Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Chương 66

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-14 09:49:54

Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnTrên Bắc Hải, kiếm khí tung hoành, linh lực kích động, lửa cháy từ cơn sóng lớn ngàn thước lan lên tận trời cao, nhuộm cả hải vực thành ánh sáng chói lòa như ban ngày.Sắc mặt Hi Hòa tôn giả và Không Ngô tôn giả ngày càng trầm trọng, thực lực của Tạ Tầm vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Hắc liên giữa mày hắn xoay tròn u uẩn, cuồn cuộn không ngừng hấp thụ Ách Nan chi lực từ người Yến Tiêu.Phàm nhân tu hành, chứng đạo Pháp Tướng đã là đỉnh cao, cũng chỉ có thể lĩnh ngộ được một tia pháp tắc thiên đạo, mà Ách Nan chi lực trực tiếp mượn pháp tắc làm của riêng, đối kháng với nó, chẳng khác nào con kiến đòi lay cột chống trời. Ách Nan chi lực liền như đại dương mênh mông cuồn cuộn này, còn lực lượng của tu sĩ chỉ là một bọt sóng trên biển, một con thuyền lá nhỏ, đừng nói là chiến thắng, ngay cả việc thoát thân cũng cực kỳ gian nan.Tạ Tầm cả đời tìm tìm kiếm kiếm, trốn trốn tránh tránh, cho dù học được cấm thuật Huyết Tông thì cũng không dám sử dụng, đúng như lời Yến Tiêu nói, đó đều là bàng môn tả đạo lợi dụng lòng người, chỉ có sức mạnh đứng trên chúng sinh mới có thể thực sự kinh sợ thiên hạ.Tạ Tầm đắm chìm trong sự khống chế sức mạnh, nhìn chưởng giáo bảy tông cao cao tại thượng trong mắt chúng sinh đang chật vật chống đỡ dưới tay mình, hắn không khỏi càn rỡ cười điên cuồng.“Thần phàm khác biệt, chỉ bằng các ngươi, không thể chiến thắng Ách Nan chi lực.” Tạ Tầm ngạo nghễ cười to, “Liễm Nguyệt đạo tôn vì sao không dám lộ diện? Nghe nói nàng bị trọng thương, bị vây khốn trong Tứ Di Môn, xem ra chuyện này là thật rồi.”Sắc mặt Hi Hòa tôn giả khẽ biến.“Hôm nay diệt bảy tông trước, trừ Đạo Tôn sau!” trong mắt Tạ Tầm lóe lên sát ý hung tàn, “Ngày hôm qua đã qua, tân tôn sắp lập, đêm này kết thúc, đó chính là bình minh thuộc về ta – Tạ Tầm!”Đau khổ giày vò hắn mấy chục năm, chẳng khác nào đêm dài u ám lạnh băng này, từng đôi mắt khinh thường trào phúng ấy, đêm nào cũng lẩn khuất trong giấc mộng. Hắn sống dưới một lớp da giả dối, khoác lên tên họ không thuộc về mình, treo nụ cười dối trá, giả vờ một bộ dáng nhân nghĩa, càng nhẫn nhịn lâu, sát tính càng nặng.Hắn cũng nghĩ đến làm một kiếm tu chính trực lỗi lạc giống như Tạ Chẩm Lưu, hắn thiên tư trác tuyệt, đó mới là kiếm đạo hắn nên có. Nếu không phải sự thành kiến của Tạ Chẩm Lưu, sự ngạo mạn của đám người Ủng Tuyết Thành, giờ phút này hắn hẳn đã tiếp nhận chức vị chưởng giáo từ tay Tạ Chẩm Lưu, trở thành Thành chủ Ủng Tuyết Thành, trở thành một trong bảy người tôn quý nhất trên đời này.Nhưng nếu bọn họ cho rằng hắn không xứng, thì hắn cũng không cần làm chủ một giáo. Đúng, không ai xứng ngồi cùng mâm với hắn, trên hắn, càng không cần vị Đạo Tôn đó!Hắn mới là tôn giả duy nhất trên thế gian này!Chín tầng mây gió và sấm sét rung chuyển, tứ hải sóng lớn cuộn trào, Ách Nan chi lực thổi quét tám phương, uy áp từ trên cao trút xuống khiến phạm vi trăm dặm vang vọng tiếng sấm nổ, như cổ thần gầm thét, thiên địa than khóc!Hi Hòa tôn giả và Không Ngô tôn giả tránh đi mũi nhọn, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.“Giết Diêm Tôn trước.”Không Ngô tôn giả nhanh chóng quyết định, Bát Tý pháp tướng thay đổi phương hướng, chụp thẳng xuống đầu Yến Tiêu.Sức mạnh của Tạ Tầm đến từ Yến Tiêu, mà Yến Tiêu chịu huyết chú khống chế, bị tước đoạt sức mạnh, thân thể càng bị huyết chú ăn mòn, linh lực đình trệ, có thể nói là mang trọng thương mà chiến đấu, khó có thể phát huy một nửa thực lực. Chỉ cần giết Yến Tiêu, Tạ Tầm tự nhiên cũng mất đi sự khống chế với Ách Nan chi lực.Tạ Tầm vừa định ngăn cản Không Ngô, liền bị Hi Hòa tôn giả cản lại. Tạ Tầm giận dữ, trong mắt sát ý bạo khởi, khoảnh khắc vung tay, lực lượng sấm sét giáng xuống Hi Hòa tôn giả.Nhưng một kết giới chằng chịt phù văn đã chặn đứng công kích của hắn.Tạ Tầm ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Công Nghi Trưng đứng cách đó không xa, cầm quạt mà đứng, phiêu dật trong gió.Yến Tiêu lạnh lùng nhìn về phía Công Nghi Trưng: “Công Nghi Trưng, ngươi đã từng hứa với ta, vĩnh viễn đứng về phía ta.”Nàng đã phong bế thần khiếu của Công Nghi Trưng, không ngờ hắn vẫn có thể phá được, trong giây phút cuối cùng, hắn lựa chọn đứng đối lập với nàng.Công Nghi Trưng tay cầm Xuân Thu, đôi mắt ôn nhuận nhuộm dần ánh trăng lạnh lẽo và bi thương.“Phải.” giọng hắn rất nhẹ, nhưng lại rõ ràng truyền vào tai nàng.Pháp Tướng của Không Ngô tôn giả không ai ngăn cản, thần tiễn Lê Hỏa cũng đồng thời bắn tới, nhưng lẽ ra phải đánh trúng Yến Tiêu, hai luồng sức mạnh lại gặp phải lá chắn vô hình, phát ra một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc giữa trời đêm.La bàn Thiên Diễn hiện ra giữa không trung, chậm rãi xoay tròn, tinh tượng khắc trên đó lóe lên ánh sáng lộng lẫy chói mắt, chặn đứng hai đạo công kích sắc bén.“Công Nghi Trưng, ngươi đến tột cùng đứng về phe đấy!” Không Ngô tôn giả nhíu mày quát.Yến Tiêu nhìn gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt của hắn, không khỏi bật cười, trong mắt phượng lóe lên vẻ mia mai và giễu cợt.“Ngươi muốn giết ta, cũng muốn cứu ta.” Yến Tiêu cười nhạo một tiếng, “Nhưng cả hai ngươi đều không làm được. Ta sinh tử lưỡng nan …” trong mắt nàng lướt qua một tia bi ai, “Còn ngươi, yêu hận lưỡng nan.”“Ta vào nhân gian, chưa từng giết một ai.” giọng Yến Tiêu sâu kín vang lên, “Nhưng chính các ngươi đã dồn ta đến bước đường cùng.”“Cô không nên thả mười vạn tà tu làm hại nhân gian.” không biết ai đó cất lời, Yến Tiêu thần trí mơ hồ, không phân biệt được giọng nói từ đâu truyền đến.“Là các ngươi đã đưa đám tà tu ấy vào Âm Khư.” Yến Tiêu lạnh lùng cười, “Nơi đó vốn không phải địa ngục, là các ngươi biến nơi đó thành địa ngục. Nếu các ngươi thực sự hiên ngang lẫm liệt như lời mình nói, tại sao không vào Âm Khư tru tà, giữ gìn đạo và nghĩa trong miệng các ngươi! Tà tu có tội, vậy quỷ nô lại làm sai cái gì, sinh ra ở Âm Khư, là bọn họ tự mình lựa chọn sao? May mắn sống sót, thì đáng phải gánh tội danh của kẻ ác sao?”Lời nói của Yến Tiêu khiến mọi người á khẩu không trả lời được.“Nhật nguyệt chưa từng chiếu rọi Âm Khư, đạo của các ngươi, cũng không nằm ở Âm Khư, vậy thì để ta tự bước trên con đường của chính mình đi …” huyết chú tàn sát bừa bãi trong cơ thể, xâm nhập phủ tạng, bệnh tình nguy kịch, nàng ho nhẹ vài tiếng, để mặc máu tươi trào ra khóe môi, nhuộm lên tà váy màu xanh lam, như đóa hoa diễm lệ nở rộ.Nàng cúi đầu nhìn đóa hoa đỏ tươi chậm rãi loang ra, hoảng hốt nhớ đến đêm ấy ở Ủng Tuyết Thành, hắn nắm tay nàng, vẽ lên lớp áo mềm mại những phù văn huyền bí.Nàng đã quên mất khi ấy đã vẽ phù văn gì, nhưng vẫn nhớ rõ hơi ấm bao phủ mu bàn tay, còn có hương mai thoang thoảng trong không khí lạnh lẽo.Hắn đã từng nói, sẽ cho nàng muôn vàn tốt đẹp của thế gian này …Nhưng ngay cả một vốc ánh trăng, nàng cũng không thể giữ lại.Những gì từng có trong tay, cũng như hoa trong gương, trăng trong nước, đều là ảo ảnh trong mơ.“Nàng đã bị trọng thương!” Không Ngô tôn giả quát chói tai một tiếng, “Ra tay!”Sự nhập cuộc của Công Nghi Trưng khiến tình thế đột nhiên đảo ngược, Không Ngô tôn giả không để cho Yến Tiêu một cơ hội thở dốc, linh lực mạnh mẽ bá đạo như thủy triều cuộn trào, Bát Tý pháp tướng kim quang chói lọi, uy nghiêm phẫn nộ.Lê Anh thoáng chần chờ, nhưng vẫn giơ cung vàng, kéo căng thần tiễn Lê Hỏa nhắm thẳng vào Yến Tiêu.Tạ Tầm sắc mặt biến đổi, hắn ý thức được một khi Yến Tiêu ngã xuống, Ách Nan Thư cũng sẽ theo nàng mà tan biến, hắn sẽ vĩnh viễn không thể khống chế Ách Nan chi lực.Hắn dốc toàn lực đánh lui Hi Hòa tôn giả, kiếm khí sắc bén như lần trước lại xuyên qua bờ vai trái của Công Nghi Trưng.Công Nghi Trưng ngước mắt nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Tạ Tầm.Chưa từng có cái gọi là cốt nhục tình thân, phụ thân hiền từ ấy là lớp ngụy trang của ông, sự quan tâm hai mươi mấy năm qua, chẳng qua là vì hắn là niềm kiêu ngạo của Công Nghi Càn, cũng là vinh quang Tạ Tầm cầu mà không được.Một khi mất đi vầng hào quang đó, hắn chẳng còn là gì cả.Trong lòng Tạ Tầm chưa từng tồn tại tình thân, người cha tạp dịch vẩy nước quét dọn cả đời ấy, dùng đôi tay thô ráp và tấm lưng còng gánh vác cho hắn cơm no áo ấm, nhưng khi hắn hồi tưởng lại, chỉ thấy căm hận sự bẩn thỉu của ông, khom lưng uốn gối, hận sự hèn mọn của ông trở thành phiền muộn đè lên trái tim hắn, thân phận của hắn trở thành dấu vết không thể xóa nhòa.Công Nghi Trưng ngay khoảnh khắc biết được thân phận của Tạ Tầm, cũng đã hiểu rõ ý nghĩa sự tồn tại của mình trong lòng phụ thân.Kiếm hồn ngày ấy vốn nhắm thẳng vào hắn, chỉ là sự xuất hiện của Yến Tiêu khiến phương hướng lệch đi. Trước đây hắn chưa từng nghi ngờ người áo đen ẩn trong sương mù là Công Nghi Càn, bởi vì không muốn tin tưởng, phụ thân hiền từ ấy lại có thể rút kiếm đâm thẳng vào chính mình.Gương mặt thật dưới lớp da người, mãi mãi là máu tươi đầm đìa, không nỡ nhìn thẳng.Ngày chân tướng được vạch trần, hắn mất đi tất cả, cũng nhiều như Yến Tiêu.Yến Tiêu đỡ lấy một chưởng của Không Ngô tôn giả, lại bị thần tiễn Lê Hỏa bắn thủng bả vai, vết thương của nàng và Công Nghi Trưng đều nằm ở cùng một chỗ, ngay gần tim, như một đóa hoa huyết sắc nở rộ.Lê Hỏa thiêu đốt, kiếm khí sắc bén, bọn họ đang chịu cùng một nỗi đau, giống như đêm ở ngôi miếu đổ nát hai mươi ba năm trước, bọn họ tựa vào nhau, bị mổ xẻ lồng ngực, mảnh đạo cốt từ tim nàng đã được nối vào cơ thể hắn, ngực nàng thiếu đi một mảnh, còn hắn vĩnh viễn mang trong mình một sợi ràng buộc thuộc về nàng.Khi ấy đứa trẻ sơ sinh khóc oa oa vì đau đớn, còn giờ khi chịu đựng cơn đau đớn dữ dội hơn gấp bội, lại bật cười.Thật nực cười số mệnh này …Ngay cả tia sáng duy nhất của nàng, cũng bị đoạt đi.Thân ảnh Tạ Tầm đáp xuống bên cạnh Yến Tiêu, ném cho nàng một viên đan dược màu vàng đỏ.“Giải trừ huyết chú!” Tạ Tầm lạnh lùng nói, “Giết sạch bọn chúng.”Trong lòng hắn rất rõ ràng, khiến thực lực của Yến Tiêu hao tổn, là chú oán của huyết chú, nhưng đây là phương thức hắn dùng để trộm vận, cũng là thủ đoạn uy hiếp Yến Tiêu, nhưng tất cả cơ sở này, chính là sự tồn tại của Yến Tiêu, một khi Yến Tiêu chết đi, tất cả đều sẽ hóa thành hư ảo.Sự căm thù của Đạo Minh, sự lợi dụng của Nguy Tình, sự phản bội của Công Nghi Trưng, Yến Tiêu không có lựa chọn nào khác, hắn cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có giết sạch tất cả, bọn họ mới có thể sống sót.Yến Tiêu nắm chặt đan dược, một mũi tên sắc nhọn lao thẳng đến trước mặt, muốn ngăn cản nàng giải trừ huyết chú.Giải trừ huyết chú, Yến Tiêu sẽ có thực lực san bằng thành Ngọc Kinh.Tất cả mọi người đều nhận thức rõ ràng điều này, bọn họ bất chấp tất cả muốn ngăn cản Yến Tiêu uống giải dược.Yến Tiêu khẽ cười nhạt, thanh y thấm đẫm máu như một đóa thanh liên, nửa là nhụy, nửa là lá, hương thơm tràn ngập tanh ngọt nồng đậm, dưới đêm trăng yêu dã mà nở rộ.Nàng mở rộng năm ngón tay, gọi ta Ách Nan Thư.Gió mát không biết chữ, lật mở quyển sách không chữ.Giữa trời đất vang lên tiếng gầm rú khủng bố, Yến Tiêu rũ mắt nhìn những trang sách mở ra, giữa mày sáng lên ánh sáng xanh.“Đều giết đi.” nàng nhẹ nhàng nói với tiên trong sách một câu.Mọi người hô hấp cứng lại, một cơn rùng mình như bị thần minh chăm chú nhìn lướt qua sống lưng, khiến họ không kìm được đáy lòng sinh ra hàn ý, nhưng ánh mắt ấy dường như chỉ lướt qua người bọn họ, liếc nhìn về nơi xa hơn.Mà lúc này, khí tức trên người Yến Tiêu cũng không ngừng tăng vọt, nghiệp lực bao phủ trên người nàng như một ngọn lửa âm u cháy rực, mà một sức mạnh vô hình đang không ngừng tiếp thêm củi lửa, khiến ngọn lửa càng bùng cháy dữ dội.Nàng đứng trong gió lốc, khẽ khép hờ mắt, tà áo xanh như sen như lửa, khuôn mặt minh diễm tỏa ra ánh sáng bắt mắt, rồi lại an tĩnh giống như một bức tranh thủy mặc nặng nề.Đẹp đến mức khiến lòng người run sợ, lại tỏa ra khí tức khủng bố.Trong lòng mọi người dâng lên một ý niệm tuyệt vọng.“Nàng giải trừ huyết chú rồi?”“Sức mạnh của nàng sao lại tăng vọt nhanh đến thế?”“Chỉ e thế gian này không ai có thể địch lại.”Nhưng chỉ có Tạ Tầm trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp khó hiểu, bởi vì không ai hiểu rõ hơn hắn, Yến Tiêu vẫn chưa giải trừ huyết chú, thông qua liên hệ của huyết chú, hắn có thể cảm nhận được nghiệp lực mênh mông truyền đến từ người đối phương, sức mạnh ấy khiến hắn mừng như điên, nhưng cũng khiến hắn sợ hãi.— Sức mạnh đủ để hủy thiên diệt địa này, rốt cuộc đến từ đâu?Hi Hòa tôn giả bỗng nhiên quay đầu lại, ngay sau đó mọi người cũng nhận ra dị thường đến từ đâu.Phía trên thành Ngọc Kinh xa xôi, từng sinh mệnh như những bọt biển bị gió thổi tan, hóa thành hư vô.“Đám tà tu đó!” Hi Hòa tôn giả ngạc nhiên trợn to mắt, “Ách Nan Thư cắn nuốt sinh mệnh của bọn họ.”“Không, bị cắn nuốt là ác nghiệp.” Công Nghi Trưng sửa lại lời nàng, “Ách Nan Thư, dùng ác nghiệp làm thức ăn, sinh ra Ách Nan chi lực.”“Nghiệp lực nàng bạo khởi là cướp đoạt từ trên người những tà tu đó.” Không Ngô tôn giả chau mày, trong mắt lóe lên một tia bừng tỉnh, “Nghe nói bất kỳ ai tiến vào Âm Khư, đều phải lưu lại một giọt máu tươi trên Sổ Sinh Tử.”Sổ Sinh Tử, chính là một lớp ngụy trang của Ách Nan Thư.Yến Tiêu nắm trong tay tính mạng của mười vạn ác quỷ Âm Khư, vô luận những kẻ này chạy đến nơi nào, tính mạng vĩnh viễn nằm trong tay nàng.Và ngay lúc này, hàng vạn ác nghiệp đều hóa thành huyết mặc, phủ kín trang sách trống rỗng, trở thành nguồn sức mạnh của nàng.“Nếu nàng có thể hấp thu ác nghiệp tăng trưởng nghiệp lực, vì sao hiện giờ mới làm vậy?” Không Ngô tôn giả càng thêm nghi hoặc.Tạ Tầm cũng có nghi hoặc tương tự, hắn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Yến Tiêu, trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt.Liền vào lúc này, đôi mắt phượng trong trẻo kia khẽ ngước lên, tầm mắt lạnh lùng dừng trên mặt Tạ Tầm.“Yến Tiêu.” Tạ Tầm cố gắng trấn định nói, “Giết bọn họ.”Ánh mắt Yến Tiêu chuyển sang Công Nghi Trưng, nàng giơ tay chỉ thẳng vào hắn, một luồng khí tức cuồn cuộn như thiên uy giáng xuống hắn. Mọi người cả kinh, muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp — thậm chí bọn họ cũng vô lực ngăn cản.Nhưng Công Nghi Trưng không hề tránh né, hắn đứng nguyên tại chỗ, không nghiêng không lệch, tựa như một cây trúc mạnh mẽ đứng trong cơn gió xuân.Hắn đưa tay ra, bắt lấy viên đan dược màu vàng đỏ.Sắc mặt Tạ Tầm biến đổi, đột ngột quay đầu nhìn Yến Tiêu.“Ngươi có ý gì?” Tạ Tầm xanh mặt, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Yến Tiêu, giọng khàn khàn chất vấn, “Ngươi giao đan giải chú ra đi.”Hi Hòa tôn giả, Không Ngô tôn giả cũng sững sờ tại chỗ, ngay cả Khổ Sân hành giả và những người khác cũng ngây ngẩn khiếp sợ, chỉ có Lê Anh là trong mắt thoáng qua một tia ngộ ra.Tạ Chẩm Lưu trong lòng thở dài — Kiếm tu làm việc, chỉ dựa vào trực giác và vọng khí, ông chưa bao giờ cảm nhận được tà khí hay sát khí nào trên người Yến Tiêu, ông luôn bằng lòng tin tưởng Yến Tiêu trong sạch, nhưng người đời luôn dễ bị vẻ bề ngoài che mắt.“Có viên đan giải chú này, ngươi sẽ không thể dùng tính mạng ba mươi vạn bá tánh để áp chế Đạo Minh.” Tạ Chẩm Lưu nhàn nhạt nói.Chỉ cần có một viên đan giải chú, muốn phân tích ra phối phương trong đó, không cần đến nửa ngày.Tạ Tầm gắt gao nhìn chằm chằm Yến Tiêu: “Ngươi diễn một màn kịch … là để lừa ta giao ra đan giải chú.”“Ngươi không tin ta, chỉ khi có liên quan đến lợi ích của ngươi, ngươi mới chịu giao ra đan giải chú.” Yến Tiêu bình thản thong dong nhìn hắn.Tạ Tầm khát khao sức mạnh và địa vị, một khi đã nếm thử Ách Nan chi lực, hắn sẽ không thể dừng tay, chừng nào hắn chưa đoạt được Ách Nan Thư, hắn sẽ không ngồi yên để Yến Tiêu bị giết.Tạ Tầm nói giọng khàn khàn: “Cho nên … ngươi cố ý dồn mình vào đường cùng.” hắn quay phắt đầu, nhìn Công Nghi Trưng, “Ngươi cũng có phần.”Công Nghi Trưng cầm chặt đan giải chú, khẽ gật đầu: “Yến Tiêu chưa từng phong bế thần khiếu của ta.”Ngày đó, tại Diêm La Điện, nàng cách một lớp sa mỏng nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn, lặng lẽ nói hai chữ.— Giúp ta.Hắn hiểu nàng, hơn bất cứ ai trên thế gian này, dù không có hai chữ ấy, hắn cũng hiểu.Người hắn yêu sâu sắc, có một trái tim mềm mại nhất trên đời, những ấm áp và ánh sáng nàng từng có quá ít ỏi, nên nàng càng trân trọng, không nỡ phụ lòng.Nhưng lần này, nàng vẫn bước lên con đường nàng quen thuộc nhất — hướng chết cầu sinh.Hết lần này đến lần khác, tự đẩy mình đến thương tích đầy mình, cũng sẽ cười nói — ta quen rồi.“Ngươi điên rồi … ” Tạ Tầm run rẩy, căm tức nhìn Yến Tiêu, “Ngươi quên Đạo Minh đã đối xử với ngươi thế nào rồi sao, quên Nguy Tình đối xử với ngươi thế nào rồi sao! Ngươi là Diêm Tôn của Âm Khư, vậy mà đứng về phía Đạo Minh, ngươi nghĩ rằng ngươi làm như vậy, bọn chúng sẽ dung thứ cho ngươi sao! Là phụ thân ngươi, đạo cốt của ngươi, là ta cho ngươi, chảy xuôi trên người ngươi chính là huyết mạch của ta! Bất kể ngươi làm gì, đều không thể xóa bỏ dấu ấn trên người ngươi!”“Ta biết, ta không quan tâm.” Yến Tiêu thần sắc bình tĩnh thong dong, “Thân phận của ta, phụ thân của ta, nhưng điều đó ta đều nhận, người khác có thể chấp nhận hay không, liên quan gì đến ta. Là ngươi không thể chấp nhận chính mình.”Cả người Tạ Tầm chấn động, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, những lời của Yến Tiêu xé toạc một vết nứt trên đạo tâm của hắn — là hắn không thể chấp nhận chính mình sao?Không! Là thế đạo này, là thiên đạo này không thể chấp nhận hắn!Hắc liên giữa mày bùng lên mãnh liệt, ánh mắt Tạ Tầm phủ kín một tầng u ám, hắn điên cuồng thúc giục hắc liên, hấp thu Ách Nan chi lực trên người Yến Tiêu: “Lấy đi đan giải chú thì sao, ngươi không giải được huyết chú, Ách Nan chi lực chỉ có thể thuộc về ta, chết giống như bọn chúng!”Hắn sẽ giữ lại mạng của Yến Tiêu, có Ách Nan chi lực, hắn căn bản không cần những tà thuật bàng môn tả đạo của Huyết Tông đó nữa.Hắc liên tham lam mà hấp thu nghiệp lực, khí tức trên người Tạ Tầm cũng ngày càng mạnh, hắn dang rộng hai tay, nhìn chằm chằm vào nghiệp lực đang ngưng tụ thành thực thể, trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ ra hai đóa hoa sen đen.“Ha ha ha ha ha …” Tạ Tầm cười to thành tiếng, điên cuồng ngạo nghễ, tóc đen tung bay, phát ra uy áp khiến cả một vùng hải vực đột nhiên chấn động, tất cả sinh linh trong trời đất đều bởi vậy sinh ra sợ hãi và ý niệm thần phục.Mọi người tuyệt vọng nhìn bóng dáng hắc bào ấy, bọn họ biết rõ, đây là thần lực mà sức người không thể chiến thắng.Có thể đối kháng với thần lực, chỉ có thần lực.Dưới ánh trăng, thanh liên tắm máu nở rộ, Yến Tiêu phi thân lao về phía Tạ Tầm, nghiệp lực quấn thân, hiện lên những hoa văn tối tăm huyền ảo trên y phục hình hoa sen. Đôi mắt Yến Tiêu phản chiếu ánh trăng sáng, trở thành tia sáng duy nhất giữa màn đêm.Nghiệp lực hùng hậu áp xuống từ trên cao, hắc bào tung bay, Tạ Tầm tung một chưởng về phía Yến Tiêu, hai luồng sức mạnh tương đồng va chạm kịch liệt trong không trung, như tiếng chuông tang thương chấn vang, mây phía sau Yến Tiêu, biển dưới chân Tạ Tầm, cùng lúc chịu dư chấn của nghiệp lực, đánh ra một vòng xoáy khổng lồ.Tạ Tầm ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng vào Yến Tiêu: “Ngươi không thể giết ta, sức mạnh của chúng ta cùng một nguồn gốc, mà ngươi lại trúng huyết chú trong người, chỉ có thể bị ta áp chế, hà tất phải phí công vô ích.”Hắn biết rõ, Yến Tiêu mạnh mẽ hấp thu ác nghiệp của tà tu để gia tăng sức mạnh của chính mình, nhưng không giải trừ huyết chú, nàng chung quy chỉ là một thân thể tàn khuyết. Chú oán quấn thân, tàn phá trong cơ thể nàng, nàng gánh chịu nỗi đau mà người thường không thể nào chịu đựng, thần sắc nhìn như bình tĩnh, chỉ là vì nàng đã quen với đau đớn từ khi còn nhỏ, càng có thể ẩn nhẫn giỏi hơn bất cứ ai.Thân thể này chẳng qua là một chiếc bình hoa nứt vỡ, cố gắng chứa quá nhiều nước, chỉ càng làm đẩy nhanh quá trình vỡ toang.Dù người nàng có mang đạo cốt, sinh cơ mạnh mẽ, cũng không thể chống đỡ được bao lâu.Tạ Tầm không thể để Yến Tiêu chết, nhưng nàng đã sinh ra dị tâm với hắn, tồn tại cũng sẽ vướng chân vướng tay. Cách duy nhất chính là hoàn toàn áp chế sức mạnh của nàng, khiến nàng rơi vào giấc ngủ sâu, trở thành một con rối sống ngoan ngoãn, thành nguồn gốc sức mạnh của hắn.Tạ Tầm dồn lực vào lòng bàn tay, đánh mạnh ra, bức lui Yến Tiêu ra xa hàng chục trượng, Yến Tiêu chưa kịp đứng vững, Tạ Tầm đã truy kích đến.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An

Số ký tự: 0