Chương 7
T/H12
2024-07-10 11:03:16
Đó là giọng của ông Bảy, người trông coi nhà cửa ở quê và giúp nhà họ Đỗ thu mua nông sản ở đây. Khi anh ngẩng mặt nhìn ông cũng là lúc ông nhìn rõ anh, mặt ông chợt ỉu xìu, giọng buồn buồn thất vọng: "Xin lỗi cậu, tôi cứ ngỡ là cậu chủ Phú Hào!"
Câu nói của ông như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Đan Nguyên. Cô vội vàng nhích ra khỏi lòng anh. Đôi mắt cụp xuống tỏ ý xin lỗi: "Mạo phạm rồi!"
Vòng tay trống không, mất đi sự ấm áp, anh tự nhiên thấy tiếc nuối, muốn kéo người lại ôm tiếp và nói với cô rằng: Ông Bảy già lẩm cẩm không thấy rõ anh!
Nhưng anh chợt nhớ, mình quả đúng là: không phải Phú Hào!
Hay nói chính xác hơn: không còn là một Phú Hào nguyên vẹn như năm xưa nữa!
Anh nhìn chăm chú vào mặt cô thêm chút, đưa tay phủi phủi áo nơi cô vừa dựa vào, rồi nhàn nhạt nói: "Người tình không còn ở bên, tôi không trách cô nhớ hơi! Nhưng cô cũng không cần trưng ra bộ mặt có lỗi vậy đâu. Vì dù sao, trong bảy ngày này...chúng ta còn nhiều pha thân thiết hơn!"
Hai gò má Đan Nguyên bất giác nóng lên, cô ngẩng mặt nhìn anh.
"Nhìn gì? Mau đưa đồ ông chủ vào nhà!" Anh đẩy chiếc vali của mình về phía cô, rồi chỉ tay vào căn nhà khang trang trước mặt.
Đan Nguyên không lạ gì căn nhà này. Bởi đây là nơi ngày xưa Phú Hào hay đưa cô về xả tress khi mỗi độ thu về chuẩn bị vào năm học mới.
"Mợ Ba...Là mợ à?" Lần này ông Bảy nhận không sai người. Ông bước đến gần cô, nhìn cô thêm một hồi, rồi vui mừng cầm lấy tay cô: "Đan Nguyên, đúng là mợ rồi! Mợ ở đâu mà ba năm nay không về thăm ông già này hả? Mợ có biết, ông già này nhớ mợ và cậu Ba lắm không?"
Gặp lại người quen, người từng chứng kiến tình yêu sâu đậm giữa cô và Phú Hào, Đan Nguyên thật khó xử. Cô muốn từ chối, nói với ông Bảy rằng: Ông nhận nhầm người rồi!
Nhưng cô lại không nỡ làm nụ cười quá đỗi vui mừng của ông tắt ngóm nên ấp úng: "Tôi..tôi..."
"Cô ấy không phải là mợ Ba, mợ Tư gì của ông đâu! Cổ là người tình của tôi!" Anh thấy bản mặt ấp úng, không dám thừa nhận của cô phát ghét nên anh mở lời giúp cô chối bỏ luôn thân phận cũ.
Sẵn dịp anh chuyển sang chuyện khác: "Ông nhận cuộc gọi người nhà họ Đỗ rồi chứ?"
"Dạ, rồi!"
"Vậy phiền ông mở cửa!"
Ông Bảy đi mở cổng mà mặt cứ ngoái lại nhìn Đan Nguyên: Rõ ràng là mợ Ba! Vậy mà cậu ta bảo không phải!
Ông không biết cậu gì kia bà con thân thiết phía nào của ông chủ Đỗ Tài. Mà nhìn dáng vóc thì rất giống cậu Ba Phú Hào. Nhưng mặt mũi thì khác quắc!
Phận người giúp việc, ông chỉ biết phục tùng mệnh lệnh chủ. Còn ông chủ muốn cho ai vào ở căn nhà của cậu Ba thì tùy.
Sau khi chuyển chìa khóa nhà cho anh, ông Bảy xin phép rời đi: "Khi nào đến giờ cơm, tôi mời cô cậu!"
"Ừm! Ông cứ lo việc của mình!" Ở đây anh không cần kì đà cản mũi!
Ông Bảy lưu luyến nhìn cô. Nhưng thoáng thấy ánh mắt nổ lửa của người trẻ tuổi kia, ông bèn quay lưng rời đi. Khi bóng lưng ông Bảy khuất dần sau cánh cổng, Đan Nguyên tự nhiên thấy sợ.
Vẫn căn nhà này. Ngày xưa, cô đi với Phú Hào, cô thấy nó rất thân thiết và gần gũi. Mỗi dịp thu về cùng anh trở lại, cô có cảm giác mình được về nhà sau bao tháng ngày gồng lưng mỏi mệt ở bên ngoài. Những lúc đó, cô chạy hết phòng này chạy sang phòng khác, thả tấm lưng mảnh khảnh nằm xuống chiếc giường êm cho đã.
Khi đó, Phú Hào lặng lẽ nhét tay túi quần thể thao sải bước chân dài đi theo cô. Thấy cô, miệng cười không ngớt, sải tay bay mừng như đứa nhỏ được ba mẹ đưa đi tham quan. Anh thong thả tựa lưng vào cánh cửa cười dịu dàng: "Xem em kìa! Như đứa trẻ!"
Cô nguýt anh một cái rõ sắc: "Có ba Hào ở bên, Đan Nguyên em không muốn lớn!"
Anh cười ha hả. Bước nhanh tới đổ người bên cạnh cô: "Vậy để ba Hào ru em ngủ! Rồi ba Hào đi nấu cơm!"
Kí ức thật ngọt ngào!
Còn giờ này, cô cảm thấy nó thật xa lạ!
Đan Nguyên tự nhiên thấy sợ. Cô mãi đứng chôn chân giữa nhà.
Sau khi anh đích thân đi kiểm tra một vòng rồi quay lại. Thấy cô vẫn còn đứng đó, ánh mắt anh phức tạp nhìn cô.
"Sao? Nhớ Phú Hào à?" Hỏi chỉ để mà hỏi. Bởi anh chẳng thèm đợi cô trả lời đã kết luận luôn: "Cô nhớ cũng đúng!" Anh tới gần đưa tay bắt cằm cô: "Nếu Phú Hào có ở đây. Cậu ấy nên vui hay buồn nhỉ?
Chắc là buồn! Vì vui sao nổi khi thấy người mình hết dạ yêu thương nhẫn tâm rời đi bỏ mặc mình kêu gào khản cổ. Vui sao nổi khi thấy cô chạy theo tôi?"
Đúng là người xấu hay đóng vai ác! Bụng dạ đen như chì cứ thích giả vờ sáng như gương. Đan Nguyên gạt bàn tay anh đi. Lùi về phía sau, kéo dài dần khoảng cách. Nụ cười nhàn nhạt nửa miệng: "Tôi đã rơi vào tay anh. Muốn gì cứ nói, đừng lôi chuyện tôi với Phú Hào ra mỉa mai. Bởi anh không xứng nhắc đến tên anh ấy!"
Câu nói của ông như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Đan Nguyên. Cô vội vàng nhích ra khỏi lòng anh. Đôi mắt cụp xuống tỏ ý xin lỗi: "Mạo phạm rồi!"
Vòng tay trống không, mất đi sự ấm áp, anh tự nhiên thấy tiếc nuối, muốn kéo người lại ôm tiếp và nói với cô rằng: Ông Bảy già lẩm cẩm không thấy rõ anh!
Nhưng anh chợt nhớ, mình quả đúng là: không phải Phú Hào!
Hay nói chính xác hơn: không còn là một Phú Hào nguyên vẹn như năm xưa nữa!
Anh nhìn chăm chú vào mặt cô thêm chút, đưa tay phủi phủi áo nơi cô vừa dựa vào, rồi nhàn nhạt nói: "Người tình không còn ở bên, tôi không trách cô nhớ hơi! Nhưng cô cũng không cần trưng ra bộ mặt có lỗi vậy đâu. Vì dù sao, trong bảy ngày này...chúng ta còn nhiều pha thân thiết hơn!"
Hai gò má Đan Nguyên bất giác nóng lên, cô ngẩng mặt nhìn anh.
"Nhìn gì? Mau đưa đồ ông chủ vào nhà!" Anh đẩy chiếc vali của mình về phía cô, rồi chỉ tay vào căn nhà khang trang trước mặt.
Đan Nguyên không lạ gì căn nhà này. Bởi đây là nơi ngày xưa Phú Hào hay đưa cô về xả tress khi mỗi độ thu về chuẩn bị vào năm học mới.
"Mợ Ba...Là mợ à?" Lần này ông Bảy nhận không sai người. Ông bước đến gần cô, nhìn cô thêm một hồi, rồi vui mừng cầm lấy tay cô: "Đan Nguyên, đúng là mợ rồi! Mợ ở đâu mà ba năm nay không về thăm ông già này hả? Mợ có biết, ông già này nhớ mợ và cậu Ba lắm không?"
Gặp lại người quen, người từng chứng kiến tình yêu sâu đậm giữa cô và Phú Hào, Đan Nguyên thật khó xử. Cô muốn từ chối, nói với ông Bảy rằng: Ông nhận nhầm người rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô lại không nỡ làm nụ cười quá đỗi vui mừng của ông tắt ngóm nên ấp úng: "Tôi..tôi..."
"Cô ấy không phải là mợ Ba, mợ Tư gì của ông đâu! Cổ là người tình của tôi!" Anh thấy bản mặt ấp úng, không dám thừa nhận của cô phát ghét nên anh mở lời giúp cô chối bỏ luôn thân phận cũ.
Sẵn dịp anh chuyển sang chuyện khác: "Ông nhận cuộc gọi người nhà họ Đỗ rồi chứ?"
"Dạ, rồi!"
"Vậy phiền ông mở cửa!"
Ông Bảy đi mở cổng mà mặt cứ ngoái lại nhìn Đan Nguyên: Rõ ràng là mợ Ba! Vậy mà cậu ta bảo không phải!
Ông không biết cậu gì kia bà con thân thiết phía nào của ông chủ Đỗ Tài. Mà nhìn dáng vóc thì rất giống cậu Ba Phú Hào. Nhưng mặt mũi thì khác quắc!
Phận người giúp việc, ông chỉ biết phục tùng mệnh lệnh chủ. Còn ông chủ muốn cho ai vào ở căn nhà của cậu Ba thì tùy.
Sau khi chuyển chìa khóa nhà cho anh, ông Bảy xin phép rời đi: "Khi nào đến giờ cơm, tôi mời cô cậu!"
"Ừm! Ông cứ lo việc của mình!" Ở đây anh không cần kì đà cản mũi!
Ông Bảy lưu luyến nhìn cô. Nhưng thoáng thấy ánh mắt nổ lửa của người trẻ tuổi kia, ông bèn quay lưng rời đi. Khi bóng lưng ông Bảy khuất dần sau cánh cổng, Đan Nguyên tự nhiên thấy sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẫn căn nhà này. Ngày xưa, cô đi với Phú Hào, cô thấy nó rất thân thiết và gần gũi. Mỗi dịp thu về cùng anh trở lại, cô có cảm giác mình được về nhà sau bao tháng ngày gồng lưng mỏi mệt ở bên ngoài. Những lúc đó, cô chạy hết phòng này chạy sang phòng khác, thả tấm lưng mảnh khảnh nằm xuống chiếc giường êm cho đã.
Khi đó, Phú Hào lặng lẽ nhét tay túi quần thể thao sải bước chân dài đi theo cô. Thấy cô, miệng cười không ngớt, sải tay bay mừng như đứa nhỏ được ba mẹ đưa đi tham quan. Anh thong thả tựa lưng vào cánh cửa cười dịu dàng: "Xem em kìa! Như đứa trẻ!"
Cô nguýt anh một cái rõ sắc: "Có ba Hào ở bên, Đan Nguyên em không muốn lớn!"
Anh cười ha hả. Bước nhanh tới đổ người bên cạnh cô: "Vậy để ba Hào ru em ngủ! Rồi ba Hào đi nấu cơm!"
Kí ức thật ngọt ngào!
Còn giờ này, cô cảm thấy nó thật xa lạ!
Đan Nguyên tự nhiên thấy sợ. Cô mãi đứng chôn chân giữa nhà.
Sau khi anh đích thân đi kiểm tra một vòng rồi quay lại. Thấy cô vẫn còn đứng đó, ánh mắt anh phức tạp nhìn cô.
"Sao? Nhớ Phú Hào à?" Hỏi chỉ để mà hỏi. Bởi anh chẳng thèm đợi cô trả lời đã kết luận luôn: "Cô nhớ cũng đúng!" Anh tới gần đưa tay bắt cằm cô: "Nếu Phú Hào có ở đây. Cậu ấy nên vui hay buồn nhỉ?
Chắc là buồn! Vì vui sao nổi khi thấy người mình hết dạ yêu thương nhẫn tâm rời đi bỏ mặc mình kêu gào khản cổ. Vui sao nổi khi thấy cô chạy theo tôi?"
Đúng là người xấu hay đóng vai ác! Bụng dạ đen như chì cứ thích giả vờ sáng như gương. Đan Nguyên gạt bàn tay anh đi. Lùi về phía sau, kéo dài dần khoảng cách. Nụ cười nhàn nhạt nửa miệng: "Tôi đã rơi vào tay anh. Muốn gì cứ nói, đừng lôi chuyện tôi với Phú Hào ra mỉa mai. Bởi anh không xứng nhắc đến tên anh ấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro