Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 58
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An“Nếu ông thật sự muốn tốt cho ta, thì giao ra nước thuốc giải chú của huyết chú, thả bọn họ, rồi cùng ta trở về cứu sư tôn.”Lời dụ dỗ của Tạ Tầm không khiến Công Nghi Trưng dao động chút nào, đôi mắt hắn vẫn kiên định trong suốt như trước.“Con nói lời hồ đồ gì vậy! Trưng Nhi, con từ trước đến nay thông minh nhất, chẳng lẽ không biết làm như vậy, ta sẽ có kết cục gì, con sẽ có kết cục gì sao!” Tạ Tầm giận dữ quát lên, “Dù Đạo Tôn có tha mạng cho ta, cũng sẽ cầm tù ta đến chết! Còn con, con là con trai của ta, dù con chưa từng làm hại ai, cũng sẽ vì có một phụ thân như ta mà thân bại danh liệt, bị thiên hạ chỉ trích!”“Ta không quan tâm!” Công Nghi Trưng ăn nói mạnh mẽ cắt ngang lời hắn, “Nếu ông thành tâm sửa đổi, Đạo Tôn nhất định sẽ lưu lại tính mạng của ông, để ông dùng quãng đời còn lại chuộc tội cho những sát nghiệt ông đã gây ra. Còn ta đã là phận con cái, chịu ơn dưỡng dục của ông, thì nên cùng ông gánh chịu, cùng nhau chuộc tội!”Tạ Tầm thất thần một lát, bỗng nhiên che mặt cười to, như thể cảm thấy lời này hoang đường nực cười.“Trưng Nhi, con sinh ra bất phàm, nhận hết vinh hoa phú quý, chưa từng nếm trải sự hèn mọn của kẻ bị coi như cỏ rác, nhưng ta hiểu rõ! Ta sẽ không để con chịu nỗi khuất nhục đó, ta cũng sẽ không chịu đựng sự hèn mọn đó nữa!” giọng Tạ Tầm dần lạnh xuống: “Nếu con khăng khăng muốn đối nghịch với ta, vậy ta cũng chỉ đành đánh trọng thương con trước.”Tạ Tầm dứt lời, liền giơ kiếm đâm về phía Công Nghi Trưng.Nhưng mũi kiếm lại gặp phải trở ngại.Không biết từ lúc nào, Tạ Chẩm Lưu đã đứng dậy, giơ kiếm dùng vỏ chặn kiếm của Tạ Tầm, đôi mắt sau vỏ kiếm trầm tĩnh lạnh thấu xương, như tuyết phủ đầy trời, như mặt hồ đóng băng.Tạ Tầm hơi kinh ngạc, nhướng mày cười: “Phá Nguyệt kiếm tôn đã trúng huyết chú, linh lực đình trệ, vẫn còn sức chống lại ta sao? Sao nào, hôm nay ngươi muốn rút kiếm mà mình đã dưỡng trăm năm ra rồi sao?”Tạ Chẩm Lưu không đáp lại lời trào phúng và khiêu khích của hắn, ông thả lỏng khí huyệt toàn thân, không còn phân tâm cản trở lệ khí ăn mòn, đem lệ khí và linh khí hít vào trong cơ thể, ý định mượn dùng lệ khí cuồng bạo phá tan ứ trệ do huyết chú tạo thành.Tạ Tầm sắc mặt thay đổi, hắn lập tức nhận ra ý đồ của Tạ Chẩm Lưu, nhanh chóng quyết định, không cho Tạ Chẩm Lưu có cơ hội thở dốc, công kích sắc bén như sấm sét chém xuống Tạ Chẩm Lưu.Trước người Tạ Chẩm Lưu bỗng nhiên mưa hoa rơi xuống, nhìn như mềm yếu nhưng lại có sức mạnh bao trùm tất cả, thân ảnh Tạ Chẩm Lưu biến mất sau làn mưa hoa. Cùng lúc đó, mấy hạt đàn châu từ bên cạnh bay đến, nhắm thẳng vào lưng Tạ Tầm, Tạ Tầm vừa mới né tránh, thì lại có lông vũ như mũi tên mang theo tiếng sáo bén nhọn lao thẳng về phía hắn.Tạ Tầm chật vật né tránh lông vũ, bả vai lại đột nhiên đau xót, một luồng kiếm khí xuyên thẳng qua vai trái từ phía sau!Tạ Tầm phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, thân thể lại mượn lực đạo của kiếm khí mà bay vọt về phía trước, muốn thoát khỏi vòng vây. Nhưng một bóng đen quét ngang mà đến, vảy đen lóe lên ánh sáng lưu ly, khiến người hoa mắt say mê, rồi lại cứng rắn vô cùng, khí thế như sấm sét, quất thẳng vào eo hắn.Tạ Tầm đã bị thương, trốn tránh không kịp, bị đuôi rắn thô tráng quật trúng ngay giữa ngực và bụng, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra, thân thể không thể khống chế văng mạnh về phía sau.“Tạ Chẩm Lưu!” Tạ Tầm vội vàng lùi về sau mấy chục trượng, trên áo đen chậm rãi đen thành một mảng, ánh mắt hắn âm trầm độc ác nhìn chằm chằm vào Tạ Chẩm Lưu, rồi lại đảo qua thiếu nữ nửa thân rắn.Từ Âm hóa ra chân thân, đuôi rắn thô tráng mạnh mẽ dài hơn mấy chục trượng, bên trên phủ đầy vảy đen như ngọc mực, trên khuôn mặt tinh xảo thanh lệ, đôi mắt rắn dựng đứng đen nhánh lạnh băng, rồi lại ẩn hiện ánh sáng đỏ, tỏa ra uy áp khủng bố, không giống yêu ma, ngược lại có vài phần thần tính.Từ Âm huyễn hóa ra chân thân bộc phát ra sức mạnh hơn xa bình thường, dựa vào cuồng tính trong huyết mạch, miễn cưỡng áp chế một phần huyết chú, nhưng cũng mất đi phần lớn lý trí, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, đó chính là “Giết người trước mắt”!“Hay lắm, đúng là không sợ chết mà …” Tạ Tầm khôi phục khí huyết cuồn cuộn giữa ngực và bụng, cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào mọi người.“Chết có gì mà sợ.” tuy bị huyết chú quấn thân, nhưng ánh mắt Tạ Chẩm Lưu vẫn kiên định không sợ, “Tu đạo nghìn năm, chỉ vì hôm nay, trừ ma vệ đạo, đạo nghĩa không thể chối từ!”Khổ Sân hành giả, Hoa Ngâm Phương, Lan Thái La ngồi khoanh chân đằng sau Tạ Chẩm Lưu, tu vi của bọn họ không bằng Tạ Chẩm Lưu, huyết mạch không bằng Từ Âm, đều sắc mặt tái nhợt lại, nhưng không thay đổi ý chí, dồn toàn lực đánh một đòn, chỉ cần đánh chết Tạ Tầm, hóa giải trận tai kiếp này. So với thương sinh khắp thiên hạ, sống chết bản thân, lại có đáng gì.“Vậy ta sẽ thành toàn đạo của các ngươi!”Đôi mắt Tạ Tầm chuyển sang màu đỏ máu, giữa mày chậm rãi hiện lên một phù văn hắc liên, sương đen huyết chú bao phủ mọi người khẽ chấn động, dường như bị sức mạnh vô hình lôi kéo, va chạm trong thần khiếu của mọi người, tàn sát bừa bãi trong kinh mạch, như muôn vàn con kiến gặm nhấm thể xác và thần hồn, nhưng nó vô hình vô chất, như hồi bám chặt lấy xương tủy, dựa vào sức mạnh bản thân căn bản không thể loại bỏ.Càng đáng sợ chính là, bọn họ cảm nhận được lực lượng của bản thân hình như đang bị cướp đoạt, lực lượng bị ăn mòn đang cuồn cuộn không ngừng bay về phía Tạ Tầm, khiến hắc liên giữa mày hắn càng thêm ngưng thật. Vết thương ở bả vai nhanh chóng khép lại, nội thương giữa ngực và bụng cũng rất mau bình phục như cũ, sức mạnh của Tạ Tầm đang không ngừng tăng lên, hắn trộm đoạt sinh mệnh lực của những người khác!Thuộc hạ Huyết Tông có bốn bộ, Phần Thiên, Đồ Linh, Nghịch Mệnh, Diệt Vận, mỗi một bộ ai nấy đều có sở trường riêng, chỗ nào cũng là cướp đoạt thân thể, mệnh, hồn, vận của người khác làm cơ sở, bởi vậy bị Đạo Minh phán là cấm thuật. Tạ Tầm ăn trộm bí tịch của Huyết Tông ở Tiệt Thiên Giáo, học sở trường của bốn bộ, âm thầm giết vô số người làm thực nghiệm, cuối cùng luyện thành huyết chú hắc liên này. Người bị trúng huyết chú, đều sẽ trở thành lư đỉnh của hắn, để hắn mặc sức trộm đoạt thần hồn chi lực, một khi sức mạnh bị cướp đoạt gần như cạn kiệt, thì sẽ thân tử đạo tiêu, bị hắn luyện thành con rối.Huyết chú nhập não, Từ Âm phát ra một tiếng thét dài đau đớn, dường như nhớ lại chuyện cũ đau khổ nhất, ánh sáng đỏ hoàn toàn chiếm cứ đồng tử rắn, nàng đánh mất tia lý trí cuối cùng, đuôi rắn vung mạnh xuống đất, cuộn trào bụi đất đầy trời, thân ảnh màu đen vọt mạnh về phía Tạ Tầm.Thân rắn mau lẹ cuồng bạo, như một cơn gió xoáy cuốn lấy Tạ Tầm vào trong. Tạ Tầm khinh thường cười lạnh, hấp thu sức mạnh của mọi người, hắn chẳng những hoàn toàn hồi phục, mà còn mạnh hơn trước, thành thạo mà luồn lách những kẽ hở đòn công kích của đối phương, bán yêu mất đi lý trí dù có lực lượng mạnh mẽ, cũng chẳng đáng ngại. Nàng càng điên cuồng, huyết chú gặm nhấm càng nhanh, chỉ cần kéo dài một lát, nàng sẽ tự thua trận.Trên không, quạt Xuân Thu xoay tròn, rải xuống mấy sợi ánh sáng vàng, bao phủ đám người Đạo Minh đang đau đớn suy yếu. Từng vòng pháp trận lan rộng dưới chân, bên tai hình như có Phạn âm vang vọng, xua tan cơn lạnh thấu xương do huyết chú mang đến.Mọi người nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy Công Nghi Trưng thu hồi quạt Xuân Thu, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Pháp trận này không thể phá giải huyết chú, chỉ có thể tạm thời cắt đứt cắn nuốt của sương máu hắc liên.”Những người này đang bị sức mạnh của huyết chú cướp đoạt, trở thành nguồn lực lượng của Tạ Tầm, Công Nghi Trưng tạm thời cắt đứt liên hệ này, mất đi bốn Pháp Tướng làm dưỡng chất, lực lượng của Tạ Tầm liền suy giảm đáng kể.“Đa tạ.” mọi người vẻ mặt phức tạp nhìn Công Nghi Trưng.Một bên là Diêm Tôn, là đạo lữ của hắn, một bên là Tạ Tầm, là phụ thân của hắn. Hai bên đều không phải người tốt, còn hắn bị kẹt giữa, tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng vẫn chọn giúp Đạo Minh.Tạ Tầm một chiêu đánh trọng thương Từ Âm, nhíu mày tấn công về Công Nghi Trưng, Công Nghi Trưng giơ quạt ngăn cản.“Ngươi là con trai của ta, ngay cả ngươi cũng muốn đối nghịch với ta!” Tạ Tầm giận dữ, chiêu kiếm nào cũng là sát chiêu, “Đừng ép ta phải hạ huyết chú lên người ngươi!”Mũi kiếm đỏ rực như lửa, đâm thẳng đến sau lưng Tạ Tầm, buộc Tạ Tầm thu kiếm đón đỡ.Yến Tiêu lạnh lùng nói: “Hắn là đạo lữ của ta, không phải con của ngươi!”Yến Tiêu đáp xuống bên cạnh Công Nghi Trưng, đứng sóng vai với hắn, đè thấp giọng tức giận nói: “Huynh là người của ta, thân thể và thần hồn của huynh đều thuộc về ta, không ai được phép tổn thương huynh, nếu huynh giống tên vô dụng Vi Sinh Minh Đường, để mặc phụ thân huynh đánh huynh, thì cứ để Tạ Tầm giết huynh đi, sau đó ta sẽ giết hắn báo thù cho huynh!”Công Nghi Trưng ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên tóc nàng, một tia ấm áp xua tan lạnh lẽo trong lòng: “Yến Tiêu, người nàng có đau không?”Đau?Làm sao có thể không đau? Nàng cũng là thân thể máu thịt, cũng bị huyết chú gậm nhấm đau đớn như những người khác, chỉ là nàng đã sớm quen với mọi đau đớn, có thể thản nhiên không lộ ra. Hơn nữa, nguồn sức mạnh của nàng khác với những người đó, dù thân thể nàng suy yếu đến đâu, chỉ cần còn một hơi thở, nàng đều có thể mượn lực lượng pháp tắc của Ách Nan Thư để giết Tạ Tầm.Cách đó không xa, Nguy Tình nghe thấy lời nàng, thoáng thất thần, trong mắt hiện lên một tia sáng vặn vẹo mà quỷ dị.“Giết hắn!” Nguy Tình gào lên điên cuồng, “Yến Tiêu, giết Tạ Tầm!”“Giết ta?” Tạ Tầm cười lớn, bộ dáng không chút sợ hãi, “Trên đời này chỉ có một mình ta có thể giải huyết chú, giết ta, tất cả những người trúng huyết chú đều phải chết!”Tạ Chẩm Lưu giọng như lang ngọc: “Chết vì tuẫn đạo, dù chết cũng không hối tiếc.”“Đó là đạo của ngươi, cũng là đạo của người khác sao!” Tạ Tầm cười lạnh nói.“Cũng là đạo của ta.” Khổ Sân hành giả nói một câu.“Cũng là đạo của ta.” Hoa Ngâm Phương giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.“Ài, nhân tộc các ngươi sao toàn sinh ra ma vật, liên lụy yêu tộc chúng ta.” Lan Thái La oán giận một tiếng, một đôi mắt đen như mực vẫn sắc bén nhìn chằm chằm vào Tạ Tầm, “Nhưng nếu đã gặp phải, ta cũng đành liều mạng với ngươi.”Nghe những lời này, sắc mặt Tạ Tầm dần dần trầm xuống: “Ta căm hận nhất, chính là sắc mặt giả nhân giả nghĩa cao cao tại thượng của các ngươi! Phá Nguyệt kiếm tôn, năm đó nếu ngươi đưa kiếm hồn cho ta, làm gì đến nỗi sẽ có hôm nay! Ta thành ma, đều do các ngươi bức ta!”“Ngươi tâm thuật bất chính, ích kỷ cố chấp, ta không thể trao kiếm hồn cho ngươi.” Tạ Chẩm Lưu không bị lời nói của hắn dao động.“Ha ha …. Các ngươi chẳng qua là xem thường ta, nhưng hôm nay, các ngươi cũng không làm gì được ta, dù ta có chết, cũng có hàng vạn người chôn cùng ta!” Tạ Tầm đắc ý và cuồng vọng nở nụ cười, “Chẳng lẽ các ngươi cho rằng, ta chỉ hạ huyết chú lên vài người các ngươi thôi sao? Minh Tiêu pháp tôn, tất cả đệ tử Thần Tiêu Phái, Đạo Minh bảy tông với hàng vạn đệ tử, thậm chí ba mươi vạn bá tánh trong Ngọc Kinh, đều đã trúng huyết chú của ta. Các ngươi, những Pháp Tướng tôn giả đây có thể chết vì đạo của mình, cũng có thể vì đạo của mình mà khiến mấy chục vạn người kia chết cùng các ngươi sao?”“Ngươi —” sắc mặt Tạ Chẩm Lưu biến đổi, kiếm khí vừa ngưng tụ lập tức tan biến, phản phệ khiến ông đau nhói nơi tim, một tia máu tươi nhuộm đỏ môi mỏng tái nhợt.“Ha ha ha ha ….” Tạ Tầm nhìn thấy cảnh này, cười to ra tiếng, khinh thường lại đắc ý nhìn xuống Tạ Chẩm Lưu, “Giết ta, chính là giết mấy chục vạn người, các ngươi, những tu sĩ Đạo Minh tự xưng là nhân nghĩa, dám gánh sát nghiệp như vậy sao?”Lúc này một giọng nữ lạnh lẽo vang lên.“Ta dám.” Yến Tiêu nói.Vạt áo xanh lục bị cuồng phong thổi tung bay, nàng đứng trong gió lốc, trên biển lửa, mái tóc đen bay loạn không che lấp được được dung nhan minh diễm gần như sắc bén, đôi mắt kia đen láy trầm tĩnh, sáng rõ như gương.“Ta vốn gánh một thân nghiệp quả, thêm mấy chục vạn người cũng chẳng sao.” Yến Tiêu nhàn nhạt nói, “Huống hồ, ta cũng không quan tâm sống chết của những người khác, chỉ là để ngươi hiểu, ta giết ngươi, là vì sư phụ ta muốn ngươi chết.”Nguy Tình cười to nói: “Tốt, tốt, tốt! Đúng là đồ đệ ngoan của ta!”Nhưng Tạ Chẩm Lưu lại chắn trước mặt Yến Tiêu: “Không được!”Yến Tiêu mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Tránh ra!”Tạ Chẩm Lưu đứng ở trước mặt nàng, không hề nhượng bộ: “Đây không phải chuyện của riêng cô, cô giết hắn, tức là giết mấy chục vạn người!”Hắn lấy tính mạng hàng chục vạn người ràng buộc với bản thân, khiến tất cả mọi người không dám xuống tay với hắn, thậm chí còn phải bảo vệ hắn.“Đê tiện vô sỉ!” Lan Thái La tức giận đến đỏ cả mắt.Khổ Sân hành giả tức giận công tâm, nôn ra máu tươi, tay nắm chặt đàn châu không kìm được run rẩy, rồi lại bất lực, bọn họ lúc này như ném chuột sợ vỡ bình, rất bị động.“Yến Tiêu, đừng nghe hắn nói!” Nguy Tình thấy mặt Yến Tiêu lộ vẻ dao động, vội vàng mở miệng lạnh lùng nói: “Đây là mệnh lệnh của ta, giết Tạ Tầm ngay lập tức! Đám tu sĩ Đạo Minh các ngươi thật thiển cận, hy sinh mấy chục vạn người, liền có thể cứu được hàng ngàn hàng vạn người, chẳng lẽ không đáng sao!”Khổ Sân hành giả hừ lạnh: “Ta nói rồi, Tiệt Thiên Giáo chính là tà giáo, không có gì sai khi các ngươi tham lam niềm vui của bản thân, nhưng không nên ép người khác hy sinh thay ngươi, ngươi hoàn toàn không để tính mạng mấy chục vạn người vào mắt, chỉ vì muốn báo thù của ngươi!”“Tự nguyện mới gọi là hy sinh, bị ép buộc hy sinh, gọi là phản bội.” Tạ Chẩm Lưu rũ mắt trầm giọng nói, “Chúng ta không thể phản bội tính mạng hàng chục vạn người, để đổi lấy sự an bình cho những người khác.”“Sống chết của bọn họ, liên quan gì đến ta.” Nguy Tình cười lạnh.Công Nghi Trưng liếc mắt nhìn Nguy Tình, trong mắt lộ ra nghi hoặc và lạnh lùng: “Tính mạng của người khác không liên quan đến bà, nhưng Yến Tiêu là đồ đệ của bà, nàng vì giúp bà báo thù, không tiếc thân mình, hết lần này đến lần khác lao vào hiểm cảnh, nàng đối với bà tình thâm nghĩa trọng như thế, chẳng lẽ bà đối với nàng lại không có chút tình cảm nào, chỉ có lợi dụng thôi sao?”Lời này khiến sắc mặt Nguy Tình cứng đờ, vô thức siết chặt đôi tay, ánh mắt dao động, dừng trên sườn mặt của Yến Tiêu.Trên mặt nàng không có chút biểu cảm nào, dường như đã sớm quen bị đối xử như vậy. Trong mắt Nguy Tình, Yến Tiêu chẳng khác gì một con chó hoang đuổi mãi không đi, vô luận bà lạnh giọng quát mắng thế nào, nàng vẫn sẽ quay về bên cạnh bà, cung cung kính kính mà gọi một tiếng sư phụ. Trong lòng Yến Tiêu, sư phụ duy nhất chỉ có bà, khi nàng bị Khô Sơn Ngũ Quỷ tra tấn đến mức không ra hình người, chỉ có một người đã cho nàng sự quan tâm và thương tiếc. Chỉ vì chút ấm áp này, nàng gần như trả giá tất cả để hoàn thành kế hoạch báo thù của bà.Nguy Tình muốn, không chỉ nhìn Tạ Tầm chết ở trước mặt mình, bà muốn kéo hắn vào cái địa ngục này, cùng bà đồng sinh cộng tử, giống như lời thề hắn từng hứa vào ngày kết khế ước — đồng bi đồng hỉ, đồng sinh cộng tử.Nhưng bà mãi mãi thua tâm kế của Tạ Tầm, bà không tính đến bí mật chôn giấu dưới lòng đất ở Tiệt Thiên Giáo, trở thành con át chủ bài giúp Tạ Tầm lật ngược thế cờ. Kế hoạch báo thù của bà đã thất bại một nửa, nếu không thể khiến Tạ Tầm cùng bà đồng sinh đồng khổ, vậy thì cùng nhau chôn vùi ở nơi này đi!Để Yến Tiêu giết Tạ Tầm, báo thù cho mình thì coi như thành công. Đến nỗi sống chết của những người khác, thì liên quan gì đến bà? Gánh chịu những nghiệp quả đó, là Tạ Tầm, là Yến Tiêu, không phải bà!Yến Tiêu chỉ là một quân cờ giúp bà báo thù, bà đã được như nguyện, đem nàng huấn luyện thành một bộ dáng sắt đá, vô cảm, đến mức dù có bắt nàng đi chết, nàng cũng sẽ không oán hận câu nào …Không biết vì sao, bà bỗng nhiên nhớ đến một đêm rất nhiều năm về trước, khi ấy bà ôm Yến Tiêu đang sốt cao bỏng rát vào lòng. Bộ dáng Yến Tiêu chỉ khoảng ba, bốn tuổi, lê chân trái bị đánh gãy chạy ra khỏi ma quật, rồi ngất xỉu ven đường. Khi bà cởi bộ y phục dính đầy máu bẩn của nàng, cảnh tượng trước mắt thật thê thảm, mình đầy thương tích, không có một khối thịt lành lặn, gầy guộc như một con mèo bệnh, chỉ còn lại mấy hơi tàn khó lòng phát hiện để giữ lấy một sinh mệnh đang hấp hối, kéo dài sự khổ đau này dài hơn.Bà cẩn thận giúp nàng bôi thuốc, băng bó vết thương, nghe thấy nàng ở trong cơn ác mộng phát ra những tiếng rên rỉ như than khóc, đôi mắt trống rỗng hơi hé mở, vô thần mà nhìn bà, vươn bàn tay bé xíu, nắm lấy ống tay áo bà.Chỉ vì chút quan tâm ấy, liền khiến bà trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh Yến Tiêu.Bà cũng chưa từng thực sự cứu Yến Tiêu khỏi tay Khô Sơn Ngũ Quỷ, đứa trẻ ấy hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, hôn mê một đêm tỉnh lại, nàng sợ liên lụy Nguy Tình, lại lê chân gãy rời đi. Nhưng nàng nhỏ như vậy, có thể chạy đi đâu được? Nàng rơi vào tay Khô Sơn Ngũ Quỷ, ngày qua ngày chịu nhưng tra tấn sống không bằng chết, mỗi lần vết thương hồi phục, chỉ đổi lấy những trận đòn càng tàn nhẫn hơn trước. Không bao lâu sau, nàng bị đóng hồn đinh, Khô Sơn Ngũ Quỷ cũng không sợ nàng bỏ trốn nữa.Cũng chính nhờ cây hồn đinh này, Khô Sơn Ngũ Quỷ mới nới lỏng cảnh giác đối với nàng, cho phép nàng có đôi chút cơ hội để thở.“Bà bà, ta còn có thể tới tìm bà nữa không?” đứa trẻ nhút nhát sợ sệt hỏi, sợ bị cự tuyệt.“Tùy ngươi.” bà lạnh nhạt nói một câu.Khi ấy Yến Tiêu còn rất nhỏ, chưa biết che giấu cảm xúc của mình, bởi vì một lời cho phép này, khuôn mặt nhỏ tái nhợt ấy liền bừng lên sức sống và nụ cười rạng rỡ.Nguy Tình tự hỏi, bản thân chưa từng đối tốt với Yến Tiêu, nếu Yến Tiêu bị thương quá nặng, có lẽ bà sẽ cho chút dịu dàng, nhưng nếu Yến Tiêu muốn thân cận với bà hơn, bà liền lạnh mặt quát đuổi nàng. Nhưng dù vậy, Yến Tiêu vẫn giống một con chó hoang nhỏ đuổi không chịu đi, chỉ cần được cho ăn một lần, nàng sẽ mãi quấn lấy bà. Đứa trẻ rụt rè nép bên cửa sợ hãi lén nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ gầy chỉ bằng bàn tay, đôi mắt to tròn trong vắt, như hai hồ thu tĩnh lặng.Yến Tiêu chỉ tham luyến hơi ấm duy nhất trong Âm Khư, dù Nguy Tình lúc nóng lúc lạnh, tính khí thất thường, nhưng bà đã xuất hiện vào lúc nàng cần nhất, liền trở thành người thân nhất, yêu nhất của nàng.Nguy Tình đã trải qua bao nhiêu chuyện, gặp gỡ bao nhiêu người, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra sự ngưỡng mộ và ỷ lại của Yến Tiêu đối với bà, và tất cả những điều ấy, đều trở thành vũ khí sắc bén báo thù cho bà.Bà chỉ xem Yến Tiêu là một con dao, một con chó, một công cụ mà thôi, chết thì chết, đó vốn dĩ là kết cục nàng nên nhận.Thế nhưng, vì cớ gì trong lòng lại dâng lên một cơn đau xót, trong đầu lại hiện lên đôi mắt khao khát ấy …Nguy Tình ánh mắt thê lương, dao động giữa Công Nghi Trưng và Yến Tiêu, đột nhiên ôm lấy mặt, như phát điên mà vừa khóc vừa cười.“Lừa gạt … tất cả đều là lừa gạt … tất cả đáng chết …” bà chẳng biết đã bị kích thích điều gì, bắt đầu nói bậy nói bạ.Tạ Tầm khinh miệt liếc nhìn Nguy Tình, nữ nhân hồ đồ này, uổng phí một thân tu vi tuyệt thế, lại không có một chút đầu óc, từng bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc tâm trí, hiện giờ lại bị thù hận che mờ hai mắt, cả đời vì yêu hận khổ sở, với hắn mà nói đã không còn chút uy hiếp nào nữa. “Nguy Tình, cô có một đồ đệ như vậy, vốn có thể dễ dàng giết ta báo thù, nhưng cô quá tham lam.” Tạ Tầm nhẹ nhàng cười nói, “Cô muốn khiến ta chịu đủ dày vò, muốn thấy ta cúi đầu nhận sai, thậm chí muốn cùng ta nối lại tình xưa, có đúng không?”Nguy Tình che mặt nức nở nghẹn ngào, không đáp lại lời hắn.“Đáng tiếc, hiện giờ dù cô muốn giết ta, cũng không giết được.” Tạ Tầm thản nhiên giơ tay phải lên, một luồng sức mạnh hùng hậu tỏa ra từ lòng bàn tay, hắn si mê mà nhìn chăm chú vào sức mạnh đang ngưng tụ ở lòng bàn tay, “Hóa ra, đây chính là Ách Nan chi lực, đây chính là nghiệp lực …”Yến Tiêu sắc mặt thay đổi, giữa mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào luồng thanh khí đang dần dần ngưng tụ trong tay Tạ Tầm, luồng sức mạnh đó nàng quen thuộc nhất, đó chính là Ách Nan chi lực!“Ta vốn chỉ muốn thử xem, không ngờ lại thật sự thành công.” Tạ Tầm cười nhạt, đắc ý nói: “Bùa chú trộm vận được Huyết Tông ghi chép chẳng những có thể đánh cắp thần lực, còn có thể đánh cắp nghiệp lực. Diêm Tôn, hiện giờ ta đã có được sức mạnh giống như ngươi, ngươi cho rằng pháp tắc của Ách Nan Thư còn hữu hiệu với ta sao?”Yến Tiêu giơ tay đẩy lùi Tạ Chẩm Lưu, tay phải đặt lên bìa sách xanh lam, gió dữ cuốn tung trang sách, trang sách màu trắng vang lên tiếng sấm sét, chỉ một thoáng mây đen cuồn cuộn như sôi trào, biển lửa Luyện Ngục bùng cháy dữ dội, nhiệt khí cuồn cuộn dâng cao, khắp trời đất vang vọng tiếng long ngâm, khiến lòng người run sợ.Dưới thôi hóa của Ách Nan chi lực, phạm vi trăm dặm quanh Trấn Ngục Sơn hoàn toàn rơi vào đại kiếp nạn. Chỉ thấy trong mây dày cuồn cuộn trút xuống băng nhọn tựa như hàng ngàn mũi tên, biển lửa Luyện Ngục sôi trào thiêu đốt nham thạch đến đỏ rực, trên đỉnh núi những tảng đá khổng lồ rạn nứt, đá khổng lồ lăn xuống biển lửa lập tức hóa thành tro bụi.Mắt phượng trong trẻo chặt chẽ khóa lấy Tạ Tầm, đem diện mạo hắn khắc vào Ách Nan Thư, nhưng sức mạnh pháp tắc lại vô hiệu với hắn, bởi vì hắn đã có được sức mạnh giống như Yến Tiêu, dù hắn không thể triệu hồi ra Ách Nan Thư giống như Yến Tiêu, nhưng cũng được Ách Nan Thư tán thành ý chí.Tạ Tầm đắc ý cười to, sát ý trong mắt càng đậm.Yến Tiêu không quan tâm huyết chú ăn mòn, dùng hết toàn lực thúc giục Ách Nan chi lực, bất chấp tất cả lao thẳng về phía Tạ Tầm. Sức mạnh ấy như có thực thể, uy áp khủng bố tựa cái nhìn chằm chằm của cự thần hoang cổ, kèm theo tiếng long ngâm vang vọng, chém xuống đỉnh đầu Tạ Tầm.Hắc liên giữa trán Tạ Tầm chuyển động, huyết chú trong cơ thể Yến Tiêu đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn, hơn nửa sức mạnh bị hút vào trong cơ thể hắn. Hắn lạnh lùng thoáng nhìn, hai tay hợp lại trước ngực, một luồng sức mạnh cùng cội nguồn bộc phát từ lòng bàn tay, đối kháng trực diện với sức mạnh của Yến Tiêu, trên Luyện Ngục Hải bộc phát ra chấn động kinh thiên động địa.Những người bị dư chấn ảnh hưởng chỉ cảm thấy tai ù đặc, thần khiếu như bị kiếm sắc hung hăng bổ xuống, cơn đau nhức khiến trước mắt tối sầm. Uy áp tỏa ra khiến người hồi lâu không đứng thẳng dậy, không dám ngẩng đầu, khoảnh khắc đó, mọi người gần như đã cảm nhận được khủng bố diệt thế được ghi trong sử sách.Công Nghi Trưng cũng cảm thấy khí huyết cuộn trào, không trụ nổi mà quỳ xuống đất, nhưng thấy thân ảnh Yến Tiêu như diều đứt dây rơi xuống Luyện Ngục Hải, hắn bất chấp tất cả, lao người xuống đón lấy Yến Tiêu, ôm lấy thân thể thương tích đầy mình của nàng, rồi bay trở lại vách đá.Tạ Tầm đánh cắp sức mạnh của nàng, không phân cao thấp với nàng, nhưng nàng bị huyết chú ăn mòn thân thể và thần hồn, bị thương càng nặng hơn.Tạ Tầm chịu một đòn này cũng chẳng khá hơn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ rực lại trào ra vẻ điên cuồng và tham lam, hắn ngẩng đầu nhìn mây dày bị Ách Nan chi lực xé tan, cười to nói: “Có sức mạnh này, ta còn sợ gì Đạo Tôn!”Mãi đến lúc này mọi người mới từ cơn đau kịch liệt hồi phục tinh thần, sững sờ nhìn dị tượng trên bầu trời — Thiên Nhãn vốn phải mười ngày mới mở một lần, dưới sự thúc giục của Ách Nan chi lực, bất ngờ mở trước thời hạn!Ánh mắt Tạ Tầm tham lam nhìn về phía Yến Tiêu, hắn nhất định phải có được Ách Nan Thư! Chính hắn trong lòng hiểu rõ, bùa chú trộm vận không thể hoàn toàn nắm giữ Ách Nan chi lực, hắn phải nghĩ cách ép Ách Nan Thư nhận chủ! Việc cấp bách, chính là bắt lấy Yến Tiêu trước, rồi mưu tính sau!Nghĩ vậy, Tạ Tầm lập tức hành động, hắc bào tung bay, linh lực bùng phát, năm ngón tay hóa thành móng vuốt chộp về phía Yến Tiêu.Công Nghi Trưng một tay ôm Yến Tiêu, tay còn lại mở quạt Xuân Thu, đầu ngón tay đặt trên mặt quạt dùng máu làm mực, tốc độ nhanh như tia chớp, viết xuống một hàng phù văn, trầm giọng quát: “Khai trận!”Từng tầng kim quang sáng lên, đúc thành một kết giới kiên cố không phá vỡ nổi. Đọc Full Tại Truyenfull.visionTạ Tầm cau mày, phất tay vung lên, vô số kiếm khí hung mãnh tấn công kết giới, nhưng không thể xuyên thủng phòng ngự.Công Nghi Trưng lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, người trước mặt hắn không còn là phụ thân hiền từ của hắn, ông hấp thu sinh mạng của năm đại Pháp Tướng, đánh cắp sức mạnh của Yến Tiêu, thậm chí bắt giữ sinh mạng của hàng chục vạn người.Người nguy hiểm nhất thế gian này, không phải kẻ nhất niệm nhập ma, mà là người mưu toan thành thần, đứng trên tất cả chúng sinh!“Trưng Nhi, ngươi tránh ra, bằng không ngươi cũng sẽ chết!” Tạ Tầm giận dữ quát, mở năm ngón tay ra áp xuống kết giới, hắn thúc giục Ách Nan chi lực, sức mạnh này hắn vẫn chưa thể khống chế hoàn toàn, nhân tộc thể xác yếu ớt, nếu trực diện hứng trọn một kích này, chỉ sợ hai người trong kết giới đều sẽ hồn bay phách tán.“Ta sẽ không tránh.” Công Nghi Trưng thần sắc bình tĩnh nhìn hắn, “Sống chết có nhau, sóng vai nắm tay, chuyện ta đã hứa với nàng, thì nhất định phải làm được.”Yến Tiêu yếu ớt mở mắt ra, toàn thân đau đớn đến tê dại, nhưng trong lòng lại vui vẻ. Nàng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thắt lưng Công Nghi Trưng, chôn mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn, khẽ nói một câu: “Được … vậy chúng ta cùng chết.”“Ta không chỉ có một đứa con, nếu ngươi bội nghịch, ta cũng có thể giết ngươi như thường!”Trên mặt Tạ Tầm hiện lên vẻ hung ác, hắn cũng bị lệ khí của Âm Khư ảnh hưởng, dần dần mất đi lý trí, bị cảm xúc điều khiển, sát ý trong lòng ngày càng bùng lên dữ dội. Linh lực trong lòng bàn tay chấn động, kết giới vang lên những tiếng rạn nứt.Đúng lúc này, một luồng chưởng phong sắc bén ập đến từ phía sau, đánh thẳng vào lưng Tạ Tầm.Tạ Tầm hừ lạnh một tiếng, nghiêng người, một tay nghênh đón người đến, đỡ lấy một kích toàn lực từ đối phương.Song chưởng đối kháng, linh lực chấn động bùng phát, cuốn lên từng cơn cuồng phong, thân hình Nguy Tình tựa như một chiếc lá rụng bị luồng gió mạnh thổi bay. Hai mươi mấy năm dày vò trong Âm Khư khiến cảnh giới của bà rơi xuống, tu vi không bằng trước kia, thậm chí không thể vượt qua biển lửa Luyện Ngục trở lại nhân gian, hiện giờ đương nhiên không đỡ được một chưởng của Tạ Tầm. Nhưng liều mạng thân bị trọng thương, bà vẫn phá vỡ công kích của Tạ Tầm.“Sư phụ!”Yến Tiêu thấy Nguy Tình phun máu trọng thương, lòng đầy lo lắng gọi lớn, Tiêu Hồn Liên nghe thấy tiếng xuất hiện, quấn lấy eo Nguy Tình, kéo bà trở lại từ ngoài vực thẳm. Nàng không còn quan tâm đến bản thân, cũng gạt bỏ lời thề sống chết có nhau với Công Nghi Trưng sang một bên, lao thẳng về hướng Nguy Tình, giúp bà chặn lại truy sát của Tạ Tầm.Tạ Tầm thấy Yến Tiêu rời khỏi kết giới, trong lòng liền vui mừng, dốc toàn lực để hạ sát nàng, Công Nghi Trưng không kịp ngăn cản, mắt trân trân nhìn một chưởng sắp giáng xuống trán nàng, linh khí sắc bén thổi tung tóc mái trên trán nàng, lộ ra đôi mắt trong trẻo như trăng sáng, hai mắt không chút sợ hãi cũng chẳng đọng lại nỗi bi thương, một giọng nói khàn khàn thê lương bất chợt vang lên —“Tạ Tầm, Yến Tiêu là con gái của ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro