Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 44
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnLúc Công Nghi Trưng về phòng thì trời đã chạng vạng, còn chưa đến cửa, đã nghe thấy một trận tiếng cười nói của nữ tử. Hắn kinh ngạc dừng bước chân lại một chút, rồi lại nhanh chóng bước tới, cánh cửa lớn đang mở, bên trong có một nhóm nữ tử đang vây quanh nói cười vui vẻ, người ở giữa được vây quanh như các vì sao quanh mặt trăng chính là Yến Tiêu.“Tiểu sư đệ vậy mà đã thông suốt rồi, ta còn tưởng rằng đệ ấy chỉ biết trốn tránh cô nương nhà người ta thôi chứ!”“Lại còn tiền trảm hậu tấu, cũng không nói trước với người trong nhà một tiếng, ngay cả nghi thức cũng không có.”“Đúng vậy đúng vậy, lần này dẫn người về, phải làm một nghi thức lập khế ước thật long trọng.”“Sư tỷ tính thử xem ngày nào là ngày hoàng đạo?”“Ba ngày nữa chính là một ngày lành đó, chúng ta phải chuẩn bị thôi …”“Tông môn đã lâu rồi không tổ chức hỉ sự, thật là phấn khích …”“Sư đệ muội là một tán tu, không có sư môn, về sau Thần Tiêu Phái chính là nhà của muội, muội cảnh giới cao như vậy, ít nhất cũng phải là vị trí trưởng lão khách khanh*!”(Khách khanh là chức vị thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc)“Vậy chẳng phải bối phận sẽ loạn mất …”Công Nghi Trưng chỉ đi vài bước đã bị nghe hết một tai những lời bàn tán sôi nổi, trên mặt hắn lộ ra vẻ cười khổ, hắn hiểu tính cách của mấy vị sư tỷ mình rất rõ, có thể tưởng tượng được Yến Tiêu đã phải chịu đựng tra tấn thế nào suốt cả buổi chiều.Khi Công Nghi Trưng bước vào cửa, ánh mắt của nàng mới như sống lại, lập tức đứng dậy khỏi ghế, vạch đám người mà bước tới chỗ Công Nghi Trưng.Các sư tỷ thấy thế đều che miệng cười trộm: “Mới không gặp một lát mà đã không nhịn được rồi.”Trên mặt Yến Tiêu lộ ra một tia xấu hổ, nhân lúc tay áo che chắn mà véo Công Nghi Trưng một cái, đem buồn bực cả buổi chiều đều trút hết lên người Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng nén cười khẽ ho một tiếng: “Sư tỷ, mặt Yến Tiêu mỏng, lại sợ người lạ, các tỷ đừng bắt nạt nàng.”“Đã bảo vệ rồi kìa.” đại sư tỷ Quỳnh Ngọc cười đến cong cả mắt, Công Nghi Trưng là nàng nhìn lớn lên, lúc nhỏ còn thường xuyên cõng Công Nghi Trưng xuống núi chơi, nay thấy Công Nghi Trưng trưởng thành lập gia thất, nàng cũng có chút vui sướng như làm cô tỷ của người ta. “Chúng ta mới không bắt nạt Yến Tiêu, thương nàng còn không kịp ấy chứ. Vừa rồi chúng ta đã bàn bạc xong rồi, ba ngày sau chính là ngày tốt, đến lúc đó sẽ tổ chức nghi thức lập khế ước cho hai người.”Nhị sư tỷ cũng phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, hiện giờ Đạo Minh bảy tông đều biết các đệ là đạo lữ, nghi thức lập khế ước của đệ sao có thể qua loa được!”Tam sư tỷ nói: “Vừa hay mấy đại nhân vật của các tông môn khác cũng đang ở đây, danh sách khách khứa ta đã liệt kê xong rồi, các đệ còn muốn mời thêm thân bằng đạo hữu nào, mau nói cho ta biết!”Tứ sư tỷ cười tủm tỉm nói: “Yến sư muội, lại đây nào, để ta đo kích thước cho muội.”Yến Tiêu còn chưa kịp phản ứng đã bị tứ sư tỷ kéo qua, linh lực ngưng tụ thành sợi, như con rắn nhỏ uốn quanh người nàng vài vòng, rồi thấy tứ sư tỷ ánh mắt sáng lên, ý vị sâu xa mà liếc nhìn Công Nghi Trưng một cái.“Tiểu sư đệ đúng là có phúc khí … ” tứ sư tỷ ngậm cười, vẻ mặt ái muội mà thấp giọng nói một câu.Yến Tiêu tức khắc hiểu ra, vành tai nhuốm màu hồng phấn.Công Nghi Trưng dở khóc dở cười, khách sáo mời mấy vị sư tỷ “nhiệt tình” ra khỏi phòng.Tiếng nói cười ngoài cửa còn chưa đi xa, hai cánh cửa đã “rầm” một tiếng đóng sập lại. Yến Tiêu dùng chưởng phong đóng cửa lại, một tay đẩy Công Nghi Trưng áp sát vào cửa, cắn răng nói: “Thần Tiêu Phái các ngươi là có ý gì!”Công Nghi Trưng cúi đầu nhìn nàng, trong mắt ý cười càng thâm sâu: “Có ý gì là sao?”“Ngươi đừng có mà giả ngu với ta!” Yến Tiêu hừ lạnh một tiếng, “Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, có phải đang thăm dò thân phận của ta không?”Yến Tiêu dám đến Thần Tiêu Phái thì không sợ bị lộ thân phận. Nàng sớm đã biết thân phận của Công Nghi Trưng cao quý, là ứng cử viên sáng giá nhất kế nhiệm chức chưởng giáo tương lai trong lòng các trưởng lão, chưởng giáo, chính về thế, nếu nàng đã mang danh nghĩa đạo lữ của Công Nghi Trưng, thì tự nhiên khó tránh khỏi bị dò xét.Lúc nàng đi theo Lục Tĩnh An đến phòng của Công Nghi Trưng, chưa ngồi được bao lâu thì mấy vị sư tỷ kia đã ùn ùn kéo tới, mỗi người đều mang theo quà gặp mặt giá trị không nhỏ, cùng với một lòng hiếu kỳ tràn đầy tới gặp Yến Tiêu. Yến Tiêu sớm có phòng bị, xuất thân nơi nào, sư thừa là ai, làm thế nào quen biết và kết duyên với Công Nghi Trưng, những điều này nàng đã đối sẵn lời với Công Nghi Trưng, không lo sẽ lộ sơ hở.Nhưng nói càng nhiều, các sư tỷ kia dường như cũng càng trở nên thân thiện, những câu hỏi cũng bắt đầu kỳ kỳ quái quái …— Các đệ lập khế ước chưa?— Chắc đã hợp tu rồi nhỉ?— Lần đầu thân mật là khi nào vậy?— Đừng có ngại ngùng mà, Thần Tiêu Phái chúng ta đâu phải tu vô tình đạo! Mọi người đều là người có đạo lữ, từng trải cả rồi!Biểu cảm của Yến Tiêu càng lúc càng cứng đờ, mấy câu hỏi này, nàng chưa từng đối đáp với Công Nghi Trưng trước đó!Vì thế nàng chỉ có thể thành thật trả lời.— Chưa.— Chưa.— Thế nào gọi là thân mật?Các sư tỷ ngay lập tức lộ ra biểu cảm khó tin lại vừa như hiểu ra điều gì, sau đó thì không hiểu vì sao lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị đại lễ lập khế ước cho bọn họ.— Sư đệ muội quá đơn thuần, sợ là bị tiểu sư đệ lừa về đây rồi.— Tán tu hải ngoại ít người, ít thị phi, nơi sư đệ muội sống có lẽ quá đơn thuần, e rằng chỉ dốc lòng tu đạo, nên mới không hiểu lòng người hiểm ác.Yến Tiêu vẻ mặt ngơ ngác — vậy mà lại bảo nàng đơn thuần, bảo nàng không hiểu lòng người hiểm ác?Nàng không phải không hiểu lòng người hiểm ác, nàng chỉ là không hiểu lòng người của Thần Tiêu Phái…Nếu nói là dò xét thân phận của nàng, thì những câu hỏi này không khỏi quá xảo quyệt rồi!Yến Tiêu bị một đám nữ nhân náo loạn đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng nhìn những gương mặt tươi cười tràn đầy nhiệt tình đó, lại nghĩ đến việc họ là sư tỷ của Công Nghi Trưng, liền cố nhịn lửa giận của mình xuống.“Yến Tiêu, các nàng không phải đang thăm dò cô, mà là các nàng thích cô.” Công Nghi Trưng mỉm cười dịu giọng nói.Công Nghi Trưng thầm nghĩ, Yến Tiêu vẫn chưa quen với việc tiếp nhận sự nhiệt tình và thiện ý của người khác. Nếu người khác đối với nàng tâm tồn ác ý, nàng sẽ không do dự mà phản kích ngay, nếu là thiện ý, nàng lại không muốn nợ người nhân quả, luôn muốn báo đáp đối phương. Nhưng nếu sự thiện ý này lại ập đến mãnh liệt, nàng sẽ nhất thời bị cuốn đến có chút bối rối …“Thích?” Yến Tiêu nắm chặt vạt áo của Công Nghi Trưng, tay dừng ở lồng ngực hắn, nghiến răng nói: “Nhưng ta không cần ‘nhiều’ thích như thế!”Quả thực khiến người ta nổi cả da gà!“Cô chỉ là nhất thời chưa quen thôi.” Công Nghi Trưng mỉm cười, vòng tay ôm lấy vai Yến Tiêu, “Bọn họ đều là người rất tốt, trong môn đã lâu không có đệ tử mới, tu hành thì năm tháng nhạt nhẽo khô khan …”“Rồi liền lấy ta ra làm trò vui?” Yến Tiêu cắt ngang lời Công Nghi Trưng, “Công Nghi Trưng, chúng ta đâu phải đạo lữ thật, một vở kịch mà thôi, hà tất phải làm thanh thế to như thế?”Trong mắt Công Nghi Trưng ánh lên ý cười, cúi đầu tiến gần đến khuôn mặt Yến Tiêu, giọng nói dịu dàng dỗ dành: “Vậy không bằng … chúng ta diễn giả thành thật?”Yến Tiêu sững người, ngực khẽ run lên một nhịp.“Đạo lữ lập khế ước, chính là lấy tâm huyết của mỗi người làm tơ hồng, quấn kết thành tương tư, lập lời thề vĩnh viễn không chia lìa.” Công Nghi Trưng nắm tay Yến Tiêu, dẫn dắt chạm lên chiếc cổ thon dài như tùng hạc của mình, “Máu của ta, đã sớm trao cho cô, một sợi đó chính là tơ hồng, cũng là tương tư.”Lòng bàn tay Yến Tiêu cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ, dường như bị phỏng mà theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng lại bị Công Nghi Trưng nắm chặt không buông.“Yến Tiêu, chẳng lẽ đến hôm nay, cô vẫn không rõ tâm ý của ta sao?” giọng nói trầm thấp ẩn giấu một chút run rẩy khó mà nhận ra, dường như đang ẩn nhẫn kiềm chế điều gì đó, trong đôi mắt sâu thẳm của Công Nghi Trưng tràn ngập một thứ tình cảm không biết từ đâu mà đến, như xoáy nước cuốn lấy thần hồn của Yến Tiêu, khiến nàng không tự chủ mà sa vào, rồi lại cảm thấy hoang mang và bất an.“Ngươi …” giọng Yến Tiêu run rẩy, “Tâm ý của ngươi như thế nào, có quan hệ gì với ta chứ? Ta lại chưa từng thích ngươi.”Công Nghi Trưng nghe nàng nói như vậy, không những không thất vọng hay tức giận, mà còn nhẹ nhàng áp tay lên lưng nàng, chạm vào phía trái, cảm nhận nhịp đập rối loạn mà dữ dội của trái tim.“Nhưng nhịp tim của cô, lại không nói như vậy.” Công Nghi Trưng khẽ cười nói, một tay vuốt ve nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt nàng, “Ánh mắt cô nhìn ta … cũng chẳng trong sáng gì.”Yến Tiêu nín thở, lúc này mới phát hiện, mình đã sớm bị Công Nghi Trưng ôm chặt vào lòng.“Yến Tiêu, ta còn hiểu cô hơn chính bản thân cô, càng hiểu rõ hơn cô, tình là gì.” Công Nghi Trưng vừa cười vừa vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp minh diễm động lòng người, lúc này lại nhuốm chút hồng phấn như khói sương, càng thêm ba phần quyến rũ. Hắn nhịn không được cúi đầu khẽ hôn lên hàng mi ẩm ướt, nhẹ giọng nói, “Nhân gian có muôn vàn tốt đẹp, làm sao có thể bỏ lỡ việc kết tóc se duyên? Có muốn nhìn thử hỉ sự long trọng nhất nhân gian không?”Hai bóng người lặng lẽ rời khỏi Thần Tiêu Phái, khi đến Tụ Tiên Trấn, trời còn chưa tối hẳn, một nửa là ánh chiều tà, một nửa là ánh trăng mờ nhạt, đúng là cảnh sắc ngày và đêm hòa quyện, mà dưới vòm trời, vạn nhà đã thắp đèn dầu, những đốm lửa lập lòe như những vì sao rải rác khắp nhân gian.Công Nghi Trưng dắt tay Yến Tiêu, đáp xuống một ngôi nhà đang giăng đèn kết hoa, thu lại khí tức, đứng trên mái hiên nhìn xuống khung cảnh náo nhiệt vui mừng bên dưới.Gió đêm mang theo mùi khói bếp lan tỏa bốn phương, Yến Tiêu đứng trong bóng tối mà nhìn xuống nhân gian.Đây chính là hỉ sự long trọng nhất nhân gian trong miệng Công Nghi Trưng.Hai họ kết giao, một đời hoan hỷ.Yến Tiêu lớn lên ở Âm Khư, xác thật chưa từng chứng kiến những cảnh tượng như thế này, tuy nàng đã đọc không ít sách để hiểu thêm về nhân gian, nhưng những cuốn sách “hữu dụng” đó lại không ghi chép loại kiến thức “vô dụng” này.“Khi thú phụ dĩ hôn*, phụ nhân thuộc âm, nên gọi là hôn.” Công Nghi Trưng giải thích nói, “Phu thê thế tục thành hôn, thường cử hành hôn nghi vào lúc giao thoa giữa âm và dương.”(*Thú phụ dĩ hôn là một cụm từ hán việt mang ý nghĩa: cưới vợ để làm hôn lễ)Yến Tiêu tò mò nhìn chằm chằm vào tân nương tử vào cửa, hỏi: “Tại sao nàng ấy lại đội khăn che mặt?”“Truyền thuyết kể rằng nhân tộc sơ khai, thiên hạ chỉ có huynh muội Phục Hy và Nữ Oa, hai người vì để sinh sôi nảy nở, kết làm vợ chồng, rồi lại cảm thấy xấu hổ, nên đã hướng về phía trời thỉnh ý, nếu thiên đạo đồng ý, sẽ để mây tụ lại, nếu thiên đạo không đồng ý, thì sẽ để mây tan đi.” Công Nghi Trưng nói.Yến Tiêu nghe đến nhập thần, lại hỏi: “Thế cuối cùng mây là tụ hay tan?”Công Nghi Trưng cười nói: “Đương nhiên mây trên trời tụ lại thành một khối. Nhưng Nữ Oa vì muốn che đi khuôn mặt thẹn thùng, nên đã dùng quạt để che mặt, hậu nhân noi theo cách này, đổi thành dùng khăn hỉ mềm mại tươi đẹp làm khăn che mặt.”“Nếu đã lưỡng tình tương duyệt, thiên đạo đáp ứng, cần gì phải che che giấu giấu?” Yến Tiêu khó hiểu lại coi thường.“Có lẽ là vì nữ tử thường hay thẹn thùng.” Công Nghi Trưng nói.Yến Tiêu nhíu mày: “Nữ tử thẹn thùng?”Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được lời này, Âm Khư không có nữ nhân thẹn thùng, có thể sống sót, mỗi một người đều là hung ác. Nàng vô thức sờ sờ mặt mình, nàng ban đầu cũng đeo mặt nạ che mặt, nhưng đó là vì kinh sợ mười vạn ác quỷ, đồng thời cũng để dễ dàng thoát thân về sau.Công Nghi Trưng nghĩ đến tác phong hành sự thường ngày của Yến Tiêu, không khỏi khẽ cười nói: “Đương nhiên, cũng không phải tất cả nữ tử đều như vậy, đây chỉ là một cái truyền thuyết, một loại tập tục lưu truyền ngàn năm. Nếu cô không thích, thì không cần phải che khăn voan.”Yến Tiêu cũng chẳng để ý đến bẫy trong lời nói của hắn, thuận miệng đáp một câu: “Ta không thích.”Công Nghi Trưng cười một tiếng, nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng xoa xoa trong lòng bàn tay.Khi nói chuyện, tân nhân đã bắt đầu tam bái thiên địa, khi cuối cùng “đưa vào động phòng” vang lên, tiếng reo hò chúc phúc của khách khứa cũng vang lên.“Động phòng là gì?” Yến Tiêu nhìn chằm chằm bóng dáng tân nương vừa rời đi mà hỏi.“Khụ khụ …” Công Nghi Trưng ho khan hai tiếng, nói, “Thời viễn cổ, tổ tiên nhân tộc lấy hang động làm phòng, nên gọi là động phòng. Ngày nay, từ này chỉ hôn phòng của tân nhân.”“Họ đi rồi!” Yến Tiêu kéo tay Công Nghi Trưng,”Chúng ta nhanh đi theo!”Được khách khứa vây quanh, đôi tân nhân đã vào động phòng, dưới những lời chúc phúc của hỉ nương, đôi phu thê cắt một lọn tóc dài xuống bỏ vào trong túi, ngụ ý kết tóc làm phu thê, rắc hạt quả, ngụ ý con cháu đầy đàn, nhộn nhịp một hồi, đám khách khứa mới đưa tân lang rời đi, tiền viện còn có hỉ yến đang chờ đợi.Yến Tiêu đứng ngoài cửa, đầu người chen chúc che mất tầm mắt, không thấy bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể rõ ràng mà nghe được âm thanh truyền ra. Công Nghi Trưng đối với phong tục dân gian này dường như rất quen thuộc, luôn có thể trả lời mỗi một câu hỏi của Yến Tiêu. Đợi khi tân lang và khách khứa đều rời đi, Công Nghi Trưng cho rằng Yến Tiêu cũng nên rời đi, không ngờ nàng lại hứng thú bừng bừng nói: “Ta còn chưa thấy tân nương trông như thế nào!”Công Nghi Trưng chưa kịp ngăn lại, Yến Tiêu đã thổi mở cửa phòng, như một cơn gió lao vào hỉ phòng.Tân nương trong phòng nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng rằng hỉ nương quay lại, đang muốn mở miệng, lại bị một lực mạnh giữ chặt.Đương nhiên là Yến Tiêu ra tay, nàng phất tay, tân nương liền bất động trên giường, mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài. Yến Tiêu đang muốn tiến lên vén khăn voan của tân nương, bỗng nhiên dừng bước, cau mày nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng trên đôi nến đỏ và bàn thờ song hỷ.Công Nghi Trưng vào chậm một bước, nhưng lại thấy Yến Tiêu đứng ngẩn ngơ tại chỗ, vẻ mặt hoảng hốt mà nhìn đôi nến đỏ và song hỷ trước mắt, thế nhưng quên mất ý định nhìn tân nương trông thế nào.“Yến Tiêu, làm sao vậy?” Công Nghi Trưng nhẹ giọng hỏi.“Ta đã từng thấy …” Yến Tiêu lẩm bẩm, “Nơi này, ta đã từng thấy …”Không, không phải nơi này, chỉ là một nơi rất giống, cũng là hai cây nến đỏ, cũng là chữ hỷ dán trên tường, trên người nàng mặc váy lụa màu đỏ, giống như tân nương tử kia, nhưng người nắm tay nàng, lại là Công Nghi Trưng.Yến Tiêu vẫn luôn cho rằng, đó chỉ là ban ngày có chút suy nghĩ, bởi vì từng cùng Công Nghi Trưng tiếp xúc thân mật, nên mới có mộng tươi đẹp như vậy. Nhưng nàng chưa từng thấy phu thê thành hôn ở nhân gian, làm sao trong mơ lại có cảnh tượng như vậy được?“Cô từng thấy lúc nào?” Công Nghi Trưng thấy sắc mặt Yến Tiêu có chút dị thường, không khỏi tò mò hỏi.“Trong mộng.” Yến Tiêu phục hồi tinh thần, “Nếu đó là mộng.”Công Nghi Trưng cũng nhận ra được chỗ cổ quái của việc này, rũ mắt suy nghĩ xâu xa nói: “Đây không hợp với lẽ thường … cô còn mơ thấy gì nữa?”Yến Tiêu quay lại nhìn Công Nghi Trưng: “Ta … ta mơ thấy chúng ta thành thân?”“Hả?” Công Nghi Trưng kinh ngạc, đồng tử co rút lại.Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Công Nghi Trưng ôm lấy vai Yến Tiêu, sau khi dẫn người trốn sau bình phong, thì giơ tay thiết hạ kết giới, che giấu bóng hình hai người.Tiến vào chính là tân lang quân, vào phòng, bước chân giả bộ lảo đảo liền khôi phục bình thường, chắc chắn là cố tình giả vờ say để tránh bị chuốc rượu. Khi tân lang quân vào phòng thì xoay người khóa cửa phòng lại, xoay người đi đến chỗ tân nương bên giường.“Nương tử, hôm nay khiến nàng vất vả rồi …” giọng của tân lang có chút ngượng ngùng, lại có chút vui mừng, “Sao nàng không nói lời nào?”Yến Tiêu lúc này mới nhớ ra, nàng đã định trụ tân nương, vội vàng từ sau bình phong thò đầu ra, hướng về phía tân nương thổi một hơi.Thân thể tân nương lảo đảo, hồi phục ý thức, nhớ tới tiếng mở cửa vừa nãy nghe thấy, nàng định hỏi có phải là hỉ nương không, không ngờ tân lang đã quay về.“Tướng công …” tân nương e ấp nói, “Sao chàng lại trở về sớm như vậy?”“Sợ nàng đợi lâu quá mệt.” tân lang ho nhẹ một tiếng, cẩn thận cầm cây từ trên án kỷ lên, thật cẩn thận mà vén khăn voan đỏ của tân nương.Dưới hoa chúc ấm áp, mỹ nhân như hoa tựa rượu, khiến tâm trí người say đắm.Yến Tiêu còn muốn nhìn thêm một chút, nhưng lại bị Công Nghi Trưng ấn đầu kéo lại.“Ngươi làm gì vậy?” Yến Tiêu quay đầu trừng mắt nhìn Công Nghi Trưng — nàng còn chưa nhìn xong mà.“Khụ khụ ….” Công Nghi Trưng đè thấp giọng, ho khan hai tiếng nói, “Nhìn thêm nữa sẽ thất lễ đấy.”Sau bình phong vang lên tiếng rên khẽ yêu kiều của tân nương, ngay sau đó là tiếng xào xạc của y phục cọ xát.Tim Yến Tiêu bất chợt đập mạnh, chợt hiểu ra điều gì đó, nàng và Công Nghi Trưng nhìn nhau, bốn mắt chạm nhau.Không gian phía sau bình phong chật hẹp, lúc này nàng lại bị Công Nghi Trưng ôm trong lòng, trong hơi thở tràn ngập khí tức đặc trưng trên người Công Nghi Trưng.Cũng không phải chưa từng tiếp xúc thân mật hơn, nàng thậm chí còn cưỡi lên người hắn muốn xé rách y phục của hắn để ép hắn khuất phục, nhưng khi đó không có nhiều suy nghĩ kiều diễm như vậy, trong đầu nghĩ chỉ có đánh cược, một lòng muốn thắng. Còn bây giờ chỉ bị hắn ôm thôi, mặt ngược lại nóng bừng lên, tim đập loạn nhịp, lòng ngứa ngáy râm ran — loại cảm giác này dường như thường xuyên xuất hiện gần đây.Phía bên bình phong kia, âm thanh càng trở nên mờ ám hơn, Yến Tiêu cứng đờ quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa bị khóa chặt ở xa, rời vào tình thế khó xử — làm thế nào để rời khỏi nơi này mà không gây ra tiếng động?“Ngươi …. trên người ngươi có truyền tống pháp trận đúng không?” Yến Tiêu khẽ hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull.visionCông Nghi Trưng vòng tay ôm vai Yến Tiêu, khẽ hít hương thơm từ tóc nàng, trong hỉ phòng này có lẽ đã đốt chút huân hương giúp kích thích, khiến dục niệm hắn khó khăn áp chế xuống bấy lâu dễ dàng bộc phát.Ài ….Công Nghi Trưng dở khóc dở cười, thổn thức nói: “Truyền tống pháp trận không dễ chế tác, lúc trước khi tuyên khắc, nó chắc chắn không ngờ mình lại bị dùng trong tình huống này …”Bên ngoài động tĩnh càng lúc càng lớn, hơi thở của Yến Tiêu cũng rối loạn, trong đầu nàng hỗn loạn nghĩ cách để rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro