Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính

Nam phụ si tình

An Tắc

2025-03-11 08:28:52

"Vút—!"Một mũi tên dài xé gió, nhắm thẳng vào hồng tâm.Lực gió mạnh lướt qua mang tai, cuốn theo một lọn tóc đen hơi dài và xoăn nhẹ.Khác với nhiều người, cậu dùng tay trái kéo cung, những khớp xương trên tay rõ ràng, thon dài và mạnh mẽ.Học viên quan sát suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi: "Huấn luyện viên, anh thuận tay trái à?""Không phải."  Ánh mắt Tịch Lãnh thoáng lóe lên, giọng nói vẫn bình tĩnh không gợn sóng, "Chỉ dùng tay trái bắn cung thôi. Không xài tay phải lâu được, chấn thương cũ thôi không sao hết, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày."Tịch Lãnh giải thích ngắn gọn nhưng không chút sơ hở, học viên ngạc nhiên nhận ra mình không tìm được kẽ hở nào để hỏi tiếp.Tịch Lãnh luôn tận tâm tận trách khi làm huấn luyện viên bắn cung, nhưng cũng giữ khoảng cách với mọi người: "Khóa học đến đây là kết thúc. Lần sau em phải tự mình luyện tập nhiều hơn, đừng để tôi làm mẫu nữa.""Tan làm rồi, tan làm rồi! Tối nay đi ăn ở đâu?""Khó thở quá, sắp mưa rồi hả ta?""Uầy, em mới xem dự báo thời tiết nói tối nay có giông á, anh nhớ mang dù nha!"Giờ tan làm thật náo nhiệt, đồng nghiệp hỏi han nhắc nhở nhau, không khí thật hòa hợp.Còn Tịch Lãnh chỉ lặng lẽ lướt qua họ, cả người nhẹ nhõm. Cậu nghĩ ngợi một chút, rồi cẩn thận cất tấm photocard hiếm của Mẫn Trí vào ví, bọc thêm một lớp nilon chống nước, cho vào túi quần, sau đó dùng áo che lại, như vậy nếu mưa bất chợt cũng không sao.Đây là món quà sinh nhật cậu chuẩn bị tặng cho trúc mã Lạc Gia Ngôn. Lạc Gia Ngôn từ trước khi debut đã là fan cuồng của Mẫn Trí rồi.Bên ngoài trường bắn, trời âm u như mực, những đám mây đen tầng tầng lớp lớp, nặng trĩu như xi măng đen pha chì.Giao thông tắc nghẽn giờ cao điểm, bên đường có hai tài xế không biết vì mâu thuẫn gì mà ẩu đả ngay giữa đường, nắm đấm giáng xuống da thịt, khiến người đi đường xung quanh hoảng sợ lùi xa.Tịch Lãnh sững người một lúc lâu mới hoàn hồn, vội vàng bước nhanh rời đi, nhưng ảo giác và ảo thanh dai dẳng vẫn đeo bám cậu, ong ong hỗn loạn. Tiếng quát tháo giận dữ của gã đàn ông, kèm theo những cú đấm nặng nề,  "bịch bịch bịch", đánh đến mức cậu hoa mắt chóng mặt, mùi tanh nồng xộc lên cổ họng.Cậu thở hổn hển thoát khỏi ảo giác và ảo thanh, trước mặt không phải là căn hộ kín mít của cậu, cũng không phải gã cha đang nổi cơn thịnh nộ coi cậu như bao cát trút giận, mà là con phố tấp nập người xe qua lại.Tịch Lãnh theo bản năng đưa tay lên cổ họng.Cổ áo cao màu đen che kín cổ họng cậu, bên dưới lớp vải mỏng là vết sẹo lồi lõm mờ nhạt.Mồ hôi lạnh chảy dọc theo cằm tái nhợt, nhỏ giọt trên đầu ngón tay.Điện thoại trong túi không biết đã rung bao lâu, trên màn hình là một cái tên có thể ngay lập tức xoa dịu tâm trạng cậu.-- Gia Ngôn.Tịch Lãnh điều chỉnh lại nhịp thở, nhấn nút nghe, giọng nam trong trẻo, sảng khoái vang lên từ đầu dây bên kia, mang theo chút nũng nịu trách móc: "Bận Rộn Viên cuối cùng cũng nghe máy rồi à?"Tịch Lãnh nhìn dòng xe cộ, im lặng.Không cần cậu trả lời, Lạc Gia Ngôn như một chú chim sẻ nhỏ ríu rít, tự nói tiếp: "A Chiêu, cậu lên xe chưa? Chỉ còn thiếu cậu thôi đó. Nhanh lên nhanh lên, tớ đợi cậu cùng thổi nến cắt bánh, tớ đã giữ miếng bánh to nhất rồi á, cậu phải thưởng cho tớ! Tới nhanh nào!"Khóe miệng Tịch Lãnh hơi nhếch lên, mây đen trong lòng tan biến bởi giọng nói quen thuộc. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của Lạc Gia Ngôn.Họ học cùng trường, cùng lớp suốt thời trung học, quen biết nhau đã hơn mười năm.Tịch Lãnh sờ tấm photocard Mẫn Trí được bọc cẩn thận trong túi, cậu đang trên đường đến dự tiệc sinh nhật của Lạc Gia Ngôn.Trong điện thoại, giọng Lạc Gia Ngôn vui vẻ.Bên ngoài điện thoại, đèn đường bắt đầu sáng lên.Bên kia đường, trên tường trung tâm thương mại treo tấm poster quảng cáo khổng lồ của nghệ sĩ.Góc dưới bên phải của poster là dòng chữ lớn "Đại sứ thương hiệu: Lạc Gia Ngôn". Chàng trai trên poster có nụ cười ấm áp, đôi mắt hạnh nhân trắng đen rõ ràng, long lanh như sao trời, giống hệt cảm giác mà giọng nói trong điện thoại mang lại.Năng động, ấm áp, tươi sáng, rực rỡ, cởi mở, thuần khiết.Tất cả đều trái ngược với cậu."À được rồi... Tớ đến ngay!"  Lạc Gia Ngôn có rất nhiều bạn bè, âm thanh trong điện thoại ồn ào, cậu ta không thể tiếp chuyện hết được, đành phải tạm biệt Tịch Lãnh trước: "Vậy tớ cúp máy trước nhé, đợi cậu đấy A Chiêu."Tịch Lãnh không lập tức buông điện thoại, để khối kim loại ấm áp áp vào tai, giúp cậu vững bước hòa vào dòng xe cộ.Trong ống nghe vẫn là những âm thanh xì xào, không rõ ràng lắm.Bỗng nhiên, có một giọng nói cách đó không xa vang lên: "Bỏ cái bánh xuống! Đừng có ăn!"Giọng nói rất mơ hồ, nhưng cậu có thể nhận ra đó là giọng của Lạc Gia Ngôn."Anh mua, anh không được ăn à?"  Giọng nói lãnh đạm của một người đàn ông khác, nửa như cười nửa như không, "Lại định mang đi dâng cho chó la liế.m* số một của em à, cậu chủ?"(*Thiểm cẩu/Li.ếm cẩu: Ở VN mình gọi là simp chúa đó nhưng nghĩa Trung mang ý xúc phạm hơn.)Một giọng nói khác trầm ổn hơn tiếp lời: "Đúng đó, Gia Ngôn, đừng giao du với mấy kẻ không ra gì."Lạc Gia Ngôn sững người, dần hiểu ra họ đang nói về Tịch Lãnh. Cậu ta không tức giận mà chỉ thấy khó hiểu: "Mấy người nói linh tinh gì vậy?""Gia Ngôn, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, anh nhớ anh nói với em rồi mà."Không ngờ, chuyện về Tịch Lãnh mới chỉ là bắt đầu.Giọng nam trầm ổn kia từ tốn khuyên nhủ: "Cậu chủ nhỏ, hai người khác nhau lắm.""Em có thể chấp nhận người kém hơn mình, nhưng người đó cả đời cũng không thể chạm tới điểm xuất phát của em, tính cách, vòng tròn giao tiếp, thói quen sinh hoạt hàng ngày... Theo anh thấy, chia tay sớm cũng là giải thoát.""Hắn đối xử tốt với em, nhưng cái tốt đó rất rẻ mạt, không ý nghĩa, không giá trị.""Hơn nữa, Gia Ngôn, bây giờ em là người nổi tiếng, em phải chú ý nhiều thứ hơn..."Giữa những lời bàn tán cười đùa hỗn loạn, dường như Lạc Gia Ngôn có nói gì đó.Tịch Lãnh cố gắng tìm kiếm giọng nói của cậu.Nhưng mà — Bíp!Tiếng còi xe chói tai át đi giọng nói mơ hồ trong điện thoại, bíp một tiếng rồi lại một tiếng.Tịch Lãnh cau mày, tâm trạng bất an, những ảo giác hỗn độn lại ùa về.Bíp bíp bíp! Ầm ầm ầm!Cuối cùng, từ điện thoại vang lên tiếng Lạc Gia Ngôn hoảng hốt: "Chết tiệt, điện thoại mình chưa tắt..."Đường phố giờ cao điểm, xe cộ nườm nượp, vội vã qua lại.Chàng trai cao gầy chìm khuất trong dòng người, trở thành một điểm nhỏ bé không đáng chú ý.Sấm sét ầm ầm, mưa lớn trút xuống ào ào, xối xả, nhấn chìm cả thế giới.Cơn mưa bất chợt khiến giao thông giờ cao điểm trở nên hỗn loạn, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng la hét, vang lên không ngớt.Cậu nắm chặt chiếc điện thoại đã ngắt máy, ngẩng đầu lên.Nước mưa mặn mòi rơi vào mắt cậu, cũng mang màu xám chì u ám.Rầm!Một tiếng động nặng nề, mùi gắt quen thuộc của sắt thép xộc vào mũi, lan nhanh khắp cơ thể.Cạch!Điện thoại tuột khỏi tay, bay xa, bị một chiếc xe lao nhanh cán nát thành những mảnh vụn nhỏ.Cơ thể chàng trai vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, rồi rơi mạnh xuống đất, mái tóc đen rối tung phủ kín khuôn mặt.Lạc Gia Ngôn lo lắng vô cùng: "A Chiêu, A Chiêu? Cậu còn nghe không? Alo?"Tút — tút — tút —"A Chiêu, A Chiêu..."Giữa tiếng gọi thảm thiết, da diết không ngừng, mí mắt Tịch Lãnh khẽ run, hé mở một khe hở nhỏ.Lạc Gia Ngôn khóc không thành tiếng, nước mắt đầm đìa, vẻ mặt yếu đuối, được bạn bè dìu đứng bên giường.Đau quá.Nhưng không thể phát ra âm thanh.Tịch Lãnh khó khăn đảo mắt, nhìn thấy mặt nạ dưỡng khí trên mặt mình, theo từng nhịp thở yếu ớt, một lớp sương trắng mỏng manh hiện lên rồi tan biến.Giống như những thước phim tua nhanh trước khi chết, ký ức quá khứ như những thước phim phai màu, tối tăm, ảm đạm, chồng chéo lên nhau trong tâm trí, lặp đi lặp lại như một cơn ác mộng.Mẹ mất sớm, cha nghiện cờ bạc, bị bạo hành, người em trai từng nương tựa vào nhau cũng cắt đứt quan hệ.Nhưng vẫn có một tia sáng ấm áp len lỏi vào.Lạc Gia Ngôn là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối, nghèo nàn của cậu.Khoảng năm năm trước, cậu phát hiện ra mình có tình cảm vượt mức bạn bè với Lạc Gia Ngôn, ba năm trước cậu bị thương ở tay phải, không thể vẽ ngày đêm như trước nữa, giấc mơ hội họa vốn đã mong manh, nay hoàn toàn tan vỡ.Sau đó, thế giới của cậu chỉ còn lại Lạc Gia Ngôn.Xung quanh Lạc Gia Ngôn có vô số người ái mộ, nhưng cậu ta lại chậm chạp trong chuyện tình cảm, coi những người theo đuổi mình như bạn bè, điều này gián tiếp cho mọi người một tia hy vọng, luôn cảm thấy chỉ cần kiên trì, cố gắng, loại bỏ hết đối thủ cạnh tranh, sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt mình.Năm lớp 7 họ quen biết nhau, đến cấp ba, Lạc Gia Ngôn trở thành fan của nam nghệ sĩ nổi tiếng Mẫn Trí, và lấy anh ta làm mục tiêu, cũng giống như Tịch Lãnh đuổi theo ánh sáng, Lạc Gia Ngôn đuổi theo những ngôi sao trên trời.Cho đến ba năm trước, Lạc Gia Ngôn thành công bước chân vào giới giải trí, có cơ hội tiếp xúc với Mẫn Trí.Lạc Gia Ngôn bây giờ, đã là một nam minh tinh nổi tiếng chạm tay là bỏng.Câu chuyện sau đó, Tịch Lãnh không biết nữa.Vì tiếng bíp bíp chói tai của máy theo dõi nhịp tim vang lên, rất giống tiếng còi xe.Bíp — bíp — bíp —Bác sĩ lắc đầu bất lực, nói với Lạc Gia Ngôn đang đau khổ tột cùng: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin hãy nén bi thương..."Khoảnh khắc mất đi ý thức, đột nhiên như đất trời sụp đổ, những bí mật về thế giới này hiện lên dưới dạng dàn ý văn bản, ùa vào tâm trí Tịch Lãnh!Thế giới này, vậy mà lại là một cuốn sách.Lạc Gia Ngôn là nhân vật thụ được mọi người yêu mến trong cuốn sách này, cậu ấy bước chân vào giới giải trí vì theo đuổi thần tượng, dần dần, sự hâm mộ của Lạc Gia Ngôn dành cho vai chính công Mẫn Trí đần chuyển thành tình yêu thầm kín. Cuối cùng, Lạc Gia Ngôn trở thành ngôi sao hàng đầu sánh vai cùng Mẫn Trí, tình cảm được đáp lại, sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn.Còn Tịch Lãnh, là nam phụ si tình và đáng thương nhất trong cuốn sách này.Sau tai nạn xe hơi bất ngờ cướp đi sinh mạng của Tịch Lãnh, Lạc Gia Ngôn mới nhận ra tình cảm của mình, chìm trong đau khổ và suy sụp một thời gian dài. Chính điều này lại khiến cho người vốn cao cao tại thượng là Mẫn Trí, chú ý đến cậu ta. Mẫn Trí chủ động bước xuống khỏi "bệ thờ", và câu chuyện tình yêu của họ chính thức bắt đầu.Tuy nhiên, tình cảm của Tịch Lãnh vẫn luôn là một cái gai trong lòng Lạc Gia Ngôn, người đã chết trở thành "bạch nguyệt quang" mà cậu ta khó lòng quên được. Khiến chàng trai vốn dĩ hoạt bát, dũng cảm trở nên nhạy cảm và rụt rè. Từ đó, cậu ta và Mẫn Trí trải qua một cuộc tình "anh chạy, tôi đuổi; anh lùi, tôi tiến" đầy day dứt. Cuối cùng, Lạc Gia Ngôn hoàn toàn buông bỏ được quá khứ, có một kết thúc viên mãn, HE ngọt ngào bên Mẫn Trí...."Không biết mình đã đắc tội với vị thần nào nữa," Tịch Lãnh thầm nghĩ, trước khi chết lại bị nhét vào đầu cái cốt truyện cẩu huyết này, sống không yên ổn, chết cũng không được thanh thản.Cậu vẫn cảm thấy đầu đau như búa bổ, ý thức vừa chìm vào mơ hồ lại bị một bàn tay tàn nhẫn kéo giật trở lại.Cảm giác như toàn thân xương cốt bị đập nát rồi lại được ghép lại, sức lực hoàn toàn bị rút cạn. Tịch Lãnh cố gắng lắm mới nhấc được một tay lên, ôm lấy cái trán nặng trĩu, đầm đìa mồ hôi lạnh.Cái cốt truyện chó má gì thế này, số phận thật khốn nạn!"Tôi không muốn!"Cậu hét lên một tiếng, rồi sững người.Hình như... cậu nghe thấy... giọng nói của chính mình.Rồi cậu lại nghe thấy một giọng nữ xa lạ: "Á! Anh trai làm tui giật mình! Làm gì á!?"Hàng mi dài khẽ run, Tịch Lãnh mở mắt. Bóng tối dày đặc trước mắt tan biến trong chớp mắt, nhường chỗ cho ánh sáng chói lòa. Tầm nhìn của cậu mờ đi một lúc, nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng.Đứng trước mặt cậu là một cô gái trẻ, mặt tròn trịa, tay cầm một chiếc lightstick hình viên kim cương tinh xảo.Sau khi Lạc Gia Ngôn ra mắt, không tiện ra mặt, nên Tịch Lãnh thường xuyên thay cậu ta đi dự các buổi fan meeting của Mẫn Trí, ra sân bay đón anh ta, chụp ảnh cho Lạc Gia Ngôn. Ngay cả trong lúc đầu óc vẫn còn mơ hồ thế này, cậu vẫn nhận ra ngay lập tức.Đó là lightstick của nghệ sĩ hàng đầu Mẫn Trí.Hay nói cách khác, là công chính của thế giới này.Cô gái nhìn cậu từ trên xuống dưới với vẻ nghi hoặc, càng nhìn càng thấy không ổn, liền lo lắng hỏi: "Anh gì ơi, anh không sao chứ? Mặt anh trắng bệch mồ hôi toát ra nhiều quá. Anh đừng khó chịu nha, Mẫn Thần sắp ra rồi."Tịch Lãnh ngẩn người.Cậu xoay người lại. Phía sau là không gian rộng lớn và sáng sủa, giống như sảnh sân bay.Màn hình điện tử cỡ lớn đang hiển thị thông tin các chuyến bay đến. Cậu ngây người vài giây, nhìn quanh không gian vừa xa lạ vừa quen thuộc này. Trên bức tường đối diện, đồng hồ điện tử màu đỏ tươi hiển thị những con số đã lâu không gặp.Tịch Lãnh có chút luống cuống lục lọi túi quần áo. Cậu nhìn thấy bàn tay phải không có vết khâu, không có vết thương cũ từ lâu, dây chằng không bị tổn thương, cậu lại thấy không quen, động tay vô tình làm rơi điện thoại.Cậu cúi xuống nhìn.Đó là một chiếc điện thoại mới tinh, lẽ ra đã vỡ nát trong vụ tai nạn xe hơi.Trên màn hình là một tin nhắn chưa đọc.Gia Ngôn: 【Đón được Mẫn Thần chưa!! [/mắt lấp lánh][/mắt lấp lánh]】Tịch Lãnh liếc nhìn rồi thoát khỏi khung chat, kiểm tra thời gian trên điện thoại. Giống hệt với đồng hồ ở sân bay, chính xác là ba năm trước.Lúc này, từ phía sau vang lên tiếng la hét như sấm dậy, khiến cơn đau đầu của cậu càng thêm dữ dội. Tịch Lãnh nhíu mày, ôm đầu bước đi, rời khỏi đám đông ồn ào.Các fan hướng về phía ngược lại với cậu, ồ ạt chạy về phía người đàn ông đang được nhóm vệ sĩ hộ tống."Aaaaaaaaaaaaa—""Mẫn Thần ra rồi!!""Anh ơi anh ơi!!!""Mẫn Thần! Mẫn Thần nhìn em này!""Đừng chen lấn — Ui da, ai giẫm lên giày tui thế??"Tịch Lãnh ngây người ngẩng đầu lên, bàn tay đang ôm trán từ từ buông xuống.Các vệ sĩ cao to, lực lưỡng, cậu không nhìn thấy người đàn ông bị vây quanh ở giữa, nhưng có thể thấy những cái đầu đang hò reo cuồng nhiệt, tiếng la hét phấn khích của người hâm mộ dồn dập truyền vào màng nhĩ cậu.Tất cả đều chứng minh một điều.Cậu đã trở về ba năm trước.—Tác giả:Chào các bé yêu của tui~=3=Tiếp theo đây là nhân vật chính đáng thương nhất nhà.Bạn bè thân thiết sau khi đọc xong đều nói mùi mỹ cường thảm khá chuẩn, lần này chúng ta đổi khẩu vị một chút, hy vọng mọi người thích nhé.—————————Giới thiệu trước một chút về bộ truyện dự định ra mắt tiếp theo, thể loại chủ công xuyên nhanh: 《Hỏa tá tràng tra công bị đổi được tan làm》~【Văn án】Gần đây, thể loại truyện "hỏa tá tràng" bị lên án mạnh mẽ, tra công gì chứ, lãng tử quay đầu là vàng gì chứ, đổi, dổi hết, tất cả đều đổi! Người tiếp theo sẽ ngoan hơn!!Vai diễn của Bùi Dịch Tu chính là tra công bị người người khinh bỉ.Tuy rằng hỏa tá tràng, nhưng vẫn không theo đuổi được, các thụ chính từng bị hắn phụ bạc cuối cùng đều sẽ tìm được bến đỗ mới tốt đẹp hơn.Bùi Dịch Tu: Ok, tan làm sớm là được.【Giới giải trí: Kim chủ bạc tình hỏa tá tràng】Vì Bùi Dịch Tu chỉ cho tiền không cho tình yêu, còn coi tiểu minh tinh thụ chính là thế thân, sau khi hết hạn hợp đồng thì hỏa tá tràng.Theo cốt truyện, thụ chính không hề lưu luyến, quay sang chọn người chú họ mà cậu ta vẫn luôn ngưỡng mộ. Bùi Dịch Tu còn bị lộ ra không phải con ruột của hào môn, bị đuổi khỏi nhà, từ đó mất tất cả.Chỉ là ngày này cuối cùng cũng đến, người chú họ chờ đợi đã lâu trực tiếp nhét người đang tiều tụy là hắn, vào trong xe, vẻ mặt đầy quyết tâm: "Bây giờ, cuối cùng em cũng là của anh rồi."Bùi Dịch Tu: ?【Thanh xuân vườn trường: Trai thẳng vô tâm hỏa tá tràng】Vì Bùi Dịch Tu là trai thẳng, từ chối lời tỏ tình đầy can đảm của thụ chính nên hỏa tá tràng.Theo cốt truyện, thụ chính sau khi bị từ chối thì bỗng nhiên tỉnh ngộ, quay sang chọn người bạn cùng phòng hotboy tài giỏi của mình.Chỉ là khi thụ chính đến gõ cửa, Bùi Dịch Tu đang bị người bạn cùng phòng hotboy kia ép vào nhà vệ sinh, cắn tai hắn nói: "Không được nghĩ đến cậu ta, nhìn anh."Bùi Dịch Tu: ?【ABO: Alpha thiên chi kiêu tử hỏa tá tràng】Vì Bùi Dịch Tu chán ghét omega được gia đình sắp đặt, suốt ngày không về nhà dẫn đến hỏa tá tràng.Công chính là cấp trên enigma của cậu ta, theo cốt truyện, công chính sau một kỳ đ.ộng d.ục lén lút qua lại với người bạn đời trên danh nghĩa của cậu ta...Lén lút thì đúng là lén lút, nhưng không phải ở nhà mà là ở văn phòng, Bùi Dịch Tu bị pheromone đầy xâm lược của enigma bao vây đến mức thở không nổi.Công chính ép hắn lên bàn làm việc, dùng răng nanh cọ xát vào gáy hắn nói: "Chia tay với cậu ta, anh sẽ cho em đánh dấu."Bùi Dịch Tu: ?......Cố gắng hết sức để đưa mình vào hỏa tá tràng, Bùi Dịch Tu, đổi thì đúng là bị đổi thật, nhưng mỗi lần đều bị công chính ép vào tường, cưỡng hôn rồi lôi lên giường, bị ép tăng ca!Bùi Dịch Tu: ... Hỏa tá tràng tôi muốn không phải là kiểu khô khan như thế này đâu!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính

Số ký tự: 0