Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 63

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnNgọc Kinh nằm ngay phía nam của Âm Khư, là một trong những chủ thành phồn hoa nhất phương bắc, cũng là thành trì cổ xưa nhất trên mảnh đại lục này, cho đến ngày nay vẫn giữ được di tích của Thần Điện cung phụng thần tộc từ vạn năm trước.Thế nhưng, lẽ phải là một nơi náo nhiệt, rộn rã tiếng người, Ngọc Kinh lúc này lại bị bao phủ trong u ám, tử khí lan tràn khắp thành, khắp nơi không còn nghe thấy tiếng cười vui, chỉ có những tiếng khóc lóc kinh hoàng.Minh Giám pháp trận phát hiện Âm Khư có dị động, trên Bắc Hải dậy sóng như sôi trào, vô số tà tu âm binh từ Thiên Nhãn tràn ra, ùn ùn kéo về hướng Ngọc Kinh. Đạo Minh bảy tông lập tức nhận được thông báo, đã hạ lệnh tu sĩ ở các nơi nhanh chóng đến Bắc Hải chi viện.Tu sĩ Đạo Minh trấn thủ Xu Cơ Lâu ở Ngọc Kinh ngay khi nhận được tin báo liền mở ra kết giới phòng hộ, tu sĩ trên Kim Đan dốc hết toàn lực, trấn áp sự hoảng loạn trong thành, duy trì yên ổn trong thành, đồng thời cảnh giác tà tu xâm nhập.Vi Sinh Minh Đường vội vàng trở về nhà, môn đình to như vậy nhưng không một bóng người, dọc đường nhìn thấy đều là người hầu bị hôn mê, khi bước vào nội thất, liền nhìn thấy Vi Sinh Nghiêu suy yếu ngã gục dưới đất.Vi Sinh Minh Đường vội vàng đỡ Vi Sinh Nghiêu lên giường, giữa chân mày Vi Sinh Nghiêu cuồn cuộn khí hắc sát, giống hệt như những người Thần Tiêu Phái, đều bị trúng huyết chú. Vi Sinh Nghiêu cau chặt mày, nhưng đang chịu đủ dày vò trong cơn ác mộng, môi trắng bệch run rẩy, phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, mơ hồ.Huyết chú vô giải, Vi Sinh Minh Đường chỉ có thể đút cho ông một viên linh đan để giảm bớt đau đớn.Sau khi uống linh đan, hơi thở của Vi Sinh Nghiêu mạnh hơn một chút, mơ màng hé mở đôi mắt, hơi thở mong manh mà gọi một tiếng: “Minh Đường …. về rồi …”Vi Sinh Minh Đường mím môi không nói gì.Bỗng nhiên, Vi Sinh Nghiêu mở to hai mắt nhìn, dùng hết sức lực nắm chặt cổ tay Vi Sinh Minh Đường, biểu cảm dữ tợn, khàn cả giọng gào lên: “Có lửa! Có lửa!”Vi Sinh Minh Đường sững sờ nhìn mặt ông, đôi mắt vấy đầy hắc khí đỏ ngầu những tia máu, như thể bên trong có một ngọn lửa đang bùng cháy, thiêu đốt sự hoảng sợ và oán hận của ông.“Tiểu Như đừng sợ, ta ở đây, là lỗi của ta, là ta hại nàng!” trong mắt Vi Sinh Nghiêu lăn xuống nhiệt lệ, vừa khóc vừa cười, “Chúng ta đều hóa thành tro bụi rồi, sẽ không còn bị chia cách nữa …”Vi Sinh Nghiêu bị huyết chú giày vò, những oán hận đó đang nuốt chửng tinh hồn và khí huyết của ông, khiến ông mắc kẹt trong cơn ác mộng đau hận nhất trong cuộc đời.__Ngọn lửa hôm ấy thật lớn, chính tay hắn châm lên ngọn lửa đó.Khi lửa cháy rực nhất, hắn lao vào biển lửa. Ngọn lửa cháy bén lên quần áo và tóc của hắn, hun đến mức hắn không mở nổi mắt, nhưng vẫn không thể ngăn bước chân hắn chạy về phía cái chết.“Tiểu Như, Tiểu Như …” chàng trai trẻ Vi Sinh Nghiêu đẩy cửa xông vào, không có tu vi, da thịt hắn đã bị lửa thiêu đến cháy đen, đau đớn đến tận xương. Căn phòng đã trở thành biển lửa, chói lọi như ngày nàng gả cho hắn, hắn lảo đảo bước qua đám cháy, tìm kiếm tân nương của hắn.Nàng bị khói hun đến hôn mê bất tỉnh, ngã gục bên cạnh giường. Vi Sinh Nghiêu xông tới ôm nàng vào lòng, khuôn mặt đã từng thanh lệ nhu mỹ phủ đầy vết loét đỏ khủng bố, nhưng hắn không chán ghét và sợ hãi chút nào, như thể đó chỉ là sắc hồng e thẹn của tân nương. Bàn tay run rẩy vuốt ve đôi má không còn sức sống.“Tiểu Như, là ta hại nàng …” Vi Sinh Nghiêu ôm chặt thi thể của Đường Như, đau đớn tột cùng, nước mắt giàn giụa.Những con rắn lửa bò khắp xung quanh, sóng nhiệt nóng rực khiến nước mắt hắn nhanh chóng hóa thành hơi nước.“Là ta cưỡng cầu nhân duyên, để rồi khiến nàng gánh chịu mọi tai kiếp.” Vi Sinh Nghiêu nghẹn ngào sám hối, “Là ta yếu đuối vô dụng, không thể cứu nàng … Ta đã hứa cùng nàng đồng sinh, nhưng ta không làm được, chỉ có thể cùng nàng cộng tử.”“Cháy đi, cháy đi … thiêu rụi cả hai ta thành tro bụi, như vậy … sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa….”Hắn chỉ là một gia chủ vô dụng, có một tấm chân tình dành cho nàng, nhưng lại chẳng thể cho nàng bất cứ thứ gì.Nàng biết rõ nơi này là hang hổ ổ sói, biết hắn không thể bảo vệ nàng, nhưng vẫn cam nguyện trao cả đời mình vào tay hắn.Bọn họ đều thua, kẻ ăn thịt người không phải là tổ huấn, mà là lòng dạ hiểm ác nhất của con người. Hắn không biết là ai đã ra tay, có lẽ tất cả những kẻ đó đều có phần, nhưng hắn không có cách nào báo thù cho nàng, hắn không thể giết người, có thể giết chết, chỉ có chính mình.Mạng này, vào ngày thành thân ấy, đã hứa dành trọn cho Tiểu Như.Những lưỡi lửa cuộn lên mép áo, lôi hắn vào biển lửa, đau đớn khiến toàn thân hắn run rẩy, hắn còn sống, nhưng đã rơi xuống địa ngục.Thế nhưng về sau hắn mới hiểu ra, mạng của hắn không thuộc về chính hắn, lời hứa hắn cùng Tiểu Như đồng sinh chẳng thể giữ, cộng tử cũng không thể làm được. Bọn họ lôi hắn ra khỏi biển lửa, dùng linh dược tốt nhất để cứu sống hắn, trên người mọc ra da thịt mới, chỉ có trái tim trống rỗng.“Đường đường là gia chủ, sao có thể vì một nữ nhân mà tuẫn tình!”“Ngươi quên mất thân phận và trọng trách của mình rồi sao?”“Ngươi không cần gia tộc này, nhưng chẳng lẽ cũng không cần nhi tử của nữ nhân đó sao!”Minh Đường …Vi Sinh Minh Đường …Hắn bị tộc lão nhốt lại, bọn họ cũng không dám để đứa trẻ kia nhìn thấy mẫu thân mình bị thiêu sống, bọn họ muốn che giấu tội lỗi của chính mình, đổ tất cả lên một vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn, rồi lại dùng Minh Đường để ép hắn khuất phục.Bọn họ chỉ cần một gia chủ ngoan ngoãn, truyền thừa huyết mạch Vi Sinh thị, duy trì thể diện của Vi Sinh thị.Đây chính là lời nguyền lớn nhất của Vi Sinh nhất tộc.Vi Sinh Nghiêu sống sót, nhưng cũng đã chết, lòng dũng cảm cuối cùng của hắn đều chôn vùi trong đám lửa lớn đó, cùng với cái chết của Đường Như mà hóa thành tro bụi.Hắn sống thành bộ dạng mà mình đã từng thống hận nhất, hủ bại cứng nhắc, cố chấp bá đạo, hắn nhìn Vi Sinh Minh Đường lớn lên với những gai nhọn sắc bén, muốn nhổ bỏ từng chiếc một, hắn sợ Minh Đường sẽ làm tổn thương chính mình, cũng sẽ làm tổn thương đến người mà nó yêu thương nhất, phạm phải sai lầm giống như hắn năm đó, cuối cùng bị một trận lửa lớn nuốt chửng.Vi Sinh Nghiêu gần như đã quên mất rằng mình từng sống, cho đến khi huyết chú nhập thể, ác mộng tái hiện, ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, hắn nhớ lại dũng khí đi chết ngày ấy, cùng trái tim đã cháy thành tro bụi.Một luồng ánh sáng đỏ đánh trúng mi tâm của Vi Sinh Nghiêu, khiến ông hoàn toàn hôn mê.Thập Anh đáp xuống bên cạnh Vi Sinh Minh Đường, nhìn thấy cổ tay hắn bị nắm chặt đến in hằn vết đỏ tươi, nhưng hai mắt lại đỡ đẫn, không còn chút thần sắc.“Vi Sinh Minh Đường, ngươi không sao chứ.” Thập Anh lo lắng mà nhíu mày thanh tú, “Ngươi không bị nhiễm huyết chú chứ.”Mi mắt Vi Sinh Minh Đường khẽ động, rũ mắt xuống, thần sắc phức tạp nhìn Vi Sinh Nghiêu đang mê man đau đớn, trên mặt hiện lên một nụ cười cay đắng.“Hình như ta chưa bao giờ thực sự hiểu ông ấy …” giọng Vi Sinh Minh Đường khàn khàn nói, “Ta hận ông ấy giết mẫu thân … nhưng sống như một cái xác không hồn, đối với ông ấy mà nói, có lẽ mới là một loại trừng phạt.”Thập Anh nghiêng đầu, khó hiểu nói, “Ông ta vẫn sống sung sướng, có ăn có uống, có vợ có con gái, gọi là trừng phạt gì chứ, dĩ nhiên người chết mới đáng thương hơn.”Vi Sinh Minh Đường khẽ cong khóe môi, xoa đầu Thập Anh: “Muội nói cũng không sai, người còn sống vẫn còn hy vọng, nhưng người chết rồi thì chẳng còn gì nữa.”“Sống mà khổ sở, là tự mình không nghĩ thông suốt, lương tâm bất an mà thôi.” Thập Anh hừ lạnh một tiếng, nghiêm túc nói: “Vi Sinh Minh Đường, vừa rồi ta cảm ứng khắp nơi, toàn bộ người của trang viên Vi Sinh và trang viên Công Nghi đều trúng huyết chú, bao gồm muội muội của ngươi.”“Vậy phụ thân Công Nghi Trưng thì sao?” Vi Sinh Minh Đường hỏi.Nhắc đến chuyện này, Thập Anh có chút nghi hoặc lắc đầu: “Ta không tìm thấy ông ấy.”Theo lý, Công Nghi Càn đáng lẽ đã trở về Ngọc Kinh từ vài ngày trước, hai nhà là thế giao, hiện giờ Công Nghi Trưng mất tích không rõ, Vi Sinh Minh Đường tất nhiên cũng phải thay hắn chăm sóc Công Nghi gia, nhưng không ngờ Công Nghi Càn cũng mất tung tích.Trong lòng Vi Sinh Minh Đường dâng lên một dự cảm điềm xấu, nhưng không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận.“Hiện tại một nửa người trong thành đều trúng huyết chú rơi vào hôn mê, nếu không có linh khí nuôi dưỡng, khí huyết sẽ nhanh chóng suy kiệt, dù sau này có giải chú, nguyên thọ cũng sẽ tổn hao nhiều.” Vi Sinh Minh Đường nói.Thập Anh đáp: “Nhưng dù ngươi có nhiều linh đan như vậy, cũng không thể cho từng người uống kịp đâu.”“Chỉ cần trồng linh thảo trong phạm vi nhất định, biến Ngọc Kinh thành một động thiên phúc địa như Đạo Minh bảy tông, linh khí đủ dồi dào, thì có thể trì hoãn khí huyết suy kiệt.”Vi Sinh Minh Đường vừa nói vừa sải bước đi ra ngoài, Thập Anh vội vàng chạy theo, thấy hắn đang hướng về phía dược viên thì không khỏi lên tiếng: “Cho dù ngươi có trồng linh thảo, chúng cũng không thể lớn nhanh như vậy đâu!”Vi Sinh Minh Đường hơi nhấp môi mỏng, trong mắt lóe lên một tia thanh quang.“Ta có cách.”Trên người hắn giấu một bí mật, ngay cả Công Nghi Trưng cũng không hoàn toàn rõ ràng — Không, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, vì sao hắn có thể tâm ý tương thông với linh thảo thế gian, còn máu hắn lại có thể khiến linh thảo sinh trưởng mạnh mẽ.Hắn tu vi thấp, không có đủ sức tự bảo vệ mình, biết loại dị năng này không thể để thế nhân phát hiện, nếu không ắt sẽ rước mầm tai họa. Mấy năm nay hắn dựa vào máu của mình, cứu sống rất nhiều linh thảo sắp héo tàn, biết được cũng chỉ nghĩ linh nhưỡng của Hoa Thần Cung có chỗ bất phàm, chứ không hoài nghi rằng một tiểu Trúc Cơ như hắn lại có bản lĩnh đặc biệt gì.Nhưng lúc này đây, liên quan đến mấy chục vạn mạng người toàn thành, hắn cũng không thể chỉ lo cho an nguy của mình.Vi Sinh Minh Đường trở lại dược viên, hai bên lối đi, linh thảo tiên hoa vươn cành lá về phía hắn, lặng lẽ bày tỏ niềm vui mừng.— Minh Đường và mèo nhỏ của hắn đã về rồi!— Bên ngoài có vẻ rất loạn, các ngươi không sao chứ!”“Chúng ta không sao.” trong gió vang lên giọng nói chỉ mình hắn có thể nghe thấy, Vi Sinh Minh Đường khẽ mỉm cười, nói, “Nhưng đúng là ở Ngọc Kinh đã xảy ra chuyện, cần chư vị giúp ta một việc, mượn quả trái và hạt giống của mọi người dùng một chút.”Gió nhẹ thổi, vang lên một loạt âm thanh xào xạc.— Ngươi lại muốn dùng máu phải không?— Lần trước trồng Dũng Linh Hoa đã chảy không ít máu rồi đấy.“Ta sẽ chăm sóc bản thân, các ngươi không cần lo lắng.” Vi Sinh Minh Đường cảm thấy ấm lòng.— Những người đó bị thương thì liên quan gì đến ngươi chứ, ngươi lại không quen biết bọn họ, sao lại phí máu của mình để cứu họ?— Minh Đường quá lương thiện, dễ bị người khác bắt nạt.Chỉ có những hoa hoa cỏ cỏ này mới nói rằng Vi Sinh Minh Đường lương thiện.Vi Sinh Minh Đường cười nói: “Ta có chừng mực, sẽ không để mình gặp chuyện đâu.”Đám hoa cỏ dường như bàn bạc với nhau, không lâu sau liền đưa ra quyết định, vươn cành lá, dâng tặng trái và hạt giống của mình, đặt vào trong tay Vi Sinh Minh Đường.Thập Anh tò mò nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt đầy nghi hoặc dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ của Vi Sinh Minh Đường.“Ngươi đang nói chuyện với chúng à, ngươi có thể nghe hiểu chúng nói gì sao.” Lần trước khi đánh nhau với đám người chùa Huyền Thiên nàng đã phát hiện Vi Sinh Minh Đường cổ quái, “Ngươi rõ ràng là con người, sao lại có thể trò chuyện với cỏ cây được?”Nếu cỏ cây tu thành yêu thân, có hình người, thì còn có thể mở miệng nói chuyện, nhưng những linh thảo này đều chưa thành yêu thân, không thể nói, Vi Sinh Minh Đường có thể nói chuyện với chúng, chứng tỏ không phải dựa vào ngôn ngữ, mà là ý thức.Thập Anh tuy rằng chưa từng trải nhiều, nhưng cũng biết chuyện này không hợp lý.“Ta cũng không biết vì sao.” Vi Sinh Minh Đường khép lòng bàn tay lại, ôm lấy mảnh tâm ý của đám hoa cỏ, khẽ cười nói, “Ta sinh ra đã thân cận với cỏ cây, có lẽ … ta cũng chưa chắc là người.”“Nếu ngươi không phải người, cần gì phải chạy khắp nơi vì bọn họ.” Thập Anh chỉ là một con mèo yêu, nàng không có lòng trung thành đối với nhân gian này, càng không bận tâm đến sống chết của những người khác.“Dù gì ta vẫn là Vi Sinh Minh Đường, là truyền nhân của Vi Sinh thị, nhận ơn dưỡng dục từ vùng đất này.” Vi Sinh Minh Đường nhẹ nhàng thở dài, nghiêng người, tầm mắt dừng ở trên người Thập Anh, như gió nhẹ hòa với mưa phùn, mềm mại vô hình, lại quấn quýt triền miên, “Vậy tại sao muội lại theo ta rong ruổi khắp nơi?”Ánh nắng xuyên qua tán lá, rơi xuống người hắn như những mảnh vàng vụn, khiến dung mạo vốn đã tuấn mỹ càng thêm vài phần tự phụ, Thập Anh bị ánh sáng trong mắt hắn đốt nóng một chút, ấp úng nói: “Ta … ta đã hứa sẽ bảo vệ ngươi …. giờ bên ngoài hỗn loạn như vậy …”Vi Sinh Minh Đường nhìn thấy vẻ hoảng loạn trong mắt Thập Anh, dường như hiểu ra điều gì đó, khẽ bật cười, nắm lấy bàn tay nhỏ ấm áp của nàng, kéo nàng đi về phía trước.“Vậy muội phải theo sát ta.” giọng Vi Sinh Minh Đường nhẹ nhàng truyền đến, “Đừng buông tay ta.”Thập Anh mơ màng nhìn đôi tay đang nắm chặt của hai người, nhiệt độ cơ thể Vi Sinh Minh Đường thấp hơn nàng một chút, lẽ ra nàng thích sự nóng rực của lửa, vậy mà chẳng hiểu sao lại tham luyến chút lạnh lẽo này.*Mùa đông vừa chạm ngõ, ban ngày ở Bắc Địa càng lúc càng ngắn, bóng tối dường như đang xâm chiếm mảnh đất vốn phồn hoa này.Dưới trời cao, trên mặt biển băng giá, một bóng dáng mảnh mai cao ngạo, đơn độc ngự phong mà đứng, tựa cánh nhạn lẻ loi, tựa con hạc xa bầy, vạt áo lay động trong làn gió biển. Ánh chiều tà đỏ như máu, nhật nguyệt đồng huy, nàng đứng giữa ranh giới âm dương, từng chút một bị bóng tối nuốt chửng.Nhìn khuôn mặt lạnh lùng sắc bén của Yến Tiêu, Tạ Chẩm Lưu trầm giọng nói: “Bây giờ cô dừng tay vẫn còn kịp.”Động tác của Yến Tiêu hơi khựng lại, sau đó bật cười khinh miệt.“Dừng tay? Vậy đợi ta sẽ là cái gì?” mắt phượng lóe lên tia sắc bén như lưỡi kiếm, lướt qua từng người đứng trước mặt nàng, “Bị tước đoạt Ách Nan Thư, rồi bị giam cầm suốt đời?”Khổ Sân hành giả trừng mặt giận dữ: “Ngươi vậy mà lại thả âm binh tà tu ra làm hại nhân gian, Đạo Minh bảy tông sẽ lập tức đến, giơ tay chịu trói còn có thể giữ tính mạng của ngươi!”Khổ Sân hành giả lời còn chưa dứt, đã bị chưởng phong của Yến Tiêu đánh vào ngực, phun ra một ngụm máu tươi.“Sắp chết đến nơi mà vẫn cứng miệng như thế.” Yến Tiêu cười lạnh, nhìn về phía Tạ Chẩm Lưu nói, “Ông xem, đây chính là thái độ của Đạo Minh đối với ta. Ta không vô tội, càng không phải người lương thiện, trên người ta mang dấu vết của Âm Khư và Phượng Thiên Linh, khoảnh khắc ta được sinh ra, ta đã đáng chết rồi.”“Nhiều năm về trước, ta cũng nghĩ chết cho xong chuyện.” giọng Yến Tiêu đột nhiên nhẹ đi vài phần, dường như nhớ đến quá khứ, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần, cong lên một nụ cười tự giễu, “Nhưng giờ đây, ta chỉ muốn sống thật tốt. Các ngươi có thể khuyên Đạo Minh bảy tông giơ tay chịu trói, vậy thì cũng có thể giảm bớt một phần thương vong không cần thiết.”Sự mỉa mai và trào phúng trên mặt Yến Tiêu khiến trong mắt mọi người nổi lên tức giận, chỉ có Tạ Chẩm Lưu nhíu chặt mày, ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Yến Tiêu.Tạ Tầm đánh cắp Ách Nan chi lực từ người Yến Tiêu, bất luận là bị bắt hay tự nguyện, Yến Tiêu và Tạ Tầm hợp lực mở ra Thiên Nhãn Âm Khư, thả ra mười vạn ác quỷ là sự thật không thể chối cãi.Yến Tiêu không thể quay đầu được nữa, quay đầu lại không phải bờ bến, mà là vực sâu vạn trượng.Tạ Tầm ban đầu còn tâm hồn hoài nghi Yến Tiêu, nhưng nàng mở ra Thiên Nhãn Âm Khư, động thái này xem như hoàn toàn trở thành kẻ địch của thế gian, tuyên chiến với Đạo Minh.Người như Tạ Tầm, từ trước đến nay không tin ai cả, hắn biết rõ, Yến Tiêu cũng không tin hắn, hai người chẳng qua là vì mục đích và lợi ích chung mà tạm thời kết thành đồng minh. Cái gọi là quan hệ huyết thống, chẳng là gì trong mắt Tạ Tầm, mà Yến Tiêu cũng không bao giờ coi hắn là cha ruột. Họ chưa từng coi nhau là người thân, nhưng người đời sẽ không nhìn nhận họ là hai cá thể độc lập, trong người nàng chảy dòng máu của Tạ Tầm, nên phải gánh chịu tội danh của Tạ Tầm.Diêm Tôn của Âm Khư, con gái tội nhân, đây là dấu ấn khắc trên người Yến Tiêu, là nguyên tội chảy xuôi trong máu, một vết nhơ không thể rửa sạch.Huống hồ, nàng đã trúng huyết chú, không có giải dược của Tạ Tầm, nàng cũng chỉ có con đường chết.Trên đời này, quan hệ không đáng tin nhất chính là lợi ích, nhưng quan hệ vững chắc nhất cũng là lợi ích.Trong ánh hoàng hôn mờ nhạt, đường nét của Ngọc Kinh dần dần rõ ràng, dưới sự dẫn dắt của Ba Đồ và Cửu Tàng, mấy vạn âm binh tà tu tấn công mạnh mẽ vào kết giới Ngọc Kinh. Bị mấy vạn tà tu mạnh mẽ tấn công, kết giới Ngọc Kinh phát ra ánh sáng rực rỡ như lưu ly, lúc này viện binh vẫn chưa đến, kết giới Ngọc Kinh lại không thể chịu nổi sự công kích mãnh liệt như vậy, e rằng chẳng bao lâu thì sẽ nứt toạc.Tạ Tầm cười nói: “Ngọc Kinh chính là nơi thông thiên viễn cổ, nơi Thánh quân thời cổ ra đời, hôm nay công phá tòa thành này, nhân tộc ắt sẽ nghênh đón tân quân.”Lời còn chưa dứt, lại thấy trong thành đột nhiên bùng lên linh lực mãnh liệt, tựa như từng giọt nhựa cây xanh biếc nhỏ xuống vỏ trứng bóng loáng, nhanh chóng loang ra khắp nơi, mỗi một tia lục ý đều tỏa ra sức sống mãnh liệt, đó là từng gốc đại thụ chọc trời, tán cây xòe rộng như những bàn tay khổng lồ chống đỡ kết giới của Ngọc Kinh, lưu quang mờ ảo khiến kết giới vốn sắp sụp đổ lại một lần nữa tỏa sáng chói lọi.Sắc mặt Tạ Tầm lập tức trầm xuống: “Đó là thứ gì?”Cùng lúc đó, khắp thành Ngọc Kinh, vô số người cũng đang đặt ra câu hỏi tương tự.Lê Anh ngẩng đầu nhìn sắc xanh bao phủ bầu trời, rồi từ từ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía thanh niên bạch y sắc mặt tái nhợt ở phía xa.Tâm ý tương thông với cỏ cây, dùng máu đầu tim để hồi sinh sinh mệnh cỏ cây, hậu nhân Vi Sinh thị …“Huyết mạch của Thanh Đế Thương Thần.” Lê Anh lẩm bẩm tự nói, “Thảo nào trên người hắn có khí tức của thần tộc …”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0