Khi Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta
Chương 1
Miêu Kim Kim
2024-07-22 21:17:07
Uất Trì Hi phi thăng thất bại.
Một tia sét màu tím trực tiếp quét sạch toàn bộ tu vi của nàng.
Nàng không hiểu vì sao khi mấy sư huynh của nàng phi thăng chỉ có mấy tia sét màu trắng nhỏ xíu xiu, thế nhưng đến lượt nàng, lại kéo sét tím đến cơ chứ?
Phi thăng thất bại cũng thôi đi, tu luyện lại từ đầu là được.
Kết quả nàng vừa mở mắt, đã bị người ta kéo ra khỏi chỗ chật hẹp nào đó.
"Nhàn phi nương nương, người xem, là một tiểu công chúa vô cùng đáng yêu. Chắc chắn Hoàng Thượng cũng sẽ rất vui mừng."
"Tiểu công chúa là công chúa đầu tiên của Nguyên quốc chúng ta đó!"
Nhàn phi? Nguyên quốc?
Sao nghe quen tai thế nhỉ?
Đây không phải danh xưng của mẹ ruột của nữ phụ pháo hôi trong cuốn tiểu thuyết "Trưởng công chúa xưng bá thiên hạ" mà nàng từng đọc đấy ư?
Trùng tên ư?
Hay là... Nàng thật sự xuyên vào cuốn tiểu thuyết này rồi?
"Tìm một gia đình tốt, đưa con bé ra xuất cung đi thôi. Nếu Hoàng Thượng hỏi, các người cứ nói đứa bé bị chết non."
Giọng nói lạnh lùng của Nhàn phi vang lên, khiến cả người Uất Trì Hi chấn động.
Mẹ nó.
Nội dung cốt truyện quen thuộc này.
Đúng là xuyên sách rồi!
Người khác xuyên sách không thành nữ chính thì cũng thành nữ phụ, nàng thì hay rồi, xuyên thẳng thành nhân vật bia đỡ đạn.
Vừa sinh ra đã bị mẹ ruột vứt bỏ, vất vả lắm mới trưởng thành, lại bị Hoàng Đế xuất cung nhận ra, đón về cung, trở thành đá kê chân của nữ chính, hi sinh một cách vinh quang.
Uất Trì Hi: "..."
Cái cốt truyện chết tiệt này, cái cuộc đời chết tiệt này.
"Nhàn phi nương nương..."
Bà đỡ sợ đến mức quỳ thụp xuống, sắc mặt tái mét.
Trời ạ! Toang rồi, bà ta vô tình nghe được bí sử cung đình rồi.
Liệu bà ta có bị giết để bịt miệng không nhỉ?
Giọng điệu của Nhàn phi vô cùng thản nhiên: "Đứng lên đi, ôm con bé lại đây, cho bổn cung nhìn một cái."
Cuối cùng Nhàn phi vẫn không đành lòng, quyết định nhìn mặt nữ nhi một lần.
Dù sao đây cũng là miếng thịt rơi xuống từ trên người bà mà!
Thế nhưng từ khi Nguyên quốc lập nước đến nay, suốt bao nhiêu triều đại, không có lấy một trưởng công chúa được chết già.
Người thì chết, người thì mất tích, người thì gả đi xa.
Bà thật sự không muốn nữ nhi mình phải trải qua những chuyện này.
Chi bằng để con bé xuất cung, tìm một gia đình tốt, sống một cuộc đời bình thường, an ổn cả đời.
Bà đỡ run rẩy bế Uất Trì Hi đến trước mặt Nhàn phi.
Nhàn phi cụp mắt nhìn con.
Uất Trì Hi cũng ngước mắt lên nhìn bà.
Để ta xem, người mẹ độc ác như thế sẽ có dáng vẻ thế nào.
Một tia sét màu tím trực tiếp quét sạch toàn bộ tu vi của nàng.
Nàng không hiểu vì sao khi mấy sư huynh của nàng phi thăng chỉ có mấy tia sét màu trắng nhỏ xíu xiu, thế nhưng đến lượt nàng, lại kéo sét tím đến cơ chứ?
Phi thăng thất bại cũng thôi đi, tu luyện lại từ đầu là được.
Kết quả nàng vừa mở mắt, đã bị người ta kéo ra khỏi chỗ chật hẹp nào đó.
"Nhàn phi nương nương, người xem, là một tiểu công chúa vô cùng đáng yêu. Chắc chắn Hoàng Thượng cũng sẽ rất vui mừng."
"Tiểu công chúa là công chúa đầu tiên của Nguyên quốc chúng ta đó!"
Nhàn phi? Nguyên quốc?
Sao nghe quen tai thế nhỉ?
Đây không phải danh xưng của mẹ ruột của nữ phụ pháo hôi trong cuốn tiểu thuyết "Trưởng công chúa xưng bá thiên hạ" mà nàng từng đọc đấy ư?
Trùng tên ư?
Hay là... Nàng thật sự xuyên vào cuốn tiểu thuyết này rồi?
"Tìm một gia đình tốt, đưa con bé ra xuất cung đi thôi. Nếu Hoàng Thượng hỏi, các người cứ nói đứa bé bị chết non."
Giọng nói lạnh lùng của Nhàn phi vang lên, khiến cả người Uất Trì Hi chấn động.
Mẹ nó.
Nội dung cốt truyện quen thuộc này.
Đúng là xuyên sách rồi!
Người khác xuyên sách không thành nữ chính thì cũng thành nữ phụ, nàng thì hay rồi, xuyên thẳng thành nhân vật bia đỡ đạn.
Vừa sinh ra đã bị mẹ ruột vứt bỏ, vất vả lắm mới trưởng thành, lại bị Hoàng Đế xuất cung nhận ra, đón về cung, trở thành đá kê chân của nữ chính, hi sinh một cách vinh quang.
Uất Trì Hi: "..."
Cái cốt truyện chết tiệt này, cái cuộc đời chết tiệt này.
"Nhàn phi nương nương..."
Bà đỡ sợ đến mức quỳ thụp xuống, sắc mặt tái mét.
Trời ạ! Toang rồi, bà ta vô tình nghe được bí sử cung đình rồi.
Liệu bà ta có bị giết để bịt miệng không nhỉ?
Giọng điệu của Nhàn phi vô cùng thản nhiên: "Đứng lên đi, ôm con bé lại đây, cho bổn cung nhìn một cái."
Cuối cùng Nhàn phi vẫn không đành lòng, quyết định nhìn mặt nữ nhi một lần.
Dù sao đây cũng là miếng thịt rơi xuống từ trên người bà mà!
Thế nhưng từ khi Nguyên quốc lập nước đến nay, suốt bao nhiêu triều đại, không có lấy một trưởng công chúa được chết già.
Người thì chết, người thì mất tích, người thì gả đi xa.
Bà thật sự không muốn nữ nhi mình phải trải qua những chuyện này.
Chi bằng để con bé xuất cung, tìm một gia đình tốt, sống một cuộc đời bình thường, an ổn cả đời.
Bà đỡ run rẩy bế Uất Trì Hi đến trước mặt Nhàn phi.
Nhàn phi cụp mắt nhìn con.
Uất Trì Hi cũng ngước mắt lên nhìn bà.
Để ta xem, người mẹ độc ác như thế sẽ có dáng vẻ thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro