Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 62
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnCông Nghi Trưng nín thở, nhưng không hề cử động, để mặc nàng nhẹ nhàng hôn lên khóe môi mình.Hơi thở nhè nhẹ phất qua lớp sa mỏng, màn lụa phác họa những đường nét rõ ràng và rực rỡ trên ngũ quan nàng, ánh sáng trong mắt nàng lại trở nên mờ nhạt, đôi môi mất đi bảy phần mềm mại, nhưng lại tăng thêm mười phần nóng bỏng.Công Nghi Trưng cảm nhận được một giọt nước ấm áp lướt qua gò má mình, ngước mắt lên, nàng đã rời đi, chỉ còn lại vệt ẩm mờ nhạt trên lớp sa dưới ánh sáng lờ mờ.“Bây giờ ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Nữ Oa lại dùng quạt che mặt.” Yến Tiêu bật cười tự giễu, “Lừa không được thiên đạo, ít nhất có thể lừa chính mình. Ta từng có thể không sợ Đạo Minh ngăn cản mà kết khế ước với ngươi, nhưng hiện tại … trở ngại lớn nhất lại nằm trong lòng ngươi.”Yến Tiêu đứng dậy, vung nhẹ bàn tay, màn giường hất tung, để lộ gương mặt thanh tuấn tái nhợt của Công Nghi Trưng. Nàng cúi đầu, thoáng lướt qua hắn, những sợi tóc đen mát lạnh quét qua gò má hắn, cuốn lấy tóc dài rủ xuống của hắn, quấn quýt trong màn đêm tĩnh lặng.Hương thơm của tay áo vẫn còn vương vấn xung quanh, đầu ngón tay của Yến Tiêu lướt qua giữa cổ và cổ tay hắn, tháo bỏ khóa linh lực.“Ta sẽ đưa ngươi trở về nhân gian.” Yến Tiêu đứng thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách với hắn, lạnh lùng nhìn xuống đôi mắt hắn, “Ngươi phải làm tròn bổn phận của một người huynh trưởng, nhớ kỹ chuyện ngươi đã hứa với ta, dù có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải đứng về phía ta.”*Tiệt Thiên Giáo, Ly Hận Thiên.“Giáo chủ, người của Đạo Minh sắp phá vỡ kết giới hộ sơn rồi!” Thanh Long hộ pháp sắc mặt tái nhợt, run giọng nói.Thần Khải sắc mặt âm trầm nhìn Lân Chiếu tôn giả và Lê Anh đang tức giận trước mắt, còn có Thất Sát đứng phía sau hai người. Đối phương chuẩn bị mà đến, dẫn theo một đám tu sĩ tinh nhuệ nhất trong Đạo Minh bao vây Tiệt Thiên Giáo, ép mạnh vào sơn môn Tiệt Thiên Giáo, có kết giới hộ sơn, bọn họ nhất thời không thể công phá, nhưng sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian.“Thần Khải! Tiền giáo chủ của Tiệt Thiên Giáo – Nguy Hình Thiên là dư nghiệt của Huyết Tông, chứng cứ vô cùng rõ ràng, Tiệt Thiên Giáo chứa chấp cấm thuật của Huyết Tông, âm mưu bất chính, còn không buông tay chịu trói, thành thật khai báo, tránh cho thương vong gia tăng!” Lân Chiếu tôn giả uy áp ngoại phóng, giọng nói vang vọng hai núi, tất cả tu sĩ Tiệt Thiên Giáo đều nghe thấy rõ ràng, tức khắc bàng hoàng chết lặng, dừng chống cự, bốn mắt nhìn nhau, không biết làm gì.“Dư nghiệt của Huyết Tông?”“Cấm thuật của Huyết Tông?”“Âm mưu bất chính?”“Rốt cuộc là chuyện gì …”Những tiếng bàn tán bắt đầu vang lên, lòng người đã bắt đầu dao động.Ba trăm năm trước, họa của Huyết Tông, đã khiến sinh linh đồ thán, vô số người mất đi người thân, bằng hữu, dù đệ tử trẻ tuổi trong Tiệt Thiên Giáo chưa từng trải qua trận đại kiếp ấy, nhưng trong nhà đều có tiền bối trải qua chuyện này, không hề xa lạ, nghe thấy hai chữ ấy sắc mặt ai nấy đều thay đổi.“Ngậm máu phun người! Vu oan hãm hại!” Thần Khải mặt mày đen kịt, giận dữ quát lớn, “Tiệt Thiên Giáo ta là danh môn chính tông, lập thân trong sạch, theo khuôn phép cũ, chưa từng làm điều bất nghĩa, là Đạo Minh các ngươi cùng chùa Huyền Thiên cấu kết với nhau, bài xích bổn giáo, bịa đặt lời dối trá!”Lời còn chưa dứt, Thần Khải đã vung chưởng đánh về phía Lân Chiếu tôn giả, linh lực cuồn cuộn, dâng trào tận trời, khiến mây mù cũng tan biến.Lân Chiếu tôn giả bày thế trận chờ quân địch, vài vị Pháp Tướng liên thủ, đón lấy một kích của Thần Khải, một luồng sáng rực rỡ nổ tung giữa không trung, thoáng chốc đất rung núi chuyển, ù ù không dứt.Lê Anh sắc mặt trầm xuống, bàn tay ngọc khẽ nâng lên, một cây cung vàng rực hiện ra lòng bàn tay, hình dáng như đuôi phượng, ánh sáng vàng lấp lánh, giữa năm ngón tay ngưng tụ một mũi tên Lê Hỏa, đặt lên dây cung. Ngón tay buông lỏng, mũi tên phát ra một tiếng huýt sáo rõ ràng như tiếng phượng hoàng, như phượng hoàng lửa kiêu ngạo mang theo sức mạnh của sấm sét, bắn về phía Thần Khải.Hộ sơn đại trận vốn đã lung lay sắp đổ, nay dưới một mũi tên này liền sụp đổ hoàn toàn, Thần Khải sắc mặt đại biến, giơ tay phải lên ngăn cản mũi tên Lê Hỏa. Mũi tên nhắm thẳng vào lòng bàn tay Thần Khải, lơ lửng trên không, giằng co không lùi, ánh lửa chiếu sáng đôi mắt tối sầm của hắn, hắn bỗng nhiên thu chưởng, mũi tên lập tức vỡ vụn thành vô số tia lửa.Hắn buông thõng cánh tay phải, tay áo rộng che khuất tay phải, nhưng máu tươi vẫn từ khẽ tay nhỏ giọt xuống đất.“Chu Tử Khư từ trước đến nay vẫn tự xưng là thần tộc, không can thiệp thế sự, giờ đây cũng nhúng tay vào tranh chấp của Đạo Minh?” Thần Khải hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Lê Anh lại nhiều thêm vài phần kiêng dè và kính trọng.“Nếu chỉ là tranh chấp của Đạo Minh, Chu Tử Khư tất nhiên sẽ không nhúng tay, nhưng sự việc liên quan đến Huyết Tông, liên quan đến an nguy thiên hạ, Chu Tử Khư không thể đứng ngoài cuộc.” Lê Anh trầm giọng, nghiêm nghị nói.“Lê Anh điện hạ cũng tin lời vu oan của Đạo Minh?” Thần Khải cười lạnh, “Đạo Minh bảy tông, đầy rẫy kẻ gian tà, bản thân lập thân bất chính, xuất thân bao nhiêu hạng người gian tà, ngược lại không biết xấu hổ tự xưng mình là chính đạo, lên mặt chỉ trỏ các tông môn trong thiên hạ. Trước kia mượn cớ điều tra tà tu Âm Khư để nhắm vào Ly Hận Thiên, hôm nay lại mượn cớ dư nghiệt Huyết Tông để tiêu diệt Tiệt Thiên Giáo, chẳng lẽ Tiệt Thiên Giáo ta chính là cá nằm trên thớt, mặc cho kẻ khác giày xéo sao!”Mâu thuẫn giữa Tiệt Thiên Giáo và Đạo Minh đã có từ lâu, ban đầu là tranh giành đạo thống với chùa Huyền Thiên, sau đó lại tranh chấp truyền đạo với bảy tông, quan hệ với Ủng Tuyết Thành cũng coi như không tồi, nhưng nhà họ Tạ lại sinh ra kẻ phản đồ Tạ Tầm, bắt cóc Nguy Tình, làm hại Nguy Hình Thiên và Thần Khải, Thần Khải vốn định mượn việc Dẫn Phượng Tiêu làm giảm nhuệ khí của Đạo Minh, nhưng lại bị Công Nghi Trưng chơi một vố đau.Trong lòng hắn rất không thoải mái, vô cùng bực bội.Giáo lý Tiệt Thiên Giáo chú trọng tự tại và ly hận, có giận thì không thể kìm nén, có thù thì không thể nhẫn nhịn, yêu hận theo lòng, ai khiến hắn khó chịu, thì hắn cũng phải khiến kẻ đó khó chịu.Nhưng đáng tiếc hiện tại Công Nghi Trưng và Yến Tiêu đều không rõ tung tích, nhưng giờ Đạo Minh lại ỷ thế hiếp người, Thần Khải há có thể nuốt giận bỏ qua.Hơn nữa cái tội danh “Dư nghiệt Huyết Tông” quá nặng, có thể nói cả thiên hạ đều muốn tru diệt hắn, hắn tự hỏi không thẹn với lòng, càng không chấp nhận kẻ khác bôi nhọ như thế.Đạo Minh thật đáng hận!Lê Anh thấy vẻ mặt tàn nhẫn của Thần Khải, nhưng lại một bộ dáng thản nhiên chính trực, trong lòng nàng thoáng chút kinh ngạc, bởi nàng đã đích thân nói chuyện với chưởng giáo Hi Hòa của Tứ Di Môn, Nguy Hình Thiên chính là phó sứ Diệt Vận Bộ của Huyết Tông, điểm này chứng cứ vô cùng xác thực, không thể chối cãi.Thần Khải căm phẫn quang minh lỗi lạc như thế, chỉ có một lý do — hắn không biết chuyện này.“Nguy Tình, thủ tọa Tự Tại Thiên của Tiệt Thiên Giáo có quan hệ với Phượng Thiên Linh, Thất Sát đã bẩm báo đúng sự thật.” Lê Anh trầm giọng nói, “Chúng ta ở dưới hải nhãn Nam Hải phát hiện kết giới của Tích Thủy Châu, Tích Thủy Châu ấy chính là bảo vật mất trộm của Linh Sư Đảo năm đó. Ta hỏi ngươi, năm đó đánh cắp thất bảo Đạo Minh, có phải Nguy Tình không?”Sắc mặt Thần Khải khẽ biến, nhìn về phía Thất Sát đứng sau Lê Anh, trầm mặc một lúc mới nói: “Nàng quả thực có tham gia.”Lân Chiếu tôn giả tức giận nói: “Nàng ta rốt cuộc đã giam mấy vị Pháp Tướng ở đâu?”Lân Chiếu tôn giả dù đã dùng hết mọi cách, nhưng linh khí ở nơi đó cực kỳ cuồng bạo, trừ phi Minh Tiêu pháp tôn tỉnh lại, nếu không rất khó bày trận tìm người ở nơi đó.“Ta cũng muốn biết nàng đã trốn đi đâu.” Thần Khải sắc mặt lạnh lùng, “Với bản lĩnh của nàng, e rằng không giam giữ nổi mấy vị Pháp Tướng. Pháp Tướng của Đạo Minh mất tích không rõ, thì liên quan gì đến Tiệt Thiên Giáo ta, còn muốn bịa đặt tội danh để vu hãm chúng ta.”Lân Chiếu tôn giả vốn không lấy tu vi làm sở trường, sau khi miễn cưỡng tiếp được một chưởng của Thần Khải thì sắc mặt có chút trắng bệch, những ngày qua, ông lo lắng vì chuyện Công Nghi Trưng mất tích không rõ, lại kinh hãi nghe tin Minh Tiêu pháp tôn trúng huyết chú, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, hôm nay cưỡng ép công phá đại trận hộ sơn của Tiệt Thiên Giáo, lập tức cảm thấy khí tức nghẹn trệ.Lê Anh đứng gần Lân Chiếu tôn giả nhất, nhận ra sự dị thường của ông đầu tiên, quay đầu nhìn lại, liền thấy giữa ấn đường của Lân Chiếu tôn giả có một luồng khí hắc sát quen thuộc dâng trào, đồng tử giãn rộng, mất đi khí lực và ý thức, từ trên trời cao vạn trượng rơi xuống.Lê Anh đồng tử co rút lại, một chưởng đánh lui những tu sĩ khác đang muốn lao lên, tay còn lại phẩy lên một cơn gió nhẹ, nâng Lân Chiếu tôn giả lơ lửng trên tầng mây.“Tất cả lùi lại!” Lê Anh lạnh giọng quát, “Lân Chiếu tôn giả trúng huyết chú!”Mọi người tức khắc ồ lên, ánh mắt phẫn nộ căm hận dồn về phía Thần Khải, vô số mũi kiếm chĩa thẳng vào Ly Hận Thiên, sát khí tứ phía.“Tiệt Thiên Giáo quả nhiên là dư nghiệt Huyết Tông, giữa thanh thiên bạch nhật, dám dùng huyết chú thuật tàn hại chưởng giáo Đạo Minh!”Thần Khải kinh ngạc nhìn Lân Chiếu tôn giả, tức giận hét lên: “Ta ra tay với hắn hồi nào!”Nhưng mọi người chỉ thấy vừa rồi hắn đánh ra một chưởng, Lân Chiếu tôn giả liền suy yếu ngã xuống đất, bởi vậy chứng thực tội danh Thần Khải đả thương người.Hơn phân nữa những người đi theo Lân Chiếu tôn giả đều là tu sĩ của Thần Tiêu Phái, trong đó còn có kiếm tu của Ủng Tuyết Thành và hành giả chùa Huyền Thiên, đệ tử Thần Tiêu Phái thấy chưởng giáo nhà mình trọng thương, tức khắc lòng đầy căm phẫn, không nói lời nào liền gọi ra pháp khí của mình công kích Ly Hận Thiên.Hộ sơn đại trận đã bị phá, các tu sĩ Ly Hận Thiên cũng chỉ có thể giơ kiếm nghênh địch, trong khoảng thời gian ngắn, trên hai ngọn núi vang lên tiếng binh khí chạm nhau, từng chiếc cầu vồng xé tan mây mù, mùi máu dần dày lên, nhiễm bẩn cạm bẫy thế ngoại này.Lê Anh không kịp bận tâm chuyện khác, dùng Lê Hỏa Chi Linh thăm dò thương thế của Lân Chiếu tôn giả, tức khắc cảm thấy dị thường, nàng cau mày, vung tay lên, một tiếng hú dài sắc nhọn kèm theo vàng đỏ xé rách trời quang.“Tất cả dừng tay!”Một tiếng quát chói tai đầy uy nghiêm khiến trận chém giết giữa đôi bên lập tức khựng lại, tất cả ánh mắt đồng loạt dồn về phía hồng y rực rỡ đứng giữa không trung.“Vết thương của Lân Chiếu tôn giả, không phải do Thần giáo chủ gây ra!” Lê Anh nghiêm nghị nói, giọng nói vang vọng cả hai ngọn núi.Đại đệ tử Thần Tiêu Phái – Tông Khánh trầm giọng nói: “Lê Anh điện hạ, vừa rồi chúng ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy …”“Các ngươi thấy được cái gì?” Lê Anh khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, “Các ngươi chỉ thấy Thần Khải đánh Lân Chiếu tôn giả một chưởng, liền có thể chứng minh hắn hạ huyết chú với Lân Chiếu tôn giả sao?”Tông Khánh mặt lộ vẻ lo lắng, nhìn thoáng qua Lân Chiếu tôn giả, lại hỏi: “Nếu không tại sao sư tôn ta lại bị thương?”“Huyết chú trên người hắn đã xâm nhiễm tận xương, thời gian trúng chú đã lâu, tuyệt đối không phải vết thương mới nãy gây ra, chỉ là huyết chú làm linh lực tắc nghẽn, nên mới phát tác vào lúc này.” Lê Anh quay đầu nhìn về phía Thần Khải vẻ mặt nghiêm trọng, “Thần giáo chủ, huyết chú thuật tái hiện nhân gian, việc này chắc chắn có liên quan đến Tiệt Thiên Giáo, nếu không phải có chứng cứ vô cùng xác thực, chúng ta đã không hành động lớn như vậy.Thần Khải mặt trầm như nước, nhìn Lân Chiếu tôn giả đầy khó hiểu, chau mày: “Ta thực sự không biết chuyện huyết chú.”Lê Anh thấy thần sắc hắn không giống giả vờ, liền hỏi tiếp: “Nếu ngươi thật sự không biết, vậy còn Nguy Tình thì sao? Nàng là con gái ruột của Nguy Hình Thiên, về bí mật của Huyết Tông, chẳng lẽ nàng không biết gì sao?”Thần Khải không biết nhớ đến điều gì, nheo mắt trầm ngâm, hồi lâu sau không nói.“Ngươi là người hiểu rõ Nguy Tình nhất, chuyện năm đó rốt cuộc chân tướng như thế nào, là ai đứng sau tất cả kế hoạch này, hiện giờ là cơ hội cuối cùng để ngươi khai ra chân tướng.” Lê Anh nghiêm túc cảnh cáo, “Tiệt Thiên Giáo lập giáo ba trăm năm, qua điều tra không hề có hành vi thương thiên hại lý, chỉ cần ngươi giao nộp di vật của Huyết Tông, những chuyện trước kia, có thể khoan dung xem xét.”Thần Khải sắc mặt không tốt nói: “Bất luận các ngươi tin hay không, ta thực sự không biết chuyện của Huyết Tông. Ta bái nhập tông môn đã hơn một trăm năm trước, sư tôn chưa bao giờ nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến Huyết Tông, công pháp và giáo lý của giáo ta, cũng chẳng liên quan đến Huyết Tông. Còn về Nguy Tình, nàng tâm tư đơn thuần, sư tôn cũng sẽ không tiết lộ bí mật gì cho nàng, nhưng mà …” Thần Khải nhíu mày một cái, trong mắt dâng lên đen tối, “Chẳng lẽ là hắn?”Thần Khải không biết nhớ đến điều gì, bỗng nhiên trong mắt lóe lên tinh quang, xoay người lao đi, thân ảnh biến mất giữa hai vách núi, bay thẳng về phía hàn đàm dưới thung lũng, rất nhanh liền biến mất vào sương mù dày đặc.Lê Anh giao Lân Chiếu tôn giả cho Tông Khánh, rồi lập tức đuổi theo.Lê Anh theo sát phía sau, xuyên qua sương mù dày đặc, nhìn thấy Thần Khải đứng trước một biển hoa rộng lớn, dùng ngón tay làm đao, cắt qua lòng bàn tay, máu tươi nhỏ xuống, nhanh chóng thấm vào trong đất. Biển hoa trước mắt tựa hồ cảm nhận được khí tức gì đó, toàn bộ run lên, tự động tách ra hai bên, lộ ra một con đường.Lục Hợp Linh Lung Già vốn kết nối với hộ sơn đại trận của Tiệt Thiên Giáo, cách duy nhất để phá giải đại trận này chính là huyết mạch của giáo chủ. Lúc Nguy Hình Thiên lâm chung, đem ý chí mắt trận của trận này chuyển cho Thần Khải, ông đối với con gái chính mình hoàn toàn mất hết sự tín nhiệm, lời trăn trối cuối cùng của ông để lại cho Thần Khải, chính là đưa Nguy Tình còn sống trở về, vĩnh viễn nhốt trong Tự Tại Thiên.Đến lúc hấp hối ông mới hối hận, trao cho nàng quá nhiều sự tự tại, ngược lại nàng mất đi tất cả.Dưới Lục Hợp Linh Lung Già, có một cửa sinh và một cửa tử, xưa nay chưa từng có ai bước vào cửa tử, nhưng lần này, mục tiêu của Thần Khải chính là nơi đó.Đây vốn là cấm địa của Tiệt Thiên Giáo, ngoại trừ giáo chủ, không ai được phép bước vào, thế nhưng Thần Khải không hề ngăn cản Lê Anh đi theo, việc đã đến nước này, hắn đã lờ mờ hiểu ra điều gì đó, hiện tại hắn một lòng chỉ muốn làm rõ bí mật của Tiệt Thiên Giáo — bí mật sư tôn đã che giấu hắn.Vượt qua tầng tầng cơ quan, cuối cùng hai người cũng đến trước một mật thất, Thần Khải vung tay áo mở ra kết giới, bước nhanh vào trong.Đó là một gian mật thất đơn sơ rộng ba trượng, bên trong hỗn loạn và mặt đất ngổn ngang ngọc giản, giá trên bốn phía ban đầu dường như bày đồ gì đó, nhưng hiện tại chẳng còn gì.Lê Anh cúi người nhặt một mảnh ngọc giản lên, thần thức thăm dò, sắc mặt lập tức biến đổi: “Bùa chú trộm vận! Là cấm thuật Huyết Tông!”Đây là tà thuật của Diệt Vận Bộ thuộc Huyết Tông, bọn họ thậm chí từng dùng tà thuật này trộm đoạt thần lực của Thôn Thiên thần tôn.Thần Khải cũng nhặt một mảnh ngọc giản khác, sắc mặt càng thêm khó coi: “Khai nguyên ngưng phách đan …”Đây là linh đan Nghịch Mệnh Bộ của Huyết Tông luyện chế ra, nhưng vì phương pháp luyện chế quá mức tàn nhẫn máu tanh mà bị cấm.Lê Anh nhìn quanh một vòng, thần sắc nghiêm nghị nói: “Nơi này từng có người đến, hơn nữa hắn đã xem qua ngọc giản này, biết là cấm thuật của Huyết Tông, là Nguy Tình sao?”“Không phải.” Thần Khải sắc mặt xanh mét, siết chặt song quyền, “Là Tạ Tầm!”“Tạ Tầm?” cái tên quen thuộc này khiến Lê Anh sửng sốt một chút, “Phản đồ Ủng Tuyết Thành?”Trước đó ở Thần Tiêu Phái, bọn họ đều thấy bóng áo đen ẩn sau sương mù trong thủy kính, cũng từ trong miệng Tạ Chẩm Lưu biết được sự tồn tại của Tạ Tầm, biết được hắn đã luyện hóa kiếm hồn, nhưng không biết hắn còn liên quan đến Tiệt Thiên Giáo.“Là hắn.” đến nước này, Thần Khải cũng không thể tiếp tục che giấu cho Nguy Tình, “Ba mươi năm trước, Nguy Tình phụng lệnh sư tôn rời núi truyền đạo, gặp được một kiếm tu tên Tạ Tầm. Lời ngon tiếng ngọt của nam nhân đó đã lừa gạt Nguy Tình khiến nàng hết lòng vì hắn, thậm chí xúi giục Nguy Tình đi ăn trộm thất bảo. Sư tôn biết được chuyện này, đích thân bắt Nguy Tình và Tạ Tầm về Tiệt Thiên Giáo, muốn tru sát Tạ Tầm, nhưng Nguy Tình lại nói, nàng mang thai cốt nhục của Tạ Tầm, sư tôn liền quyết định giữ lại tính mạng của hắn, phế công pháp của hắn, cầm tù hắn đến chết.”Thần Khải hít một hơi thật sâu, kìm nén sự tức giận nói: “Không ngờ Nguy Tình lại nhân cơ hội thả Tạ Tầm đi, hai người họ từ Lục Hợp Linh Lung Già chạy trốn, Nguy Tình ở lại cầm chân ta, Tạ Tầm cứ như vậy bỏ trốn mất dạng, có lẽ chính lúc đó, Tạ Tầm lạc vào nơi này, phát hiện cấm thuật của Huyết Tông.”Thần Khải đưa mắt nhìn giá trống không bốn phía, tức giận nói: “Văn tự trong ngọc giản, hắn chỉ cần nhìn một lần liền ghi nhớ, vậy nên không mang theo, nhưng bảo vật trên giá, lại bị hắn cướp sạch chẳng còn.”Tim Lê Anh trầm xuống, giờ đây có thể khẳng định được rằng, người hạ chú lên Minh Tiêu pháp tôn, hẳn chính là tên Tạ Tầm kia, đám người Công Nghi Trưng mất tích, e rằng cũng không thoát khỏi liên quan đến hắn.Nhưng Tạ Tầm là ai? Hắn đang ở đâu?“Thần giáo chủ, trước khi sự việc điều tra rõ manh mối, mời ngươi theo chúng ta đến Tứ Di Môn một chuyến.” Lê Anh nghiêm trọng nói, “Còn về Tạ Tầm này, chúng ta không có bất cứ manh mối nào, cần ngài cung cấp thêm manh mối.”Thần Khải nhướng mày tức giận quát: “Ngài nghi ngờ ta ăn không nói có, bịa ra một người sao?”Lê Anh thần sắc nghiêm túc: “Thật không dám giấu, hiện giờ Minh Tiêu pháp tôn và Lân Chiếu tôn giả lần lượt trúng huyết chú, nếu những lời ngươi nói là thật, thì Tạ Tầm này chúng ta nhất định phải tìm ra, chỉ khi tìm được kẻ thi chú, mới có thể giải trừ huyết chú. Nếu giáo chủ muốn chứng minh trong sạch của Tiệt Thiên Giáo, càng không nên ngoan cố chống cự, nếu tu sĩ đôi bên xảy ra thương vong, dù Tiệt Thiên Giáo vô tội cũng biến thành có tội.”Tiệt Thiên Giáo đều là những người sống theo cảm xúc, hỷ nộ tùy tâm, hai vị tôn giả địa vị cao của Thần Tiêu Phái trọng thương, chưởng giáo tương lai không rõ tung tích, trong môn lòng người hoang mang, trông gà hóa quốc, nếu không có người chủ trì đại cục, đôi bên cứ thế lao vào huyết chiến, dù Tiệt Thiên Giáo có vô tội, cũng sẽ thành có tội.Thần Khải là người thông minh, đương nhiên hiểu Lê Anh xuất phát từ thiện ý.“Đạo Minh không ai tin Tiệt Thiên Giáo trong sạch.” Thần Khải cười lạnh, “Dù Tiệt Thiên Giáo đã rút khỏi tranh chấp đạo thống với chùa Huyền Thiên, vẫn không được Đạo Minh dung thứ, mà hiện tại tiền giáo chủ lại thực sự có liên quan đến Huyết Tông, khó đảm bảo trong Đạo Minh sẽ không có ai mượn cớ này, đem toàn bộ Tiệt Thiên Giáo một lưới bắt hết.”“Vậy giáo chủ định làm thế nào?” tinh quang trong mắt Lê Anh lóe sáng rồi biến mất, “Dẫn dắt đệ tử môn hạ, huyết chiến với tu sĩ Đạo Minh đến cuối cùng sao? Vậy chẳng phải trúng kế kẻ đứng sau rồi ư? Đầu tiên kẻ đó kích động Đạo Minh đối đầu với Diêm Tôn tại Thần Tiêu Phái, giờ lại mượn sức Tiệt Thiên Giáo đối đầu với Đạo Minh, giáo chủ cam tâm rơi vào bẫy của đối phương sao?”Thần Khải sắc mặt cứng đờ, lại nghe Lê Anh nói tiếp: “Kẻ đó giỏi tâm kế, chắc chắn rất hiểu rõ Tiệt Thiên Giáo, hắn đoán được Thần giáo chủ tính cách khoái ý ân cừu*, nhất định không chịu nổi sự vu oan, càng không tin Đạo Minh có thể chủ trì chính nghĩa, Tiệt Thiên Giáo sẽ trở mặt với Đạo Minh, đến lúc đó cả hai đều thiệt, còn hắn thì ngồi không hưởng lợi.”(*Khoái ý ân cừu chỉ tính cách hành sự dứt khoát, thẳng thắn, nhanh chóng báo đáp ân nghĩa, báo thù, không suy tính quá nhiều, thường theo cảm xúc và nguyên tắc của bản thân)Thần Khải thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Lê Anh điện hạ nói không sai.”“Nếu giáo chủ không tin Đạo Minh, vậy hãy tin ta một lần.” giọng nói Lê Anh vang vọng kiên định, ánh mắt như có lửa cháy rực, “Nếu điều tra rõ đệ tử của Tiệt Thiên Giáo không có ai liên quan đến cấm thuật Huyết Tông, cũng chưa từng dùng cấm thuật Huyết Tông làm hại nhân gian, thì sẽ không ai bị liên lụy.”Thần Khải vẫn có ba phần do dự, Lê Anh lại nói: “Năm đó trong cuộc tranh chấp đạo thống, Liễm Nguyệt đạo tôn cũng từng vì Tiệt Thiên Giáo đứng ra nói lời công đạo, giáo chủ hẳn nên tin rằng Đạo Tôn sẽ trả lại công bằng cho Tiệt Thiên Giáo.”Cuối cùng sắc mặt Thần Khải dịu xuống, khẽ gật đầu nói: “Được, vậy ta tin Đạo Minh một lần.”Lê Anh nhẹ nhàng thở phào, vô hình trung đã hóa giải một mầm tai họa. Nàng phất tay thu toàn bộ ngọc giản vào túi giới tử, hy vọng trong những ngọc giản này có ghi chép về phương pháp giải huyết chú.Đúng vào lúc này, truyền âm pháp loa trên người Lê Anh đột nhiên sáng rực ánh đỏ, tỏa ra dao động linh lực mãnh liệt.Không kịp suy nghĩ nhiều, Lê Anh điểm mở pháp trận truyền âm, một giọng nói gấp gáp hoảng loạn vang lên từ trong pháp loa.“Lê Anh tỷ tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi!” Thập Anh liên thanh nói, “Có rất nhiều người ở Thần Tiêu Phái và Ngọc Kinh rơi vào hôn mê, tình trạng của họ và Minh Tiêu pháp tôn rất giống nhau, đều trúng huyết chú!”“Cái gì!” nghe được lời này, hai người đều lộ vẻ cả kinh biến sắc.“Còn một chuyện nữa!” Thập Anh chưa kịp lấy hơi, lại vội vàng nói tiếp: “Bắc Hải đại biến, Thiên Nhãn Âm Khư mở, vô số tà tu chạy ra khỏi Âm Khư, đang tiến về Ngọc Kinh!”Lê Anh vẻ mặt nghiêm trọng, hai việc này tuyệt đối không phải sự kiện đơn lẻ, nhất định có liên hệ với nhau.Lúc này Thần Khải cuối cùng cũng hiểu rõ, chuyện này không còn là vấn đề của riêng Tiệt Thiên Giáo nữa, hắn nặng nề thở dài, trên mặt hiện lên vẻ trầm trọng.Thiên hạ này yên ổn ba trăm năm, rốt cuộc lại sắp đại loạn …
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro