Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 46
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnTrong Thiên Nhất Lâu, một bàn tiệc rượu lại được bày ra, cửa sổ rộng mở đón trăng sáng gió mát lành, khiến không gian càng thêm thanh nhã.Lê Anh ghét bỏ mà dẹp bỏ hết rượu nơi đây, từ trong túi giới tử lấy ra một hồ lô rượu khác.“Rượu của nhân gian tu sĩ uống không say, uống không say thì còn ý nghĩa gì? Đây là rượu ủ từ chu quả của Chu Tử Khư, các ngươi nếm thử xem.” Lê Anh đặt bình rượu lên bàn, Công Nghi Trưng mỉm cười nhận lấy, rót rượu cho từng người.Lê Anh nâng chén rượu lên, quét mắt nhìn một lượt, ngậm cười nói: “Ừm … kính một ly cho bàn tiệc của chúng ta đây, trời nam đất bắc, thần; yêu; nhân; quỷ.”Yến Tiêu hơi kinh ngạc, ngước mắt nhìn về phía Lê Anh, người trước đôi mắt mang ý cười, nửa chuếnh choáng nửa tỉnh táo, nhưng Yến Tiêu hiểu ý của nàng, người thông minh không cần nhiều lời, nàng nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.Túc chủ của Cửu Dương Lê Hỏa là người nhạy cảm nhất với tà khí, lệ khí đến từ Âm Khư không che giấu được cảm ứng của Lê Anh, nhưng nàng cũng không để tâm, nếu không thì chẳng tặng cho Thập Anh một sợi Lê Hỏa.Công Nghi Trưng cũng hiểu rõ tất cả, nâng chén hướng về Lê Anh, ôn hòa nói: “Đa tạ điện hạ ban tặng.”Cảm tạ nàng tặng một chén rượu ngon, một sợi Lê Hỏa, một phần nhân tình.Lê Anh uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, vui sướng cười nói: “Đã lâu không gặp được người thú vị như vậy, chuyện thú vị như vậy, hôm nay có thể uống nhiều mấy chén.”Yến Tiêu nói: “Thập Anh nhận được hậu ái của điện hạ, ta thay nàng cảm tạ.”Lê Anh xua tay nói: “Không cần, đây là duyên phận giữa ta và nàng.”Lê Anh nói rồi vươn tay gãi gãi cằm Thập Anh, Thập Anh ngây người một chút, ngơ ngẩn nhìn Lê Anh. Nàng tuy trên mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt lại có một chút buồn bã và hoài niệm.“Trước kia ta cũng từng có một con mèo …” nàng nhàn nhạt cười nói, nhưng không nhắc đến bây giờ nó ra sao, chỉ lặng lẽ nâng chén rượu, nuốt trọn vị cay nồng vào cổ họng.Trong số những người ngồi đây, Lê Anh là người lớn tuổi nhất, cũng từng trải nhiều nhất, bề ngoại trông chỉ khoảng ba mươi, nhưng trong mắt lại chất chứa quá nhiều tang thương, có lẽ là vì đi qua quá nhiều nơi, chứng kiến quá nhiều buồn vui, trên người nàng luôn mang theo một loại lười biếng bất cần đời và tiêu sái, chỉ khi uống rượu mới để lộ ra vài phần thẫn thờ.Lê Anh nghiêng mắt nhìn Công Nghi Trưng, mỉm cười nói: “Vừa rồi ở chợ thấy có tu sĩ của Thần Tiêu Phái đang chọn mua lụa đỏ, hoa chúc, ta còn nghi hoặc cung phụng tượng Thần Nông thì dùng những thứ đó làm gì, giờ nghĩ lại, chắc là chuyện vui của các ngươi sắp đến rồi.”Công Nghi Trưng nói: “Nghi thức lập khế ước của ta và Yến Tiêu đã định vào ba ngày sau.”Vi Sinh Minh Đường: “Phụt …”Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hắn.Vi Sinh Minh Đường lấy tay áo che mặt, ánh mắt kinh nghi bất định đảo qua lại giữa hai người. Công Nghi Trưng cầu còn không được thì hắn biết rõ, nhưng không ngờ Yến Tiêu sẽ đồng ý.Thất Sát cũng hơi ngơ ngác, cảm giác như mới xa Tôn chủ không bao lâu, sao mà dường như đã thay đổi thành người khác ….Vi Sinh Minh Đường do dự mà hỏi Công Nghi Trưng: “Chuyện này ngươi đã nói với gia tộc … với phụ thân huynh chưa?”Công Nghi Trưng mỉm cười nói: “Đã báo rồi, ngày mai ông ấy sẽ đến Thần Tiêu Phái.”Công Nghi Trưng từ nhỏ đã lớn lên ở Thần Tiêu Phái, vốn không có quá nhiều gắn kết với Công Nghi gia, chứ đừng nói đến những tổ huấn hắn xem không thể hiểu kia. Dù tộc lão vẫn luôn bất mãn vì Công Nghi Trưng rời nhà không quay về, nhưng hiện giờ Công Nghi Trưng cũng không phải người mà một đám tộc lão cổ hủ có thể khống chế được. Còn Công Nghi Càn đối với hôn sự của Công Nghi Trưng lại có thái độ tôn trọng và ủng hộ.Vi Sinh Minh Đường thấy vậy không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ: “Phụ thân huynh đối với huynh thật tốt ….”Còn lão đầu nhà hắn thì quá cố chấp, chỉ sợ sẽ không chấp nhận chuyện hắn và Thập Anh ở bên nhau. Nhưng mà hắn cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, những người khác sẽ không trở thành rào cản giữa hắn và Thập Anh, rào cản duy nhất giữa bọn họ, chính là bản thân Thập Anh.Vi Sinh Minh Đường quay đầu nhìn Thập Anh, trong bữa tiệc, hắn vẫn luôn ân cần găp thức ăn cho nàng, Thập Anh cũng đã quen với sự hiện diện của hắn, tự nhiên không kháng cự. Thất Sát ngồi ở đầu bên kia, thỉnh thoảng lại liếc qua, bất luận dáng người hay vẻ mặt, đều mang đến cảm giác áp bách cực lớn cho Vi Sinh Minh Đường, nhưng hắn không hề nao núng, thậm chí còn mang chút khiêu khích mà thân cận với Thập Anh. Lúc này thấy khóe miệng Thập Anh dính chút dầu mỡ, Vi Sinh Minh Đường liền giơ tay khẽ lau khóe môi nàng.Thập Anh còn đang đắm chìm trong chén rượu, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy Vi Sinh Minh Đường thốt ra một tiếng hét thảm.Bàn tay to của Thất Sát nắm chặt cổ tay Vi Sinh Minh Đường, trên mặt đầy sát khí.“Ngươi/ huynh làm gì vậy?”Thất Sát và Thập Anh đồng thời buột miệng thốt ra, chỉ là giọng điệu khác nhau, đối tượng nói chuyện cũng không giống nhau.Thất Sát chất vấn hành động của Vi Sinh Minh Đường, còn Thập Anh thì nghi hoặc hành động của Thất Sát.Vi Sinh Minh Đường chỉ cảm thấy cổ tay sắp bị bẻ gãy, đau đến mồ hôi lạnh toát ra, cắn răng nói: “Trên môi Thập Anh dính đường tinh, ta giúp nàng lau sạch thôi.”Thập Anh nghe vậy, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, quả nhiên ngọt lịm.Thập Anh ngây thơ, nhưng Thất Sát không ngốc, cười lạnh nói: “Ngươi với muội ấy có quan hệ gì, mà cũng dám động tay động chân?”Trong đầu Thập Anh cũng có chút hồ đồ, tuy rằng nàng không thấy hành động của Vi Sinh Minh Đường có vấn đề gì, nhưng câu hỏi của Thất Sát khiến nàng suy nghĩ một chút, lại không suy nghĩ cẩn thẩn — Vi Sinh Minh Đường với nàng có quan hệ gì?Vi Sinh Minh Đường là bằng hữu của Công Nghi Trưng, Công Nghi Trưng là đạo lữ của Tôn chủ, Tôn chủ là chủ nhân của nàng, vậy Vi Sinh Minh Đường tính là gì của nàng ….— Phức tạp quá ….Vi Sinh Minh Đường thân thể yếu ớt, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ sợ chết, đối mặt với uy hiếp của Thất Sát, hắn cũng lạnh lùng cười đáp lại: “Ngươi và Thập Anh lại có quan hệ gì, mà cũng dám lên tiếng?”Câu hỏi này Thập Anh biết đáp án, nàng lập tức đáp: “Thất Sát là cha ta mà!”Vi Sinh Minh Đường vẻ mặt sửng sốt, nghiêng đầu, sắc mặt nghi hoặc.Thập Anh vẻ mặt tươi cười, không giấu nổi vẻ đắc ý mà khoe khoang: “Hơn nữa cha ta không đánh ta.”— Còn cha ngươi đánh ngươi gần chết mới thôi.Vi Sinh Minh Đường cứng đờ mà vặn vẹo cổ, ngẩng đầu nhìn Thất Sát, môi mấp máy, trong lòng thầm gọi một tiếng — Nhạc phụ …Đương nhiên hắn không dám gọi ra miệng, bằng không cái tay này sẽ thật sự không còn nữa.“Thất Sát tiền bối, chỉ là hiểu lầm thôi.” Vi Sinh Minh Đường dung sắc đoan chính, tất cung tất kính nói, “Vừa rồi là ta thất lễ.”Công Nghi Trưng bật cười, hắn nhìn trọn vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt của Vi Sinh Minh Đường mà đoán được biến hóa tâm lý của hắn.Tình địch biến thành nhạc phụ, Vi Sinh Minh Đường vừa thoát khỏi một người cha, lại vui mừng rước thêm một người cha mới …Hơn nữa người này hắn thật sự đánh không lại, cũng không dám đánh.Yến Tiêu khẽ cười một tiếng: “Thất Sát, không cần đề phòng Vi Sinh Minh Đường.”Thất Sát nhìn Vi Sinh Minh Đường đột ngột thay đổi thành cung kính, chân mày càng nhíu chặt, nhưng Tôn chủ có lệnh, vẫn là từ từ buông lỏng tay đang siết chặt cổ tay Vi Sinh Minh Đường.Vi Sinh Minh Đường trong lòng vui vẻ, nhịn không được nghĩ — Tôn chủ đây là tán thành thân phận của hắn, không coi hắn là người ngoài nữa sao ….Ngay sau liền nghe thấy Thập Anh nói: “Đúng vậy, hắn tu vi yếu như vậy, có thể làm tổn thương ai trong chúng ta chứ.”Vi Sinh Minh Đường: “….”Ở trong mắt Thập Anh, trên người Vi Sinh Minh Đường dán đầy các loại nhãn mác — yếu ớt, nhỏ yếu, đoản mệnh, ăn ngon …Tuy rằng người ta hay nói hắn nói chuyện sắc bén, nhưng hắn cảm thấy Thập Anh mới thật là cảnh Pháp Tướng nói năng sắc nhọn, cứ luôn có thể dùng giọng điệu quan tâm nhất để nói ra những lời chọc thẳng vào tim. Còn Vi Sinh Minh Đường hắn chỉ có một trái tim mềm như đậu hũ, không cần dùng sức, nhẹ nhàng bóp liền vỡ tan tành.Vi Sinh Minh Đường còn đang âm thầm than thở, chợt cảm giác được một làn hơi ấm ấp phủ lên cổ tay, Thập Anh nắm lấy cổ tay của hắn, khẽ thổi một hơi, nói: “Tay ngươi bầm tím cả rồi, Thất Sát ra tay cũng quá nặng.”Vi Sinh Minh Đường rũ mắt, thấy vẻ quan tâm trong mắt Thập Anh, bất giác trong lòng có chút ấm, khóe môi khẽ cong lên.“Không đau.” Vi Sinh Minh Đường dịu dàng nói.“Đừng cậy mạnh.” Thập Anh lắc đầu, “Ngươi mau tự bôi chút thuốc cho mình đi, ta không giúp ngươi đâu, ngươi yếu ớt như vậy, lần trước bôi thuốc sau lưng mà kêu như sắp bị tra tấn vậy.”Vi Sinh Minh Đường: “…”— Ta đang mong đợi cái gì vậy!?Thất Sát mặt lạnh lùng tức khắc càng đen hơn: “Muội hắn bôi thuốc sau lưng cho hắn?”Thập Anh hoàn toàn chưa nhận ra có gì không ổn, buông tay Vi Sinh Minh Đường ra rồi quay người lại uống rượu, thản nhiên nói: “Đúng vậy, cha hắn suýt đánh chết hắn, mà hắn còn không dám đánh trả, là ta cứu hắn đấy.”Vi Sinh Minh Đường lúc này mặt mũi danh dự đều mất sạch, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, trông vô cùng đáng thương.Vi Sinh Minh Đường mãi sau mới biết được, Thập Anh và Thất Sát là cha con không có huyết thống.Ngay từ khi Thập Anh vừa sinh ra thì bị ném vào Quỷ Nô Quật của Vãng Sinh Điện, lúc ấy nàng chỉ bé bằng bàn tay, hơi thở thoi thóp, nhưng lại có một sức sống mãnh liệt, ở dưới sự dụng tâm che chở của Thất Sát, từng chút một mà lớn lên. Nói đúng hơn, Thất Sát là chủ nhân của Thập Anh, khi Thập Anh còn chưa hóa hình thành người, là Thất Sát đã bảo vệ con mèo con ấy.Vì giúp Thập Anh được Diêm Tôn che chở, có một cuộc sống an ổn hơn, Thất Sát cố tình để Thập Anh tiếp cận Diêm Tôn, nhận Diêm Tôn làm chủ, mèo tốt không thể thờ hai chủ, Thất Sát liền thuận lý thành chương hạ cấp thành phụ thân của Thập Anh.Yến Tiêu cũng sớm biết dụng tâm của Thất Sát, trong Âm Khư làm gì có lòng tốt thuần túy, chỉ có lợi dụng và lấy lòng, bởi vậy dù nàng thích trêu chọc Thập Anh, nhưng cũng trước sau đề phòng, cho tới bây giờ mới chân chính chấp nhận Thập Anh.Vi Sinh Minh Đường biết được chân tướng, cuối cùng cũng buông xuống một nửa gánh nặng trong lòng — Thất Sát không phải tình địch, mà thật sự là nhạc phụ.Còn một nửa gánh nặng chưa buông xuống chính là vì, nhạc phụ còn khó đối phó hơn tình địch nhiều …Lê Anh uống rượu, cười ngâm nhìn bầu không khí biến hóa kỳ lạ trên bàn tiệc, tình cảm của đám thanh niên như trái cây chín dở trong làn gió xuân, trong bảy phần chua chát mang theo ba phần ngọt ngào, vừa đủ để người ta nếm một lần là không thể dứt ra.“Ta vốn định sau khi giúp Minh Tiêu pháp tôn đúc lại Dẫn Phượng Tiêu thì sẽ rời đi, nhưng đã có rượu mừng uống, ta liền nán lại thêm hai ngày.” Lê Anh cười nói, “Không biết ta có được nể mặt hay không?”Công Nghi Trưng vội nói: “Điện hạ nói gì vậy, ngài chịu nể mặt, chúng ta cầu còn không được.”“Vậy thì ta nhất định phải chuẩn bị cho các ngươi một phần hậu lễ.” Lê Anh nói rồi đứng dậy duỗi người, “Mới nhớ ra sáng ngày mai còn có hẹn, tối nay không thể uống quá nhiều, rượu còn lại để cho các ngươi đấy, ta đi trước một bước.”Lê Anh vừa dứt lời, cũng không cùng mọi người cáo từ, liền hóa thành một vệt phượng ảnh đỏ vàng bay ra khỏi cửa sổ, bay về phía trăng sáng chân trời.Bên ngoài vang lên một tràng kinh hô ——“Vừa rồi ta có phải nhìn thấy phượng hoàng không!”“Bà nội nó, ai lại bắn pháo hoa trong phòng thế!”Trời về khuya, Công Nghi Trưng sắp xếp cho Thất Sát và Thập Anh ở lại Tụ Tiên Trấn, Vi Sinh Minh Đường đương nhiên cũng ở lại, chỉ có Yến Tiêu theo Công Nghi Trưng trở về Thần Tiêu Phái.Đạp trăng cưỡi gió, ngoái đầu nhìn ánh đèn nhân gian, trong mắt Yến Tiêu vẫn còn lưu lại ý cười say say.Rượu được ủ từ chu quả quả nhiên không giống rượu phàm trần, một vò rượu tưởng chừng không đáng kể mà lại như uống mãi không hết, Yến Tiêu cũng không biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, mềm như bông, rất thoải mái.Chỉ một thoáng lơ đãng, thân thể liền từ trên cao nhẹ nhàng rơi xuống, Yến Tiêu mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy Công Nghi Trưng bay về phía mình, tao nhã thanh cao, như tiên hạc dưới ánh trăng.Yến Tiêu khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể hưởng thụ khoái cảm rơi xuống, Công Nghi Trưng dường như hiểu được tâm ý của nàng, mãi đến giây phút cuối cùng mới duỗi tay vòng lấy eo nàng, ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng đáp xuống một cành cây cổ thụ to lớn ngàn năm tuổi.Vừa ngồi vững, đôi môi mềm mại của nàng đã áp lên, chặn lại những lời hắn chưa kịp nói ra, đầu lưỡi nóng ướt mềm mại linh hoạt hơn cả Tiêu Hồn Liên, liếm mơn trớn môi mỏng, xâm nhập khoang miệng hắn, vụng về rồi lại vô cùng mê hoặc, dễ dàng khơi dậy dục niệm của hắn, đánh tan mọi kiềm chế của hắn.Công Nghi Trưng hô hấp nặng nề, đôi mắt đen thẳm cuồn cuộn tình niệm, đốt ngón tay áp vào lưng nàng hơi trắng bệch, muốn đem nàng dùng sức ấn khảm vào trong lòng, rồi lại sợ quấy nhiễu mạo phạm nàng.Chu quả trong miệng nàng dường như có một vị ngọt thanh khác thường, rồi càng khiến người mê luyến, dụ dỗ hắn truy đuổi và đòi lấy. Mắt say lờ đờ ập lên sương nước tình triều, đen càng đen hơn, trắng càng trắng hơn, chỉ có khóe mắt nhiều thêm một vệt ửng hồng. Thở dốc và rên rỉ bị tham lam mà nuốt vào trong miệng, gió đêm thấm lạnh không thể xoa dịu hơi nóng trên người, cũng không làm dịu được trái tim nóng bỏng.Yến Tiêu cảm thấy mình lại càng say hơn vài phần, đến mức lười biếng chẳng muốn cử động dù chỉ một đầu ngón tay, tuy là bản thân khơi mào dục vọng, nhưng sau đó lại tùy ý để Công Nghi Trưng dẫn dắt chìm nổi trong gió đêm.Cành cây vững chắc đủ để nâng đỡ hai người, tán lá che khuất ánh trăng, hơi thở nóng rực quẩn quanh liếm hôn chóp mũi, mi mắt nàng.“Yến Tiêu …” giọng Công Nghi Trưng lướt qua vành tai nàng, khàn khàn trầm thấp, xen lẫn từng nhịp thở dồn dập.Yến Tiêu giơ tay vòng lấy cổ Công Nghi Trưng, đầu ngón tay luồn vào mái tóc đen mượt, nhẹ nhàng vuốt ve làn da nơi gáy.“Vừa rồi hình như bọn họ hiểu lầm.” giọng nói của Yến Tiêu mang theo men say nồng đậm cùng ý cười, vừa khàn vừa mềm, “Ở trong con hẻm … ” đầu óc mơ màng thật vất vả mới xâu chuỗi lại câu chữ.“Ừm.” Công Nghi Trưng khẽ cười.Đó là một sự hiểu lầm, thật ra trong con hẻm ấy bọn họ chỉ nói vài câu, một số lời rất quan trọng, nhưng còn chưa kịp làm gì cả.Yến Tiêu chậm rãi nói: “Ta không thích bị người ta vu oan …” nàng nhẹ nhàng quay mặt đi, nhẹ hôn lên cổ Công Nghi Trưng, đôi mắt say lộ ra một nụ cười mê hoặc lòng người, “Cho nên, cũng phải làm chút gì đó …. mới không … uổng phí …”Lời còn chưa dứt, lại bị môi lưỡi nóng bỏng nuốt trọn trong miệng, chỉ còn lại một tiếng rên khẽ và thở dốc.Đây là lần đầu tiên nàng để lộ ra tình và dục với Công Nghi Trưng, bàn tay cầm quạt thon dài hữu lực, bắt đầu lần mò khắp thân thể nàng, khơi lên từng đốm lửa, từng chút mà hòa tan băng tuyết, mềm hóa nham thạch.Đáng tiếc, đây không phải là nơi tốt nhất, cũng không phải là thời cơ tốt nhất. Đọc Full Tại Truyenfull.visionRượu chu quả tác dụng về sau quá mạnh, nàng tham chén uống nhiều, cuối cùng men say chiếm thượng phong, mang theo cơn buồn ngủ áp đảo dục niệm, khiến nàng say giấc trong vòng tay hắn.Công Nghi Trưng thở dài một tiếng, ôm lấy thân thể mềm mại nóng rực của nàng, cười khổ một tiếng, rồi cẩn thận chỉnh lại vạt áo bị nàng làm xộc xệch.Trước lạ sau quen, cũng không phải lần đầu tiên giúp nàng mặc y phục.Yến Tiêu lại chìm vào một giấc mộng ấm áp, có tri kỷ ở bên, bạn tốt làm bạn, rượu ngon đồ ngon, có tiên âm dưới ánh trăng …Nhân gian trăm vạn điều tươi đẹp, nàng không tham lam, chỉ cần những thứ này liền đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro