Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 43

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnChính Đạo Điện của Thần Tiêu Phái hôm nay hiếm khi tề tựu đông đủ Đạo Minh bảy tông, trong đó thân phận của Thần Tiêu Phái chưởng giáo Lân Chiếu tôn giả và Phá Nguyệt kiếm tôn Tạ Chẩm Lưu là tôn quý nhất, năm người còn lại, đều là do chưởng giáo của họ phái đến đây, đại điện cho tông môn của mình.Công Nghi Trưng cũng quen biết những người này, đều là đại đệ tử thân truyền của các trưởng giáo, thậm chí đã bắt đầu đảm nhận chức vụ phó chưởng giáo, tính ra, Công Nghi Trưng là người nhỏ tuổi nhất trong số đó.Chưởng giáo Hoa Thần Cung trên danh nghĩa tuy là Quần Ngọc phương tôn, nhưng hai trăm năm trước, Quần Ngọc phương tôn và cung chủ Vạn Cức Cung kết thành đạo lữ, từ đó ít khi lộ diện, chuyên tâm tu hành, ít quản tục vụ, toàn bộ sự vụ trong môn đều giao cho đệ tử được tín nhiệm nhất là Hoa Ngâm Phương. Bởi vậy Hoa Ngâm Phương tuy chỉ mang danh phó chưởng giáo, nhưng thực chất chẳng khác nào chưởng giáo.Đại diện Tứ Di Môn đến đây, cũng là đệ tử thân truyền của Hi Hòa chưởng giáo, nhưng lại là một tu sĩ bán yêu, tên là Từ Âm. Từ Âm bề ngoài giống một thiếu nữ, nhưng Công Nghi Trưng từng gặp nàng một lần, cũng nghe người ta đồn rằng, Từ Âm chính là nửa người nửa rắn, khi ở hình người thì tính tình dịu dàng hiền lành, nhưng khi hóa thành thân rắn thì linh lực bạo tăng, tính tình mất khống chế, rất khó đối phó. Cách tu hành của bán yêu khác với nhân tộc, nhưng thực lực của Từ Âm e rằng không dưới cảnh Pháp Tướng.Đại diện chùa Huyền Thiên chính là Khổ Sân hành giả, Khổ Sân hành giả trông khoảng ba mươi tuổi, dung mạo thon gầy, khuôn mặt u sầu, từng là sư huynh đệ với Khổ Vô hành giả – người đã chết ở Âm Khư, nhưng Khổ Sân hành giả bản tính cao khiết, từ bi bác ái, một mình hành thiện khắp thiên hạ suốt sáu mươi năm, một thân công đức sáng ngời vạn thế, người ta đều nói vị trí chưởng giáo tiếp theo chắc chắn sẽ thuộc về hắn.Còn đại diện của Linh Sư Đảo lại là một con vẹt lông xanh tên là Lan Thái La, khi hóa hình thành người thì là một thiếu niên khoảng mười năm, mười sáu tuổi, vẻ mặt non nớt, nhưng trong số mọi người ở đây, hắn lại là lớn tuổi nhất, đã hơn một ngàn năm trăm tuổi.Công Nghi Trưng sau khi bái kiến chưởng giáo, lần lượt chào hỏi bốn người còn lại, mỉm cười hỏi: “Đạo hữu của Vạn Cức Cung vẫn chưa đến sao?”Hoa Ngâm Phương mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Cung chủ Vạn Cức Cung có lệnh, để Hoa Thần Cung chúng ta đại diện cho họ.”Cung chủ hai nhà kết đạo lữ, quan hệ mật thiết phi thường, cung chủ Vạn Cức Cung là Thiên La yêu tôn nghe nói rất sợ vợ, câu nói quen thuộc nhất chính là “Phương tôn nói đúng”, ngày trước khi theo đuổi đệ nhất mỹ nhân của Đạo Minh, thật đúng là lột cả vỏ cây, mặt mũi đều không cần, cũng mặc kệ những lời chế nhạo châm chọc của người trong thiên hạ, ông quấn lấy Quần Ngọc phương tôn suốt hàng trăm năm, một lòng một dạ muốn ở rể Hoa Thần Cung, trồng mình ở cổng Hoa Thần Cung, thậm chí còn dùng Vạn Cức Cung làm của hồi môn cho mình, trăm triệu không ngờ rằng sau bao lần kiên trì theo đuổi, ông lại thật sự ôm được mỹ nhân về nhà.Hiện giờ bên ngoài nói là Đạo Minh bảy tông, nhưng Vạn Cức Cung và Hoa Thần Cung thực chất chỉ như một, hai tông môn này chẳng khác nào cùng chung một tiếng nói.Tạ Chẩm Lưu lấy được Dẫn Phượng Tiêu, lập tức đem việc này báo cho các vị chưởng giáo còn lại, dựa theo thỏa thuận trước đó, đem mảnh vỡ của Dẫn Phượng Tiêu giao cho Minh Tiêu pháp tôn sửa chữa, lại nghĩ cách từ trong đó tìm ra manh mối của Phượng Hoàng Trủng. Mà các tông môn khác cũng sẽ cử ra đệ tử trong môn làm đại diện, đợi khi tìm được manh mối, sẽ cùng nhau xuất phát đến Phượng Hoàng Trủng.Năm đó thất bảo của Đạo Minh bị trộm mất, cũng từng kinh động bảy vị chưởng giáo, tưởng rằng tà giáo ma tu nào đó lại muốn gây sóng gió, bỏ không ít công sức truy tìm, nhưng nhiều năm trôi qua, thất bảo bị mất chưa từng xuất hiện lại trên nhân gian, Phượng Thiên Linh cũng không thấy bất kỳ hành động gì thêm, bảy tông dần không còn để tâm đến chuyện này nữa. Chẳng sợ hiện giờ Phượng Hoàng Trủng hiện thế, cũng không đến mức khiến chưởng giáo bảy tông phải bận lòng, chỉ cần cử một vài đệ tử đáng tin đi điều tra là đủ.Công Nghi Trưng lấy ra bảy đoạn tiêu vỡ, giao cho chưởng giáo Lân Chiếu tôn giả. Từ Âm của Tứ Di Môn bước lên quan sát kỹ lưỡng, gật đầu nói: “Không sai, đây chính là Dẫn Phượng Tiêu của Tứ Di Môn chúng ta.”Lan Thái La hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu không phải Phượng Thiên Linh trộn đi thất bảo, thì Dẫn Phượng Tiêu này nên là bảo vật của Linh Sư Đảo chúng ta.”Linh Sư Đảo tọa lạc ở Đông Hải, trên đảo có nhân tu và yêu tu theo tỷ lệ hai phần người, tám phần yêu, mà yêu tu lại có bảy phần là tinh quái thuộc loài chim. Năm đó Thiên Đô luận đạo, bảy tông mỗi tông đưa ra một pháp bảo để thưởng cho người chiến thắng, phượng hoàng là vua của muôn loài chim, Dẫn Phượng Tiêu có sức hấp dẫn rất lớn đối với yêu tu thuộc loài chim, đảo chủ Linh Sư Đảo đã ngầm thương lượng với Hi Hòa chưởng giáo, để Tứ Di Môn đưa ra Dẫn Phượng Tiêu. Đổi lại, Linh Sư Đảo sẽ mang ra một viên Tích Thủy Châu tuyệt phẩm để trao đổi. Tích Thủy Châu tuyệt phẩm hoàn toàn không thể so sánh với hạt châu nhỏ của Vi Sinh Minh Đường, vì đây chính là bảo vật có thể khai mở động phủ dưới nước, giá trị cao hơn Dẫn Phượng Tiêu rất nhiều, tuy nhiên đối với cầm yêu trên Linh Sư Đảo mà nói, sức hấp dẫn của Dẫn Phượng Tiêu lớn hơn rất nhiều.Mà năm món bảo vật còn lại, lần lượt là Kiếm Hồn của Ủng Tuyết Thành, Ngưng Sương Hoa của Hoa Thần Cung, Di Hoa Tiếp Mộc của Vạn Cức Cung, Bồ Đề Tâm của chùa Huyền Thiên, Già Thiên Trận của Thần Tiêu Phái.Các thất bảo của Đạo Minh này đều có ưu điểm riêng, nhưng nếu nói món nào mất đi khiến người ta đau lòng nhất, thì chắc chắn là Linh Sư Đảo, vô luận là Dẫn Phượng Tiêu khiến điểu yêu thèm muốn không ngớt, hay là Tích Thủy Châu có thể xem như chí bảo trấn phái, ở trong mắt Linh Sư Đảo, đều là bảo vật của bọn họ. Có thể nói, người khác chỉ mất một món, mà Linh Sư Đảo lại như mất cả hai, vừa mất của vừa thiệt người.Lan Thái La tuy trông còn non trẻ, lại có một đôi mắt già dặn, từng trải, hắn chăm chú nhìn Dẫn Phượng Tiêu trong tay Lân Chiếu tôn giả, thấy sáu vết nứt hằn rõ bên trên, mà hồng tiêu ảm đạm không ánh sáng, không khỏi lộ ra đau lòng và bi phẫn.“Thần Tiêu Phái thật sự có thể sửa được Dẫn Phượng Tiêu này chứ?” Lan Thái La hỏi gặng một câu.Lân Chiếu tôn giả dở khóc dở cười, nhưng Lan Thái La nhìn như nhỏ tuổi nhưng thực ra đã thành lão, là đại trưởng lão của Linh Sư Đảo, ông cũng không dám chậm trễ, lập tức cười nói: “Lan tôn giả cứ yên tâm, Chu Tử Khư đã mang đến một đèn Cửu Dương Lê Hỏa, đem Dẫn Phượng Tiêu đặt vào trong Lê Hỏa để luyện, không quá hai ngày nhất định có thể khôi phục như mới.”Lan Thái La lúc này mới giãn mày, hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt.”Mặc kệ có tìm được Phượng Hoàng Trủng hay không, chỉ cần lấy lại Dẫn Phượng Tiêu, thì chuyến đi này hắn cũng không uổng phí, cũng không phụ gửi gắm của chưởng giáo.Sau khi mọi người kiểm tra Dẫn Phượng Tiêu, xác nhận không sai sót gì, Lân Chiếu tôn giả liền đem Dẫn Phượng Tiêu trao lại cho Công Nghi Trưng, dịu giọng nói: “Con đem Dẫn Phượng Tiêu giao cho sư tôn của con đi, người đã đợi con khá lâu rồi.”Công Nghi Trưng nắm chặt Dẫn Phượng Tiêu, mỉm cười đáp: “Đệ tử tuân mệnh.”Minh Tiêu pháp tôn đã nhiều năm không gặp khách, ông tự giam mình trong một khoảng trời đất nhỏ ở hậu sơn, mỗi ngày chỉ chuyên tâm nghiên cứu đan dược, người đời gần như đã quên rằng ông từng là tông sư đệ nhất pháp trận đương thời, chỉ nghĩ rằng ông là một tông sư đan dược. Hiện giờ Thần Tiêu Phái mở y quán trải rộng mười bốn châu, rất nhiều đan dược cứu nhân cứu thế đều xuất phát từ tay Minh Tiêu pháp tôn.Khi Công Nghi Trưng đến cửa phòng, dừng bước chân, gõ ba lần lên cánh cửa, cất cao giọng nói: “Đệ tử Công Nghi Trưng, cầu kiến sư tôn!”Một lát sau, trong phòng mới vang lên giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Vào đi.”Công Nghi Trưng đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng nhấc chân qua bậc cửa, một luồng dược hương nồng đậm ập thẳng vào mặt.Một bóng người cao gầy đứng quay lưng về phía hắn, nghe thấy giọng của Công Nghi Trưng, ông mới từ từ quay người lại, lộ ra một khuôn mặt tuấn nhã ôn hòa, trông tựa hồ chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng hai bên tóc mai đã phảng phất màu sương. Với tu vi của ông, nếu muốn, tự nhiên có thể che giấu dấu vết năm tháng, trước sau duy trì tuấn mỹ thời niên thiếu, chỉ là ông sớm đã không còn bận tâm đến những điều ấy, mặc cho màu sương dần bao phủ mái tóc đen, từ xa nhìn lại, trông như một cây tùng xanh sau trận tuyết đầu mùa.Khiến Công Nghi Trưng bất ngờ chính là, ở chỗ Minh Tiêu pháp tôn lại có khách nhân.Đứng bên cạnh Minh Tiêu pháp tôn, là một nữ tử mỹ diễm trong bộ hồng y rực lửa, khí độ ung dung, cả người toát lên vẻ tôn quý và ngạo khí. Nàng lười biếng liếc nhìn Công Nghi Trưng một cái, ngậm cười nói: “Công Nghi Trưng? Ta vừa nhắc đến ngươi với sư tôn ngươi đấy.”Công Nghi Trưng trấn tĩnh tinh thần, hành lễ, mỉm cười nói: “Không biết Vũ Hoàng ở đây, thất lễ rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.visionNgười tới chính là chủ của Chu Tử Khư, tộc trưởng Đế Loan nhất tộc, được xưng là Vũ Hoàng đứng đầu tám nghìn Vũ tộc — Lê Anh.Lê Anh nghe Công Nghi Trưng nói như vậy, lại khoát tay phủ nhận xưng hô của hắn: “Ta đã từ chức vị Vũ Hoàng nhiều năm, hiện giờ chỉ là một tán tu, cũng chỉ là phụng mệnh đến đây đưa một ngọn lửa mà thôi.”Lân Chiếu chưởng giáo trước đó ở trên điện đã nói rằng Chu Tử Khư đưa đến Cửu Dương Lê Hỏa, nhưng không ngờ rằng Lê Anh lại đích thân đưa đến.Truyền thuyết kể rằng Cửu Dương Lê Hỏa bắt nguồn từ thần hỏa bất diệt của mặt trời, có thể thiêu rụi mọi vật tà ám ô uế trong thiên hạ. Thần hỏa này truyền từ đời này sang đời khác, chỉ có Vũ Hoàng của Đế Loan nhất tộc mới có thể nhận được truyền thừa này. Ba trăm năm trước, Lê Anh quyết tâm từ bỏ ngôi vị Vũ Hoàng, ngao du thiên hạ, cũng đem mồi lửa Cửu Dương Lê Hỏa lưu tại Chu Tử Khư. Nhưng nàng tu luyện Cửu Dương Lê Hỏa nhiều năm, thần hồn và Lê Hỏa sớm đã hòa làm một, mặc dù không còn mồi lửa, nhưng vẫn có thể sử dụng sức mạnh của Lê Hỏa. Dẫn Phượng Tiêu vốn chính là bảo vật của Chu Tử Khư, muốn đúc lại nó, thì nhất định phải có Cửu Dương Lê Hỏa trợ giúp.Công Nghi Trưng đưa Dẫn Phượng Tiêu đã vỡ nát cho Minh Tiêu pháp tôn, Minh Tiêu pháp tôn lại chuyển nó cho Lê Anh.Ánh mắt Lê Anh dừng trên hồng tiêu ảm đạm không ánh sáng, không biết nghĩ đến điều gì, đáy mắt thoáng hiện một tia buồn bã.“Đã ba trăm năm rồi, không ngờ gặp lại sẽ là bộ dạng thế này.” những ngón tay thon dài của Lê Anh khẽ vuốt vết nứt trên thân tiêu, “Cũng coi như một kết cục hợp lý …”Công Nghi Trưng từ lời nói của Lê Anh nghe ra vài phần ý tứ, dường như Dẫn Phượng Tiêu này vốn thuộc về nàng.Minh Tiêu pháp tôn nói: “Năm đó ngươi tặng ‘Phượng Thanh’ cho Đạo Tôn, ta còn tưởng ngươi đã buông bỏ được rồi.”Lê Anh khẽ cười một tiếng: “Ngươi tự giam mình ở đây ba trăm năm, chẳng lẽ ngươi đã buông bỏ sao?”Minh Tiêu pháp tôn nhàn nhạt cười: “Ta không xứng nói chuyện buông bỏ.”Lê Anh thật sâu nhìn ông một cái, dần thu lại ý cười trên mặt: “Nói cũng đúng.”Công Nghi Trưng kịp bắt lấy một tia bi thương thoáng hiện trong mắt Minh Tiêu pháp tôn.Năm đó khi sư tôn đang cường thịnh thì thoái vị, nhưng không muốn nói tại sao mình phải làm như vậy, hắn cũng sẽ không hỏi, mỗi người đều có bí mật của mình, không dò xét chính là tôn trọng lớn nhất.Lê Anh nói: “Thầy trò các ngươi đã lâu không gặp, hẳn là có những lời không muốn để người ngoài nghe, ta sẽ tránh mặt vậy, ngày mai giờ Thìn lại đến.”Nhìn theo bóng dáng Lê Anh rời đi, Minh Tiêu pháp tôn dẫn Công Nghi Trưng đi vào đan phòng, lấy bình dược đặt trên bàn đưa cho Công Nghi Trưng.“Trưng Nhi, đây là đan dược vi sư mới nghiên cứu điều chế, con thử xem.”Công Nghi Trưng nhận lấy viên thuốc, không hỏi han nhiều, liền đưa vào miệng nuốt xuống. Một cảm giác mát lành lan tỏa nơi đầu lưỡi, thấm sâu vào tim gan, tựa như mở ra mọi lỗ chân lông trên cơ thể, bài trừ trọc khí trong cơ thể, khiến cho tinh thần cả người phấn chấn hơn hẳn.“Đây là Định hồn đan?” Công Nghi Trưng mắt sáng lên, hỏi.Minh Tiêu pháp tôn quan sát thấy vẻ mặt hắn biến hóa, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Là dựa theo phương thuốc của Định hồn đan để cải tiến, dược hiệu không bằng Định hồn đan, ta đặt tên là Tuyết phách đan, mỗi ngày uống một viên, có thể trợ giúp con khôi phục thần hồn. Con vào Âm Khư một chuyến, đã tổn thương rất lớn đến thần hồn, mấy ngày qua vất vả chạy ngược xuôi, e rằng chưa được tĩnh dưỡng tốt, nhìn thần hồn của con vẫn còn mỏng manh không ngưng thực. Bình Tuyết phách đan này mỗi ngày một viên, uống liên tục bảy ngày, sẽ có lợi rất nhiều.”Bình sứ mát lạnh nằm trong tay, trong lòng Công Nghi Trưng lại dâng lên ấm áp, dịu giọng nói: “Lại khiến sư tôn phải lo lắng rồi. Theo đệ tử thấy, Tuyết phách đan của sư tôn hơn xa Định hồn đan. Dược hiệu của Định hồn đan tuy mạnh, nhưng dùng đều là thiên tài địa bảo, cực kỳ quý hiếm, người có thể hưởng dụng chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn Tuyết phách đan sư tôn nghiên cứu điều chế, tuy dược hiệu chỉ bằng một nửa Định hồn đan, nhưng dược liệu đều là những thứ thường thấy, có thể điều chế số lượng lớn, ngay cả người thường cũng được hưởng lợi.”Minh Tiêu pháp tôn cười nhạt, nói: “Công dụng mỗi loại khác nhau, nếu là lúc sinh tử cận kề, tất nhiên vẫn phải dùng Định hồn đan cứu mạng, Tuyết phách đan chỉ là thuốc để an dưỡng.”Công Nghi Trưng chỉ mỉm cười mà không nói. Trong thiên hạ, đan tu dược sư nghiên cứu, đều là những loại linh đan tiên phẩm tuyệt phẩm, dược liệu sử dụng tự nhiên cũng sẽ cực kỳ quý hiếm, chỉ có Minh Tiêu pháp tôn, suốt hơn hai trăm năm qua chỉ làm một việc duy nhất, chính là nghiên cứu điều chế ra những loại đan dược mà nhiều người bình thường cũng có thể hưởng lợi. Đây cũng là lý do dù ông đã từ chức vị chưởng giáo, nhưng vẫn được người trong thiên hạ kính ngưỡng. Lân Chiếu tôn giả tuy là chưởng giáo, nhưng Minh Tiêu pháp tôn mới là linh hồn của Thần Tiêu Phái.Công Nghi Trưng kể lại toàn bộ những việc đã xảy ra trong thời gian qua cho Minh Tiêu pháp tôn nghe, chỉ lược bớt việc Diêm Tôn chưa chết, theo lời kể của hắn, Yến Tiêu chỉ là một tán tu hải ngoại vô tình bị cuốn vào. Trong toàn bộ sự việc, nhân vật then chốt nhất chính là kẻ đứng sau sai khiến Tống Thiên Sơn, và kẻ áo choàng đen ẩn trong màn sương từng tấn công họ.Minh Tiêu pháp tôn nhìn lệnh bài trong tay Công Nghi Trưng, thần sắc càng thêm ngưng trọng.“Đây là thứ con lấy được từ tay Tống Thiên Sơn.” Công Nghi Trưng bỏ qua sự tồn tại của Yến Tiêu, lời ít mà ý nhiều: “Có người cấu kết với Tống Thiên Sơn, sai khiến Tống Thiên Sơn cướp lấy Dẫn Phượng Tiêu, hứa hẹn giúp Tống Thiên Sơn hủy bỏ lệnh tru tà, thậm chí cho hắn một cái thân phận quang minh chính đại để trở về nhân gian, và đây, chính là tín vật.”Tấm lệnh bài màu tím trong tay thật là nặng nề, dùng kim loại đặc biệt tinh luyện mà thành, ở giữa khắc hình la bàn đơn giản, là biểu tượng của Thần Tiêu Phái. Đây là lệnh bài dành riêng cho chưởng giáo và các vị trưởng lão, là biểu trưng cho thân phận và quyền uy, có được lệnh bài này, có thể tự do qua lại trong Thần Tiêu Phái mà không bị ngăn cản.“Ý của con là, trong chưởng giáo và trưởng lão có người cấu kết với Tống Thiên Sơn?” giọng nói của Minh Tiêu pháp tôn nặng nề, “Năm đó Tống Thiên Sơn phản bội tông môn, dùng tà trận giết chết không ít đệ tử đồng môn, là ai lại đi cấu kết với hắn?”Vẻ mặt Công Nghi Trưng nghiêm trọng nói: “Đệ tử không biết, cũng không dám suy đoán lung tung về chư vị trưởng lão, duy nhất có thể tin tưởng, chỉ có sư tôn, nên mới đem việc này báo cho sư tôn, giao cho sư tôn định đoạt.”Thần Tiêu Phái ngoại trừ chưởng giáo, tính cả Minh Tiêu pháp tôn, còn có năm vị trưởng lão, những người này đều chứng kiến Công Nghi Trưng lớn lên, Công Nghi Trưng cũng không muốn nghi ngờ bất cứ ai trong số họ, những lại không thể không phòng.“Sư tôn, trước khi Tống Thiên Sơn chết đã từng thông qua phù chú giữa không trung nói chuyện với người kia, người kia biết có đệ tử Thần Tiêu Phái lẻn vào Âm Khư, mà người đời đều biết, Tống Thiên Sơn là chết dưới tay con.”Minh Tiêu pháp tôn nói: “Con lo lắng hắn sẽ vạch trần chuyện con tự ý vào Âm Khư sao?”Công Nghi Trưng cười nói: “Con là dùng phân thân huyết ngó sen để vào Âm Khư, lúc sự việc xảy ra, nhục thân của con vẫn ở Vi Sinh gia, việc này có nhân chứng vật chứng, con không lo lắng.”Minh Tiêu pháp tôn nghe vậy cũng cười nói: “Con từ trước đến nay tâm tư kín đáo, vậy con lo lắng điều gì?”“Nên lo chính là người kia, con tự ý vào Âm Khư, hắn không có chứng cứ, mà hắn cấu kết với Tống Thiên Sơn, lệnh bài này chính là bằng chứng. Thực ra chỉ cần tìm một lý do, để các vị trưởng lão đưa lệnh bài ra, xem ai mất lệnh bài, thì có thể biết là ai cấu kết với Tống Thiên Sơn.” Công Nghi Trưng chậm rãi nói, dừng một chút lại nói, “Chỉ là đệ tử không hiểu rõ các vị trưởng lão, trước đây có ai từng qua lại thân thiết với Tống Thiên Sơn, lại vì sao lại có khao khát mãnh liệt như vậy đối với Phượng Hoàng Trủng?”Minh Tiêu pháp tôn nói: “Tống Thiên Sơn là đệ tử ngoại môn, hắn thiên tư không tầm thường, có hy vọng Pháp Tướng, thực ra các trưởng lão cũng từng có ý định thu hắn vào nội môn. Nhưng nhận đồ đệ, từ trước đến nay đều nên sớm chứ không muộn, khi còn nhỏ tuổi, tâm tính chưa định, càng dễ dạy dỗ, tình thầy trò cũng càng khăng khít hơn. Mà khi đó Tống Thiên Sơn đã ngoài ba mươi, qua vài lần tiếp xúc, chúng ta đều cảm thấy người này tính cách cực đoan cố chấp, không thích hợp nạp vào nội môn, cố ý mài giũa tính tình của hắn, lại cân nhắc giao cho trọng trách. Không nghĩ rằng hắn nôn nóng như thế, lén lút tu tà đạo, tàn hại vô số sinh linh, thậm chí các đồng môn đi truy bắt hắn cũng bỏ mạng dưới tay hắn, Lân Chiếu mới đích thân ra tay bắt giữ, nhưng hắn đã trốn vào Âm Khư, cũng chỉ đành từ bỏ.”“Năm đó Tống Thiên Sơn thoát khỏi truy bắt, liệu có phải có người mật báo hay là ra tay tương trợ hay không?” Công Nghi Trưng hoài nghi nói.“Ta cũng không muốn tin rằng trong tông môn lại có người như vậy.” Minh Tiêu pháp tôn nhíu mày lắc đầu, “Hắn làm như vậy, rốt cuộc có mưu đồ gì?”“Xem ra những bí mật đằng sau Phượng Hoàng Trủng, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài …” Công Nghi Trưng trầm ngâm nói, “Ngày đó kẻ áo choàng đen ẩn trong sương mù tập kích con và Yến Tiêu, là một kiếm tu cảnh Pháp Tướng, theo lời của kiếm tôn, người đó có khả năng là Tạ Tầm đã phản giáo chạy trốn ba mươi năm trước, còn giáo chủ của Tiệt Thiên Giáo từng giao đấu với Phượng Thiên Linh, từ trong tay ông ấy lấy được một bức họa, theo bức họa Phượng Thiên Linh và Tạ Tầm là cùng một người.”Quan hệ giữa Nguy Tình và Phượng Thiên Linh, là chuyện riêng của tông môn, nên Công Nghi Trưng không báo cho Minh Tiêu pháp tôn. Đối với Thần Tiêu Phái, Phượng Thiên Linh là ai cũng không quan trọng, tìm ra trưởng lão nào trong môn cấu kết tà tu sát hại đồng môn mới là điều quan trọng nhất.“Nếu như lời con nói, thì Phượng Thiên Linh chưa chết.” Minh Tiêu pháp tôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Vậy Phượng Hoàng Trủng …”“Là một cái bẫy.” Công Nghi Trưng ngắt lời, ánh mắt bình tĩnh sáng suốt, “Có người dùng thất bảo của Đạo Minh làm mồi nhử, dùng Phượng Hoàng Trủng làm bẫy, bất kể mục tiêu thực sự của kẻ đứng sau là ai, thì Đạo Minh bảy tông đều sẽ bị cuốn vào đó.”Minh Tiêu pháp tôn không thể không thừa nhận, phán đoán của Công Nghi Trưng là chính xác. “Nhưng biết rõ là bẫy, chúng ta cũng không thể đứng ngoài cuộc.” Minh Tiêu pháp tôn nhẹ nhàng thở dài, chăm chú nhìn Công Nghi Trưng, “Năm đó vết thương con chịu, tung tích của mẫu thân con, đều gắn với manh mối duy nhất này.”“Đúng vậy.” Công Nghi Trưng gật đầu, “Biết rõ là cạm bẫy, con vẫn phải mạo hiểm. Nếu Phượng Thiên Linh còn sống, có lẽ mẫu thân con cũng chưa chết. Cái bẫy này bất kể người đứng đằng sau có phải Phượng Thiên Linh hay không, cuối cùng Phượng Thiên Linh cũng sẽ xuất hiện, chỉ cần bắt được hắn, tất cả bí mật đều sẽ được giải đáp.”“Muốn bắt hắn không dễ.” Minh Tiêu pháp tôn nhớ lại lần giao đấu với Phượng Thiên Linh năm xưa, nhíu mày, lộ ra vài phần nghiêm trọng, “Năm đó vì truy tìm thất bảo, ta bày ra pháp trận, bắt được một tia khí tức của Phượng Thiên Linh, muốn tiếp tục truy tra, thì lọt vào một luồng lực lượng phản kích vô cùng mạnh mẽ, không biết cách xa mấy nghìn mấy vạn dặm, một tia khí tức ấy đã phá tan pháp trận, cũng hủy diệt tia khí tức cuối cùng kia. Đó là lần giao đấu duy nhất giữa ta và Phượng Thiên Linh, tuy rằng chưa từng gặp hắn, nhưng lực lượng kia rất mạnh, khí thế áp đảo, Pháp Tướng đương thời, e rằng có thể đứng vào hàng năm, không hề thua kém Phá Nguyệt kiếm tôn.”Đây là một lời đánh giá cực kỳ cao, thậm chí khiến Công Nghi Trưng lung lay phán đoán về Phượng Thiên Linh. Nếu Tạ Tầm chính là Phượng Thiên Linh, thì hai mươi lăm năm trước hắn có thể đạt tới tu vi cao như vậy sao …. Ba mươi năm trước khi phản bội Ủng Tuyết Thành, hắn cũng chỉ là một kiếm tu kỳ Nguyên Anh, thời gian năm năm, vượt qua một đại cảnh giới, bước lên hàng ngũ thứ năm đương thời, quả thực khiến người khó mà tin được.“Người này tu vi sâu không lường được, lòng dạ còn hơn cả tu vi, một người như hắn, có thể đem Đạo Minh bảy tông đùa bỡn trong tay suốt hai mươi lăm năm.” Công Nghi Trưng không khỏi cảm thán, thở dài, “Chẳng lẽ mục đích hắn làm những việc này, chỉ vì tám chữ năm xưa để lại?”—— Đạo Minh bảy tông, cũng chỉ như vậy.Một câu kiêu ngạo đến cực điểm, khiêu khích cuồng vọng, tám chữ ấy như một cái tát giáng mạnh vào mặt Đạo Minh, Phượng Thiên Linh nhờ đó mà nổi danh thiên hạ, dẫm lên thể diện của Đạo Minh bảy tông để trở thành truyền kỳ.“Đạo Minh không bắt được hắn, nhưng hắn chẳng phải bao năm qua cũng chỉ có thể trốn chui trốn lủi đó sao.” Minh Tiêu pháp tôn khẽ cười nhạt, “Hắn mạnh thì cứ để hắn mạnh, trăng sáng soi ngàn sông, chỉ cần hắn không làm chuyện ác đả thương người, mặt mũi Đạo Minh bị tổn hại cũng không phải việc quan trọng gì.”Đây vốn là câu nói của Liễm Nguyệt đạo tôn năm xưa, mất vài món đồ mà thôi, hà tất gióng trống khua chiêng mà tổn hại ruột gan, có lẽ người ta thật sự cần gấp thì sao …Trên dưới bảy tông đều ngập lửa giận, nhưng lại thấy Đạo Tôn thản nhiên như không, mọi người cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình mà bỏ qua — dù sao cũng thực sự không bắt được người.Tội danh trộm thất bảo của Phượng Thiên Linh, trong mắt Minh Tiêu pháp tôn, còn không nghiêm trọng bằng việc hắn bắt cóc một phụ nhân vô tội. Công Nghi Thuần mất tích, tổn thương Công Nghi Trưng phải chịu, đây mới là nguyên nhân Minh Tiêu pháp tôn giúp Công Nghi Trưng tiếp tục truy tra.“Việc của Phượng Hoàng Trủng, liền để con tự mình quyết định, còn phản đồ trong tông môn, giao cho vi sư điều tra.” Minh Tiêu pháp tôn nắm chặt lệnh bài, thu vào trong giới tử túi, ánh mắt dịu dàng nhìn Công Nghi Trưng, “Nghe nói con dẫn đạo lữ về Thần Tiêu Phái.”“Thật ra … chúng con còn chưa lập khế ước.” Công Nghi Trưng không khỏi nhếch khóe môi lên, đôi mày cũng dịu dàng vài phần, “Nàng tu vi cao thâm, tính tình lạnh nhạt, lại không muốn tuân the lễ nghĩa Đạo Minh, sợ mạo phạm sư tôn, nên vẫn chưa dẫn nàng đến gặp người.”Minh Tiêu pháp tôn mỉm cười nói: “Nhìn dáng vẻ của con khi nhắc đến nàng, chắc hẳn nàng rất quan trọng với con.”Công Nghi Trưng nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, rất quan trọng.”“Nàng là người như thế nào, với người khác không quan trọng, chỉ cần con thích là được.” Minh Tiêu pháp tôn nhàn nhạt cười nói, “Con cũng không cần dẫn nàng tới gặp ta, con biết rồi đấy, ta không thích gặp người ngoài. Chung thân đại sự của con, tự con làm chủ là được, con trước nay thông minh, tự có chủ kiến, cũng không cần vi sư nhọc lòng thay con.”Minh Tiêu pháp tôn nắm chặt Dẫn Phượng Tiêu trong tay, lại nói: “Trong hai ngày tới ta sẽ đúc lại Dẫn Phượng Tiêu trước, chuyện lệnh bài, cũng sẽ âm thầm điều tra. Con những ngày qua bôn ba, hãy nghỉ ngơi thật tốt, tránh để thần hồn chưa ổn định, lại tổn hại căn cơ.”Công Nghi Trưng trong lòng ấm áp, dịu giọng nói: “Sư tôn cũng phải giữ gìn sức khỏe.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0