Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 60
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An“Bao nhiêu năm qua … ta luôn coi sư phụ là người thân nhất của ta.” Yến Tiêu nhìn Nguy Tình bằng ánh mắt tro tàn tuyệt vọng, “Người xẻo đạo cốt của ta, kéo ta xuống Vô Gian địa ngục, giao ta vào tay Khô Sơn Ngũ Quỷ, nhìn ta chịu đủ dày vò, sau đó ở thời điểm ta cần sự quan tâm nhất thì xuất hiện trong cuộc đời ta, trở thành cứu rỗi và dựa dẫm duy nhất của ta, đạt được toàn bộ sự tín nhiệm và ỷ lại của ta … Hóa ra trong lòng người, từ đầu đến cuối, ta chẳng qua chỉ là công cụ báo thù của người. Người hận Tạ Tầm phản bội người, nên trút hết oán hận đó lên ta, người muốn mượn tay ta, để giết phụ thân của ta …”“Phải.” mắt Nguy Tình lăn xuống nước mắt nóng hổi, tơ máu dữ tợn và tàn nhẫn.“Ta vẫn luôn cho rằng sư phụ quan tâm ta … Chỉ là dùng vẻ lạnh lùng ngụy trang bảo vệ chính mình.” giọng Yến Tiêu yếu ớt như tiếng thì thầm, trong mắt thoáng hiện chút hoài niệm buồn bã, “Ta nhớ có vài lần ta trọng thương hôn mê, người đều ôm ta vào lòng …”“Chẳng qua là vì ta nhớ đến con của mình.” Nguy Tình lạnh lùng nói.“Đến tận vừa rồi, ta vẫn tin tưởng vững chắc, ta gặp phải nguy hiểm, sư phụ sẽ không màng tất cả mà cứu ta …”Nguy Tình thốt ra lời tuyệt tình nhất: “Người ta muốn cứu, là Công Nghi Trưng, nó mới là con trai của ta, nó không thể cùng ngươi kết làm đạo lữ, càng không thể vì ngươi mà chết.”“Giờ ta đều hiểu cả rồi … Thì ra người vẫn luôn lừa gạt ta, còn ta … ta cũng đang lừa gạt chính mình, ta cho rằng, ít nhất ta còn có sư phụ, ít nhất còn có Công Nghi Trưng …” Yến Tiêu cười khổ, giọng nhẹ bẫng, nhưng lại chứa đựng nỗi đau cả đời không thể chịu nổi, bị gió dữ cuốn đi tan tác thành mảnh nhỏ, “Phụ thân ta, tội ác chồng chất, thậm chí giết mẫu thân của ta, sư phụ ta tin tưởng và nương tựa nhất, trăm phương ngàn kế muốn giết ta, đạo lữ mà ta yêu sâu đậm, Công Nghi Trưng …” nhiệt lệ nóng bừng, trên mặt lại lộ ra nụ cười mỉa mai châm chọc, “Là huynh trưởng huyết mạch tương liên của ta …”Yến Tiêu cười ngây ngốc, nàng nâng mắt lên, nhìn vào đôi mắt thống khổ của Công Nghi Trưng, ánh mắt do dự lại trượt xuống ngực hắn, nàng đã từng chạm vào vết sẹo dữ tợn kia, nhưng lại không biết hóa ra duyên phận giữa họ, sớm đã được kết từ khi họ còn chưa chạm đời: “Tình không biết khởi từ đâu … Giờ ta rốt cuộc đã hiểu, Công Nghi Trưng, đây là huynh thiếu ta.”“Yến Tiêu …” Tạ Tầm cúi đầu nhìn xuống Yến Tiêu, tay phải hơi run rẩy, vô thức siết chặt nắm tay, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Yến Tiêu, từ trong đôi mắt nàng mơ hồ tìm thấy một bóng dáng có vài phần quen thuộc.Phải … hắn lẽ ra phải nhận ra từ sớm, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt Yến Tiêu, giống hệt Công Nghi Thuần! Nhưng hắn đã sớm quên mất nữ nhân đó rồi, thậm chí còn đốt hết chân dung của nàng, giờ phút này ký ức mới từ từ rõ ràng — hắn nhớ đến dung mạo rực rỡ tươi đẹp của Công Nghi Thuần.Công Nghi Thuần chỉ là một nữ tử phàm tục, nàng không có tư chất tu đạo, chỉ là một nữ tử yếu đuối, tuân theo tổ huấn và ẩn mình sau lớp màn dày, nhưng lại dùng đôi tay ấy xoay chuyển thế cục sáu châu Bắc Địa, nắm giữ nửa tòa Ngọc Kinh, tài lực thông suốt sáu châu Bắc Địa, giúp danh môn Ngọc Kinh giành được một vị trí nhỏ trong giới tu đạo. Nàng sinh ra rực rỡ mà kiêu hãnh, lông mày hơi nhướng lên, mỗi lần lơ lãng ánh sóng lấp lánh lưu chuyển khiến người đau lòng, có lẽ vì kinh nghiệm thương trường, nàng mạnh mẽ dứt khoát, cũng có chút lạnh lùng xa cách. Thành thân với Công Nghi Càn, chỉ là xuất phát từ sự tôn trọng tổ huấn, cũng ứng phó an bài của tộc lão.Nàng không yêu Công Nghi Càn, cũng không muốn phí quá nhiều tâm sức cho cuộc hôn nhân này, chỉ là nàng vừa hay cần một trượng phu, cần một đứa con để trở thành người kế thừa Công Nghi gia. Mà Công Nghi Càn tuấn mỹ phong nhã, dịu dàng chu đáo, có thể ứng phó với tộc lão và tổ huấn, bởi vậy chẳng bao lâu sau khi gặp gỡ, nàng đã chọn Công Nghi Càn làm rể.Tạ Tầm vẫn nhớ đêm tân hôn ấy, nàng gỡ xuống trâm cài, hắn vuốt qua mái tóc dài mềm mại của nàng, bốn mắt chạm nhau qua gương đồng, đôi mắt sắc bén và sinh động ấy ôn hòa hơn một chút, nhưng vẫn lạnh lùng kiêu ngạo.“Với dung mạo và nhân phẩm thế này, ngươi nhập tộc ở rể, trong lòng có cam tâm không?” nàng hỏi.“Ta cam tâm tình nguyện.” Tạ Tầm dịu dàng nói.“Hừ.” Công Nghi Thuần cười nhạt, “Ta không tin những lời này, ngươi cũng có thể không cam tâm. Ngươi có một đôi mắt thông minh, hẳn ngươi hiểu rõ, ta cưới ngươi là vì điều gì. Giữa ta và ngươi tuy không có tình cảm sâu đậm, chỉ là mỗi người có mục đích riêng, nhưng đã có danh phận phu thê, ta sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng ta cũng nhắc nhở ngươi một câu — thứ không phải của ngươi, ngươi không được động vào.”Tạ Tầm cúi đầu cười, trong gương phản chiếu gương mặt tuấn mỹ dịu dàng của hắn, nhưng không phản chiếu sát tâm sinh ra vào khoảnh khắc đó, hắn căm ghét sự ngạo mạn và thông minh của nàng.— Tuy Công Nghi Thuần chỉ là một phàm nhân, lại thông minh hơn Nguy Tình, khó khống chế hơn.— Công Nghi Thuần dù thông minh, nhưng chung quy chỉ là một phàm nhân, không biết rằng có vô số cách để giết một người.Ngay từ khi ngụy trang thành Công Nghi Càn tiếp cận Công Nghi Thuần, mục đích của hắn đã rất rõ ràng, chính là đoạt lấy vị trí gia chủ của Công Nghi Thuần, thay thế nàng, trở thành người nắm thực quyền của danh môn Ngọc Kinh. Hắn chướng mắt nữ nhân ấy, dù nàng có mỹ mạo không thua kém gì Nguy Tình, có gia tài giàu địch quốc, nhưng chỉ là một phàm nhân, không có tư chất tu đạo, thân thể phàm thai, sao có tư cách trở thành thê tử của hắn?Tạ Tầm xuất thân thấp hèn, đây là khúc mắc hắn mãi không buông bỏ được, dù là Nguy Tình hay Công Nghi Thuần, điều hắn coi trọng đều là thế lực sau lưng đối phương. Sau lưng Nguy Tình, chính là Tiệt Thiên Giáo, hắn nghĩ rằng mình có được lòng Nguy Tình, liền có thể nhập chủ Tiệt Thiên Giáo, nhưng Nguy Hình Thiên quá già dặn, chỉ liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của hắn, thậm chí muốn giết hắn, nên hắn đành phải vứt bỏ Nguy Tình mà chạy trốn. Còn Công Nghi Thuần cũng có gia thế cao quý không kém, hơn nữa hào môn thế tục lại càng dễ khống chế, cùng nàng sinh con cái, chắc chắn cả đời vinh hoa phú quý, bình an thuận lợi, không phải phụ thuộc. Nhưng trong giới tu đạo, nếu là phàm thai, có nhiều phú quý thì có tác dụng gì, trăm năm qua đi, cũng chỉ là một nắm tro bụi. Hắn nhất định phải khiến con mình có được cuộc đời mà hắn hằng mơ ước, sinh ra bất phàm, đứng trên chúng sinh, không chịu khuất nhục và hèn mọn.Vì thế hắn lén cho Công Nghi Thuần uống Ngưng Sương Hoa, vừa có thể giết Công Nghi Thuần trong im lặng, vừa có thể khiến con hắn có tướng bất phàm ngay trong bào thai. Nhưng hắn trăm triệu không ngờ rằng, cốt nhục của hắn và Công Nghi Thuần, vì Ngưng Sương Hoa mà sinh ra bất phàm, không phải Công Nghi Trưng, mà là Yến Tiêu.Nàng có đạo cốt trời sinh, cũng giống như hắn, có kiếm đảm bẩm sinh, thậm chí được Ách Nan Thư nhận chủ, tuổi còn trẻ đã uy chấn Âm Khư, trở thành Diêm Tôn thập điện!Nghĩ thông suốt điều này, trong lòng Tạ Tầm dâng lên vui mừng như điên, hắn cười to nói: “Tốt, tốt, tốt! Nguy Tình, ta còn phải cảm tạ cô một phen ‘dụng tâm lương khổ’, hiện giờ ta có một đôi trai gái đều có đạo cốt trời sinh, một người là chưởng giáo Thần Tiêu Phái, một người là Diêm Tôn của Âm Khư, một nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực, Đạo Minh bảy tông, Liễm Nguyệt đạo tôn có gì đáng sợ! Yến Tiêu, con là con gái của ta, là Nguy Tình cướp đi cuộc đời vốn nên thuộc về con, theo ta trở về, đoạt lại tất cả những gì thuộc về con!”“Tạ Tầm, ngươi chẳng qua chỉ muốn Ách Nan Thư trên người nó, ngươi nghĩ rằng giết nó, Ách Nan Thư sẽ nhận ngươi làm chủ sao? Ngươi nghĩ sai rồi, nếu nó chết, Ách Nan Thư cũng sẽ rời đi, ngươi sẽ không có được gì cả.” Nguy Tình cười lạnh nói.“Cô là đồ đàn bà điên, hại cha con chúng ta chia cắt hơn hai mươi năm, giờ lại muốn châm ngòi ly gián sao!” sát ý dày đặc phủ kín đôi mắt Tạ Tầm.Nguy Tình cất tiếng cười sắc bén: “Ha ha ha … Ngươi nghĩ hiện tại ta nói chân tướng cho ngươi, là để tặng ngươi một đứa con gái sao?”“Cô có ý gì!” Tạ Tầm nhíu mày nhìn chằm chằm Nguy Tình.Nguy Tình cười lạnh, dùng hành động để trả lời câu hỏi của hắn.Một lưỡi kiếm sắc bén từ sau lưng xuyên thủng ngực Yến Tiêu, trên lớp áo xanh trước ngực, một đóa hoa mẫu đơn diễm lệ nở rộ. Mắt phượng thoáng thất thần, cúi đầu nhìn mũi kiếm lạnh lẽo, nơi đó phản chiếu gương mặt tái nhợt của mình.Rất lâu sau, nàng mới cảm nhận được cơn đau chứa băng giá ấy.Đau đến xé tim xé phổi.“Yến Tiêu ——” thanh âm Công Nghi Trưng vọng đến từ một nơi rất xa, nàng cảm thấy cơ thể mình như bị cơn gió thổi bay đi, mây dày dần xa mình, cơn nóng rực từ phía sau ập đến.“Tạ Tầm, ta dù có hóa thành lệ quỷ, chết cũng sẽ không tha cho ngươi!”Giọng của Nguy Tình tràn ngập hận ý vang lên giữa biển lửa, nàng kéo theo thân thể Yến Tiêu, cùng bị biển lửa Luyện Ngục nuốt chửng.Công Nghi Trưng không chút do dự lao theo, nhưng bị Tạ Tầm túm chặt kéo lại. Công Nghi Trưng xoay người vung chưởng, dùng hết sức lực đánh về phía Tạ Tầm, Tạ Tầm bị bức lui hai bước, chỉ trong khoảnh khắc này, Công Nghi Trưng đã thoát khỏi kiềm chế, đuổi theo hai bóng người đã biến mất hoàn toàn vào trong biển lửa.Tạ Tầm sắc mặt âm trầm xanh mét nhìn biển lửa, hắc bào phần phật bay, lồng ngực phập phồng kịch liệt vì phẫn nộ.Hắn không ngờ Nguy Tình lại dùng cách này để báo thù mình. Không, hắn lẽ ra phải sớm hiểu ra, Nguy Tình chính là một nữ nhân điên dễ bị cảm xúc chi phối, loại người này sẽ làm ra chuyện gì, hắn không đoán được, nhưng có thể nghĩ đến kịch bản xấu nhất.“Chúng phản thân ly, vạn sự không còn.” Khổ Sân hành giả lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, “Tạ Tầm, thứ ngươi càng để tâm, thì càng dễ mất đi.”“Hừ ….” Tạ Tầm lạnh lùng cười, “Thứ tình thân hư ảo đó, chỉ có phàm nhân mới bận tâm.”Tạ Chẩm Lưu lạnh lùng nói: “Ngươi để tâm, là đạo cốt trời sinh và Ách Nan Thư.”Tạ Tầm tự nhận rằng cả đời còn rất dài, hắn còn có thể có vô số con cái, chỉ là e rằng không thể có ai sở hữu tư chất tuyệt đỉnh như Công Nghi Trưng và Yến Tiêu nữa.Còn Ách Nan Thư …Sắc mặt hắn thay đổi, cảm nhận được sự mất khống chế với Ách Nan chi lực. Nếu kẻ trúng chú chết, hoặc là vượt quá khoảng cách nhất định, hắn sẽ không thể hấp thu sức mạnh trên người đối phương để hắn dùng, giờ phút này hắn không thể đoán được Yến Tiêu còn sống hay đã chết, nhưng nếu mất đi Ách Nan chi lực, hắn sẽ không thể mở ra cánh cửa dưới biển lửa kia, chỉ có thể rời khỏi Âm Khư qua Thiên Nhãn.Đúng lúc này, có vô số bóng người và khí tức đang lặng lẽ đến gần Trấn Ngục Sơn.Tạ Tầm quay đầu, nhìn về phía khí tức ngo ngoe rục rịch trong bóng tối, lạnh lùng nói: “Cút ra đây!”Dị động trên Trấn Ngục Sơn đã thu hút toàn bộ sự chú ý của thập điện Âm Khư, tiến đến đây thăm dò chính là hai tên Vô Thường Sử còn lại.Tử Vô Thường Ba Đồ, Thanh Vô Thường Cửu Tàng.Từ sau khi Yến Tiêu, Thất Sát và Thập Anh rời khỏi Âm Khư, hai kẻ này liền xưng vương xưng bá ở Âm Khư, nhưng không có Sổ Sinh Tử, hai kẻ này thực lực không đủ để kinh sợ Âm Khư, bởi vậy thập điện lại rơi vào cảnh tranh đoạt phân loạn suốt vạn năm qua.Mãi cho đến hôm nay, dị động này kinh động thập điện Âm Khư, Ba Đồ và Cửu Tàng mới tạm thời gác lại mâu thuẫn, dẫn theo thế lực mạnh nhất lên núi điều tra.“Kiếm tôn Tạ Chẩm Lưu!” rất nhiều người vừa thấy liền nhận ra Phá Nguyệt kiếm tôn, dù sao thì ông tại vị năm trăm năm, thanh danh hiển hách.Còn những kẻ phản đồ bảy tông cũng nhanh chóng nhận ra đồng môn cũ của mình.“Từ Âm của Tứ Di Môn.”“Hoa Ngâm Phương của Hoa Thần Cung.”“Khổ Sân hành giả của chùa Huyền Thiên.”Lan Thái La của Linh Sư Đảo.”Mọi người trong lòng kinh hãi không thôi, không rõ vì sao trong khoảng thời gian ngắn lại có Pháp Tướng bảy tông xâm nhập Âm Khư, chẳng lẽ Đạo Minh sửa lại pháp lệnh, muốn vào Âm Khư đuổi giết tà tu trên bảng tru tà?Nhưng kẻ tinh ý phát hiện ra, trạng thái của mấy vị Pháp Tướng này đều không ổn, dường như thực lực hao tổn nhiều, ngồi khoanh chân không dậy nổi, ngược lại tên tu sĩ hắc bào vô danh kia, khí thế lại mạnh nhất, vượt trên tất cả mọi người.Tạ Tầm quét ánh mắt lạnh lẽo qua đám ác quỷ, bỗng nhiên trong mắt nổi lên một tia ý cười đầy ẩn ý.“Các ngươi, muốn rời khỏi Âm Khư không?”Câu nói ấy như một viên đá ném vào mặt hồ, khiến chúng ác quỷ đều sáng rực đôi mắt.Năm vị Pháp Tướng lập tức nhận ra mưu đồ của hắn, giận dữ quát: “Tạ Tầm, ngươi nghịch thiên làm loạn, nguy hại nhân gian, ắt sẽ bị trời phạt!”Tạ Tầm nắm chặt bàn tay phải, hắc liên rung động, năm người lập tức bị khóa miệng.“Ta không giết các ngươi, là vì các ngươi còn có hữu dụng.” Tạ Tầm cười lạnh nói, “Nhưng đừng không biết điều.”Ba Đồ cảm nhận được khí tức nguy hiểm sâu không lường được trên người Tạ Tầm, vừa cảnh giác vừa sợ hãi mở miệng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”Tạ Tầm lạnh lùng cười: “Từ hôm nay, ta chính là Diêm Tôn.”___Hậu sơn Thần Tiêu Phái.Lê Anh sắc mặt nghiêm trọng nhìn Minh Tiêu pháp tôn vẫn hôn mê bất tỉnh, mặc dù ông đã uống thuốc nhưng dường như vẫn không có khởi sắc gì, năm ngày trôi qua, huyết chú càng lúc càng ăn sâu, hơi thở của ông cũng càng lúc càng yếu.Ngụy Đằng đứng dậy, lắc đầu thở dài nói: “Ta đã thử ba mươi sáu loại dược giải chú, tất cả đều không có hiệu quả, huyết chú này e rằng đã khác với ba trăm năm trước rồi.”Ngụy Đằng là đại đệ tử của Vạn Cức Cung, bản thể là một tử đằng yêu, cũng là cao đồ của cung chủ Vạn Cức Cung – Thiên La yêu tôn, ba trăm trước từng tham gia cuộc chiến tiêu diệt Huyết Tông, có thể nói là người hiểu rõ nhất về giải chú. Vốn dĩ lần xuất phát đến Phượng Hoàng Trủng lần này cũng nên do hắn ra mặt, nhưng Ngụy Đằng kế thừa truyền thống si tình bám dính của Vạn Cức Cung, dành cho Hoa Ngâm Phương một sự chấp niệm mãnh liệt đến mức bất thường, dưới sự phản đối quyết liệt của Hoa Ngâm Phương, Thiên La yêu tôn đành phải phong bế Ngụy Đằng trong cung, không cho hắn ra ngoài mất mặt xấu hổ. Mãi đến khi Liễm Nguyệt đạo tôn truyền âm hạ mệnh lệnh, Thiên La yêu tôn mới để Ngụy Đằng đến Thần Tiêu Phái, âm thầm giúp Minh Tiêu pháp tôn trị liệu giải chú.Ngụy Đằng vô cùng phấn khởi lên đường, nhưng đến nơi thì bị hẫng một vố, những người khác trong Đạo Minh sớm đã đến hải nhãn Nam Hải, hắn bị Lê Anh đè ép ở trong dược lư nghiên cứu suốt ba ngày, thử hết mọi loại nước thuốc giải chú, nhưng không có loại nào có thể làm giảm huyết chú trên người Minh Tiêu pháp tôn. Hắn vốn đã rất chán nản, giờ lại càng thêm thất bại ê chề.“Lê Anh điện hạ, thứ cho tại hạ vô năng …” Ngụy Đằng ủ rũ cúi đầu.“Huyết chú ngày càng ăn mòn nghiêm trọng hơn.” Lê Anh cau mày, hỏi, “Dựa vào sự hiểu biết của ngươi về huyết chú, hắn còn có thể chống đỡ bao lâu?”Ngụy Đằng nghiêm túc đáp: “Nguồn gốc của huyết chú là chú oán của người chết, loại lực lượng này vô hình vô chất, vì thế cũng không thể ngăn cản được, huyết chú bám vào thân thể, tựa như một giọt mực nhỏ xuống giấy Tuyên Thành, sẽ từ từ lan rộng, cho đến khi cả tờ giấy đều bị nhuộm thành màu đen. Tu sĩ trúng huyết chú, linh lực trong cơ thể sẽ cản trở khó có thể vận công, còn người thường nếu bị huyết chú bám vào người, khí huyết sẽ dần dần suy yếu, thân thể nặng nề, ý thức hôn mê, tựa như chìm vào một giấc ngủ sâu, hơn nữa chịu ảnh hưởng của chú oán, sẽ liên lục gặp ác mộng, tâm thần bị giày vò trong nỗi sợ hãi và thống khổ. Phàm nhân khi đã hôn mê thì không thể ăn uống, nhiều nhất ba mươi ngày sẽ hao hết khí huyết mà chết, còn tu sĩ giống như Minh Tiêu pháp tôn, tuy thân thể không đáng ngại, nhưng thần hồn bị thương, quá ba mươi ngày mà không giải chú cũng sẽ gây ra thương tổn không thể phục hồi.”“Nói cách khác nhất định phải tìm được cách giải chú trong vòng ba mươi ngày.” Lê Anh vẻ mặt nghiêm trọng, “Không, thời gian còn lại chỉ còn hai mươi ngày.”“Dựa vào mức độ ô nhiễm của huyết chú, thời gian Minh Tiêu pháp tôn trúng chú hẳn đã khoảng mười ngày.” Ngụy Đằng suy tư một lát nói, “Huyết chú này khi vừa mới bám vào thường không thể phát hiện ngay, chờ đến khi huyết chú xâm nhập vào kinh mạch khiến linh khí ứ đọng, thường sẽ mất vài ngày mới bộc phát ra triệu chứng, trừ phi có ngoại lực can thiệp, huyết chú có thể sẽ phát tác sớm hơn.”“Ngoại lực can thiệp?” Lê Anh nghi hoặc hỏi.“Tức là kẻ thi chú có thể ở một khoảng cách nhất định khống chế mạnh yếu của huyết chú.” Ngụy Đằng nhíu mày, “Nhưng huyết chú này không giống với những loại ta từng tiếp xúc trước đây, hẳn đã bị người biến đổi, muốn giải trừ huyết chú, phải tìm được nước thuốc giải chú tương ứng, nhưng phối phương của nước thuốc giải chú chỉ có kẻ thi chú mới biết. Thiên hạ có hàng vạn loại thảo dược, làm sao trong vòng hai mươi ngày có thể tìm ra phối phương tương ứng.”Ngụy Đằng cẩn thận quan sát sắc mặt Lê Anh, hỏi: “Kẻ thi chú rốt cuộc là ai, đến giờ vẫn chưa tra được sao? Còn nữa …. Ngâm Phương đã vào Phượng Hoàng Trủng ba ngày rồi, vẫn bặt vô âm tín …”“Sinh đăng của bọn họ vẫn còn sáng, hẳn là chưa gặp nguy hiểm, Đạo Tôn đã điều tra việc này, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.” Lê Anh chấp tay sau lưng, thần sắc nghiêm nghị: “Ngươi ở lại đây cẩn thận chăm sóc Minh Tiêu pháp tôn, không được rời đi, ta có việc phải đi một chuyến.”Lê Anh dứt lời thì xoay người bước nhanh ra ngoài, cũng không để ý đến vẻ lo lắng và ấm ức của Ngụy Đằng.Lê Anh vừa ra khỏi cửa, liền bắt gặp Thập Anh và Vi Sinh Minh Đường đang vội vã đi tới, phía sau còn có Thất Sát.“Lê Anh điện hạ, Công Nghi Trưng bọn họ vẫn chưa trở về sao?” Vi Sinh Minh Đường nhíu mày hỏi.“Lê Anh tỷ tỷ …” Đọc Full Tại Truyenfull.visionThập Anh còn chưa kịp mở miệng, Lê Anh đã cắt ngang, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nói: “Không cần lo lắng, ta sẽ đích thân đi điều tra.”Nàng ở lại đây cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ có tìm ra kẻ thi chú mới có thể phá cục.Thập Anh níu chặt tay áo Lê Anh, vội vàng nói: “Lê Anh tỷ tỷ, ta nghi ngờ là người của Tiệt Thiên Giáo gây bất lợi với Tôn chủ chúng ta!”“Tiệt Thiên Giáo?” Lê Anh nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Dựa vào đâu nói vậy?”Thập Anh kể lại chuyện giáo chủ Tiệt Thiên Giáo bắt cóc Thất Sát cho Lê Anh.Lê Anh nhìn Thất Sát, hắn tự mình trải qua việc này, nắm rõ chi tiết hơn: “Thủ tọa Tự Tại Thiên của Tiệt Thiên Giáo bị Phượng Thiên Linh bắt cóc, Thần Khải vẫn luôn truy tra Phượng Thiên Linh, trước đó còn uy hiếp Tôn chủ và Công Nghi Trưng giao ra Dẫn Phượng Tiêu.”Thập Anh cũng nói: “Hôm kết khế ước, Tôn chủ vốn định giao Dẫn Phượng Tiêu cho Thần Khải, chỉ là xảy ra sự cố, Tôn chủ còn bị thương, nên không thực hiện lời hứa với Thần Khải. Về sau Thần Khải định đuổi theo giết Tôn chủ, nhưng bị Tôn chủ dọa lui.”Thất Sát nói: “Thần Khải che che giấu giấu, những lời hắn nói với Tôn chủ và Công Nghi Trưng hơn phân nửa là giả, Tiệt Thiên Giáo vô cùng đáng ngờ.”Lê Anh nghiêm túc gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta sẽ lập tức báo việc này với Đạo Tôn, điều tra chuyện này đến cùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro