu nói một câu qua loa: “Hắn cứu ta, ta cũng cứu hắn.”“Wow, tiểu sư tẩu nhất định rất mạnh nhỉ!” tiểu đạo sĩ Lục Tĩnh An vẻ mặt sùng kính mà ngước nhìn Yến Tiêu, “Người có thể đánh thắng tiểu sư huynh không?”Yến Tiêu gật đầu, ăn ngay nói thật: “Có thể.”Lục Tĩnh An nuốt nước bọt, nhìn Yến Tiêu với ánh mắt càng thêm lấp lánh tỏa sáng: “Thảo nào tiểu sư huynh từ chối hết thảy các nữ tu khác, hóa ra huynh ấy thích người mạnh hơn mình.”Yến Tiêu hơi trầm ngâm — Hóa ra hắn cứ quấn lấy ta, là vì lý do này sao?Yến Tiêu khẽ nhướng mày, nhìn Lục Tĩnh An: “Nữ tu thích Công Nghi Trưng nhiều lắm sao?”“Đương nhiên là vậy rồi.” Lục Tĩnh An thao thao bất tuyệt nói: “Tiểu sư huynh trời sinh đạo cốt, tư chất tu hành nghìn người mới có một, trong thế hệ trẻ tuổi không ai sánh kịp, lớn lên anh tuấn như vậy, tính tình thì ôn hòa nhất đẳng, ai mà không thích huynh ấy chứ, ngay cả con mèo cái hung dữ nhất trong môn chúng ta cũng tha chuột chết đến tặng huynh ấy mà!”Khóe môi Yến Tiêu hơi nhếch lên, tưởng tượng ra cảnh đó không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười.“Lễ hội Hoa Triều thì tặng túi thơm, tết Thượng Nguyên thì tặng dải lụa, Thần Nông Tế còn có người tặng tua quạt, tua kiếm …” Lục Tĩnh An bấm ngón tay đếm mà đếm không xuể, “Không chỉ sư tỷ sư muội Thần Tiêu Phái chúng ta, ngay cả nữ tu Hoa Thần Cung, Tứ Di Môn cũng thường xuyên gửi thư từ, lễ vật cho huynh ấy.”Nụ cười trên khóe môi Yến Tiêu dần hạ xuống, lạnh nhạt nói: “Đúng là nhiều thật.”“Cho nên sau này, mỗi lần đến lễ hội là tiểu sư huynh đều trốn đi nơi khác, cùng các sư huynh khác tới tửu lầu tốt nhất ở Tụ Tiên Trấn uống rượu, tiểu sư huynh nói, đợi ta qua mười lăm mới dẫn ta đi cùng.” Lục Tĩnh An rầu rĩ mà thở dài một tiếng, giống như một tiểu đại nhân, “Còn ba năm nữa ….”“Hắn không thích người khác tặng đồ sao?” Yến Tiêu hỏi, “Tại sao hắn phải trốn?”“Hả?” Lục Tĩnh An chớp mắt, “Vật bên người đương nhiên không thể tùy tiện nhận được, các nàng vì thích sư huynh nên mới tặng, nhưng sư huynh lại không có ý đó.”Yến Tiêu rũ mắt xuống, nhìn bộ váy lụa đang mặc trên người mình — chẳng phải cũng được xem là đồ bên người sao, hắn còn khắc cả pháp trận trên đó nữa.Chính là hắn tặng, nàng lại nhận.Vậy đây chẳng phải là thích nhau sao?Mỗi đêm nàng cùng Công Nghi Trưng đều ngủ chung, nhưng với tu vi của hai người thì không cần ngủ, từ khi đồng ý dạy nàng pháp trận, mỗi tối Công Nghi Trưng đều dành hai canh giờ, dạy nàng ghi khắc phù văn, cầm tay nàng tỉ mỉ chỉ cho nàng cách viết.Lòng bàn tay hắn rất ấm áp, áp lên mu bàn tay hơi lạnh của nàng, cầm theo chu sa chậm rãi lướt trên tấm giấy vẽ phù.“Pháp trận chia thành bốn dạng thủ, vây, sát, kỳ, như tụ linh trận, xuân thu trận đều là kỳ trận; Bi Linh Huyết trận là sát trận; kết giới hộ thân là thủ trận; còn có thiên hạ đệ nhất vây trận tên là Linh Lung Già. Sức mạnh của bốn dạng này khó có thể dung hòa, nhất định phải có sự chọn lọc. Mà cơ sở cấu thành pháp trận, chính là phù văn.”“Phù văn được cho là văn tự của Thần tộc, cũng là văn tự để giao tiếp với trời đất, dùng vật có linh tính làm mực, viết hoặc khắc phù văn tương ứng, thì có thể mượn lực trời đất, thay đổi càn khôn. Tu sĩ cấp thấp phải mượn dùng ngoại vật, như linh huyết và chu sa, còn tu sĩ cao giai có thể ngưng tụ linh lực bản thân, vẽ trận giữa không trung, chỉ là tiêu hao rất lớn …”Hắn vòng tay qua phía sau, ôm lấy nàng, nhiệt độ cơ thể và hơi thở như bao bọc lấy thân thể nàng, nếu không phải dáng vẻ hắn nói chuyện rất chuyên chú, nàng thậm chí sẽ nghĩ rằng hắn có dụng ý khác.Cảnh Pháp Tướng đều là nhìn qua là không thể quên, nhưng biết viết phù văn không có nghĩa là có thể viết ra phù chú và pháp trận, điều này đòi hỏi ngộ tính sâu sắc, lý giải và hiểu được pháp tắc trời đất.Ngộ tính của Yến Tiêu cũng rất tốt, chỉ thử một hai lần, đã có thể vẽ ra một phù chú hoàn chỉnh. Đầu ngón tay chạm nhẹ lên phù chú, phù chú hóa thành một cơn gió xoáy, cuốn lấy tấm thiên y đặt trên bàn.Công Nghi Trưng đè thiên y lại, cười nói: “Vất vả lắm mới vẽ xong pháp trận, suýt nữa bị gió thổi đi rồi.”Yến Tiêu tự mình thử vẽ phù chú, mới biết để vẽ ra một pháp trận phức tạp cần phải tiêu phí bao nhiêu linh lực và tâm huyết, mà Công Nghi Trưng lại tiêu phí vô số đêm, gần như dốc hết tâm tư để vẽ pháp trận cao giai trên từng bộ y phục của nàng. Những bộ y phục bình thường này, qua tay hắn đều biến thành pháp khí mà mọi người hằng ao ước.Yến Tiêu cảm thấy không đành lòng, không khỏi nói: “Cần gì phải phiền phức như thế, có một bộ để mặc là đủ rồi, nếu bẩn thì niệm hoán y chú là sạch.”Công Nghi Trưng cúi đầu vuốt phẳng những nếp gấp trên y phục, ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống đôi mắt đen như mực, hóa thành sự dịu dàng như nước. Hắn dịu dàng cười nói: “Ta đã hứa sẽ cho cô tất cả những điều tốt đẹp của thế gian này, sao có thể làm qua loa được?”Yến Tiêu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần của hắn, trái tim vốn lạnh lẽo cũng sẽ trở nên mềm mại một chút, vì vậy dù là ở trong trận Pháp Kính, bị kính thể của hắn định trụ cơ thể, vô lễ mà xâm phạm và đoạt lấy, nàng cũng trước sau không sử dụng Sổ Sinh Tử giết hắn.Công Nghi Trưng thông minh như vậy, hắn tất nhiên đã nhìn thấu sự không nỡ của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0