Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 67
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnĐây là chiến trường của thần minh, là cấm địa mà nhân tộc không thể đặt chân.Sức mạnh như Ách Nan Thư, không nên tồn tại trên thế gian …” Không Ngô tôn giả nhìn hai bóng người đang chiến đấu kịch liệt nơi xa, không kìm được nhẹ giọng thì thầm.Lê Anh thần sắc nghiêm trọng nói: “Nguy hại chúng sinh, không phải Ách Nan, mà là lòng người … Yến Tiêu có sức mạnh này, lại chưa từng tổn thương ai, dù khi bị oan khuất và rơi vào vây công ở Thần Tiêu Phái.”“Nhưng sức mạnh có thể khiến lòng người mê muội.” Không Ngô tôn giả nhớ đến họa của Huyết Tông ba trăm năm trước, gương mặt không giấu được nét bi thương. Ân sư của Không Ngô tôn giả đã hy sinh trong trận tai kiếp ấy, “Sức mạnh này không thể rơi vào tay Tạ Tầm.”Câu nói còn lại, Không Ngô tôn giả không dám nói ra, nhưng mọi người đều hiểu.Giết Yến Tiêu, Tạ Tầm tự nhiên sẽ không còn đáng sợ.Huyết chú đã có giải dược, nếu không còn Ách Nan chi lực, muốn giết chết Tạ Tầm sẽ dễ như trở bàn tay.Lê Anh cười lạnh một tiếng, bàn tay nàng nắm chặt đan giải chú nóng bỏng, là Công Nghi Trưng vừa rồi giao cho nàng. Đây là viên thuốc Yến Tiêu đã đánh cược cả tính mạng để giành lấy, có thể cứu mạng ba mươi vạn người, nhưng không thể cứu chính nàng.Sinh mạng của Yến Tiêu đến từ Tạ Tầm, sức mạnh của Tạ Tầm đến từ Yến Tiêu, đây là một bàn cờ sống đơn giản nhưng dễ phá, cũng là tử cục vô giải.Đối với Yến Tiêu, sinh tử lưỡng nan, cả đời đều như vậy.Trên Bắc Hải, cuồng phong gào thét, sấm sét rền vang, thiên địa đổi sắc, Công Nghi Trưng vừa mới giải cấm chế trên người Tạ Chẩm Lưu và những người khác, thì nghe thấy một tiếng kinh hô từ Từ Âm.“Trời … có phải sắp sụp xuống rồi không …”Giữa đêm đen cùng cực, ngay cả ánh trăng cũng bị nuốt chửng, Ách Nan chi lực bóp méo thiên cảnh và hải vực, Bắc Hải bỗng nhiên sôi trào, mặt biển đen nhánh xuất hiện hai vòng xoáy khổng lồ với đường kính hàng trăm hải lý, như thể thần minh dưới biển sâu vừa mở mắt chăm chú nhìn nhân gian, sâu thẳm khủng bố, tràn ngập khí tức cắn nuốt tất thảy của Ách Nan.Và đôi mắt đó ánh lên sắc đỏ như máu.Đó là biển lửa Luyện Ngục của Âm Khư.Thiên Nhãn Âm Khư cứ mười ngày mở một lần, tạo thành lốc xoáy dưới biển sâu, nhưng chưa ai từng thấy cảnh cả hải vực sôi trào và mở toang như thế này.“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Tạ Tầm bất an mà nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Yến Tiêu.Nàng đứng giữa gió lốc và xoáy nước, thần sắc lại hết sức bình tĩnh, từ đầu đến cuối, thật giống như tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng.“Ta muốn phá hủy Âm Khư.” Yến Tiêu cúi mắt xuống, ánh lửa màu đỏ rực phản chiếu vào trong mắt, “Chính là nơi ta đã sống hai mươi ba năm.”Tạ Tầm kinh ngạc nhìn xuống vực sâu và biển lửa, hắn đột nhiên ý thức được, đây là điều Yến Tiêu đã cố ý thực hiện.Nàng hiến tế mười vạn ác quỷ, khiến sức mạnh của Ách Nan Thư bành trướng, chính là để mượn Ách Nan chi lực mở ra Âm Khư.Trên Trấn Ngục Sơn, khi cùng Tạ Tầm giao chiến sinh ra lực lượng dao động đã khiến Yến Tiêu hiểu rằng, chỉ với sức của một mình nàng, không thể hủy diệt Âm Khư, nhưng hai luồng sức mạnh giao thoa, va chạm, sẽ tạo ra nguồn năng lượng đủ lớn, khiến Âm Khư hoàn toàn sụp đổ.“Ngươi đang lợi dụng ta.” Tạ Tầm sắc mặt xanh mét, cắn răng nói, “Hủy diệt Âm Khư, có lợi gì cho ngươi!”Từ khi có ký ức, nàng chưa từng thấy trời đất, chưa từng thấy nhật nguyệt, đương nhiên mà nghĩ rằng, thế gian này vốn là như vậy.Sách viết rằng, nhật nguyệt quang hoa, bình đẳng mà chiếu rọi từng ngóc ngách của thế gian, vậy tại sao Âm Khư không có nhật nguyệt? Âm Khư không thuộc về thế gian này sao?Trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng, đã từng chứng kiến vô số sinh mạng lặng lẽ tiêu vong bên cạnh mình, có những sinh linh thậm chí không kịp cất tiếng khóc chào đời, bọn họ không biết rằng, thế gian này vốn có ánh sáng.Nàng sinh ra không cha không mẹ, không gia đình không tên họ, vậy nên nàng tự đặt cho mình cái tên Yến Tiêu.Nàng chưa từng thấy nhật nguyệt, nhưng nàng đã giấu nhật nguyệt vào chính cái tên của mình.Đó là sức mạnh đủ để hủy diệt mọi thứ, lại cũng vì vạn vật mà mang đến sinh cơ.Khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhiên hiểu ra, Ách Nan chi lực cũng không nhất định chỉ mang đến tai họa, hủy diệt, cũng có thể là sự khởi đầu của sinh mệnh.Yến Tiêu không đáp lại lời chất vấn của Tạ Tầm, nàng đẩy sức mạnh càng cuồng bạo hơn về phía Tạ Tầm. Tạ Tầm không còn lựa chọn, không phản kháng, thì sẽ bị giết, phản kháng, sẽ trở thành quân cờ của Yến Tiêu, trở thành một nước cờ phá hủy Âm Khư của nàng.Hắn đã rơi vào trong cục, đã không còn đường lui.Dư chấn nổ tung ầm ầm khiến hai Thiên Nhãn đột nhiên chấn động, lốc xoáy không ngừng lan rộng, hai Thiên Nhãn vậy mà dần dần hợp nhất thành một. Biển lửa cuộn trào nuốt chửng tất cả, thập điện Âm Khư đều chìm vào biển lửa.Toàn bộ không gian không ngừng vặn vẹo, sụp đổ, mà hải nhãn lại đang không ngừng mở rộng, nó đã nuốt chửng toàn bộ Âm Khư, dường như vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn kéo cả nhân gian này vào đó.Tạ Tầm hoảng hốt bay vọt lên, muốn thoát khỏi vòng xoáy khổng lồ ấy.Nhưng đúng lúc này, một kiếm đến từ phía đông, thanh quang như nguyệt, chiếu rọi đen tối.Một kiếm đó không có sát ý, nhưng cũng khiến người không thể tránh né, tựa như nhật nguyệt quang hoa, bao trùm vạn vật, hết sức từ bi và dịu dàng.— Phá Nguyệt Kiếm của Tạ Chẩm Lưu!Kiếm này không có lưỡi sắc, không sinh ra để giết chóc.Trăm năm dưỡng tâm, trăm năm dưỡng kiếm.Tâm này gọi là từ bi, kiếm này mang tên — Vạn Vật Sinh.Thanh quang ấy lấp đầy Thiên Nhãn, một kiếm ngay thẳng chia biển cắt sóng, chém đứt vòng xoáy, chặn đứng sự bành trướng của Âm Khư.Thân thể Tạ Tầm như bị rút cạn sức lực, chìm xuống ánh sáng trong trẻo, rơi sâu vào vòng xoáy.Tạ Tầm nâng mắt lên, nhìn lên bầu trời đêm bỗng chốc lấp lánh đầy sao.La bàn Thiên Diễn mở ra trên hải nhãn, tinh tú lấp lánh, từng điểm nối kết, tạo thành một bức tinh đồ lộng lẫy tráng lệ, tỏa ra ánh sáng kinh sợ lòng người.Một bóng dáng cao lớn sừng sững đứng dưới bầu trời sao, đôi mắt sáng như ngân hà, đôi tay kết ấn, mười ngón tay thon dài chạm đến thiên cơ, nắm lấy một tia pháp tắc của thiên đạo.“Trận khởi — Tinh Động!”Khoảnh khắc ấy, sao rơi, động đất, la bàn Thiên Diễn mượn lực của tinh tú giáng xuống áp bách.Ánh kiếm và ánh sao lấp đầy đôi mắt của Tạ Tầm, trong mơ hồ nhớ đến tuyết trắng vạn năm không tan của Ủng Tuyết Thành, hắn vẫn luôn cho rằng nơi đó chỉ có rét lạnh thấu xương, nhưng lúc này từ trong tuyết trắng ấy, hắn lại cảm nhận được sinh cơ và ấm áp.Băng tuyết tận cùng, chính là mùa xuân.Hắn bỗng nhiên nhớ về bóng lưng còng của phụ thân, đôi bàn tay thô ráp.Nhớ về buổi sáng hôm ấy khi tỉnh dậy, thanh kiếm gỗ tùng đặt ngay ngắn bên gối.Nhớ về những đêm trong giấc mơ, tiếng phụ thân lặng lẽ mài kiếm trong sân.— A Tầm sau này nhất định sẽ trở thành một kiếm tu vĩ đại như kiếm tôn.Gương mặt phụ thân phủ đầy sương gió mang theo nụ cười tự hào, ông thật lòng mà tin như vậy.Người tạp dịch thấp hèn ấy, đã dốc hết khả năng để cho hắn những điều tốt nhất.Vậy mà hắn lại coi đó là sỉ nhục và vết nhơ.— Tạ Tầm, có ta ở đây, sau này sẽ không ai có thể bắt nạt ngươi nữa!— Phu quân, trời lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo.— Phụ thân, người có thể ở lại Thần Tiêu Phái thêm vài ngày để ở bên con không?Hắn cũng từng có được rất nhiều chân tình …Là chính hắn đã phụ bạc …Kiếm của Tạ Chẩm Lưu không sinh ra để giết chóc, nên một kiếm này cũng không thể giết chết Tạ Tầm, nhưng kiếm tâm của Tạ Tầm đã vỡ nát dưới nhát kiếm đó.Giây phút này, hắn cuối cùng cũng hiểu được lời tiên đoán của Tạ Chẩm Lưu ba mươi năm trước không hề sai.Kiếm tâm của hắn tạp loạn, vĩnh viễn không thể chứng đạo, mà kiếm khí do hắn luyện hóa bằng kiếm hồn, chung quy cũng chỉ là vỏ rỗng.Thì ra … người sai chính là hắn …Đến tận phút cuối cùng của cuộc đời, hắn mới nhận ra điều đó.“Ha ha ha ha ha ….” Tiếng cười thê lương của Tạ Tầm vang vọng trong tinh trận, mang theo căm hận, vô cùng hối hận, hiểu ra, giữa biển rộng vô tận, một giọt nước mắt bị nuốt chửng.Nhìn mặt biển chậm rãi trở về tĩnh lặng, Không Ngô tôn giả thất thần hỏi: “Tạ Tầm chết rồi sao?”Chết dưới mưu tính của Yến Tiêu, phong ấn của Công Nghi Trưng, Phá Nguyệt Kiếm của Tạ Chẩm Lưu.Hi Hòa tôn giả thở dài một tiếng: “Đạo của ta có khiếm khuyết, đến hôm nay mới ngộ ra. Để mặc Âm Khư tồn tại, là lỗi của Đạo Minh.”Đó là địa ngục của tà tu, là hỗn loạn vô trật tự, một góc tội ác tối tăm, là Quỷ giới không thuộc về nhân gian, nhưng không thể phủ nhận, quỷ nô sinh ra ở Âm Khư, đều là người sống sờ sờ.Chỉ là những kẻ sống sót, cuối cùng cũng bị ép biến thành quỷ.Không Ngô tôn giả u ám thở dài: “Nhưng nếu không có Ách Nan chi lực, thì ai có thể giải trừ tai họa Âm Khư.”Hi Hòa tôn giả nói: “Tạ Tầm đã chết, Diêm Tôn hẳn là không sao nữa.”Lê Anh nhíu mày, nhìn về phía bóng hình màu xanh đậm trên không trung, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.Bỗng nhiên, màu xanh trong tầm mắt như một mảnh lá xanh úa tàn, chậm rãi đáp xuống, một bóng người khác bay về phía nàng, ôm lấy chiếc lá đang rơi ấy vào lòng.Chiếc lá rụng ấy quá mỏng manh, gần như chẳng có một tia trọng lượng, Công Nghi Trưng thật cẩn thận ôm lấy thân thể lạnh băng của nàng, đôi tay run rẩy chạm lên mặt mày xinh đẹp của nàng.Đôi mắt phượng trong trẻo ấy phản chiếu gương mặt hắn, giống như đang dùng toàn bộ sức lực muốn nhớ rõ dáng vẻ hắn.“Công Nghi Trưng …” Yến Tiêu khẽ gọi.“Ta đây.” giọng hắn dịu dàng mà khàn đặc.“Ngươi thông minh như vậy, nhất định đã đoán được tất cả.” Yến Tiêu khẽ cười, khiến khuôn mặt suy yếu tái nhợt điểm thêm vài phần diễm sắc.“Ừm.” một tiếng này kìm nén nghẹn ngào.Hắn biết … không có sức mạnh nào là không cần trả giá, nàng có được nghiệp lực từ Ách Nan Thư, cuối cùng vẫn phải chịu nghiệp quả tương xứng, bị phản phệ.Mười vạn ác nghiệp, nàng một mình gánh lấy, nàng vào địa ngục, thì thế gian này sẽ không còn địa ngục nữa.“Ta rất vui, vì đến cuối cùng, ngươi vẫn đứng về phía ta, chỉ là …” nàng khẽ nâng tay, lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt hắn.Giữa họ không cần quá nhiều lời, cũng có thể tâm ý tương thông, hắn hiểu nàng, yêu nàng, nhưng đáng tiếc là ….Yến Tiêu cười cay đắng: “Kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”Nàng đã hiến tế thần hồn cho Ách Nan Thư, từ đây …. không còn kiếp sau, không còn tương phùng.Lòng Công Nghi Trưng đau nhói, run giọng nói: “Được.”Ánh trăng sắp tắt, phương đông dần sáng lên, đúng lúc nhật nguyệt đồng thiên, một tia nắng sớm mềm nhẹ rơi xuống khóe mắt nàng, phản chiếu đôi mắt phượng rực rỡ.“Công Nghi Trưng, mặt trời mọc rồi.”“Nhân gian có muôn vàn tươi đẹp …”“Dù không thuộc về ta …”“Nhưng sẽ có người thay ta nhìn thấy …”Giọng nàng yếu dần, hắn run rẩy cúi xuống, áp mặt vào gò má lạnh lẽo ấy, lắng nghe âm thanh cuối cùng của nàng.“Công Nghi Trưng … mây tan rồi …”Nàng chưa kịp nói ra, nàng nghĩ Công Nghi Trưng nhất định sẽ biết.Nàng sinh ra trong bóng tối, cuối cùng tan biến trong ánh bình minh ấm áp, được người thương yêu nhất chôn cất dưới ánh trăng bên bờ biển, kiếp này cũng không tính là uổng phí.Những gì nàng có được không nhiều, nhưng đều vô cùng quý giá.Thập Anh từng cho nàng sự ấm áp, Công Nghi Trưng từng cho nàng tình yêu, còn có một tiểu cô nương, đã cho nàng một chút niềm vui nhỏ.Trong biển lửa ngày ấy, khi sư phụ đâm thanh kiếm vào tim nàng, nàng quay đầu lại, thì nhìn thấy khuôn mặt đẫm ước mắt.Sư phụ thiêu đốt toàn bộ tu vi, mở ra kết giới bảo vệ nàng, thanh kiếm xuyên qua ngực nàng biến mất, lồng ngực được lấp đầy bởi ấm áp.“Yến Tiêu … đây là Bồ Đề Tâm.” giọng sư phụ khàn khàn mà vang lên.Thất bảo Đạo Minh, Bồ Đề Tâm của chùa Huyền Thiên.Mang bồ đề trong tim, lòng tựa gương sáng. Không vướng bụi trần, không nhiễm tạp niệm.Đây là bảo vật giúp hiểu rõ chân tướng lòng người, phá tan mọi mê chướng.Người đã đưa Yến Tiêu rời khỏi Trấn Ngục Sơn, trốn khỏi tầm mắt của Tạ Tầm, chính là muốn trao viên Bồ Đề Tâm này cho nàng.“Yến Tiêu …. đừng khóc …” người run rẩy nói, nhưng bản thân lại không ngừng rơi lệ, “Là sư phụ lừa con … hại con …”“Đừng đau lòng vì ta, không đáng …”“Đừng như ta, bị thù hận che mờ tâm trí …”“Con phải sống thật tốt …”Người một mình chịu đựng nỗi đau bị lửa thiêu đốt, dùng thần hồn bảo vệ Yến Tiêu.— Nam nhân mà người từ bỏ tất cả để yêu, khiến người mình đầy thương tích. Mà tiểu cô nương bị người lừa gạt làm tổn thương, lại dùng hai mươi năm để sưởi ấm người.— Người bị yêu hận trói buộc, tự nhốt mình trong vô gian, đến phút cuối cùng, người lại đem Bồ Đề Tâm trao cho Yến Tiêu.— Người hy vọng Yến Tiêu có thể sống một đời thanh tỉnh, không còn bị lừa gạt, bị che mắt, rơi vào tâm chướng.— Nhưng khi có được Bồ Đề Tâm, Yến Tiêu lại càng tỉnh táo nhận ra ý nghĩa tồn tại của mình.__“Sư huynh, sư huynh, trời sáng rồi, mau dậy luyện công!” Thiên Trụ Sơn cách đó ngàn dặm, Dung Gia Gia lại bắt đầu một ngày tinh thần phấn chấn, đầy sức sống.“Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Gia Gia, sao hôm nay muội dậy sớm luyện chữ vậy?” Bàng Tiểu Long ngạc nhiên hỏi.Bàn tay nhỏ nhắn của Dung Gia Gia cầm bút, nét chữ ngày càng có hình có dạng.“Ta đang viết thư cho tiên nữ tỷ tỷ đó!” Dung Gia Gia nghiêm túc nói.Bàng Tiểu Long muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng nói: “Nàng chính là Diêm Tôn …”Chuyện ồn ào lớn như vậy trong đại điển kết khế ước của Thần Tiêu Phái, cả Đạo Minh không ai không biết. Người trong Thiên Trụ Môn đều cảm thấy nhất định có sự nhầm lẫn nào đó, Yến Tiêu dù có chút lạnh lùng, nhưng lại thiện lương, nhiệt tình và hào phóng, sao có thể là kẻ xấu được?Dung Gia Gia nghe nói chuyện ở Thần Tiêu Phái thì tức giận vô cùng, lập tức viết một phong thư, bám riết lấy Bàng Tiểu Long bắt hắn gửi cho Yến Tiêu.Bàng Tiểu Long vô cùng bất đắc dĩ, khi ấy Yến Tiêu từng nói nếu có việc thì gửi đến Thần Tiêu Phái cho Công Nghi Trưng, hắn liền làm theo lời dặn này, trong lòng lại nghĩ có lẽ Yến Tiêu sẽ không nhận được, dù sao đại điển kết khế ước cũng không thành rồi.Hắn cũng không biết Dung Gia Gia viết gì, chỉ biết nàng lại tặng cho Yến Tiêu một hộp kẹo.Hầy, Diêm Tôn thập điện, đâu phải trẻ con, một hộp kẹo là có thể dỗ được sao …Dung Gia Gia đang cắm cúi viết thư, thì một người từ ngoài chạy vào.“Dung Gia Gia! Diêm Tôn hồi âm cho muội rồi!”Dung Gia Gia lập tức quăng bút, vui mừng nhảy dựng lên, chạy tới nhận lá thư từ tay sư huynh.Trên tờ giấy chỉ có hai câu.— Cảm ơn kẹo của muội, ta rất vui.— Cũng mong muội luôn vui vẻ, năm nào cũng vậy.Dung Gia Gia sung sướng vô cùng, nâng niu tờ giấy mỏng manh này như trân bảo.Tiểu cô nương không biết rằng, phong thư của nàng thực sự đã sưởi ấm một trái tim băng giá.Trong đêm đông bị nhân gian cô lập và căm thù ấy, Thập Anh đưa cho nàng một phong thư, nói rằng Vi Sinh Minh Đường tìm thấy trong thư của Công Nghi Trưng, bên ngoài nguệch ngoạc viết vài chữ — Chuyển cho Yến Tiêu.Nàng mở thư ra, giữa những câu chữ non nớt vụng về, thấy được nỗi nhớ và lời an ủi chân thành tha thiết của tiểu cô nương.Xua tan bóng tối, chỉ cần một chút ánh sáng nhỏ.Sau này bồ đề nằm trong lòng, Yến Tiêu thấy được tất cả những ánh sáng từng sưởi ấm nàng.Những gì Yến Tiêu từng có rất ít, vậy nên càng trân trọng những điều ấm áp ít ỏi đó.Có thể vì nó mà sống, cũng có thể vì nó mà chết.Tận cùng băng tuyết, chính là nơi xuân về.Chỉ là, có người mãi mãi ở lại trong đêm đông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro