Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 68
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnVào một buổi trưa ấm áp, Yến Tiêu tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa gỗ hé mở, được những lá xanh chạm khắc thành những hình thù ngẫu nhiên, mềm nhẹ rơi xuống mắt nàng.Trong căn nhà trúc bài trí thanh nhã không một bóng người, chỉ có gió nhẹ thổi qua, làm vang lên tiếng chuông treo trong trẻo, trong không khí tràn ngập hương hoa thơm ngào ngạt, mọi thứ đều bình yên và tĩnh lặng đến lạ.Nàng ngồi dậy trên giường, chạm vào lớp chăn mềm mại phủ trên người, thần hồn được ấm áp và hương thơm bao phủ, thật lâu không thể quy vị, mãi cho đến khi một tiếng bước chân kéo nàng về thực tại.Một bóng dáng cao gầy mà thanh nhã bước qua ngưỡng cửa trong ánh nắng, năm ngón tay như hoa ngọc lan vén rèm châu làm từ chuỗi chuông hoa lên, phát ra âm thanh lanh lảnh và dễ nghe, ánh mắt trời dường như cũng vui vẻ nhảy múa theo, lấp lánh trên đầu ngón tay màu ngà của nàng.Tóc dài đen nhánh mềm mại buông xoa sau đầu, chỉ dùng một dải lụa đơn sắc buộc lại hờ hững, một vài sợi buông xuống bên tai nửa che đi gương mặt của nàng, ánh sáng khắc họa đường nét trên gò má nàng, nàng hơi nghiêng đầu, lộ ra một đôi mắt long lanh mang theo ý cười, nghiền nát bụi sao và làm xáo trộn những con sóng mềm mại, không ai có thể không say đắm trước ánh mắt ấy, đa tình mà động lòng người, ấm áp và thương xót.“Cô cuối cùng cũng tỉnh rồi.” nàng mỉm cười mở miệng.Yến Tiêu giật mình hoàn hồn, nàng chưa bao giờ gặp đối phương, nhưng một cái tên bỗng dưng xuất hiện trong tâm trí.“Liễm Nguyệt đạo tôn.” nàng hôn mê hồi lâu nên giọng có chút khàn khàn.“Không cần cảnh giác như vậy.” nàng ý cười càng sâu, trong mắt lấp lánh niềm vui, “Ta không có ác ý với cô.”Yến Tiêu thực sự không cảm nhận được chút ác ý nào từ người Liễm Nguyệt đạo tôn, trên người nàng có một loại sức mạnh kỳ dị, khiến người ta không kìm lòng mà muốn đến gần.Nàng là một truyền thuyết trong Đạo Minh, nàng một tay sáng lập ra Xu Cơ Lâu, dẫn dắt người tu đạo nhập thế, thay đổi nhân gian này, cũng từng cứu vớt nhân gian này, nhưng khi danh vọng đạt đến đỉnh cao, nàng lại lui về sau màn, giao tất cả quyền lực lại cho Đạo Minh, rồi ẩn cư suốt ba trăm năm, gần như không có ai thấy nàng lộ diện.Trong lòng thế nhân, nàng giống như tượng Thần Nông không mặt, là hóa thân của thần minh do người đời tự tưởng tượng ra, mọi người luôn thích hình dung thần minh theo cách trang nghiêm lạnh lùng, khiến người kính sợ, ngay cả Yến Tiêu cũng chưa từng nghĩ, sự tồn tại của nàng giống như một cơn gió mát, mang theo hơi ấm dịu dàng ôm lấy vạn vật, khiến người không thể cự tuyệt.“Là ngài đã cứu ta?” Yến Tiêu chăm chú nhìn đôi mắt linh động của nàng, trầm giọng hỏi, “Nơi này … là Tứ Di Môn?”“Nơi này là Tứ Di Môn, nhưng không phải ta cứu cô.” trong mắt Liễm Nguyệt đạo tôn gợn lên một tia sóng lăn tăn.Vạt áo mềm mại lướt qua sàn nhà không nhiễm một hạt bụi, nàng đi đến trước mặt Yến Tiêu, ngồi xuống mép giường, tầm mắt nhìn thẳng nàng.Vẻ đẹp của Yến Tiêu gần như minh diễm sắc sảo, đầy tính xâm lược đoạt hồn nhiếp phách, còn vẻ đẹp của Liễm Nguyệt đạo tôn lại có sức mạnh thầm lặng dưỡng ẩm mọi thứ.Một người khiến người ta không dám lại gần, một người lại khiến lòng người khao khát hướng tới, hai người đứng ở hai thái cực sáng và tối, phản chiếu lẫn nhau, thắp sáng cả gian phòng.“Nghe nói ngài bị thương rất nặng, cho nên ẩn cư suốt ba trăm năm.” Yến Tiêu lặng lẽ quan sát đối phương.“Đúng vậy.” Liễm Nguyệt đạo tôn không phủ nhận, ánh sáng trong mắt nhu hòa nhợt nhạt, “Thật ra ba trăm năm trước, ta đáng lẽ đã tiêu tán rồi, chỉ là có một người đã cứu ta, ba trăm năm qua ta chỉ đang trả lại mối nhân quả đó. Ta vì thương sinh nhập thế, lại vì một người nhập ma. Liễm Nguyệt đạo tôn … đã không còn tồn tại từ ba trăm năm trước, nàng chỉ là một biểu trưng, giống như tượng Thần Nông không mặt, là tín ngưỡng của người đời.”Yến Tiêu khẽ nhíu mày, nàng không thể hoàn toàn lý giải lời của Liễm Nguyệt đạo tôn, hoặc là nói nàng không hiểu là chính con người Liễm Nguyệt đạo tôn, truyền thuyết về nàng bao hàm sắc thái tưởng tượng của quá nhiều người, thế nên Yến Tiêu không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.“Đây chính là lý do ngài đứng ngoài cuộc sao?” sắc mặt Yến Tiêu lạnh dần, “Âm Khư không nằm trong nhân thế của ngài, quỷ nô không tính là thương sinh ư?”Liễm Nguyệt đạo tôn thở dài: “Đây là chuyện ta không thể nhúng tay, bởi vì đó không phải nhân quả của ta, mà là của cô.”Yến Tiêu nghe vậy sững sờ, như chợt nghĩ ra điều gì đó, nàng đưa tay ra trước siết chặt trong hư không, sắc mặt đột nhiên đại biến.“Ách Nan Thư đâu?” nàng không cảm nhận được sự liên hệ với Ách Nan Thư, đồng tử co rút, nhìn chằm chằm vào Liễm Nguyệt đạo tôn, “Tại sao ta không thể triệu hồi Ách Nan Thư? Không …. tại sao ta còn sống?”Trong đầu nàng có quá nhiều nghi vấn chồng chất, đè nén khiến nàng không thở nổi, một nỗi kinh hoàng vô hình trào dâng, bóp nghẹt lồng ngực nàng.Nàng và Ách Nan Thư lập khế ước, có thể tùy thời tùy chỗ cảm nhận được sự tồn tại của Ách Nan Thư, tâm tùy ý động, có thể triệu hồi nó bất cứ lúc nào, nhưng giờ phút này nàng hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Ách Nan Thư, dường như nó đã giải trừ liên hệ với mình.Liễm Nguyệt đạo tôn chăm chú nhìn khuôn mặt bất an tái nhợt của Yến Tiêu, chậm rãi nói: “Cô và Ách Nan Thư thành lập khế ước, nó mượn tay cô cắn nuốt ác nghiệp của kẻ khác, cô mượn sức mạnh của nó. Mà mỗi một mạng người cô giết, thì sẽ gánh chịu một phần nghiệp quả, đến khi nghiệt nghiệp quấn thân, Ách Nan Thư sẽ nuốt chửng cô.”“Đúng vậy …” Yến Tiêu ánh mắt trầm xuống, phủ một tầng u ám, “Cho nên hôm đó ở Ngọc Kinh, ta đã giết mấy vạn tà tu, bị nhân quả phản phệ, lẽ ra đã sớm thân tử đạo tiêu, hồn bay phách tán …”Nàng sớm đã chuẩn bị quyết tâm để chết, nhưng không ngờ bản thân lại một lần nữa tỉnh lại, mà Ách Nan Thư cũng biến mất.“Vạn vật thế gian này, đều sinh ra từ hỗn độn, vậy nên không thể thoát khỏi hai chữ nhân quả.” Liễm Nguyệt đạo tôn nâng tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ một tia sáng lấp lánh, vẽ lên không trung một sợi tơ bạc mỏng manh, ánh sáng bạc phản chiếu trong đôi mắt đen láy của nàng, “Phàm nhân cuộc đời quá ngắn ngủi, trôi nổi trong đó, nhìn về phía trước chẳng thấy quả, quay đầu cũng không nhìn rõ nhân, liền như phù du sớm nở tối tàn, không biết thế gian có xuân thu.”Ánh mắt Yến Tiêu đuổi theo sợi tơ phát ra ánh bạc ấy, cảm nhận được sự rung động của số mệnh, thần sắc có chút hoảng hốt.“Ách Nan Thư lựa chọn cô, không phải nhân, mà là quả.” Liễm Nguyệt đạo tôn ngước mắt lên, chăm chú nhìn Yến Tiêu, đầu ngón tay khẽ động, sợi tơ bạc nhẹ nhàng bay về phía Yến Tiêu, quấn quanh năm ngón tay thon dài của nàng, “Trên người cô sớm đã gánh vác quá nhiều nhân quả, đó là khí tức của thiên mệnh, cũng là nguyên nhân hấp dẫn Ách Nan Thư lựa chọn cô. Nhân quả cô nợ thế gian này, đều ghi tạc trên Thiên Mệnh Thư, sớm muộn gì cô cũng phải trả lại.” nàng bỗng dưng dừng lại, giọng nói nặng nề ba phần, “Hoặc là … có người thay cô trả lại.”Yến Tiêu cả kinh, đột nhiên siết chặt sợi tơ trong tay, linh lực hữu hình kia bị nàng siết chặt, liền hóa thành bụi sáng tan biến vào hư không.“Nhân quả gì? Ai thay ta trả giá?” giọng nói của Yến Tiêu không kìm được mà khẽ run lên, nàng thấy trong mắt Liễm Nguyệt đạo tôn hiện lên một tia thương hại và buồn bã.“Công Nghi Trưng.” ba chữ nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Liễm Nguyệt đạo tôn, như một mũi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng Yến Tiêu.“Hắn sao rồi?” Yến Tiêu hô hấp cứng lại, vô thức siết chặt tấm chăn dưới thân, “Hắn ở đâu?”“Nếu cô ở đây, thì hắn chỉ có thể ở trong sách.” Liễm Nguyệt đạo tôn khe khẽ thở dài, “Hắn đã gánh vác tất cả nghiệp quả của cô, vĩnh viễn đọa vào vô gian.”“Ngài nói bậy.” ánh mắt Yến Tiêu lạnh xuống, đôi mắt trong trẻo lóe lên ánh sáng chập chờn như sắp sụp đổ, chỉ có dùng hết sức nắm chặt đôi tay mới có thể kiềm chế sự run rẩy, “Hắn dựa vào cái gì mà thay ta gánh lấy những nghiệp quả đó? Người là do ta giết, khế ước là do ta lập, tất cả những chuyện này liên quan gì đến hắn?”Nàng đột ngột xốc chăn, loạng choạng rời khỏi giường, đẩy bàn tay đang muốn đỡ mình của Liễm Nguyệt đạo tôn ra, lảo đảo bước ra ngoài.Liễm Nguyệt đạo tôn nhìn theo bóng lưng thon gầy yếu ớt của nàng, thấp giọng thở dài.“Cô định đi đâu tìm hắn?” giọng Liễm Nguyệt đạo tôn từ sau lưng truyền đến, “Hắn đã cắt đứt mọi nhân quả, trên trời dưới đất, trong tam giới, đã không còn người này nữa.”Thân hình Yến Tiêu đột nhiên khựng lại, đưa tay vịn lấy tường, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, gân xanh nổi lên, nàng trầm mặc hồi lâu, chỉ có bóng lưng run rẩy.“Ta không tin lời của ngài.” nàng cúi đầu, dùng giọng khàn đặc thốt ra, “Ta muốn đến Thần Tiêu Phái tìm hắn …”Nàng dùng sức đẩy vén rèm châu, bước ra ngoài dưới ánh mặt trời.Tiểu viện thanh u trồng đan xen linh hoa dị thảo, nhưng nổi bật nhất vẫn là đóa hoa phù dung bên cạnh đình nhỏ, cánh hoa màu hồng nhạt và lá xanh xếp thành từng lớp, dường như ngưng tụ hết hương thơm trên đời, mùi hoa dịu dàng và bá đạo xâm chiếm cả khu vườn, như thể hắn mới là chủ nhân nơi đây.Nhưng Yến Tiêu không còn tâm trí để ngắm hoa, nàng lảo đảo lướt qua phồn hoa nở rộ, gặp được hai bóng hình quen thuộc ở cửa.“Yến Tiêu.”“Tôn chủ!”Lê Anh mỉm cười gật đầu với nàng, Thập Anh lại gấp không chờ nổi mà nhào vào lòng nàng.Yến Tiêu cúi đầu, nắm chặt bờ vai Thập Anh khàn giọng hỏi: “Thập Anh … Công Nghi Trưng đâu?”Sắc mặt Thập Anh đột nhiên trắng bệch, nụ cười đông cứng trên khóe môi.“Hắn … hắn biến mất rồi …” giọng Thập Anh rất nhẹ, như sợ làm Yến Tiêu kinh động.Nhưng Yến Tiêu nghe thấy rất rõ, nàng nhíu mày, vẫn không dám tin, lại hướng ánh mắt về phía Lê Anh.Lê Anh rũ mắt, khẽ gật đầu.“Yến Tiêu … cô đã hôn mê mười lăm ngày rồi.” Lê Anh dừng một chút, nói tiếp, “Công Nghi Trưng, cũng đã biến mất mười lăm ngày.”Đúng vậy, biến mất rồi …Trong ánh mình binh nhàn nhạt hôm đó, hắn ôm Yến Tiêu hôn mê đáp xuống một bờ biển yên bình, mặt trời vượt qua đường chân trời, đem sự ấm áp trả lại cho nhân gian.Sóng biển dịu dàng vỗ vào bờ, như một khúc ca cổ xưa, ngân nga giai điệu chẳng ai hay biết.Công Nghi Trưng tựa lưng vào tảng đá, nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng, ánh mắt trời rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, tái nhợt đến gần như trong suốt.Trong mắt nàng có nhật nguyệt, còn đôi mắt u tối của hắn lại chỉ dung chứa một khuôn mặt đang ngủ say.Nàng là ánh sáng duy nhất trong mắt hắn.Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống, lưng tựa vào tảng đá, mặt hướng ra biển rộng. Còn thân thể hắn ngày càng trong suốt, ánh mặt trời xuyên qua người hắn để ôm lấy nàng.Hắn nửa quỳ xuống trước người nàng, cúi đầu, trong lòng nghĩ muốn nhìn rõ khuôn mặt nàng lần cuối, một nụ hôn nhẹ không có hơi ấm rơi xuống bên môi nàng.“Mọi kiếp số của nàng đều vì ta dựng lên.”“Cuộc đời ta, bắt đầu từ khi gặp nàng.”Lê Anh vội vàng bước tới, chỉ nghe thấy tiếng thở dài cuối cùng của hắn, thân ảnh cao thẳng ấy bị nghiền nát như bọt biển trong ánh nắng ban mai.Cuối cùng không thể cảm nhận được nữa.Lê Anh đưa Yến Tiêu hôn mê đến Tứ Di Môn, ở đây mười lăm ngày, đan giải chú được phân tích ra phối phương, tất cả những người trúng chú đều đã uống thuốc giải, nhưng Công Nghi Trưng lại hoàn toàn biến mất.Minh Tiêu pháp tôn dùng hết mọi cách nhưng không tìm thấy khí tức của hắn, giống như người này chưa từng tồn tại trên thế gian này.Lê Anh không nỡ nhìn vào đôi mắt Yến Tiêu, nơi ánh sáng đã vỡ vụn, cúi mắt, nhẹ giọng nói: “Ngày đó … Công Nghi Trưng đã đưa đan giải chú cho ta, liền dứt khoát xoay người rời đi, có lẽ khi đó hắn đã biết, bản thân sẽ không thể quay lại nữa.”Giọng trầm thấp của Liễm Nguyệt đạo tôn từ sau lưng truyền đến: “Ách Nan Thư cắn nuốt, không phải thân và hồn, mà là nhân và quả, người bị Ách Nan Thư nuốt chửng, sẽ bị xóa sạch mọi nhân quả, bất cứ ai, bất cứ điều gì có liên quan đến hắn, mọi dấu vết đều sẽ bị xóa sạch bởi dòng sông thời gian dài, cuối cùng bị trần thế này hoàn toàn lãng quên.”“Ta biết.” Yến Tiêu quay người nhìn về phía Liễm Nguyệt đạo tôn, “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến hắn? Đây là nhân quả của ta!”“Ta đã nói rồi, đời người quá mức ngắn ngủi, căn bản không nhìn thấy nhân của kiếp trước, quả của kiếp sau.” bước chân Liễm Nguyệt đạo tôn nhẹ nhàng, bước tới gần nàng, “Nhân của các cô, đã bắt đầu từ rất lâu, rất lâu trước đây …”“Là hai mươi ba năm trước …” ngực Yến Tiêu đau xót, lạnh băng đan xen với nóng bỏng, khiến nàng nghẹn cứng trong cổ họng, không thốt nên lời.“Không.” Liễm Nguyệt đạo tôn nhẹ nhàng lắc đầu, “Còn sớm hơn cô nghĩ, sớm hơn rất nhiều …”Nàng đưa tay ra, một quyển sách có bìa màu lam chậm rãi hiện lên trong lòng bàn tay.“Trả lại cho ta!” ánh mắt Yến Tiêu nhìn chằm chằm vào Ách Nan Thư.“Công Nghi Trưng đã thay cô kết thúc nhân quả, bây giờ, cô không còn cách nào mở quyển sách này nữa.” tầm mắt Liễm Nguyệt đạo tôn rơi xuống ba chữ to cổ xưa thê lương trên bìa sách, “Tất cả những gì liên quan đến hắn, nhân quả vì hắn mà sinh ra, đều sẽ quay về thiên mệnh. Sau bốn mươi chín ngày, thế gian này sẽ không còn ai nhớ đến sự tồn tại của hắn.” ánh mắt nàng dời đến Yến Tiêu, “Bao gồm cả cô.”Yến Tiêu mím môi tái nhợt, không nói một lời, cướp lấy Ách Nan Thư từ trong tay Liễm Nguyệt đạo tôn. Nhưng pháp bảo từng có sức mạnh hủy thiên diệt địa này, giờ đây chỉ như một quyển sách bình thường, không còn bất kỳ khí tức đặc biệt nào, nhưng mỗi trang sách đều dính chặt vào nhau, dù Yến Tiêu dùng hết mọi cách, cũng không thể lật mở dù chỉ một trang.Liễm Nguyệt đạo tôn đau lòng nhìn Yến Tiêu giãy giụa trong tuyệt vọng, mồ hôi lạnh lăn dài xuống gò má, ánh sáng trong mắt run rẩy vỡ vụn, nàng có thể thản nhiên chấp nhận cái chết của mình, nhưng không cách nào chịu đựng sự biến mất vĩnh viễn của Công Nghi Trưng.Nàng hốt hoảng nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng bên hắn.— Kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.— Được.Hắn ôm nàng thật chặt, hơi lạnh phả lên cổ và má nàng, không phân biệt rõ là tóc mai hay làn da của hắn, nàng chỉ nghe thấy khàn khàn nghẹn ngào của hắn, tiếng nức nở bị thổi tan trong gió biển.Nàng từng nghĩ đây là kết cục mà nàng đã chọn cho cả hai, nhưng hóa ra từ rất lâu trước đó, hắn đã biết trước hồi kết của câu chuyện này.Vào đêm có ánh trăng và tuyết phủ tại Ủng Tuyết Thành, hắn nắm lấy tay nàng, ấm áp bao lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng, ánh mắt hắn lưu luyến như đêm dịu dàng yên bình.— Yến Tiêu, hãy để ta gánh chịu tội nghiệt của nàng.— Nàng nên tự tại vô ưu, hưởng trọn muôn vàn tốt đẹp của thế gian này.Ách Nan Thư rơi xuống mặt đất, không dính bụi trần.“Hắn biết …” giọng Yến Tiêu run rẩy khó có thể kìm nén, nhẹ tựa thì thầm, “Thì ra hắn vẫn luôn biết …”Những lời thì thầm bên tai phát ra từ tạng phủ ấy, nàng chưa từng thực sự để trong lòng, chỉ cho rằng hắn đang dỗ nàng vui vẻ, nhưng lại chứa đựng một tấm chân tình.“Hai người các cô, tất phải có một người gánh lấy phần nhân quả này, chỉ là các cô đều chọn bản thân.” Liễm Nguyệt đạo tôn nhẹ nhàng vung tay, thu Ách Nan Thư vào lòng bàn tay, “Đây đã là kết cục tốt nhất, sau bốn mươi chín ngày, sự tồn tại của hắn sẽ bị xóa bỏ, cô cũng sẽ quên đi những ký ức này, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của mình.”Nàng khẽ rũ mắt, ngập ngừng một chút, mới nói tiếp: “Ta vốn định để cô ngủ say bốn mươi chín ngày, như vậy, lúc cô tỉnh dậy sẽ quên hết mọi thứ, sẽ không còn bất kỳ đau khổ nào nữa … Nhưng ta nghĩ, cô có quyền được biết sự thật.”“Sự thật?” Yến Tiêu ngẩng đầu, đôi mắt đọng đầy màu sắc đắng chát và bi thương, “Sự thật là gì?”Liễm Nguyệt đạo tôn nhìn về phía Lê Anh, “Lê Anh, hãy nói cho nàng biết.”“Ta trở về Chu Tử Khư một chuyến, tìm được một phần tư liệu tuyệt mật nhắc đến thiên cơ.” lòng bàn tay Lê Anh hiện lên một quyển ngọc giản, nàng cẩn thận đặt vào tay Yến Tiêu, “Có lẽ, đây chính là nhân ban đầu của cô.”Yến Tiêu nhận lấy ngọc giản, đưa một sợi thần thức thăm dò vào bên trong, một vài hình ảnh rực rỡ nồng đậm cùng với dòng chữ hiện lên trong đầu.— Thời kỳ viễn cổ, thần tộc thống trị thiên địa, được chúng sinh cung phụng tế bái … Sát Thần Lăng Tiêu, Thanh Đế Thương Thần, Thái Âm Huyền Tố và Dương Thần Húc Hạo dấy lên chiến loạn, đánh sập Thiên Trụ, khiến thiên khuyết địa sụp, sinh linh đồ thán.— Vì duy trì trật tự thiên địa, Hỗn Độn Châu xả thân vá trời, Thiên Mệnh Thư rút ra thần cốt của tứ thần, thay thế Thiên Trụ, trấn giữ bốn cực, chống đỡ thiên địa.— Tín đồ của tứ tội thần cũng gánh chịu tội nghiệp, đày vào luân hồi, đời đời kiếp kiếp, nhiều lần trải qua tai kiếp.Màu sắc phong phú và sống động vẽ nên một vài bức thần tích tráng lệ hùng vĩ, thần minh không thể nhìn thẳng không có tướng mạo, chỉ có một hình dáng để con người tưởng tượng.Sát Thần Lăng Tiêu là một bóng hình cao gầy thẳng tắp, nàng ngồi trên vầng trăng khuyết, cả người tỏa ra khí tức thanh lãnh cao ngạo.Thanh Đế Thương Thần là bóng dáng một nam tử, bạch y thanh trâm, tay cầm liễu tiên, làm bạn với hoa cỏ.Thái Âm Huyền Tố là một bóng dáng uyển chuyển, dịu dàng như làn nước xuân.Dương Thần Húc Hạo dùng mặt trời làm bối cảnh, thân ảnh cao lớn đổ bóng trên bình minh huy hoàng.Mà bên dưới tứ tội thần, là tín đồ của bọn họ, trong ngọc giản tại Chu Tử Khư ghi rõ ràng, tín đồ của tứ thần bị nguyền rủa sa xuống phàm trần, sửa tên đổi họ, phân biệt là — Công Nghi, Vi Sinh, Cao Dương, Tố Hòa.Thần thức của Yến Tiêu rút ra khỏi ngọc giản, nàng ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía Lê Anh.“Công Nghi thị, là hậu nhân của tín đồ Sát Thần Lăng Tiêu, cho nên đại họa của bốn họ Ngọc Kinh là từ đây mà ra … Nhân quả của ta, cũng bởi vậy mà đến …”Lê Anh lắc đầu: “Không, cô không phải tín đồ của nàng, cô … chính là nàng, là cô dấy lên chiến loạn của tứ thần, đâm sập Thiên Trụ, tạo thành một trận hạo kiếp ấy.”Đồng tử Yến Tiêu co rút lại.Liễm Nguyệt đạo tôn nói: “Thiên Trụ sụp đổ, thiên khuyết địa sụp, một góc của thần giới sụp xuống, rơi xuống Bắc Hải, bởi vậy sinh ra Âm Khư. Đây chính là nhân của cô. Mấy vạn năm trước, Lăng Tiêu bị rút thần cốt, tước thần vị, đã chịu phạt ngày khác, nhưng nhân quả chưa tuyệt, cô cần dùng đời đời kiếp kiếp trả lại, cho đến khi trả hết mọi thứ.”Yến Tiêu cúi đầu, thần khiếu của nàng đau nhức, trước mắt tối sầm từng đợt, trong tai ong ong không ngừng, trong khoảng thời gian ngắn, vô số hình ảnh và âm thanh hỗn loạn chiếm lấy tất cả thần thức của nàng, gần như muốn xé toạc thân thể và hồn phách của nàng, khiến nàng run rẩy liên hồi, mồ hôi lạnh chảy không ngừng.Thập Anh đỡ lấy cánh tay nàng, trong mắt đong đầy nước mắt.Những điều Lê Anh nói, nàng đã biết trước Yến Tiêu một bước, Lê Anh nói cho nàng, trên người Vi Sinh Minh Đường có huyết mạch của Thanh Đế Thương Thần đang thức tỉnh, còn thần hồn của Yến Tiêu, tắc ẩn chứa ý chí của Lăng Tiêu.Hoặc là nói, nàng chính là một kiếp chuyển thế của Lăng Tiêu.Âm Khư vì nàng mà sinh ra, đó là nhân, hủy diệt trong tay nàng, đó là quả.Tai ách suốt hai mươi ba năm qua, vốn chính là nhân quả mà kiếp trước nàng đã kết xuống.Chỉ là đời người quá ngắn ngủi, nhìn về phía trước không thấy được quả, quay đầu lại không thấy được nhân. Nhưng dù có thấy hay không, mọi thứ đều nằm trong nhân quả.“Sát Thần … Lăng Tiêu …” đầu Yến Tiêu đau như muốn nứt ra, những ký ức không thuộc về nàng muốn xâm chiếm ý thức của nàng, quấy nhiễu trong thần khiếu của nàng.Đây là thiên cơ, là thiên cơ nhân tộc không thể nhìn trộm.Nàng sớm đã bị rút đi thần cốt, đoạt đi thần vị, giờ chuyển thế thành phàm nhân, cũng không thể chịu nổi hậu quả của việc nhìn trộm thiên cơ.Nàng không thể nhớ ra kiếp trước xa xôi ấy, những gì ghi lại trong ngọc giản, tựa như quá khứ của một người khác, không hề liên quan đến nàng.“Nếu ta là Lăng Tiêu, vậy Công Nghi Trưng là ai?” Yến Tiêu run giọng hỏi, “Đâm sập Thiên Trụ, gây ra tai kiếp, là nhân của ta, vậy thì hắn liên quan gì, dựa vào đâu mà hắn thay ta gánh chịu tất cả?”Lê Anh và Liễm Nguyệt đạo tôn nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta không biết, trong ghi chép của thần tộc, không có văn tự liên quan đến hắn, hắn không phải một trong tứ thần.”Liễm Nguyệt đạo tôn nói: “Ách Nan Thư là một đạo pháp tắc của Thiên Mệnh Thư, nếu nó cho rằng Công Nghi Trưng nên gánh lấy nhân quả này, ắt hẳn có lý do của nó.”“Ghi chép của thần tộc chính là sự thật sao? Những gì thiên mệnh định đoạt, chính là chân lý sao?” Yến Tiêu cười bi thương, lạnh lùng nói, “Ta tin nhân quả, nhưng không tin thiên mệnh. Sai lầm ta từng phạm, nên chịu nghiệp, thì để ta một mình gánh vác, không liên quan đến bất kỳ ai khác!” nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo của Liễm Nguyệt đạo tôn, “Ta không tin trên đời này không có ai có thể mở được Ách Nan Thư, ngài nhất định biết cách, hãy nói cho ta!”Liễm Nguyệt đạo tôn lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt ấy kiên định đến mức nàng thoáng chốc trông thấy hình bóng của chính mình thuở nào.Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Có một cách, nhưng cơ hội sống sót vô cùng mong manh, có thể cô cũng sẽ vì vậy mà hoàn toàn tan biến khỏi trời đất.”“Đây vốn chính là lựa chọn ban đầu của ta.” Yến Tiêu cười chua xót, “Với ta mà nói, cầu sinh đã khó, cầu chết cũng không dễ dàng.”“Ta có thể giúp cô mở ra Ách Nan Thư, để cô tiến vào Vô Gian địa ngục thực sự. Trong Ách Nan Thư, có mười vạn ác nghiệp đã chết dưới tay cô, chúng tràn đầy sát ý và oán hận đối với cô, sẽ xé nát cô thành từng mảnh, cô phải trải qua tất cả tội ác và khổ đau của chúng sinh, trong khổ đau vẫn phải duy trì thần trí thanh tỉnh, tìm được mảnh thần thức thuộc về Công Nghi Trưng.” Liễm Nguyệt đạo tôn rũ mắt nhẹ giọng nói, “Giữa cô và hắn có quá nhiều nhân quả, trên người cô vẫn còn một giọt tâm huyết của hắn, phần ràng buộc này, có thể giúp cô tìm được hắn giữa biển người mênh mông.”“Ta có thể đưa hắn trở về không?” ánh mắt Yến Tiêu lóe lên hy vọng, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời cảnh báo vừa rồi của Liễm Nguyệt đạo tôn.Liễm Nguyệt đạo tôn thở dài nói: “Nếu trong vòng ba mươi ngày, cô có thể mang thần thức của hắn trở về, có lẽ còn có cơ hội tái tạo thân thể cho hắn. Nếu thất bại …”“Cũng chỉ là cùng nhau tiêu tán, trở thành một bút nhân quả trong Ách Nan Thư mà thôi.” Yến Tiêu không để tâm mà khẽ cười một tiếng.“Tôn chủ …” Thập Anh nắm lấy tay áo nàng, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào gọi tên nàng.Yến Tiêu nghiêng đầu, nhìn thấy sự không nỡ và không muốn rời xa sâu đậm trong mắt nàng.“Thập Anh …” Yến Tiêu rũ mắt nhìn nàng, trong mắt hiện lên ý cười mềm nhẹ, “Xin lỗi, hôm ấy đã làm ngươi bị thương.”Thập Anh dùng sức lắc đầu, nước mắt trào khỏi khóe mắt, giọng khàn đặc nói: “Không đau …”Cả đời Yến Tiêu, bao quanh bởi dối trá và tính kế, dù là Công Nghi Trưng, cũng có rất nhiều bí mật gạt nàng, chỉ có con mèo nhỏ này, từ đầu đến cuối, đơn thuần chân thành, không màng tất cả chạy về phía nàng, vụng về dùng chính cơ thể mình để sưởi ấm cho nàng.Yến Tiêu dời mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lệ ấy, nàng nhìn về phía Lê Anh, nói: “Thập Anh tâm tư đơn thuần, tính tình nóng nảy, sau này … đành nhờ điện hạ chăm sóc thay ta.”“Ta sẽ làm vậy.” Lê Anh thở dài, “Nhưng ta càng hy vọng cô có thể trở về, nếu không tìm thấy hắn …”“Ta sẽ tìm đến khi nào tìm được mới thôi.” Yến Tiêu cười, cắt ngang lời nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro