Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 45
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnTrong giấc mộng động phòng hoa chúc, còn có thể có điều gì nữa?Yến Tiêu mơ hồ hỏi lại, dường như đã có đáp án.Nàng vô tâm vô tình, nhưng lại trời sinh am hiểu khơi dậy tình niệm trong lòng hắn như thế. Dù là cưỡng hỗn tanh ngọt trong Thiên Nhãn, hay là sự đụng chạm thoáng qua ngả ngớn trong dược viên, thậm chí cả khi nàng chủ động đề nghị giao hoan, trong mắt vẫn không hề có chút tình ý. Chỉ có ngày đó tại Ủng Tuyết Thành, nàng dùng tư thế cao cao tại thượng nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn, hắn mới cảm nhận được mình thực sự chạm đến phần mềm mại trong trái tim Diêm Tôn.Công Nghi Trưng hít thở nặng nề hơn một chút, giọng khàn khàn hỏi: “Yến Tiêu … cô từng hỏi ta có mấy phần động lòng, nhưng ta lại chưa bao giờ hỏi cô …”Hai trái tim gần sát đến hết sức, hơi thở của Công Nghi Trưng dịu dàng mà mạnh mẽ xâm nhập vào từng ngóc ngách trong phổi nàng, khơi dậy một cảm giác xao động khiến người rùng mình.Mấy phần động lòng?Yến Tiêu khẽ cười một tiếng, ngước đôi mày mắt yêu kiều nhìn về phía Công Nghi Trưng: “Ta không phải tu sĩ của Thần Tiêu Phái, không thể tính ra động lòng là có mấy phần. Chi bằng để ngươi, thủ tọa đệ tử của Thần Tiêu Phái lắng nghe tiếng lòng của ta một chút, xem đến tột cùng nó vì ngươi mà động được bao nhiêu phần?”Công Nghi Trưng cổ họng căng thẳng, hô hấp khựng lại, trong trần thế ồn ào náo nhiệt này, tràn ngập khói lửa của nhân gian, hắn chỉ nghe được nhịp tim của nàng, cũng chỉ ngửi được mùi hương nhè nhẹ từ người trong lòng.“Ngươi biết vì sao ta dám cùng ngươi lên Thần Tiêu Phái không?” Yến Tiêu vòng tay qua cổ hắn, chậm rãi vuốt nhẹ làn da bên cổ, cảm nhận được nhịp đập mạch máu — nàng từng ở chỗ này cảm nhận được dòng máu nóng bỏng chảy qua. “Bởi vì, ta căn bản không sợ thân phận bị bại lộ, nếu ta muốn đi, không ai có thể giữ nổi.”Sổ Sinh Tử là át chủ bài lớn nhất của nàng, người đời biết đến, chỉ là một chút pháp tắc nhỏ bé không đáng kể của nó, còn không phải sức mạnh thực sự của nó. “Nhưng ngươi thì sao …” Yến Tiêu nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra hài hước cùng tò mò, “Ngươi thật sự không sợ thân phận của ta bị bại lộ, để ngươi, một tên đệ tử danh môn, thân bại danh liệt sao? Ngươi … thật lòng muốn lập khế ước với ta sao?”Công Nghi Trưng cảm nhận được hơi ấm lưu luyến trên cổ, mạng sống và danh dự của hắn, đều nằm trong tay nàng.“Đúng vậy.” Công Nghi Trưng trực tiếp thừa nhận, yên lặng nhìn Yến Tiêu.Yến Tiêu hơi sững người, không ngờ được Công Nghi Trưng quả quyết như thế, trong mắt nàng dâng lên một tia mờ mịt, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười: “Vậy ta xem như thật nhé, Công Nghi Trưng, ngươi thua rồi, dù câu nói này của ngươi là thật lòng hay giả dối, dù ý đồ thực sự của ngươi là gì … Bởi vì ….”“Ta vừa mới nghĩ thông suốt một chuyện.” Yến Tiêu ấn vào gáy Công Nghi Trưng, ép hắn sát lại gần mình, hơi thở nóng bỏng khẽ phả vào da thịt bên tai hắn, “Nếu ngươi động lòng đến mười phần, vậy là ngươi thua rồi, ngươi là người của ta, phải tùy ta sai khiến.”Yết hầu Công Nghi Trưng khẽ chuyển động, đôi mắt cụp xuống che đi những dục vọng cuộn trào trong đáy mắt.“Nhưng phàm là ta động lòng một phần … ngươi cũng không thể thoát được.” Yến Tiêu khẽ cười một tiếng, “Công Nghi Trưng, bất kể thắng hay thua, ngươi đều là người của ta, mạng của ngươi nằm trong tay ta, mãi mãi không thể thoát.”Nàng hiểu rõ lòng mình, cũng thừa nhận rằng mình đã động lòng.Nàng muốn người nam nhân này, nàng không thuộc về Công Nghi Trưng, nhưng Công Nghi Trưng chỉ có thể là người của nàng.Thần Tiêu Phái không được, Tiệt Thiên Giáo càng đừng hòng nghĩ đến, người mà Diêm Tôn nàng muốn, không ai được phép cướp đi!Tim Công Nghi Trưng siết chặt, vòng tay ôm Yến Tiêu càng thêm siết chặt, hắn không nói lời nào, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.— Đây là điều ta mong muốn.Hắn vốn dĩ đã là con mồi cam tâm tình nguyện, tự chui đầu vào lưới.__Thiên Nhất Lâu là tửu lầu tốt nhất ở Tụ Tiên Trấn, Vi Sinh Minh Đường dẫn Thập Anh đi dạo một vòng, rồi dừng chân tại Thiên Nhất Lâu, gọi lên vài bàn đầy món ăn nổi tiếng, nhìn Thập Anh ăn uống vui vẻ, hắn liền đi xuống lầu nghe ngóng hỏi thăm tin tức, biết được sứ giả của Đạo Minh bảy tông đều đã đến Thần Tiêu Phái, có lẽ Công Nghi Trưng cũng sẽ đến trong một hai ngày tới.Đợi khi Vi Sinh Minh Đường trở lại nhã tọa, thì không thấy bóng dáng của Thập Anh, chỉ còn cửa sổ đang mở toang, trong phòng không một bóng người.Vi Sinh Minh Đường lập tức hoảng hốt, gọi Thập Anh mấy tiếng nhưng không ai đáp lại, hắn vội vàng chạy xuống lầu dò hỏi tiểu nhị, nhưng mọi người đều nói không nhìn thấy Thập Anh bước ra khỏi nhã tọa.Vi Sinh Minh Đường vứt lại ít bạc, dặn dò tiểu nhị nếu Thập Anh quay lại thì bảo nàng ở yên đấy chờ hắn, rồi hắn chạy ra ngoài tìm người.Từ hiện trường mà xét, Thập Anh có vẻ như đã ra ngoài bằng cửa sổ, nhưng là chủ động đi ra ngoài, hay là bị bắt đi ra ngoài, thì không thể xác định. Vi Sinh Minh Đường cảm thấy khả năng trước lớn hơn, ở cái nơi phồn hoa người đến người đi này, muốn bắt cóc Thập Anh mà không kinh động đến bất kỳ ai thì rất khó. Thập Anh tính tình lỗ mãng, tu vi không tầm thường, lại rất cảnh giác với người lạ, có nguyên nhân gì sẽ khiến nàng không từ mà biệt?Vi Sinh Minh Đường hỏi thăm khắp nơi, có nhìn thấy một cô nương mặc hồng y hay không, trời sinh rất xinh đẹp, khiến người vừa gặp khó quên. Nhưng ai ai cũng chỉ lắc đầu vẻ mặt mờ mịt.Một thân hồng y vốn đã rất bắt mắt, huống hồ Thập Anh lại vừa ngây thơ vừa linh động, Vi Sinh Minh Đường cảm thấy chắc sẽ không khó tìm.Quả nhiên, sau khi hỏi han khắp nơi, cuối cùng cũng có người nói mình đã nhìn thấy.“Vừa rồi ở đầu cầu bên bờ sông, ta có thấy một nữ tu mặc hồng y, đẹp nghiêng nước nghiêng thành …” nam tử nói, ánh mắt còn ánh lên một tia si mê,”Hình như nghe được có người gọi nàng là … Anh gì đó?”Vi Sinh Minh Đường nghe vậy mừng rỡ, lập tức chạy nhanh như bay về phía đầu cầu.Ánh chiều tà đã gần tắt, bên bờ sông dần dần thắp lên đèn lồng, giữa nửa sáng nửa tối Vi Sinh Minh Đường nhìn thấy một bóng lưng màu đỏ chói lọi. Hắn mặt lộ vẻ vui mừng tăng tốc bước chân, trong miệng gọi: “Thập Anh!”Thân ảnh kia khựng lại một chút, chậm rãi xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau với Vi Sinh Minh Đường đang chạy như điên tới.Nữ tử ấy có đôi mắt phượng hẹp dài, ba phần ý cười lười biếng, trong tay cầm theo một bình rượu, cười như không cười nhìn Vi Sinh Minh Đường.“Ta lờ mờ nghe thấy có người gọi tên của ta …” nữ tử nheo mắt, “Hay là ta uống nhiều quá, nghe nhầm rồi?”Vi Sinh Minh Đường lúng túng mà lùi lại phía sau một bước, hắn quan tâm quá bị hoảng, cũng bị bóng dáng kia che khuất, nhìn thấy thân ảnh màu đỏ liền nghĩ ngay đến Thập Anh, đến khi lại gần thấy rõ mới phát hiện, nữ tử này dung mạo diễm lệ phong tình, khí độ tôn quý, dáng người cao ráo hơn Thập Anh đến nửa cái đầu, ngoài phục sức tượng tự và cùng là nữ nhi, thì chẳng có điểm nào giống Thập Anh cả.Vi Sinh Minh Đường chắp tay tạ lỗi: “Xin lỗi, ta nhận sai người rồi.”Nói xong liền muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị nữ tử phía sau giữ chặt tại chỗ.Vi Sinh Minh Đường đồng tử co rụt lại, không rõ nguyên do mà đứng yên tại chỗ: “Tại hạ vô tình mạo phạm, chỉ là sốt ruột tìm người, còn mong cô nương thứ lỗi.”Đây là dưới chân Thần Tiêu Phái, Vi Sinh Minh Đường không lo đối phương sẽ làm gì mình, chỉ là trong lòng hắn sốt ruột tìm kiếm Thập Anh, lo lắng nàng gây họa bị tu sĩ khác bắt, nên giờ liền ngoài miệng mềm giọng cầu xin.Lê Anh trong đôi mắt say lờ đờ thanh tỉnh vài phần, hôm nay nàng tâm trạng không vui, uống hơi nhiều, mơ hồ nghe thấy có người gọi tên của mình, khi quay người lại, thì nhìn thấy một bóng dáng áo trắng mảnh khảnh chạy về phía mình trong ánh đèn leo lắt, tựa như một sợi dây trong tim bị khẽ gảy, vừa tê dại vừa đau đớn.Nhưng khi tới gần, nàng thấy rõ khuôn mặt, trái tim lại trầm xuống.Chỉ là uống say nhận sai người …Nhưng cũng thật khéo, cả hai người đều nhận sai người.Tâm tình vui đùa của Lê Anh trỗi dậy, liền giữ chặt đối phương.“Người ngươi muốn tìm, rất giống ta sao?” nàng chậm rãi ung dung bước tới, vòng ra trước mặt Vi Sinh Minh Đường, rất có hứng thú mà nhìn đối phương.Vi Sinh Minh Đường ổn định tâm thần, trầm giọng nói: “Là ta nóng lòng tìm người, nhất thời nhìn nhầm, nàng ấy không giống với các hạ, chỉ là cũng mặc một thân hồng y.”Lê Anh lắc lư bình rượu, chậm rãi nói: “Ồ …. thú vị, hình như tên của nàng ấy cũng có điểm giống ta?”Vi Sinh Minh Đường đáp: “Nàng ấy tên là Thập Anh.”“Thảo nào ban nãy ta nghe nhầm.” Lê Anh cười khẽ, “Ngươi muốn tìm, là một cô nương mặc hồng y tên là Thập Anh. Ta nhàn rỗi không có việc gì, xem ra cũng coi như có duyên, ta liền giúp ngươi tìm xem, trên người ngươi có vật gì của nàng không?”Vi Sinh Minh Đường vui mừng, hắn tuy tu vi thấp kém, nhưng có thể cảm nhận được nữ tử trước mặt thâm sâu khó lường, nếu nàng đã lên tiếng, chắc chắn là có mười phần nắm chắc, nhưng hắn lại không biết thân phận của đối phương, trong lòng lại sinh ra vài phần nghi ngờ.“Ta tên là Lê Anh.” Lê Anh nhìn thấu tâm tư của hắn, cười nói, “Là … kẻ không ra gì của Đế Loan nhất tộc.”Vi Sinh Minh Đường hơi sững sờ, ngọn đèn dầu rực rỡ phản chiếu vào đôi mắt xinh đẹp kia, lại có vài phần cô tịch và u buồn.Lê Anh phất tay giải trừ cấm chế, Vi Sinh Minh Đường phục hồi tinh thần lại, do dự một chút, rồi vẫn lấy từ tay áo ra một chiếc khăn. Hắn thường dù chiếc khăn này để lau chùi cho Thập Anh, trên đó còn lưu lại không ít khí tức của Thập Anh.Lê Anh nhận lấy khăn, đặt lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, kinh ngạc nhướng đuôi lông mày, trong mắt thêm vài phần sắc tối.“Mèo yêu … yêu thú hệ hỏa.”Vi Sinh Minh Đường lòng sinh kinh ngạc, không nghĩ rằng Lê Anh chỉ cần ngửi một cái liền đoán được thân phận của Thập Anh.“Quả nhiên là một đoạn duyên phận.” Lê Anh rũ mắt nhìn chiếc khăn tay, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, tiếng chim hót thanh thoát vang lên, một con thanh tước lông sặc sỡ đậu xuống ngón tay nàng, cắp lấy chiếc khăn tay rồi bay đi.“Yên tâm đi, bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm được nàng ấy.” Lê Anh trấn an một câu.Vũ tộc vốn là vương giả bầu trời, trời sinh thích hợp do thám, mà Lê Anh thân là vua của Vũ tộc, có thể dễ dàng hiệu lệnh cầm điểu trong thiên hạ.Vi Sinh Minh Đường lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ đối phương có thân phận bất phàm, tuy rằng không rõ vì sao tôn giả lại bỗng dưng hứng thú giúp đỡ, nhưng hắn vẫn vội vàng cúi người hành lễ cảm tạ.“Không cần khách sáo, mèo yêu dã tính khó thuần, không thân cận người, dễ đi lạc nhất.” Lê Anh cười nói, “Nếu không nhanh chóng tìm được, e là sẽ đổi chủ nhân mất.”Lê Anh rũ mắt quan sát Vi Sinh Minh Đường, không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy trên người đối phương có một tia khí tức quen thuộc, nhưng nàng rất chắc chắn, trước đây mình chưa từng gặp đối phương.“Ngươi tên là gì?” Lê Anh hỏi.Vi Sinh Minh Đường đáp: “Vi Sinh thị ở Ngọc Kinh, Vi Sinh Minh Đường.”“Vi Sinh thị ư …” trong mắt phượng lướt qua một chút ngạc nhiên, ngay sau đó bừng tỉnh.Thì ra là tứ đại thế gia của Ngọc Kinh, chẳng trách trên người lại có loại khí tức này …Chợ đêm Tụ Tiên Trấn rực rỡ ánh đèn, sáng như ban ngày, Thập Anh ngang nhiên dẫn Thất Sát dạo bước ở trên phố, hai người một lớn một nhỏ thu hút không ít ánh mắt, nhưng nơi này có rất nhiều tán tu; yêu tu các lộ, tuy rằng ngoại hình của Thất Sát có phần nổi bật, nhưng sẽ không đến mức gây kinh động.Lúc Thập Anh đang ăn cơm thì đột nhiên ngửi thấy khí tức của Thất Sát, lúc ấy nàng không do dự liền buông đũa, xông thẳng ra ngoài từ cửa sổ, chạy mấy con phố theo hướng gió, cuối cùng tìm thấy Thất Sát.“Thất ngốc, Thất ngốc!” Thập Anh reo lên một tiếng, lao đến ôm chầm lấy đối phương.Thất Sát vừa mừng vừa kinh ngạc, đón được Thập Anh, người cao tám thước to lớn ôm chú mèo nhỏ như thể nhấc bổng nàng lên.“Thập Anh, sao muội lại ở chỗ này?”“Ta tới đây để đợi các huynh đó!” Thập Anh cười rạng rỡ, rồi đột nhiên chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Tôn chủ đâu?”Thất Sát kéo Thập Anh đến chỗ không người, đơn giản kể lại sự tình đã trải qua một lượt.Thần Khải cũng không có ý định giữ Thất Sát lại làm con tin, màn đêm buông xuống thì thả Thất Sát đi. Thất Sát ngoại hình nổi bật, hiển nhiên không thích hợp đồng hành cùng Yến Tiêu, nếu không sẽ khiến Tạ Chẩm Lưu nghi ngờ. Thất Sát nghe theo chỉ thị của Yến Tiêu, ở dưới sự chỉ điểm của Công Nghi Trưng, đã đi trước một bước, thông qua Xu Cơ Lâu truyền tống đến Tụ Tiên Trấn.“Thất Sát, mấy ngày qua huynh sống thế nào, người của Tiệt Thiên Giáo có bắt nạt huynh không?” Thập Anh quan tâm hỏi một câu.“Không có, lúc đầu tuy rằng từng có xung đột, nhưng sau đó đối với ta cũng coi như khách khí.” Chỉ là hắn bị hạn chế tự do, nhưng cũng không dùng khổ hình gì với hắn, dù hắn không hề bận tâm đến đau đớn thể xác, nhưng cũng không lấy đó làm thú vui.Thất Sát cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của Thập Anh, thấy trên mặt nàng còn dính dầu mỡ, chắc là ngửi thấy khí tức của hắn liền vội vàng chạy tới đây, nên không kịp lau sạch dầu trên mặt.Khí sắc của Thập Anh so với khi còn ở Âm Khư đã tốt hơn rất nhiều, mắt mèo màu hổ phách ánh lên tia sáng, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng nét mặt tràn đầy sức sống, toát ra một loại khí tức vui sướng từ trong ra ngoài, sự u ám và tàn nhẫn từng phủ trên người trước đây cũng đã nhạt đi đến mức khó nhận ra, hiển nhiên là nàng đã được chăm sóc rất tốt.Thất Sát không kìm được nở nụ cười, xoa xoa đầu nhỏ của Thập Anh, giơ tay lau đi vết dầu mỡ trên mặt nàng.Đúng vào lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi trong trẻo nhưng gấp gáp: “Thập Anh!”Thập Anh quay đầu, đôi mắt nhìn về phía nơi phát ra giọng nói, khẽ ồ một tiếng: “Vi Sinh Minh Đường? Sao ngươi lại đến đây?”Thất Sát quay đầu nhìn theo, thì nhìn thấy một tu sĩ áo trắng từ giữa đám đông đi đến, mày mắt như họa, dáng người thanh thoát, giống như công tử thần tiên bước ra từ trong tranh, chỉ là không hiểu vì sao, ánh mắt hắn khi nhìn về phía mình lại ẩn chứa chút địch ý.Thất Sát dù chậm chạp nhưng cũng cảm nhận được sự khác thường của Vi Sinh Minh Đường, huống hồ hắn vốn là người tâm tư tỉ mỉ.“Thập Anh, đây là bằng hữu của muội?” Thất Sát hỏi.“Không hẳn.” Thập Anh thành thật đáp, “Hắn là bằng hữu của Công Nghi Trưng, Vi Sinh Minh Đường.”Bả vai Vi Sinh Minh Đường khẽ run lên, trong đầu vang vọng ba chữ — không hẳn, không hẳn, không hẳn ….—— Vậy hắn ở trong lòng Thập Anh, rốt cuộc coi hắn là gì?”Vi Sinh Minh Đường khó khăn ổn định hô hấp, nhìn về phía Thất Sát, cố nặn ra một nụ cười giả tạo: “Vị này chính là Thất Sát?”Trong lòng Vi Sinh Minh Đường đã mơ hồ có đáp án, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy, Thất Sát xoa đầu Thập Anh, còn giơ tay lau mặt nàng — Thập Anh rõ ràng nói, đầu nàng chỉ có Yến Tiêu mới được sờ!Vi Sinh Minh Đường chỉ cảm thấy lồng ngực dâng lên từng đợt vị chua chát, không thể kiềm chế được sự địch ý đối với Thất Sát.Thất Sát có chút khó hiểu, nhưng hắn vốn đã có sẵn sự cảnh giác đối với Công Nghi Trưng, vừa nghe nói Vi Sinh Minh Đường là bằng hữu của Công Nghi Trưng, lại thấy trong mắt Vi Sinh Minh Đường lộ ra địch ý, hắn lập tức phòng bị gấp mười hai phần, lạnh lùng nói: “Phải, thì sao?”Thất Sát tu vi cực cao, uy áp tỏa ra ngoài, lại há một tên Trúc Cơ nho nhỏ như Vi Sinh Minh Đường có thể chống đỡ nổi. Vi Sinh Minh Đường lập tức cảm thấy đầu gối mềm nhũn, lảo đảo một chút, ngã về phía người Thập Anh.Thập Anh giật mình, theo bản năng liền đỡ lấy Vi Sinh Minh Đường, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”Thập Anh cảm thấy có gì đó không đúng, liền quay đầu nhìn Thất Sát: “Thất Sát, sao huynh lại tỏa uy áp ra ngoài?”Vi Sinh Minh Đường sắc mặt tái nhợt, lại trong lòng mừng thầm, nửa người đè trên vai Thập Anh, hơi thở gấp gáp nói: “Có lẽ là hiểu lầm, hắn cũng không phải cố ý …”Thất Sát thu lại uy áp, nhíu mày, trên dưới đánh giá, nhìn kỹ Vi Sinh Minh Đường.Thập Anh nghiêm mặt nói: “Vi Sinh Minh Đường thân thể yếu ớt, rất dễ chết.”Vi Sinh Minh Đường: “…”Thất Sát nhàn nhạt ừ một tiếng, như suy tư gì đó mà gật đầu.Thập Anh đỡ Vi Sinh Minh Đường đứng thẳng, vừa định hỏi đối phương tại sao lại chạy tới đây, mới nhớ ra trước đó mình không từ mà biệt. Nàng ho nhẹ hai tiếng, không được tự nhiên nói: “Vừa rồi ta đột nhiên phát hiện khí tức của Thất Sát ở gần đây, mới vội vàng đuổi tới, quên mất nói với ngươi một tiếng.”Nàng để ý thấy trên mặt trắng nõn của Vi Sinh Minh Đường hơi ửng đỏ, thái dương cũng hơi lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là gấp gáp tìm nàng. Nàng thì hay rồi, nhìn thấy Thất Sát, liền quên béng luôn Vi Sinh Minh Đường.Thất Sát thấy Thập Anh nói như vậy, tức khắc sắc mặt có chút cổ quái. Hắn có thể nói là người hiểu Thập Anh nhất, mèo nhỏ nóng nảy này ngoài Tôn chủ ra, có từng đối với những người khác vẻ mặt ôn hòa như vậy sao? Nàng vốn chỉ có một lòng một dạ, nếu đã đặt Tôn chủ vào tim thì chẳng còn chỗ cho ai khác, tâm tư rất đơn giản, làm việc tùy hứng, hoàn toàn dựa vào tâm trạng và sở thích, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác. Nhưng hiện giờ nàng lại chủ động giải thích với Vi Sinh Minh Đường về hành tung của mình, có vẻ như tên Vi Sinh Minh Đường này cũng có một vị trí nhỏ ở trong lòng nàng …“Đây là Thập Anh sao?” một giọng nói lười biếng mang theo vài phần say rượu và ý cười chậm rãi truyền tới.Thất Sát cả kinh, đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một nữ tử dáng người cao ráo, dung mạo mỹ diễm, đang chầm chậm bước tới, bóng lưng nàng đón lấy ánh sáng. Hắn không hề phát giác ra khí tức của người này từ trước, vậy tu vi của nàng tất nhiên hơn xa mình rất nhiều.Thập Anh nheo mắt, nhìn rõ khuôn mặt của người đến, không hiểu sao cảm thấy khí tức của nàng có vài phần tương tự với Tôn chủ, đều là những tồn tại khiến người khác phải ngước nhìn.“Thập Anh, đây là Lê Anh điện hạ của Đế Loan.” Vi Sinh Minh Đường giới thiệu một chút, nói, “Nhờ có người giúp đỡ, ta mới tìm được cô.”Vừa rồi một đường nói chuyện với nhau, Vi Sinh Minh Đường cuối cùng cũng nhớ ra thân phận của đối phương — chủ nhân đời trước của Đế Loan, Vũ Hoàng Lê Anh. Tuy nói ba trăm năm trước nàng chống lại hội trưởng lão, kiên quyết từ bỏ vị trí Vũ Hoàng, rời khỏi Chu Tử Khư du ngoạn khắp thiên hạ, nhưng uy danh còn đó, tu vi không giảm, mọi người gặp nàng vẫn theo thói quen mà gọi nàng một tiếng Vũ Hoàng điện hạ.Thập Anh thất thần nhìn Lê Anh, trong chớp mắt Lê Anh đã bước đến trước mặt nàng, hơi cúi đầu cẩn thận quan sát Thập Anh, mắt phượng xinh đẹp ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, như say như tỉnh, như mơ như thực.“Ừm … là một con báo mèo hỏa văn.” Lê Anh bỗng nhiên bật cười, đáy mắt dường như lướt qua một tia cô đơn.Thập Anh trời sinh thân cận với lửa, mà trên người Lê Anh có Cửu Dương Lê Hỏa tinh thuần nhất, bởi vậy nàng không kìm được sinh ra vài phần thân cận, không hề bài xích đối phương đến gần.“Lê Anh điện hạ?” Thập Anh cũng gọi theo Vi Sinh Minh Đường.Lê Anh lộ ra ý cười: “Ta tên Lê Anh, ngươi tên Thập Anh, chúng ta đều thích y phục màu đỏ, ngươi nói xem có phải rất có duyên không?”Thập Anh mơ màng gật đầu.“Vậy ta sẽ tặng ngươi một lễ vật.” Lê Anh nói xong liền cầm lấy tay Thập Anh, nhẹ nhàng lướt một đường trên cổ tay nàng, một chiếc vòng ngọc đỏ ánh kim vụn hiện ra ôm lấy cổ tay mảnh khảnh, “Chiếc vòng nàng chứa một sợi Cửu Dương Lê Hỏa, ngươi là báo mèo hỏa văn, vật này sẽ giúp ích rất nhiều cho tu hành của ngươi.”Thất Sát và Vi Sinh Minh Đường nghe vậy đều vui mừng mà mở to hai mắt nhìn. Cửu Dương Lê Hỏa chính là Thái Dương thần hỏa độc nhất vô nhị của Đế Loan nhất tộc, là khắc tinh của mọi tà vật, biết bao người cầu mà không được, vậy mà Lê Anh lại tặng cho một người bèo nước gặp nhau như Thập Anh, đây quả thực là quà gặp mặt vô cùng quý giá mà!Thất Sát tâm tư kín đáo, kinh ngạc vui mừng xong liền âm thầm suy đoán dụng ý thực sự của Lê Anh. Vi Sinh Minh Đường cảm thấy Lê Anh không có ác ý, lập tức thay Thập Anh nói lời cảm tạ.Thập Anh nghịch nghịch chiếc vòng trên cổ tay, vàng vụn trong ngọc đỏ rực rỡ lung linh, hình dáng như hỏa phượng kim ô, một luồng khí tức ấm áp vây quanh nàng, cảm giác tựa như ăn cơm no khiến người thoải mái mà thỏa mãn.Đây chính là lực lượng của Cửu Dương Lê Hỏa, đang bù đắp tổn hao yêu lực cho nàng.“Cảm ơn Lê Anh điện hạ!” Thập Anh đôi mắt sáng bừng, nàng thực sự rất thích chiếc vòng ngọc đỏ này, màu sắc rất giống với Tiêu Hồn Liên của Tôn chủ!Lê Anh cười nói: “Không cần gọi ta là điện hạ, ta đã không còn là Vũ Hoàng nữa, ừm … nếu ngươi thích, có thể gọi ta là tỷ tỷ.”Thất Sát không rõ thân phận của Lê Anh tôn quý đến mức nào, chỉ biết nàng tu vi sâu không lường được, nhưng Vi Sinh Minh Đường lại rất hiểu rõ. Trong huyết mạch của tứ đại thần thú còn tồn tại trên thế gian, Đế Loan nhất tộc là thực lực mạnh nhất, mà trong Đế Loan nhất tộc, Lê Anh là vương, tám nghìn Vũ tộc cộng chủ, liền chiếm cứ nửa giang sơn Yêu tộc! Thập Anh xuất thân từ Âm Khư, Vi Sinh Minh Đường vẫn luôn lo lắng thân phận của nàng sẽ bị người ta vạch trần dẫn đến đại họa, nhưng nếu có Vũ tộc làm chỗ dựa, vậy toàn bộ Đạo Minh lại có ai dám động đến nàng!Đúng là mèo ngốc có phúc ngốc, cũng không biết Lê Anh nhìn trúng điểm gì ở nàng, nhưng cơ duyên như vậy trăm triệu không thể bỏ lỡ! Vi Sinh Minh Đường lập tức thúc giục Thập Anh, nói: “Mau gọi tỷ tỷ đi!”Thập Anh hơi do dự, lẩm bẩm nói: “Ta phải hỏi Tôn chủ mới được.”Đúng vào lúc này, Thập Anh bỗng nhiên mở to hai mắt, đảo đầu nhìn quanh, nhìn đông nhìn tây, mũi dùng sức hít hít, quay đầu lao đi theo chiều gió.Thất Sát và Vi Sinh Minh Đường thấy thế đều ngẩn ra, không kịp hỏi nhiều liền đuổi theo.Lê Anh nhíu hạ đuôi mày, có chút tò mò con mèo nhỏ này phát hiện ra cái gì, cũng bước theo.“Ta hình như ngửi thấy khí tức của Tôn chủ.” Thập Anh còn chưa dứt lời, bỗng khựng chân lại, quay đầu nhìn về phía một con hẻm hẹp tối tăm.Hai người theo sát sau cũng nhìn theo, nhờ ánh sáng mờ nhạt của phố xá, thấy được bóng người chồng lên nhau trong hẻm hẹp.Thất Sát hít mạnh một hơi khí lạnh, đồng thời cúi đầu, một tay che mắt Thập Anh, một tay vỗ vào đầu Vi Sinh Minh Đường.“Bái kiến Tôn chủ.” Thất Sát cung kính lại sợ hãi mà nói — sao lại xui xẻo đụng phải chuyện tốt của Tôn chủ thế này, sẽ không bị diệt khẩu chứ!Từ trong bóng tối, một bóng hình chậm rãi bước ra, ánh đèn soi rõ khuôn mặt minh diễm của nàng, trong mắt phượng như có sóng nước lưu chuyển, môi đỏ căng mọng mỉm cười, khiến người chỉ cần thoáng nhìn, liền tâm thần chao đảo.Yến Tiêu có chút ngoài ý muốn nhướn mày, liếc nhìn Vi Sinh Minh Đường đang cứng đờ cúi đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.visionCông Nghi Trưng đứng sau lưng Yến Tiêu, buồn cười mà nhìn Vi Sinh Minh Đường: “Minh Đường, sao huynh cứ cúi đầu mãi thế?”Vi Sinh Minh Đường nhìn chằm chằm vào hai vạt áo còn dây dưa của hai người, cắn răng nói: “Bị trẹo cổ.”Công Nghi Trưng nhìn về phía Lê Anh đang mỉm cười đứng ở bên cạnh, nàng cầm theo bình rượu, vẻ mặt ý vị sâu xa mà quan sát Công Nghi Trưng và Yến Tiêu, ánh mắt liếc qua vạt áo đang giao nhau của hai người, hài hước cười nói: “Minh Tiêu pháp tôn là người trang trọng tự giữ, không ngờ đệ tử của hắn … lại biết chơi như vậy sao …”Thần Tiêu Phái này, thật đúng là thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro