Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 18

Minh Lung

2025-03-02 10:17:25

Hồng Nương! Đồ không biết điều!Dù sao ta cũng cứu được Thôi Oanh Oanh! Cũng coi như là ân nhân của chủ tớ các ngơi!CÓ thể đừng dùng tư thế đánh mã cầu để đánh ta qua tường cao không?Cho dù là tranh cuộn đã kịp thời tiếp được ta trước khi ta rơi xuống đất, ta vẫn như cũ toát một thân mồ hôi lạnh, không khỏi tức giận mà hùng hổ.Chỉ là tiếng khóc của Khương Thục lại lúc nức lúc nở, không kịp tiếp tục quở trách Hồng Nương, ta vội chạy về phía tiếng đánh chửi và tiếng khóc, xông vào phòng.Mùi rượu, mùi m.á.u trong phòng nhất thời ập vào mặt ta.Một căn phòng lịch sự tao nhã có đốt huân hương, một người đàn ông uống đến say khướt, mặt đỏ bừng, còn có… có cả Khương Thục bị đánh đến nỗi đầy mặt là máu, ngã trên mặt đất, sinh tử không biết!Nhìn thấy Khương Thục vẻ mặt ảm đạm, hơi thở thoi thóp.Lửa giận cứ thế nổi lên, khiến cho ta không còn lí trí nữa, ta bảo vệ trước người Khương Thục đang ngất xỉu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang say rượu, “Ngươi dựa vào cái gì mà đánh nàng?”Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng ta đột nhiên dừng lại, rụt rụt cổ theo bản năng.Khương gia là bán nữ nhi cho chỗ cao.Khi ta vẫn còn ở khuê phòng đợi phủ Xương Bình Hầu nghênh thú, đã nghe nói Khương Thục sắp gả cho thế tử Hàn Duy Trung của phủ Định Quốc Công.Hơn nữa, không giống với loại huân quý có cũng được không có cũng không sao như Tưởng Cửu Tư, Hàn Duy Trung là có thực quyền ở Binh Bộ.Huống chi, từ nhỏ hắn đã tập võ.Nhìn tình trạng của Khương Thục, cũng có nghĩa là người này là loại cầm thú sẽ động chân tay đánh nữ nhân.Nếu ta chọc giận Hàn Duy Trung, sau khi hắn tỉnh lại sẽ trả thù.Điều quan trọng nhất là, ta sợ hắn động thủ đánh ta.Khi ta còn nhỏ, tuy có trưởng tỉ và nhị tỉ che chở, nhưng vẫn bị phụ thân tát.Bị đánh rất là đau.Nhưng lời hùng hổ doạ người đã buột miệng thốt ra, hối hận cũng không kịp nữa.Trong lòng ta tiếp tục trở nên hung ác, dứt khoát đập vào tranh cuộn phía sau lưng, ý bảo Hồng Nương ra tay để khống chế Hàn Duy Trung.Tranh cuộn vẫn không nhúc nhích.Hàn Duy Trung say rượu nhìn thấy ta chất vẫn hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận dữ, duỗi tay chộp lấy ta.“Ngươi lại là đồ vật gì mà dám can đảm chất vấn việc nhà của bổn thế tử!”Ta vì muốn tránh đi đối phương, liên tục lùi lại, trong hoảng loạn cũng không quên chắp tay sau lưng, nhanh chóng tiếp tục đánh lên tranh cuộn.Tranh cuộn lại giống như không hề nghe được tiếng đánh, vẫn không nhúc nhích như cũ.Hít sâu một hơi lạnh, ta dựa vào ưu thế thân hình nhỏ gầy, tránh trái tránh phải, chui vào khe hở giữa vách tường và tủ quần áo.Tủ quần áo làm bằng gỗ hắc đàn, trong chốc lát Hàn Duy Trung không dịch chuyển được nó.Ta chen vào trong khe hở, xoay người cũng không xoay được một tay giành giật từng giây mà bắt quyết, định thúc giục nội đan.1. Nội đan nhảy lên một chút, nhưng sau đó lại bất động.2. Nội đan hơi hơi nóng lên, nhưng rất nhanh sau đó lại bất động.Lúc này, Hàn Duy Trung đã rút ra chiếc đao tuỳ thân trên lưng, c.h.é.m lung tung lên tủ.Lưỡi đao xuyên qua khe hở tủ quần áo, thậm chí cắt đứt một sợi tóc của ta!Ta sợ tới mức nước mắt rơi đầy mặt.Tay bắt quyết lại nhanh hơn vài lần.3. Cuối cùng, bắt quyết cũng có hiệu quả.Dòng nhiệt từ đan điền sinh ra, tiến vào ngực, nơi trái tim dừng lại một chút, lại dũng mãnh chảy về tay ta.Ta một lần nữa chui ra từ khe hở, trên mặt vẫn đầy nước mắt, nâng tay phải lên, nhắm mắt lại, đỡ được lưỡi đao trong tay Hàn Duy Trung.Vốn tưởng rằng một đao này ít nhất sẽ làm ta bị thương ngoài da.Ồ? Không hề có cảm giác đau đớn nào.Ta mở mắt, nhìn tay phải chưa bị xước chút da nào, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Hàn Duy Trung, sửng sốt.Đối phương dù sao cũng đã từng ở Binh Bộ làm sai dịch, phản ứng còn nhanh hơn ta.Tay phải của hắn quyết đoán buông đao, tay trái đ.ấ.m một quyền lên mặt ta.Nắm tay của nam nhân đ.ấ.m thẳng vào mắt ta, ta theo bản năng nâng tay lên, chắn trước mặt hắn.Ầm!Hàn Duy Trung bay ngược lại, trong lúc ta còn trợn mắt há mồm, thân hình cao lớn nện thật mạnh lên bàn trang điểm có khắc hoa!Tiếng xương nứt răng rắc vang lên.Máu chậm rãi chảy xuôi theo bàn trang điểm rớt xuống thảm, nhiễm bẩn một mảng lớn chuyển thành màu đen.Cổ họng của Hàn Duy Trung rung động, giống như muốn nói gì đó.Sau đó, đầu bỗng nhiên nghiêng sang một bên, không có tiếng động nữa.Rốt cuộc cũng không nói ra được gì.Chỉ còn lại một mình ta đứng trong phòng lịch sự tao nhã mà tĩnh mịch, trong đầu trống rỗng.Ta g.i.ế.c người rồi ư?Ta g.i.ế.c người rồi!Ta g.i.ế.c người…Sau khi ý thức được sự thật này, ta che bụng nhỏ lại, chậm rãi ngồi xổm xuống, đối diện với Khương Thục chậm rãi mở mắt.“Lý Cẩn?” Đầy mặt nàng đều là máu, mơ hồ không rõ hỏi, “Đây là đường tới hoàng tuyền ư? Ta bị đánh c.h.ế.t rồi sao?”Ta ngửi mùi m.á.u tươi càng nồng đậm trong phòng, cả người đều hỏng mà nhìn Khương Thục đang từ từ tỉnh dậy.Sau đó, rốt cuộc không nhịn được dạ dày sông cuộn biển gầm..Nghiêng đầu về một bên, nôn ra một ngụm máu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Số ký tự: 0