Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 57

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnLời của Tạ Tầm khiến Khổ Sân hành giả và Lan Thái La có một chút do dự, liếc mắt nhìn Nguy Tình một cái. Tạ Tầm có mấy câu nói quả thực không sai, Tạ Tầm không vô tội, Nguy Tình cũng không trong sạch. Mỗi người đều đứng trên lập trường của riêng mình để biện hộ cho bản thân, những chuyện đã làm, đều là do Nguy Tình, nàng đã thừa nhận, nhưng những tội danh chỉ ra về Tạ Tầm, lại chỉ là lời nói một phía của nàng.Nguy Tình giận đến tâm can bốc cháy, loạng choạng một chút, được Yến Tiêu đỡ lấy cánh tay, Nguy Tình lập tức hất tay nàng ra, nàng sửng sốt một chút, có chút thất thần, rồi lại rũ mắt xuống.“Thật là miệng lưỡi trơn tru, đổi trắng thay đen.” Nguy Tình cười lạnh nói, “Bảo sao có thể gạt được người trong thiên hạ!”Công Nghi Trưng hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng hỏi: “Phụ thân …. ta chỉ hỏi ông một câu, có phải ông dùng huyết chú thuật hại sư tôn không?”Tạ Chẩm Lưu nghe thấy huyết chú thuật, lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Công Nghi Trưng, chân mày tuấn tú nhíu chặt: “Huyết chú thuật?”Tạ Tầm trầm mặc không đáp.“Người cấu kết với Tống Thiên Sơn, đưa cho hắn lệnh bài thiết tím của Thần Tiêu Phái, là ông ….” trong lòng Công Nghi Trưng thực ra đã có đáp án, hắn cười chua xót, mất hết sắc máu, “Ban đầu sư tôn cũng không nghi ngờ đến ông, người hẳn là đã điều tra từ các trưởng lão khác trước, lệnh bài của các trưởng lão đều còn, chỉ có duy nhất một tấm trong tay người, hai mươi ba năm trước đã cho ông. Bởi vì ta là đệ tử thân truyền duy nhất của người, người đối với ta dốc hết tâm huyết bồi dưỡng, đưa lệnh bài cho ông, là vì để ông có thể lên núi thăm ta bất cứ lúc nào, tiện bề ra vào. Sư tôn đối với ta quan tâm săn sóc, đối với ông cũng tín nhiệm kính trọng, ông lại vì che giấu hành vi tội lỗi, làm hại người!”Lúc này Công Nghi Trưng đã hiểu rõ ý đồ của Tạ Tầm, ông giả mạo trưởng lão Thần Tiêu Phái, lừa gạt sự tín nhiệm của Tống Thiên Sơn, sai hắn đoạt lấy Dẫn Phượng Tiêu, là bởi vì ông biết rất rõ, Nguy Tình chưa chết, mà ông phải tìm được nàng ta trước mọi người một bước, giết nàng diệt khẩu!Nguy Tình đương nhiên cũng hiểu rõ sát tâm của Tạ Tầm đối với mình, hắn nhất định sẽ tìm đến, còn có Đạo Minh bảy tông, nàng phải vạch trần gương mặt thật của Tạ Tầm trước mặt bảy tông, báo mối thù năm đó!Năm đó nàng bị Tạ Tầm đánh trọng thương, suýt nữa bỏ mạng, sau khi rơi xuống Âm Khư, cảnh giới rớt mạnh, nay nhìn khí tức đã như ngọn nến trước gió, đừng nói đến chuyện rời khỏi Âm Khư bằng biển lửa Thiên Nhãn, ngay cả khi ở lại Âm Khư, dương thọ cũng chẳng còn bao nhiêu.Người của Tiệt Thiên Giáo, có thù thì báo ngay kiếp này, sẽ không cầu kiếp sau. Nếu nàng không thể ra ngoài, vậy thì tìm mọi cách lừa những người này tiến vào Âm Khư!Nàng muốn không phải Tạ Tầm chết là xong hết mọi chuyện, nếu chỉ như vậy, chẳng phải quá dễ dàng và tiện nghi cho hắn hay sao? Nàng chính là muốn xé nát tôn nghiêm hắn để ý nhất ngay trước mặt mọi người, muốn hắn bị giam cầm ở Âm Khư, cùng nàng chịu nghiệt hỏa lệ khí dày vò, ngày đêm không ngừng, vĩnh viễn không có lối thoát!Nhưng mà những điều này chỉ là ân oán giữa hai người, liên lụy đến huyết chú thuật và Huyết Tông, mới là câu hỏi mà mọi người trong Đạo Minh đều chuẩn bị sẵn sàng nhất.Khí thế của Tạ Chẩm Lưu đột nhiên biến đổi, sắc bén mà lạnh thấu xương, vỏ kiếm chĩa thẳng về phía Tạ Tầm.“Tại sao ngươi lại biết cấm thuật của Huyết Tông?”Huyết Tông đã bị diệt từ ba trăm năm trước, những người lớn tuổi ở đây đều trải qua loạn thế do Huyết Tông gây ra, thất quốc mười bốn châu, thương vong vô số, suýt nữa dẫn đến họa diệt thế, giờ đây một lần nữa nghe thấy hai chữ đó, sắc mặt đều trở nên nặng nề và nghiêm túc.Từ Âm đột nhiên siết chặt đôi tay — nàng vốn là Nhân tộc, càng có thiên tư tuyệt thế trời sinh mười khiếu, vốn nên có cuộc đời hết sức thuận buồm xuôi gió, lại thân chịu hãm hại của Huyết Tông, biến thành bộ dáng nửa người nửa rắn!“Ta vốn không muốn như vậy …” Tạ Tầm nhẹ nhàng thở dài, “Nhưng nếu Minh Tiêu pháp tôn tiếp tục điều tra, ta sẽ không thể giấu giếm được nữa, phương pháp tầm thường không giết được hắn, ta chỉ còn cách dùng huyết chú thuật. Dù sao thì các ngươi truy đến cùng, cũng chỉ truy ra Tiệt Thiên Giáo mà thôi.” Tạ Tầm nhìn về phía Nguy Tình đang không rõ nguyên do, cong môi cười nói: “Chùa Huyền Thiên nói không sai, Tiệt Thiên Giáo xác thật là tà giáo, chẳng qua là một đám dư nghiệt của Huyết Tông mà thôi!”“Ngươi nói cái gì!” Nguy Tình vẻ mặt kinh ngạc, không giống giả vờ.“Bí mật giấu ở dưới Lục Hợp Linh Lung Già, ngươi cũng không biết đúng không?” Tạ Tầm cười to, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên tia sáng điên cuồng mà đắc ý, “Ta cũng chỉ tình cờ phát hiện ra mà thôi, bí mật của Huyết Tông đều nằm trong đó, huyết chú thuật, ly hồn thuật, khôi lỗi thuật … Đó thực sự là một kho báu dơ bẩn mà! Tổ sư khai giáo của Tiệt Thiên Giáo các ngươi lại là dư nghiệt Huyết Tông, lo lắng bị Đạo Minh phát hiện, liền đem toàn bộ bí mật của Huyết Tông chôn giấu dưới lòng đất, không dám tùy tiện động đến, lại để một người ngoài như ta phát hiện, đây chẳng lẽ không phải ý trời sao?”Tạ Chẩm Lưu lạnh lùng nói: “Ngươi đã học hết cấm thuật của Huyết Tông … Ta đã hiểu rồi, tu sĩ của Quảng Lăng Môn, là bị ngươi thao túng bằng khôi lỗi* thuật, nên mới tập kích Diêm Tôn. Người bị điều khiển bằng khôi lỗi thuật ban đầu vẫn còn sống, nhưng một khi đứt liên hệ, thì sẽ tắt thở mà chết.”*Khôi lỗi thuật nói nôm na là thuật con rối, điều khiển con rối từ 1 khoảng cách nhất định, khiến cho vật ấy di chuyển như thể nó đang sống)Việc đã đến nước này, đã không còn là ân oán cá nhân nữa, mà là sự hưng vong của thiên hạ!“Tạ Tầm, ngươi dám lây dính cấm thuật Huyết Tông, còn làm hại Minh Tiêu pháp tôn, thiên lý khó dung!” Khổ Sân hành giả trợn trừng mắt giận dữ, đàn châu trong tay sáng lên kim quang, hận không thể lập tức tru sát Tạ Tầm ngay tại chỗ.Tạ Tầm cười nhạo một tiếng: “Ta dám tự mình đến đây, nói ra những việc này, chẳng lẽ ta lại không có chuẩn bị gì sao?”Đồng tử Từ Âm co rút lại, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt: “Hắn muốn giết tất cả chúng ta!”Ánh lửa Luyện Ngục Hải phản chiếu vào đôi mắt Tạ Tầm thành một mảnh đỏ ngầu như nhuốm máu, khóe môi hắn ngậm ý cười lạnh băng: “Không, các ngươi chết ở Phượng Hoàng Trủng, chết trong tay Nguy Tình và Diêm Tôn, hung thủ là dư nghiệt của Huyết Tông, liên quan gì đến ta? Tất cả hành vi tội lỗi, đều là Phượng Thiên Linh – Tiệt Thiên Giáo phạm phải, gia chủ Công Nghi đại nhân đại nghĩa, dư nghiệt Huyết Tông đại gian đại ác, các ngươi nói xem người đời sẽ tin ai?”Tạ Tầm vừa nói, vừa chậm rãi nâng tay phải đeo găng tay lụa đen lên, một luồn khí hắc sát cuồn cuộn trong lòng bàn tay, thấp thoáng lóe lên ánh máu, cùng lúc đó, trên người tất cả mọi người đều hiện lên khí đen tương tự — ngoại trừ Công Nghi Trưng.“Trong Tích Thủy Châu, hắn đã hạ huyết chú lên chúng ta!” Khổ Sân hành giả bừng tỉnh, nhưng còn chưa dứt lời đã kêu lên một tiếng, luồng khí đen ấy hoàn toàn chui vào cơ thể, trào dâng ở chỗ thần khiếu giữa mi tâm, linh lực trong người chợt trở nên ách tắc, hỗn loạn.Trước đó khi ở hải nhãn, mọi người đã bị linh bạo xâm thể, phong bế thần khiếu. Mà Âm Khư lại tràn ngập lệ khí, mọi người buộc phải phân tán một nửa tâm thần để chống lại, tất cả những điều này đã tạo cơ hội cho Tạ Tầm ra tay.Huyết chú nhập thể, oán khí quấn thân, linh khí trong kinh mạch dường như bị đình trệ. Năm xưa, Huyết Tôn chính là mưu toan hấp thu loại lực lượng của oán độc này để thành thần, suýt nữa hắn đã thành công, loại lực lượng này khó lòng phòng bị, dù có là Pháp Tướng cũng sẽ trúng chiêu.Yến Tiêu tuy không bị lệ khí ảnh hưởng, nhưng vẫn không tránh khỏi huyết chú của Tạ Tầm.Chỉ có Công Nghi Trưng, bởi vì đó là huyết mạch của mình, nên Tạ Tầm đã bỏ qua hắn, còn Nguy Tình ở trong mắt hắn, đã là ngọn đèn cạn dầu không chịu nổi một đòn, không cần phải lãng phí sức lực trên người nàng.“Yến Tiêu, tuy rằng ngươi có nghiệp lực hộ thân, nhưng chung quy cũng chỉ là thân xác phàm trần, không chịu nổi huyết chú ăn mòn đâu.” Tạ Tầm đắc ý nhìn xuống Yến Tiêu, trong mắt lướt qua một tia tham lam, “Giao Ách Nan Thư cho ta, ta có thể tha mạng cho ngươi.”Hắn tận mắt nhìn thấy uy lực của Ách Nan Thư, sức mạnh như vậy đủ để sánh ngang thần minh, nếu có được Ách Nan Thư, thì hắn không cần thay tên đổi họ, trốn tránh truy sát, đừng nói là Tiệt Thiên Giáo, ngay cả khi giáp mắt với Đạo Tôn, hắn cũng có thể đường hoàng giao chiến.Yến Tiêu cười khinh thường: “Ta dám đưa, ngươi cũng không chịu nổi.”Cả đời Tạ Tầm hận nhất chính là sự khinh miệt và khinh thường của người khác, thấy Yến Tiêu vẫn cao ngạo như vậy, trên mặt hắn hiện ra vẻ dữ tợn tàn nhẫn: “Vậy sao, thử xem thế nào!”Lời vừa dứt, mấy luồng kiếm khí bổ xuống Yến Tiêu, Yến Tiêu muốn vận khí ngăn cản, nhưng linh lực đình trệ, nàng vừa nâng cánh tay lên liền đã vô lực buông xuống, nửa quỳ trên mặt đất.Một bóng người cao dài chắn trước người nàng, phủ xuống một mảng bóng râm. Quạt Xuân Thu đột nhiên mở rộng, kim quang lóe lên, kiếm khí tức khắc cứng đờ trên mặt quạt, còn quạt Xuân Thu “soạt” một tiếng, lần nữa khép lại, đem ba luồng kiếm khí thu vào trong quạt xếp.Trong quạt có xuân thu, trong quạt cũng có càn khôn.Công Nghi Trưng đã từng chịu thiệt dưới tay Tạ Tầm, sao có thể không phòng bị, hắn đã sớm chuẩn bị đối sách chu toàn đối phó với kiếm hồn, tay thon dài mạnh mẽ siết chặt quạt Xuân Thu, xương quạt khẽ rung lên, không bao lâu đã hóa giải kiếm khí trong pháp trận.“Trưng Nhi!” Tạ Tầm sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát, “Con qua đây!”“Phụ thân, dừng tay đi.” Công Nghi Trưng lặng lẽ nhìn thẳng vào Tạ Tầm, trong mắt đã không còn sự cung kính như trước, cũng đã không còn nỗi đau khổ và giằng xé như trước, chỉ còn lại sự thất vọng hoàn toàn. Hắn buông lỏng tay đang cầm quạt, Yến Tiêu ngước mắt nhìn lên, thấy lòng bàn tay hắn vương một vệt đỏ tươi — đó là vết thương do đầu ngón tay bị cứa rách.“Dừng tay?” Tạ Tầm như nghe được một câu chuyện nực cười: “Ta dừng tay tha cho bọn chúng, liệu bọn chúng có tha cho ta không! Ngươi là con trai của ta, chẳng lẽ còn chưa rõ vì sao ta làm như vậy sao! Ta đều là vì ngươi đấy!”“Không, đó chỉ là vì dục vọng và sự không cam lòng của ông.” Công Nghi Trưng không chút lưu tình vạch trần lời dối trá của ông, “Tạ Tầm của Ủng Tuyết Thành, chỉ là con trai của một tạp dịch, hắn sinh ra đã thấy thân phận mình thấp hèn, chịu ánh mắt lạnh lùng của người khác, một lòng muốn nổi danh, được chứng đại đạo, xưng tôn tứ hải. Hắn trời sinh có kiếm đảm, cũng tự cho mình siêu phàm, nhưng lại bị Phá Nguyệt kiếm tôn phán định, kiếm tâm tạp loạn, không có duyên với kiếm đạo. Hắn không cảm thấy bản thân sai, hắn cảm thấy sai chính là thế đạo này, là Phá Nguyệt kiếm tôn, thậm chí là toàn bộ Đạo Minh! Hắn muốn chứng minh bản thân đúng, muốn đứng trên chúng sinh, nên mới kết bè cùng Tiệt Thiên Giáo, ở rể Công Nghi gia, ăn trộm thất bảo của Đạo Minh, lén học cấm thuật của Huyết Tông, bội tình bạc nghĩa, giết người giá họa … Hắn muốn tìm lại tôn nghiêm của mình, được người đời tôn sùng, nhưng lại tự mình từng chút xé nát tôn nghiêm gần như chẳng còn. Hắn muốn nổi danh, đến cuối cùng ngay cả tên họ và dung mạo cũng không còn thuộc về mình!”“Ngươi câm miệng —” Tạ Tầm bị những lời của Công Nghi Trưng chọc giận đến cuồng nộ, vung một chưởng ra, đánh trúng ngực Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng không tránh không né, cứ thế nhận lấy một chưởng này, ngã về phía sau, Yến Tiêu duỗi tay tiếp được.“Huynh điên rồi sao!” Yến Tiêu nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, “Tại sao huynh không tránh!”“Bởi vì nàng đang ở phía sau ta, nếu ta tránh đi, người bị thương chính là nàng.” Công Nghi Trưng cười gượng một cái, một vệt máu đỏ tươi tràn ra nơi khóe môi. Yến Tiêu hô hấp cứng lại, nâng tay nhẹ nhàng lau vết máu trên môi hắn.Công Nghi Trưng ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Tạ Tầm, tiếp tục nói: “Cũng bởi vì, ông ấy chung quy là phụ thân ta. Ông ấy có lỗi với người trong thiên hạ, nhưng lại không có lỗi với ta, một chưởng này, là ta đáng phải nhận.”Tạ Tầm thấy Công Nghi Trưng chịu một chưởng, liền sững sờ, nghe hắn nói lời đó, trong lòng càng là mềm nhũn.Trong ký ức thời thơ ấu, không cách nào xóa nhòa được là bậc cửa cao cao của Ủng Tuyết Thành, là tuyết đọng dày nặng, phụ thân mặc áo vải thô, ngày này qua ngày khác quét tuyết đọng trước sân. Những kiếm tu đó mặc bạch y phong thái hiên ngang mà đi ngang qua cửa, ánh mắt chưa bao giờ dừng trên người bọn họ, giống như bọn họ chỉ là hai con sư tử đá đứng trước cổng, là vật chết không hề có sinh mệnh.Hắn thường ngẩng đầu, ngưỡng mộ mà nhìn những kiếm tu ấy ngự kiếm bay qua trời trong xanh thẳm, dù thời tiết là cuồng phong bạo tuyết, cũng không thể cản trở chút nào. Vì thế hắn cầm một nhánh cây khô gãy từ cán chổi, trốn ở ngoài đạo trường, lén học kiếm theo đám đệ tử mới nhập môn không lớn hơn mình bao nhiêu, cánh tay nhỏ ngắn, vóc dáng thấp bé, tưởng tượng bản thân chính là Phá Nguyệt kiếm tôn, còn cọng rơm yếu ớt kia chính là Phá Nguyệt Kiếm danh chấn thiên hạ.— Tiểu tử này đang lén học kiếm theo chúng ta kìa!— Ha ha ha ha, cầm một cọng rơm làm kiếm!— Con trai của một tên tạp dịch, cũng muốn làm kiếm tu ư!— Vừa rồi nó nói gì cơ, đây là Phá Nguyệt Kiếm? Cười chết ta rồi …”Những đệ tử trẻ tuổi đó cười đùa nhạo báng hắn, Phá Nguyệt Kiếm trong lòng hắn bị người ta cười nhạo giẫm đạp xuống đất, dùng sức nghiền nát, hòa lẫn với nước tuyết bẩn thỉu, không bao giờ có thể ngẩng đầu lên nữa.Nhưng ngọn lửa trong lòng kia, lại bùng cháy dữ dội hơn.Sau đó hắn có được một thanh kiếm gỗ, được gọt giũa từ gỗ thông cứng rắn nhất, không dễ dàng bẻ gãy, dù có bị giẫm xuống nước tuyết, vẫn có thể nhặt lên tiếp tục vung múa.Hắn ngày ngày vung kiếm, cho đến một ngày Phá Nguyệt kiếm tôn nhìn thấy hắn, nói một câu — đứa trẻ này có kiếm đảm, có thể thu nhận vào môn hạ.Hắn cuối cùng cũng được như ý nguyện, nhận được bộ y phục trắng tượng trưng cho kiếm tu của Ủng Tuyết Thành, cũng có được thanh kiếm chân chính đầu tiên, trở thành đệ tử nhập môn của Ủng Tuyết Thành.Con trai của tạp dịch thì sao, hắn có kiếm đảm trời sinh, hắn sinh ra bất phàm, hắn nhất định sẽ trở thành người đứng trên muôn người, đạp hết những kẻ từng khinh thường hắn, từng cười nhạo hắn xuống nước tuyết, để bọn chúng nếm thử sự khuất nhục mà hắn đã từng chịu đựng!Hắn khổ luyện không ngừng, tiến cảnh cực nhanh, hơn xa các đồng môn khác, trở thành kiếm tu Nguyên Anh trẻ tuổi nhất trong Ủng Tuyết Thành. Năm ấy kiếm hồn xuất thế, tương truyền rằng ai luyện hóa kiếm hồn, trong một đêm lĩnh ngộ nghìn năm kiếm ý, dễ dàng liền có thể đột phá Pháp Tướng. Tất cả mọi người đối với kiếm hồn chảy nước dãi ba thước, như hổ rình mồi, nhưng Tạ Tầm rất bình thản, trong suy nghĩ của hắn, kiếm hồn chắc chắn sẽ thuộc về hắn, rốt cuộc hắn được chính Phá Nguyệt kiếm tôn đích thân chỉ điểm, thiên tài kiếm tu có được kiếm đảm trời sinh.Cho đến một ngày hắn nghe được trưởng lão trong môn nói chuyện với nhau.— Kiếm tôn vẫn chưa chọn ra vị đệ tử nào để ban kiếm hồn cho sao?— Người có được kiếm hồn, chính là thành chủ đời kế tiếp, việc quan trọng như vậy, kiếm tôn tất nhiên phải cẩn thận suy tính.— Hầy …. phải chăng bởi vì cuộc sống quá mức dễ dàng hay không, ngược lại không mài giũa ra được phôi tốt.— Ta từng cất nhắc Tạ Tầm với kiếm tôn, nhưng kiếm tôn nói Tạ Tầm kiếm tâm tạp loạn, khó chứng kiếm đạo, cần phải mài kiếm tâm trước.— Trong môn có mấy người tên Tạ Tầm, ngươi nói chính là người nào?— Chính là thằng nhóc nhà tạp dịch ấy.Tạ Tầm không biết mình đã trở về nhà bằng cách nào, đến khi tỉnh táo lại, nhìn thấy chính là cây chổi tựa vào cửa kia, đồng hành cùng hắn trải qua tuổi nhỏ và thơ ấu.Phụ thân hắn chỉ là một tạp dịch tầm thường nhất của Ủng Tuyết Thành, ông đã qua đời, nhưng thân phận của ông lại mãi mãi trở thành một ngọn núi lớn đè nặng trên lưng hắn, là một cái tát giáng vào mặt hắn, là lưỡi kiếm sắc bén đâm vào tim hắn.Hắn trời sinh kiếm đảm, tư chất bất phàm, chăm chỉ khổ luyện, là người xuất sắc nhất trong lớp đệ tử trẻ, đến cuối cùng nhận được đánh giá lại là kiếm tâm tạp loạn ….Chỉ vì hắn là con trai của tạp dịch!Những ánh mắt khinh thường trào phúng ấy hắn tưởng rằng mình sớm đã thoát khỏi, hóa ra chưa bao giờ biến mất, chúng vẫn luôn ở đó, chỉ là ở nơi hắn không nhìn thấy, bọn họ vẫn nhắc đến Tạ Tầm — con trai của tạp dịch với sự khinh miệt và không tán thành.Con trai tạp dịch, cũng xứng học kiếm?Hôm đó, hắn phát điên phá hủy di vật của phụ thân — cây chổi gắn bó với hắn cả đời. Hắn cầm kiếm bước ra khỏi cửa, không biết đã đi qua những đâu, gặp những ai, chỉ biết khi tỉnh táo lại, trăng sáng đã treo cao trên tùng tuyết, còn trên nền tuyết có mấy thi thể nằm đó, chỉ còn lại một người mặt đầy hoảng sợ đang nhìn hắn.Hắn nghe thấy bản thân dùng giọng nói lạnh như băng tuyết hỏi: “Ta là ai?”“Ngươi, ngươi là Tạ Tầm …” người nọ run giọng đáp.“Tạ Tầm là ai?” hắn nghiêng đầu, hỏi lại.“Sư đệ, sư đệ, ngươi tỉnh lại đi, ngươi có phải nhập ma rồi không!” trên mặt người nọ không còn chút máu, sợ hãi muốn bỏ chạy, lại bị Tạ Tầm giẫm chặt dưới chân.“Ngươi không biết ta là ai, nhưng ta biết ngươi.” Tạ Tầm nhìn xuống khuôn mặt sắp suy sụp của hắn, lạnh lùng nói, “Ngày đó, là ngươi đã giẫm gãy thanh kiếm cỏ của ta, nghiền xuống nước tuyết, ngươi nói … chỉ dựa vào ngươi, cũng xứng nhắc đến Phá Nguyệt Kiếm?”“Sư đệ, ngươi nói gì vậy, ngươi nhất định là nhận nhầm rồi, ta không làm như thế, càng không nói như vậy!” hắn dùng sức lắc đầu, nước mắt và nước mũi giàn giụa, liều mạng phủ nhận.“Ồ, ngươi quên rồi à.” Tạ Tầm bừng tỉnh bật cười, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo, mũi kiếm nâng cằm đối phương lên, từng chút một ép sát yết hầu, “Những lời cười nhạo và giẫm đập khiến ta đau khổ vô số ngày đêm ấy, hóa ra, các ngươi đều quên sạch.”Bọn họ quên rồi, bởi vì Ủng Tuyết Thành có vô số tạp dịch, cũng có vô số phàm nhân không nổi bật lại si tâm vọng tưởng giống như hắn, bị họ cao ngạo nhạo báng. Trong mắt bọn họ, hắn cũng chỉ là một gốc cỏ dại ven đường có thể tùy ý giẫm nát, không ai sẽ để tâm đến sống chết của một gốc cỏ dại.Tạ Tầm là ai?Giữa chúng sinh mênh mông, chỉ là một kẻ không nổi bật mà thôi.Nếu chỉ như vậy, có lẽ hắn đã cam tâm rồi, nhưng hắn không phải vậy, hắn trời sinh có kiếm đảm, tất nhiên bất phàm, tại sao phải chịu sự giẫm đạp giống như đám cỏ dại!Một kiếm đâm xuyên qua yết hầu, giữa nền tuyết lại nở ra một đóa mai đỏ rực rỡ.Tạ Tầm cười rất vui vẻ. Đọc Full Tại Truyenfull.visionKhoảnh khắc ấy hắn hiểu rõ kiếm tâm của mình.Không sai, kiếm tâm là thẳng tiến không lùi, là vút thẳng chín tầng trời.Chưa bao giờ kiếm tâm của hắn lại kiên định đến thế, mũi kiếm của hắn chỉ thẳng ánh trăng giữa trời.Đạo của hắn, nằm trên tầng mây, nằm trên chúng sinh, hắn muốn hai chữ Tạ Tầm lưu danh thiên cổ, danh chấn thiên hạ, sẽ không dám xem thường hắn nữa, bọn họ đều quỳ trước mặt hắn cung kính xưng tôn!Thế nhưng vì sao cuối cùng lại biến thành thế này?Lẽ ra hắn phải là người thắng mới đúng, Đạo Minh và Tiệt Thiên Giáo bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, hắn có được bảo vật mong muốn, thậm chí tu tập được cấm thuật của Huyết Tông, nhưng hắn lại mất đi tất cả những thứ để ý nhất.Hắn mất đi tên của mình, mất đi thân phận của chính mình, chỉ có thể vĩnh viễn dùng thân phận Công Nghi Càn sống tạm, hết thảy hắn có được đều không thể gặp ánh sáng, chỉ có huyết mạch của hắn, con của hắn, là vinh quang hắn có thể chiếu cáo thiên hạ!Những gì Tạ Tầm không có được, Công Nghi Càn không chiếm được, Công Nghi Trưng sẽ giúp hắn làm được!Tạ Tầm chậm rãi lộ ra nụ cười của cha hiền, dịu giọng nói với Công Nghi Trưng: “Trưng Nhi, con là người thân duy nhất của ta trên đời này, con hiểu dụng tâm lương khổ của phụ thân, ta đều là vì tốt cho con. Con đã là Pháp Tướng, đợi những kẻ biết chuyện đều chết sạch, con liền có thể một thân trong sạch trở về Thần Tiêu Phái, vị trí chưởng giáo chắc chắn thuộc về con, thậm chí ngôi vị Đạo Tôn, cũng không ai có thể tranh giành với con!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0