Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 47

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnThần Tiêu Phái vì nghi thức lập khế ước của Công Nghi Trưng mà náo nhiệt hẳn. Giới tu đạo đối với việc lập khế ước tuy rằng coi trọng, nhưng hiếm khi tổ chức nghi thức rườm rà như vậy, thế nhưng địa vị của Công Nghi Trưng ở Thần Tiêu Phái lại khác biệt, là đệ tử thân truyền duy nhất của Minh Tiêu pháp tôn, ở trong mắt mọi người, hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chưởng giáo đời tiếp theo của Thần Tiêu Phái, đã như vậy, nghi thức lập khế ước tất nhiên không thể qua loa cho xong.Huống hồ Công Nghi Trưng vốn lớn lên tại Thần Tiêu Phái, các sư huynh sư tỷ trong tông môn coi hắn cũng như người thân ruột thịt, đương nhiên càng tận tâm chuẩn bị buổi hôn nghi này.Các vị đạo hữu từ trong Đạo Minh bảy tông sau khi nghe tin, cũng đều lũ lượt đến chúc mừng, tò mò hỏi thân phận của Yến Tiêu. Thật ra bọn họ cũng sớm đã nghe nói, đặc biệt là từ miệng của Lục Tĩnh An – kẻ mồm mép không ngừng nghỉ, mọi người trong Thần Tiêu Phái đều biết Yến Tiêu là tán tu hải ngoại, tu vi không thua kém Công Nghi Trưng, lớn lên xinh đẹp như thiên tiên, chỉ là nghe danh thì trước nay chưa ai gặp qua.Công Nghi Trưng mỉm cười nhưng kiên định thay Yến Tiêu từ chối tất cả yêu cầu gặp mặt, nàng không có tính tình tốt và kiên nhẫn để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người khác, nếu chọc giận nàng, sợ rằng nàng sẽ thật sự vung tay áo bỏ đi.Tôn chủ của hắn là người mà hắn hao tâm tổn trí theo đuổi được, đương nhiên phải cẩn thận dỗ dành mới được.Mọi người tuy có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến ba ngày sau trong buổi nghi thức có thể nhìn thấy nàng, liền không sốt ruột nữa.Ngược lại Lân Chiếu tôn giả hỏi nhiều vài câu, đối với quyết định hấp tấp của Công Nghi Trưng có chút khó hiểu.“Con và nàng mới quen biết được bao lâu, nhanh như vậy đã quyết định lập khế ước sao?” Lân Chiếu tôn giả lời nói thấm thía nói, “Đợi con thành tựu Pháp Tướng, thì sẽ tiếp nhận chức vị chưởng giáo Thần Tiêu Phái, việc này mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, bởi vậy đạo lữ của chưởng giáo tương lai, thân phận cũng can hệ trọng đại. Sư thừa và lai lịch của nàng, người khác tất sẽ truy vấn một hai.”“Đa tạ chưởng giáo quan tâm.” Công Nghi Trưng kính cẩn nói, “Đệ tử và Yến Tiêu quen biết đã lâu, rất hiểu nàng. Nàng tâm địa thuần lương, lấy đức báo ơn, lấy thẳng báo thù, tru tà trừ ác, cũng không giết người vô tội, chỉ là thân thế nàng trắc trở, tính tình vì thế mà lạnh nhạt, khiến người khác có chút hiểu lầm với nàng. Nhưng bất kể thế nhân nghĩ gì, đều không liên quan gì đến chúng ta, đệ tử cả đời này đã nhận định, duy chỉ có mình nàng, sống chết không rời.”Lân Chiếu tôn giả rũ mắt nhìn Công Nghi Trưng, vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.Tuổi thọ của Pháp Tướng kéo dài cả thiên thu, Công Nghi Trưng mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã vội luận chuyện một đời, ở trong mắt ông thì có phần quá mức vội vã. Thân là chưởng giáo của tông môn, ông suy xét nhiều hơn một chút. Công Nghi Trưng là người được chọn cho vị trí chưởng giáo mà trên dưới Thần Tiêu Phái đều tán thành, việc lập khế ước không thể qua loa, nhưng cũng không phải chuyện ông có thể can thiệp, chung quy hắn là đệ tử thân truyền của Minh Tiêu pháp tôn.Ngày hôm trước Lân Chiếu tôn giả mới vừa nghe tin liền đi cầu kiến Minh Tiêu pháp tôn, hy vọng pháp tôn lên tiếng khuyên can. Minh Tiêu pháp tôn lúc ấy đang chuyên tâm đúc lại Dẫn Phượng Tiêu, nghe Lân Chiếu tôn tới bẩm xong, cũng chỉ nhàn nhạt cười nói: “Đó là lựa chọn của nó, chúng ta chỉ có thể chúc phúc, không có quyền can thiệp. Huống hồ với trí tuệ của nó, mọi chuyện đều đã suy tính trước khi hành động, thấu triệt hơn người, nếu nó đã có quyết định này, thì tất có lý do không thể không làm.”Lân Chiếu tôn giả nghe xong lời này, thì chỉ đành từ bỏ.Hai ngày sau, Minh Tiêu pháp tôn cuối cùng cũng đúc xong Dẫn Phượng Tiêu, Công Nghi Trưng theo ước hẹn đến nhận.Lúc Công Nghi Trưng đến, Minh Tiêu pháp tôn đang nói chuyện với Công Nghi Càn, Công Nghi Trưng tiến lên hành lễ với hai vị trưởng bối.“Phụ thân đường xa lao nhọc, vất vả rồi.”Công Nghi Càn mỉm cười nói: “Có gì mà vất vả, vừa rồi ta đang cùng sư tôn của con bàn chuyện lập khế ước ngày mai. Con lớn lên ở Thần Tiêu Phái, nơi này mới thực sự là nhà của con, ta sớm đoán được con sẽ chọn lập khế ước ở Thần Tiêu Phái, nên đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, vừa nãy cũng đã giao cho sư huynh sư tỷ của con, nếu có gì thiếu sót, hôm nay vẫn còn kịp bổ sung.”Công Nghi Trưng trong lòng ấm áp, ôn hòa nói: “Lại để phụ thân phải bận tâm rồi.”“Ta làm phụ thân, chỗ có thể bận lòng cũng chẳng có nhiều.” Công Nghi Càn nhìn về phía Minh Tiêu pháp tôn mang nét mặt mệt mỏi, mắt lộ rõ sự tôn kính và cảm kích, “Hơn hai mươi năm qua, đều là pháp tôn nhọc lòng. Một ngày làm thầy suốt đời như cha, ngày mai Trưng Nhi lập khế ước chính là đại sự, lý nên thăm hỏi sư tôn.”Minh Tiêu pháp tôn nhàn nhạt cười, lắc đầu nói: “Không cần, ta hiểu tâm ý của các ngươi, nhưng ta không thích gặp khách lạ, ngày mai sẽ không góp mặt náo nhiệt.”Minh Tiêu pháp tôn trao chiếc hộp đựng Dẫn Phượng Tiêu cho Công Nghi Trưng, lại nói: “Ngày mai là ngày trọng đại của con, nhưng chuyện bày trận Truy Nguyên, vẫn chỉ có thể giao cho con lo liệu.”Công Nghi Trưng hai tay tiếp nhận chiếc hộp, mỉm cười nói: “Nghi thức lập khế ước đều do các sư huynh sư tỷ lo liệu, đệ tử ngược lại chẳng có chỗ nào để giúp đỡ, chỉ có trận pháp là sở trường của đệ tử, có thể giúp sư tôn phân ưu đôi phần.”“Pháp trận Truy Nguyên con đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?” Minh Tiêu pháp tôn hỏi.Cửu Dương Lê Hỏa là một loại thần hỏa, ngoại trừ Đế Loan nhất tộc, tu sĩ Nhân tộc rất khó điều khiển, dù là Minh Tiêu pháp tôn, sau hai ngày tập trung tinh luyện chống chế lửa, tâm thần cũng tiêu hao rất lớn, nên pháp trận Truy Nguyên chỉ có thể giao cho Công Nghi Trưng.Pháp trận Truy Nguyên là một loại kỳ trận, vẽ trận cực kỳ khó, hơn nữa còn cần linh vật ngũ hành làm dẫn, cũng may Thần Tiêu Phái vốn nổi danh tinh thông trận pháp, các loại linh vật đều không khan hiếm, Công Nghi Trưng đã sớm chuẩn bị tất cả.“Đạo hữu của các tông môn còn lại đều đang chờ ở tiền điện, lát nữa đệ tử sẽ mở trận Truy Nguyên.” Công Nghi Trưng nói, rồi hơi ngập ngừng, “Sư tôn … ngày mai người thực sự không thể tham dự sao?”Minh Tiêu pháp tôn mang nét mặt mệt mỏi, khẽ mỉm cười lắc đầu: “Biết con sống tốt, ta liền yên tâm, những lễ nghi phiền phức khác, không cần thiết nữa.”“Sư tôn hà tất phải tự giam mình như vậy …” trong mắt Công Nghi Trưng hiện lên vẻ xót xa và không đành lòng.“Ta đã từng phạm phải sai lầm lớn, thẹn với thương sinh, cả đời này mọi việc ta làm đều chỉ để chuộc tội.” Minh Tiêu pháp tôn khẽ thở dài một tiếng, “Trưng Nhi, ta và phụ thân con còn có chuyện muốn nói, con lui xuống trước đi, đừng để các sứ giả của thất tông chờ lâu.”Công Nghi Trưng rũ mắt xuống, cung kính mà hành lễ, chậm rãi rời khỏi phòng.Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Công Nghi Trưng thoáng thấy bóng lưng gầy guộc mỏi mệt của Minh Tiêu pháp tôn. Hắn không biết năm đó sư tôn đã từng phạm phải lỗi lầm gì, đến mức cần dùng quãng đời mấy trăm năm còn lại để bù đắp. Nhưng hắn đại khái có thể hiểu được nguyên nhân người không thể tự thoát ra… Người đã từ bỏ vị trí chưởng giáo, ẩn cư nơi hậu sơn, dốc hết sức lực, tạo phúc thương sinh, dù cho người trong thiên hạ đều cảm niệm ân đức của người, nhưng kẻ chân chính bị người tổn thương, lại chẳng thể nào mở miệng nói ra một lời tha thứ.Không ai có quyền thay thế người bị hại để nói lời tha thứ, đó chính là lý do người mãi không thể được giải thoát.Tiền điện Thần Tiêu Phái, Công Nghi Trưng thu lại Dẫn Phượng Tiêu, sau khi để mọi người kiểm tra không hề tổn hại, hắn đặt Dẫn Phượng Tiêu vào trong mắt trận.Linh vật ngũ hành trấn giữ pháp trận, Công Nghi Trưng dùng ngón tay làm bút, linh lực làm mực, phù văn tuôn chảy từ đầu ngón tay ra, như ngân hà rực rỡ, ánh sáng chòi lòa, rực rỡ khắp gian điện. Những người ở đây đều là tu sĩ Pháp Tướng, cảm giác vô cùng nhạy bén, trong khoảnh khắc đó, bọn họ đều cảm nhận được một loại uy áp và chấn động từ trên trời giáng xuống, như thể trời đất bỗng nhiên mở mắt, khẽ liếc nhìn nhân gian rồi lại nhanh chóng thu về.Ánh nhìn đó chính là ý chí của trời đất mà phù văn triệu hoán, mà Công Nghi Trưng đã được một tia ý chí này tán thành, mới có thể mượn lấy sức mạnh của thần minh trong giây lát, thay đổi càn khôn.Những phù văn thâm ảo khó hiểu đan xen thành một tấm lưới huyền ảo khiến người hoa mắt lơ lửng giữa không trung, rồi lại bị các linh vật ngũ hành giữ chặt năm góc khiến linh võng không thể bay lên, Dẫn Phượng Tiêu được bao phủ trong linh võng tỏa ra ánh sáng đỏ mờ nhạt theo từng nhịp như hơi thở, cộng hưởng cùng linh võng dao động.Lúc này, có người nhận ra điều gì đó, thấp giọng kinh hô: “Là tinh tượng …”Linh võng úp xuống như vòm trời, những điểm sáng lấp lánh bên trên, không phải giống như tinh tú — mà chính là tinh tú!Mà dưới linh võng có bóng mờ như ẩn như hiện, nếu cẩn thận quan sát, thì sẽ nhận ra đó chính là địa hình của sáu biển mười bốn châu.Đúng vào lúc này, trên Dẫn Phượng Tiêu tỏa ra vài đạo hồng quang, đốt sáng những vì tinh tú trên linh võng, Công Nghi Trưng tập trung quan sát, thu hết mọi thứ vào mắt.Theo năm ngón tay Công Nghi Trưng thu lại, linh võng đoạt tâm phách người kia cũng theo đó tan biến, linh khí linh vật ngũ hành tan hết, pháp trận biến mất, chỉ có Dẫn Phượng Tiêu lẳng lặng nằm trên mặt đất, như cũ tỏa ra hồng quang nhàn nhạt.Công Nghi Trưng tiến lên một bước, cúi người nhặt Dẫn Phượng Tiêu lên, tay áo rộng rủ xuống, che đi những đầu ngón tay đang run rẩy.Pháp trận Truy Nguyên này mượn lực trời đất, mở ra tinh tượng, thấy núi sông, đối với nguyên thần hao tổn rất lớn, trên đời này có thể vận dụng pháp trận này, ngoài Liễm Nguyệt đạo tôn và Minh Tiêu pháp tôn, thì cũng chỉ có một mình hắn. Chỉ là dù hắn đã nửa bước Pháp Tướng, nhưng chung quy vẫn còn thiếu một chút nữa, nửa khắc thần minh này, không phải là chuyện dễ làm.Mọi việc chung quy không thoát khỏi hai chữ đại giá.Công Nghi Trưng nhẹ nhàng thở trọc khí ra, khi xoay người lại thì vẫn là bộ dáng ôn hòa cùng ung dung điềm tĩnh như nước, khẽ mỉm cười nói: “Theo tinh tượng chỉ dẫn từ pháp trận, nơi tọa lạc của Phượng Hoàng Trủng, hẳn là ở hải vực phương nam.”Công Nghi Trưng vừa nói vừa vung tay áo rộng lên, một tấm địa đồ hiện lên giữa không trung, hắn giơ hai ngón tay khoanh một vòng tròn trên bản đồ, vị trí nằm ở phía nam Thần Tiêu Phái, phía tây hải vực Phục Ba Điện.Mọi người sửng sốt một chút, từ trong khiếp sợ vừa rồi phục hồi tinh thần lại.Một đám Pháp Tướng tôn giả, thế nhưng bị một thanh niên nửa bước Pháp Tướng chấn nhiếp đến nín thở, nếu truyền ra ngoài chỉ e chẳng có ai dám tin …Lúc này trong lòng mọi người đã tạm thời quên đi chuyện Phượng Hoàng Trủng, thay vào đó suy nghĩ đều là chưởng giáo tương lai của Thần Tiêu Phái nếu là người này, sợ rằng cục diện của Đạo Minh bảy tông sẽ có biến đổi ….Dù đã sớm nghe danh của Công Nghi Trưng, nhưng không tận mắt nhìn thấy, người ta vẫn khó lòng tưởng tượng được cái gọi là đạo cốt trời sinh, thiên hạ đệ nhất người thông minh rốt cuộc đặc biệt đến mức nào. Mà sau khi tận mắt chứng kiến, mới biết rằng lời đồn vẫn còn xem nhẹ tiềm lực của hắn …— Một khi bước vào cảnh Pháp Tướng, thì cùng cảnh giới khó mà gặp được địch thủ.*“Vi Sinh Minh Đường, đều tại ngươi lề mề, suýt nữa lỡ mất giờ lành!” Thập Anh đứng ở dưới sơn môn Thần Tiêu Phái, chống eo không kiên nhẫn mà trừng mắt với Vi Sinh Minh Đường.Nếu không phải vì Vi Sinh Minh Đường không biết bay, bọn họ sớm đã đến Thần Tiêu Phái rồi, vì nhân nhượng Vi Sinh Minh Đường, Thập Anh đành đi bộ cùng hắn một đoạn đường núi, khi đến sơn môn Thần Tiêu Phái, bên trong đã náo nhiệt từ lâu.Thất Sát trời sinh tính cẩn thận, lo lắng thân phận bại lộ, không dám đến Thần Tiêu Phái dự lễ, Thập Anh đâu kiềm chế được, liền bảo Vi Sinh Minh Đường dẫn nàng lên núi. Tuy nàng không rõ kết khế ước có ý nghĩa gì, nhưng mơ hồ cảm thấy đây là một chuyện vô cùng quan trọng, bên cạnh Tôn chủ nhất định phải có người nhà. Người nhà này, dĩ nhiên chỉ có thể là nàng.Thất Sát thấy nàng cố chấp như thế, cũng chỉ đành thuận theo nàng mà lên núi cùng.Vi Sinh Minh Đường niệm chú ngự phong, mới miễn cưỡng theo kịp tốc độ của Thập Anh. Vì hỷ sự của Công Nghi Trưng, hắn đặc biệt thay một bộ áo gấm màu vàng nhạt, rất ít nam tử có thể mặc được sắc vàng này mà vẫn trông sáng sủa nhã nhặn, nhưng hắn trời sinh tuấn tú trắng nõn, sắc phục này càng tôn thêm vẻ cao quý tuấn mỹ của hắn.Đáng tiếc mèo không hiểu đẹp xấu, nàng chỉ ghét bỏ hắn vừa yếu vừa chậm ….Trên tay Vi Sinh Minh Đường cầm thiệp mời, Lục Tĩnh An là tiểu đạo đồng phụ trách đón khách, thấy thiệp mời liền biết vị trước mắt này chính là bạn tốt của tiểu sư huynh, không dám chậm trễ, lập tức dẫn người vào trong.Thập Anh kéo tay áo Vi Sinh Minh Đường nói: “Ta muốn đi gặp Tôn chủ!”Thần Tiêu Phái quá lớn, Tôn chủ hẳn là đang nghỉ ngơi trong một gian phòng nào đó, nhưng nàng lại không thể đánh hơi ra được.Vi Sinh Minh Đường hướng Lục Tĩnh An hỏi đường, Lục Tĩnh An liền chỉ cho Thập Anh phương hướng, vừa dứt lời, thân ảnh màu đỏ đã như con báo lao vọt đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.Thất Sát lập tức đuổi theo sau.Lục Tĩnh An ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn, quay đầu nhìn vẻ mặt mất mát của Vi Sinh Minh Đường.“Vi Sinh đạo hữu, tiểu sư huynh ở bên này, mời ngài đi theo ta.”Phòng ban đầu thanh nhã lúc này đã được dán đầy chữ hỷ, trên án đặt hai cây long phượng hoa chúc, bàn trang điểm bày đầy trâm phượng bảo thạch muôn màu rực rỡ, Yến Tiêu mơ mơ hồ hồ thay hỷ phục, sau đó liền bị ấn xuống ghế, trước gương chỉnh trang.Mái tóc đen dày mềm mại được vấn thành búi tóc cao, mũ phượng trầm nặng áp lên tóc mây, tua rua rủ xuống bên gò má, khi cất bước liền phản chiếu ánh sáng rực rỡ, hòa cùng đôi mắt phượng sáng ngời như lưu ly.Yến Tiêu nhìn mình trong gương, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ trông có chút xa lạ, nhưng cũng có vài phần thú vị.“Tiểu sư đệ thật có phúc khí, lại còn có mắt nhìn, tìm đạo lữ cũng là thiên hạ vô song. ” sư tỷ bên cạnh thốt lời tán thưởng từ tận đáy lòng, ngũ quan Yến Tiêu minh diễm, môi đỏ thắm không cần điểm phấn son, bất kỳ thứ son phấn nào ở trên mặt nàng đều trở nên thừa thãi, cũng khiến nàng không nỡ tháo xuống.Một nữ tu khác mang đến tấm khăn hỷ thêu loan phượng, Yến Tiêu thấy thế khẽ lùi lại, nhíu mày nói: “Ta không muốn trùm thứ này.”Nữ tu nhoẻn miệng cười: “Sư đệ đã dặn trước rằng chuyện muội không thích thì không cần miễn cưỡng, tu sĩ chúng ta cũng không nhất thiết phải theo từng lễ nghi của phàm tục.Nữ tu vừa dứt lời, thì nghe thấy cửa phòng bỗng vang lên một tiếng rầm, mọi người kinh ngạc nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo đỏ dáng người nhanh nhẹn nhảy vào, rồi lập tức lao thẳng về phía Yến Tiêu.Mọi người theo bản năng liền bày ra tư thế cảnh giác, đề phòng mà nhìn người đến, nhưng thấy thiếu nữ ôm lấy eo Yến Tiêu, ấm ức nói: “Tôn chủ lập khế ước, vậy mà lại không cho Thập Anh ở bên.”Yến Tiêu xoa đầu Thập Anh, mỉm cười nói: “Những lễ tiết rườm rà này, ngươi cũng đâu hiểu.”Thập Anh dụi mặt vào lòng bàn tay Yến Tiêu, lẩm bẩm nói: “Tuy ta không hiểu lễ tiết, nhưng ta hiểu Tôn chủ nhất!”Mọi người nhìn tình cảnh này, cũng hiểu ra người đến không phải kẻ địch, mà là người Yến Tiêu quen biết.Yến Tiêu quay đầu nói với các nữ tu Thần Tiêu Phái: “Làm phiền chư vị sư tỷ, chúng ta còn có vài lời muốn nói.”Các vị sư tỷ vừa nghe liền biết phải tránh mặt, lập tức rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai người.Thập Anh ngẩng đầu hỏi Yến Tiêu: “Tôn chủ có gì muốn dặn dò sao?” Đọc Full Tại Truyenfull.visionYến Tiêu cau mày nói: “Khi hoàng hôn, ngươi và Thất Sát đến đầu cầu ở Tụ Tiên Trấn chờ ta, chúng ta đi hải nhãn Nam Hải.”“Rời khỏi đây, chờ Tôn chủ?” Thập Anh khó hiểu, “Hôm nay không phải Tôn chủ muốn lập khế ước sao, tại sao lại muốn chúng ta đến hải nhãn Nam Hải?”Trong tiếng sáo của Dẫn Phượng Tiêu ẩn giấu vị trí cụ thể của Phượng Hoàng Trủng, chuyện này Công Nghi Trưng vẫn chưa nói cho những người khác, trước mắt chỉ có hắn lấy được tấm bản đồ trong tay Yến Tiêu kia, sau khi đối chiếu, từ trong hơn hai vạn tấm bản đồ tỏa định hải nhãn Nam Hải. Mà hắn đã chỉ ra vị trí cho Đạo Minh bảy tông, tuy rằng cũng bao hàm cả hải nhãn Nam Hải, nhưng phạm vi vẫn rộng đến hàng nghìn hải lý, trong thời gian ngắn không thể tìm được Phượng Hoàng Trủng.Theo như ước định của hắn và Thần Khải, sau khi biết được vị trí của Phượng Hoàng Trủng, hắn phải đem vị trí báo cho đối phương đầu tiên, hơn nữa giao Dẫn Phượng Tiêu ra. Hiện giờ Dẫn Phượng Tiêu nằm trong tay Công Nghi Trưng, nếu hắn muốn mang Dẫn Phượng Tiêu đi mà không kinh động đến bất kỳ ai thì dễ như trở bàn tay, hơn nữa hôm nay là đại điển lập khế ước giữa hắn và Yến Tiêu, mọi người đều ở lại Thần Tiêu Phái dự lễ, chờ đến khi màn đêm buông xuống, sẽ là thời cơ tốt nhất để hành động.Công Nghi Trưng đồng ý điều kiện của Thần Khải, lý do rất đơn giản, sau khi biết được Tạ Tầm chính là Phượng Thiên Linh, hắn kết luận rằng Phượng Hoàng Trủng là cái bẫy, không cần biết mục tiêu thực sự là ai, nhưng kẻ đứng sau chắc chắn đã tính kế tu sĩ Đạo Minh bảy tông ở trong đó. Kẻ đứng sau bố cục tầng tầng lớp lớp, nếu người của Đạo Minh bảy tông tiến vào Phượng Hoàng Trủng, e rằng sẽ hung hiểm vạn phần. Nhưng hắn nói ra suy đoán này, chẳng lẽ người của thất tông sẽ vì thế mà lùi bước sao?Về công, đây là xuất phát từ việc bảo vệ những đạo hữu của các tông môn khác, còn về tư thì hắn không muốn chân tướng về cái chết giả của Công Nghi Thuần năm xưa bị phơi bày ra trước mắt người đời. Vô luận chân tướng như thế nào, bà cũng không đáng phải chịu một lần thẩm phán nào nữa.Thần Khải lòng dạ thâm trầm, tu vi cao thâm, hơn nữa có cùng mục đích với hắn, hợp tác với ông thăm dò Phượng Hoàng Trủng, là lựa chọn tốt nhất.Nhưng Công Nghi Trưng vốn không có ý định hành động trong đêm nay, đưa ra cái ý tưởng này chính là Yến Tiêu.“Tối nay là thời cơ tốt nhất, chẳng lẽ huynh lại không nhìn ra.” Yến Tiêu nhìn thấy sự do dự trong mắt Công Nghi Trưng, khó hiểu hỏi.Công Nghi Trưng khẽ thở dài, cười khổ: “Nhưng đây là đêm tân hôn của chúng ta …”Yến Tiêu khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn, “Về sau đêm nào cũng phải.”Có lẽ chính câu nói này đã thuyết phục Công Nghi Trưng, khiến hắn đồng ý với sắp xếp của nàng.Thập Anh tuy rằng không rõ sắp đặt của Yến Tiêu, nhưng điều nàng cần làm không phải là hiểu, mà là phục tùng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0