Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 64

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnLà một trong tứ đại thần thú còn sống từ thời viễn cổ, vương giả của vạn yêu, hoàng giả của vũ tộc, Lê Anh biết được những bí mật viễn cổ hơn hẳn nhân tộc.Thế nhân chỉ biết rằng, thời viễn cổ, trận đại chiến của thần tộc đã dẫn tới sự sụp đổ của Thiên Trụ Sơn, mà trong di quyển viễn cổ tại Chu Tử Khư ghi chép rõ ràng về kẻ tội đồ chân chính gây ra trận hạo kiếp này.Thanh Đế Thương Thần, chính là một trong tứ tội thần năm đó khiến Thiên Trụ Sơn sụp đổ, ba vị tội thần còn lại, lần lượt là Sát Thần Lăng Tiêu, Dương Thần Húc Hạo và Thái Âm Huyền Tố. Đại chiến giữa bốn vị thần, đâm sập Thiên Trụ Sơn, dẫn tới trời sập đất nứt, sinh linh lầm than. Vì duy trì sự cân bằng của thiên địa, Hỗn Độn Châu xả thân vá lại thiên khuyết, còn Thiên Mệnh Thư thì rút lấy thần cốt của tứ tội thần, thay thế Thiên Trụ, lập tại tứ cực, chống đỡ thiên hạ.Tứ tội thần bị tước thần vị, bị giam cầm trừng phạt, còn các tín đồ, cũng bị đày vào luân hồi, mang tội nghiệt, trải qua tai kiếp trên thế gian. Hậu duệ của tứ tội thần này, chính là tứ đại gia tộc từng phò tá Thánh quân, cũng là tứ đại gia tộc của Ngọc Kinh ngày nay — Công Nghi, Vi Sinh thanh danh vang xa, cùng với Cao Dương, Tố Hòa sớm đã diệt tộc.Những bí mật này đều thuộc về thiên cơ, dù là Chu Tử Khư, cũng chỉ có các tộc trưởng đời trước mới có quyền tra xét, mà cho dù có biết, cũng không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không ắt gặp đại nạn. Sở dĩ Chu Tử Khư biết được nhiều hơn kẻ khác, là vì Đế Loan nhất tộc có quan hệ mật thiết với Dương Thần Húc Hạo, Cửu Dương Lê Hỏa chính là được sinh ra từ Thái Dương Chân Hỏa. Nhưng đó đã là chuyện của mấy vạn năm trước, hiện giờ thần tộc sớm đã không còn tồn tại nữa, mà bốn họ của Ngọc Kinh cũng chỉ còn lại một tổ huấn không được giao du với ngoại giới, hậu nhân cũng đã quên mất tổ huấn này bắt nguồn từ đâu. Lê Anh không ngờ rằng, sau mấy vạn năm lại có người có thể tái hiện sức mạnh của Thanh Đế Thương Thần.Xuân thần Thanh Đế, cũng được xưng là Mộc thần, cai quản sự sinh trưởng của cỏ cây, là một trong những thần minh được nhân tộc cung phụng nhiều nhất trong thời viễn cổ, hiện nay trong Ngọc Kinh vẫn còn lưu giữ thần điện của Xuân thần Thanh Đế, nhưng chỉ là tàn tích hoang phế, chỉ còn một bộ khung rách nát, không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu. Sách cổ Chu Tử Khư có ghi chép về tướng mạo của Thanh Đế, rằng người tuấn mỹ phong nhã, bạch y thanh trâm, tay cầm liễu tiên, tay áo vương hơi thở mùa xuân, dù trong thần tộc cũng là mỹ nam tử hiếm thấy, nhưng gió xuân dịu dàng nhất cũng lạnh lẽo nhất, người một thân một mình, cao ngạo kiêu căng, bị chúng thần xa lánh.Lê Anh tiếp xúc với Vi Sinh Minh Đường không nhiều, nhưng lúc này hồi tưởng lại, quả thực có vài phần phong thái của Thanh Đế Thương Thần. Có lẽ là một sợi thần hồn của Thương Thần phục sinh, hoặc có lẽ là một chút huyết mạch của Thương Thần thức tỉnh, mới khiến hắn có chỗ dị biệt như vậy.“Vi Sinh Minh Đường, ngươi không thể tiếp tục nữa!” Thập Anh cau mày, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vi Sinh Minh Đường vì mất máu quá nhiều, nàng tức giận quát lên để ngăn hắn lại.Vi Sinh Minh Đường trước mắt một cơn choáng váng biến thành tối sầm, bước chân lảo đảo, may mà Thập Anh nhanh chóng đỡ lấy cánh tay hắn.“Ta vẫn ổn, chỉ là hơi mệt.” Vi Sinh Minh Đường nở một nụ cười có chút suy yếu, “Còn hai hạt giống nữa, muội đưa ta sang bờ bên kia …”Thập Anh mím môi, trong mắt bừng bừng lửa giận, vẻ mặt không tình nguyện.Vi Sinh Minh Đường thở dài, ngẩng đầu nhìn trời đêm đen kịt.“Chỉ cần kéo dài thêm một lát, viện binh đến thì sẽ tốt thôi.”“Ngươi …. ngươi đã chảy rất nhiều máu rồi!” hốc mắt Thập Anh hơi đỏ hoe.“Tin ta đi, ta biết chừng mực, chỉ là hiện tại hơi suy nhược, nghỉ ngơi một thời gian là ổn.”Nghe Vi Sinh Minh Đường nói vậy, Thập Anh tuy lòng đầy khó chịu, nhưng vẫn làm theo lời hắn.Thiếu nữ hóa thân thành mèo lớn, một bộ lông đỏ rực như lửa uy phong lẫm liệt, nàng khuỵu gối xuống, để Vi Sinh Minh Đường tựa lên lưng mình, đôi tai hơi run rẩy, nói: “Lên đi!”Vi Sinh Minh Đường duỗi tay ôm lấy cổ mèo lớn, hơi thở ấm áp bao bọc quanh thân hắn. Mèo lớn bay lên trời, phóng nhanh trong gió đêm.Vi Sinh Minh Đường mỉm cười nhìn đôi tai lông xù của nàng, không nhịn được lại đưa tay xoa nhẹ một cái.Thập Anh nhịp thở hơi loạn, thẹn quá hóa giận nói: “Không được sờ tai ta.”Động tác của Vi Sinh Minh Đường khựng lại, nhưng lại nghe thấy giọng nàng khe khẽ lẩm bẩm: “Ôm chặt ta, đừng để rơi xuống.”Trái tim Vi Sinh Minh Đường như tan chảy, khẽ bật cười, nhẹ nhàng cọ mặt vào lớp lông mềm mại sau gáy nàng.— Sao lại thích nàng đến vậy chứ …“Thập Anh.” Vi Sinh Minh Đường nhẹ nhàng gọi một tiếng.“Lại chuyện gì nữa?” Thập Anh có chút không kiên nhẫn, lẩm bẩm hỏi.“Ta thích muội.”Gió đêm rất tĩnh lặng, Thập Anh cũng rất tĩnh lặng, chỉ có cơ thể đột nhiên cứng đờ cùng nhịp tim hỗn loạn bán đứng nàng.Dường như phải đợi rất lâu, mới nghe thấy nàng trả lời.“Ta cũng thích chính mình.”Vi Sinh Minh Đường khẽ cười.Thập Anh lại nói: “Ngươi đối với người mình không thích cũng đã trả giá quá nhiều, còn ta chỉ đối tốt với người ta thích.”Nàng là một con mèo yêu yêu ghét rõ ràng, không hiểu những thứ tình cảm phức tạp của người phàm.Vi Sinh Minh Đường thoáng thất thần: “Bởi vì thế gian này …. không thể chỉ dùng thích hay ghét để phán định vạn sự. Giống như một ngọn cỏ, mọc ở nơi nào, nó không thể tự mình quyết định, chỉ là vô tình bị gió cuốn đi, dù có rơi xuống một mảnh đất cằn cỗi, nó cũng chỉ có thể bám rễ ở đó, bén rễ nảy mầm. Mà tất cả những gì lấy từ mảnh đất ấy, cuối cùng cũng phải trả lại cho nó.”Khoảng khắc này, Vi Sinh Minh Đường bỗng dưng có chút hiểu được thân bất do kỷ của Vi Sinh Nghiêu.Sự đấu tranh của Vi Sinh Nghiêu, sự đấu tranh của hắn, đều là sự mềm yếu vô lực. Vi Sinh Nghiêu lựa chọn tự sát để trốn tránh, còn hắn chỉ có thể dùng miệng lưỡi để phát tiết nỗi oán hận trong lòng, mỗi lần làm tổn thương phụ thân, hắn cũng đang tàn nhẫn làm đau chính mình. Nhưng dù phản kháng như thế nào, bọn họ cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại nơi này, vì một dòng họ, vì một mảnh cố thổ, hao tận một tia tinh hồn cuối cùng.Thập Anh là một mèo nhỏ tự do đến vô ảnh, đi vô tung, nàng không hiểu cố thổ có ý nghĩa gì với thảo mộc và nhân tộc, nàng nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Nhưng chẳng phải ngươi đã di dời cỏ cây vào dược viên của ngươi rồi sao? Trả lại hết thảy, vậy chẳng phải có thể rời đi rồi ư?”Vi Sinh Minh Đường khẽ sững sờ.Thập Anh đáp xuống bên bờ sông, bốn chân nhẹ nhàng chạm đất. Nàng hóa thành hình người, đứng đối diện với Vi Sinh Minh Đường, sóng nước lấp lánh phản chiếu vào đôi mắt trong veo của nàng: “Ngươi có thể đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”Vi Sinh Minh Đường đồng tử co rút lại, yếu hầu nhẹ nhàng chuyển động, trong mắt dần dần hiện lên ý cười ôn hòa, tựa như gió xuân tháng ba khuấy động hồ nước tĩnh lặng.Hắn nhớ đến câu nói nàng từng nói trước đó.— Ta chỉ đối tốt với người ta thích.“Vậy Thập Anh thích ta sao?” Vi Sinh Minh Đường dịu dàng hỏi.“Ngươi ấy à, tuy rằng thân thể yếu ớt, miệng lưỡi chanh chua, tật xấu cũng nhiều …” gương mặt Thập Anh ửng đỏ, ánh mắt hơi trốn tránh, dừng lại nơi đôi môi mỏng khẽ nhếch của Vi Sinh Minh Đường, “Nhưng cũng không đến mức đáng ghét.”Nếu không ghét những khuyết điểm của một người, vậy nhất định là cực kỳ thích hắn.Thiếu nữ không rõ đạo lý này, kiêu ngạo lại hàm súc mà bày tỏ yêu thích của mình, ánh mắt khẽ rung động, như làm tan vỡ ánh sao, gò má phớt hồng, như ráng mây giăng kín trời đêm loạn lạc, trở thành diễm sắc duy nhất trong đêm tối binh hoang mã loạn này.Vi Sinh Minh Đường ngậm cười rũ mắt xuống, trong đêm đông cảm nhận được ấm áp. Hắn nhẹ nhàng ném một hạt linh chủng vào lòng đất, máu tươi xuôi theo đầu ngón tay phát ra kim quang và thần tính, hạt giống ngay lập tức bừng lên sinh cơ mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt đã đâm chồi nảy lộc, cành lá không ngừng vươn lên không trung, tán cây như bàn tay khổng lồ chống đỡ kết giới.Thập Anh ngẩng đầu lên, tò mò ồ một tiếng, đưa tay đón lấy một đóa hoa đang rơi xuống, hương thơm nồng nàn, cực kỳ giống mùi hương trên người Vi Sinh Minh Đường.“Tại sao nó lại nở hoa rồi?”Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống bên môi nàng, trả lời câu hỏi của nàng.Một cây đại thụ sừng sững chạm trời chống đỡ kết giới, cây đại thụ ấy đan xen mà nở rộ đóa hoa tươi đẹp, tỏa ra mùi hương ngào ngạt lan tận trời cao.Công Nghi Trưng nhìn xuống Ngọc Kinh, mắt đen trong trẻo hơi sáng lên, lướt qua một tia bừng tỉnh.“Là khí tức của Minh Đường.” hắn nhẹ nhàng nói một câu.“Vi Sinh Minh Đường?” Tạ Tầm nghe thấy lời của Công Nghi Trưng, không khỏi nhíu mày, hắn từ trước đến nay luôn xem thường tên nghịch tử của Vi Sinh gia kia, tính tình quái gở, tu vi vô dụng, dù hắn tin vào phán đoán của Công Nghi Trưng, nhưng lại không thể tin nổi Vi Sinh Minh Đường có bản lĩnh như vậy.“Hừ, mặc kệ hắn là ai, chút linh khí này nhiều lắm cũng chỉ chống đỡ được trong chốc lát, chẳng làm nên trò trống gì.” Tạ Tầm khinh thường nói, hắn phi thân về phía Ngọc Kinh, năm ngón tay mở ra, Ách Nan chi lực tụ lại trong lòng bàn tay, chỉ một chốc gió mây biến sắc, sóng lớn vỗ bờ, sấm sét gầm rống vang vọng trên bầu trời Ngọc Kinh, mây đen cuồn cuộn đè nặng lên kết giới đang lưu chuyển ánh sáng rực rỡ, uy áp khủng bố tựa trời sập khiến bá tánh còn tỉnh táo trong thành đều run lẩy bẩy, tim mật vỡ nát.Loại sức mạnh này đã vượt qua giới hạn của con người, dẫn sức mạnh trời đất làm của riêng, trước mặt thần minh, nhân tộc chẳng khác gì con sâu con kiến, mọi sự phản kháng đều vô nghĩa, chỉ khiến lòng người sinh ra tuyệt vọng và quy phục.Tạ Tầm cảm thụ được luồng sức mạnh cuồn cuộn bàng bạc ấy, trong mắt lộ ra sự say mê và cuồng nhiệt, chẳng trách người đời khao khát thành thần, thì ra đây chính là cảm giác của thần minh, hắn dường như có thể nhìn thấy một tia ý chí của thiên đạo, dẫu rằng xa xôi không thể với tới, nhưng càng khiến hắn khát vọng hơn nữa.Tạ Tầm gầm lên một tiếng, thiên lôi giáng xuống bổ thẳng vào kết giới, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, kết giới xuất hiện một vết rách, ngay lúc này, một mũi tên lông vũ rực lửa bắn về phía Tạ Tầm như một ngôi sao băng lửa.Hơi nóng ập vào mặt, xuyên qua khe hở của kết giới, Tạ Tầm cảm nhận được uy áp ẩn chứa trong mũi tên này, tâm thần chấn động, lập tức nghiêng người tránh đi. Mũi tên xẹt qua người Tạ Tầm, kéo theo một cơn gió nóng rực, lại đột ngột đổi hướng giữa không trung, như một con phượng hoàng lửa quay đầu, ngửa cổ thon dài phát ra một tiếng kêu vang, chiếc mỏ dài sắc nhọn hung ác mổ thẳng vào Tạ Tầm.Tạ Tầm sắc mặt trầm xuống, song chưởng bắt chéo trước người, toàn bộ linh lực phóng ra, hỏa phượng bạo nộ kịch liệt va chạm lòng bàn tay hắn, trong ánh lửa dường như có một đôi mắt phượng sáng quắc khiếp người. Cửu Dương Lê Hỏa chính là Thái Dương Chân Hỏa chứa thần tính, Tạ Tầm lực trước đã kiệt, lực sau chưa đến, mà một thần tiễn Lê Hỏa này lại được Lê Anh dồn toàn bộ sức mạnh bắn ra, hết sức bá đạo và mang theo sát tính, khoảnh khắc ấy Tạ Tầm liền biết mình không đỡ nổi mũi tên này.Ngay lúc đó, Yến Tiêu đưa tay phải ra phía trước, năm ngón tay khép lại giữa không trung, rồi mạnh mẽ siết chặt, hỏa phượng kia tựa như bị một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ dài, phát ra một tiếng thét đau đớn, đôi cánh chấn động, lửa nóng dần tắt.Tạ Tầm thở phào một hơi, nhưng đôi tay chính diện nghênh địch vẫn bị bỏng rát không nhẹ.“Lê Anh!” Tạ Tầm trông thấy hồng y chói mắt kia đến gần, trên mặt lộ ra vẻ căm hận và kiêng dè.Lê Anh vậy mà đến trước mọi người Đạo Minh một bước, mà theo nàng đến đây, còn có đại yêu Đế Loan nhất tộc. Chu Tử Khư và Ngọc Kinh không quá xa, nhưng Đế Loan nhất tộc của Chu Tử Khư từ trước đến nay luôn xa lánh thế sự, cao ngạo kiêu căng, Tạ Tầm thế nào cũng không ngờ rằng họ sẽ ra mặt vào lúc này.Chỗ khe hở kết giới, hàng chục đại yêu Đế Loan dang rộng đôi cánh, canh phòng nghiêm ngặt, không để những tà tu đó tràn vào trong kết giới, mà khe hở kết giới cũng đang dần liền lại nhờ linh khí trùng tu.Lê Anh cầm cung trong tay, năm ngón tay thon dài siết chặt lấy một mũi tên khác, đầu mũi tên chĩa thẳng vào mi tâm của Tạ Tầm. Mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm vào Tạ Tầm: “Thì ra là ngươi.”Phụ thân của Công Nghi Trưng, gia chủ Công Nghi gia, nam nhân đó luôn mang danh nhân nghĩa ôn hòa, hiền hậu, người trong giới tu đạo cho hắn vài phần kính ý, nhưng cũng chưa từng thực sự để một tên tu sĩ Kim Đan vào mắt, nhưng Lê Anh vừa rồi tận mắt chứng kiến, thực lực của người này tuyệt đối đã là Pháp Tướng đứng đầu, từ trước đến nay hắn luôn ngụy trang.Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt lại nhìn về phía Yến Tiêu, người đứng cách đó không xa với vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt xẹt qua vẻ khó hiểu: “Yến Tiêu, vì sao cô lại tiếp tay cho giặc!”Yến Tiêu vẻ mặt hờ hững, không trả lời, Tạ Tầm cười to nói: “Đương nhiên là vì nó là con gái của ta!”Lê Anh đồng tử co rút lại, khiếp sợ mà nhìn Yến Tiêu: “Hắn nói là thật sao?”Yến Tiêu không đáp lại.Ánh mắt Lê Anh liếc qua mấy người Tạ Chẩm Lưu bị thương nặng, nàng không biết trong Phượng Hoàng Trùng đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ cũng không phải lúc truy hỏi ngọn nguồn, việc cấp bách chỉ có một chuyện.“Giao nước thuốc giải chú ra!” Lê Anh lạnh giọng quát Tạ Tầm.“Ngài thực sự cho rằng ta tốn sức công phá kết giới, là để mang thuốc đến cho các ngươi đấy chứ.” Tạ Tầm cười lạnh một tiếng, nâng hai tay lên, một lần nữa ngưng tụ lại Ách Nan chi lực.Lê Anh thần sắc nghiêm trọng nhìn khí tức trên hắn không ngừng dâng cao, trầm giọng lẩm bẩm: “Ách Nan chi lực …”Nàng nhìn về phía đóa hắc liên lơ lửng giữa mày Tạ Tầm, nghĩ đến bùa chú trộm vận nhìn thấy trong mật thất Tiệt Thiên Giáo, trong lòng đã có đáp án. Năm đó Huyết Tông đã dùng bùa chú trộm vận đánh cắp thần lực của Thôn Thiên thần tôn, Tạ Tầm học được cấm thuật của Huyết Tông, tất nhiên cũng dùng phương pháp tương tự để đánh cắp Ách Nan chi lực.Tạ Tầm đang muốn hướng Lê Anh báo thù mũi tên ban nãy, đột nhiên thấy trong kết giới Ngọc Kinh từng luồng ánh sáng rực rỡ bùng lên, đó là dao động linh lực chỉ có khi Phù Dao trận trong Xu Cơ Lâu vận hành.Viện binh của Đạo Minh bảy tông đến rồi!Viện quân Đế Loan phòng thủ ở khe hở kết giới tức khắc thở phào nhẹ nhõm.Cùng lúc đó, phía đông và tây cũng có vô số bóng người ngự phong đến, tạo thành thế vây kín tà tu âm binh.Hai bóng người xuyên qua kết giới Ngọc Kinh, đáp xuống bên người Lê Anh.“Đạo Minh đa tạ Chu Tử Khư ra tay tương trợ.” một giọng nói ôn nhuận mềm nhẹ vang lên, nói chuyện chính là nữ tu xinh đẹp đứng ở bên trái Lê Anh. Người nọ tóc đen dài tới thắt lưng, dung mạo diễm lệ, mắt sáng linh động, quanh thân tỏa ra khí chất cao quý xuất trần, chính là chưởng giáo của Tứ Di Môn – Hi Hòa tôn giả.“Khách sáo rồi, đây là điều Chu Tử Khư nên làm.” Lê Anh nhẹ gật đầu với Hi Hòa tôn giả.Bên kia, người còn lại thân khoác bách nạp bào, sắc mặt trang nghiêm, không giận mà uy, chính là chưởng giáo của chùa Huyền Thiên – Không Ngô tôn giả.“Quần Ngọc phương tôn và Thiên La yêu tôn đang ở trong thành chăm sóc bá tánh bị trúng huyết chú.” Không Ngô tôn giả nói, “Nơi này, cứ giao cho chúng ta đi.”Trong thành có hai vị chưởng giáo duy trì kết giới hộ thành, khe hở do Tạ Tầm xé ra nhanh chóng được vá lại, tu sĩ Đạo Minh vừa đến lập tức phối hợp chống đỡ, tà tu Âm Khư không thể kiên trì lâu hơn.Khổ Sân hành giả và Từ Âm thấy viện binh đến, tình thế đảo ngược, trên mặt vui mừng, Từ Âm nói với Hi Hòa tôn giả: “Sư tôn cẩn thận, Tạ Tầm dùng cấm thuật của Huyết Tông, nếu bị trúng huyết chú, sẽ bị hắn đánh cắp sức mạnh.”Mấy người bọn họ đều là tu vi cảnh Pháp Tướng, hơn xa những âm binh đó, có thể cung cấp sức mạnh khiến Tạ Tầm càng cường đại hơn, giữ bọn họ sẽ có nhiều lợi ích hơn là giết bọn họ, có thể làm con tin, cũng có thể làm tiếp viện.Khổ Sân hành giả chắp tay trước ngực, nghiêm nghị nói: “Nếu Tạ Tầm dám dùng sức mạnh của ta để tổn thương tu sĩ Đạo Minh, ta nhất định sẽ tự vẫn, không để hắn được toại nguyện.”Tạ Chẩm Lưu trầm giọng nói: “Mấy chục vạn người trong Ngọc Kinh đều trúng huyết chú, không thể giết Tạ Tầm.”Hi Hòa chưởng giáo nhíu mày, nghiêm túc quan sát Tạ Tầm: “Ngươi gây tội ác chồng chất, rốt cuộc muốn gì?”“Ta muốn gì ư?” Tạ Tầm trầm thấp nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, bén nhọn chói tai, vang vọng tứ phương.Hắn nắm chặt trường kiếm, lưỡi kiếm sắc lạnh chỉ về phía trước, lạnh lùng nói: “Ta muốn Đạo Minh cúi đầu thần phục, muốn chúng sinh ca tụng danh ta! Muốn thiên hạ duy ngã độc tôn*!”(*Duy ngã độc tôn là: chỉ có ta là tôn quý duy nhất, không ai sánh bằng.)Hắn muốn rửa sạch dấu vết trên người hắn, chứng minh Phá Nguyệt kiếm tôn đã sai, tất cả những kẻ từng chà đạp hắn đều đã sai!Đạo của hắn, mới là chính đạo!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0