Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 17
Minh Lung
2025-03-04 01:17:09
Thôi Oanh Oanh đã làm hoạ yêu nhiều năm, tất nhiên là hiểu ý.Giọng nàng lại tiếp tục nguyền rủa.“Trương Sinh, Trương Sinh! Ta vất vả quản gia cho ngươi! Ta vì ngươi mà hiếu thuận với cha mẹ! Ta còn lấy tiền bạc để lót đường cho con đường làm quan của ngươi!”“Sau khi ngươi thăng quan phát tài, hợp mưu với tên trọc khốn nạn kia, muốn g.i.ế.c ta!”Thấy đèn trường minh bên ngoài đều bị ta di chuyển tới một bên, Thôi Oanh Oanh khóc lóc mắng càng hăng say.“Phổ Cứu! Lừa trọc đáng chết! Ngươi muốn nổi danh đế đô, để kiếm hương khói!”“Lại không dám trêu chọc những đại yêu tinh xẻo gan người, chỉ chọn tiểu yêu quái đạo hạnh kém để bắt nạt!”“Còn thấy ta xinh đẹp, muốn biến ta thành đỉnh lô! Muốn làm nhục ta!”“Lục căn của ngươi không tịnh, cũng xứng làm đệ tử Phật môn ư?”Đừng mắng nữa đừng mắng nữa!Không phải là không muốn cho ngươi mắng.Chỉ là giọng nói của ngươi quá lớn, quá ồn ào, khiến cho lỗ tai của ta ong ong.Ta lộ ra vẻ mặt đau khổ, tay chân nhanh nhẹn mà di chuyển chiếc đèn trường minh cuối cùng, vội vàng vẫy tay với Thôi Oanh Oanh.Trong giây lát, mỹ nhân đã biến thành một tấm giấy vẽ, nằm trên đất.Ta cuộn tròn Thôi Oanh Oanh, nhét vào trong ngực. vội vàng vén lên góc váy lao ra khỏi Phật Tháp, lại cầm lấy cuộn tranh giấu trong bụi cỏ, nhanh chân chạy mất!Phía sau, tiếng lục lạc treo ở tầng hiên chợt vang lên tiếng kêu rất lớn.“Ai đó?”“Ai thả yêu nghiệt chạy mất?”Hoà thượng già cả có giọng nói giống như tiếng sư tử gầm, quanh quẩn toàn bộ chùa miếu.Thủ thuật che mắt của Hồng Nương mất đi hiệu lực khi ta vừa lăn vừa bò đi qua cánh cửa hậu. May mà ở trong chùa, khi tiếng rống của lão hoà thượng Phổ Cứu này vang lên, đám tăng nhân đều loạn cả lên, tạm thời không có ai phát hiện ta đang vội vàng chạy tới một con đường khác.Dựa theo phương pháp mà Tự Diệu đã hướng dẫn ta, đôi tay ta trúc trắc mà bắt quyết nhiều lần, lúc này mới phát động lực lượng của nội đan.Một dòng nhiệt chảy từ đan điền xuống dưới, nhanh chóng dũng mãnh chảy vào hai chân và đầu gối mắt cá, thậm chí là bàn chân.Thậm chí là đôi chân bởi vì đi nhiều mà sưng to của ta cũng giống như là được ngâm nước ấm, thoải mái không ít.Khi tới đây ta đã âm thầm nhớ kỹ đường, thấy bốn bề vắng lặng, ta vội vàng chạy tới hướng phủ Xương Bình Hầu.Vừa mới bắt đầu chạy, đã phát hiện ra chỗ bất phàm của nội đan của Tự Diệu.Nữ tử bình thường, mỗi bước là một thước, nhưng sau khi ta thúc giục nội đan, mỗi bước có thể bước tới một trượng.Cả người là cảm giác nhẹ bẫng, giống như cưỡi gió mà đi.Ta giống như là một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới, vừa chạy lại vừa yên lặng mà cảm nhận sự huyền diệu của sức mạnh này.Bất tri bất giác, đã chỉ còn cách phủ Xương Bình Hầu có ba bốn dặm nữa.Nhưng khi cõng theo hai bức tranh, xuyên qua một hẻm nhỏ, ta lại nghe tới tiếng khóc thút thít của nữ tử phía bên trong tường cao.Tiếng khóc này rất nhẹ, cực kỳ mờ ảo, lại vô cùng quen tai.Đứng ở bên ngoài nghe một hồi lâu, cũng nghĩ một hồi, ta đột nhiên nghĩ ra.Tiếng khóc này, tiếng khóc này…Là tỉ tỉ của Khương ngũ tiểu thư, người đã trả lại kim thoa đính ước cho nhị tỉ của ta, Khương Thục.12.Ta vốn định trèo tường vào xem vì sao Khương Thục lại khóc.Nhớ lại việc nhị tỉ tự sát, lại không khỏi nhấp môi, cưỡng bách bản thân mình rời đi.Nhưng tiếng khóc của Khương Thục giống như quỷ mị, âm hồn không tan mà quanh quẩn bên tai ta.Trong lòng ta nhất thời giao chiến lẫn nhau.Lý Cẩn áo vàng váy tím kêu lên, nếu không phải Khương Thục báo cho nhị tỉ về cái c.h.ế.t của Khương Viện, làm sao tỉ ấy sẽ đi đến con đường tự huỷ diệt bản thân mình? Nàng khóc thì có làm sao? Nàng có thân quen gì với ngươi đâu! Đừng quan tâm tới nàng! Lo chuyện bao đồng làm gì!Lý Cẩn mặc áo lam váy lục lại phản bác, cho dù nhị tỉ không biết Khương Viện chết, nàng cũng sẽ gả đến loại nơi như phủ Xương Bình Hầu, cũng chỉ là c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn như bệnh mãn tính mà thôi. Biết đâu Khương Thục thật sự gặp chuyện tự sát, chẳng lẽ ngươi sẽ không cảm thấy áy náy vì hôm nay khoanh tay đứng nhìn sao? Lý Cẩn?Hai người nhỏ bé nói khác nhau.Thân thể của ta không khỏi cứng lại, đứng ở trên phiến đá xanh, vẫn không nhúc nhích.Bỗng nhiên, từ nơi xa lại truyền đến tiếng đồ sứ vỡ vụn, tiếng đánh chửi của đàn ông, cùng với tiếng khóc của Khương Thục.Lý Cẩn mặc áo lam váy lục đã thắng rồi.Sau khi phân ra thắng thua, hai hình người nhỏ đã tan thành mây khói trong nội tâm của ta.Ta không do dự nữa, lưng cõng theo tranh cuộn, lon ton quay trở lại, chạy về đến tường cao có giọng nói truyền tới, lập tức bắt đầu bắt quyết để thúc giục nội đan.1. Không thúc giục được.2. Không thúc giục được.3. Nội đan giống như ta lúc mới gả cho phủ Bình Xương Hồng, nhúc nhích một chút ý bảo mình có tồn tại, sau đó lại bất động.Lý Cẩn, ngươi thật là vô dụng!Bằng thực lực như vậy cũng đừng trộn lẫn mấy việc ma quỷ! Cút trở về phủ Xương Bình Hầu làm cô dâu tam tòng tứ đức đi thôi!Không kịp tức giận mắng bản thân mình vô dụng, ta vội vàng duỗi tay gõ gõ lên tranh cuộn.“Hồng Nương giúp ta, ta muốn qua bên kia!”Tranh cuộn ra khỏi lưng của ta, ở giữa không trung lại cuốn thật chặt, giống như một cái gậy.Một cảm giác thật mạnh truyền đến, tranh cuộn đánh ta từ dưới đất bay qua tường.….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro