Khăng Khít Phong Nguyệt - Tùy Vũ Nhi An
Chương 69
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-14 09:49:54
Tác giả: Tùy Vũ Nhi AnÁch Nan Thư được cơn gió nhẹ nâng lên, lơ lửng trên đóa phù dung trong viện, một luồng sức mạnh u huyền, ảo diệu lặng lẽ khuếch tán, khiến thời không bốn phía bỗng dưng có cảm giác ngưng trệ.Trên bìa sách màu xanh lam nổi lên những gợn sóng lăn tăn như làn nước, ba chữ to cổ xưa vặn vẹo và mơ hồ, tựa hồ bị một lực lượng nào đó can thiệp.Nở rộ nơi vách đá hiểm trở giữa vùng hỗn độn, tiên ba ở chiến trường thần ma, đóa hoa duy nhất nơi hoang vu — Thế nhân gọi đó là thiên diệp mộc phù dung.Hơn ba nghìn năm trước, Thiên Mệnh Thư và Hỗn Độn Châu đại chiến tại Lưỡng Giới Sơn, hỗn độn khí tràn ra ngưng tụ ngàn năm, có linh trí. Một tia pháp tắc của Thiên Mệnh Thư hóa hình thành Ách Nan Thư, còn hỗn độn khí của Hỗn Độn Châu hóa hình thành một gốc thiên diệp mộc phù dung, hắn chính là vị phong hoa độc nhất vô nhị chốn tam giới: Lang Âm tiên tôn.Đại họa của Huyết Tông ba trăm năm trước, Lang Âm tiên tôn tan hết hoa diệp cứu vớt thương sinh, chỉ còn lại một mảnh tâm hoa cuối cùng, gieo xuống dược viên nho nhỏ này, được tâm huyết của Liễm Nguyệt đạo tôn nuôi dưỡng, lặng lẽ đợi ngày nở hoa.Và thế gian này, thứ duy nhất có thể lay động Ách Nan chi lực, chính là ba phần hỗn độn khí trên người hắn.Bìa sách màu xanh lam nhẹ nhàng chấn động, một làn gió thơm thổi qua, giống như một bàn tay nhẹ nhàng lật mở trang sách, thoáng chốc vô số tiếng kêu thê lương tràn vào trong đầu mọi người, tàn phá thần trí và nhân tâm.Liễm Nguyệt đạo tôn dường như đã sớm có phòng bị, nâng tay phải lên bảo vệ ba người ở đằng sau.“Oán chúng sinh ..” nàng thở dài một tiếng, nhớ đến một số chuyện cũ không vui.Luồng sức mạnh oán độc hung thần ấy gần như muốn phá rách trang sách trắng muốt vươn tay quỷ kéo tất cả sinh linh vào trong đó, sức mạnh khủng bố như vậy, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người sinh ra rùng mình, nhưng Yến Tiêu lại không có một tia do dự, bước nhanh vào trong Ách Nan Thư.“Tôn chủ!” Thập Anh mang theo tiếng nghẹn ngào gọi một tiếng.Bóng dáng ấy không dừng lại, nàng ấn tay lên trang sách lạnh lẽo, để mặc luồng sức mạnh ấy nuốt chửng mình vào trong.“Đó là Vô Gian địa ngục thực sự …” Lê Anh không đành lòng nhắm mắt lại.Liễm Nguyệt đạo tôn nhìn theo bóng dáng dần biến mất, khẽ nói: “Địa ngục thực sự, ở trong lòng người.”Một kiếp này, Yến Tiêu sinh ra ở vô gian, tra tấn, lợi dụng, lừa gạt, cũng chưa từng dập tắt ánh sáng trong lòng nàng.Nàng chưa từng thấy mặt trời và vầng trăng, nhưng lại cất giấu chúng trong tim.Cõi Ách Nan tràn ngập ác ý và oán độc, với người khác là địa ngục, với nàng lại là hy vọng.Ách Nan Thư cắn nuốt không phải thần hồn, mà là ác nghiệp. Ác nghiệp như bão tuyết gió dữ tràn ngập toàn bộ không gian tối tăm vô tận, gào thét cuồng nộ lao thẳng về phía Yến Tiêu.Mỗi một bông tuyết đều như một ngọn đèn u minh, lập lòe chiếu sáng, tội nghiệp nặng nề nhất trong cuộc đời người đó lưu chuyển trên lưng ngựa.Tràn vào trong tai Yến Tiêu tiếng hỗn loạn thê lương, lẫn lộn giữa tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng than khóc của phụ nhân, tiếng bi thương của người già, tiếng nghẹn ngào của nam tử, chúng sinh đau khổ, như thủy triều nhấn chìm nàng, trong lồng ngực đau như tê tâm liệt phế, những ảo ảnh mịt mù muốn quấy nhiễu tâm trí của nàng, kéo nàng xuống vực sâu tuyệt vọng, trầm luân trong biển khổ vô biên.Nhưng nàng vốn đến từ biển khổ, trong hai mươi ba năm, chứng kiến đủ đau khổ chia ly, sinh tử lưỡng nan của thế gian. Nàng từng đau, từng hận, từng hoang mang, cũng từng nghĩ đến việc lặng lẽ chìm vào bóng tối, nhưng cuối cùng vẫn giãy giụa thoát ra khỏi biển khổ.Có người tự nguyện đắm chìm trong biển khổ, có người sinh ra từ biển khổ, lại muốn ngắm nhật nguyệt trên biển một lần.Những ngọn đèn u minh tựa như cơn bão tuyết chẳng thể ngăn cản bước chân nàng, cuồng nộ mà hóa thành nanh vuốt sắc bén, cắn xé thần hồn của nàng.Nguyền rủa oán độc cắn nuốt thân thể của nàng, chúng vô hình vô chất, lại không thể ngăn cản, Yến Tiêu như đứa trẻ mù lòa trần trụi đi giữa băng tuyết, vô vọng để mặc lưỡi đao băng giá cứa nát da thịt.Máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ giọt, gió băng giá sượt qua khuôn mặt, đôi mắt trong trẻo nhuộm màu đỏ tươi, huyết lệ từ trong mắt lăn xuống, gió dữ giằng xé tay áo cùng bước chân của nàng, không cho nàng tiến về phía trước.Đau nhức quấn thân, rồi lại như đã từng quen biết, nàng sớm đã quen với đau đớn này.Huyền Minh tăm tối, nhưng nàng vẫn thấy con đường phía trước, bởi vì nàng chính là ánh sáng.Mọi thứ trước mắt như mực máu loang lổ, từng chút từng chút thấm vào thần hồn của nàng, nàng ngẩng cao hàng mày sắc bén, trầm giọng quát lớn: “Tránh ra!”Gió tuyết khựng lại, dường như chúng cũng kinh sợ với khí tức lạnh thấu xương này.Yến Tiêu gắng chịu cơn đau do nghiệp lực hành hạ, mở to đôi mắt, để mặc huyết lệ chảy xuống gò má, nàng duy trì một sợi thanh minh cuối cùng trong tâm trí, ở nơi đó có một sợi tâm huyết Công Nghi Trưng để lại cho nàng, là nhân quả không thể chặt đứt giữa hai người, là ngọn đèn dẫn lối nàng giữa U Minh.Những ngọn đèn u minh như gió tuyết đầy trời, vì thế gian mà lưu chuyển đủ loại khổ ải và không cam lòng, chỉ có một ngọn đèn, thuộc về Công Nghi Trưng.Nàng phải tìm được thần thức của Công Nghi Trưng giữa mười vạn đèn u minh này, đưa hắn trở về nhân thế.Trong Ách Nan Thư chỉ có nhân quả không có thời gian, nàng cũng không cảm nhận được dòng chảy thời gian, không biết mình đã tìm kiếm bao lâu, chỉ không ngừng chấp niệm, không ngừng lao đi giữa gió tuyết, cho đến khi một thân áo xanh hoàn toàn hóa thành màu máu.Bỗng nhiên tim nàng rung động, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một điểm u quang đang phiêu diêu xoay tròn giữa không trung, vươn tay nắm lấy nó trong lòng bàn tay, thần thức thăm dò vào trong, ngay sau đó liền cảm nhận được linh hồn bị lôi kéo không trọng lượng, nàng rơi vào trong đoạn nhân quả ấy.__Lan Đài ngập hương, hoa quang lưu chuyển, vũ nhạc tưng bừng. Nam nữ quý tộc hoa phục cẩm y ăn uống linh đình, mang theo men say và thích thú mà ngắm nhìn thiếu nữ đang uyển chuyển múa trong sân. Nàng che mặt, giữa đêm đông lạnh lẽo chỉ khoác một lớp sa y mỏng manh, lộ ra một vòng eo trắng nõn mịn màng, mềm dẻo như trúc xanh, thu hút ánh mắt mọi người.Nhưng không ai ngờ rằng, giây tiếp theo, nàng nắm lấy dải lụa buộc tóc mình, dùng sức rút mạnh, ba ngàn sợi tóc đen xõa xuống như thác đổ, cổ tay mảnh khảnh khẽ động, dải lụa nhìn như mềm mại vô hại ấy hóa thành kiếm bén, đâm thẳng về phía chủ quân đang ngồi trên ghế cao.Bốn bề vang lên tiếng thét chói tai kinh hoàng, chén rượu rơi vỡ, cung đăng vụt tắt.Một bóng người như quỷ mị xuất hiện, chắn trước mặt chủ quân, cản lại kiếm lụa, kiếm khí đâm thủng nhuyễn giáp trên ngực hắn, để lại một vệt máu đỏ thẫm.“Hộ giá! Hộ giá!” chủ quân hoảng sợ lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.Tướng quân nắm lấy kiếm lụa, giao đấu với thích khách.Vì nhát kiếm này, nàng tập võ hai mươi năm, cũng tập múa hai mươi năm, nợ nước thù nhà đọng lại trong mắt, hóa thành ánh kiếm sắc lạnh.Xung quanh sáng lên lửa đuốc và cung tiễn, nàng biết đây là một cái bẫy để dụ nàng ra tay, nhưng cũng là cơ hội duy nhất của nàng.Nàng liều mạng hai bên đều thua thiệt, ép lui tướng quân địch quốc, dùng một mảnh ngân châm nhỏ bắn vào trái tim chủ quân — đó là ngân châm giấu trong lỗ tai. Tên chủ quân sa vào hưởng lạc, bạo ngược vô đạo, lại đa nghi chẳng thể ngờ mình sẽ chết dưới một chiếc trâm tai.Sau lưng trúng chưởng, nàng quỳ rạp xuống đất, trên mặt lại hiện lên ý cười vui sướng.Bốn phía hỗn loạn vang lên tiếng khóc, tiếng chửi rửa, tiếng cầu cứu, giống như cái ngày nàng nước mất nhà tan.Nàng ngã xuống đêm lạnh lẽo, tướng quân tiến đến trước mặt nàng, vén tấm khăn che mặt của nàng.Khuôn mặt anh tuấn thoáng qua một tia thất thần và sững sờ.“Tướng quân! Nhị công tử mang binh bao vây tứ phía, ý đồ đoạt quyền!”Những mũi tên đó vốn nhắm vào nàng, đột nhiên đổi hướng, hóa ra … bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau, thù hận của nàng, cũng chỉ là một quân cờ trong tay kẻ khác.Tướng quân trẻ tuổi dường như không nghe thấy những tiếng hỗn loạn xung quanh, trong mắt hắn bị nữ tử trước mắt lấp đầy, hắn duỗi tay, kéo nàng ra khỏi nền tuyết lạnh lẽo, ôm nàng vào lòng.Từ xa vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Thượng tướng quân cấu kết thích khách, giết hại chủ quân, giết!”Mũi tên như mưa, hắn ôm nàng lao đi trong cơn mưa giết chóc, vượt qua tường cao, đạp trên ánh trăng, đưa nàng rời khỏi chốn hỗn loạn và nhơ bẩn đó.Hắn đặt nàng xuống bên dòng sông yên ả, nàng mơ màng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, còn có mũi tên sau lưng hắn.“Đi mau … Ta chỉ có thể đưa nàng đến đây thôi.” mũi tên tẩm độc dần làm tê liệt thân thể và ý thức của hắn, chỉ còn một đôi mắt vẫn dịu dàng chăm chú nhìn nàng.“Vì sao cứu ta?” nàng cảnh giác lùi lại, không tin tưởng hắn, “Ngươi có mưu đồ gì?”“Ta không biết … ” hắn ho nhẹ hai tiếng, mũi tên sau lưng xuyên qua ngực phổi, khiến máu tươi không ngừng trào ra từ cổ họng, giọng nói khàn khàn, “Ta muốn nàng … sống thật tốt …”Nàng nhíu chặt mày, biết rõ hắn đã trúng vết thương trí mạng, không thể xoay chuyển trời đất, nhưng nàng không tài nào hiểu được, tại sao đến phút cuối, hắn lại liều mình cứu nàng.Tiếng truy binh nơi xa dần đến gần, nàng chống tay đứng dậy lùi về sau, ánh mắt nghi hoặc khó hiểu lưu luyến dừng trên người hắn, nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn một mình rời đi.Bóng dáng cao lớn của hắn cô độc quỳ thẳng bên bờ sông, trở thành hình ảnh nàng không thể quên trong quãng đời còn lại.__Thần thức của Yến Tiêu rút khỏi huyễn cảnh, thất thần nhìn bông tuyết trong lòng bàn tay.Đây không phải ký ức của Công Nghi Trưng, tại sao trong đó lại có khí tức của Công Nghi Trưng?Đúng vào lúc này, nàng đột ngột ngẩng đầu nhìn những bông tuyết lấp lánh rơi xuống, ngạc nhiên phát hiện, mỗi một bông tuyết đều quanh quẩn khí tức thuộc về Công Nghi Trưng.Ba trăm? Năm trăm?Không thể đếm xuể, hàng trăm bông tuyết tỏa ra u quang lưu chuyển ký ức, mê hoặc cảm giác của nàng, rốt cuộc đâu mới là mảnh chứa thần thức thực sự của Công Nghi Trưng?Yến Tiêu run rẩy vươn tay, đầu ngón tay chạm vào một mảnh trong số đó.Một đoạn ký ức khác bao phủ lấy nàng.__Thư sinh trẻ tuổi đứng bên đường, cúi đầu trầm tư, xe ngựa xa hoa lướt qua trước mắt hắn, gió xuân đa tình phất lên màn sa mỏng nhẹ, nữ tử rũ mi cụp mắt, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua dung nhan tuấn tú của hắn.Hắn dường như có cảm giác, khẽ ngước mắt lên, ánh mắt chạm nhau trong cơn gió xuân, chỉ thoáng qua rồi biến mất.“Đế cơ quả thực quốc sắc thiên hương như trong lời đồn.” tiếng thở dài vang lên bên cạnh hắn, ánh mắt hắn nhìn theo chiếc xe ngựa xa dần, buồn bã luyến tiếc, “Đáng tiếc, lần này đi hòa thân, sinh tử khó lường …”Đột nhiên, hắn xông ra khỏi đám đông, chạy như điên đuổi theo phương hướng đoàn xe rời đi.Xe ngựa chạy qua nổi lên bụi mù ngập trời, che mờ đôi mắt, mờ đường.Vệ binh lạnh lùng chặn đường hắn, hắn trơ mắt nhìn xe ngựa đi xa.“Hắn là tân khoa trạng nguyên, các ngươi không được vô lễ!” người bên cạnh lên tiếng ngăn cản vệ binh thô lỗ, giải cứu hắn, lại đè thấp giọng, hài hước trêu chọc nói: “Tại sao ngươi lại thất thố như vậy, chẳng lẽ vừa gặp đã yêu đế cơ rồi?”Đám bằng hữu cười nói đầy thiện ý, trên phố dần có lời đồn, tân khoa trạng nguyên nhất kiến chung tình với đế cơ, đến mức từ bỏ thân phận thanh quý ở Hàn Lâm Viện, đến biên cương lạnh giá.Bệ hạ vậy mà cũng chuẩn tấu thỉnh cầu hoang đường của hắn, nhưng hắn chưa rời khỏi kinh, liền có tin dữ truyền đến — Phiên bang mượn danh nghĩa đón dâu để xuất binh, đế cơ cầm kiếm ra trận, chém giết trăm tên, sức cùng lực kiệt, tự vẫn trước chiến trường.Tin tức truyền về, cả nước cực kỳ bi ai, dân chúng sục sôi, quốc quân khởi binh, thân chinh ba mươi vạn đại quân, tiêu diệt tặc tử phiên bang, nghênh hồi thi thể đế cơ.Quân vương khải hoàn, công danh lưu sử sách, không ai nhớ đến cái chết của đế cơ.Nàng lấy thân làm mồi, dẫn dụ quân địch vào cục, tự vẫn khơi dậy huyết khí của bách tính, đổi lấy trăm năm thái bình.Ngày ấy đi ngang qua phố chợ, nàng khẽ vuốt thanh bảo kiếm đặt trên đùi, đôi mắt phản chiếu ánh sáng lạnh băng của lưỡi kiếm, trong lúc lơ đãng lướt qua dung nhan như thanh liễu ngọc trúc đứng bên đường.Nàng không biết hắn đã đuổi theo mình bao xa, cũng không biết ở trước phần mộ cô quạnh của nàng, có một người lặng lẽ quét tước suốt trăm năm, lưu lại những bài thơ truyền thế.__Một trận động đất khiến miền đất phồn hoa hóa thành hoang tàn, trong ngôi chùa cổ cũ kỹ, người già, phụ nữ và trẻ em chen chúc, các hành giả chùa Huyền Thiên bận rộn dựng lều phát cháo, an trí nạn dân.Hàng chục thai phụ được an trí trong sương phòng đợi sinh, chỉ trong một ngày, tiếng khóc trẻ sơ sinh đã nhiều lần vang lên, đó đều là hy vọng sống.Một bóng dáng gầy gò mỏi mệt bước vào chùa, phía sau, các đệ tử hộ tống người bị thương vừa được cứu an trí ở dưới hành lang. Hắn vừa từ trong đống đổ nát cứu ra hàng chục người, linh lực gần như kiệt quệ, nhưng không cho mình chút thời gian nghỉ ngơi, mà lại tiếp tục gắng gượng trị thương cho người bị thương.“Sư phụ, người nghỉ ngơi một chút đi.” đệ tử không đành lòng, mắt đỏ hoe, đỡ lấy thân thể suy yếu loạng choạng của hắn.Mọi người cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, đại sư, ngài đã bảy ngày chưa chợp mắt rồi, dù là tu sĩ cũng không thể chống đỡ được đâu!”Hắn mỉm cười nhạt, khóe mắt hằn sâu thêm vài nếp nhăn, năm tháng đã để lại dấu vết trên gương mặt hắn, nhưng không thể dập tắt ánh sáng trong đôi mắt hắn, khuôn mặt gầy gò vẫn lờ mờ nhận ra nét tuấn mỹ thời niên thiếu.Hắn vốn là vương công thế tộc, lẽ ra hưởng hết vinh hoa phú quý, thế nhưng năm mười tám tuổi, hắn quy y cửa Phật, cạo tóc làm hành giả, tu hành trăm năm, đắc thành Kim Đan, che chở bá tánh một phương, được bá tánh kính ngưỡng vô cùng.Năm ấy chính là khi xuân ấm thơm nồng, hắn đến vùng đất này, ngồi ngay ngắn dưới gốc bồ đề, ánh mắt sâu như trăng thu, lòng mang từ bi.“Nguyện đem thân này, đời này, hiến dâng cho vạn dân thiên hạ.” thanh niên tuấn tú ánh mắt trong sáng của trầm tĩnh, bình thản vô cùng.Hành giả già nua lại nói: “Lòng ngươi có khuyết điểm, cả đời tu đạo, khó được viên mãn.”Hắn cũng biết được lòng mình có khuyết điểm, một khoảng trống chưa từng được lấp đầy, tìm tìm kiếm kiếm, không được viên mãn. Hắn không biết mình đã đánh mất điều gì, tìm kiếm lại là điều gì, có lẽ tu đạo sẽ cho hắn câu trả lời.Chỉ chớp mắt, đã là một trăm tám mươi năm, nhân gian trước mắt, đã nhuốm màu hoàng hôn, hắn biết mình không còn nhiều thời gian, nhưng có thể cứu thêm một người, là thêm một người.Lòng hắn chưa từng viên mãn, nhưng đạo của hắn đã không còn hối tiếc.Linh lực và sinh mệnh của hắn như mưa xuân rơi xuống nhân gian, tưới tắm vạn vật khô cằn.Một tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên, chiếu sáng màn đêm trước bình minh.“Sư phụ, sư phụ, lại có một đứa trẻ bình an ra đời rồi!” đệ tử mừng rỡ như điên chạy đến báo tin, “Mẫu thân nàng khẩn cầu người ban phúc cho đứa trẻ này.”Hắn mỉm cười gật đầu, bước đến bên đứa trẻ quấn trong tã lót.Nàng được ấm áp và mềm mại quấn lấy, nấc nghẹn vài tiếng rồi ngừng khóc, mở đôi mắt đen láy nhìn về phía cái bóng đang bao trùm lấy mình.Đôi mắt mới sinh không thấy rõ khuôn mặt, càng không nhớ được những gì đã nhìn thấy.Hắn dường như đứng nhìn rất lâu, rồi mới đưa bàn tay ấm áp, chạm vào giữa trán nàng, từng đợt linh lực nhè nhẹ truyền vào cơ thể nàng, tưới tắm sinh cơ của nàng.Không ai phát hiện sự run rẩy ấy, là một đời hắn đang dần tan biến.“Nguyện cho con đời này bình an, xa lìa sợ hãi, không vướng muộn phiền.”Hắn viên tịch năm một trăm tám mươi tuổi, khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, trao ánh sáng và hơi ấm cuối cùng của mình cho nàng.Mười tám năm sau, nàng lại quay về nơi này, nghe các hành giả kể lại chuyện năm xưa, trong đầu chỉ là một khoảng trống mơ hồ.Chỉ đôi lúc, ở trong giấc mộng nhìn thấy một bóng hình gầy guộc, còn có một chút ấm áp từ giữa trán lan dần xuống tim.Yến Tiêu chìm nổi giữa trăm nghìn đoạn ký ức, nàng không biết mình đã xem qua bao nhiêu vui buồn tan hợp, sinh ly tử biệt. Nàng không phải người trong cuộc, nhưng lại vì bi thương và tuyệt vọng của người khác cảm nhận được đau đớn hít thở không thông.Nàng nhìn từng gương mặt xa lạ ở trước mặt mình tái hiện lại hết bi kịch này đến bi kịch khác, gần như sắp bị lạc trong biển khổ ấy.Thì ra nỗi tuyệt vọng trong tim, còn đau đớn xa hơn gấp vạn lần thể xác.Ngay lúc nàng gần như sắp bị những ký ức đó nhấn chìm, cuối cùng nàng cũng thấy được gương mặt của Công Nghi Trưng, trong mắt hắn còn có vầng trăng lưỡi liềm trong vắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro