Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính

Không phải nhân...

An Tắc

2025-03-11 08:28:52

Búi tóc đuôi ngựa vừa buộc gọn gàng đã xõa tung ra, mười mấy phút bận bịu hoá thành công cốc.Mái tóc cọ xát khiến má ngứa ran, may mà Mẫn Trí kịp thời đưa tay ra, gạt những sợi tóc quấy rối ra sau tai Tịch Lãnh, rồi đổi tay, nâng khuôn mặt ấy lên, tiếp tục nụ hôn sâu hơn.Sợi dây buộc tóc không biết đã rơi xuống góc nào trên sàn nhà.Tịch Lãnh nghi ngờ rằng lời nói đùa của Dung Tinh Diệp đã linh nghiệm, cậu thật sự đang bán sắc cầu vinh, và nhận được những thứ vượt xa so với phúc lợi của fan hâm mộ.Bí ẩn về thân phận của chủ nhà tan biến theo nụ hôn này. Anh đã giữ lại bức tranh mười mấy vạn của mình, cộng thêm căn biệt thự sang trọng gần như được ở miễn phí này, nếu còn muốn truy cứu đến cùng, thì chỉ có thể truy ra món nợ ân tình mà cậu không thể trả hết.Hơn nữa, cậu không có cảm giác bài xích khi hôn người này.Thực ra, người chịu thiệt thòi phải là Mẫn Trí mới đúng.Lần này, liệu anh có còn đau không?Điện thoại trong túi rung lên, Tịch Lãnh giật mình bừng tỉnh.Cậu vội vàng lùi lại một bước, lấy điện thoại ra. Lúc này Dung Tinh Diệp chỉ nhắn tin, hỏi cậu rốt cuộc khi nào mới về nhà.Bên dưới còn gửi một câu bất an: 【Anh lại lén chạy mất rồi phải không!!】Cậu trả lời một câu "Sắp về rồi", trước mắt còn có một người khác cần phải giải quyết, đôi môi kia ướt át đỏ mọng, là kiệt tác của cậu, đôi mắt đen trắng phân minh cũng trở nên mơ màng.Tịch Lãnh nuốt nước bọt, mở miệng muốn nói.Tình trạng đôi môi của cậu cũng chẳng khác là bao, vừa thoát khỏi khỏi sự dây dưa của chiếc lưỡi nóng bỏng, cảm giác ẩm ướt lành lạnh lại càng rõ hơn.Mẫn Trí nhìn cậu một lúc, bỗng cúi đầu xuống, xoa xoa ngực."Vẫn đau, nhưng đỡ hơn rồi, anh có thể chịu được." Mẫn Trí nói xong lại ngẩng đầu lên, người đau là anh, nhưng người đùa cợt lại cũng là anh, "Có lẽ lần trước là do em đẩy anh ra nên mới đau như vậy đó.""..."Tịch Lãnh im lặng một lúc, không biết nên kết thúc màn kịch này như thế nào, cậu liên tục mất kiểm soát vượt quá phạm vi mà cậu có thể xử lý một cách bình tĩnh.Nghĩ trăm phương ngàn kế, cuối cùng cũng chỉ có thể giống như trước đây, dùng một câu nói cụt lủn để đặt dấu chấm hết cho tất cả việc mờ ám vừa rồi: "Vậy em về đây.""Ừ." Mẫn Trí lại dường như cũng không để tâm, biến 'the end' thành 'to be continued', "Tối mai gặp nhé."Tịch Lãnh về nhà tắm rửa xong, bình tĩnh lại suy nghĩ mới nhận ra, người kia nói hình như là tối mai gặp, chứ không phải ngày mai gặp?"..."Ngày hôm sau là 31 tháng 8, ngày Dung Tinh Diệp khai giảng.Hôm nay cậu nhóc không chạy ra ngoài nữa, ngoan ngoãn lạ thường, ở nhà cùng Tịch Lãnh chuẩn bị đồ dùng đi học.Về việc chuyển trường, Dung Tinh Diệp không có ý kiến gì, để mặc Tịch Lãnh sắp xếp. Nhưng mãi đến bây giờ, cậu nhóc mới biết, Tịch Lãnh vậy mà muốn gửi cậu đi học nội trú!Không được!!Lý do của Tịch Lãnh rất đơn giản: "Trường Quốc tế Hải Ninh cách chỗ anh với cách chỗ mẹ em đều quá xa, mỗi ngày đi lại trên đường mất hai tiếng đồng hồ, đi tàu điện ngầm cộng thêm đi bộ nữa.""Không phải nói trường này có xe đưa đón sao? Ở đâu cũng được đưa đón mà." Dung Tinh Diệp nhăn nhó mặt mày, hai má lúm đồng tiền cũng biến mất, "Nhiều nhất là một tiếng rưỡi, trên đường em cũng có thể học bài mà!""Còn nữa..." Đầu óc Dung Tinh Diệp chỉ nhanh nhạy vào những lúc thế này, "Không phải con của quản lý của anh Mẫn Trí cũng học ở đó à? Cùng lắm em đi ké xe của nhà họ, dù sao tiết tự học buổi tối cũng không bắt buộc, em có thể về sớm mà."Tịch Lãnh không hề lay chuyển: "Không muốn đi học thì nói thẳng, tiết kiệm tiền cho anh quá cơ.""Đi chứ, đương nhiên là phải đi học..." Dung Tinh Diệp dịu giọng, bắt đầu làm nũng, "Anh hai, em năn nỉ anh đấy! Em năn nỉ mà! Em đi tới trưởng đâu phải để chơi...""Vậy là để làm cái gì?""Làm... cái đó..."Dung Tinh Diệp không chịu nói thẳng, đánh trống lảng."Em không thể sống thiếu Hạt Dẻ, Hạt Dẻ cũng không thể sống thiếu em.""Vừa đúng lúc, chuyện này chúng ta nói rõ luôn. Là em muốn nuôi mèo, đúng không? Nhưng hình như, mỗi ngày đều là anh dọn phân mèo thì phải?""Em... em rửa bát! Em còn làm việc nhà!"Mâu thuẫn giữa hai anh em mãi đến tối vẫn chưa thể giải quyết.Vì giận dỗi, sau khi ăn tối rửa bát xong, Dung Tinh Diệp liền khóa mình trong phòng.Không lâu sau, Tịch Lãnh nghe thấy tiếng chuông cửa từ phòng vẽ trên lầu.Để đề phòng Dung Tinh Diệp chạy ra mở cửa trước, cậu nhanh chóng xuống lầu, đã đoán được người đứng ngoài cửa.Quả nhiên là Mẫn Trí đến để thực hiện lời hẹn tối qua."Tối mai gặp" không phải là nói chơi.Mẫn Trí còn mang theo vài chai rượu ngoại, giơ lên cho Tịch Lãnh xem: "Em chắc chưa uống bao giờ.""Chưa uống bao giờ." Tịch Lãnh nói, "Lần trước uống ở quán bar là loại rượu ngon nhất mà em từng uống.""Vị thế nào?""Không bằng bia.""Là thùng bia uống ở bờ biển sau khi ngủ một đêm đó à?""..." Tịch Lãnh cứng nhắc chuyển chủ đề, "Vào đi."Hai người đã từng thân mật tối qua, hôm nay gặp lại vẫn tự nhiên và hòa hợp như bạn bè.Lần đầu còn bỡ ngỡ, lần sau đã quen rồi, nghĩ đến chuyện hôn nhau cũng vậy, dù có rối rắm khổ sở đến đâu thì chuyện gì đến cũng phải đến.Tịch Lãnh miễn cưỡng tiêu thu những chuyện đã xảy ra.Mẫn Trí liếc nhìn phòng Dung Tinh Diệp đang đóng chặt cửa, bèn hỏi: "Tiểu Diệp ngủ rồi à?"Tịch Lãnh gật đầu: "Ừm."Mẫn Trí thuận thế nói: "Vậy mình lên lầu đi."Lên lầu hai vắng vẻ thế này thì kỳ lạ quá, Tịch Lãnh chắc mẩm Mẫn Trí sẽ được voi đòi tiên, yêu cầu khóa cửa rồi lên gác xép. Cậu vội vàng kéo cương ngựa, dẫn anh đến sofa phòng khách: "Không sao, ở đây không làm ồn Tiểu Diệp đâu, nó đang giận dỗi, gọi cũng không ra đâu."Đương nhiên câu này không có ý bảo idol Mẫn Trí đi gọi Dung Tinh Diệp.May thay Mẫn Trí không cố ý hiểu sai, cũng chẳng hứng thú với "bóng đèn" 15 tuổi, trực tiếp ngồi xuống, có vẻ thích thú với việc hai người ở riêng hơn."Nó sao vậy?" Mẫn Trí chỉ buông lời hỏi bâng quơ, "Ngày mai nó phải đi học chứ nhỉ. Không muốn đi à?""... Không phải."Cảm giác tâm sự nỗi niềm với người khác thật xa lạ, kỳ quặc và khó thích nghi. Tịch Lãnh dừng lại một lúc, quay đầu thấy Mẫn Trí vẫn đang nhìn mình, đành nói: "Nó không muốn học nội trú."Quả nhiên like idol like fan, Mẫn Trí thản nhiên nói: "Vậy thì cứ đi học bình thường, để anh Chu đưa đón, dù sao cũng chỉ là vòng đường một chút thôi, anh ấy không phiền đâu."Tịch Lãnh day trán, không đáp lời.Để Dung Tinh Diệp ở nội trú, tất nhiên là vì lý do an toàn và tiện lợi. Cậu biết gần đây Dung Tinh Diệp vừa luyện hát vừa luyện nhảy, rất có thể là muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn, nhưng cuộc thi phải đến cuối năm mới bắt đầu ghi hình, đâu cần luyện tập mấy tháng này, cuối tuần luyện một chút là đủ rồi. Hơn nữa, nó vốn "tay ngang", luyện tập gấp gáp vài tháng cũng không bằng người ta được đào tạo bài bản.Tóm lại, theo Tịch Lãnh thấy việc này hoàn toàn không cần thiết, học cả ngày rồi lại chạy đi luyện mấy tiếng, hiệu suất thấp không nói, hôm sau đi học chắc chắn cũng uể oải. Dung Tinh Diệp tuổi còn nhỏ lại quá bốc đồng, cũng không chịu nói thật, hai người mới rơi vào tình trạng giằng co như hiện tại.Mẫn Trí quan sát biểu cảm của Tịch Lãnh, nhanh chóng đổi giọng: "Vậy thì cứ để nó ở nhà trước đi, nó vui hay không cũng kệ nó, sau này muốn chuyển sang nội trú cũng được."Anh vừa mở chai rượu, vừa tiện tay bán đứng fan nhí của mình: "Là nó cầu xin anh nên anh mới nói giúp nó vài câu, em đừng để tâm."Tịch Lãnh im lặng một lát, nghĩ hôm nay Dung Tinh Diệp hình như cũng không ra ngoài, bèn nhạy bén hỏi: "Hai người lúc nào kết bạn vậy?""Nó hỏi anh Chu, rồi chủ động add anh. Nó muốn thuyết phục anh làm vocal mentor cho chương trình《Thiếu Niên Tỏa Sáng》." Mẫn Trí cầm ly rượu lên, nhướng mày, như có như không ám chỉ, "Em trai em chủ động hơn em nhiều đấy."Tịch Lãnh "ừm" một tiếng: "Nó rất hoạt bát.""Người hoạt bát nói nhiều lắm." Mẫn Trí lại chơi trò chơi chữ đầy ẩn ý, "Nhưng anh thích người ít nói.""..."Tịch Lãnh không biết nói lại sao, vừa lúc Mẫn Trí đưa ly rượu tới: "Nếm thử xem.""... Ừm." Tịch Lãnh gật đầu, nhấp một ngụm, dường như nhận ra mình nói quá ít, rất gượng gạo mở lời, "Vị ngon đấy, rượu gì vậy ạ?"Cậu có hỏi, Mẫn Trí sẽ đáp.Tác dụng của rượu dần phát huy, Tịch Lãnh thoải mái dựa vào sofa, gối đầu lên mái tóc xoăn dài rối bời của mình, nhìn Mẫn Trí."Nếu thế giới này là một bộ phim, hoặc một bộ phim truyền hình." Tịch Lãnh như vô tình hỏi, "Anh nghĩ, anh là nhân vật chính sao?"Mẫn Trí là người khá tự tin, kiêu ngạo và tự cho mình là phi phàm, ai ngờ, câu hỏi này anh ta nửa ngày cũng không trả lời.Cho đến khi Tịch Lãnh lại hỏi: "Anh thấy phải không?"Mẫn Trí nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, không đáp mà hỏi lại: "Vậy em thấy em có phải nhân vật chính không?"Tịch Lãnh thành thật nói: "Em không phải.""Vậy anh cũng không phải.""..." Tịch Lãnh im lặng, dù có ngàn vạn lời muốn nói chất chứa trong lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, "Anh nói không phải thì chắc gì anh không phải nhân vật chính chứ.""Nếu anh là nhân vật chính, chẳng phải anh nói gì là nấy sao?" Mẫn Trí dõng dạc, ngông vô cùng, "Anh là nhân vật chính anh quyết định, anh muốn em cùng anh làm nhân vật chính."Chủ đề càng nói càng lệch.Hai người tranh luận một hồi về việc rốt cuộc phim là do nhân vật chính hay do đạo diễn, hay nhà sản xuất quyết định, nói ra một đống lời xàm xí, cuối cùng kết thúc bằng việc Mẫn Trí sẽ đầu tư vào đoàn phim, vừa làm nhân vật chính vừa làm nhà đầu tư, anh muốn gì cũng được luôn.Thôi được rồi.Tịch Lãnh cạn lời, lượng ngôn ngữ cả tháng đã bị vắt kiệt. Đầu óc cậu cũng hơi choáng váng, tác dụng phụ của rượu nổi lên, hai má nóng bừng, đầu óc mơ màng, chỉ muốn ngủ thôi.Vì Mẫn Trí chọn ngồi dưới đất, cậu cũng không khách khí, chiếm trọn chiếc sofa dài nằm xuống, rồi giơ một cánh tay lên, che ánh đèn pha lê chói mắt phía trên."Này, Tịch Lãnh." Mẫn Trí gọi cậu một tiếng."Tịch Lãnh?" Lại một tiếng nữa.Mẫn Trí chống một tay lên thành sofa, gương mặt anh khuất trong bóng tối, đôi mắt đen láy, từ trên cao nhìn xuống cậu.Cậu thở nhẹ, cơn buồn ngủ lập tức bay hơn phân nửa.Mẫn Trí chắc đã uống không ít rượu, còn là rượu mạnh, nhưng không đỏ mặt lắm, thoạt nhìn vẫn như thường.Chỉ là Mẫn Trí rõ ràng nói ít hơn, im lặng nhìn cậu một lúc, rồi cầm lấy một bàn tay của cậu, như cầm một món đồ chơi kỳ lạ, lật qua lật lại ngắm nghía.Bàn tay của họa sĩ, cân đối, trắng trẻo thon dài.Rất đẹp.Cho đến khi Tịch Lãnh không nhịn được gọi: "Mẫn Trí..."Đầu óc trống rỗng, vô tình bỏ sót từ "anh".May là Mẫn Trí không để ý, bỗng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay hơi lạnh của cậu.Sau đó Mẫn Trí lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, ánh nhìn gần như si mê.Ngón tay anh khẽ cuốn một lọn tóc xoăn, mân mê mãi không thôi.Giống như vô số giấc mơ về Tịch Lãnh, giấc mơ chẳng có logic gì, bản thân anh cũng vậy.Đang ngẩn ngơ, anh nghe thấy câu hỏi viển vông của chính mình: "Nếu, em cứ để tóc dài thế này, có thể sẽ biến thành mái tóc xoăn bồng bềnh như búp bê không?"—Tác giả:Tiểu Lãnh (ver. u ám tự kỷ): Anh là nhân vật chính, em không phải. :(Mẫn ca: Anh là nhân vật chính, anh nói là phải! Anh muốn em cùng anh làm nhân vật chính!——《Tổng tài bá đạo sủng ái vợ nhỏ》(không phải)Hình mẫu lý tưởng trước đây của Mẫn ca (tóc xoăn bồng bềnh gợi cảm) rõ ràng không phải sinh vật sống, cười đi các mom.·Trong lòng tôi công thụ đều là nam, mấy bạn muốn gọi ai là ông xã bà xã gì cũng được, dù sao hai người họ sẽ không gọi như vậy đâu. Bình luận kêu gọi unvote ở chương trước tôi đã xóa hết rồi, chương này ba mươi bình luận đầu tiên sẽ có lì xì nhỏ bù lại nha ~ Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính

Số ký tự: 0