Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 56

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnMắt phượng Yến Tiêu lóe lên, nghiêng người chắn trước Mạnh Bà, dường như đã sớm có phòng bị, Ách Nan Thư chợt hiện ra, mấy luồng kiếm khí chém thẳng vào bìa sách màu xanh lam, bìa sách xanh lam hình như có gợn sóng nhẹ nhàng dao động, nuốt chửng toàn bộ kiếm khí.Tạ Tầm cả kinh, không ngờ Ách Nan Thư bộc phát toàn bộ lực lượng lại có uy lực đến vậy.Mạnh Bà nhìn Tạ Tầm, cười lạnh: “Tạ Tầm, đến tận bây giờ ngươi vẫn muốn giết ta diệt khẩu, đáng tiếc, đã muộn rồi. Ngươi giấu đầu hở đuôi nhiều năm như vậy, nghĩ rằng có thể lừa được người trong thiên hạ, nhưng lại không lừa nổi đạo lữ đã cùng ngươi lập khế ước. Vô luận ngươi thay đổi dung mạo hay che giấu khí tức, ta vẫn có thể nhận ra ngươi. Sao nào, chẳng lẽ đến hôm nay rồi, ngươi vẫn không dám lộ mặt thật sao?”Công Nghi Trưng quay đầu nhìn về phía Mạnh Bà, ánh mắt trầm xuống: “Bà là … thủ tọa Tự Tại Thiên của Tiệt Thiên Giáo.”Hắn nhớ đến bức họa Thần Khải từng cho xem, mỹ nhân trong tranh phong hoa tuyệt đại, khiến người gặp một lần là khó quên, cùng người trước mắt khác nhau như trời với đất.Mạnh Bà nghe thấy ba chữ Tiệt Thiên Giáo, trong mắt như có xúc động, than nhẹ một tiếng, bà khép mắt lại, một cơn gió thổi qua, đầu bạc chậm rãi nhuộm đen nhánh, nếp nhăn trên mặt như bị gió cuốn đi, ánh mắt lưu động tỏa sáng rực rỡ, năm tháng trôi qua như nước chảy ngược, mặt mày lần nữa chiếu rọi dung nhan khuynh thế.Mọi người sững sờ nhìn nữ tử đứng bên cạnh Yến Tiêu, nàng khoác một bộ vải thô giản dị, nhưng khó giấu quốc sắc thiên tư, tóc đen như suối chảy, đôi mắt đen láy như mực, phảng phất như thần nữ dưới ngòi bút thi nhân, sự tưởng tượng hết sức lãng mạn, người họa sĩ cũng khó có thể phác họa một phần vạn phong hoa ấy.Yến Tiêu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chân dung của sư phụ, ngày đó khi nhìn thấy bức họa của Nguy Tình trong tay Thần Khải, nàng đã từng nghĩ, thân phận thật sự của sư phụ, phải chăng là thủ tọa Tiệt Thiên Giáo, mãi đến giờ phút này nàng rốt cuộc đã có được câu trả lời.Sư phụ giấu giếm nàng nhiều năm như vậy, chưa từng một lần nói thật với nàng ….Tạ Tầm từ xa nhìn Nguy Tình, dưới hắc bào cuồn cuộn sương đen như đang hiển lộ sự bất an trong lòng hắn.“Nguy Tình …” giọng nói khàn khàn gọi lên tên nàng, hoài niệm và buồn bã, “Nhiều năm không gặp.”Nguy Tình lạnh lùng cười: “Đúng vậy, tất cả là nhờ ngươi, Tạ Tầm. Ngươi đã không giết ta, có phải ngươi rất hối hận không?”Mọi người Đạo Minh đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn đều có chút ngốc.“Thủ tọa Tiệt Thiên Giáo – Nguy Tình, phản đồ của Ủng Tuyết Thành – Tạ Tầm …” trong lòng mọi người lẩm lẩm gọi hai cái tên này, nghe Nguy Tình nói, hai người hình như là đạo lữ kết khế ước, hơn nữa Tạ Tầm từng muốn giết chết Nguy Tình.Khổ Sân hành giả căm tức nhìn Tạ Tầm: “Chín người của Quảng Lăng Môn, có phải chết trong tay ngươi không? Gửi thủy kính cho ta, mượn tay ta châm ngòi phân tranh, có phải cũng là ngươi?”Tạ Tầm liếc nhìn Khổ Sân hành giả một cái: “Ta chỉ là tốt bụng đem chứng cứ giao cho các ngươi, diễn giải thế nào là chuyện của chùa Huyền Thiên, châm ngòi phân tranh, cũng là chuyện của các ngươi, liên quan gì đến ta?”“Cưỡng từ đoạt lý!” Khổ Sân hành giả tức giận nói, “Đạo Minh và ngươi có thù hận gì, Phượng Thiên Linh hai mươi lăm năm trước đánh cắp thất bảo, có phải là ngươi không!”Tạ Tầm cười khinh miệt: “Không phải ta.”Công Nghi Trưng vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của hắn, mỗi lời nói mỗi động tác, người này là cuồng vọng nghịch đạo, trong mắt chứa đầy khinh thường và căm hận đối với người của Đạo Minh, đặc biệt là đối với Tạ Chẩm Lưu, tuy chỉ là giả vờ công kích, nhưng không cam lòng và oán hận trong lời nói lại là thật lòng.“Quả thực không phải hắn trộm.” Công Nghi Trưng nói một câu, “Hai mươi lăm năm trước, hắn còn chưa có năng lực đó.”Hắc bào của Tạ Tầm khẽ động, dường như có chút bất mãn với lời này, nhưng lại không thể phản bác.Công Nghi Trưng nghiêng người quay sang nhìn Nguy Tình: “Người đánh cắp thất bảo năm đó, hẳn là bà. Phượng hoàng đồ đằng …. Truyền thuyết nói rằng phượng và hoàng là một đôi thần điểu. Khi đó thủ tọa Tự Tại Thiên, tu vi ngang hàng với Thần Khải, muốn đánh cắp thất bảo trong Thiên Đô được thủ vệ nghiêm ngặt, tuy rằng không dễ, nhưng cũng không phải không thể làm được. Tiệt Thiên Giáo có rất nhiều chỗ kỳ quái, nhất định có thủ đoạn đặc biệt.”Đôi mắt đẹp của Nguy Tình chăm chú nhìn vào Công Nghi Trưng, lộ ra mỉm cười đầy thâm ý: “Không sai, người đánh cắp thất bảo chính là ta.”“Vì sao?” Từ Âm mở miệng hỏi, “Đạo Minh và Tiệt Thiên Giáo có thù hận gì?”Nguy Tình cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua Khổ Sân hành giả: “Có thù hận gì? Năm đó ta là tổng thủ tọa của Tự Tại, gánh vác trách nhiệm truyền đạo của thân phụ, hành giả chùa Huyền Thiên trăm phương ngàn kế cản trở chúng ta, tự cao vì là chính tông của Đạo Minh, người đông thế mạnh, chèn ép giáo chúng môn hạ ta, càng là liên hợp cùng sáu tông còn lại, bức Tiệt Thiên Giáo chúng ta đến vùng đất khổ hàn ở Tây Châu, không được tiến về phương nam.”Nghe lời chỉ trích của Nguy Tình, trên mặt mọi người lộ ra vẻ xấu hổ, nàng nói không sai, năm đó Tiệt Thiên Giáo bị cản trở truyền đạo, bọn họ tuy không ra tay, nhưng cũng ngầm đứng về phía chùa Huyền Thiên, tranh chấp đạo thống, chùa Huyền Thiên có lịch sử lâu đời, gốc rễ sâu xa, Tiệt Thiên Giáo lập phái ba năm trăm, đương nhiên không thể địch lại.Khổ Sân hành giả tay lần chuỗi đàn châu, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tiệt Thiên Giáo các ngươi giáo lý hẹp hòi, vốn không phải danh môn chính phái, bất kính với thiên đạo, không sợ vận mệnh, chỉ biết vui sướng của bản thân trong khoảnh khắc, sớm muộn gì cũng chuốc lấy đại họa! Đạo Tôn khoan dung, chấp nhận sự tồn tại của các ngươi, chùa Huyền Thiên chúng ta tuân thủ pháp lệnh của Đạo Minh, cũng chưa từng dùng vũ lực trục xuất giáo đồ của Tiệt Thiên Giáo. Tiệt Thiên Giáo các ngươi không thể truyền giáo, là bởi vì giáo lý của các ngươi không được lòng người, chẳng thế trách ai khác!”Giáo lý của Tiệt Thiên Giáo không nuôi dưỡng ra sơn dương ngoan ngoãn, người không có lòng kính sợ, tắc sẽ vô pháp vô thiên. Chùa Huyền Thiên đối với điều này căm ghét đến tận xương tủy, hai loại giáo lý hoàn toàn tương phản dẫn đến hai bên mẫu thân không thể hóa giải, nên từ đầu đã nhiều lần xảy ra xung đột, thậm chí từng có việc đổ máu, đả thương người.“Đạo Minh bảy tông, cũng chỉ như vậy.” Từ Âm khẽ lẩm bẩm, “Thì ra là thế …. Đây là sự bất mãn của Tiệt Thiên Giáo đối với Đạo Minh.”“Tiệt Thiên Giáo bất mãn với Đạo Minh, hà cớ gì phải trộm thất bảo. Thất bảo của Đạo Minh đối với Tiệt Thiên Giáo mà nói, có ý nghĩa gì sao? Giáo chủ Tiệt Thiên Giáo dã tâm lớn, muốn trở thành tông môn thứ tám, trộm thất bảo tuy rằng có thể khiến Đạo Minh mất mặt, thỏa mãn trong chốc lát, nhưng nếu bị Đạo Minh truy xét đến, chẳng phải sẽ đúng như lời chùa Huyền Thiên nói, Tiệt Thiên Giáo là tà giáo, cần bị xóa tên khỏi Đạo Minh, giới tu đạo ai cũng có thể giết chết. Đánh cắp thất bảo có danh có chủ, Tiệt Thiên Giáo dám lấy ra sử dụng sao?” ánh mắt Công Nghi Trưng chăm chú nhìn Tạ Tầm, “Loại chuyện có trăm hại mà không một lợi như thế, vì sao lại làm? Có lẽ là trong cơn tức giận, bị người khác xúi giục mà thôi. Kẻ thực sự muốn thất bảo, chính là người khác.”Tạ Chẩm Lưu chĩa kiếm vào Tạ Tầm, lạnh giọng nói: “Là ngươi muốn có kiếm hồn.”“Ha ha ha ha …” Nguy Tình cười lạnh thành tiếng, lại hàm chứa ba phần vui sướng và oán hận, “Năm đó ta quả thực là hồ đồ, vì thù hận mà mê muội, vì tình yêu mà u mê, nên mới bị Tạ Tầm dùng dăm ba câu mê hoặc, mạo hiểm trộm thất bảo của Đạo Minh, suýt chút nữa rước đại họa về cho Tiệt Thiên Giáo. Công Nghi Trưng, ngươi tuy chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng đoán không sai một chút nào, không hổ danh là thiên hạ đệ nhất người thông minh. Phải, hôm nay mời chư vị Đạo Minh đến Âm Khư, một trong những mục đích, chính là làm sáng tỏ chuyện năm đó, đánh cắp thất bảo là ta, nhưng người khởi xướng lại là Tạ Tầm! Còn ta … ta đã bị trục xuất khỏi Tiệt Thiên Giáo, những gì ta làm, không liên quan gì đến Tiệt Thiên Giáo!”Công Nghi Trưng thở dài một tiếng: “Thật sự không liên quan đến Tiệt Thiên Giáo sao? Cái thân phận Phượng Thiên Linh này, đằng sau cất giấu, ít nhất còn có một người nữa, phụ thân bà, giáo chủ tiền nhiệm Tiệt Thiên Giáo, Nguy Hình Thiên.”Nụ cười trên môi Nguy Tình tức khắc cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia thống khổ.“Năm đó sư tôn ta, Minh Tiêu pháp tôn truy tra vụ án mất trộm thất bảo, bị một người ra tay ngăn cản, người giao thủ với kẻ đó qua khoảng không, biết rõ kẻ đó tu vi cực cao, e rằng có thể xếp vào hàng ngũ năm người đứng đầu đương thời. Nếu đánh cắp thất bảo chính là bà và Tạ Tầm, thì kẻ ngăn cản truy xét, ngoài Nguy Hình Thiên còn có thể là ai?”Công Nghi Trưng từng câu từng chữ hùng hổ dọa người, khiến trên mặt Nguy Tình mất hết sắc máu.“Bà là con gái của Nguy Hình Thiên, là thủ tọa của Tự Tại Thiên, Nguy Hình Thiên đương nhiên sẽ yểm hộ cho bà, bao che cho bà. Phụ mẫu yêu thương con cái, tất sẽ đổ hết sai lầm lên kẻ khác xúi giục, dù có phải hay không, ông ta nhất định sẽ trút giận lên Tạ Tầm. Ông ta muốn giết Tạ Tầm, còn bà cùng hắn lập khế ước làm đạo lữ, tự nhiên không đành lòng thấy hắn chết. Thần Khải từng nói, Phượng Thiên Linh đã đánh trọng thương hắn, bắt cóc bà khỏi Tiệt Thiên Giáo, những lời này chắc chắn là giả. Lúc ấy Tạ Tầm không có đủ lực lượng đả thương Thần Khải, người đả thương Thần Khải, là bà!”Người của Tiệt Thiên Giáo, từ đời này sang đời khác, đều hành động theo cảm tính lại bao che người thân, trong mắt Nguy Hình Thiên, con gái mình là bị tiểu nhân dụng tâm kín đạo lợi dụng xúi giục, trong mắt Thần Khải, sư muội mình cũng là bị mê tâm loạn trí. Bọn họ đều đổ hết tội lỗi lên kẻ phượng hoàng đồ đằng màu đen kia, khiến ba chữ “Phượng Thiên Linh” gánh vác mọi tội nghiệt, còn bọn họ liền có thể thanh thanh bạch bạch.Phượng Thiên Linh là ai?Nó chưa bao giờ là một con người, nó là một mặt xấu xa ti tiện trong lòng mọi người, nó bị bóng tối bao trùm, vạn lông vũ như gai sắc, nhưng vẫn muốn dùng ngạo hình cao khiết trong sạch của phượng hoàng thần điểu làm ngụy trang bản thân.“Thì ra là thế …. Kẻ ẩn nấp sau thân phận Phượng Thiên Linh này, lại có nhiều như vậy. Tạ Tầm phản bội Ủng Tuyết Thành, đầu nhập Tiệt Thiên Giáo, xúi giục thủ tọa Tự Tại Thiên Nguy Tình ăn trộm thất bảo, còn giáo chủ Tiệt Thiên Giáo Nguy Hình Thiên vì che giấu sự việc, ngăn cản Minh Tiêu pháp tôn truy xét. Tạ Tầm, Nguy Tình, Nguy Hình Thiên, đều là Phượng Thiên Linh.” Từ Âm là đệ tử thân truyền của Hi Hòa chưởng giáo Tứ Di Môn, tôn nữ của Liễm Nguyệt đạo tôn, địa vị siêu nhiên trong Đạo Minh, nàng ngưng mắt chăm chú nhìn Nguy Tình, “Diêm Tôn là đệ tử của ngươi, là ngươi sai nàng dùng Dẫn Phượng Tiêu thu hút sự chú ý của Đạo Minh, dẫn chúng ta đến tận nơi này, mục đích của ngươi rốt cuộc là gì? Nếu là vì việc ăn trộm thất bảo, chỉ cần không dùng thất bảo làm việc ác, thực ra Đạo Minh cũng sẽ không truy xét quá sâu. Bảo vật chung quy là vật chết, chỉ xem nằm trong tay ai có thể phát huy ánh sáng và sức mạnh nhiều nhất. Nhưng mà …”Khổ Sân hành giả cau mày, không đồng tình với lời của Từ Âm, nhưng đối với thân phận Từ Âm có điều e ngại, cũng không muốn mở miệng phản bác, chỉ đành thuận theo mà nói: “Chuyện Tiệt Thiên Giáo tạm thời không bàn tới, nhưng Tạ Tầm giết hại tu sĩ của Quảng Lăng Môn thì nhất định phải truy cứu đến cùng, còn có ngươi, dẫn chúng ta vào Phượng Hoàng Trủng, để Diêm Tôn mở hải nhãn ra, khiến chúng ta rơi vào Âm Khư, việc này cũng phải có một lời giải thích hợp lý!”Dù có là thân xác Pháp Tướng, cũng không thể chịu nổi lệ khí ăn mòn quá lâu trong Âm Khư. Trong lúc nói chuyện, mọi người vẫn phải phân một nửa tâm thần để chống lại lệ khí, lệ khí của Âm Khư này chỉ phá lệ khai ân với quỷ nô sinh ra ở Âm Khư, dù là Nguy Tình, cũng sớm đã vì lệ khí mà mình đầy thương tích, mọi người ở đây, chỉ có Yến Tiêu không bị ảnh hưởng chút nào. Yến Tiêu không muốn Công Nghi Trưng dính líu vào chuyện này, cũng không muốn để hắn bước chân vào Âm Khư một lần nữa.“Ta dùng Phượng Hoàng Trủng làm mồi nhử, mục đích là muốn dẫn Tạ Tầm đến đây, báo mối thù năm xưa hắn giết ta, cũng muốn ở trước mặt Đạo Minh bảy tông vạch trần gương mặt thật của Tạ Tầm ngươi!” Nguy Tình ánh mặt oán độc nhìn chằm chằm vào Tạ Tầm, đôi mắt như trăng sáng động lòng người kia bao phủ một tầng u ám, nhưng vẫn có một tia tình yêu dây dưa không dứt, giằng xé và đau đớn. “Năm đó là ngươi dùng lời đường mật lừa ta, cùng ta kết khế ước làm đạo lữ, dụ dỗ ta ăn trộm thất bảo, đưa kiếm hồn cho ngươi. Sau đó phụ thân muốn giết ngươi, cũng là ta liều mạng cứu ngươi thoát khỏi Tiệt Thiên Giáo, thế nhưng ngươi …. ha ha ha ha … Ngươi quay lưng liền đổi tên đổi họ, thay hình đổi dạng, cưới người khác làm thê tử!”Công Nghi Trưng hô hấp cứng lại, một ý nghĩ đáng sợ lướt qua đầu hắn, khiến hắn vô thức siết chặt đôi tay, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, nhưng dường như hắn chẳng cảm thấy đau đớn chút nào.Thật ra …Hắn không phải chưa từng nghi ngờ, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào, cũng chẳng có bất cứ lý do gì …Cái suy đoán khủng bố đó từng thoáng lướt qua tâm trí hắn rồi biến mất, nhanh đến mức hắn không kịp nắm bắt, cũng khiến hắn không dám đối diện.“Tạ Tầm, còn nhớ năm đó ngươi và ta mới gặp nhau, ngươi nói với ta, ngươi xuất thân thấp hèn, chỉ mong một ngày có thể chứng kiếm đạo, nổi danh thiên hạ. Sao thế, ngươi quên mất lời năm đó ngươi từng nói rồi sao? Ngươi thay tên đổi họ, vào danh môn ở rể, ngươi vứt bỏ tên họ của mình, không dám dùng gương mặt thật, Tạ Chẩm Lưu nói không sai, ngươi không có kiếm tâm, cũng không có đạo tâm, nếu không có kiếm hồn nhập đạo, ngươi chẳng là gì cả!” Nguy Tình từng chữ đâm thẳng vào tim, trong mắt dâng lên sự khoái trá điên cuồng và tàn nhẫn, nàng biết Tạ Tầm để tâm nhất là gì, và mỗi một câu nói của nàng đều là từng nhát kiếm hung hăng đâm vào trái tim hắn.Công Nghi Trưng cứng đờ ngẩng đầu, nhìn về phía áo đen ẩn trong sương mù.Người đó rất lâu không nói gì, chỉ có hắc bào lặng lẽ sôi trào.“Phụ thân …” Công Nghi Trưng gian nan thốt lên một tiếng.Mãi đến giờ phút này, bóng mờ kia mới chợt chấn động, chậm rãi lộ ra gương mặt thật.Khuôn mặt trước nay anh tuấn nho nhã đã phủ đầy u ám, sự ôn hòa và từ ái đều là ngụy trang, một đôi mắt lạnh lẽo đến cực điểm, sát ý dâng trào nơi tối tăm.Mọi người kinh hãi nhìn gương mặt dưới hắc bào kia, không lâu trước đó, bọn họ đều mới gặp qua, kẻ nổi tiếng là tám mặt linh hoạt, nhân nghĩa cao khiết, gia chủ Công Nghi gia – Công Nghi Càn, lại là phản đồ Tạ Tầm của Ủng Tuyết Thành.“Giết người của Quảng Lăng Môn chính là ngươi …” Khổ Sân hành giả không thể tin nổi, nhíu mày, “Ngươi …. ngươi rõ ràng chỉ là tu sĩ Kim Đan.”Mặc dù giờ phút này tận mắt nhìn thấy, Khổ Sân hành giả vẫn chỉ có thể cảm nhận được khí tức cảnh Kim Đan trên người đối phương, nhưng lúc nãy nhìn thấy kiếm khí của Công Nghi Càn, tu vi ấy tuyệt đối đã đạt đến cảnh Pháp Tướng.Dù là Tạ Chẩm Lưu, xưa nay vẻ mặt bình tĩnh cũng xuất hiện một tia kinh ngạc, ông trên dưới đánh giá Công Nghi Càn, không nhìn ra chút dấu vết nào của Tạ Tầm.“Là Già Thiên trận.” giọng chua xót của Công Nghi Trưng vang lên.“Bảo vật bị trộm của Thần Tiêu Phái!” Khổ Sân hành giả kinh ngạc thốt lên.Công Nghi Trưng nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay giấu trong tay áo khó có thể kìm nén mà run rẩy: “Yêu tộc khi phá cảnh sẽ dẫn thiên lôi giáng xuống, Già Thiên trận này vốn do sư tôn ta nhận sự gửi gắm của Vạn Cức Cung, phí hết tâm huyết chế thành, có thể giúp yêu tu phá cảnh che trời tránh lôi. Pháp trận này ngay cả thiên đạo cũng có thể che giấu được … đương nhiên cũng có thể che giấu hết thảy cảm giác của Nhân tộc.”“Thảo nào hắn có thể một đường ẩn thân đi theo chúng ta, mà chúng ta lại chẳng hề phát hiện chút khí tức nào.” Từ Âm vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào Công Nghi Càn.“Ta không tiếc lấy thân mình làm mồi nhử, ở lại cầm chân Thần Khải, cứu hắn thoát khỏi Tiệt Thiên Giáo, hắn vì trốn khỏi truy sát của Tiệt Thiên Giáo, chạy trốn đến Ngọc Kinh, giết Công Nghi Càn thực sự, cướp đoạt thân phận của hắn, rồi vào Công Nghi gia ở rể, lại dùng Già Thiên trận giấu đi khí tức của mình. Nếu không phải ta cùng hắn từng kết khế nhân duyên, sợ rằng dù có gần trong gang tấc, ta cũng chẳng thể nhận ra hắn.” Nguy Tình cười lạnh liên tục, “Nhưng ta thật sự không ngờ, chỉ mới xa cách chưa đầy một năm, ngươi không những thay hình đổi dạng, mà còn thành thân với kẻ khác, làm rể gia chủ Công Nghi gia? Lúc đó ta mới hiểu ra, thì ra những lời ngon tiếng ngọt, những lời thề non hẹn biển của ngươi, hóa ra đều là giả! Ngươi lợi dụng ta, sau đó lại muốn lợi dụng một nữ nhân khác.”“Là bà bắt mẫu thân của ta?” Công Nghi Trưng nhìn Nguy Tình, sắc mặt tái nhợt hỏi, “Mẫu thân của ta … bà ấy còn sống không?”Nguy Tình chăm chú nhìn Công Nghi Trưng, dùng một chút mới nói: “Công Nghi Thuần đã chết rồi.”“Là bà giết bà ấy?” Công Nghi Trưng ép hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull.vision“Cô ta …. thân thể suy nhược, lúc sinh nở đã chết.” Nguy Tình nói.Tạ Tầm hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải cô nhân lúc ta không ở nhà bắt Công Nghi Thuần đi, khiến nàng kinh hãi sinh non, sao nàng lại khó sinh mà chết được.”Nguy Tình ánh mắt oán hận nhìn về phía Tạ Tầm, cười lạnh nói: “Tạ Tầm, ta thừa nhận, ngay từ đầu ta hận cô ta, ta nghĩ cô ta cướp mất đạo lữ của ta, ta cũng muốn giết cô ta, nhưng ngươi đoán xem ta phát hiện cái gì?”Tạ Tầm hô hấp cứng lại, nhìn thấy trong mắt Nguy Tình dâng lên ý cười châm chọc lại bi ai: “Hóa ra ngươi đã cho cô ta ăn bảo vật của Hoa Thần Cung, Ngưng Sương Hoa. Ngưng Sương Hoa, đó là tiên hoa mà chỉ tu sĩ trên Nguyên Anh mới có thể dùng, loại tiên hoa này sinh ra bất phàm, sẽ hấp thu linh khí trời đất làm của riêng, tu sĩ dùng có thể dưỡng tinh nguyên, tạo kim thân, nhưng cô ta chỉ là một phàm nhân, sao có thể chịu đựng nổi thứ bảo vật này? Đóa hoa này ở trong cơ thể cô ta, sẽ chỉ từ từ hút cạn tinh nguyên của cô ta, khiến cô ta trở thành chất dinh dưỡng cho tiên hoa, cuối cùng mọi tinh hoa đều quy tụ vào thai nhi. Ngày đứa trẻ ra đời, chính là ngày mẫu thân nó chết! Ngươi muốn một đứa trẻ sinh ra đã bất phàm giống như ngươi, ngươi coi thường cô ta chỉ là một thân thể phàm thai, cho nên muốn dùng Ngưng Sương Hoa nghịch thiên cải mệnh, kết quả đúng như ý ngươi, ngươi có được một đứa con thiên sinh đạo cốt, nhưng từ khoảnh khắc ngươi ép cô ta ăn Ngưng Sương Hoa, ngươi đã không định để cô ta sống nữa rồi!”Công Nghi Trưng thất thần nhìn về phía Tạ Tầm: “Bà ta nói … đều là thật … Phụ thân, trong lòng ông thực ra rất rõ ràng, mẫu thân chắc chắn đã chết rồi.”Nguy Tình nói: “Tạ Tầm, ngươi cướp lấy thân phận của Công Nghi Càn, chẳng phải chỉ vì thân phận gia chủ của Công Nghi thế gia sao? Cô ta có thai, ngươi nhân cơ hội tiếp quản sự vụ của Công Nghi gia, đợi cô ta sinh con xong, ngươi liền bỏ mẹ giữ con, thuận lý thành chương trở thành gia chủ Công Nghi gia. Ta còn tưởng ngươi là thay lòng đổi dạ …. Hóa ra trong lòng ngươi, chưa từng có tình, ngươi muốn giết cô ta, thì cũng sẽ muốn giết ta! Đáng hận ta khi ấy ngu muội, cứ tưởng ngươi vô tình với nàng, thì là có tình với ta, ta tin rằng ngươi thành thân với Công Nghi Thuần là bất đắc dĩ, cho đến khi ngươi ra tay giết ta, ta mới hiểu ra …”Mọi người nghe đến đây, ánh mắt nhìn Tạ Tầm đã tràn đầy khinh miệt và căm ghét.“Phi, thật là tiểu nhân đê tiện vô sỉ!” Lan Thái La nghĩ sao nói vậy, lập tức phun một bãi nước bọt xuống đất.Từ Âm cũng lắc đầu thở dài, cau mày: “Kiếm tôn nói không sai, người như ngươi đâu chỉ không có kiếm tâm, quả thực là lòng lang dạ sói.”Hoa Thần Cung từ trước đến nay đồng tình thương xót nữ tử nhất, càng không thể chịu đựng nổi hành vi đê tiện của Tạ Tầm, lợi dụng giẫm đạp tìm cảm của nữ tử hết lần này đến lần khác, thậm chí còn nhẫn tâm giết người diệt khẩu. Mày đẹp của nàng khẽ cau lại, khuôn mặt nhu mỹ cũng hiện vẻ mặt phẫn nộ: “Kiếm tôn, cũng nên thanh lý môn hộ rồi.”Khổ Sân hành giả nắm chặt đàn châu, kìm nén xúc động muốn thay trời hành đạo, chung quy có Phá Nguyệt kiếm tôn ở đây, Tạ Tầm là phản đồ của Ủng Tuyết Thành, lý nên để Tạ Chẩm Lưu tự mình ra tay.Tạ Chẩm Lưu vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Tạ Tầm: “Ngươi còn gì để nói không?”Tạ Tầm trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi cười phá lên: “Ha ha ha ha ha …”Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn cười điên cuồng bừa bãi mà gần như thất thố, không rõ nguyên do, rồi lại đề cao cảnh giác.Tạ Tầm ngừng cười, nhìn như mất kiểm soát, hai mắt màu đỏ tươi vẫn lóe lên ánh sáng lạnh băng mà lý trí: “Ta còn gì để nói sao? Ta nói, các ngươi tin sao? Ta làm sai cái gì? Ta chẳng qua chỉ là khó khăn cầu sinh, khổ sở giãy giụa để sống sót, là các ngươi ép ta đến đường cùng! Ăn trộm thất bảo chính là Nguy Tình, ngăn cản Minh Tiêu pháp tôn chính là Nguy Hình Thiên, bắt cóc Công Nghi Thuần hại nàng mất mạng chính là Nguy Tình, dẫn các ngươi vào Âm Khư cũng là sư đồ bọn họ cùng mưu tính! Nàng ta vì muốn phủi sạch bản thân và Tiệt Thiên Giáo, liền đem tất cả tội danh đổ hết lên đầu ta, những điều các ngươi nghe đều là lời từ một phía của nàng ta, các ngươi tin nàng ta, lại không tin ta sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0