Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 49

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnBị môn chủ Quảng Lăng Môn ép bức như vậy, Lân Chiếu tôn giả cau mày, thở dài một tiếng nói: “Việc này còn nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Thần Tiêu Phái ta nhất định sẽ cho môn chủ một lời giải thích, vừa không để người mất chết không nhắm mắt, vừa không để kẻ vô tội chịu nỗi oan không rõ ràng.”Lân Chiếu tôn giả xoay người hướng Công Nghi Trưng và Yến Tiêu, trầm giọng nói: “Yến Tiêu, môn chủ Quảng Lăng có chứng cứ tại đây, tuy vẫn có điểm đáng ngờ, nhưng cô hiềm nghi rất lớn, còn mong cô phối hợp với Đạo Minh để điều tra. Việc lập khế ước hôm nay, tạm thời hủy bỏ.”Công Nghi Trưng nghe vậy sắc mặt thay đổi, cao giọng phản bác: “Chưởng giáo, đây là chuyện giữa ta và Yến Tiêu …”“Công Nghi Trưng!” Lân Chiếu tôn giả lạnh giọng ngắt lời Công Nghi Trưng, vẻ mặt đau xót nói: “Nếu con vẫn là đệ tử của Thần Tiêu Phái, thì đừng làm những điều tranh cãi vô ích nữa!”“Ha ha …” sau lưng Công Nghi Trưng vang lên tiếng cười lạnh của Yến Tiêu, “Lời nói từ một phía, liền muốn giá họa cho ta?”Trong mắt phượng của Yến Tiêu lướt qua một tia sát ý lạnh lẽo, Tiêu Hồn Liên từ trong tay áo vụt ra, lao thẳng về phía môn chủ Quảng Lăng. Môn chủ Quảng Lăng cho rằng nàng sẽ giở lại trò cũ, sớm có chuẩn bị, lại không ngờ sức mạnh của một kích này mạnh hơn lúc trước, thẳng đánh vỡ phòng ngự của ông, khiến hộ thể cương khí của ông vỡ nát. Môn chủ Quảng Lăng phun ra một ngụm máu tươi, chân lảo đảo, Tiêu Hồn Liên quấn lên cổ ông, ông cảm giác linh lực trên người bị phong tỏa hơn phân nửa, mất đi sức chống cự, còn không kịp gọi ra Pháp Tướng, liền giống như một con khỉ bị người ta kéo lê, quỳ rạp xuống mặt đất.Uy áp như có thực chất, khiến ông không thể nhấc đầu lên nổi, phía sau vang lên thanh âm lạnh như băng của Yến Tiêu: “Ta giết người vô số, có gì mà không dám thừa nhận! Nhưng không phải ta giết, thì đừng hòng vu oan cho ta! Hay là hôm nay ta giết môn chủ Quảng Lăng Môn này trước mặt mọi người, thì mới có thể chứng minh chín tên vô dạn kia không phải ta giết chết!”Yến Tiêu ra tay quyết đoán tàn nhẫn, lời nói lạnh lùng vô tình, khiến mọi người sững sờ tại chỗ, rùng mình khiếp sợ, một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn. Đợi khi định thần lại, mới suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói của nàng.— Ta ngay cả môn chủ Quảng Lăng cũng dám giết, nếu chín người đó là ta giết, ta lại có cái gì không dám thừa nhận!Ánh mắt mấy vị sư tỷ nhìn Yến Tiêu đã thay đổi, ở trong tưởng tượng của các nàng, Yến Tiêu hẳn là một người hướng nội e dè, đơn thuần ngây thơ, giờ đây lại như hai người khác nhau.Môn chủ Quảng Lăng bị uy áp của Yến Tiêu chấn trụ, trong lòng kinh hãi sợ hãi, dù rằng trong cảnh Pháp Tướng ông chỉ thuộc hàng cuối, nhưng dẫu sao cũng là cường giả hàng đầu đương thời, lại bị Yến Tiêu đè ép đến mức không hề có sức phản kháng, có thể thấy, tu vi của Yến Tiêu vượt xa ông rất nhiều, muốn lấy tính mạng của ông có thể nói rằng dễ như trở bàn tay.Yến Tiêu nhìn môn chủ Quảng Lăng nhỏ giọt mồ hôi, cười lạnh nói: “Quảng Lăng môn chủ, giờ phút này ngươi hẳn là hiểu rõ, nếu ta muốn giết mấy tên môn nhân của ngươi, thì ngay cả thi thể cũng đừng mong tìm thấy. Công Nghi Trưng nói nhiều như vậy ngươi nghe không hiểu, bây giờ ngươi nghe hiểu rồi chứ!”Đối với những kẻ tầm thường này, nàng không có tính nhẫn nại như Công Nghi Trưng, nhưng nàng có thể dùng thủ đoạn đơn giản và thô bạo nhất để chứng minh trong sạch của mình.Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Công Nghi Trưng, nàng đã quyết tâm phải cho hắn một đoạn hồi ức tốt đẹp, nếu hắn thực sự quan tâm.Nhưng không ngờ bị đám phiền phức này phá hỏng tâm trạng.Khi đó đám tu sĩ bịt mặt đã hôn mê bị người đưa đi, Thập Anh cũng bị đánh thành trọng thương, Yến Tiêu còn tưởng rằng những người đó đã được cứu đi, trăm triệu không ngờ lại trực tiếp bị diệt khẩu, càng không ngờ cuối cùng trở thành chứng cứ giết người để chùa Huyền Thiên buộc tội nàng. Tuy rằng những chứng cứ này có trăm ngàn sơ hở, nhưng kẻ ngu xuẩn thì lại quá nhiều.Thấy Yến Tiêu trấn áp mọi người, Công Nghi Trưng nói: “Mắt thấy chưa chắc đã là thật, càng có thể là cắt câu lấy nghĩa. Đệ tử Quảng Lăng Môn vô cớ gặp nạn, môn chủ trong cơn phẫn nộ khó tránh khỏi mất đi phán đoán, Yến Tiêu, thả môn chủ đi.”Yến Tiêu hừ lạnh một tiếng, thu hồi Tiêu Hồn Liên. Môn chủ Quảng Lăng như được đại xá, vội vàng lùi về phía sau Khổ Sân hành giả, ánh mắt kinh hoàng mà nhìn chằm chằm vào Yến Tiêu.Khổ Sân hành giả cau mày, thở dài nói: “Ta vốn không muốn đưa ra chứng cứ này …”“Khổ Sân hành giả!” Lân Chiếu tôn giả lên tiếng cắt ngang, ánh mắt lộ ra khẩn cầu và sự lo lắng.Nhưng Khổ Sân hành giả ngoảnh mặt làm ngơ, lấy ra một tấm thủy kính khác.“Lân Chiếu tôn giả, việc đã đến nước này, ta không thể tiếp tục bao che cho Thần Tiêu Phái nữa!” Khổ Sân hành giả lạnh lùng nói, “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hình ảnh này, ta còn cho rằng Công Nghi Trưng là bị người ta che giấu. Đường đường là thủ tọa Thần Tiêu Phái, đệ tử thân truyền của Minh Tiêu pháp tôn, thân chịu ân sư, truyền thừa đạo thống, thế nhưng cùng yêu quỷ Âm Khư thông đồng làm làm xằng làm bậy, cùng bọn chúng cấu kết, còn ra thể thống gì nữa!”Khổ Sân hành giả vừa dứt lời, thủy kính trong tay phát ra ánh sáng vàng, đem hình ảnh phong ấn trong đó phóng chiếu trước mặt mọi người.Giữa không trung xuất hiện hai bóng người, nữ tử thanh y chính là Yến Tiêu, còn một người không ai khác chính là Công Nghi Trưng. Mọi người tận mắt nhìn thấy, Công Nghi Trưng dùng thân thể mình đỡ lấy một đòn cho Yến Tiêu, sau đó Yến Tiêu phất tay áo rộng, tay phải duỗi về phía trước, một quyển sách màu xanh lam hiện lên trong lòng bàn tay nàng, trên bìa sách viết ba chữ to cổ xưa, mơ hồ lộ ra số mệnh thê lương, chính là ba chữ này đã kinh sợ mười vạn ác quỷ Âm Khư, một vị Diêm Tôn duy nhất khiến thập điện phải khiếp sợ từ xưa đến nay.—— Sổ Sinh Tử!“Sổ Sinh Tử!” từng tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác, một màn này khiến cho hỗn loạn, dù là người chưa từng nghe qua sát danh của Diêm Tôn, cũng biết Sổ Sinh Tử là thần khí.Dùng sức người, dù dốc hết khả năng cũng chỉ có thể tạo ra pháp khí, mà thần khí, lại vì trời đất tạo hóa mà sinh ra, có được sức mạnh hủy thiên diệt địa, định đoạt pháp tắc. Từ khi trời đất hình thành, hai thần khí khủng bố nhất chính là Thiên Mệnh Thư và Hỗn Độn Châu, hai người này nắm giữ hỗn độn lực thuần túy nhất, có thể viết thiên mệnh, nghịch chuyển thời không, định nghĩa tất cả, hủy diệt tất thảy. Còn Sổ Sinh Tử này nghe nói cũng có sức mạnh tương đương với thần khí, người có được thần khí này, tương đương với việc nắm giữ sống chết của người trong thiên hạ.Đây đã không còn là sức mạnh của con người nữa, mà là sức mạnh của thần.Thần muốn ai chết, kẻ đó tuyệt đối không thể sống.“Thì ra Diêm Tôn chưa chết …” chưởng giáo thất tông và sứ giả đều mặt lộ vẻ dị sắc, đối mặt với Diêm Tôn nắm giữ Sổ Sinh Tử, trong lòng họ đều sinh ra cảnh giác đề phòng.Nhưng đề phòng cũng không có ý nghĩa gì, những người thân cư địa vị cao này so với những người khác càng hiểu rõ pháp tắc Sổ Sinh Tử, trong đó có một quy tắc chí mạng “Liếc mắt một cái định sinh tử”. Nằm trong tầm mắt, nàng chính là chúa tể duy nhất, nắm giữ tính mạng của mọi người.Gặp phải người như vậy, chỉ có thể trốn đủ nhanh thì ngươi mới có cơ hội sống sót.Nhưng sứ giả của bảy tông, sao có thể bỏ chạy mà không chiến, dù đối phương là Diêm Tôn, hơn nữa Diêm Tôn mặt lộ vẻ sát khí và tàn nhẫn, thì bọn họ cũng phải đứng mà chết.Giờ này khắc này, chín đệ tử của Quảng Lăng Môn kia đã chết như thế nào, chết ở trong tay ai, dường như đã không còn quan trọng nữa.Chứng thực thân phận của Yến Tiêu, người có phải nàng giết hay không, nàng cũng không thể nào đứng ngoài cuộc, nói một câu trong sạch.Lân Chiếu tôn giả sớm đã biết được chân tướng từ miệng Khổ Sân hành giả, ông khẩn cầu Khổ Sân hành giả giấu giếm chuyện này, chỉ đứng ra trước mặt mọi người vạch trần chuyện này, đồng nghĩa với việc đẩy Diêm Tôn vào thế đối lập với Đạo Minh, không chết không thôi, việc này hoàn toàn không có lợi cho Đạo Minh. Còn trong thâm tâm, ông không muốn để tội danh Công Nghi Trưng cấu kết với Diêm Tôn phơi bày ánh sáng trước mặt mọi người, đây là đệ tử ưu tú nhất trong ba trăm năm qua của Đạo Minh, là niệm hy vọng của Thần Tiêu Phái, nếu vạch trần trước mặt mọi người, thì đồng nghĩa với việc hủy hoại đạo tâm và tương lai của hắn.Khổ Sân hành giả do dự mãi, mới miễn cưỡng đồng ý thỉnh cầu của Lân Chiếu tôn giả, điều kiện duy nhất, chính là khi môn chủ Quảng Lăng Môn chỉ chứng Yến Tiêu giết người, nàng phải thúc thủ chịu trói, tiếp nhận thẩm phán. Nếu nàng phản kháng, nếu giết người, thì chỉ đành vạch trần trước mặt mọi người, lệnh thất tông liên thủ trấn áp nàng.Lân Chiếu tôn giả vẫn còn có do dự, Khổ Sân hành giả lại nói — chẳng lẽ ngươi bằng lòng để thủ tọa đệ tử cùng Diêm Tôn kết làm đạo lữ sao?Lúc này, Lân Chiếu tôn giả vô cùng đau đớn mà nhìn Công Nghi Trưng chắn trước người Yến Tiêu, ông không hiểu, Công Nghi Trưng biết rõ thân phận của đối phương, mà sao đến tận bây giờ vẫn còn chấp mê bất ngộ được?Yến Tiêu liếc nhìn một vòng, những người ban đầu còn nhiệt tình và thân thiện nay đã hoàn toàn biến mất, thậm chí kinh nghi cũng đã không còn, chỉ còn lại thù địch và sợ hãi.— Cảm giác thật quen thuộc …— Giống như trở về Âm Khư …Kẻ địch bao vây tứ phía, Yến Tiêu lại trầm thấp bật cười thành tiếng, linh lực kích động, vạt áo đỏ tươi tung bay trong gió, nàng bỗng nhiên ngửa đầu nhìn lên trời cười lớn, cuồng ngạo không kiêng nể, khoảnh khắc đó vị Quỷ vương Vô Gian khiến mười vạn ác quỷ nghe danh sợ vỡ mật, Diêm Tôn thập điện lại một lần nữa trở về, thanh y giáp sắt, khuynh thế vô song.“Bổn tọa chính là Diêm Tôn, thì đã sao.” mắt phượng lạnh lùng lướt qua đám đông, kiêu căng mà bễ nghễ đứng trên vạn vật, khinh miệt chúng sinh, “Các ngươi muốn sống, hay muốn chết!”Những kẻ bị ánh mắt nàng quét qua lập tức lạnh sống lưng, không ai dám nhìn thẳng, sợ bị ghi vào Sổ Sinh Tử của nàng.Khổ Sân hành giả chắp tay trước ngực, nắm một viên đàn châu, một luồng ánh sáng vàng bao phủ lấy thân ông, sắc mặt ông trang trọng uy nghiêm, khiến lòng người trở nên bình ổn, không bị khí thế của Yến Tiêu kinh sợ tim và mật.“Diêm Tôn, ngươi giết người vô số, tại sao không biết ăn năn hối cải, thừa nhận tội lỗi, thành tâm sám hối!” giọng của Khổ Sân hành giả như thiên lôi giáng xuống, mang theo ý chỉ của trời cao, từng lời thốt ra như thể luật pháp, lay động ý chí và tâm thần của người.Giờ khắc này, kẻ tu vi thấp đều bị ảnh hưởng, sinh ra cộng minh, đối với Yến Tiêu lòng sinh xét xử.Tu vi của Yến Tiêu trên Khổ Sân, không dao động chút nào, nàng nhàn nhạt cười nói: “Bổn tọa giết người vô số, thì có gì sai? Ngươi chưa từng giết người sao, Pháp Tướng thất tông đang ngồi đây, có ai không phải tay đầy máu tươi đúc nên một thân công đức? Các ngươi giết người thì gọi là trừng ác tru tà, bổn tọa giết người thì chính là nghiệp ngập trời? Ha ha ha ha …” Yến Tiêu cất tiếng cười to, lạnh lùng nói, “Trong tay bổn tọa không có bất kỳ ai chết oan, xét xử bổn tọa, chỉ bằng đám các ngươi cũng xứng!”Chữ “xứng” vừa dứt, một luồng uy áp khủng bố bùng phát, mọi người chỉ cảm thấy trong tai vang lên tiếng ong chói tai, kẻ tu vi thấp tức khắc sắc mặt tái nhợt, chống đỡ không nổi quỳ rạp xuống đất, lòng sinh thần phục sợ hãi.Công Nghi Trưng chắn ở trước người Yến Tiêu, nói với cường giả thất tông: “Yến Tiêu tuy là Diêm Tôn, nhưng những kẻ nàng giết trong Âm Khư, đều là những kẻ tội ác tày trời trên bảng tru tà, tru tà có công vô tội. Còn từ khi vào Nhân giới, càng chưa bao giờ giết một ai, nỗi đau của Quảng Lăng Môn là người khác dụng tâm kín đáo giá họa, còn mong chư vị minh giám.”Yến Tiêu lạnh lùng nói: “Bọn họ muốn bắt cả huynh, vậy mà huynh còn tốt bụng, muốn cứu bọn họ.”Công Nghi Trưng xoay người, nhìn chăm chú Yến Tiêu, nhẹ giọng nói: “Giết bọn họ, thì nàng thật sự không còn đường quay đầu nữa.”Yến Tiêu này, cả người đều là băng giá và gai nhọn, hắn thật vất vả mới hâm nóng trái tim lạnh lẽo của nàng, cuối cùng nhìn thấy nụ cười chân thật trên mặt nàng, hắn không nỡ thấy nàng trở lại quá khứ trước đây.Pháp Tướng thất tông đang ngồi đây, đều là trăm năm công đức, nếu giết bọn họ, Yến Tiêu tất chịu phản phệ, dù không chết thì cũng trọng thương, một thân nghiệp quả càng nặng, với nàng có hại vô ích.Yến Tiêu lẳng lặng nhìn sự dịu dàng và lo lắng trong mắt Công Nghi Trưng, trái tim hình như có một luồng ấm áp chảy qua, sát ý cũng biến mất rất nhiều.Nàng dời mắt, nhìn lướt qua mọi người, nói: “Hôm nay là ngày lập khế ước của bổn tọa, không muốn dây dưa với các ngươi, không muốn chết, thì đều lui xuống cho bổn tọa!”Bộ dáng không coi ai ra gì của nàng dọa lui một số người, nhưng cũng chọc giận một số kẻ khác.“Theo pháp lệnh của Đạo Minh, kẻ ra khỏi Âm Khư, đều là tà ác, xử trí như thế nào, nên giao cho Đạo Minh xét xử.” Khổ Sân hành giả trầm giọng nói, “Ngươi có tội hay không, không phải do ai tự quyết định, chúng ta chỉ là dựa theo pháp lệnh hành sự, không thể để ngươi làm càn ở đây! Nếu ngươi không thẹn với lương tâm, vậy thì theo ta đi gặp Đạo Tôn!”Lân Chiếu tôn giả không muốn thấy Công Nghi Trưng càng lún sâu, lạnh lùng nói: “Đạo Tôn chắc chắn sẽ đưa ra một công đạo, Công Nghi Trưng, ta dùng thân phận chưởng giáo, lệnh con không được nhúng tay vào việc này, mau trở về!”Công Nghi Trưng liếc mắt nhìn Lân Chiếu tôn giả, cúi đầu hành lễ, giọng nói kiên định mà dịu dàng: “Chưởng giáo thứ lỗi, hôm nay ta cùng Yến Tiêu kết làm đạo lữ, lấy máu làm chứng, lập khế ước tương tư, đời đời kiếp kiếp, không rời không buông.”“Ngươi!” Lân Chiếu tôn giả tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, ông vốn đã giúp Công Nghi Trưng nghĩ kỹ lời giải thích, có thể biện giải là Diêm Tôn ép buộc hắn, với thanh danh bên ngoài của Công Nghi Trưng, mọi người luôn là bằng lòng tin tưởng hắn, lại cho hắn một cơ hội nữa, nhưng Công Nghi Trưng ở trước mặt mọi người nói ra lời này, đồng nghĩa với việc tự tuyệt đường lui!Yến Tiêu im lặng nhìn bóng lưng Công Nghi Trưng, dáng người cao thẳng, vững vàng trầm ổn, dù giữa dòng xoáy gió lốc, dù nàng đang bị nghìn người chỉ trích, tứ bề thọ địch, hắn từ đầu đến cuối vẫn chắn trước nàng như một tảng đá ngầm kiên cố.Bảo nàng buông tay, làm sao nàng có thể cam lòng …Trong mắt Yến Tiêu dâng lên vài phần ý cười mềm mại, chậm rãi tiến lên, nắm lấy tay Công Nghi Trưng, mười ngón tay đan chặt, nàng ngẩng đầu cười nói: “Được, vậy hôm nay chúng ta cùng đi, để xem ai có thể cản được!” tay phải của Yến Tiêu siết chặt, Tiêu Hồn Kiếm vung lên, mũi kiếm chỉ thẳng trời cao, liệt hỏa trong mắt phượng giống như lửa bốc cháy thiêu đốt lan ra cánh đồng hoang, sáng bừng lộng lẫy, vừa kiêu ngạo vừa phóng khoáng.Mọi người bị khí thế của nàng kinh sợ, nhất thời không dám mở miệng, nhưng khi thấy nàng xoay người muốn rời đi, Khổ Sân hành giả mới bừng tỉnh, cau mày và trừng mắt, trong miệng niệm đọc chú văn, ngay tức khắc xung quanh bừng sáng lên tầng tầng kim quang, ban đầu thì lụa đỏ hỷ mừng quấn quanh cột đá bốc cháy, dưới ánh lửa hiện ra hình dáng phù văn, tạo thành kết giới kiên cố không phá vỡ nổi.“Kim cang phục ma trận!” Công Nghi Trưng liếc mắt một cái đã nhận ra bản chất của pháp trận, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lân Chiếu tôn giả, không dám tin vào mắt mình.Yến Tiêu cười lạnh nói: “Thì ra sớm đã có mai phục rồi, Thần Tiêu Phái danh chấn thiên hạ nhờ pháp trận, vậy mà lại để chùa Huyền Thiên tùy ý bày trận trong đạo trường của mình.” Yến Tiêu mỉa mai nhìn Lân Chiếu tôn giả, “Xem ra danh tiếng này cũng chỉ là hư danh mà thôi.”Lân Chiếu tôn giả sắc mặt tối sầm, không dám đối mặt với ánh mắt kinh nghi khó hiểu của đệ tử trong môn hạ.Khổ Sân hành giả nói có đạo lý, Công Nghi Trưng tinh thông pháp trận, là đệ tử thân truyền duy nhất của Minh Tiêu pháp tôn, đặc biệt là tất cả các pháp trận của Thần Tiêu Phái, không có pháp trận nào có thể vây giữ hắn, mà kim cang phục ma trận của chùa Huyền Thiên, trường phái khác với Thần Tiêu Phái, lấy chính khí áp chế tà ma, dùng lực lượng phá thuật pháp, cho dù Công Nghi Trưng có thể tìm được mắt trận, nhưng với tu vi nửa bước Pháp Tướng của hắn thì không thể đột phá gông cùm xiềng xích của phục ma trận.Ở trong mắt Lân Chiếu tôn giả, Công Nghi Trưng là đệ tử thông tuệ, lý trí nhất, ôn lương đoan chính, lòng mang đại nghĩa, chẳng qua là bị Diêm Tôn mê hoặc ép buộc, làm sao có thể giúp ông phá trận. Ông bằng mọi giá không muốn, nhưng Khổ Sân hành giả trong tay có chứng cứ, ông lo lắng rằng chuyện bị phơi bày trước mặt mọi người sẽ gây nguy hiểm cho danh dự của Thần Tiêu Phái, vì vậy tạm thời nhượng bộ, cho phép đối phương bày kim cang phục ma trận trong đạo trường, trong lòng lại ôm may mắn, cứ cảm thấy mọi chuyện không đến mức đi đến nước này.Nhưng lại vẫn cứ đối diện với cục diện xấu nhất …Thấy Công Nghi Trưng muốn rời đi, trên bục cao bỗng có một thiếu niên mặc y phục sặc sỡ bay xuống, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, ánh mắt lại mang theo vẻ già dặn, hắn chỉ vào Công Nghi Trưng nói: “Dẫn Phượng Tiêu còn ở trong tay hắn, giao ra đây trước!”Yêu tu Lan Thái La của Linh Sư Đảo vốn là mộ con vẹt không ai bì nổi, tuổi đã cao, tu vi rất cao, tính cách đương nhiên cũng không tốt. Mục tiêu lớn nhất của hắn trong chuyến đi này chính là Dẫn Phượng Tiêu, vô luận có tìm thấy Dẫn Phượng Tiêu hay không, hắn đều cần thiết mang vật này trở về Linh Sư Đảo. Đến nỗi Thần Tiêu Phái ra sao, Diêm Tôn thế nào, hay Đạo Minh phản ứng thế nào, hắn căn bản không quan tâm. Trong mắt hắn chỉ có Dẫn Phượng Tiêu.Lúc này mọi người mới nhớ tới trên người Công Nghi Trưng còn liên quan đến chuyện Phượng Hoàng Trủng.Lưng Lan Thái La mọc ra hai cánh vô hình, lao xuống Công Nghi Trưng như một con ưng, móng vuốt sắc bén chộp tới, định bắt lấy Công Nghi Trưng.Yến Tiêu hừ lạnh một tiếng, một luồng kiếm quang đỏ rực tựa cầu vồng bổ xuống đầu Lan Thái La. Lan Thái La đã có hơn một ngàn năm đạo hạnh, há lại có thể so sánh với môn chủ Quảng Lăng. Hắn trừng đôi mắt, yêu khí bùng phát tận trời, tay phải hóa thành cánh chim, như tinh cương huyền thiết, vậy mà lại chặn đứng được một kiếm Tiêu Hồn của Yến Tiêu.Một tiếng ong chấn động vang lên, khiến mắt mọi người tối sầm lại. Đọc Full Tại Truyenfull.visionTuy nhiên luồng sáng đỏ vẫn chưa bị cánh chim đánh tan tác, ngược lại hóa thành một sợi xích mềm quấn chặt lấy cánh phải của hắn, đột nhiên dùng sức xoắn chặt, gần ngư cắt rời cánh thành hai đoạn.Lan Thái La phát ra một tiếng hét đau đớn, đôi mắt đỏ rực, lông vũ trên cánh phải rụng lả tả, nhưng ngay sau đó hàng chục chiếc lông vũ hóa thành những mũi tên lửa lao thẳng về phía hai người.Chiếc quạt Xuân Thu vung ra, cuồng phong cuộn trào, thổi tan những mũi tên lửa tựa sao băng kia.Khổ Sân hành giả lạnh lùng nói: “Công Nghi Trưng vậy mà dám ra tay với tiên sứ của Linh Sư Đảo, Lân Chiếu tôn giả chẳng lẽ còn muốn bao che cho hắn sao!” Khổ Sân hành giả lại nhìn về phía những người khác đang ngồi, “Đạo Minh bảy tông, chẳng lẽ chỉ có chùa Huyền Thiên chúng ta có đạo nghĩa để bảo vệ?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0