Chia Tay (2)
Vũ Đả Thanh Thạch
2024-11-22 01:00:59
-Lão Ngô mai phục trong đạo quán, là có mục đích gì?
Giọng điệu của Tần Tang gấp gáp.
Người áo đen trả lời với vẻ mặt thờ ơ:
-Theo dõi bến đò, chờ đợi nhiệm vụ.
Hóa ra bản thân không có quan hệ gì với đạo quán, Tần Tang rất yên tâm, lại hỏi:
-Làm sao ngươi biết lão Ngô chết?
-Hôm nay người giữ cửa giao nhiệm vụ, ta dùng bồ câu đưa thư truyền tin cho lão Ngô, nhưng không có hồi âm.
Hóa ra những con bồ câu kia là của lão Ngô!
Tần Tang thầm mắng một câu, truy hỏi:
-Người giữ cửa là ai? Nhiệm vụ gì? Trong Giang Sơn Lâu của các ngươi có những ai?
Sau khi Tần Tang truy hỏi một phen thì ánh mắt nổi lên vẻ kinh ngạc nồng đậm.
Cái gọi là Giang Sơn Lâu đúng là một tổ chức sát thủ đỉnh cấp trong chốn võ lâm, uy danh trên giang hồ rất hiển hách, tiếng tăm chưa từng thất thủ.
Người giữ cửa là sát thủ có mối quan hệ với người đưa tin của Giang Sơn Lâu, Giang Sơn Lâu giao nhiệm vụ cho sát thủ hành động, cũng là thông qua người giữ cửa, rất ít khi liên hệ trực tiếp với các sát thủ.
Người áo đen này cũng là sát thủ, nhiều năm hợp tác với lão Ngô, cùng nhau mai phục ở Tam Vu Thành.
Mà ai là mục tiêu của nhiệm vụ lần này, thì sáng sớm ngày mai gặp người giữ cửa mới biết được.
Võ công của Lão Ngô không được coi là đứng đầu, nhưng trình độ dịch dung rất giỏi, hắn giả vờ chạy nạn đến chỗ nạn dân, làm người kéo thuyền để mai phục ở bến đò, mục đích là giám sát bến đò, ngoài ra còn có mục đích khác đó là chờ đợi Giang Sơn Lâu giao nhiệm vụ.
Có khi, sát thủ một hai năm không có nhiệm vụ cũng là chuyện thường, khoảng thời gian này bọn hắn sẽ ngụy trang thành người bình thường, cho nên lão Ngô ở hơn nửa năm tại đạo quán, không ngờ đường đường là một đại sát thủ, lại chết một cách mơ hồ trong tay Tần Tang.
Cứ như vậy, Tần Tang đã bắt đầu có liên quan đến giang hồ.
-Ngoại trừ ngươi với lão Ngô, bên trong Tam Vu Thành còn có bao nhiêu sát thủ?
Tần Tang nhắm hai mắt lại, hỏi.
-Không biết.
Giang Sơn Lâu được tổ chức rất nghiêm khắc và bí mật, không để các sát thủ tiếp xúc với nhau quá nhiều, hai người bọn họ chỉ giữ một tuyến liên hệ cùng người giữ cửa của mình, không biết nhiệm vụ cũng như hành tung của các sát thủ khác.
Cách này tuyệt thật!
Tần Tang gật đầu, hắn không quan tâm ai là mục tiêu của Giang Sơn Lâu, chỉ quan tâm Thanh Dương Quán có bị liên lụy hay không.
-Nếu như ngươi không quay về, Giang Sơn Lâu sẽ phái người khác đến tìm, đúng không?
-Đúng vậy! Sát thủ mất tích vô cớ, người giữ cửa sẽ báo lên Giang Sơn Lâu, chắc chắn sẽ phái người đến đây điều tra, cho đến khi nào điều tra rõ mới thôi.
Tần Tang nhíu mày thật chặt:
-Còn có ai biết ngươi tới đạo quán vào tối nay không?
-Người giữ cửa.
-Còn có ai biết lão Ngô mai phục ở bến đò hay ở đạo quán không?
-Người giữ cửa.
-Hắn có báo cáo không?
-Không biết.
-Hắn ở đâu?
-Nam Thành của Tam Vu Thành, ngõ Phất Liễu, chữ Địa số mười ba. . .”
-Giữa các ngươi có ám hiệu gì không?
. . .
Linh hồn của người áo đen hóa thành một làn sương mù, bị Diêm Vương nuốt vào, Tần Tang dựa trên tường, ôm đầu ngồi yên thật lâu rồi đột nhiên nhớ tới cái gì, nhẹ nhàng chạy đến trước phòng của lão đạo và Minh Nguyệt, xuyên qua cửa sổ, thấy bọn họ đang ngủ say.
Đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn trong chốc lát, Tần Tang yên lặng nói:
-Đạo trưởng, Minh Nguyệt, một mình ta làm một mình ta chịu, nhất định sẽ không liên luỵ các người.
Sau đó quay ngược trở về phòng, thu dọn xong Diêm La Phiên, mặc vào một bộ quần áo, những đồ vật khác trong phòng không hề đụng tới, chỉ lấy đi một lọ Kim Sáng Dược của lão đạo sĩ.
Cuối cùng đặt thi thể của người áo đen lên giường, dùng tay mò sờ thì thấy trên cánh tay cột một cái ám tiễn, đai lưng là một thanh nhuyễn kiếm, không có những vật khác.
Người áo đen cũng không ngờ trong nháy mắt sẽ bị Tần Tang phản sát , kiếm còn chưa kịp rút ra.
Tần Tang tháo ám tiễn ra, cơ quan của ám tiễn khá đơn giản, hắn rất nhanh đã hiểu, cột vào trên cánh tay mình, sau đó rút nhuyễn kiếm ra, cầm lấy một cây thiết mộc côn ở góc nhà, nhìn từ trên xuống dưới căn phòng mà mình đã sống hơn một năm lại một lần, rồi lấy ra vài ngọn đuốc, quăng ra bốn phía.
Trong phòng, ngoại trừ kết cấu là tảng đá ra, thì những cái khác đều là làm từ cây và trúc, gian ngoài còn có một bó củi lớn, ngọn lửa rất nhanh lan tới.
-Cũng không biết như vậy có thể khiến Thanh Dương Quán xuất đầu lộ diện hay không.
Tần Tang khẽ thở dài, chờ lửa bốc lên, cũng không quay đầu lại, ra khỏi đạo quán, lúc đến giữa sườn núi lúc mới nghe được có người hô to dập lửa.
Đi ngang qua mộ của lão Ngô, Tần Tang đi đến trước mộ của hắn, ngọn lửa bên trong Thanh Dương Quán đã nhuộm đỏ nửa bầu trời đêm, cười khổ nói:
-Lão Ngô ơi lão Ngô, ngươi khi đó vì sao hết lần này tới lần khác lựa chọn Thanh Dương Quán chứ?
Từ khi tế luyện Diêm La phiên thành công, Tần Tang từng muốn rời khỏi đạo quán, nhưng chưa nghĩ được cách để rời đi.
Dưới núi, con ngựa của người áo đen đang cột dưới một cái cây, Tần Tang xoay người nhảy lên ngựa, đi thẳng đến Tam Vu Thành.
Cưỡi ngựa chạy như bay, đợi khi Tần Tang chạy tới Tam Vu thành, sắc trời vẫn u ám như cũ, cửa thành chưa mở.
Nhưng bởi vì bến đò là nơi mua bán tấp nập, buôn bán thịnh vượng, cửa phía nam của Tam Vu Thành có một bên cửa cả đêm không đóng để việc cung cấp hàng hóa được lưu thông. Tần Tang đem thanh kiếm, cây thiết mộc côn và ngựa của mình đều giấu ở ngoài thành, tốn một chút bạc là đã có thể đi theo một người chủ hàng trà trộn vào trong thành, đi thẳng đến ngõ Phất Liễu.
Lúc này vẫn còn sớm, toàn bộ ngõ Phất Liễu đều không có người đi đường.
Bất cứ ai sống trong con ngõ này đều là những người giàu có, nhà cao cửa rộng, Tần Tang rất nhanh đã tìm tới chữ Địa tự số mười ba.
Tòa nhà này không lớn, tường ngoài dùng gạch xanh xây lên, ước chừng cũng cao bằng bốn đến năm người, đại môn đóng chặt.
Giọng điệu của Tần Tang gấp gáp.
Người áo đen trả lời với vẻ mặt thờ ơ:
-Theo dõi bến đò, chờ đợi nhiệm vụ.
Hóa ra bản thân không có quan hệ gì với đạo quán, Tần Tang rất yên tâm, lại hỏi:
-Làm sao ngươi biết lão Ngô chết?
-Hôm nay người giữ cửa giao nhiệm vụ, ta dùng bồ câu đưa thư truyền tin cho lão Ngô, nhưng không có hồi âm.
Hóa ra những con bồ câu kia là của lão Ngô!
Tần Tang thầm mắng một câu, truy hỏi:
-Người giữ cửa là ai? Nhiệm vụ gì? Trong Giang Sơn Lâu của các ngươi có những ai?
Sau khi Tần Tang truy hỏi một phen thì ánh mắt nổi lên vẻ kinh ngạc nồng đậm.
Cái gọi là Giang Sơn Lâu đúng là một tổ chức sát thủ đỉnh cấp trong chốn võ lâm, uy danh trên giang hồ rất hiển hách, tiếng tăm chưa từng thất thủ.
Người giữ cửa là sát thủ có mối quan hệ với người đưa tin của Giang Sơn Lâu, Giang Sơn Lâu giao nhiệm vụ cho sát thủ hành động, cũng là thông qua người giữ cửa, rất ít khi liên hệ trực tiếp với các sát thủ.
Người áo đen này cũng là sát thủ, nhiều năm hợp tác với lão Ngô, cùng nhau mai phục ở Tam Vu Thành.
Mà ai là mục tiêu của nhiệm vụ lần này, thì sáng sớm ngày mai gặp người giữ cửa mới biết được.
Võ công của Lão Ngô không được coi là đứng đầu, nhưng trình độ dịch dung rất giỏi, hắn giả vờ chạy nạn đến chỗ nạn dân, làm người kéo thuyền để mai phục ở bến đò, mục đích là giám sát bến đò, ngoài ra còn có mục đích khác đó là chờ đợi Giang Sơn Lâu giao nhiệm vụ.
Có khi, sát thủ một hai năm không có nhiệm vụ cũng là chuyện thường, khoảng thời gian này bọn hắn sẽ ngụy trang thành người bình thường, cho nên lão Ngô ở hơn nửa năm tại đạo quán, không ngờ đường đường là một đại sát thủ, lại chết một cách mơ hồ trong tay Tần Tang.
Cứ như vậy, Tần Tang đã bắt đầu có liên quan đến giang hồ.
-Ngoại trừ ngươi với lão Ngô, bên trong Tam Vu Thành còn có bao nhiêu sát thủ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Tang nhắm hai mắt lại, hỏi.
-Không biết.
Giang Sơn Lâu được tổ chức rất nghiêm khắc và bí mật, không để các sát thủ tiếp xúc với nhau quá nhiều, hai người bọn họ chỉ giữ một tuyến liên hệ cùng người giữ cửa của mình, không biết nhiệm vụ cũng như hành tung của các sát thủ khác.
Cách này tuyệt thật!
Tần Tang gật đầu, hắn không quan tâm ai là mục tiêu của Giang Sơn Lâu, chỉ quan tâm Thanh Dương Quán có bị liên lụy hay không.
-Nếu như ngươi không quay về, Giang Sơn Lâu sẽ phái người khác đến tìm, đúng không?
-Đúng vậy! Sát thủ mất tích vô cớ, người giữ cửa sẽ báo lên Giang Sơn Lâu, chắc chắn sẽ phái người đến đây điều tra, cho đến khi nào điều tra rõ mới thôi.
Tần Tang nhíu mày thật chặt:
-Còn có ai biết ngươi tới đạo quán vào tối nay không?
-Người giữ cửa.
-Còn có ai biết lão Ngô mai phục ở bến đò hay ở đạo quán không?
-Người giữ cửa.
-Hắn có báo cáo không?
-Không biết.
-Hắn ở đâu?
-Nam Thành của Tam Vu Thành, ngõ Phất Liễu, chữ Địa số mười ba. . .”
-Giữa các ngươi có ám hiệu gì không?
. . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh hồn của người áo đen hóa thành một làn sương mù, bị Diêm Vương nuốt vào, Tần Tang dựa trên tường, ôm đầu ngồi yên thật lâu rồi đột nhiên nhớ tới cái gì, nhẹ nhàng chạy đến trước phòng của lão đạo và Minh Nguyệt, xuyên qua cửa sổ, thấy bọn họ đang ngủ say.
Đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn trong chốc lát, Tần Tang yên lặng nói:
-Đạo trưởng, Minh Nguyệt, một mình ta làm một mình ta chịu, nhất định sẽ không liên luỵ các người.
Sau đó quay ngược trở về phòng, thu dọn xong Diêm La Phiên, mặc vào một bộ quần áo, những đồ vật khác trong phòng không hề đụng tới, chỉ lấy đi một lọ Kim Sáng Dược của lão đạo sĩ.
Cuối cùng đặt thi thể của người áo đen lên giường, dùng tay mò sờ thì thấy trên cánh tay cột một cái ám tiễn, đai lưng là một thanh nhuyễn kiếm, không có những vật khác.
Người áo đen cũng không ngờ trong nháy mắt sẽ bị Tần Tang phản sát , kiếm còn chưa kịp rút ra.
Tần Tang tháo ám tiễn ra, cơ quan của ám tiễn khá đơn giản, hắn rất nhanh đã hiểu, cột vào trên cánh tay mình, sau đó rút nhuyễn kiếm ra, cầm lấy một cây thiết mộc côn ở góc nhà, nhìn từ trên xuống dưới căn phòng mà mình đã sống hơn một năm lại một lần, rồi lấy ra vài ngọn đuốc, quăng ra bốn phía.
Trong phòng, ngoại trừ kết cấu là tảng đá ra, thì những cái khác đều là làm từ cây và trúc, gian ngoài còn có một bó củi lớn, ngọn lửa rất nhanh lan tới.
-Cũng không biết như vậy có thể khiến Thanh Dương Quán xuất đầu lộ diện hay không.
Tần Tang khẽ thở dài, chờ lửa bốc lên, cũng không quay đầu lại, ra khỏi đạo quán, lúc đến giữa sườn núi lúc mới nghe được có người hô to dập lửa.
Đi ngang qua mộ của lão Ngô, Tần Tang đi đến trước mộ của hắn, ngọn lửa bên trong Thanh Dương Quán đã nhuộm đỏ nửa bầu trời đêm, cười khổ nói:
-Lão Ngô ơi lão Ngô, ngươi khi đó vì sao hết lần này tới lần khác lựa chọn Thanh Dương Quán chứ?
Từ khi tế luyện Diêm La phiên thành công, Tần Tang từng muốn rời khỏi đạo quán, nhưng chưa nghĩ được cách để rời đi.
Dưới núi, con ngựa của người áo đen đang cột dưới một cái cây, Tần Tang xoay người nhảy lên ngựa, đi thẳng đến Tam Vu Thành.
Cưỡi ngựa chạy như bay, đợi khi Tần Tang chạy tới Tam Vu thành, sắc trời vẫn u ám như cũ, cửa thành chưa mở.
Nhưng bởi vì bến đò là nơi mua bán tấp nập, buôn bán thịnh vượng, cửa phía nam của Tam Vu Thành có một bên cửa cả đêm không đóng để việc cung cấp hàng hóa được lưu thông. Tần Tang đem thanh kiếm, cây thiết mộc côn và ngựa của mình đều giấu ở ngoài thành, tốn một chút bạc là đã có thể đi theo một người chủ hàng trà trộn vào trong thành, đi thẳng đến ngõ Phất Liễu.
Lúc này vẫn còn sớm, toàn bộ ngõ Phất Liễu đều không có người đi đường.
Bất cứ ai sống trong con ngõ này đều là những người giàu có, nhà cao cửa rộng, Tần Tang rất nhanh đã tìm tới chữ Địa tự số mười ba.
Tòa nhà này không lớn, tường ngoài dùng gạch xanh xây lên, ước chừng cũng cao bằng bốn đến năm người, đại môn đóng chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro