Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 61
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnYến Tiêu mơ một giấc mộng rất dài.Nàng mơ thấy lúc nhỏ của mình, nỗi đau vô tận thiêu đốt thân thể và thần hồn của nàng, từ trong ra ngoài, khi thì như rơi vào hầm băng, khi thì như bị ném vào vạc dầu sôi, cơn đau nhói ở tim nhắc nhở nàng rằng mình vẫn còn sống, rồi lại khiến nàng hiểu ra — còn không bằng chết đi.Nhưng nàng không thể như nguyện chết đi, linh lực cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong thần khiếu nàng, tâm mạch của nàng, dốc hết sức lực muốn níu giữ chút hơi tàn cuối cùng.Nàng cảm nhận được một đôi cánh tay dịu dàng ôm lấy mình, nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt vừa đủ để sưởi ấm thân thể của nàng, ý thức nàng chìm nổi giữa bóng tối, nghe thấy giọng nói lưu luyến và bi thương, không ngừng gọi tên nàng.“Yến Tiêu …”“Yến Tiêu …”Tại sao không chịu buông tha nàng?Yến Tiêu từng nghĩ, sinh ra nơi Âm Khư, không cha không mẹ, chịu đủ tra tấn thì đã là sự trừng phạt của thiên đạo dành cho nàng, cho đến khi chân tướng phơi bày trước mắt, nàng có phụ thân, có mẫu thân, thậm chí có huynh trưởng ….Nàng mới biết, tất cả những gì trước đây, chỉ là một loại biểu hiện tươi đẹp giả dối.Sau ba ngày hôm mê, nàng tỉnh lại từ cơn đau kịch liệt, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần hang động thấp bé, cả người không còn chút sức lực, đầu óc trống rỗng.“Yến Tiêu!” giọng của Công Nghi Trưng vang lên gần đó, hắn cẩn thận ôm nàng lên từ đống cỏ khô trải dưới đất, để nàng tựa vào người mình.Yến Tiêu giống như một con rối không có cảm giác, mặc cho hắn sắp đặt cơ thể mình.Lòng bàn tay Công Nghi Trưng nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, một sợi linh lực nhẹ nhàng thăm dò vào thần khiếu.“Vết thương ở tim nàng đã đỡ hơn rồi, nhưng ảnh hưởng của huyết chú vẫn còn, linh lực vẫn ứ trệ.” giọng nói trầm thấp dịu dàng như một cơn gió xuân, nhưng không thể mang lại chút ấm áp nào cho nàng.Sóng mắt Yến Tiêu nhẹ nhàng run lên, nàng cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chỗ máu loang lổ khi trước đã biến mất, vết dao ngoài da cũng đã khép lại, nhưng nàng vẫn nhớ rõ cơn đau thấu xương khi lưỡi dao sắc bén đâm vào người, thân thể nàng không tự chủ được mà run lên.“Nàng làm sao vậy! Chỗ nào khó chịu?” Công Nghi Trưng lo lắng ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, trấn an sự hoảng loạn và đau đớn của nàng.“Sư phụ …” giọng nói khàn khàn bật ra từ cổ họng, mang theo nỗi uất nghẹn và nghẹn ngào.Công Nghi Trưng rũ mắt xuống, đáy mắt tràn đầy nỗi bi thương không thể kìm nén.“Bà ấy …. đã chết rồi …”Cảnh giới của bà đã sớm sụp đổ, thể xác cũng như ngọn đèn dầu sắp cạn, không chịu nổi biển lửa Luyện Ngục thiêu đốt, lúc Công Nghi Trưng tìm được hai người họ, khí tức của Nguy Tình đã hoàn toàn đoạn tuyệt, chỉ còn Yến Tiêu hôn mê nằm bên cạnh, còn sót lại một tia hơi thở cuối cùng.Công Nghi Trưng mang cả hai ra khỏi biển lửa, rời xa Trấn Ngục Sơn, lập kết giới để tránh sự truy tra của Tạ Tầm.Sinh mẫu hắn tìm kiếm mười mấy năm, cuối cùng lại dùng thân phận như này xuất hiện trước mặt hắn, rồi lại ra đi bằng cách tàn khốc như vậy, lần này chính tay hắn đã chôn cất bà, có lẽ đúng như lời Tạ Tầm nói, vạch trần chân tướng, là gánh nặng mà hắn không thể chịu nổi.Không biết lấy đâu ra sức lực, Yến Tiêu đẩy Công Nghi Trưng ra, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài hang, miệng lẩm bẩm: “Ta muốn gặp bà …”Công Nghi Trưng đuổi theo, nắm lấy cổ tay nàng, nhìn gương mặt tiều tụy tái nhợt của nàng, nghẹn giọng nói: “Ta đi cùng nàng.”Thi thể bà được chôn ở khoảng đất trống bên ngoài hang động, không có bia mộ, chỉ có một nấm mồ nho nhỏ, chôn vùi một đời hết sức yêu hận và bi ai của bà.Yến Tiêu ngồi quỳ trước mộ, thất thần nhìn đống đất trước mặt, nàng thu mình lại, ôm chặt lấy chính mình, đôi mắt mở to, dường như muốn nhìn thật rõ tất cả, nhưng trước sau vẫn chẳng thể nhìn rõ.“Ngươi thật sự đã chết rồi …” nàng khẽ cười, mắt phượng khẽ khép lại, đắng chát và đau đớn, “Sư phụ … đây là lần cuối cùng … ta gọi ngươi như vậy …”“Yến Tiêu …” Công Nghi Trưng quỳ một gối xuống bên cạnh nàng, theo ánh mắt nàng nhìn về phía phần mộ của Nguy Tình.Yến Tiêu dường như không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, khe khẽ tâm sự cùng Nguy Tình đã mất: “Thật ra trong lòng ta … vẫn luôn coi người là mẫu thân của ta …”Khi còn rất nhỏ, nàng cho rằng “mẫu thân” chỉ là một công cụ dùng để sinh con, mãi đến khi trở thành Diêm Tôn, nàng lật đọc thư tịch tìm hiểu nhân gian, mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ “mẫu thân”.Nàng là sự dịu dàng và yêu thương ban sơ nhất, bảo vệ đứa trẻ non nớt khỏi tổn thương, xoa dịu mọi nỗi đau và bi thương ….Khi đọc được những dòng chữ ấy, hình bóng hiện lên trong đầu nàng chính là sư phụ.Dù sư phụ không hề dịu dàng, nhưng nàng nghĩ rằng, đó chỉ là bề ngoài, bà vẫn vô thức bộc lộ sự quan tâm dành cho nàng, nàng sẽ vì vậy mà cảm thấy mừng thầm, như thể bị thương nặng đến đâu cũng không còn đau nữa.“Thì ra người không phải, người là mẫu thân của Công Nghi Trưng …” Yến Tiêu rũ mắt xuống, cắn chặt môi dưới, đè nén sự run rẩy trong giọng nói, “Vậy đối với người … ta rốt cuộc là gì đây?”“Yến Tiêu, xin lỗi.” Công Nghi Trưng khàn giọng nói.“Xin lỗi?” Yến Tiêu mơ hồ quay đầu lại, trong mắt hiện lên nụ cười cay đắng, “Vì sao?” đầu ngón tay lạnh băng của nàng chạm vào lồng ngực nơi trái tim vẫn đang đập mạnh mẽ, “Vì thứ này sao?”Công Nghi Trưng nắm lấy đầu ngón tay nàng.“Mọi khổ nạn của nàng …. đều là do ta mà ra.” giọng nói trầm khàn của Công Nghi Trưng vang lên.Yến Tiêu lắc đầu, mặc cho hắn nắm tay mình, nàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của hắn: “Đây là nghiệp quả ta đáng phải nhận, có liên quan gì đến ngươi.” Nàng cười tự giễu, Nếu không có ngươi, Nguy Tình vẫn sẽ giết ta.”“Không phải …” Công Nghi Trưng run giọng nói, trong mắt cuồn cuộn đen tối mà nàng không thể nhìn thấu.“Công Nghi Trưng …” Yến Tiêu gọi một tiếng, nhưng rồi lại dừng lại, khóe môi nhếch lên, cười như không cười, “Không, có lẽ ngươi nên mang họ Tạ, còn ta mới là họ Công Nghi, có đúng không, huynh trưởng … thân yêu?”Yến Tiêu ép sát vào gần khuôn mặt Công Nghi Trưng, dùng ánh mắt phác họa đường nét tuấn mỹ cao thẳng của hắn, tim đập điên cuồng, cũng đau đớn vô cùng.“Chúng ta vốn có khoảng cách xa nhất thế gian.” Yến Tiêu nhẹ nhàng nói, hơi thở quẩn quanh, như gần như xa, ái muội và mãnh liệt, “Ngươi là chính, ta là tà, ngươi ở nhân gian, ta trong Âm Khư, Đạo Minh không cho phép chúng ta yêu nhau … Nhưng nay, giữa chúng ta lại có khoảng cách gần nhất thế gian, chính là huyết mạch chảy xuôi trong người, dù có chết đi, cũng không thể chối bỏ quan hệ … Ngươi nói … thiên đạo có cho phép chúng ta yêu nhau không?”Đôi tay Công Nghi Trưng run rẩy ôm nàng vào lòng, đó là khoảng cách gần nhất, cũng là khoảng cách xa nhất.“Ta sẽ không rời xa nàng, dù là huynh muội, hay đạo lữ, ta vẫn mãi mãi ở bên cạnh nàng.” giọng nói kiên định của hắn vang lên bên tai nàng.Mọi thứ dường như vẫn như cũ, mà dường như đã thay đổi.Yến Tiêu thất thần tựa đầu lên vai hắn, hai tay vô lực buông thõng bên người.“Nhưng ta không muốn …” nàng nhỏ giọng nói, “Công Nghi Trưng, đời này của ta, những ngày vui vẻ thật quá ít, quá ít …”Lồng ngực Công Nghi Trưng vì một câu nói của nàng mà dâng lên đau nhói, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm yếu của nàng, nghẹn ngào nói: “Đã qua rồi …”“Nguy Tình đã cho ta sự quan tâm đầu tiên, đó là ấm áp duy nhất trong những năm tháng tối tăm không ánh sáng của ta, đáng tiếc, tất cả đều là giả dối.” Yến Tiêu nhàn nhạt cười một tiếng, chậm rãi nâng đôi tay lên, vòng qua ôm lấy eo hắn, chôn sâu bản thân vào trong vòng tay hắn, “Sau đó gặp được ngươi, ta mới thực sự bắt được một sợi ánh sáng, cảm nhận sự tươi đẹp của thế gian này. Số lượng niềm vui ít ỏi của ta, đều là do ngươi ban cho …”Hắn từng nỗ lực đến vậy, muốn cho nàng hết thảy tốt đẹp của thế gian này, bảo nàng làm sao không động lòng.“Nhưng ngươi nói đúng, ánh trăng là thứ hư vô mờ mịt nhất, không thể nắm chặt trong lòng bàn tay, khi ta khép đôi tay lại, nó liền lặng lẽ trượt qua kẽ ngón tay.” khóe môi Yến Tiêu nhếch lên một nụ cười nhạt buồn bã, nàng nhớ đến đêm ánh trăng trong trẻo ấy, nàng và hắn kề vai tựa sát bên nhau, hắn luồn tay qua mái tóc đen của nàng, mang theo hơi thở nóng rực đặt một nụ hôn lên môi nàng.Tiếng sóng biển không thể che giấu nhịp tim cuồng loạn của nàng.Dưới ánh trăng, hắn đẹp đến mê hoặc lòng người.Bàn tay đang đặt trên lưng hắn bỗng nhiên trượt xuống, cuộn trào linh lực chấn thương tâm mạch của hắn, thân thể Công Nghi Trưng run lên, máu tươi từ cổ họng trào ra, nhuộm đỏ bờ vai Yến Tiêu.Hắn ngỡ ngàng nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Yến Tiêu, ý thức dần dần mơ hồ, chỉ nghe được tiếng nàng khẽ thì thầm, buồn bã vang lên.“Công Nghi Trưng, là ngươi đã khiến ta động lòng.”“Khiến ta từ nay không dám ngẩng đầu nhìn ánh trăng nữa.”*Ngày thứ ba Tạ Tầm tọa trấn Diêm La Điện, nghe thấy Ba Đồ vội vàng đến báo.“Diêm Tôn đã trở lại!” Ba Đồ lắp bắp bổ sung thêm, nói, “Là, là vị Diêm Tôn trước đây …”Yến Tiêu không bước vào Diêm La Điện, nàng đứng trên bậc thềm trước đại điện, để mặc gió dữ thổi bay vạt áo, lạnh lùng nhìn xuống từng đôi mắt đang kính sợ.Tạ Tầm một lần nữa cảm nhận được sự khống chế đối với Ách Nan chi lực, trong lòng dâng lên niềm vui sướng tột độ, hắn bày ra dáng vẻ cha hiền tiến về phía Yến Tiêu.“Yến Tiêu, con không sao thì thật tốt quá! Ta biết mà, biển lửa Luyện Ngục tầm thường sao có thể tổn thương con được!” Tạ Tầm cười nói.Yến Tiêu chậm rãi xoay người, khuôn mặt minh diễm lạnh lùng và sắc bén, không giận tự uy.“Ta không sao.” Yến Tiêu nhàn nhạt nói, “Công Nghi Trưng cũng không sao, chỉ là Nguy Tình đã chôn thân trong biển lửa.”Tạ Tầm khẽ thở phào, rồi lại nghiến răng nói: “Cô ta chết không hết tội, hai người các con không sao thì tốt rồi.”“Tạ Tầm, ngươi có phải rất muốn có được Ách Nan chi lực không?” Yến Tiêu hờ hững nhìn Tạ Tầm, trong giọng điệu không có kính sợ cũng chẳng có hận ý, như thể đang trò chuyện với một người xa lạ. “Ngươi hẳn đã hiểu rõ, giết ta, ngươi cũng không thể chiếm được Ách Nan chi lực, ngược lại sẽ hoàn toàn mất đi quyền khống chế đối với Ách Nan chi lực.”Tạ Tầm biện giải: “Ta đúng là muốn có Ách Nan chi lực, nhưng nếu đã biết con là con gái ta, ta làm sao có thể giết con được.”Yến Tiêu khẽ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười trào phúng, nàng không tin, nhưng cũng lười vạch trần.“Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì.” Yến Tiêu chậm rãi nói, “Huyết chú trong cơ thể ta mỗi ngày đều đang gặm nhấm thân thể, nếu huyết chú này thoát khỏi khống chế của ngươi, ước chừng ba mươi ngày nữa sẽ khiến người chết oan chết uổng. Ngươi lấy ba mươi vạn dân chúng của Ngọc Kinh làm con tin, nếu ba mươi vạn người này chết đi, ngươi cũng mất đi lợi thế để đàm phán, đến lúc đó Đạo Minh bảy tông chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”Sắc mặt Tạ Tầm tức khắc trầm xuống, đúng như lời Yến Tiêu, đây là tâm bệnh của hắn.“Cho nên ngươi muốn lợi dụng mười vạn ác quỷ Âm Khư.” Yến Tiêu nhìn thoáng qua chúng ác quỷ đang ngủ đông trong nơi tối, “Tập hợp những sức mạnh này đối kháng Đạo Minh. Đợi Thiên Nhãn mở, ngươi sẽ dẫn những người này lao ra Thiên Nhãn, trở lại nhân gian. Tuy nói Thiên Nhãn một sinh một tử, nhưng chia thành hai đoàn để xông ra, ít nhất vẫn có thể giữ lại ba, bốn vạn người cho ngươi sai khiến.”“Không sai.” Tạ Tầm trầm giọng nói, “Đây chính là kế hoạch của ta.”“Một khi trở lại nhân gian, ngươi liền có thể tiếp tục gieo rắc huyết chú, bắt cóc hết bá tánh thành này đến thành khác làm con tin, khiến Đạo Minh không dám ra tay với ngươi.” Yến Tiêu cười nhạo một tiếng, lộ vẻ khinh thường, “Cấm thuật của Huyết Tông, chẳng qua đều là tà môn ngoại đạo, mánh khóe ác độc không chính thống, căn bản không thể thực sự tăng thực lực của ngươi, ngươi không dám đối đầu trực diện với Đạo Minh, chỉ có thể dùng những thủ đoạn hèn hạ này để ép đối phương không dám manh động.”Tạ Tầm bị nàng vạch trần không chút nể nang, sắc mặt xanh mét nói: “Hữu hiệu là được.”“Ngươi trốn đông trốn tây suốt hai mươi năm qua, che che giấu giấu, không dám dùng gương mặt thật, không phải vì ngươi làm sai điều gì, mà là vì ngươi quá yếu.” Yến Tiêu nói, “Bây giờ ngươi chỉ có giữ ta lại bên cạnh, ngươi mới có thể mượn dùng Ách Nan chi lực, đối kháng với Đạo Minh.”Tạ Tầm ánh mắt dao động: “Con đồng ý giúp ta?”“Ta có thể giúp ngươi.” Yến Tiêu thần sắc lạnh lùng nói, “Ta vốn chẳng có thiện cảm gì với Đạo Minh, cũng không có thù hận gì với ngươi, ta muốn giết ngươi, chẳng qua là bị Nguy Tình lợi dụng, bị bà ta sai khiến, hiện giờ đã hiểu rõ mọi chuyện, ta chẳng lẽ còn bị bà ta sai khiến nữa sao?”Tạ Tầm nghe vậy vui mừng, tiến lên một bước: “Con hiểu được đạo lý này thì tốt rồi, Yến Tiêu, chúng ta mới là cha con có quan hệ huyết thống!”Yến Tiêu lùi lại một bước, nhíu mày đầy chán ghét: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không hề thừa nhận ngươi là phụ thân của ta.”“Con …” Tạ Tầm khựng bước chân, lúng túng nhìn nàng, “Rốt cuộc con có ý gì?”“Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.” Yến Tiêu lạnh lùng nói, “Ta là con gái ngươi, là Diêm Tôn thập điện, là đồ đệ của Phượng Thiên Linh, đây đều là sự thật không thể thay đổi, dù ta không nhận ngươi là cha, thì trong mắt người đời, trong mắt Đạo Minh, ta vẫn là kẻ tội ác tày trời, điều này, ta đã hiểu rõ từ lúc còn ở Thần Tiêu Phái. Huống hồ, ta bị Nguy Tình lợi dụng, đưa vài vị Pháp Tướng của Đạo Minh vào Âm Khư, bọn họ tất nhiên sẽ không tha cho ta, thay vì đợi đến khi bọn họ giết đến cửa, chẳng bằng chúng ta ra tay trước.”“Chúng ta?” sóng mắt Tạ Tầm lay động.“Ta không thích ở lại Âm Khư.” Yến Tiêu nhìn mây dày cuồn cuộn trên bầu trời, trong mắt chỉ toàn một màu u ám, “Quỷ vương Âm Khư … hừ, xưng tôn ở đây thì có nghĩa lý gì, chẳng qua chỉ là một con ác quỷ trấn ngục mà thôi. Chẳng lẽ ngươi không muốn xưng tôn ở Đạo Minh, khiến người trong thiên hạ phải cúi đầu quỳ gối trước ngươi sao?”Lời của Yến Tiêu khiến ngọn lửa tham vọng bùng lên trong mắt Tạ Tầm: “Sao lại không muốn chứ! Hai cha con ta đồng lòng hợp sức, muốn thay thế Liễm Nguyệt đạo tôn, không phải không có hy vọng. Theo ta được biết, Liễm Nguyệt đạo tôn đó ba trăm năm qua ẩn cư không xuất thế, là vì năm xưa giao đấu với Huyết Tôn bị trọng thương, đang trong thời kỳ suy yếu, đây chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta thừa cơ hành động!”“Vậy thì giết trở lại nhân gian đi.” trong mắt Yến Tiêu hiện lên sát ý lạnh lẽo, “Thiên đạo không dung ta, Đạo Minh không dung ta, ta càng không để chúng được toại nguyện, ta phải sống thật tốt. Tru sát Đạo Tôn, huyết tẩy bảy tông, nếu bọn họ đã gọi ta là kẻ tội ác tày trời, vậy ta sẽ cho bọn họ biết … bọn họ nói không sai!”Tạ Tầm cười to: “Tốt! Nếu con muốn trở thành Đạo Tôn, ta sẽ phò trợ con thượng vị, cha con chúng ta đồng lòng, không phân biệt con và ta!”__Cánh cửa đồng nặng nề bị đẩy ra, một bóng dáng cao gầy phản chiếu trên nền đất lạnh băng, kèm theo tiếng bước chân không nhanh không chậm, từng bước tiến vào nội thất.Diêm La Điện, là nơi duy nhất lạnh lẽo trong Âm Khư, bởi nó nằm ở vị trí cao nhất, dường như chỉ cần duỗi tay là có thể chạm đến tầng mây dày đặc.Công Nghi Trưng bị phong ấn thần khiếu, giam cầm trên giường, hắn nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu, nhìn qua lớp màn giường mơ hồ, mượn ánh sáng ngoài kia, thấy được bóng dáng mảnh mai phản chiếu lên tấm sa mỏng.“Yến Tiêu …” Công Nghi Trưng khó khăn mở miệng, giọng nói khàn khàn mà đau đớn.“Công Nghi Trưng.” cách màn giường, Yến Tiêu nhẹ nhàng mở miệng, nàng khẽ mỉm cười, “Ta vẫn quen gọi tên ngươi như vậy. Ta không có cha mẹ, ngươi đã chịu ân tình Công Nghi gia nhiều năm như vậy, vậy thì thay ta trả mối ân tình hương hỏa này đi.”“Đây là Diêm La Điện, nàng đưa ta đến đây … nàng đã cấu kết với Tạ Tầm rồi sao?”“Đừng nói khó nghe như vậy.” bóng dáng Yến Tiêu khẽ động, tiến lại gần hắn hơn, tựa vào mép giường, nhưng không vén lớp sa mỏng kia lên, “Dù sao hắn cũng là phụ thân của ngươi, ngươi đã gọi hắn như vậy suốt hai mươi năm trời.”“Ông ấy chỉ muốn lợi dụng nàng!” Công Nghi Trưng muốn đến gần nàng, nhưng sợi xích trói chặt nơi cổ kéo căng, không thể lại gần dù chỉ một tấc.Linh lực ngưng tụ thành sợi xích phong tỏa cổ và tứ chi hắn, khiến hắn không thể rời khỏi giường dù chỉ nửa bước.Yến Tiêu nghe thấy tiếng động, quay đầu, cẩn thận nhìn chăm chú hình dáng của Công Nghi Trưng.Ánh sáng u ám trong Diêm La Điện khiến nàng không thể thấy rõ ràng, nhưng có lẽ là vì quá đỗi quen thuộc, trong đầu tự nhiên hiện lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, cùng nỗi bi thương đáy mắt hắn.“Ta biết hắn muốn lợi dụng ta.” Yến Tiêu nhàn nhạt nói, “Nhưng con người với nhau, chẳng phải chỉ có lợi dụng thôi sao? Hắn lợi dụng ta, ta lợi dụng hắn, thế thôi.”“Yến Tiêu …” Công Nghi Trưng chua xót nói, “Không phải như nàng nghĩ ….”“Ha.” Yến Tiêu ngắn ngủi cười một tiếng cắt ngang hắn, không có chút gì vui vẻ, chỉ có lạnh lẽo và mỉa mai, “Ngươi tiếp cận ta, chẳng phải cũng vì lợi dụng ta sao? Ngươi đã sớm đoán được, sau lưng ta có người sai khiến, ngươi tiếp cận ta, lấy lòng ta, đều chỉ để dò xét kẻ đứng sau ta là ai.”Một bàn tay lạnh lẽo luồn qua khe hở của màn giường, chạm vào chiếc vòng sắt nơi cổ hắn, vuốt v3 làn da ấm áp bên gáy, đặt lên mạch máu đang đập mạnh.“Ngươi cho ta giọt máu kia, để ta buông lỏng phòng bị với ngươi, nhưng cũng lợi dụng giọt máu đó đánh dấu vị trí của ta, khi ở hải nhãn Nam Hải, ngươi mới có thể nhanh như vậy tìm ra kết giới của Tích Thủy Châu.” móng tay khẽ bấu vào da thịt, chỉ cần dùng thêm chút lực nữa, sẽ khiến máu tươi phun trào, nhuộm đỏ giường và tấm màn sa. “Ta đến lúc đó mới nghĩ thông suốt, nhưng ta thích ngươi, ta có thể bao dung một chút ‘lợi dụng’ này, chỉ cần tình cảm của ngươi với ta là thật.”“Ta đã lừa gạt nàng.” giọng nói trầm khàn cách màn giường vang lên, “Đêm đó, khi gặp lại ở nhân gian, ta đã nói với nàng, tiếp cận nàng là vì ba phần động lòng …”Đầu quả tim Yến Tiêu run lên, bàn tay vô thức siết chặt, lòng bàn tay rõ ràng cảm nhận được nhịp rung của yết hầu hắn, cùng với câu nói tiếp theo —“— Thực ra không chỉ ba phần.”Bàn tay đang siết lấy cổ hắn bỗng khựng lại, sau đó chậm rãi rời đi, trong căn phòng tối tăm vang lên tiếng cười khẽ trào phúng, như khóc như than.“Yến Tiêu …” Công Nghi Trưng vươn tay về phía nàng, đầu ngón tay chạm vào vạt áo mềm mại của nàng.“Ta thà rằng trước đây chưa từng gặp ngươi.” tay áo lướt qua đầu ngón tay Công Nghi Trưng, lòng bàn tay lạnh băng phủ lên mu bàn tay hắn, luồn qua những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đan chặt lấy hắn, “Như vậy, giờ phút này ta sẽ rất vui mừng, vì có một huynh trưởng huyết mạch tương liên.”“Nhưng ta thích ngươi.” giọng Yến Tiêu mềm mại lưu luyến, nàng ngồi xuống mép giường, cúi người đến gần hắn, lớp sa mỏng không ngăn được hương thơm nhàn nhạt tràn vào, tầm mắt bị chặn khiến hương thơm càng thêm nồng nàn, xâm chiếm thần hồn của hắn.“Còn nhớ khi ở Tụ Tiên Trấn, ngươi đã kể ta nghe điển tích về khăn hỷ.” hơi thở nàng phả nhẹ vào màn sa khiến nó khẽ lay động, lướt qua gò má Công Nghi Trưng, “Phục Hy và Nữ Oa được thiên đạo cho phép mà thành hôn, nhưng huynh muội yêu nhau, hổ thẹn gặp mọi người, Nữ Oa dùng quạt che mặt.” nàng khựng lại một chút, “Có phải …. rất giống chúng ta lúc này không?”Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, chỉ cách một lớp sa mỏng, không thể nhìn thấy rõ nhau, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở và nhiệt độ của đối phương, nghe thấy tiếng tim đập dồn dập như tiếng trống reo hò trong lồng ngực.“Công Nghi Trưng, mây trong Âm Khư, quanh năm không tan.” Yến Tiêu thấp giọng nói.Phục Hy và Nữ Oa thỉnh mệnh với thiên đạo, nếu mây tụ thì thành, nếu mây tan thì ly.Nàng khẽ nghiêng đầu, cách một lớp màn mỏng, đặt môi lên bờ môi lạnh lẽo của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro