Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 48
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnThần Tiêu Phái là nơi thanh nhã trang trọng chốn thế ngoại, nhưng ngày này lại được treo lên lụa đỏ, giăng đèn kết hoa, khiến tiên cảnh nhân gian này bỗng dưng mang thêm vài phần sinh khí và vui tươi.Khách khứa lần lượt an tọa, vừa đám tiếu vừa chờ đợi đôi tân nhân xuất hiện.“Thần Tiêu Phái có được đệ tử như vậy, không cần lo lắng chuyện hậu bối kế thừa nữa rồi.” không biết là ai cảm thán một câu, lập tức nhận được sự tán đồng của mọi người.Vị trí chưởng giáo thường thì ba trăm năm đổi một lần, bởi tục vụ tông môn rườm rà, chỉ tổ ảnh hưởng đến tu hành, nếu không phải không tìm được người giao phó, thì có mấy vị chưởng giáo lại muốn cố bám lấy quyền vị. Lo nghĩ vài trăm năm, đều chỉ mong mau chóng từ chức vị chưởng giáo, làm một trưởng lão nhàn nhã cao quý, chẳng cần bận tâm đến thế sự.Tạ Chẩm Lưu chính là nghĩ như vậy, có đôi khi ông ngưỡng mộ Minh Tiêu pháp tôn, năm đó chẳng màng lời cầu xin của mọi người mà kiên quyết từ chức vị chưởng giáo, lui về hậu sơn chuyên tâm luyện đan, không dính dáng tới tục vụ, cũng không gặp gỡ người ngoài, ngay cả chuyện đại sự như việc lập khế ước của đệ tử thân truyền, cũng không thấy ông hiện thân.Tạ Chẩm Lưu cũng ao ước có thể sớm tìm được truyền nhân kiếm đạo, quẳng hết trách nhiệm sang một bên, chuyên tâm dưỡng kiếm. Đáng tiếc nhân tài khó cầu, càng đừng nói là đạo cốt trời sinh. Thần Tiêu Phái vốn đã có một Công Nghi Trưng trí tuyệt thiên hạ, hiện giờ tìm được đạo lữ lại là một kiếm đảm trời sinh, thật là khiến người ghen tị đến mau sinh ra tâm ma mà …Đợi Công Nghi Trưng thành tựu Pháp Tướng, đạo lữ bọn họ đồng tâm hiệp lực, chấn hưng uy danh của Thần Tiêu Phái chỉ là chuyện sớm muộn, đợi nhân tài mới của các tông môn khác xuất hiện, thì đã kém xa hai người này rồi.Thật sự là một trời một vực …Vẻ mặt mọi người đều tán dương không ngớt, nhưng trong lòng thì lại đang khóc than.Tạ Chẩm Lưu nhìn về phía Lê Anh đang ngồi một bên, hơi có chút kinh ngạc, vị cựu Vũ Hoàng này từ trước đến nay luôn thờ ơ thế sự, một thái độ bất cần đời ngao du nhân gian, không ngờ rằng sẽ tham dự buổi lễ này, còn vẻ mặt hứng thú bừng bừng nữa.Lê Anh không biết đã nhìn thấy gì trong đám đông, bỗng dưng mắt phượng sáng ngời, vẫy tay về phía xa xa, ngay lập tức có một thiếu nữ áo đỏ như một cơn gió lao đến.“Lê Anh tỷ tỷ!” Thập Anh tươi cười xán lạn mà gọi một tiếng. Tôn chủ nói, Lê Anh là người có thể tin tưởng, cũng có thể thân cận với nàng nhiều hơn. Tôn chủ nói thì chưa từng sai, huống hồ Thập Anh vốn dĩ đã rất có hảo cảm với vị tỷ tỷ áo đỏ này. Báo mèo hỏa văn trời sinh thích lửa ghét nước, Cửu Dương Lê Hỏa lại có sức hấp dẫn tự nhiên đối với nàng, khi đến gần Lê Anh thì cả người nàng đều ấm áp dễ chịu.Lê Anh cười tủm tỉm xoa xoa đầu nàng, lại vỗ vỗ chiếc đệm bên cạnh, nói: “Lại đây, ngồi cạnh ta xem lễ, sẽ thấy rõ hơn.”Tạ Chẩm Lưu liếc nhìn hai cô nương áo đỏ ngồi sát nhau, còn tưởng rằng Thập Anh cũng là hậu bối của Đế Loan nhất tộc.Giờ lành đến ——Chuông vàng ngân vang, tiên âm mờ ảo, hương hoa nồng đượm từ trên trời giáng xuống, những cánh hoa nhẹ nhàng bay lượn, thu hút sự chú ý của mọi người.Giữa biển hoa rực rỡ, vô số cánh hoa như được gió nâng lên, tụ lại giữa không trung thành hình, hóa thành một cỗ kiệu hoa mộng ảo như tiên cảnh, lớp sa mỏng bao phủ bốn phía, một bóng dáng yểu điệu thoáng ẩn thoáng hiện trong kiệu, càng khơi gợi lòng hiếu kỳ và khao khát được chiêm ngưỡng của tất cả mọi người.Một tiếng phượng minh trong trẻo vang vọng chín tầng trời, bốn con thanh điểu dang rộng đôi cánh, kéo kiệu hoa phiêu diêu giữa không trung, kiêu hãnh mà ngẩng cao cổ thon, trong ánh mắt trông đợi của muôn người mà chậm rãi hạ xuống đất.Lớp sa mỏng lay động dù không có gió, trong tiếng nhạc tiên du dương, bóng hình khiến vô số trái tim thổn thức rốt cuộc cũng lộ diện.Là một dung nhan khuynh thế đến mức mơ cũng chẳng dám mơ, hoa quan châu ngọc ở trước dung mạo minh diễm đến lóa mắt kia đều lu mờ ba phần, nàng khẽ nâng hàng mi tinh xảo như vẽ, mắt phượng như được tôi luyện từ ánh vàng rực rỡ, lập lòe ánh sáng khiến người không dám nhìn thẳng. Không giống tân nương thẹn thùng ở phàm tục, nàng nở nụ cười ngẩng cao đầu bước từng bước thong dong mà kiêu hãnh, tựa như thần minh cao quý sinh ra để tuần du nhân gian, vượt qua nghìn năm luân hồi, vạn trượng hồng trần, chỉ để đến gặp ý trung nhân của nàng.Trên mặt đất lụa đỏ trải dài, tựa như một sợi tơ hồng vô tận, nàng và hắn đứng ở hai đầu, chậm rãi tiến về phía nhau, từng bước từng bước rút ngắn khoảng cách giữa nhau.Trong mắt thế nhân, Công Nghi Trưng là tùng trên vách tuyết, cũng là trăng sáng trên sông xuân, minh khiết như ngọc, cao khiết như hạc, chỉ có nàng thấy được tham dục mà hắn che giấu không ai biết, cũng chỉ có hắn thấy được mềm mại sâu kín trong lòng nàng.Yến Tiêu mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Công Nghi Trưng, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như mặc ngọc kia, cảm nhận tình ý nồng cháy mà hắn không chút che giấu, nàng nhẹ nhàng nói: “Công Nghi Trưng, từ nay về sau, huynh chính là người của ta.”Người kia trong mắt ý cười càng thâm trầm hơn, giọng nói ôn nhuận trầm thấp vang lên: “Vâng, Tôn chủ của ta.”Yến Tiêu dùng sức siết chặt tay hắn, cảm nhận hơi ấm và lực đạo trong lòng bàn tay.— Muôn vàn tươi đẹp của thế gian này, nếu chỉ có thể múc một gáo, thì đó chính là vầng trăng sáng trong lòng bàn tay này.Nhìn đôi tân nhân sánh vai đứng cạnh nhau, mỉm cười nhìn nhau, trong lòng mọi người đều chỉ có bốn chữ — duyên trời tác hợp.Tựa như thánh tử và thần nữ kết hợp, giữa hai người có một sợi dây liên kết vô hình nhưng không thể nào cắt đứt.Nhưng ngay lúc này, trên ghế cao, có vài người vẻ mặt lộ ra dị thường.Sắc mặt Lân Chiếu chưởng giáo trắng bệch, liếc mắt nhìn Khổ Sân hành giả, người sau nhíu chặt mày, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Yến Tiêu.Ngay khi đôi tân nhân xoay người tiến về chính điện, Khổ Sân hành giả chợt đứng bật dậy, khẽ quát một tiếng.“Khoan đã ——”Mọi người bị tiếng quát này làm giật mình, từ trong cảnh tượng tươi đẹp bừng tỉnh, kinh ngạc mà nhìn về phía Khổ Sân hành giả như mới tỉnh khỏi giấc mộng.Yến Tiêu khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khổ Sân hành giả.Người sau hành lễ, mới cất cao giọng nói: “Không có ý quấy rầy hỷ sự của Thần Tiêu Phái hôm nay, chỉ là có một chuyện vô cùng trọng đại, hôm nay không thể không nói!”Công Nghi Trưng sắc mặt cũng lạnh xuống, nhưng hắn nhận ra thần sắc khác thường của Lân Chiếu tôn giả, liền nhẫn nại hỏi: “Không biết Khổ Sân hành giả muốn nói đến chuyện gì?”Khổ Sân hành giả nói: “Vài ngày trước, một tu sĩ Nguyên Anh cùng tám Kim Đan của Quảng Lăng Môn vô cớ bỏ mạng, Xu Cơ Lâu nhận được báo án, tu sĩ Đạo Minh phụng mệnh điều tra.”Nghe thấy Khổ Sân hành giả nói những lời này, Yến Tiêu và Công Nghi Trưng liếc nhìn nhau, trong lòng đều trầm xuống.Một Nguyên Anh, tám Kim Đan, bọn họ đều nghĩ đến nhóm hắc y nhân bịt mặt tập kích Yến Tiêu ở Ngọc Kinh, nhưng Quảng Lăng Môn là cái quái gì chứ, Yến Tiêu thậm chí chưa từng nghe đến. Công Nghi Trưng biết rõ hơn một chút, Quảng Lăng Môn là một tông môn có thế lực không nhỏ ở phương bắc, trong môn cũng có một vị Pháp Tướng tọa trấn. Đối với một tông môn như vậy, tu sĩ Nguyên Anh đã là một sự tồn tại vô cùng quý giá, vô cớ chết thảm, tất nhiên là phải truy xét đến cùng.“Đạo Minh điều tra không có kết quả, được Quảng Lăng Môn chấp thuận, giao cho chùa Huyền Thiên chúng ta sử dụng thuật sưu hồn, tái hiện ký ức cuối cùng của người chết, phát hiện hung thủ chính là người đang ngồi đây.”Mọi người bốn mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.Lân Chiếu tôn giả sắc mặt khó coi đứng dậy, mọi người ngồi đây đều là khách khứa, chỉ có ông là chủ nhân chân chính của nơi này, mọi người cũng chỉ có thể chờ ông lên tiếng. Thấy Lân Chiếu tôn giả sắc mặt đen tối, mọi người còn tưởng rằng ông sẽ gây khó dễ cho Khổ Sân hành giả, không ngờ ông nặng nề thở dài một hơi, nói: “Việc này quan hệ trọng đại, Khổ Sân hành giả có lời cứ nói thẳng đi.”Khổ Sân hành giả gật đầu, nói: “Vậy liền cho mời môn chủ Quảng Lăng Môn ra mặt chỉ chứng.” Đọc Full Tại Truyenfull.visionKhổ Sân hành giả vừa dứt lời, liền có một đạo sĩ mặc áo bào xám tro hiện chân thân, hướng mấy vị chưởng giáo đang ngồi hành lễ, sau đó ánh mắt đầy thù hận và phẫn nộ nhìn thẳng vào Yến Tiêu.“Kẻ giết chín tu sĩ của Quảng Lăng Môn chúng ta, chính là người này!” môn chủ Quảng Lăng Môn giơ tay chỉ thẳng vào Yến Tiêu, tức giận quát lớn.Như một tảng đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, sóng lớn nổi lên bốn phía, tiếng xôn xao vang dội khắp đại điện, ánh mắt kinh nghi của mọi người đều đổ dồn vào Yến Tiêu, ánh mắt Yến Tiêu trầm xuống, lạnh lùng nhìn môn chủ Quảng Lăng Môn.Môn chủ Quảng Lăng Môn lấy từ trong tay áo ra một mặt thủy kính: “Trong thủy kính này phong ấn, chính là cảnh tượng khi chết thảm của tu sĩ trong môn chúng ta, hôm nay Thần Tiêu Phái đại hỷ, ta vốn không muốn đem cảnh tượng huyết tinh này phơi bày trước mắt mọi người, nhưng ta lại há có thể ngồi nhìn hung thủ ung dung ngoài vòng luật pháp, che mắt người đời!”Môn chủ Quảng Lăng Môn nói rồi vung tay ném thủy kính lên không trung, dùng phất trần quét nhẹ mặt kính một cái, phong ấn mở ra, từ thủy kính bắn ra một đạo bạch quang, ngay sau đó liền có một hình ảnh tựa hư tựa thực hiện lên giữa không trung, mọi người đang ngồi đều nhìn thấy rõ ràng.Đó là hình ảnh từ góc nhìn của người chết, ở trong một khu rừng rậm, một nữ tử thanh y tay vung xích luyện, khí thế lẫm liệt, mắt phượng lạnh thấu xương lóe lên sát ý tàn nhẫn. Bên cạnh nàng là một thiếu nữ áo đỏ thân hình nhỏ nhắn, quỳ rạp xuống đất hú dài, sau lưng hóa ra Pháp Tướng yêu miêu, thân ảnh nhanh như chớp, trong giây lát đã hạ gục mấy người. Và khung cảnh cuối cùng, chính là sợi xích luyện trong tay nữ tử thanh y đánh úp xuống người chết, xuyên thẳng qua ngực, máu tươi tuôn trào.Tất cả mọi người đều nín thở, bởi vì họ rõ ràng mà nhìn thấy, nữ tử thanh y trong hình ảnh có khuôn mặt minh diễm vô song, không ai khác chính là tân nương mặc hỷ phục đang đứng trước mặt họ.Yến Tiêu cảm nhận được bàn tay của Công Nghi Trưng đang siết chặt tay mình, hắn vừa muốn mở miệng, liền bị Yến Tiêu giơ tay ngăn cản. Yến Tiêu bước lên một bước, nhàn nhạt cười, nhìn môn chủ Quảng Lăng Môn đang giận dữ không thể át: “Chỉ dựa vào đoạn hình ảnh này, liền chỉ chứng là ta đã giết người?”“Thuật sưu hồn vấn linh của chùa Huyền Thiên lẽ nào có thể giả?” môn chủ Quảng Lăng Môn chắp tay hướng về phía Khổ Sân hành giả, “Còn mong Khổ Sân hành giả làm chứng, Quảng Lăng Môn chúng ta cùng nàng trước nay không quen biết, không oán không thù, cớ gì lại vu hãm nàng!”Khổ Sân hành giả vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Ta lấy thanh danh vạn năm của chùa Huyền Thiên làm chứng, sưu hồn vấn linh, tuyệt đối không giả dối.”Yến Tiêu lạnh lùng cười: “Ta từng giao thủ với những người này, nhưng ta không giết người. Ta cũng muốn biết, trước nay không quen biết, không thù không oán, bọn họ vì sao phải tập kích ta?”Môn chủ Quảng Lăng Môn tức giận nói: “Ai biết có phải do cô ra tay trước hay không!”Nhưng mà đáp lại ông lại là Tiêu Hồn Liên đánh thẳng vào ngực! Xích luyện như xà, nhanh như lôi đình, môn chủ Quảng Lăng Môn bất ngờ không kịp đề phòng, hoảng sợ, nhưng chung quy là tu vi Pháp Tướng, không đến nỗi trọng thương, tuy nhiên tu vi của Yến Tiêu hơn xa ông, dù ông không trọng thương, cũng khí huyết cuồn cuộn, hô hấp khó khăn.“Yêu nữ, cô dám hành hung trước mặt mọi người!” môn chủ Quảng Lăng Môn vừa đau vừa hận.Yến Tiêu mặt mang vẻ khinh thường, Công Nghi Trưng lo lắng sự việc nháo loạn, vội vàng ngăn cản Yến Tiêu sắp mở miệng châm chọc, tiến lên một bước nói: “Yến Tiêu cũng không có ác ý, chỉ là muốn khiến chư vị nhận rõ một sự thật. Người bình thường có lẽ sẽ chết vì vết thương xuyên ngực, nhưng người chết là tu vi ở kỳ Nguyên Anh, môn chủ Quảng Lăng Môn hẳn là hiểu rõ tu sĩ nhất, thương thế như vậy đủ để trí mạng sao?”Một đòn vừa rồi đánh vào môn chủ Quảng Lăng Môn, giống hệt với hình ảnh trong thủy kính, môn chủ Quảng Lăng Môn đích thân chịu một kích, tự nhiên có phán đoán — không nguy hiểm đến tính mạng.Công Nghi Trưng thấy đối phương lộ ra vẻ mặt do dự, liền nói thêm: “Việc này Yến Tiêu từng kể với ta, những người này bịt mặt tập kích nàng, nàng xuất phát từ tự vệ bản thân, chỉ có thể đánh trả, nhưng vẫn chưa đả thương đến tính mạng người, chỉ là đánh ngất bọn họ, giao lại cho thuộc hạ trông giữ chờ điều tra ngọn ngành chân tướng. Nhưng không ngờ sau khi nàng rời khỏi, liền có người đã mang những người này đi, còn đả thương người trông giữ.”Công Nghi Trưng vừa dứt lời, liền có một thiếu nữ áo đỏ đột nhiên đứng bật dậy, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Yến Tiêu, giương mặt nói: “Hắn nói đều là sự thật, lúc ấy chính là ta trông giữ bọn họ!”Thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói lanh lảnh, chính là mèo yêu trong hình ảnh vừa rồi. Có người tinh ý nhận ra, trước đó nàng ngồi ngay bên cạnh Lê Anh.Môn chủ Quảng Lăng Môn sửng sốt chớp mắt một cái, mới lạnh lùng nói: “Công Nghi đạo trưởng sợ rằng bị yêu nữ này mê hoặc rồi, mắt thấy là thật, tai nghe là giả, cô ta nói cái gì thì đúng là như vậy sao!”Vi Sinh Minh Đường thấy Thập Anh cũng bị cuốn vào trong, vội từ trong đám người bước ra, cất cao giọng nói: “Ta là thiếu chủ Vi Sinh Minh Đường của Vi Sinh thị ở Ngọc Kinh, ta cũng có thể làm chứng cho bọn họ! Thập Anh mười ngày trước bị người đánh trọng thương, đến nỗi yêu đan vỡ nát, là ta giúp nàng trị thương.”Mọi người nhìn về phía Vi Sinh Minh Đường, đều có chút hoài nghi về thân phận và lai lịch của hắn.Công Nghi Càn đứng dậy nói: “Vi Sinh Minh Đường xác thật là thiếu chủ Vi Sinh gia, hắn nói chắc không có điều giả dối.”Công Nghi, Vi Sinh, là hai đại gia tộc lánh đời ở Ngọc Kinh, tuy rằng đều không phải là gia tộc tu đạo, nhưng cũng là danh môn thế gia truyền thừa nghìn năm, không phải loại gia tộc nhỏ bé có thể sánh được.Nhưng môn chủ Quảng Lăng Môn đang đầy căm phẫn, sao có thể dễ dàng bị thuyết phục, ông cười lạnh nói: ” Thì ra là vậy, Công Nghi gia bị yêu nữ lừa gạt, Vi Sinh gia cũng thông đồng làm xằng sao?”Môn chủ Quảng Lăng Môn xoay người chắp tay hành lễ với Lân Chiếu tôn giả, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Lân Chiếu tôn giả, Thần Tiêu Phái tôn quý vì là một tông trong Đạo Minh bảy tông, thanh danh ngàn năm, được người đời kính ngưỡng, hôm nay chẳng lẽ muốn bao che môn hạ và yêu nữ, mặc cho chín đệ tử vô tội của Quảng Lăng Môn chúng ta chết thảm sao! Nếu ngài không chủ trì, việc này liền báo lên Đạo Tôn, triệu tập hội nghị Đạo Minh, để đạo hữu trong thiên hạ đến phân xử, món nợ máu này rốt cuộc nên do ai trả!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro